Editor: Aurora Home Team
Reup: Mèo Tai Cụp
Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, cuộc sống của con sẽ không vì bên cạnh thiếu đi một người mà ngừng hoạt động.
Mẹ cô đã nói với cô như vậy, nhưng Lâm Thanh Nhạc nhất thời lại không biết làm thế nào để tiếp nhận chuyện này.
Coi như trong cuộc đời ngắn ngủi này của cô chỉ một nửa thời gian có Hứa Đinh Bạch, nhưng tất cả niềm vui sướиɠ của cô đều tràn ngập bóng hình của anh.
Bên cạnh nếu không có người đó thì đúng thật là vẫn có thể sống tiếp, nhưng sẽ còn vui vẻ sao...
Cô không biết.
Nhưng từ hôm đó trở đi, Hứa Đinh Bạch thật sự đã biến mất khỏi thế giới của cô.
Cô không bao giờ có thể đợi đến giờ tan học rồi chạy đến nhà anh ở hẻm nhỏ của giao lộ nữa, không bao giờ có thể mở căn phòng có giấu chìa khóa kia ra nữa, càng không thể gọi điện cho anh được nữa, cũng không thể trộm nói chuyện phiếm với anh.
Anh giống như không còn tồn tại, cũng giống như một năm nay bọn họ chưa từng gặp nhau.
Lâm Thanh Nhạc đột nhiên cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ, thậm chí có đôi khi cô còn cảm thấy bản thân có phải sinh ra ảo giác hay không.
Người duy nhất khiến cho cô biết rằng Hứa Đinh Bạch thật sự tồn tại là Yên Đới Dung.
Yên Đới Dung bởi vì Hứa Đinh Bạch đột nhiên rời đi làm thế nào cũng tìm không thấy mà nổi giận đùng đùng đi tới phòng học chất vấn cô. Cô ta lúc ấy hoàn toàn không còn dáng vẻ nữ thần của trường nữa, mà rất giống với lúc ở nhà hàng lần trước, hoàn toàn thay đổi tính cách, nhìn cô ta như muốn xông lên xé xác cô ra vậy.
Sau khi Úc Gia Hữu ngăn cô ta lại, cô ta vẫn tức giận nhìn cô, cô ta hỏi cô Hứa Đinh Bạch đi đâu rồi, mắng cô dựa vào cái gì mà không nói cho cô ta biết.
Nhưng cô làm sao có đáp án đây, cô cũng muốn biết mà…
Ngày đó có lẽ là vì không tìm được đáp án ở chỗ cô, Yên Đới Dung thế nhưng lại khóc.
Lâm Thanh Nhạc nhìn cô ta, giống như tất cả mọi người trong lớp học. Nhưng trong lòng cô cũng biết, cô lại thấy có chút biết ơn cô ta.
Cô biết ơn cô ta vì làm cô có thể cảm giác được Hứa Đinh Bạch là thật sự đã từng tồn tại. Không phải anh đi rồi thì sẽ không ai nhớ rõ nữa, nơi này còn có người giống với cô, bởi vì anh rời đi mà dao động.
Sau cùng, bọn họ lên lớp 11 liền chia lớp.
Bởi vì cô chọn khoa học tự nhiên nên không học cùng lớp với Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ, mới đầu các cô còn hẹn nhau cùng ăn cơm, nhưng cấp ba thật sự quá bận, dưới tình huống không học cùng một lớp, bọn họ cũng chỉ có thể chậm rãi rời xa nhau, trở về chính thế giới của mình.
Úc Gia Hữu học cùng lớp với cô, nhưng cô không qua lại với cậu ta, năm lớp 10 cũng là vì Tưởng Thư Nghệ nên cô mới nói chuyện với cậu ta, không có người trung gian nên cô không biết nên nói cái gì.
Vào lúc cuối học kì lớp 11, Lâm Thanh Nhạc nghe nói một sự kiện, tên ác bá Chương Dịch Khôn trêи đường đi thi bị mất giấy thi, khi anh ta quay đầu lại đi tìm thì lại còn bị trùm bao tải đánh lén...
Anh ta bởi vậy mà phải nằm viện suốt hai tuần, hoàn toàn bỏ lỡ thi đại học. Trong trường học nhiều người nghe nói về việc này đều âm thầm vui vẻ, bởi vì Chương Dịch Khôn ngày thường ở trong trường học tác oai tác quái, thường xuyên làm khó dễ người khác, mọi người đều chán ghét anh ta.
