Đoàn quân nghỉ ngơi thật tốt một đêm, trời sáng lại tiếp tục lên đường. Đường lên núi Thạch Thiên phải băng qua một dãy đồi gọi là Đồi Bạch Nhạn. Đi hết Đồi Bạch Nhạn lại phải qua Cốc Thải Thụ. Ở đây có một chiếc cầu gỗ to bắt qua một miệng vực mà ở bên dưới vực là một con suối cạn có rất nhiều đá to hiểm trở. Người dẫn đầu đoàn quân bước đến trước cầu gỗ thận trọng quan sát sau đó quay lại phục mệnh với Kiều Vũ Phi rằng cầu gỗ ổn, có thể lần lượt mười qua người một lúc. Kiều Vũ Phi gật đầu, lệnh cho đô thống dưới trướng sắp xếp đội hình để loạt quân lần lượt qua cầu.
Ở trên một vách núi gần đó, Lương Mẫn Doanh kéo theo Lương Tùng Anh, hướng mắt về phía đoàn quân đang tiến nhập đến vùng mai phục do nàng phụ trách. Bởi vì quân Lương gia đã có giao ước kết minh với quân của Quang Mục trại cho nên vừa nhận được tin có một đoàn binh mã của triều đình muốn tấn công lên núi Thạch Thiên, Lâm Dĩ Thông phát tin cầu viện. Lương Mẫn Doanh lập tức phối hợp dẫn quân đến mai phục chờ địch đến đồng loạt hiệp lực với quân của Quang Mục trại triệt để hóa giải nguy cơ. Lúc này, ở bên dưới lối đi đã có binh sĩ ẩn phục chờ lệnh. Lương Mẫn Doanh tìm đến một gò cao tiện quan sát tình hình và theo dõi thủ hạ tấn công.
Bởi vì hiệp lực với Quang Mục trại nên phân chia nàng dẫn quân Lương gia mai phục bên phải. Đinh Ngọc Phụng với thân phận Đinh Trọng sẽ chỉ huy binh sĩ ở bên mạn trái ngay khi quân địch qua được cầu. Ừm thì đây là trận chiến hỗ trợ liên hiệp, thế nhưng đối phương cùng nàng tác chiến lại là Đinh Ngọc Phụng. Mà nàng và Đinh Ngọc Phụng có một chút gút mắc về chuyện với Kiều Vũ Phi. Nàng luôn để tâm so đo, không muốn chịu thua cho nàng ấy dù bất cứ điều nhỏ nhặt gì. Bởi vậy, trận chiến này nàng cũng muốn phải vượt trội hơn nàng ấy. Từ bày binh, bố trận, đến chiến thuật nàng đều sẵn sàng để có thể giết được nhiều địch nhất trong thời gian sớm nhất. Thế nhưng giết được nhiều địch chỉ là chiến công nhỏ thôi, nếu lấy được thủ cấp của thủ lĩnh quân địch kia mới đúng là chiến thắng mỹ mãn. Vì thế, nàng bố trí quân mai phục xong liền tự mình đến đỉnh Thạch Thiên nơi mà tiểu đệ Lương Tùng Anh bị Lâm Dĩ Thông bắt một mình trú ngụ ở đó để tịnh tâm học võ. Lương Tùng Anh có một đặc điểm hơn người bình thường đó là mắt hắn rất sáng lại có thể nhìn được rất xa. Cho nên Lương Mẫn Doanh muốn nhờ tiểu đệ giúp nàng quan sát, chỉ điểm cho nàng chính xác vị trí của thống soái quân địch. Nàng muốn dùng tiễn thuật của mình cắm mũi tên có kí hiệu Lương gia lên trước ngực của thủ lĩnh địch để ra oai với "kẻ gần đây mới nổi" lại luôn được Lâm Dĩ Thông thế bá tâng bốc chất ngất kia.
Lương Tùng Anh cũng mắc mệt với vị tam tỉ khó chiều này của mình. Nàng ấy dạo gần đây trở tính khí kì quái lắm, rất hay càm ràm, cũng hay nói xấu Đinh Ngọc Phụng người ta. Đôi lúc nàng ấy lại còn hay lãi nhải, nói mãi không thôi những chuyện xích mích nhỏ rí của nàng ấy cùng Đinh Ngọc Phụng. Thật, cũng không biết phải nói làm sao, Lương Tùng Anh có cảm giác gần đây tam tỉ dường như trở nên trẻ con lại rồi. Thậm chí hắn có cảm giác nàng càng lúc lại càng giống với muội muội của hắn hơn ấy!
