Vài ngày sau, thứ bảy.
Hôm nay Lâm Thanh Nhạc hẹn bên đối tác thảo luận, mời người ta đến khách sạn dùng cơm, bởi vì vài cô gái trong bộ phận không quá biết uống, đồng thời Lâm Thanh Nhạc cũng không muốn dẫn con gái đến đây uống nhiều, cho nên chuyến này, cô dẫn ba nam cấp dưới cùng đi.
Người hai bên ngồi đó, vừa uống rượu vừa trò chuyện, tốn rất nhiều thời gian, nhưng cũng may, ba tiếng này cũng không uổng phí, hợp tác coi như có thể thảo luận.
Hơn chín giờ tối, người hai bên thảo luận xong cùng đi ra ngoài.
Đợi sau khi đưa mắt nhìn theo phía hợp tác lên xe rời khỏi, cuối cùng nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Nhạc cũng không giữ nổi nữa, đưa tay ấn huyệt Thái Dương.
Những người này quá biết tán gẫu rồi, miệng cô sắp nói đến khô rồi.
“Giám đốc, cô không sao chứ?” Quý Lê thấy vẻ mặt này của cô, hỏi một câu.
Lâm Thanh Nhạc xua tay: “Tôi không sao, còn ba người các cậu, không sao chứ?”
Quý Lê lắc đầu.
Một cấp dưới khác nói: “Quý Lê, tửu lượng của thằng nhóc cậu thật tốt, cậu xem Tiểu Đồng, đoán chừng không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc rồi.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn Tiểu Đồng vịn người mà đứng, nói: “Tôi gọi xe, đưa các cậu về trước.”
“Không cần không cần, tôi không say như thế, tôi gọi xe đưa Tiểu Đồng về trước, sau đó tự tôi về nhà.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu chắc chứ?”
“Tôi chắc, yên tâm đi giám đốc, nhớ thanh toán cho tôi là được.”
Lâm Thanh Nhạc khẽ cười một tiếng: “Được, tôi biết rồi, vậy các cậu chú ý an toàn.”
“Được!”
Sau khi xe đến, hai cấp dưới kia ngồi vào, rời khỏi trước.
Lâm Thanh Nhạc đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi xa, lúc này mới nhìn về phía một người còn lại: “Quý Lê, cậu lái xe đến nhỉ, tôi gọi người lái thay cho cậu.”
Quý Lê nhấp môi dưới: “Không sao, tôi tự lái.”
“Vẫn để tôi gọi người lái thay cho cậu thì tốt hơn.”
Lúc này hai người đứng ở cửa khách sạn, ánh đèn sáng rực, cho nên lúc này Quý Lê cũng có thể nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc một cách rõ ràng, lúc nãy cô cũng uống chút rượu vì lễ phép, nhưng rõ ràng cô không phải loại người có thể uống rượu, cho nên mặc dù là một chút, hai má cũng đã ửng đỏ vì rượu…
Có lẽ là vì tác dụng của cồn, đột nhiên anh ta cảm thấy lá gan mình lớn hơn rất nhiều, nhìn thẳng chằm chằm vào bên mặt cô như vậy, tuy trái tim loạn nhịp, nhưng cũng không dời ánh mắt.
Nhìn một hồi, anh ta không nhịn được suy nghĩ, lúc trước trong văn phòng, lời Lưu Tinh nói là thật sao?
Cô và người đàn ông đó, chia tay rồi sao.
“Giám đốc.”
“Hả?”
“Tôi…”
“Lâm Thanh Nhạc.” Đột nhiên, một giọng nói truyền đến từ phía trước, cắt ngang lời của anh ta.
Quý Lê sững sờ, nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Anh ta nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó, dáng người rắn rỏi, tuấn tú sáng sủa lạnh lùng, phong thái chững chạc. Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng, trong nháy mắt lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Gần nửa năm rồi nhỉ, Lâm Thanh Nhạc trong mắt anh ta vẫn bình tĩnh như thường, trạng thái lãnh đạm, anh ta cảm thấy tuổi tác của cô không lớn nhưng tính cách rất vững vàng, bởi vì bất kể xảy ra chuyện gì cô đều có thể giải quyết rất nhanh, khiến bọn họ phục sát đất.
