Sau khi Tà Liên rời đi, Hứa Phong trong lòng tự nhiên là khó tránh khỏi cô đơn, tuy vậy hắn cũng tự nhủ, Tà Liên tìm được nơi tu luyện đây là chuyện tốt. Hơn nữa, cái gọi là Xà Hoàng Thần Cung kia ngay cả một lão nô cũng lợi hại như thế, vậy khẳng định không đơn giản, Tà Liên có chỗ dựa như vậy cũng không sợ bị người ta khi dễ.
Giải tỏa tâm trạng, Hứa Phong sau khi nghỉ ngơi một đêm, tờ mờ sáng hôm sau liền quyết định trở về Hứa gia.
Bên trong núi rừng, Hứa Phong thong thả tản bộ, nói là tản bộ nhưng thật ra là đang dò đường, kiếp trước hắn đã có tật mù đường rồi. Hơn nữa hoàn cảnh dị giới còn phức tạp hơn so với thế giới kiếp trước, mặt trời cũng mọc không theo hướng cố định mà liên tục thay đổi, nên làm Hứa Phong càng khó xác định hơn. Hắn cảm giác càng đi, bốn phía rừng cây xung quanh càng trở nên âm u, giống như đang đi sâu vào trong rừng vậy.
“Rống!”
Liền ở thời điểm Hứa Phong đang không tìm được phương hướng, bỗng nhiên từ nơi xa lại là truyền đến một đạo tiếng thú rống rung trời, Hứa Phong vừa nghe, trong ánh mắt lại là xẹt qua một tia vui mừng! Vì trong tiếng rống, hắn còn nghe thấy tiếng binh khí va chạm, như vậy có khả năng là người và thú đánh nhau, có người là có hy vọng ra ngoài.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Phong cũng nhanh chóng hướng tới nơi đang chiến đấu kia mà phóng đi, khi hắn tới nơi, đưa mắt nhìn lại liền thấy rừng cây dày đặc xung quanh đã ngã xuống một mảng lớn, chỉ có nơi mình đứng là còn lưu lại vài cây ít ỏi.
Trên mặt đất cách Hứa Phong năm trượng về bên trái là một con ma thú giống như vượn, thân hình cường tráng cao khoảng năm mét, cả người như một tòa núi thịt khổng lồ, cơ bắp toàn thân phồng lên, tràn ngập lực lượng bạo tạc.
Yêu thú vượn này quả thực chính là một tòa núi thịt hình người, bộ dáng hung tàn. Kinh dị hơn là trong ánh mắt của con cự vượn này lại lộ ra một cỗ dâm tục mà đáng khinh, nhìn chằm chằm về phía trước. Nếu là người bình thường chỉ cần nhìn thấy cự vượn này, e là sợ tới mức liền đứng không vững, cho dù là Hứa Phong, trong lòng cũng là hơi hơi khiếp sợ.
Nhìn theo ánh mắt của cự vượn, Hứa Phong lại thấy được một nữ nhân, gương mặt tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh.
Đây là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mái tóc trắng như mây tùy ý buông xõa, khí chất tao nhã, cao quý, siêu phàm thoát tục, giống như thiên nữ hạ phàm.
Nữ nhân mặc y phục màu bạc, lúc này dán sát thân thể có thể nói hoàn mỹ, hiện ra hết đường cong mị hoặc chúng sinh của nàng.
"Là nàng" Hứa Phong ngay khi nhìn thấy đã nhận ra ngay vì hắn đã gặp nàng hai lần, một lần thì chiến đấu với mãng xà, lần thứ hai thì đánh nhau với mãnh trư, lần này lại đang đối chiến với cự vượn, ấn tượng của hắn với nàng quả thật không nhỏ vì lần nào bắt gặp cũng là đánh nhau với ma thú a!
Một tia máu tươi đỏ thẫm đột nhiên từ khóe miệng nàng tràn ra, thân thể yêu kiều nổi bật rung động lòng người của nàng đột nhiên run mạnh lên, đôi mắt trong vắt như hồ nước, hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Lần trước khi chiến đấu với Hỏa Dực Mãnh Trư liền mấy ngày, tuy là nàng đã diệt được mãnh trư nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn, trong người chịu thương thế rất nặng nề, thực lực cũng bị suy giảm mạnh, chỉ có thể phát huy ra chiến lực của Linh Nguyên Cảnh ngũ trọng. Nếu không, bình thường chỉ cần một ngón tay nàng cũng có thể tiêu diệt con cự vượn kia.
Đầu cự vượn kia tên là Tiêu Dao Cự Viên, thực lực đã đạt Linh Nguyên Cảnh cửu trọng. Tiêu Dao Cự Viên trời sinh tính dâm tà, đặc biệt là đối với nữ tử nhân loại rất có hứng thú!
Tiêu Dao Cự Viên sau khi phát hiện ra nữ tử áo bạc đã truy đuổi ba ngày ba đêm, nữ tử áo bạc thân mang trọng thương chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, chạy đến bây giờ nàng đã gần như sức cùng lực kiệt rồi, thương thế trong người lại càng trầm trọng thêm. Một khi rơi vào trong tay Tiêu Dao Cự Viên, hậu quả kia chỉ nghĩ thôi cũng làm nàng không rét mà run.
Nàng cười thảm một tiếng, vung kiếm lên toan tự vẫn, dù chết chứ quyết không để rơi vào tay con cự vượn ghê tởm kia.
Tiêu Dao Cự Viên trí tuệ không kém hơn nhân loại, thấy nữ tử áo bạc định tự vẫn, nó liền rống liên một tiếng kinh thiên, sóng âm chấn cho kiếm trong tay nữ tử rơi xuống, bản thân nàng cũng phun ra một búng máu tươi.
