Trong khi Lương Mẫn Doanh ấm ức chạy lên đỉnh núi tìm tiểu đệ trút khổ thì ở trong phòng của Kiều Vũ Phi, Đinh Ngọc Phụng đang từ từ hé cửa bước vào. Suốt từ ngày hôm ấy khi nhìn thấy, phát hiện thân phận của Kiều Vũ Phi, nàng liền bị đả kích hoảng loạn không chịu nổi. Nàng làm sao đây? Nàng yêu thích người ta, hết lòng tin cậy người ta, thậm chí còn nghĩ muốn cùng người ta song túc song tê vậy mà phát giác ra người ta lừa nàng bấy lâu. Người ta là thân nữ tử lại đùa nàng như vậy, khiến cho nàng động tâm quyến luyến, si mê khát vọng, rốt cuộc phát hiện chân tình mình ngỡ sẽ vĩnh cửu không phai, ngờ đâu lại bị người ta đùa như một đứa ngốc! Quá đáng! Đùa quá ác mà! Người kia là nữ, vì cái gì lại nhiều lần như thế biểu lộ tình tứ với nàng để cho nàng ngộ nhận rồi...rồi...Thật không thể ngờ!
Mấy ngày liền Kiều Vũ Phi hôn mê, Đinh Ngọc Phụng bề ngoài đều không đến thăm nhưng thật ra nàng lại ở nấp ở một thân cây cạnh bên cửa sổ phòng nhìn vào Kiều Vũ Phi đang mê man. Nàng có thể không quan tâm được sao? Người nằm trong đó là người quan trọng nhất thâm tâm nàng. Nàng còn từng muốn sống muốn chết vì người ta. Lẽ nào chỉ vì một khoảnh khắc liền chuyển đổi hết, bỏ mặc người ta mà được sao?
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, hoài niệm và hồi tưởng cũng không ngừng và còn đủ loại cảm xúc. Kiều Vũ Phi ngay từ khoảnh khắc đầu gặp gỡ đã cho nàng nhìn thấy hình ảnh một nam nhân. Vì nàng nghĩa hiệp xông pha, cùng nàng mạo hiểm phiêu lưu gian khó đều là kiểu một nam tử hán đại trượng phu bảo vệ liễu nữ. Thế nhưng nếu như nghĩ kĩ lại, cũng không ít lần nàng có cảm giác nam nhân này có chút gì đó kì quái. Nàng nhớ lúc cùng Á Tử ở giữa rừng ngấm phải mưa đêm. Sáng hôm sau Á Tử đã một mình xuống suối ngâm nước. Sau đó thì ở trên bờ suối xõa tóc, hất tóc với cái dáng điệu thật là vô cùng giống với động tác của nữ nhân. Hơn thế nữa, Á Tử rất hay cười và mỗi khi cười, lại loáng thoáng lộ ra kiểu cách hơi tinh ranh, lém lỉnh. Lại còn hay có các động tác nhếch môi, nhướng mắt, nheo mắt. Dáng đi cũng không thuộc dáng người cứng cáp, mạnh mẽ. Thật, không nhìn thì thôi, nhìn kĩ mới phát hiện Kiều Vũ Phi cũng để lộ nhiều chỗ không giống với nam nhân!
Ấy nhưng bây giờ mới nghĩ ra có quá muộn không? Lúc đó còn giúp người ta biện minh rằng có lẽ do Á Tử người ta thư sinh nhu nhược, rằng người ta thân thể uột èo, ít xuất môn cho nên cùng nam nhân khác không thể đồng dạng như nhau. Thế bây giờ phải chịu rồi, là nàng tự mình đa tình, động tâm với Á Tử trước cho nên mới tìm đủ ý đủ lời giúp người ta phủ sáng hình ảnh nam nhân. Để rồi bây giờ vỡ mộng, lại oán trách người ta ư?