Nhưng, từ trước đến nay anh ta chưa thấy dáng vẻ này như bây giờ của cô.
Cô nhìn về phía người đàn ông không xa kia, dường như cả người đều bỗng nhiên được đốt sáng lên, trong chớp mắt trên mặt lộ ra nụ cười chân thật lại xinh đẹp, hoàn toàn cởi bỏ mùi người phụ nữ mạnh mẽ kia, chợt giống một đứa trẻ…
Đúng, như đứa trẻ.
Sạch sẽ lại đơn thuần.
“Hứa Đinh Bạch! Sao anh ở đây!” Cô chạy qua phía anh, trên chân còn mang giày cao gót, lúc này lại như giẫm trên đất bằng, rề rà đã đến trước mặt người đàn ông đó.
Quý Lê hơi ngẩn ra, Hứa Đinh Bạch… Đúng, là người đó.
Từ trước đến nay anh ta chưa từng gặp qua anh, nhưng, anh ta đã nghe qua, cũng từng thấy qua trong một số phỏng vấn.
Lúc này, người đàn ông kia ở không xa nhìn qua, tuy chỉ là một cái liếc mắt, nhưng bỗng nhiên Quý Lê lại cảm thấy bứt rứt, đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Kết thúc rồi sao?” Hứa Đinh Bạch sờ mặt Lâm Thanh Nhạc, dịu dàng nói.
Lâm Thanh Nhạc gật đầu liên tục, có trời mới biết lúc này cô vui bao nhiêu khi thấy anh ở đây, mặc dù lúc trước nói anh đừng đến, nhưng đó cũng là vì cô sợ bản thân bận rộn không có thời gian bên anh… Thật ra, trong lòng cô vẫn hy vọng anh đến.
“Uống rượu rồi?” Chân mày Hứa Đinh Bạch hơi chau lại.
Lâm Thanh Nhạc nhìn không chớp mắt: “Uống một chút, nhưng chỉ là một chút xíu thôi, anh yên tâm, anh không ở đây em sẽ không say.”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô đúng là rất tỉnh táo, cười nói: “Nghe lời như vậy sao?”
“Tất nhiên.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Anh còn chưa nói nữa, sao lại qua đây rồi, không phải em nói thứ bảy em có việc, anh không cần qua sao.”
Hứa Đinh Bạch: “Nhớ em.”
Lâm Thanh Nhạc chớp đôi mắt, nụ cười trong mắt sắp tràn ra rồi: “Ồ!”
“Vậy bây giờ chúng ta trở về nhé?”
“Ừ! Được thôi.” Tay Lâm Thanh Nhạc kéo anh muốn đi, nhưng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại: “À đúng rồi, vẫn còn một bạn nhỏ ở đây… Quý Lê.”
Lâm Thanh Nhạc vẫy tay về phía anh ta.
Quý Lê lấy lại tinh thần, chậm rãi đi đến trước mặt cô: “Giám đốc…”
“Tôi đã gọi người lái thay xong rồi, đợi lát nữa cậu đến nhà rồi thì nói một tiếng trong nhóm.”
Quý Lê: “… Được.”
“À mà, đây là Hứa Đinh Bạch.” Lâm Thanh Nhạc lại giới thiệu với Hứa Đinh Bạch: “Đây là người của bộ phận tụi em, cậu ta tên Quý Lê.”
Hứa Đinh Bạch gật đầu, nhìn anh ta: “Chào cậu.”
Quý Lê: “Chào Hứa tổng.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy, chúng tôi đi trước, cậu chú ý an toàn.”
Quý Lê: “Được.”
Lâm Thanh Nhạc kéo Hứa Đinh Bạch rời đi.
Quý Lê nhìn theo bóng lưng bọn họ, bỗng nhiên sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng. Vừa nãy, rõ ràng Hứa Đinh Bạch không nói gì, nhưng không biết có phải anh ta ảo giác hay không, anh ta cảm thấy ánh mắt của anh… Không có chút thân thiện nào.
