Tên binh sĩ may mắn thoát thân đã về được đến doanh trại Lương gia báo tin dữ. Cả toàn doanh đều kinh hoảng đến bấn loạn, lập tức chạy đến thông báo với Lương Mẫn Doanh tiểu thư, người duy nhất còn sót lại của Lương gia nắm quyền trong doanh trại này. Lương Mẫn Doanh nghe tin xong cũng chấn kinh tột độ. Nàng nắm chặt cổ áo của kẻ báo tin, hoảng sợ thất kinh trợn to mắt hỏi hắn:
- Ngươi nói cái gì? Phụ thân ta và Kiều bá phụ...bọn họ thế nào?
- Bẩm...bẩm tiểu thư! Tất cả...bị phục kích.... đều chôn vùi trong đất đá ở Hoạt Thạch Cốc kia!
- Ngươi nói bậy! – Lương Mẫn Doanh như điên loạn đẩy mạnh tên binh sĩ vào báo tin kia rồi thét lên – Bọn họ không thể...không thể nào! Không thể nào đâu!
Tiếng hét kinh hoảng của nàng đã đánh thức Kiều Vũ Phi. Kiều Vũ Phi đúng là gặp vận thảm, liên tục như thế thương tích đầy mình. Vết thương cũ chưa hết thì vết thương mới cứ nối tiếp theo. Lúc này, nàng ngồi dậy, vận khí một chút để điều hòa thân thể sau đó mới bước ra ngoài xem thử Lương Mẫn Doanh và đám binh sĩ kia nói chuyện gì. Lúc nàng ra đến, thấy toàn quân Lương gia quì rạp xuống dưới chân Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh cũng như thế quì ở đó, vẻ mặt thất loạn hoảng hốt tột cùng. Kiều Vũ Phi chợt linh cảm bất an, bước đến nhìn Lương Mẫn Doanh, lo lắng hỏi:
- Lương tiểu...Mẫn Doanh, đã xảy ra chuyện gì? Mọi người như thế nào...
- Kiều công tử, Kiều sứ quân, đoàn người Kiều gia quân cùng sứ quân của chúng tôi bị phục kích ở Hoạt Thạch Cốc. Tất cả đều bị chôn vùi, không còn ai cả.
Tên thủ hạ Lương gia giọng hoảng loạn vừa báo tin, vừa òa khóc khiến Kiều Vũ Phi nghe xong như sét đánh vào tai, kinh sợ đến trắng bệch sắc mặt. Nàng nắm Lương Mẫn Doanh kéo dậy, ánh mắt thất hoảng nhìn nàng ấy, rối loạn hỏi lại lần nữa:
- Chuyện như thế nào? Có lí nào...như thế nào...Không...!
Kiều Vũ Phi không thể nào tin nổi. Vừa cách đây mấy canh giờ thôi, nàng còn bị chính phụ thân mình đánh đến bất tỉnh, như thế nào chỉ mê một giấc, không một dấu hiệu nào báo trước ông ấy cùng Lương sứ quân lại đột ngột ra đi? Nàng nắm chặt hai vai của Lương Mẫn Doanh, kích động đến không thể hình dung nổi. Chuyện này thật sự xảy ra rồi! Lương gia, Kiều gia tất cả đều bại. Đấy là định mệnh của lịch sử. Thế nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, không một chút dấu hiệu thế này? Kể cả nàng là người có thể biết trước vận mệnh cũng không tài nào kịp ngờ. Nhanh đến như vậy Kiều gia, Lương gia đã đi đến hồi kết ư?
Kiều Vũ Phi còn đang rối rắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình thì bất ngờ Lương Mẫn Doanh lao vào lòng nàng òa khóc. Nàng định tâm, nén xuống cổ hoang mang hoảng loạn nhất thời, nắm theo Lương Mẫn Doanh, quay sang đám binh sĩ của Lương gia ra lệnh:
- Đi! Chúng ta đến cứu họ! Nhanh lên! Nhanh lên sẽ cứu được họ!
