Giữa tiếng ồn ào vang lên tiếng còi khai cuộc, trong chớp mắt Owen tung một cú đấm thẳng, số 17 phản ứng nhanh bằng cách giơ cùi chỏ lên đỡ và né sang một bên.
“Găng tay này mỏng thật đấy, chắc còn chưa qua được 8oz (*), chắc chỉ hơn 6oz thôi, xương ngón tay dễ gãy như chơi.” Hạ Uý nhai kẹo cao su, “Bất quá ở nơi như thế này, bình thường những kẻ đeo găng tay dày đều có gì đó mờ ám.”
(*) 8oz ≈ 227 gram; 6oz ≈170 gram, mình giữ nguyên đơn vị vì bản gốc dùng ounce thay vì gram nha
Hắn dựa người qua, một tay làm thành nắm đấm, đánh vào sườn phải của Lục Hách Dương: “Có người sẽ nhét mảnh thủy tinh vỡ vào trong găng tay, đánh vào dưới xương sườn, ngay chỗ này này — vị trí của gan ấy, nếu đấm vào đó thì người đối diện coi như khỏi nghĩ luôn đó.”
Trong đấu trường ngầm dưới lòng đất, hầu hết các võ sĩ đều sẽ chơi bẩn, khán giả càng không quan tâm, thậm chí còn cổ vũ cho việc đó —— họ đến đây vì sự phấn khích và mùi máu tanh, chỉ mong sao cảnh tượng càng điên cuồng và bi thảm hơn một chút.
Mười giây sau khi khai cuộc, số 17 hiển nhiên rơi vào thế hạ phong, Owen liên tục dùng những cú đấm cực nhanh để cản trở nhịp tấn công của cậu, đồng thời liên tục tấn công vào đầu và bụng dưới của cậu. Số 17 lần lượt lùi bước, trông giống như sắp lui về phía rìa của lồng bát giác. Nhiều khán giả đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hét lên: “Mẹ nó phản kích đi! Hành nó ra bã!”
Dựa vào lợi thế về cân nặng, Owen bắt đầu công phá phòng thủ số 17 bằng những cú đấm trời giáng. Trong lúc liên tục phòng ngự, cú chặn trái của số 17 bị Owen công phá, ngay sau đó Owen nhân cơ hội vung nắm đấm thẳng vào mặt cậu, máu mũi đỏ tươi lập tức phun ra, bắn tung tóe xuống miếng đệm cao su màu xám dưới chân.
Tiếng la hét đinh tai nhức óc, đã có người vây quanh lồng bát giác như bầy kiến, túm lấy lưới thép thét lớn vào các võ sĩ bên trong. Rốt cuộc là chửi hay động viên đều không quan trọng, kiểu thi đấu này chỉ nhằm kích thích adrenaline của khán giả, dùng khí phách và máu tươi của các võ sĩ để họ thoải mái phát tiết, phẫn nỗ, kích động, vui sướng… miễn là khiêu khích được bất kỳ loại cảm giác trong số đó, sẽ được xem là thành công.
“Một trận đánh bao nhiêu hiệp?” Lục Hách Dương nhìn về phía số 17 đang dựa vào lưới thép dùng cùi chỏ lau vết máu, đột nhiên hỏi.
“Thể chế thi đấu ở đây không tính theo hiệp đấu, đánh đến khi một trong hai người không bò dậy được nữa thì sẽ kết thúc.” Hạ Uý chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào sân thi đấu, “Bình thường là như thế, lâu lâu sẽ có đấu loại trực tiếp.”
Trong lồng bát giác, số 17 từ từ đứng thẳng dậy, giơ tay lên, hai chiếc găng tay va nhẹ vào nhau, sau đó đi trở lại giữa sân.
Owen đứng tại chỗ vặn cổ, hai chân mở ra, đợi đến khi số 17 đi tới trước mặt, hắn lè lưỡi ra làm mặt quỷ khiêu khích đầy xúc phạm, đấu trường nhất thời sôi sục trở lại, la hét vỗ tay, bất quá số 17 dường như không bị ảnh hưởng gì, cậu áp sát hai tay khôi phục lại tư thế sẵn sàng, hơi cong lưng.