Trong khi hai tỉ đệ đứng bên vách núi mạn phải, quan sát về phía cây cầu gỗ thì ở một góc gần đó Đinh Ngọc Phụng cũng một mình ẩn thân nép vào một hốc đá, cung tên cầm sẵn âm thầm chờ đợi đến lúc nhìn thấy mục tiêu thì sẽ ra tay tiêu trừ. Nàng thì không nghĩ giống như Lương Mẫn Doanh giết thủ lĩnh địch để ra oai thể hiện chiến công. Nàng muốn giết là bởi vì lòng thù hận. Nàng oán hận Lưu Hoành và Trần hoàng hậu có âm mưu, dã tâm hãm hại phụ vương nàng và các huynh trưởng để đoạt quyền, lộng chiếm triều ca. Bởi vậy, khi nghe tin tức có quan binh triều đình tiến công lên núi, chỉ cần nghe đến người của Trần hoàng hậu sai đến, nàng liền không bận để tâm kẻ đó đến làm chi đã muốn đưa quân đi triệt hạ để hả hờn.
Thời khắc này, đám quân binh mang sắc phục của triều đình đã bắt đầu tiến qua cầu theo hiệu lệnh. Nhóm đầu tiên qua được bờ bên kia, nhóm tiếp theo mới bắt đầu bước xuống. Lần lượt đi như thế đến khi đội quân chia làm hai nửa, hơn một trăm người đã sang đến bờ bên kia thì bất ngờ cầu sập. Mười binh sĩ không may, khi cầu gãy xuống cũng rơi thẳng xuống vực bên dưới thịt nát xương tan. Đám binh sĩ bị chi cắt thành hai bên bờ bắt đầu lâm vào hoảng loạn. Kiều Vũ Phi thân làm thống lĩnh, cũng là lần đầu dẫn quân, gặp phải tình cảnh này không thể không bấn loạn. Ấy nhưng trước mắt là một đại đội đều trông chờ ý lệnh của nàng. Nàng cố cắng răng, gồng mình bước lên mấy bước, nhìn về miệng vực mênh mông với những thi thể đồng đội vừa mới đây thôi còn hoạt bát nói cười mà chỉ trong vòng một cái chớp mắt liền trở thành thịt vụn hỗn độn dưới đáy vực kia. Kiều Vũ Phi nhắm mắt, hít thầm một ngụm. Than ôi, thật đau lòng! Thật khiếp sợ! Thế nhưng nàng không thể để lộ ra cảm xúc bi lụy trong lúc này sẽ ảnh hưởng đến cả đội quân.
Trong khi đó, ở vách núi bên này, Lương Mẫn Doanh đã bắt đầu giương cung, lắp tên. Có điều ở khoảng cách xa, nàng lo sợ sẽ trượt mục tiêu nên quay sang hỏi tiểu đệ:
- Tùng Anh! Đệ đã nhìn thấy chưa? Thống soái của bọn chúng là kẻ nào? Xoay hướng tên cho tỉ đi!
Lương Tùng Anh đã nhìn thấy bóng lưng của tên thống soái đoàn quân kia, thấy tam tỉ của mình nóng lòng như vậy luôn miệng hối thúc, hắn hừ thầm trong lòng nhưng cũng giúp tỉ ấy xoay chuyển hướng tên nhắm đúng vào thân dáng của cái tên mặc y phục thống soái ấy. "Tướng soái triều đình kia, ai bảo ngươi muốn công đánh Thạch Thiên sơn làm chi? Phen này ngươi chết là do tự ngươi chuốc lấy. Hừm!"
Hắn nhắm chuẩn mũi tên cho Lương Mẫn Doanh xong, liền gật đầu một cái. Lương Mẫn Doanh tâm trào háo hức dùng hết sức căng mũi tên hướng đến thân ảnh thống soái kia. Ngay ở khoảnh khắc nàng sắp sửa buông tay, thì chợt nhiên Lương Tùng Anh nhìn chằm chằm về hướng kẻ thống soái kia, mắt mở to hết cỡ. Ở vào lúc Lương Mẫn Doanh suýt nữa thì thả tên, Lương Tùng Anh bắt lấy tay nàng gắt lớn:
- Khoan đã, tỉ đợi một lúc! Người này...dáng người này nhìn quen quá!
Ở bên mạn phải mép vực, Kiều Vũ Phi cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh. Nàng cứng lòng, nén xuống cổ tâm tình đang hỗn tạp đến loạn cả lên. Vị đô thống trực hệ dưới trướng nàng liền bước lên, thâm trầm nói:
- Bẩm thống lĩnh, cầu gãy có thể là đã có người động tay. Thuộc hạ e quanh đây có thể sẽ còn mai phục. Tình thế như này chia quân sẽ nguy hiểm gấp bội hơn hội quân. Xin thống lĩnh hạ lệnh cho toàn quân phối hợp kết cầu dây giúp toàn quân qua bờ kia càng gấp càng tốt.