Đoàn người vội vã kéo nhau theo chân Kiều Vũ Phi và Lương Mẫn Doanh đến Hoạt Thạch Cốc. Trong khi các binh sĩ thủ hạ của Lương gia quân tích cực đào đá cứu người, Kiều Vũ Phi thận trọng đánh giá một lượt hiện trường. Quả nhiên kẻ phục kích đã có tính toán chọn được một địa thế cực kì khắc nghiệt. Thế nhưng đây là lãnh cứ của Lương sứ quân, không lí nào ông lại sơ ý như thế không lường trước mà bước chân vào cực địa hiểm khốc này? Theo như nàng hiểu, một viên tướng khi hành quân, đối với một địa hình hiểm trở phía trước, hiển nhiên sẽ có cho người đi trước dò đường, kiểm tra xem có phục kích hay không mới cho quân tiến lên. Lương sứ quân và Kiều sứ quân đều là những lão tướng tinh nhuệ lão luyện sao lại có thể bất cẩn để lọt vào ổ phục kích ngay chính trên lãnh phận của mình? Trừ phi...
Nàng bất chợt quay sang hỏi Lương Mẫn Doanh:
- Mẫn Doanh! Ngày thường, khu vực Hoạt Thạch cốc này là ai phụ trách tuần tra canh gác?
Mẫn Doanh tâm trạng còn thất loạn chưa hồi phục, chợt nghe Kiều Vũ Phi hỏi ra, nàng cũng ngây ngốc chưa biết trả lời làm sao thì một thủ hạ đứng phía sau nàng quay sang nhìn Kiều Vũ Phi đáp:
- Bẩm, bởi vì Hoạt Thạch cốc là vùng đất đoạt được từ thổ hào, ác bá sơn lâm trong một trận chiến liên minh của Lương gia quân với Quang Mục trại cho nên vùng đất này do cả Lương gia quân và Quang Mục trại cai quản. Nơi này địa hình hiểm trở, bất tiện khai thác, cũng không hợp canh nông cho nên ngày thường Lương gia quân chúng ta chỉ mang dê cừu đến đây chăn thả, còn Quang Mục trại thỉnh thoảng cũng thả ngựa đến đây huấn luyện. Nói chung, nơi này cũng không có phân chia người phụ trách, cơ mà nếu không phải người của Lương gia quân hay Quang Mục trại thì sẽ không vào được đến đây.
Kiều Vũ Phi nghe xong, càng phát hiện chỗ không ổn, liền hỏi gấp:
- Như thế ngày thường là những ai chăn thả dê cừu ở đây, gọi đến đây cho ta?
Tên thủ hạ đáp lại một tiếng, lại phân phó cho kẻ khác đi lên chòi lán đóng trên núi gọi người xuống. Một lúc sau, thủ hạ kia trở xuống phúc đáp tất cả những người trú ngụ ở chòi lán phụ trách chăn thả thú nuôi đều đã bị giết chết. Kiều Vũ Phi giống như đã đoán trước được kết quả. Nàng nhíu chặt mày, cố gắng rặng óc nhớ tìm trong mớ kiến thức ít ỏi của nàng xem có manh mối nào liên quan đến trận địa thạch kích thảm khốc này hay không?