Lại một loạt liên hoàn những cú đấm công kích, số 17 lại bị đánh trúng mũi, máu chảy xuống chiếc cằm gầy gò của cậu, hòa với vết thuốc màu trên mặt trông như một mớ hỗn độn. Owen mang dáng vẻ kiêu ngạo tiếp cận cậu, đấm vào chỗ hiểm trên cơ thể.
Số 17 lại bị đẩy đến rìa lồng, Lục Hách Dương nghe thấy những khán giả đã đặt cược vào số 17 ở xung quanh chửi bới toàn những từ ngữ thô tục, oán hận cậu ngay cả một võ sĩ mới cũng không đánh bại được … Nhưng đột nhiên, những lời chửi rủa đó lại biến thành sự cảm thán đầy hưng phấn, bởi vì số 17 vốn đang ở thế phòng thủ bất ngờ lao xuống lách mình thay đổi thế đối đầu, sau đó làm một cú móc vào cằm Owen.
Cú đấm này chân chân thật thật, Owen bị đánh đến có chút bối rối, phản ứng xong lại phát động công kích, số 17 liên tục lách qua, làm động tác giả đấm vào bụng, tiếp theo là một cú húc phải, đánh chính xác vào má trái của Owen. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ động tác này của cậu, đầu Owen đã nghiêng sang một bên, trên miếng bảo vệ miệng dính đầy nước miếng có máu, trực tiếp từ trong miệng hắn bị đánh bay ra ngoài.
Số 17 như một con báo tuyết bùng nổ sau khi tỉnh lại, trầm tĩnh, quyết đoán và nhanh nhẹn, những cú đấm ra đòn sắc bén, trúng mục tiêu, dần dần đẩy Owen vào thế bí. Sự hung hăng không chút do dự, điềm tĩnh, bá đạo đó lần lượt biến thành những cú đấm thẳng tay và những cú húc đầu, bộc phát như tia chớp giáng xuống đất, đốt cháy cả sàn đấu, tiếng hò hét của đám đông như muốn chọc thủng màng nhĩ.
“Thông minh thật đấy! Biết ngay những người như này thể nào cũng sẽ lội ngược dòng mà.” Hạ Uý đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cơ bắp căng lên đầy phấn khích.
Vào giây phút cuối cùng, số 17 tung một cú đấm trái tay cực mạnh, trúng vào giữa mặt Owen. Owen ngẩng đầu phun ra một ngụm máu, cả người bay về sau đập vào lưới thép, lại bị dội ngược lại, nằm úp sấp trên mặt đất. Máu từ sau đầu từ từ nhỏ giọt xuống, Owen chống tay cố gắng đứng dậy nhưng lần nào cũng ngã về phía sau, rõ ràng là không còn bất kỳ khả năng chống trả nào.
“Chưa chết thì đứng dậy! Đánh đi!”
“Tiếp tục đánh đi! Đánh đi chứ!”
“Đừng dừng lại! Giết hắn!”
Khán giả vung nắm đấm hét lớn, trọng tài không hô dừng lại cũng không đếm ngược số giây, đồng nghĩa với việc số 17 có thể tiếp tục ra đòn — nơi này không áp dụng quy tắc, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể đánh Owen cho đến khi hắn co giật và ngất đi trên sàn đấu, để máu chảy nhiều hơn một chút, để thỏa mãn mong muốn tàn nhẫn và khát máu của khán giả.
Nhưng số 17 chỉ khoanh tay làm động tác dừng lại, sau đó cởi bỏ găng tay cùng miếng bảo vệ miệng, đẩy cửa lồng bát giác, từ lối đi của võ sĩ đi về sau hậu trường. Nhiều người la hét đem chai rượu và tàn thuốc ném vào lồng bát giác, ném vào xung quanh hoặc sau lưng Owen, nhưng rất nhanh sau đó đã có người mang cáng vào và khiêng Owen đi.
Sàn đấu được dọn dẹp sạch sẽ, các võ sĩ mới vào sân, một trận đấu mới bắt đầu.
Hạ Uý ngồi trở lại chỗ của mình, kẹo cao su trong miệng không còn vị nữa nhưng hắn vẫn nhai: “Phấn khích quá đi, cơ bụng và cơ ngực của số 17 đẹp quá, cái eo đó, cặp chân đó.”