Hai người lái xe về nơi ở của Lâm Thanh Nhạc ở Hàng Thành, sau khi vào cửa, Hứa Đinh Bạch làm như vô ý hỏi một câu: “Người tên Quý Lê vừa nãy là người đợi em vào hôm tăng ca đó à?”
Lâm Thanh Nhạc: “Đúng đó, sao anh biết.”
“Nghe ra rồi.”
“Ồ, sao vậy?”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô với ý nghĩ thâm sâu: “Không có gì.”
Vị cuồng công việc này của nhà anh, đoán là không cảm giác được gì.
Hứa Đinh Bạch cong môi, cũng không muốn nói chuyện này nữa, ôm chầm cô muốn hôn.
Lâm Thanh Nhạc ngửa ra sau: “Đợi đã… Em còn chưa tắm, toàn thân toàn mùi rượu.”
“Không sao.” Hứa Đinh Bạch đỡ gáy cô, thấp giọng nói: “Anh sốt ruột.”
Không gặp lâu như vậy, quả thật sốt ruột muốn chết rồi, cho nên phía sau đều làm bậy trên người cô để phát tiết… Mãi đến nửa đêm, mới có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Sau cùng, Lâm Thanh Nhạc tựa trên vai anh buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, đột nhiên nghe thấy bên tai có người hỏi một câu: “Chúng ta kết hôn rồi, phải không?”
“Đúng vậy… Sao đột nhiên anh hỏi cái này?”
“Không có gì, cứ cảm giác người khác không rõ lắm.”
Lâm Thanh Nhạc: “… Ai không rõ?”
“Chúng ta chia cách hai nơi, người ngoài cũng ít khi thấy được chúng ta ở cùng nhau…”
“Nhưng trên thực tế, chúng ta thường gặp nhau mà.” Lâm Thanh Nhạc hơi tò mò hỏi: “Anh để ý người khác từ khi nào vậy?”
Hứa Đinh Bạch nhớ đến trong công ty lại có người dám có suy nghĩ đó với cô, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Có lúc, cũng cần để ý.”
“Hả? Ý gì…”
“Không có ý gì, ngủ thôi.”
Lâm Thanh Nhạc rất mệt mỏi, ồ một tiếng, cũng không hỏi tiếp nữa.
Hai người vui vẻ bên nhau trải qua cuối tuần này, chuyến bay của Hứa Đinh Bạch là buổi chiều thứ hai, cho nên sáng sớm thứ hai, Lâm Thanh Nhạc cũng không đánh thức anh, tự mình đến công ty.
Nhưng chuyện khiến cô không ngờ được là, gần đến giờ cơm trưa, đột nhiên bên ngoài ồn ào một trận, cô đi ra từ trong văn phòng, lại thấy Hứa Đinh Bạch xuất hiện ở đây.
Giờ này không phải anh phải xuất phát ở sân bay sao… Sao lại đến đây.
Còn về chuyện nửa năm qua Hứa Đinh Bạch chưa đến công ty con, hai người đều hiểu ngầm.
Một phía là Lâm Thanh Nhạc yêu cầu, cô hy vọng người bên này đừng đánh giá cao quan hệ của cô và Hứa Đinh Bạch. Một phía khác là bản thân Hứa Đinh Bạch, bởi vì thân phận của anh, đến công ty con khó tránh khỏi phải chào hỏi tầng lãnh đạo bên này một hồi, anh ngại phiền phức.
“Hứa Đinh Bạch?” Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc nhìn anh.
Hứa Đinh Bạch nghe tiếng nhìn qua, bên miệng mang theo nụ cười: “Giám đốc Lâm làm xong rồi?”
Lâm Thanh Nhạc: “Sao anh đến đây?”
“Đương nhiên là đến gặp cô rồi, giám đốc!” Bộ phận có người nói một câu: “Hơn nữa chúng tôi đều được thơm lây nè, Hứa tổng mang rất nhiều đồ ngon đến đấy!”
“Đúng đó đúng đó, cảm ơn Hứa tổng!”
“Không cần.” Hứa Đinh Bạch nói rồi nhìn Quý Lê bên cạnh: “Sau này… chuyên chú làm việc là được rồi.”
Quý Lê ngẩn ra, bối rối cúi đầu.