Nàng nghĩ đi rồi nghĩ lại, nghĩ tới rồi nghĩ lui. Trước thì trách người ta, sau cũng tự trách mình. Rốt cuộc cũng không thể thông suốt. Không phải. Là không thể buông xuống, không biết phải đối diện làm sao? Á Tử là người nàng xem trọng nhất trong tâm nhưng vừa mới liền đây lại là người khiến tâm nàng đau thấu. Người này không nhìn thì nhớ, nhưng bảo nàng bước vào đến gần thì nàng lại khổ sở vì không biết phải đối mặt thế nào đây? Sẽ gọi nàng ta là Á Tử đại ca hay là Á Tử đại tỉ? Đinh Ngọc Phụng tự giễu tự hỏi, sau đó bật khóc, lại bật cười. Trong cả cuộc đời nàng chưa bao giờ lại nghĩ bản thân lại có lúc ở vào tình thế lưỡng nan kì cục đến như thế này! Nàng là một nữ nhân, trót lại đem tâm trao nhầm cho một nữ nhân khác ư? Trò cười! Thật sự là trò cười!
Đinh Ngọc Phụng giằng xé tâm tư thật khổ sở lắm. Vậy mà đến lúc nàng nhìn thấy Kiều Vũ Phi tỉnh dậy liền bật mạnh xuống giường, tiếp đó nàng nghe người kia gọi lớn tên nàng. Nàng hết sức chấn động. Kiều Vũ Phi rốt cuộc nghĩ điều chi? Cùng nàng đều là nhi nữ lại đối với nàng thâm trọng sâu sắc. Đến cùng ý nàng ta là muốn gì? Đinh Ngọc Phụng không hiểu, không làm sao hiểu được. Nàng lầm thì không nói đi, nhưng Kiều Vũ Phi hẳn ra không nên đối xử quá tốt như thế với nàng. Làm gì trên đời lại có một nữ tử vì một nữ tử xa lạ mà dấn thân liều mạng? Tỉ muội thân sinh cũng khó lòng nói trước huống chi là lần đầu nhìn thấy nhau, nàng đang là một xú nữ bị hủy dung máu me bầy nhầy thật thảm hại. Vậy mà người kia bám riết quyết liều, cùng nàng trải qua bao nhiêu chuyện. Đây tuyệt đối không thể giả ý, không phải hư tình đâu?
Thế nhưng...
"Không hiểu! Không hiểu! Ta không hiểu! Kiều Vũ Phi! Á Tử! Rốt cuộc ngươi muốn làm sao? Ngươi như thế huyễn hoặc tâm ta là tại vì sao? Vì sao hả? Á Tử, ngươi muốn ta phải làm sao?"
Lúc này, nàng biết Kiều Vũ Phi lại hôn mê cho nên mới thử bước vào phòng xem nàng ấy. Vừa rồi lúc nàng ấy cùng Lương Mẫn Doanh nói chuyện nàng cũng đã nghe. Nàng cũng như Lương Mẫn Doanh, khá bất ngờ trước phản ứng hung dữ mà Kiều Vũ Phi đã đối với Lương Mẫn Doanh mắng quát. Cái cảm giác cứ nghĩ mình đã rất hiểu một người rồi đột nhiên nhận ra tất cả những gì mình hiểu đều là hiểu sai hết. Đinh Ngọc Phụng chỉ biết thở dài. Quả nhiên lòng người thật khó đoán.
"Kiều Vũ Phi, nếu như ngươi đối với ta là thương hại, là cảm thông. Vậy ra ngươi không có lỗi, là ta tự mình si dại yêu thích ngươi. Cho nên...Thôi. Cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa. Ngươi đã là một người rất tốt, cũng rất tốt với ta. Nếu như mọi chuyện đã rõ hết rồi, ta cũng không có cách nào oán giận gì ngươi cả. Chúng ta bèo nước tương tựu thì cũng như thế mà tan đi."
Nàng chậm rãi bước đến giường nhìn vào thân ảnh Kiều Vũ Phi. Người kia vì nàng rồi lại vì mũi tên của nàng mà trọng thương như thế. Nàng vốn nghĩ chỉ đến đây nhìn một lúc rồi đi và sau đó sẽ không nhìn lại người này nữa. Ấy nhưng khoảnh khắc mắt chạm đến khuôn mặt hốc hác nhạt tái kia, nàng lại không kiềm được nước mắt.
"Á Tử ngươi! Ta phải làm sao đây? Tại sao nhìn thấy ngươi...nhìn ngươi như thế tim ta đau quá! Á Tử, rốt cuộc ta phải làm sao? Làm sao đối diện với ngươi. Ta biết ta là ngộ nhận với ngươi, nhưng ta không thể...không thể khống chế tâm mình không nghĩ đến ngươi! Ta không cách nào bắt mình dừng lại không để tâm ngươi được cả. Á Tử, ta hận ngươi! Ta ghét ngươi!"