“Không chỉ thế.” Lục Hách Dương nói.
“Cái gì?”
“Cơ lưng cũng không tệ.” Lục Hách Dương nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Không xem nữa à?” Hạ Uý hỏi anh.
“Ra ngoài hít thở không khí.”
Sau mười một giờ tối, hai người rời khỏi câu lạc bộ dưới lòng đất. Hạ Uý lái xe, đột nhiên nói: “Số 17 đã là cấp S, nếu trong hồ sơ có ghi thì trường dự bị hẳn đã tìm đến cậu ta. Cho dù không có tiền học nhà trường cũng sẽ cho cậu ta miễn học phí và trợ cấp, làm gì đến nỗi phải đi đánh đấm thế này.”
Lục Hách Dương dựa vào lưng ghế: “Hẳn là do quá thiếu tiền.”
“Thực tế ở nơi thế này cũng không kiếm được bao nhiêu, nếu thực sự muốn kiếm tiền thì đánh chuyên nghiệp còn kiếm được nhiều hơn, có giá trị thương mại hoàn toàn không giống vậy.” Hạ Uý nói, “Nhìn dáng vẻ của số 17 có lẽ trước đây đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, không biết tại sao lại ở đây làm loạn.”
“Nói không chừng——” Lục Hách Dương nhìn con đường phía trước, đặt tay phải lên đầu gối, ngón trỏ gõ gõ nhịp, anh tiếp tục nói: “Số 17 học ở trường dự bị.”
Hạ Uý sửng sốt, quay đầu nhìn anh, sau đó cười nói: “Không thể nào, sao có thể.”
“Ừm.” Lục Hách Dương đáp: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Thứ hai, tiết học cuối cùng kết thúc, Lục Hách Dương đến bể bơi đợi Hạ Uý. Trời nhiều mây giống như sắp mưa, ngột ngạt đến mức không thở nổi. Lục Hách Dương đi vòng qua bồn hoa, đi lên bậc thang của khu bể bơi, vừa lúc bắt gặp một alpha tay cầm túi nylon đi ra, đang cúi đầu, bước chân có chút vội vàng.
Hứa Tắc đi xuống một bậc thang mới phát hiện ra có người, muốn tránh né cũng đã muộn, ngay khoảnh khắc vừa đụng phải, khuôn mặt lãnh đạm của đối phương ở cự ly gần lóe lên trước mặt cậu. Khoảng cách quá gần, Hứa Tắc thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của anh vừa dài vừa đen, con ngươi cũng rất đen, lúc ngẩng đầu nhìn, tựa hồ không có chút hơi ấm.
Cậu cảm thấy cánh tay mình bị một bàn tay siết chặt trong giây lát. Theo lý mà nói được đỡ như vậy thì cậu đã phải đứng vững rồi — nhưng Hứa Tắc thậm chí còn hoảng loạn lảo đảo một bước, một chân đạp lên đám cỏ ở bên cạnh bậc thang, đồ đạc trong túi nylon rơi ra tạo nên tiếng thủy tinh va chạm.
Mây đen u ám, tựa như sắp đè xuống. Hứa Tắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Hách Dương, chỉ là một cái liếc mắt vội vàng, sau đó rất nhanh cậu liền dời đi tầm mắt, cúi người nhặt đồ trên mặt đất, vừa nhặt vừa nói: “Xin lỗi.”
Tai cậu có hơi đỏ, trông có vẻ là một bộ dạng vô cùng hối lỗi.
“Là lỗi của tôi, không kịp tránh sang một bên.” Lục Hách Dương cúi người giúp cậu nhặt đồ. Thanh âm của Hứa Tắc trầm khàn, hơi thở có chút gấp gáp làm cho người ta tưởng rằng cậu bị bệnh nên đến bệnh xá khám bệnh.
Nhưng cùng lúc đó Lục Hách Dương cũng nhìn thấy, mũi của Hứa Tắc bị băng gạc che kín, xung quanh phần rìa lộ ra một mảnh nho nhỏ da thịt, khóe miệng cũng có hơi sưng lên, nếu như chỉ nhìn lướt qua bộ dạng của cậu thì chẳng khác nào vừa đánh nhau với người khác nên phải kê thuốc.