Lâm Thanh Nhạc cũng cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng sau khi cô nghe người khác nói việc này, trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.
Không phải vì tên khốn nạn Chương Dịch Khôn này mà khó chịu, mà là mối liên hệ của cô cùng Chương Dịch Khôn là Hứa Đinh Bạch, lúc người khác nói tới anh ta, cô sẽ nghĩ đến người kia.
Thật ra, ngay từ lúc đầu, trong lòng cô có chút âm thầm chờ mong.
Cô vẫn nghĩ Hứa Đinh Bạch không từ mà biệt là bởi vì lúc trước anh không muốn liên lụy cô, không muốn cô lại vì anh mà làm việc gì nữa. Sau này, anh có người thân, không cần cô chăm sóc nữa, nhất định sẽ liên lạc với cô nếu anh nghĩ rằng anh sẽ không làm phiền cô.
Anh sẽ nói cho cô biết anh ở đâu, sẽ nói cho cô đôi mắt của anh đã tốt lên hay chưa, sẽ nói cho cô biết anh đang làm gì…
Nhưng đều không có.
Rồi một năm sau đó cô cái gì cũng không chờ được, dần dần cũng không còn chờ mong nữa.
Loại mất mát này, làm bộc phát lửa giận cô cất giấu trong lòng.
Cô buồn bực chuyện anh nói không giữ lời, buồn bực anh không liên lạc lại với cô mà cứ đi như thế, đến một chút tin tức đều không có.
——
Sau này, từng ngày trôi qua, cô cứ lặp đi lặp lại việc học tập, sinh hoạt.
Đến một nửa học kì một lớp 12, xưởng mẹ cô đang làm đóng cửa. Trong xưởng có người giới thiệu cho mẹ cô một công việc khác, nơi đó cũng không tệ lắm, tiền lương so với bên này còn cao hơn nhiều, nhưng xưởng kia không ở Khê Thành, mà ở một thành phố khác.
Lâm Vũ Phân mới đầu do dự không biết có nên đi hay không, bởi vì con gái đã là học sinh cuối cấp, bà không muốn phải khiến cho con gái lại đổi nơi sống.
Lúc sau, Lâm Thanh Nhạc tự mình nói có thể đi đến thành phố khác.
Một là bởi vì yêu cầu kinh tế của gia đình, hai là học kì đã sắp hoàn thành xong rồi, thành tích của cô cũng ổn định, kế tiếp cùng lắm là ôn tập mà thôi. Ba là, Khê Thành đối với cô mà nói dường như không có gì đáng giá để lưu luyến nữa.
Sau khi rời khỏi Khê Thành, cô liền dốc sức học tập, kì thi đại học sắp tới không cho phép cô nghĩ chuyện linh tinh khác.
Sau này nghĩ lại, cô đối với năm lớp 11 và lớp 12 kia không có ký ức gì đặc biệt. Hai năm kia dường như chỉ lặp lại, chỉ có học tập mà thôi.
Mà cô nỗ lực như vậy cũng xác thật cho cô kết quả tốt, cô thi đại học phát huy như lúc bình thường, thi đậu trường số một số hai ở Đế Đô.
Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, mắt mẹ cô đều đỏ cả lên.
Bị cô phát hiện được, mẹ cô lập tức lau nước mắt, nói mình rất vui mừng, bởi vì cô rốt cuộc cũng thi đậu được trường đại học mong ước, rốt cuộc cũng đi tới được thành phố cô muốn đến.
Cô lúc ấy chỉ mỉm cười, không nói cái gì.
Trường đại học mơ ước, thành phố mơ ước… Lâm Thanh Nhạc đột nhiên có chút không rõ ràng lắm, mong ước đó rốt cuộc là của cô, hay là của mẹ cô.
Nhưng có đôi khi, cuộc sống không cần phải biết quá rõ ràng.
Đại học mới vừa bắt đầu, trường học đã phát thẻ điện thoại với thẻ ngân hàng, tưởng chừng sẽ như thế này, cuộc sống trở về con số không, lại một lần nữa bắt đầu.
Cao thủ khối A nhiều như mây, nhưng mấy năm đại học kia, Lâm Thanh Nhạc vì học bổng mà liều mạng nỗ lực, cho nên cũng có thể đặt một chân vào trong đám nhân tài kia.
Thành tích của cô vô cùng tốt, hơn nữa qua tuổi dậy thì gương mặt cũng bớt đi nét trẻ con, diện mạo từ vẻ đáng yêu năm mười sáu tuổi trở thành vẻ xinh đẹp của tuổi hai mươi, trong khoa rất là nổi tiếng.
