Cách đây nhiều năm, đây là bữa ăn đầu tiên của ba người họ sau khi gặp lại ở thủ đô nhưng Hạ Uý lại không cảm thấy vui vẻ.
Nhìn sang phải, Beta sẽ tìm thấy chiếc nhẫn hơi xâu xấu trên ngón tay giữa Lục Hách Dương, lộ ra một cảm giác giản dị trong sự xiêu xiêu nền, vừa nhìn đã biết là tay nghề của Hứa Tắc.
Nhìn sang trái, Bạn sẽ tìm thấy mùi hương pheromone của omega còn lưu lại trên người Cố Quân Trì đang hòa hợp rất mạnh mẽ với pheromone của chính Cố Quân Trì, có nghĩa là xứng đôi của hai người vô cùng cao.
Rất phiền, Hạ Uý cau mày. Hôm nay là lễ tình nhân, người nhà Lục Hách Dương trực tiếp cấm còn người nhà Cố Quân Trì thì đang học lớp tối, vì vậy hai người họ mới có thời gian tới tụ tập. Chỉ có một mình đánh, đơn thuần chỉ là vì Trì Gia Hàn không quan tâm đến đánh lửa cho nên mới lưu câu lạc bộ vào cái cảnh chỉ có thể ăn cơm cùng bạn.
Tâm trạng của Hạ Uý không vui, bắt đầu sở thích sinh nông nỗi buồn: “Thượng tá Cốt, tại sao nền điện thoại thông minh thế? Dòng quân biết bao nhiêu năm vẫn chưa được cai nghiện thói quen của cậu bé hồi ba à?”
“Tòng cảnh bao nhiêu năm cũng không được chứng minh năng lực trí tuệ tối thiểu?” Đầu Cố Quân Trì cũng không tăng mà đã phản xạ bác.
Tự động ngăn chặn công kích lên người mình, Hạ Uý quay đầu sang chuyện với Lục Hách Dương: “Tại sao cậu với Hứa Tắc yêu lại phải giấu tôi, cậu không có lương tâm à?”
“Là do tự cậu không phát hiện ra.”
“Anh không thể chủ động nói chuyện với tôi à?”
“Không thể.” Sắc mặt của Lục Hách Dương thả lỏng gắp thức ăn, “Da mặt tôi hơi mờ.”
“Bạn cái con người này thú vị đấy đấy.” Hạ Uý nhếch khoé miệng “Đồng tính tiền thế lại ở rìa tôi.”
“Dị tính lợi các bạn tiến triển được lợi chứ?” Lục Hách Dương hỏi, “Hôm nay bác sĩ Trì có vẻ như không cần trực ban, cậu không hẹn được cậu ấy à?”. truyện ngôn tình
Hạ Uý ngậm miệng, trong đầu là khung chat của Hỏa và Trì Gia Hàn, không thể xem là khung chat mà nên gọi là khung độc thoại, bởi vì đánh đã gửi rất nhiều câu như "Bác sĩ Trì có ở đó hong?", "Bác sĩ Hàn quan tâm tôi đi", "Tiểu Trì, Tiểu Trì đang làm gì đóa nè"… từ chiều tối đến bây giờ đều không nhận được câu trả lời.
“Bác sĩ đang bận rộn.” Hạ Uý vừa đau lòng vừa nghi ngờ phải là mình bị Trì Gia Hàn chặn rồi không, vừa ngắm như phóng khoáng nói, “Không sao cả, cũng không thiếu một ngày này, chỉ cần chọn đúng người thì mỗi ngày đều sẽ là lễ nhân.”
Cuối cùng Cố Quân Trì cũng phóng lên, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng nhìn có vẻ như sắp nôn ra rồi.
Điện thoại reo lên, Cố Quân Chậm nhìn màn hình rồi nhấn nút bắt máy, giọng điệu không lạnh không nhạt: “Có chuyện gì?”
“Ăn xong rồi.” Cao nói, hỏi lại lần nữa, “Có chuyện gì?”
Không giống như điện thoại liên quan đến quân phục vụ, Hạ Uý lập tức dỏng tai lên lại gần, mơ hồ nghe được mấy chữ “Có thể đến đón em không?”
“Tự liên hệ với tài xế.” Cố gắng đưa ra câu trả lời ngắn gọn và mượt mà rồi điện thoại.