Tuy nhiên, thứ rơi xuống đất không phải là thuốc cảm hay thuốc trị thương, mà là vài ống tiêm và chai tiêm dùng một lần. Lúc nhặt lọ thuốc tiêm cuối cùng lên, cả hai đồng thời đưa tay ra, đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, Hứa Tắc lập tức rút tay về, Lục Hách Dương nhặt lọ thuốc lên, nhìn thấy trên đó có in dòng chữ “thuốc ức chế alpha”.
Lục Hách Dương không hiểu lắm về thuốc ức chế alpha, cấp S có ưu thế tự nhiên ở khả năng tự kiểm soát tin tức tố, bình thường sẽ không phát tình nếu không bị kích thích nghiêm trọng, xem như một năm sẽ ngẫu nhiên xuất hiện kỳ dịch cảm một hai lần thì cũng chỉ là là triệu chứng sốt nhẹ, không có gì nghiêm trọng cả.
Là một alpha cấp S, việc sử dụng chất ức chế alpha là một chuyện vô cùng hiếm gặp.
Lục Hách Dương không nói gì, đem ống thuốc ức chế đưa tới, Hứa Tắc vươn tay nhận lấy, lập tức nhét vào túi nylon, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lục Hách Dương nói xong liền nhấc chân bước lên bậc thang đi vào bể bơi.
Vừa đi anh vừa chỉnh thông số của vòng tay lên, để ngăn cách triệt để với tin tức tố của alpha cấp S xa lạ và có tính áp bức.
Tin tức tố của Hứa Tắc.
Tin tức tố của alpha sẽ trở nên nồng đậm hơn khi kỳ dịch cảm đến, và chiếc vòng tay cũ của Hứa Tắc rõ ràng không có cách nào để ngăn chặn nồng độ tin tức tố này.
Hứa Tắc đi ra ngoài bằng một lối đi đặc biệt, tin tức tố của cậu đã bắt đầu phát tán, nếu cậu bước vào đám đông sinh viên thì sẽ ảnh hưởng đến các AO khác. Cậu vừa vội vàng lao về phía trước vừa lấy từ trong túi ra một miếng dán ức chế, dùng miệng xé bỏ lớp dán bên ngoài, giơ tay ấn miếng dán ức chế ra sau gáy.
Ở cuối lối đi đặc biệt là một phòng nghỉ chuyên dụng, Hứa Tắc ghi lại khuôn mặt mình ở cửa, sau đó đẩy cửa ra. Cậu thở hổn hển đầy nặng nề, thậm chí còn không có thời gian để đi đến ghế sofa, trực tiếp ngồi xuống đất dọc theo bức tường, trút đồ đạc trong túi ra. Bàn tay đang run rẩy, Hứa Tắc dùng răng cạy nắp lọ Povidone, lấy ra một chiếc tăm bông — động tác quá lộn xộn, lọ Povidone vừa đặt xuống đã đổ ra, Hứa Tắc chỉ liếc nhìn, không có thời gian để chú ý. Cậu lấy tăm bông dùng lực bôi vào bên trong cánh tay vài lần, sau đó xé bao bì ống tiêm, mở lọ thuốc thử, rút thuốc ức chế ra, tiêm một mũi vào tĩnh mạch.
Cậu vốn dĩ có thể đợi đến khi về nhà để làm việc này, nhưng tâm trạng thay đổi thất thường trong thời gian ngắn sẽ thúc đẩy việc tiết ra tin tức tố, từ đó thúc đẩy thời kỳ dịch cảm đến nhanh chóng.
Mà nguyên nhân khiến cho tâm tình của cậu thay đổi trong một thời gian ngắn —— Hứa Tắc thở hổn hển, nặng nề nhắm mắt lại, ép buộc chính mình không được nghĩ tới.
—
[Lục Hách Dương: Nghi ngờ số 17 học trường dự bị, nhưng không hẳn là nghi ngờ]
[Thiết lập là như thế này, thông số vòng tay càng cao thì hiệu quả ngăn chặn tin tức tố của người khác và ức chế tin tức tố của chính mình càng tốt]