Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 2: Cờ người khốc liệt



A Sở đưa mắt nhìn biểu cảm lạnh lùng, tàn nhẫn của những kẻ lắm tiền nhiều của có mặt trong đấu trường lúc này thì trong lòng dâng lên một nỗi hận ngút trời, cậu tự thề với lòng nếu có một ngày cậu thoát khỏi đấu trường này cậu nhất định sẽ bắt những kẻ không có nhân tính kia trở thành con cờ trên bàn cờ người, nhất định để bọn họ trãi nghiệm cảm giác khốn cùng của những thanh thiếu niên bị trở thành con cờ lúc này.

Sau khi những người đến mua vui đặt cược xong thì A Đô lên tiếng “Xin thông báo ván đấu cờ hôm nay chính thức bắt đầu…người đi trước là Hạ lão gia, mời ông.”

Hạ lão gia lên tiếng “Quân tốt thứ ba từ bên trái đếm qua lên một bước.”

Tôn lão gia lên tiếng “Quân pháo bên trái qua phải 3 bước.”

Hạ lão gia lão ra nước “Quân mã bên phải xuống.”

Tôn lão gia tiếp lượt “Ra xe bên trái.”

“Ăn chốt thứ ba.”

Lời nói vừa dứt thì quân tốt bên xanh phải cầm giáo đâm vào quân đỏ, một nô lệ nằm gục xuống trút hơi thở yếu ớt từ giã cõi đời.

Những người còn lại trên ván cờ bắt đầu run sợ, đã đến lúc bọn họ buộc lòng phải tàn sát lẫn nhau theo hiệu lệnh của người ra quân cờ.

“Quân pháo ăn mã.”

Lại có thêm một nô lệ gục xuống vì bị giết chết.

Tôn lão gia “Quân xe ăn mã.”

Quân xe này là A Sở còn quân mã bên xanh lại là thằng nhóc đi theo hầu hạ cậu từ nhỏ - Minh Trung khiến cho A Sở rơi vào thế khó xử không biết nên làm thế nào.

A Sở vốn xuất thân là thiếu gia của một gia đình thượng lưu danh giá nhưng tám năm trước gia đình cậu bị người ta hãm hại tán gia bại sản không những vậy còn bị thảm sát chỉ trong một đêm, cậu và Minh Trung may mắn trốn thoát không bị giết chết trong đêm thảm kịch nhưng lại không may mắn rơi vào tay bọn bắt cóc buôn người rồi bị đem bán đến đấu trường cờ người này.



Lúc mới vào sống ở đấu trường cờ người Vọng Bắc, A Sở không quen vẫn giữ thói quen, thái độ của một thiếu gia thượng lưu nên thường xuyên bị đánh đập không thương tiếc, mỗi lần như thế đều là Minh Trung lấy thân mình chắn cho A Sở kết quả là hai đứa cùng bị ăn đòn đến thừa sống thiếu chết.

Mỗi lần đến lượt A Sở bị bắt ra sân đấu thì Minh Trung đều xung phong đi thay để bảo vệ tính mạng cho cậu, bây giờ làm sao mà cậu ra tay được với Minh Trung đây.

Tôn lão gia cau mày nhắc lại “Quân xe ăn mã.”

A Sở vẫn đứng đơ người ra, nếu hôm nay là một đối thủ khác cậu nhất định sẽ ra tay để bảo toàn mạng sống của mình nhưng người đó lại là Minh Trung nên cậu không thể ra tay lấy đi mạng sống của người thân duy nhất còn lại trên đời này.

A Đô nhìn thấy A Sở đứng như trời trồng liền quát lớn “Tôn lão gia đã ra cờ là quân xe ăn mã rồi, sao mày không di chuyển đi hả thằng ngu kia?”

Đám đông tỏ vẻ khó chịu xì xầm “Bộ chưa cho nó ăn cơm sao mà di chuyển mấy bước cũng đi không nổi vậy hả? Đánh cờ gì mà chán vậy đang vào giai đoạn hay mà cứ đứng ngẩn người ra là sao vậy?”

A Đô cau mày tức giận tột cùng khi A Sở làm phật ý những vị khách của ông ta nên cầm roi da đến quất vào lưng của cậu một cái thật mạnh, quần áo rách toạt ra, da thịt liền hằn lên vết roi đỏ ửng rướm máu.

A Đô nhìn A Sở rồi quát lớn “Mày còn không mau di chuyển đi thằng ngu kia, còn đứng ra đấy thì ta đánh chết mày đấy.”

Minh Trung nhìn thấy A Sở khó xử không thể ra tay, cậu nhìn A Sở mặc kệ A Đô liên tục quất rơi vào người rách da thịt nhưng vẫn không nhúc nhích thì không chịu được nữa cậu đã tự cầm ngọn giáo trong tay tự đâm vào bụng mình.

Máu túa ra trên bộ quần áo đen đúa dơ bẩn của Minh Trung, cậu ta từ từ gục xuống tại chỗ, dù sao cũng phải chết nhưng cậu không muốn A Sở áy náy vì ra tay giết mình cho nên cậu tự xử vẫn tốt hơn.

A Sở lúc này mở to mắt rồi chạy về phía của Minh Trung đỡ lấy cậu ta, mắt của A Sở đỏ hoe lên từng giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt lấm lem đen đúa của cậu.

A Sở ôm lấy Minh Trung giọng nghẹn ngào vang lên “Minh Trung…sao cậu lại làm như vậy chứ?”

Hơi thở của Minh Trung yếu ớt cậu ta gắn sức thì thầm với A Sở “Thiếu gia, cậu phải cố gắng sống sót để báo món nợ máu của gia đình cậu…chúng ta sống ở đây quá lâu, bị hành hạ đến độ mất hết ý chí chỉ mong cầu được sống qua ngày…nhưng mà cậu nhất định phải nhớ thân phận thật sự của mình là ai, cậu phải nhớ cậu không phải một tên nô lệ tên là A Sở…hôm nay là tôi tự tử không liên quan gì đến cậu cả…sau này tôi không thể đồng hành cùng cậu nữa....cũng không thể bảo vệ cho cậu nữa…đây là việc cuối cùng Minh Trung có thể làm vì cậu…cậu phải cố gắng sống tốt…”

Minh Trung trút hơi thở cuối cùng, A Sở đau đớn thấu tận tâm can, ngay cả người thân thiết duy nhất của cậu còn lại trên đời này cũng rời bỏ cậu ra đi rồi, cậu thấy căm hận tất cả những kẻ máu lạnh vô tình ở đây nhưng bản thân lại bất lực không thể chống lại bọn họ mà chỉ có thể cam chịu thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv