Đúng lúc này, cửa phòng vốn đang khép kín bỗng được mở ra.
Quản lí Dương của chi nhánh nhà hàng Milan ở Trung Quốc bưng mấy bình rượu lên, hí hửng nói.
-"Xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi là quản lí Dương của nhà hàng Milan, đây là rượu vang đỏ của vườn rượu Denon, muốn kính các vị"
Tất cả đám con nhà giàu một mực sửng sốt, chẳng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Rượu vang của vườn rượu Denon tại Pháp? Giá trị của một chai tương đương gần 300000 USD.
Bọn họ không gọi loại rượu vang đắt đỏ như thế.
Vương Nghi là chủ bữa tiệc, là người bỏ tiền, lúc nhìn mấy bình rượu cũng giật nảy mình.
Cô ta cho dù có tiền thì cũng không thể vung tiền chơi lớn như vậy được, chính bởi vì cô ta không có khả năng chi quá nhiều tiền.
-"Rất tiếc nhưng chúng tôi không gọi loại rượu này". Vương Nghi nhàn nhạt nói.
-"Đây là rượu vang chúng tôi tặng cho một vài vị khách quý, được biết các vị khách quý ấy là một trong số những người ở đây". Tất cả mọi người đều ngẩn người.
Vương Nghi có mặt mũi lớn đến thế sao? Đến cả quản lí cũng phải tự mình dâng rượu.
-"Không hổ danh là Vương Nghi! Đường đường là thiên kim tập đoàn, còn là ngôi sao lớn. Hơn nữa, Tào Dịch Thiên tổng giám đốc của tập đoàn Tào Thị chẳng phải là hôn phu của Vương Nghi hay sao? Anh ấy là một trong những người giàu nhất thế giới đó. Chắc chắn anh ấy biết hôm nay Vương Nghi đến họp lớp nên hào phóng muốn khiến cô ấy vui"
Vương Nghi có chút thống hận nhìn Lam San, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sự thật đó là, cô ta nào phải hôn thê của Tào Dịch Thiên, toàn bộ đều là do cô ta thích sĩ diện mà bịa đặt. Đằng này Lam San cứ hết lần này đến lần khác nhảy vào, cô ta chỉ đành đâm lao phải phóng theo lao thôi.
-"Vị hôn phu của tôi không thích khoe khoang, mọi người xin đừng truyền đi. Nếu mọi người thích, tôi có thể bảo quản lí Dương tặng mọi người vài chai"
Tất cả đều cho rằng cô ta là hôn thê của Tào Dịch Thiên, thôi thì cô ta sẽ diễn tới cùng.
-"Ở đây chỉ có một mình Vương Nghi của chúng ta mới có thể có cơ hội làm vị hôn thê của Tào Dịch Thiên mà thôi. Người đẹp, lại có gia thế tốt, quả thật xứng đôi"
-"Vương Nghi à! Sau này khi nào làm Tào phu nhân rồi, cô nhớ hãy nói với Tào tổng giúp chúng tôi làm ăn với nhé, chúng tôi nhất định chúc phúc hai người"
Bella và các bạn nghe họ nói thôi cũng lười. Vốn là các cô chẳng muốn ngồi đây, nhưng vì nể mặt Mặc Quân Nhan là chị họ, lại cộng với việc Nam Sương bị bọn họ bắt nạt. Bất đắc dĩ quá phải ngồi chịu trận.
Quản lí Dương chau mày không vui, lời lẽ thẳng thắn vội xác nhận lại.
-"Thật ngại quá! Vị khách quý mà chúng tôi nói đến, là ca sĩ Swan Resen. Không phải quý cô Vương Nghi đây, càng không phải Tào tổng giám đốc mời tặng"
Nụ cười trên mặt Vương Nghi tắt ngấm, cảm giác tủi hổ dần bủa vây cô ta.
-"Quản lí Dương không nhầm lẫn gì chứ! Ông xác nhận không phải là Vương Nghi của chúng tôi?"
-"Rất chắc chắn! Cô Swan là khách quý đặc biệt của nhà hàng Milan, rượu này cũng do đích thân ông chủ nhà hàng Milan chúng tôi chọn lựa đem tặng cho cô ấy"
Swan nhếch môi, nhận lấy chai rượu vang thượng hạng. Trong lòng không ngừng khinh bỉ đám người ngu xuẩn.
Cứ ngỡ mình là hổ báo nên kiêu căng ngạo mạn. Nhưng bọn họ đâu hề biết, xung quanh bọn họ chính là ngọa hổ tàng long. Bọn họ căn bản chỉ là những con kiến.
-"Lam San! Xem ra cô mới chính là kẻ ngốc! Nhìn xem, Vương Nghi của các người sao lại chẳng có chút mặt mũi nào vậy?"
Người vừa lên tiếng chính là Nam Sương.
Chát!