Hạ Uý khó mà tin nổi, chỉ vào Cố Quân Trì, lộ ra biểu hiện cảm động như thể "Tại sao loại alpha thế này cũng có người tư vấn?" với Lục Hách Dương.
Lục Hách Dương uống nước ép không nói chuyện, mười giây sau, Cố Quân Trì dậy: “Đi trước đây.”
“Đi đâu, đi đón người hả?” Hạ Uý nói: “Tài xế Cố, nhớ thanh toán tiền đấy.”
Cố Quân Trì Vệ một cái rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Lục Hách Dương, băng vệ tay phủ lên vai Lục Hách Dương: “Làm sạch não tá Lục thanh tiền toán nhé.”
Vừa phải khi gõ cửa đi vào, mang theo một hộp giấy đóng gói tinh đưa cho Lục Hách Dương. Sau khi Lục Hách Dương nhận lấy thì đứng dậy, khách sáo nói với Hạ Uý: “Tôi cũng đi trước đây, cảm ơn cảnh sát Hạ mời bọn tôi ăn cơm.”
Hạ Uý:?
Ở cổng nhà chờ đợi chưa tới một phút, Hứa Tắc nhìn thấy Lục Hách Dương đi ra.
Vừa mới tân ca tối nên có hơi đói, Hứa Tắc bất giác nhìn cái hộp trong tay Lục Hách Dương, bên trong chắc là đồ ăn. Thế nhưng mãi cho đến khi lên xe, Lục Hách Dương vẫn không giới thiệu về đồ đồ nằm trong hộp, Hứa Tắc không chắc phải là cho mình hay không.
Hứa Tắc mãi vẫn không khởi động xe, Lục Hách Dương cũng không Mùi cậu, cho đến khi cuối cùng Hứa Tắc cũng kết thúc do dự, hỏi: “Trong hộp là đồ ăn gói mang về sao?”
“Không phải, đồ ngọt ở nhà hàng này không tệ nên đặc biệt lấy thêm một phần.”
“Ồ.” Hứa Tắc tiến đầu, dừng lại một lát, có hơi chột dạ hỏi, “Cho em sao?”
Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc mới quay đầu lại, mím môi “Ừm” một tiếng tiếng.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Hứa Tắc như được cổ vũ: “Hiện nay có thể ăn không?”
“Trước tiên đã được chờ đợi.” Lục Hách Dương tắc tay ra nắm lấy tay Hứa Tắc, nhẹ nhàng bàn tay của cậu lại, massage bàn tay của Hứa Tắc rồi nói với cậu, “Giả sử như đây là nút bấm điều chỉnh chế độ ngôn ngữ.”
Không tỏ ra bất kỳ sự nghi hoặc thế nào, Hứa Tắc dựa vào tốc độ ánh sáng tiếp nhận giả thiết mình trở thành thành một người máy, cậu nói: “ Được.”
Lục Hách Dương lại hấp lòng bàn tay Hứa Tắc, nói: “Đổi câu hỏi thành câu trần thuật.”
Hứa Tắc suy nghĩ một lát, thử nói: “ Hiện nay em muốn ăn luôn.”
Cách thức vô cùng không phù hợp với tính cách của bạn, Hứa Tắc nói rất không tự tin, thế nhưng Lục Hách Dương lại cười lên, khen cậu: “Người máy Số 17 của họ ta thật sự rất thông minh.”
Anh mở hộp ra, lấy một gói đồ ngọt tặng cho Hứa Tắc: “Lần sau cũng phải nỗ lực.”
Hứa Tắc cầm đồ ngọt, không hiểu lắm: “ Tại sao phải như vậy?”
“So với việc anh cho em thì anh càng thích em Hỏi anh hơn.”
Hứa Tắc không hiểu lắm, chỉ nhớ rằng Lục Hách Dương nói thích nên cậu gõ đầu.
Vừa ăn được một mảnh đồ ngọt thì bên cửa sổ lái xe nhiên liệu truyền đến một tiếng vang, Hứa Tắc bị sét đánh một lát nữa là vận thức ăn, quay đầu sang thì nhìn thấy Hạ Uý đang đặt hai tay lên cửa sổ kính với có vẻ như bị treo dữ liệu.
“…” Hứa Tắc chậm rãi hạ cửa kính xuống, “Cảnh sát Hạ?”
“Bác sĩ Hứa, sao lại trùng hợp thế này, cậu và Hách Dương ngồi cùng một xe.” Hạ Uý nở một nụ cười giả tạo, “Đi đâu thế?”
Hứa Tắc vẫn chưa biết Hạ Uý đã biết chuyện giữa cậu và Lục Hách Dương nên cố gắng hết sức để che giấu: “Trung hợp được gặp thôi, tôi đưa thượng tá về nhà.”
Cậu vừa nói xong thì Lục Hách Dương thờ ơ ra hai chữ: “Xem phim.”
“Cậu nói dối, cậu trở nên không thành thật nữa rồi.” Hạ Uý nhìn Chiếc nhẫn kim cương màu lam sáng lấp lánh trên ngón tay giữa Hứa Tắc, lắc đầu thất vọng, “Anh không còn là Tiểu Tắc của tôi nữa.”
“Được.” Hứa Tắc không tiếc nuối tiếc, có vẻ như cậu vốn dĩ đã không phải Tiểu Tắc cái gì của Hạ Uý rồi.
Hạ Uý lại tức nữa rồi, gần như tất cả mọi người đều từ cửa sổ xe chui vào trong xe, túm lấy vai Hứa Tắc, lặng giọng nói: “Tôi không thanh thiếu niên, là do cậu bị Lục Hách Dương dẫn theo làm hư thôi, cậu ta rất biến thái, tôi cùng cậu ta lớn lên nên tôi biết rất rõ ràng.”
Hứa Tắc người sang nhìn Lục Hách Dương, Lục Hách Dương dựa vào trợ pháp, nhìn cậu bằng một ánh mắt lương thiện.
Sau giây, Hứa Tắc quay đầu lại, béo hỏi Hạ Uý: “Tại sao biến nhiên lại nói đùa kiểu này?”
“Tôi…!” Động tác bên trong của Hạ Uý quá lớn nên xung đột phải nó, đau đớn đến mức độ an toàn thảm yêu cầu.
Lúc này đây, Lục Hách Dương lại quay tay ra hít lòng bàn tay của Hứa Tắc: “Đồ ăn và đồ ngọt tối nay đều là cảnh sát Hạ thanh toán tiền.”
Người máy Số 17 nhận được mệnh lệnh nên bắt đầu hành hành, Hứa Tắc nói: “Cảm ơn cảnh sát Hạ.”
“Ai để ý chứ.” Cả người Hạ Uý toả ra hào quang coi tiền như rác, “Cút hết đi.”
Hứa Tắc ăn hết đồ ngọt trong tay thì khởi động xe. Trước khi rời đi, bạn suy nghĩ một lát rồi nói với Hạ Uý: “Hôm nay Gia Hàn được gọi về nhà, tâm trạng có thể sẽ không tốt lắm.”
“Ơ?!”
Hạ Uý mở điện thoại, phát hiện hai phút trước Trì Gia Hàn đã gửi một tin nhắn đến, tổng kết lại những điều quan trọng nhất về sự đi dạo cả buổi tối của bạn: Có phải là bạn có bệnh không?
"A lô? Bác sĩ Trì.” Hạ Uý lập tức gọi điện thoại cho Trì Gia Hàn, “Tôi bị xe của bác sĩ Hứa tông phải rồi, bạn có thể đến đón tôi không? Đúng, chớp đầu rồi, cậu ấy á hả, cậu ấy và Lục Hách Dương bỏ chạy rồi huhu…”
Hứa đóng cửa xe, sau khi lái đi vài mét, cậu hỏi Lục Hách Dương: “Cảnh sát Hạ thiết sao vậy?”
“Bị bệnh rồi.”
“Bệnh gì?” Hứa Tắc tự nhiên.
Lục Hách Dương nói: “Phương diện thần kinh xảy ra một chút vấn đề.”
Không biết Trì Gia Hàn có biết chuyện này không, cũng không biết có nghiêm trọng hay không, có ảnh hưởng đến sự nghiệp hay không… Hứa Tắc lo lắng một lúc rồi im lặng, thở khi đường ra lời chất vấn: “Bát tại sao cảnh sát Hạ vẫn chưa được đình chỉ công tác để tiếp tục nhận điều trị như vậy?”
Lục Hách Dương ngâm gõ đầu: “Có lý.”
—
Gin: tội nghiệp Hạ Uý quá =))))