Hứa Đinh Bạch cười, lại nói: “Vậy mọi người cứ ăn đi, tôi mượn giám đốc của mọi người một lát, được chứ.”
“Ha ha ha dĩ nhiên dĩ nhiên!”
Hứa Đinh Bạch khẽ gật đầu, tiến lên kéo tay Lâm Thanh Nhạc qua: “Đi thôi, cùng ăn cơm.”
“À… Được.”
Lâm Thanh Nhạc mông lung bị anh dẫn đi, đợi sau khi hai người đi rồi, cả bộ phận kế hoạch cũng bùng nổ.
“Trời trời trời! Sao Hứa tổng đến mà không nói tiếng nào như vậy, lúc trước không nghe nói anh ta sẽ đến.”
“Bởi vì là vì giám đốc của chúng ta mà đến, cho nên không nói.”
“Trời ạ, chó độc thân này bị giết mất.”
“Tôi còn là lần đầu gặp anh ta đây, người thật đẹp hơn!”
“Trước kia ai truyền tin đồn bọn họ ly thân vậy, tôi nhìn ánh mắt kia của Hứa tổng… ly thân cái rắm.”
“Đều là người ta nhàm chán nói bừa, chuyện này đâu thể tin.”
“Cũng đúng ha.”
…
Người bên đó bàn luận sục sôi ngất trời, Lưu Tinh nhìn Quý Lê không hề nhúc nhích, đến gần nói: “Đồ Hứa tổng mua rất ngon, sao anh không ăn?”
Quý Lê: “Lát nữa ăn.”
Lưu Tinh thân với anh ta nhất, cũng nhìn thấy rõ nhất, thấy vậy thấp giọng nói: “Lúc trước tin tức của tôi có nhầm lẫn mới nói với anh những lời đó, à… Anh đừng nghĩ nhiều.”
Quý Lê: “Tôi nghĩ nhiều cái gì…”
Lưu Tinh: “Ừ… Không nghĩ gì là tốt nhất, người của Hứa Đinh Bạch không phải người bình thường có thể đụng vào, nếu không thì chết thế nào cũng không biết được.”
Quý Lê hít sâu một hơi, đương nhiên anh ta biết.
Có lẽ người khác không rõ, nhưng, anh cảm giác ra được.
Hôm nay, là lời cảnh cáo của Hứa tổng dành cho anh ta.
Dọc đường đi ra từ công ty, Hứa Đinh Bạch đều dắt tay Lâm Thanh Nhạc. Mà dáng vẻ như vậy của hai người, rất khó để không thu hút sự chú ý của người ngoài trong công ty.
Trong lòng Lâm Thanh Nhạc vui vẻ vì lúc này anh đến tìm cô ăn cơm, nhưng bị người khác cứ nhìn chằm chằm như vậy, vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
“Không phải chuyến bay buổi chiều sao, anh còn không đi là không kịp đó.” Lâm Thanh Nhạc hỏi.
“Đổi thành buổi tối rồi.”
“Tại sao?”
“Đến tìm em ăn một bữa cơm trưa.”
“Chỉ vì chuyện này?” Lâm Thanh Nhạc nói: “Trước đây chúng ta không gặp ở công ty mà, sao lần này anh lại qua đây, vả lại còn mua nhiều đồ ngon đến bộ phận của em như vậy, đột ngột thế này… Anh muốn làm gì?”
“Không làm gì.” Hứa Đinh Bạch liếc xéo cô, cười nhẹ: “Chỉ muốn, tuyên bố chủ quyền lần nữa.”
Nhưng hết giận bình tĩnh lại, anh cũng hiểu được suy nghĩ của cô. Con người cô gái này thật ra rất bướng bỉnh, thích lấy thực lực của mình nói chuyện. Làm như vậy, không sợ cấp dưới không phục, nói cô đi đường tắt.
Thế là cuối cùng, anh cũng cố nén lưu luyến, đích thân đưa người đi.
Tháng năm năm sau, Lâm Thanh Nhạc đến công ty con Hàng Thành đã nửa năm rồi.
Hôm nay, vì kết thúc một hạng mục của công ty, Lâm Thanh Nhạc tăng ca ở văn phòng đến mười giờ tối.