Ký túc xá lâu lâu lại có người đưa đồ ăn đến, nhưng những đồ này thường sẽ bị cô trả về.
Bạn cùng phòng đùa vui nói, cô thật là phí phạm của trời.
Nhưng Lâm Thanh Nhạc không phải không muốn yêu đương, cũng không phải cố ý không muốn tiếp xúc với nam sinh có ý với cô.
Cô chỉ là không có rung động, không có cảm giác. Hơn nữa cô cảm thấy, viết đề thi và đi làʍ ȶìиɦ nguyện viên, mấy thứ này so với yêu đương càng thú vị hơn.
Sau cùng, trong phòng ký túc xá mỗi năm sẽ thêm một người có người yêu, đến năm tư, cũng chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Nhạc còn độc thân.
Nhưng cô cũng không quan tâm, năm tư đi ra ngoài thực tập, bận đến sứt đầu mẻ trán, nào còn có thời gian nghĩ mấy thứ đó…
Làm việc đã hơn một năm, Lâm Thanh Nhạc tham gia một cuộc họp lớp đại học.
Lần đó bạn cùng phòng đều tới, trong đó có hai người đã kết hôn, nhưng đối tượng đều không phải bạn trai thời đại học, còn một người thì vẫn chưa kết hôn, cũng là vào thời điểm tốt nghiệp đã chia tay với bạn trai.
Lâm Thanh Nhạc mắt thấy bọn họ từng gắn bó keo sơn như thế nào, nhưng hôm nay nghe các cô ấy nói trước kia quen người ta chỉ là vui đùa mà thôi.
Bàn lại người mà mình đã từng khắc cốt ghi tâm, thật sự có thể bình tĩnh không chút cảm xúc nào sao.
Cô không biết, cũng chưa thử qua.
Bởi vì sau khi cô rời khỏi Khê Thành, cuộc sống của cô đã không còn một người nào có thể nhắc với cô về Hứa Đinh Bạch nữa.
——
Lại một năm nữa qua đi.
Đế Đô năm nay mùa đông đến rất sớm, rõ ràng nên là cái mùa mà chỉ cần mặc hai cái áo mỏng là được nhưng đột nhiên trời lại lạnh đến tái người.
Giữa trưa hơn mười một giờ, người gần công ty lục tục từ chỗ làm việc đi ra ngoài ăn cơm. Nhưng đi ra liền phát hiện nhiệt độ vô cùng thấp, trêи mặt lập tức có chút hối hận.
Hạ Đàm cũng như vậy.
Anh ta là người làm ở công ty gần đó, ngồi suốt một buổi sáng, đã cứng hết cả lưng, cho nên thời gian cơm trưa không muốn đặt cơm hộp mà trực tiếp đi ra ngoài.
Nhưng ai ngờ cho tới giữa trưa hôm nay nhiệt độ đột nhiên xuống thấp.
Anh ta đi vào tiệm cà phê mua một ly cà phê, chuẩn bị cứ như vậy mà trở về.
Nhưng khi đang trở về, đột nhiên thấy được bến xe buýt cách đó không xa có người đang cãi nhau…
Anh ta cũng nhàn rỗi nhàm chán, cho nên đứng lại hóng chuyện.
“Nó là chó dẫn đường, không phải thú cưng, nó có thể ngồi xe buýt.”
“Thế cũng không được, chó lớn thế này, trong xe còn nhiều người như vậy, nó cắn người thì làm sao bây giờ!”
“Nó sẽ không cắn người, nó đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, nó…”
“Không được không được, cô đừng đi lên, cũng đừng chặn đường, người phía sau còn chưa lên xe đâu, cô đừng làm chậm trễ thời gian của người khác.”
…
Hạ Đàm vốn chỉ là muốn xem một chút thôi, lại nghe đối thoại giữa cô gái mang kính râm đang dắt chó cùng người tài xế.
Anh ta bước đến gần, nhìn về phía con Labrador bên người cô gái.
Đúng là chó dẫn đường.
Ánh mắt Hạ Đàm sáng lên, vừa định đi qua nói chuyện với tài xế thì cô gái kia đã lui ra.
Người bên ngoài ùa lên, cửa xe buýt đóng lại, nghênh ngang rời đi.
Bước chân của Hạ Đàm cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cô gái đang đứng tại chỗ.