Một cái tát của Lam San cuồng vọng vào Nam Sương. Cô ả kiêu căng vô cùng, chỉ vào mặt nhóm người Bella phát ngôn bừa bãi.
-"Các người còn không mau quỳ xuống xin lỗi tôi. Bằng không chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, lập tức gọi một đám côn đồ thay phiên hiếp chết các người"
Thôi xong rồi! Mặc Quân Nhan nuốt khan một tiếng, ái ngại nhìn sang nhóm Bella. Sắc mặt của bọn họ, như ác quỷ đến từ địa ngục.
Ginny trừng mắt, một phát vung tay đạp đổ toàn bộ đồ ăn thức uống trên bàn xuống.
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng nghe đinh tai nhức ốc, dọa cho Lam San sợ mất mật.
-"Thứ tiện nhân kia! Cô là cái thá gì dám chỉ vào mặt bọn tôi mà huênh hoang kiểu đó! Hả?"
Đáng sợ quá!
Nhóm Bella sau đó liền quậy một trận cho ra trò, dạy cho đám con nhà giàu đó một bài học nhớ đời. Đặc biệt là Bách Hiển, Lam San và Vương Nghi, vô cùng thảm hại.
Quậy xong cho đã tay, cả bọn liền phủi tay bỏ đi, còn không quên nhắc nhở Mặc Quân Nhan.
-"Chị họ! Đừng tiếp tục giao lưu với bọn họ nữa. Một đám bạn thật là tốt a!"
Dù gì thì A Nam Sương cũng là cấp dưới của Ginny. Cô tuyệt đối không để nhân viên của mình bị ức chế một cách oan ức như thế.
Còn dám sai người cưỡng bức bọn họ? Để xem ai chơi chết ai trước?
Ginny gọi điện thoại cho đặc trợ Lý, giọng điệu bừng bừng sát ý.
-"Mười lăm phút nữa, tôi muốn tập đoàn Bách Thị không còn chỗ đứng ở Bắc Đại"
Bách Hiển như nghe được một câu chuyện cười.
Bọn người này bị thiểu năng rồi à?
-"Đám phụ nữ chỉ dùng để hầu hạ đàn ông như các người thì làm được trò trống gì? Đang đùa với tao à? Một cú điện thoại là có thể khiến tao phá sản sao?"
Mặc Quân Nhan đã biết trước được kết cục, vẻ mặt bình thản không một tia lay động.
Cứ vui đi Bách Hiển! Bởi vì đây là những giây phút ít ỏi cuối cùng cậu có thể cười được!
- "Một đám đàn bà chỉ xứng làm công cụ phát tiết mặc cho đàn ông đâm đến chết, quả thật không biết trời cao đất dày. Có biết tập đoàn Bách Thị giá trị tài sản bao nhiêu không? Hơn hai mươi tỷ đấy!". Bách Hiển trào phúng, vẻ mặt cuồng dã.
Bách Thị là công ty đã được niêm yết, giá cổ phiếu luôn ổn định trên sàn chứng khoán, là một công ty lớn ở Bắc Đại.
Chỉ gần 5 phút sau, Bách Hiển nhận được điện thoại từ công ty, sắc mặt anh ta trắng bệch, cả người mất hết sức sống, ngồi bệt xuống nền đất, miệng luôn lẩm nhẩm như một kẻ tâm thần.
-"Không thể nào! Chuyện này là không thể! Không thể nào có chuyện như vậy được!"
Bách Hiển quả thật đã biết thế nào là trả giá, mồ hôi lạnh chảy ròng. Anh ta đã trêu vào người có địa vị thế nào vậy? Chỉ với cuộc điện thoại, táng gia bại sản, mất hết tất cả.
-"Cô chủ Tư Đồ! Thứ lỗi cho kẻ bề tôi không biết trời cao đất dày, đắc tội nhầm người. Tôi xin cô hãy bỏ qua cho Bách Thị chúng tôi, gia sản này là tâm huyết mấy đời của chúng tôi. Tôi cầu xin cô"
Là tập đoàn Thiên Lượng! Bách Hiển hối hận rồi, anh ta không nên chọc vào ông lớn của Bắc Đại. So với Thiên Lượng, Bách Thị chỉ là con kiến bị giẫm đạp dưới chân.
Ginny bỏ mặc lời van xin của Bách Hiển, xem như gió thoảng qua tai. Đối với một số người, tuyệt đối không thể nhân từ.
-"Các người cứ tiếp tục khinh người đi. Lần sau khi các người gặp lại A Nam Sương, cũng là lúc cậu ấy đã đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của tập đoàn công nghệ IG rồi. Kẻ thấp hèn khi đó không ai khác mới là các người"
Bỏ lại sau lưng lời van nài thảm thiết, nhóm Bella ung dung tự tại rời khỏi nhà hàng.
....._•• to be continued ••_.....