Thế là...
Ý định chỉ muốn vào nhìn một lúc, vậy rồi thành khóc một lúc tiếp đó thì thổn thức một lúc, nghẹn ngào một lúc. Cho đến lúc nàng bắt đầu rơi vào cơn nức nở thì Kiều Vũ Phi đột nhiên hé mắt ra. Đinh Ngọc Phụng giật mình lập tức muốn chạy nhưng không kịp. Kiều Vũ Phi không nhìn nhưng lại chuẩn xác bắt được tay nàng giữ chặt. Đinh Ngọc Phụng không dám giằng mạnh, sợ sẽ làm động đến thương thế người ta. Rồi là...Kiều Vũ Phi nắm được tay, cũng kéo giật người đang muốn đi kia lùi trở lại. Ngay ở lúc Đinh Ngọc Phụng không ngờ, Kiều Vũ Phi nắm mạnh, tay kéo chân níu cuốn nàng rơi thẳng vào lòng nàng ấy rồi ôm chặt. Đinh Ngọc Phụng trước hoảng sau hết hồn. "Muốn làm cái gì đây? Đừng nghĩ rằng nàng bị thương thì muốn làm càn?"
Á! Thế nhưng...nàng ấy thật sự làm càn rồi!
Kiều Vũ Phi vẫn tư thế nằm, mà có thể ôm được Đinh Ngọc Phụng kéo xuống ghì vào lòng thì phải biết nàng cũng có trù tính chứ không phải bột phát làm thành được đâu. Ngay lúc Đinh Ngọc Phụng vào phòng thì nàng đã tỉnh nhưng cố ý không mở mắt để thử xem phản ứng của nàng ấy ra sao? Thấy Đinh Ngọc Phụng chỉ khóc, khóc rồi lại rấm rứt nức nở chứ không hề có một biểu lộ quan tâm nào khác với nàng. Kiều Vũ Phi có chút chua xót nhưng cũng hiểu có lẽ là nàng ấy không biết phải tiếp nhận làm sao? Tự nhiên người mình thích là nam tử rồi bỗng dưng một ngày lại phát hiện ra người ta là nữ tử làm sao mà không sốc, không khó chịu được đây?
Kiều Vũ Phi cũng khổ lắm. Thật không phải nàng có lòng lừa gạt giấu diếm. Nhưng ban đầu không nói, càng về sau càng không dễ nói. Bây giờ lộ ra rồi, nàng cũng không biết phải giải thích làm sao? Cho nên mới im lặng theo dõi thái độ của Ngọc Phụng. Đinh Ngọc Phụng khóc bấy lâu, nàng cũng đau thắt bấy lâu. Dễ chịu gì đâu, làm cho người mình yêu đau xót? Nàng biết Đinh Ngọc Phụng hẳn là giận lắm cũng hẳn rất đau lòng. Thậm chí chắc là nàng ấy đã nghĩ nàng đùa giỡn tình cảm của nàng ấy. Kiều Vũ Phi nắm chặt nắm tay nhịn xuống cổ đau đớn và áy náy. "Đinh Ngọc Phụng, xin nàng, ta chỉ muốn nàng luôn được mỉm cười mà thôi. Làm sao lại nghĩ có ngày ta lại là người đem lại cho nàng nỗi đau đớn thấu tâm như thế này?"
Đến lúc không thể chịu đựng được, nàng mới mạnh mẽ quyết tâm phải cùng nàng ấy đối diện. Cho nên nàng bắt chặt cơ hội Đinh Ngọc Phụng ở gần nàng liền chụp lấy tay nàng ấy rồi dứt khoát kéo mạnh cho nàng ấy ngã xuống giường rơi vào vòng tay của nàng. Đinh Ngọc Phụng cũng không nghĩ người kia đã có dự ý trước. Đến lúc bị ôm rồi, gỡ thì không ra đẩy thì không nỡ mà để yên như thế này...
- Ngươi...ngươi làm gì? Buông tay...Thả ta ra?
- Không!
Kiều Vũ Phi dứt khoát trả lời, sau đó ở bên má trái Đinh Ngọc Phụng hôn chụt một cái. Đinh Ngọc Phụng trợn mắt lên. Trời ơi cái người này...nữ nhân này bị điên đấy!