“Giám đốc.” Có người gõ cửa.
Lâm Thanh Nhạc giương mắt nhìn người đến: “Quý Lê, cậu và Tiểu Tinh có thể đi trước rồi.”
Quý Lê đặt cà phê lên bàn cô: “Giám đốc, cô đã tăng ca liên tục ba ngày rồi, hạng mục đã sắp kết thúc rồi, hay là hôm nay cô về sớm chút đi.”
“Cậu không cần để ý đến tôi, hai người đi trước đi.”
“Được rồi… Cà phê đây, cô uống đi.”
Lâm Thanh Nhạc cười với anh ta: “Được, cảm ơn.”
Quý Lê lo lắng nhìn cô, đi ra khỏi văn phòng.
Vừa đi ra, Lưu Tinh bắt lấy anh ta nhỏ giọng nói: “Thế nào? Có thể đi chưa?”
Quý Lê: “Ừ, đồ của hai chúng ta đã qua rồi, giám đốc nói có thể đi rồi.”
“Yes!” Lưu Tinh vươn vai lười biếng: “Hai ngày nay tôi sắp mệt chết rồi, tôi thật sự không được rồi, anh nói xem, làm sao giám đốc có thể chống chọi được chứ.”
Quý Lê nhìn vào trong cửa sổ thủy tinh, vùng chân mày của người phụ nữ bên trong kia hơi nhíu lại, cực kỳ chuyên chú, đã giờ này rồi, người bình thường đều sẽ có trạng thái mệt mỏi, nhưng mặt mày cô lại tinh xảo, không nhìn ra một chút tiêu cực nào.
Là một người phụ nữ rất lợi hại.
Nhưng anh ta nhớ lúc đầu, lúc mọi người nhìn thấy cô gái rất trẻ tuổi này nhảy dù đến vị trí giám đốc của bọn họ đều hoài nghi. Anh ta cũng vậy, bởi vì người phụ nữ này chỉ lớn hơn anh ta bốn tuổi mà thôi, nhưng đã là cấp tầng lãnh đạo cao hơn anh ta rất nhiều rồi…
Nhưng sau này, sau khi thật sự làm việc cùng cô, anh cũng như những đồng nghiệp khác đều bị vả mặt cực mạnh. Bởi vì người phụ nữ này không những thông minh lợi hại, mà còn còn rất siêng năng, tựa như việc gì cũng không làm khó được cô…
“Cô cũng không phải là ngày đầu quen biết giám đốc, dáng vẻ này của cô ấy rất xa lạ sao.” Quý Lê nói.
Lưu Tinh: “Ừ… Cũng phải. Nhưng mà, anh nói xem cô ấy cố gắng như vậy làm gì chứ, chồng cô ấy là Hứa Đinh Bạch mà, này, nếu tôi có nửa kia lợi hại như vậy, tôi mới không cần làm nô lệ cho xã hội.”
Chân mày Quý Lê nhíu lại, không tiếp lời.
Lưu Tinh nhỏ giọng nói: “Cho nên tôi cảm thấy nhá, hai người bọn họ có thể có chút vấn đề.”
“Đừng nói bậy.”
“Thật mà, anh xem, từ trước đến nay Hứa tổng không tới công ty chúng ta thăm giám đốc đấy, cũng không có quan tâm đặc biệt gì… Quan trọng hơn là, ngày trước tôi nghe người ta nói, cô ấy bị điều đến đây là vì cãi nhau với Hứa tổng mới bị đày đi.”
“…”
“Hai người ngăn cách hai nơi lâu như vậy, anh nói xem bọn họ có như lời đồn không, ly hôn rồi?”
Trong lòng Quý Lê lộp bộp một tiếng: “Được rồi, cô nói cái này làm gì, có liên quan gì tới chúng ta.”
“Ô hô, không liên quan à?” Lưu Tinh cười hì hì, nói đùa: “Giám đốc là nữ thần của anh mà, nếu cô ấy đã ly hôn với ông chủ rồi, anh không vui à.”
Quý Lê sững sờ: “Này, cô nói bừa gì thế.”