“Tiểu Du, không sao đâu, chúng ta không lên xe, tiếp tục đi về phía trước thôi.” Cô gái hơi cúi người nói chuyện với chú chó dẫn đường, giọng nói rất nhẹ mà cũng rất dịu dàng.
Tiếp theo, cô gái theo hướng chó dẫn đường đi về phía trước.
Hạ Đàm không có ý nghĩ muốn quay trở lại công ty, quyết định đi theo phía sau.
Anh ta đi ở phía sau cách cô gái không xa, anh ta nhìn chú chó dẫn đường dẫn theo cô gái vòng qua chướng ngại vật, chờ đèn đỏ, xác định phương hướng… Nó rất ôn hòa, cũng rất ngoan.
Hạ Đàm cũng không biết đã đi theo bao lâu, sau lại gặp một cái đèn đỏ, anh ta nhìn thấy cô gái kia cùng chó dẫn đường đều ngừng lại.
Anh ta đi qua, đứng ở bên cạnh bọn họ.
Anh ta rũ mắt nhìn chú chó kia… Thật ngoan.
Hạ Đàm duỗi tay, muốn sờ nó.
“Tiên sinh, đừng đụng vào nó.”
Đột nhiên, cô gái kia quay người về phía anh ta.
Hạ Đàm sửng sốt, có chút kinh ngạc mà nhìn vào cô.
“Cô…”
“Chó dẫn đường đang làm việc không được vuốt ve quấy nhiễu, cảm ơn ngài.”
“Thật xin lỗi, tôi không biết…” Hạ Đàm vội vàng nói xin lỗi, lát sau nhịn không được nhìn lên kính râm trêи mắt cô, “Cô biết tôi vừa rồi muốn làm cái gì sao?”
Cô gái gật đầu, tháo kính râm xuống: “Tôi nhìn thấy được.”
Hạ Đàm không nghĩ tới sau kính râm lại là một đôi mắt rất xinh đẹp, đôi mắt đào hoa sáng đẹp, hơn nữa làn da của cô gái trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp, tháo kính râm xuống, có thể nói là đẹp đến làm cho người ta kinh ngạc.
Cô gái khách khí mà cười nhẹ: “Thật ngại quá, tôi đang thí nghiệm với Tiểu Du, nó còn đang trong thời gian huấn luyện.”
Hạ Đàm ho nhẹ, thu hồi tầm mắt: “Cô là huấn luận viên cho chó dẫn đường sao?”
“Cũng không hẳn là thế.” Cô giải thích, “Bạn của tôi đang huấn luyện một con khác, bởi vì tôi trước kia đã làʍ ȶìиɦ nguyện thời gian rất lâu, có kinh nghiệm, cho nên hỗ trợ thí nghiệm một chút.”
“Hoá ra là như vậy, cho nên đây chỉ là kiểm tra coi chó dẫn đường làm sao để chỉ dẫn cô trở về căn cứ.”
Cô gái có chút ngoài ý muốn: “Anh biết sao?”
Hạ Đàm nhìn cô, không rời mắt được: “Thành phố chúng ta có một căn cứ huấn luyện, em trai tôi trước kia có xin một con chó dẫn đường, đang chờ xếp hàng, nhưng nghe nói sắp được rồi.”
Cô hiểu rồi: "Hy vọng em trai anh sớm có được nó.”
“Ừm, cảm ơn.”
Đèn đỏ đang đếm ngược, cô gái mang kính râm lên rồi nhắm hai mắt lại: “Tôi còn phải tiếp tục, hẹn gặp lại.”
Hạ Đàm: “…Hẹn gặp lại.”
Cô gái đi rồi, Hạ Đàm nhìn bóng dáng cô thật lâu vẫn không xoay người.
Leng keng ——
Di động đột nhiên vang lên.
Hạ Đàm bắt máy.
“Cậu đang ở đâu?” Người bên kia điện thoại hỏi.
“Tôi ra ngoài ăn một bữa cơm.”
“Cơm trưa của cậu không phải đều đưa tới văn phòng sao?”
Hạ Đàm cười: “Ai da, tôi ngồi cả buổi sáng sắp mệt chết rồi, Hứa tổng thân yêu à, tôi có thể ra ngoài đi dạo hay không?”
“Cậu đang ở chỗ đường vòng xoay số năm à?”
“Không đến mức đó, chỉ là ở trêи đường gặp một người nên làm chậm trễ thời gian.”
“Ai?”
“Cái này à… là một cái cô gái đặc biệt xinh đẹp.”
Người bên kia trầm mặc hai giây: “Thần kinh, trở về đây.”