Từng cổ thi thể được đưa lên từ đống đất đá. Những binh sĩ, tướng quân đều bị dập nát thân thể, máu me tung tóe trông thật ghê sợ. Bị chôn vùi như thế, muốn toàn thây, toàn vẹn nhân dạng thật là không dễ có. Mọi người đưa xác lên cũng chỉ có thể nhìn nhận thân phận nạn nhân qua y phục và vật dụng mang theo bên người. Kiều Vũ Phi đứng trước hai cổ thi thể là của phụ thân Kiều Vỹ là đại ca Kiều Vũ Phong, cả hai người đều bị đá chẹn đến biến dạng đầu, dập nát mặt. Cả lồng ngực của Kiều Vũ Phong cũng bị đá chẹn đến vỡ ra, lộ ra quả tim bị bóp méo đã khô teo vì cạn máu huyết. Còn Kiều Vỹ, ngài một đời chinh chiến, dũng mãnh oai hùng xông trận không ngại thế nhưng đến lúc chết cả tứ chi đều bị dập nát. Đầu của ngài bị đá đè vỡ sọ, một con mắt lồi ra ngoài. Trên cổ thì bị đá chẹn đứt lìa chỉ còn dính một mảng da nhìn vào thật thảm khốc đáng kinh sợ. Trước cảnh tượng khủng khiếp như thế, Kiều Vũ Phi cũng không khỏi chạnh lòng thắt tâm. Nàng quì phịch xuống bên di thể của phụ thân cùng đại ca mà đau đớn đến nghẹn uất. Tuy rằng cùng họ tiếp xúc không bao lâu, hơn nữa cảm giác thân tình là hoàn toàn không có, ấy nhưng dù sao kiếp này cũng là thân nhân, nhìn họ vừa mới trước mắt kia lại chết thê thảm như này, Kiều Vũ Phi cảm thấy nặng nề khôn tả. Chiến tranh thật sự đáng sợ quá! Cũng là mạng người, nhưng trong chiến tranh, mạng người lại hèn mọn, rẻ mạt đến thế này!
Hàng hàng lớp lớp thi thể được đưa ra, Kiều Vũ Phi càng nhìn lại không nhịn nổi xót xa, hối hận bởi vì bản thân đã biết trước diễn biến lịch sử lại không có cách nào cứu vãn, ngăn cản tình cảnh bi thảm này. Giá như nàng có thể nói cho Kiều sứ quân biết ngài ấy cùng Lương sứ quân sẽ cùng một chỗ bị hại tang thương thì có phải hay không hai người họ không đi chung sẽ không gặp phải số kiếp? Tại sao nàng lại không nói? Đêm ấy, Kiều sứ quân vốn có ý muốn cùng nàng phụ tử tỏ lòng, thế nhưng nàng lại vô tình đan tâm lạnh nhạt tránh né ngài ấy. Nếu như nàng kiên nhẫn một chút, mở lòng một chút nói cho ngài ấy biết để sớm đề phòng thì có khi bi kịch đã không xảy ra. Đây là do số mệnh lịch sử hay là do nàng? Là sự vô tâm của nàng đã đẩy cả hai vị sứ quân cùng hàng loạt binh sĩ rơi vào tử cảnh. Càng nghĩ, Kiều Vũ Phi càng rơi vào bấn loạn và khủng hoảng với chính sự giằng xé trong tâm tư của mình. Nàng cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như thế này. Nhưng nàng không thể vô can! Vì nàng không ngăn cản cho nên bi kịch đã xảy ra!
Trong khi Kiều Vũ Phi thân tâm điêu đứng còn đang xoắn xuýt cuống quýt với chính tâm mình thì Lương Mẫn Doanh bất chợt có phát hiện trong đám thi thể của các binh sĩ, nàng nhặt được một mũi tên. Nàng cầm mũi tên lên liền biến sắc, chưa kịp mở miệng thì nghe thấy phía xa có tiếng người ngựa đang gấp gáp tiến đến gần. Tiếp đó là giọng nói thanh thoát của Đinh Ngọc Phụng, nàng ấy tiến đến bên Kiều Vũ Phi, quan tâm đỡ cánh tay Kiều Vũ Phi nâng dậy, lo lắng hỏi :
- Á Tử! Nơi này xảy ra chuyện gì? Mọi người như thế nào lại...Trời...!
Nàng nhác trông một lượt hoàn cảnh, liền kinh hoảng trợn mắt sững sờ. Cảnh tượng trước mắt là một bãi chiến trường kinh khủng, ngổn ngang các thi thể không toàn thây.