Kiều Vũ Phi thấy cũng phải. Nàng lập tức lấy một tư thế uy nghiêm nhất, bước ra mép vực, nhìn sang bên kia cầu rồi lại đảo mắt sang bên này, cố gắng nói to cho binh sĩ nghe:
- Tất cả nghe lệnh ta! Không được hoảng loạn. Giữ vững cương vị! Hai vị phó đô thống thay ta phân bố mọi người chia ra chặt tre kết nối, kết hợp với dây thừng làm thành cầu dây giúp mọi người qua vực tụ hội! Y lệnh!
Ở bên vách núi, bàn tay của Lương Tùng Anh vẫn đang để trên thanh cung của Lương Mẫn Doanh. Ở vào khoảnh khắc thân ảnh kẻ thống soái bên dưới bước lên nhìn thẳng ra mép vực, Lương Tùng Anh đã nhìn rõ được dung mạo của người này. Hắn không dám tin, kích động nắm tay Lương Mẫn Doanh nói to:
- Là huynh ấy! Ha! Tam tỉ! Là huynh ấy đấy!
Hắn vừa dứt lời, mũi tên từ trên cung của tam tỉ hắn vì bị va động mà vuột tay, phóng thẳng đi. Hai tỉ đệ thấy mũi tên phóng đi, hoảng hốt không kịp thét thì mũi tên không đến mép vực bên kia đã bị một mũi tên khác từ một hướng gần đó phóng xẹt ngang, vượt qua rồi cắm thẳng đến ngực của tên thống soái đứng bên dưới.
Ở bên dưới, đám binh sĩ nghe được quân lệnh, còn chưa kịp đáp tuân thì đã thấy đại thống lĩnh trúng tên, từ bên mép vực rơi xuống. Trên vách núi, Lương Tùng Anh thất hoảng kêu thét lên:
- Không! Đừng mà... Kiều đại ca...a...a...!
Tiếng kêu thét của Lương Tùng Anh lập tức khiến Lương Mẫn Doanh tá hỏa. Lương Tùng Anh chỉ có gặp duy nhất một người họ Kiều là Kiều Vũ Phi. Hắn gọi Kiều đại ca, chính là chỉ gọi tên người ấy. Nàng không cần hỏi cũng liền sáng tỏ. Cùng lúc với Lương Tùng Anh, nàng cũng chạy nhanh về hướng bờ vực mà thân ảnh kia vừa rơi, miệng cũng không ngừng kêu lớn:
- Kiều Vũ Phi! Ngươi đừng chết!
Ở bên này vách núi, Đinh Ngọc Phụng phát tên chuẩn xác xong, nàng vui vẻ thu cung. Tiếp theo chính là chờ đợi các thủ hạ của nàng san bằng quân địch. Thế nhưng, ngay khi nghe được tiếng thét kinh thiên của Lương Tùng Anh. Cùng cả là tiếng của Lương Mẫn Doanh hét gọi. Nàng chết điếng. Bọn họ vừa gọi gì kia? Kiều đại ca, Kiều Vũ Phi ư? Thật sự... "Là huynh ấy?". Tâm Đinh Ngọc Phụng như bị một nhát kích xuyên thẳng. Trời ơi! Ngay ở khoảnh khắc nàng phát tên, nàng đã nghe đã tiếng của Lương Tùng Anh hét bảo "là huynh ấy". Thế nhưng mũi tên đã phóng và nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng người đó lại là Kiều Vũ Phi!
Tên đã phóng rồi. Người cũng rơi xuống vực rồi. Than ôi!
- Á Tử...ử...ử...ử...!
Đinh Ngọc Phụng cũng thét lên một tiếng vang động. Nàng dùng nội lực khinh công đến trước mép vực kia, cùng lúc với tỉ đệ Lương Mẫn Doanh nhìn xuống miệng vực, gọi lớn lần nữa:
- Á Tử! Có phải là huynh hay không?
- Kiều Vũ Phi!
- Kiều đại ca!
Cả ba người đột nhiên xuất hiện lại đến bên vực hét lớn một tràng rồi khóc thảm. Trong khi phía sau lưng là binh sĩ của các nàng đang cùng tinh binh dưới trướng của Kiều Vũ Phi tàn sát lẫn nhau. Các nàng giờ cũng không còn bận tâm đến chuyện binh sĩ đánh nhau thế nào nữa. Tâm tư của các nàng đã rơi xuống vực rồi kia! Thật đáng hận! Chờ đợi biết bao lâu, tìm kiếm biết bao nhiêu khổ rốt cuộc vừa xuất hiện thì như thế mà chết thật ư? Thật tàn nhẫn!