Lưu Tinh ý nghĩ thâm sâu nhìn anh ta: “Ha ha ha tôi nói đùa thôi, được rồi, vậy tôi về nhà trước đây.”
“…”
Lưu Tinh ngâm nga khúc nhạc nhỏ, thu dọn đồ đạc xong rồi rời khỏi.
Quý Lê đơ mặt, đi về phía chỗ ngồi của mình. Nhưng anh ta nhớ đến lời của Lưu Tinh, lại không nhịn được nhìn vào bên trong văn phòng.
Lúc này, người bên trong đó có lẽ giải quyết gì đó, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt có nụ cười nhẹ.
Bóng đêm dày đặc, khiến người ta mệt mỏi không thôi…
Nhưng cô thế này, lại vẫn đẹp đến khiến người ta loạn nhịp.
Mười giờ rưỡi, Lâm Thanh Nhạc đã giải quyết xong tất cả việc dưới quyền cô, cuối cùng định trở về nhà.
Nhưng lúc cô sắp đóng máy tính lại, Hứa Đinh Bạch lại gọi đến. Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc, vội đeo tai nghe lên, vừa thu dọn vừa ấn nghe: “Alô.”
“Em đang làm gì?”
Lâm Thanh Nhạc: “Vừa, vừa tắm xong.”
Cô không dám nói cho Hứa Đinh Bạch biết giờ này cô còn ở công ty, nếu không thì nhất định anh sẽ càm ràm.
Hứa Đinh Bạch: “Ừ, vậy cuối tuần này anh đến tìm em.”
“Cuối tuần này à… Chắc không được rồi.”
Hứa Đinh Bạch: “Sao vậy?”
Lâm Thanh Nhạc: “Đã hẹn khách hàng dùng cơm rồi, không thể đi với anh.”
Hứa Đinh Bạch: “Giám đốc Lâm, bận như vậy sao?”
Lâm Thanh Nhạc cười nói: “Đúng đó, vậy có thể làm sao bây giờ, vì Aurora và Hứa tổng, em phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”
Hứa Đinh Bạch: “Ha.”
Lâm Thanh Nhạc: “Không sao mà, tuần này không được thì cuối tuần sau chúng ta gặp đi. Không thì thế này đi, thứ sáu tuần sau em về với hoàng đế được không?”
Nửa năm này trên cơ bản hai người đều là lúc cuối tuần rảnh rỗi bay đến chỗ đối phương, nhưng không phải có rất nhiều lần rảnh rỗi, có lúc là anh bận, có lúc lại đụng phải cô có việc.
Hứa Đinh Bạch: “Không cần đâu, nếu em bận thì anh đi tìm em.”
“Cuối tuần sau em không bận, em đi gặp anh.” Nói rồi, Lâm Thanh Nhạc cầm túi xách, đi ra khỏi văn phòng.
Trong tai nghe, Hứa Đinh Bạch còn đang nói chuyện với cô…
“Cô sắp về nhà rồi sao?” Đột nhiên, ngoài tai nghe truyền đến một giọng nói.
Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện văn phòng còn có người.
Lâm Thanh Nhạc: “Ừm… Cậu, còn ở đây à.”
Quý Lê hơi cúi đầu: “Vâng, bỗng nhiên phát hiện có vài việc chưa làm xong, hơn nữa tôi sợ cô có việc muốn dặn dò tôi, cho nên ở lại.”
Lâm Thanh Nhạc: “Thế à, không sao, tôi đã xong rồi, cậu mau về nhà đi.”
“Được.”
“Lâm Thanh Nhạc.” Trong tai nghe truyền đến giọng nói hời hợt nhưng tràn đầy cảm giác áp bức của ai đó, lòng ngực Lâm Thanh Nhạc siết chặt, nguy rồi, vừa nãy còn nói với anh là bản thân vừa tắm xong!
Lâm Thanh Nhạc vội đi ra bên ngoài: “Hả? Em, em đây nè…”
“Nói dối anh, hả?”
“Cái đó… Xin lỗi mà!” Lâm Thanh Nhạc không cãi được, đành phải thừa nhận: “Không phải em sợ anh càm ràm em sao, nhưng em xin thề, em đây là lần đầu tiên, bởi vì có việc quan trọng cho nên mới tăng ca!”