Kiều Vũ Phi ngước mặt lên, đôi mắt sưng đỏ, vô hồn nhìn Đinh Ngọc Phụng, cũng không biết nên giải bày thế nào thì bất ngờ Lương Mẫn Doanh đứng dậy xông tới đánh một chưởng đẩy bật Đinh Ngọc Phụng ngã ra:
- Đinh Ngọc Phụng! Chính là ác nữ nhà ngươi! Chính ngươi đã hại chết phụ thân ta cùng Kiều bá phụ!
Kiều Vũ Phi lập tức vội đến đỡ trước Đinh Ngọc Phụng, ngăn cản Lương Mẫn Doanh, lại hỏi:
- Mẫn Doanh, nàng nói gì vậy? Ngọc Phụng sao có thể liên quan đến? Nàng ấy...
- Quang Mục trại, Đinh Trọng. Mũi tên này ngươi có nhận ra hay không? – Lương Mẫn Doanh cầm lấy mũi tên lấy được trên thi thể của binh sĩ tử nạn đưa lên trước mặt Đinh Ngọc Phụng, rồi xoay qua Kiều Vũ Phi, giơ lên cho nàng cùng xem.
Kiều Vũ Phi chụp lấy mũi tên, nhìn thấy chữ Đinh Trọng liền biến sắc mặt. Nàng lại vô tình nhìn lướt qua bộ dạng nam nhân của Đinh Ngọc Phụng, nhất thời cảm thấy mọi chuyện quá mức hồ đồ. Nàng cố hết sức trấn tâm, dằn lại một cổ rối loạn cuồng hoảng mà bình tĩnh nhìn Đinh Ngọc Phụng rồi lại quay sang Lương Mẫn Doanh, giọng gấp đến ríu lưỡi, hỏi:
- Rốt cuộc là như thế nào? Mũi tên của Đinh Trọng thì liên quan gì đến Ngọc Phụng?
- Kiều ngu xuẫn nhà ngươi! Bản thân cũng đã ăn một mũi tên của nàng ta mà còn không biết gì cả? Nàng ta cãi nam trang, dùng thân phận Đinh Trọng ở trong Quang Mục trại bấy nhiêu lâu chiêu mộ nghĩa sĩ lấy danh nghĩa diệt Lưu trừ bạo. Nhưng ta nghĩ mục đích của nàng ta thật không thể đơn giản như vậy đâu? Nếu không tại sao nàng ta mờ ám trốn ở đây? Nếu không phải nàng ta, tuyệt đối không có ai có thể đưa người vào được lãnh phận Hoạt Thạch cốc này mà phục kích phụ thân của chúng ta.
Kiều Vũ Phi nghe đến đây liền choáng váng đến lảo đảo. Đinh Ngọc Phụng lại chính là phản vương Đinh Trọng ư? Trong lịch sử có biên chép một trong những công trạng của Lý Thần là đã đoạt thủ cấp của Đinh Trọng. Nói như vậy lẽ nào nàng ở thân phận Lý Thần sẽ phải chính tay giết chết Đinh Ngọc Phụng? Ý nghĩ này khiến Kiều Vũ Phi kinh hoàng thảng thốt. Nàng chấn động, sửng sốt trợn mắt ngây người nhìn Đinh Ngọc Phụng một lúc, không làm sao tin nổi. Đinh Ngọc Phụng trước lời buộc tội của Lương Mẫn Doanh hốt nhiên lại tỏ ra bối rối, không biết phải biện minh thế nào? Lương Mẫn Doanh nói gì chứ? Nàng ấy nói nàng đưa người vào phục kích hai lão sứ quân Kiều Vỹ và Lương Chấn sao? Sao lại như vậy? Không phải như vậy, thế nhưng...
Trước thái độ hoang mang bấn loạn của Đinh Ngọc Phụng, Kiều Vũ Phi không ngờ lại mở miệng hỏi:
- Thực sự nàng là Đinh Trọng? Thực sự ư?