Lương Mẫn Doanh hét một thôi một hồi bi phẫn, rốt cuộc không nhịn được oán hận, sấn tới đánh một chưởng đẩy ngã Đinh Ngọc Phụng đang trong tình trạng thất tâm tán hồn rồi rút đoản kiếm chỉ vào nàng kia gắt nghiến:
- Ác nữ tàn bạo kia! Chính là ngươi đã phát tên. Là ngươi đã bắn chết Kiều Vũ Phi. Là ngươi đã đích tay hại chàng ấy. Ta phải giết người, phải trả thù cho chàng ấy!
Một kiếm của Lương Mẫn Doanh phóng tới, Đinh Ngọc Phụng cũng không có tâm tình né tránh đi. Mũi kiếm đi rất ác, không đâm vào ngực mà cố ý hướng đâm vào động mạch trên cổ. Lương Mẫn Doanh là muốn nàng kia phải chết một cách thảm thương, máu tươi chảy cạn đau đớn từ từ cho đến chết. Thế nhưng nhát kiếm đã áp vào vào tận cổ vừa xước vào đến da thì từ phía sau vang lên một tiếng khiến cả hai người, cả luôn Lương Tùng Anh phải chấn động quay lại:
- Dừng tay!
Cả ba người cùng lúc sửng sốt nhìn người kia như thế nào từ dưới vực bật lên, trên ngực vẫn còn cắm một mũi tên lút đến tận nửa. Toàn thân người này mặc giáp trụ uy nghiêm, giọng nói nghe êm nhưng cũng không kém phần khí thế. Người này như thế làm sao không khiến ba người không bàng hoàng, bở ngở đến ngây ngẩn trước khuôn mặt cố nhân?
Trong lúc ba ánh mắt đều nhìn đến không chớp về thân ảnh của kẻ gọi là thống soái triều đình thì người đó lại chỉ nhìn về duy nhất một mình Đinh Ngọc Phụng. Đinh Ngọc Phụng sững sờ, cũng không biết phải phản ứng thế nào? Đúng là dung mạo kia, ánh mắt đấy...thế nhưng...
Người kia một bộ dạng khôi giáp, uy vũ hiên ngang, từng bước chầm chậm tiến đến trước mặt nàng. Đã mong, đã chờ, đã nhớ biết bao nhiêu bây giờ gặp lại thế nhưng ở trong tình cảnh khó lường này.
Kiều Vũ Phi cũng không dám tin nổi cứ nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt mình. Là nàng ấy, là khuôn mặt của nàng ấy trong bộ dạng nam trang? Đây là thực hay là mộng ảo của mình đây?
- Ngọc Phụng? Nàng...thật là Ngọc Phụng?
- Á Tử? Huynh...thật là huynh?
Hai người động thời cất lời, sau đó cũng tâm ý tương thông cùng lúc bước lên. Kiều Vũ Phi dang tay đón lấy Đinh Ngọc Phụng ôm vào lòng. Đinh Ngọc Phụng cũng mừng đến bật khóc. Là Á Tử! Thật sự là Á Tử! Nàng tái ngộ được Á Tử rồi!
Á Tử vòng tay ôm lấy hông nàng, ánh mắt sâu sắc nồng nàn nhìn xuống. Nàng còn cảm nhận được hơi ấm, nhịp thở và cả khí tức quen thuộc mỗi khi được Á Tử dìu vào lòng. Á Tử như thế, chính là Á Tử thật rồi! Đinh Ngọc Phụng mừng đến chảy nước mắt. Nàng cũng còn nhớ mỗi khi cảm xúc dâng trào, Á Tử cũng có lúc như này hướng đến và chạm môi vào nàng. Nàng bẽn lẽn, e thẹn nhưng cũng lại hân hoan háo hức lắm. Đấy là Á Tử, là người quan trọng nhất với nàng. Chỉ cần là Á Tử, nàng còn thẹn gì chứ?
Nghĩ như thế, nàng nhắm mắt, ngẩng môi với một cảm xúc đong đầy mong chờ. Thế nhưng...
Đinh Ngọc Phụng cảm giác trên vai mình nặng dần. Nàng vội chụp lấy hai vai Kiều Vũ Phi, đỡ lên. Chỉ thấy máu trên ngực nàng ấy đang loang rộng, đôi mắt nàng ấy sụp xuống càng lúc càng sâu, và rồi gục hẳn xuống bên vai nàng. Nàng hốt hoảng:
- Á Tử!
Trước lúc Kiều Vũ Phi triệt để hôn mê vẫn còn nghe được tiếng kêu hét kia của Đinh Ngọc Phụng. Nàng nhếch nhẹ khóe môi, bàn tay nắm chặt tay Đinh Ngọc Phụng rồi từ từ lịm mất.
"Thật có thể tái ngộ cùng nàng, Kiều Vũ Phi ta chết không hối tiếc!"