Vương Trừng Thiệp chết trân tại chỗ, toàn thân run rẩy, khuôn mặt già nua đầy vết nhăn co rúm.
-"Lưu Vĩnh Kỳ! Mày...mày còn sống?"
-"Nhờ ơn của ông, tôi được dịp đến Quỷ Môn Quan dạo chơi, thương tích không nhẹ. Nhưng có vẻ ông trời thương xót kẻ hèn mọn này, không lấy cái mạng này đi"
Lưu Hằng sánh bước bên cạnh cha, khẩu súng trong tay lấp lánh ánh bạc giơ cao uy hiếp Vương Trừng Thiệp.
-"Lão già! Ông chờ mà chết đi"
5 năm trước, sau trận thảm sát kinh hoàng, quả thật Lưu Vĩnh Kỳ cũng chỉ còn chút hơi thở lụi tàn, được một ngư dân tỉnh lẻ cứu giúp, người đó chẳng những không cần trả ơn mà còn lo liệu chi phí chữa trị giúp ông.
Lưu Vĩnh Kỳ bảo toàn được mạng sống, nhưng rơi vào hôn mê sâu, tưởng chừng sẽ phải sống thực vật trong suốt quãng đời còn lại.
Nhưng mà, trong tiềm thức của ông luôn hiển hiện một bóng hình thân thương, cùng với tiếng gọi tha thiết, không ngừng thúc giục Lưu Vĩnh Kỳ sớm ngày rời giấc mộng cõi hư vô. Là Châu Bích Hà luôn ngày đêm thương nhớ chồng, nhớ đến phát bệnh.
Sau một năm hôn mê, cuối cùng Lưu Vĩnh Kỳ cũng có thể lại đón nhận ánh sáng của nhân gian. Dư chấn sau vụ ám sát vẫn còn đó, Lưu Vĩnh Kỳ tuy rằng tỉnh lại nhưng thân thể suy yếu, đôi chân bất động dẫn đến việc đi đứng vô cùng khó khăn.
Động lực và ý chí mạnh mẽ, mất khoảng hơn 1 năm tiếp để Lưu Vĩnh Kỳ bình phục chấn thương, trở lại làm một con người khỏe mạnh.
Nhờ công nghệ thông tin, ông biết được tin tức của Lưu gia. Hai năm, cục diện xoay chuyển bất ngờ. Lưu Hằng làm nên kỳ tích, Lưu gia chuyển bại thành thắng, tiếng tăm vang dội hơn xưa. Ngẫm lại, Lưu Vĩnh Kỳ không khỏi cảm thấy tự hào về con gái, một chút mạnh mẽ, một chút ngông cuồng pha trộn với tính cách tự do, phóng khoáng. Lưu Vĩnh Kỳ phải đường đường chính chính thừa nhận, Lưu Hằng là đứa con có phong thái giống ông ấy nhất.
Lưu Vĩnh Kỳ âm thầm cho người hành động. Một mặt thì theo dõi động thái của Lưu gia, một mặt thì trà trộn vào Vương Thị thu thập chứng cớ. Cũng từ đó mà ông phát hiện nhiều sự thật kinh hoàng về hàng loạt tội ác của Vương Thị.
Lưu Vĩnh Kỳ làm tất cả, cũng chỉ trông chờ thời khắc này. Ông biết được động thái nhà họ Grey sẽ hành động trong bữa tiệc sinh thần lần thứ 80 của lão già Vương Trừng Thiệp, liền đợi thời cơ thích hợp gửi bằng chứng cho họ.
Đúng như vậy, người nặc danh đã gửi tin nhắn cho Bella, chính là Lưu Vĩnh Kỳ. Có điều, chỉ là ông không ngờ được rằng, con gái của Christian lại là một tinh anh rất sáng suốt, nhìn một phát liền nghi ngờ ngay.
Bella nhờ Ginny lần theo địa chỉ, tìm được nơi dừng chân của Lưu Vĩnh Kỳ. Chuyện Lưu Vĩnh Kỳ còn sống rất nhanh đã đến tai Christian.
Cuộc hội họp của nhà họ Grey và nhà họ Lưu diễn ra một cách thầm kín, người ngoài không bao giờ biết. Và rồi, bữa tiệc ngày hôm nay, toàn bộ đều nằm trong tầm kiểm soát và kế hoạch của đôi bên.
Chỉ cần qua hôm nay nữa thôi, nhà họ Lưu sẽ có thể đoàn tụ. Người mà Lưu Vĩnh Kỳ muốn gặp nhất, không ai khác là người bên gối vẫn luôn một lòng thủy chung với ông, Lưu phu nhân Châu Bích Hà. Người đã sinh hạ cho ông bốn đứa con, cũng là người chịu chấp nhận hi sinh vì ông nhiều nhất.
-"Con mẹ nó! Tụi bây giỏi lắm"
Nhân lúc mọi người không chú ý, lão ta rút súng đã thủ sẵn trong người ra từ trước, nhào đến Lily Mendes, chĩa súng vào thái dương của cô ta, đe dọa Christian.
-"Haha! Christian Drew Grey, mau nói tất cả lùi lại. Nếu không, tao không chắc sẽ bảo toàn tính mạng cho cô con gái bảo bối của mày đâu"
Lily Mendes sợ hãi, hạ giọng cầu khẩn thảm thương.
-"Ba ơi! Cứu con với"
Christian hờ hững như không, không một chút tia lay động.
-"Muốn chém muốn giết thì tùy ông, đừng có dùng cô ta đe dọa tôi"
-"Không! Ba ơi, hãy cứu con! Con không muốn chết"
-"Cô không phải là con gái tôi. Sao lại gọi thân thiết như thế? Đời này tôi chỉ có một đứa con gái, tôi nhớ nó đâu phải là cô"
Vương Nghi nhìn chiếc phao cứu sinh duy nhất lúc này chỉ là đồ giả mạo, miệng không ngừng chửi rủa.
-"Mẹ kiếp! Mày vậy mà dám lừa tao? Con gái của Christian Drew Grey gì chứ? Chỉ là một đứa giẻ rách"
Lily Mendes không chịu nhún nhường, vội vàng hét lớn cãi lại.
-"Ai nói tôi không phải con gái của ba? Tôi trên danh nghĩa là con gái nuôi của ba, cũng là con của ba. Tôi cũng là cô chủ nhà họ Grey đó các người có biết không?"
Cô ta biết rõ thân phận chỉ là một đứa con gái nuôi...trên danh nghĩa. Lấy quyền gì ở đây mà la hét nhức óc như vậy?
Christian làm sao mà không thể nhìn ra được, Lily Mendes cố tình mượn danh tiếng của ông để phô trương, đánh bóng tên tuổi của bản thân.
Chỉ là nể tình cô ta không có làm gì quá đáng nên mới ngầm chấp nhận cho cô ta chút mặt mũi. Vậy mà, thật sự khiến ông thất vọng.
Cái danh con gái nuôi của Christian Drew Grey này, không cần nữa rồi.
Hừ! Mà vốn dĩ, ông cũng không xem trọng cô con gái nuôi này cơ mà. Ngoài danh nghĩa hão huyền đó ra, còn lại cô ta sẽ không nhận được bất cứ phần tài sản nào của nhà họ Grey cả.
Nếu Lily Mendes là con người lương thiện, có lẽ Christian sẽ thực sự xem cô ta là con gái. Đáng tiếc...quá đáng tiếc!
....._•• to be continued ••_.....