“Ồ? Vậy sao.”
“Đúng vậy! Thật đó!”
Hứa Đinh Bạch: “Ỷ vào anh không thấy được em, ngày nào cũng lừa anh phải không.”
Lâm Thanh Nhạc ấn thang máy: “Đâu có, sao em dám lừa anh…”
Lâm Thanh Nhạc còn muốn giải thích chút gì, nhưng khóe mắt thấy Quý Lê đi ra, cấp dưới trước mặt đương nhiên không tiện làm nũng với Hứa Đinh Bạch qua tai nghe, chỉ đành thấp giọng nói: “Còn có người đấy, đợi lát nói nhé…”
Thang máy lên rồi, Lâm Thanh Nhạc và Quý Lê cùng đi vào.
“Giám đốc, muộn như vậy rồi, tôi đưa cô về nhé?”
Lâm Thanh Nhạc: “À, không cần đâu, tôi lái xe đến.”
Quý Lê ngây người, đúng, sao cô có thể không lái xe của mình… Anh ta ngốc rồi sao, sao vừa mở miệng là lời này.
“Được.” Quý Lê nhìn cô: “Nhưng sau này giám đốc cô vẫn là ít tăng ca đi, muộn quá không tốt, có chuyện gì có thể giao cho chúng tôi làm.”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Được, là nên giao cho các cậu làm, những người trẻ tuổi các cậu tương đối có thể thức khuya.”
Quý Lê khẽ cười, có chút ngượng ngùng: “Cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu…”
Thang máy đã đến tầng hầm, Lâm Thanh Nhạc vẫy tay với Quý Lê: “Đi đây, lái xe chú ý an toàn.”
“Được.”
Lâm Thanh Nhạc nói xong đi thẳng đến hướng đỗ xe.
“Khi nãy là ai?” Lúc Lâm Thanh Nhạc mở cửa xe, người trong tai nghe hỏi một câu.
Lúc này bên cạnh không còn người rồi, Lâm Thanh Nhạc cũng không còn mang dáng vẻ nghiêm túc nữa, thả lỏng xuống: “Khi nãy à, một đồng nghiệp của bộ phận.”
“Cậu ta đợi em tan làm?”
“Hả?” Lâm Thanh Nhạc dừng lại, đột nhiên cảm thấy lời người đó có chút chua, cô không nhịn được cười nói: “Làm sao, Hứa tổng anh đang ghen sao?”
Hứa Đinh Bạch khẽ hừ một tiếng.
Lâm Thanh Nhạc nói: “Cậu ta là cấp dưới của em, cấp trên em đây tăng ca chưa đi, đoán chừng cậu ta cũng không dám đi.”
“Phải không?”
“Đương nhiên là phải rồi, Hứa Đinh Bạch anh suy nghĩ bậy bạ gì đấy, người ta vừa tốt nghiệp đại học, còn nhỏ!”
Hứa Đinh Bạch buồn bã nói: “Ý lời này của em là, gần bằng tuổi anh thì có thể suy nghĩ bậy nghĩ bạ rồi à.”
“Em không có nói như vậy!”
Hứa Đinh Bạch: “Ừ… Giám đốc Lâm vẫn thật là không làm cho người ta bớt lo.”
Lâm Thanh Nhạc hơi nhướng mày: “Nói nhảm, nói đến bớt lo, gái đẹp lòe loẹt bên cạnh anh nhiều như vậy, anh mới càng không bớt lo.”
“Đâu nhiều như vậy, ngoại trừ em, bên cạnh anh có ai.”
Lâm Thanh Nhạc mừng thầm, cố ý nói: “Phải không… Hoàng đế trên trời cao, em không thấy được.”
Hứa Đinh Bạch biết cô cố tình chọc anh, nhưng quả thật anh cũng không thường trêu đùa, nên nói: “Thế hoàng đế à, em đợi đó đi, anh lập tức sắp xếp thời gian đi qua cho em xem.”
“Đừng nóng nảy.” Lâm Thanh Nhạc cười nói, “Em dù sao cũng sẽ luôn chờ anh, ái phi à ~”