Tiêu Dao Cự Viên ánh mắt đỏ lòm khát dục, nó nhe răng trợn mắt lao về phía nữ tử, vung tay lên định chộp lấy nàng. Bành!
Một tiếng vang trầm muộn đột nhiên vang lên!
Nữ tử áo bạc ánh mắt đang ảm đạm bỗng mở to trong nháy mắt, chỉ gặp một thân ảnh tráng kiện ngăn trước mặt mình, vậy mà đem cánh tay to lớn của cự viên chấn lui!
Ánh mắt nàng xẹt qua tinh mang trong chớp mắt, sau đó dần dần mờ đi...
“Rống...!!! ” Tiêu Dao Cự Viên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hai nắm tay to như hai cây chùy điên cuồng đánh trên ngực, phát ra thanh âm bang bang, lực lượng kinh người, rõ ràng việc có kẻ dám tranh cướp "con mồi" với nó đã làm nó động nộ rồi.
Bàn tay to lớn của nó tùy ý chộp tới Hứa Phong, hiển nhiên rất là xem thường Hứa Phong, cho rằng nhân loại này tu vi chỉ Hóa Khí Cảnh thì nó có thể dễ dàng hạ gục.
“Con vượn ngu độn, xem ta như thế nào thu thập ngươi.” Hứa Phong hừ lạnh một tiếng.
"Hây a!"
Hắn chợt quát một tiếng, khí thế như hồng, uy thế không ngừng bạo trướng, cả người tràn ngập lực lượng vô tận, như là một con mãnh thú hình người, khí thế so với Tiêu Dao Cự Viên không kém là bao.
Cơ bắp hai tay Hứa Phong không ngừng phồng lên, ẩn chứa lực lượng mang tính bạo tạc, đây là Kim Cương Lôi Thể Biến mà hắn tu luyện trong thời gian săn giết ma thú gần đây, đó là vũ kỹ trong truyền thừa, có thể nâng cao sức mạnh nhục thể lên rất nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn! Cơ bắp của hắn to lên rất nhiều. Gân xanh cuồn cuộn, cảm giác được toàn thân ngập tràn sức mạnh. Nguyên lực lôi đình màu bạc từng tia một quấn quanh bàn tay, không ngừng vào ra theo lỗ chân lông. Đối mặt với bàn tay to của Tiêu Dao Cự Viên đang trấn áp xuống, Hứa Phong nghênh đón trực diện, oanh ra một quyền.
Quyền ảnh phá không, ở không trung vô số quyền ảnh hiện lên, không khí cũng bị cổ lực lượng này oanh phá tứ tán, trong không khí truyền đến từng đạo tiếng nổ, đủ để nhìn ra, quyền kình của Hứa Phong có bao nhiêu đáng sợ.
Phanh!!!
Trung tâm chiến trường bộc phát ra một đạo tiếng vang nặng nề, giống như sấm rền cuồn cuộn, một người một thú bạo phát kịch liệt va chạm. Hứa Phong chỉ cảm thấy đại chưởng của cự vượn trước mặt giống như một khối thổ thuẫn dày nặng, có được lực lượng vô tận, khó có thể lay động.
Lực phản chấn cuồng bạo từ tay truyền đến, Tiêu Dao Cự Viên cũng bị chấn đến lui về phía sau mấy bước, vừa rồi coi khinh Hứa Phong khiến nó ăn một chút chật vật.
Trong con ngươi đỏ ngầu của Tiêu Dao Cự Viên mang theo khiếp sợ nhè nhẹ, ngay sau đó, nó phục hồi tinh thần lại, nộ rống, vung lên nắm tay cuồng bạo đánh về phía Hứa Phong. Kình phong ác liệt theo nắm tay trút xuống như gió lốc quét qua hai bên, phảng phất muốn đem Hứa Phong một quyền oanh sát.
Trọng quyền giống như núi lớn đè xuống, đem cả người Hứa Phong đều bao phủ trong đó, không chỗ có thể trốn.
“Cút!” Hứa Phong nổi giận gầm lên một tiếng, song quyền nắm chặt, toàn thân lực lượng tất cả đều dung hợp đến song quyền, lực lượng bùng nổ, trong phút chốc, không khí xung quanh cũng đều điên cuồng bạo động lên.
Hứa Phong toàn lực oanh ra một quyền, mang theo khí thế lôi đình ngang nhiên trút xuống, không thể ngăn cản, phảng phất có thể phá vỡ hết thảy.
Oanh!
Một đạo sấm sét nổ vang bỗng nhiên vang lên, đinh tai nhức óc, tiếng gầm cực kỳ cuồng bạo theo song quyền bùng nổ, hướng tới bốn phía quyét ra như sóng lớn, khiến cây cối xung quanh đều dưới một quyền này không ngừng run rẩy.
Mặt đất xung quanh phát ra từng tiếng răng rắc, khe nứt rậm rạm theo chân một người một thú lan tràn ra, có thể thấy mặt đất cứng rắn cũng không thể chống chịu cỗ lực phản chấn này.
Hứa Phong chỉ cảm thấy nắm tay mình giống như có Thái Sơn đè xuống, ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, phảng phất tùy thời đều có khả năng đem hắn đánh tan.
Hứa Phong sắc mặt đỏ lên, khí huyết trong cơ thể giống như sóng triều cuộn trào.
Nhưng Tiêu Dao Cự Viên cũng không dễ chịu, cả người ê ẩm, còn có tê dại giống như có lôi đình chạy qua, đối mặt với lực lượng thân thể cường hãn cùng với lôi hệ lấy công kích vi tôn như Hứa Phong, dù nó sở trường là lực lượng nhưng cũng không có chiếm được chút ưu thế nào.
Tiêu Dao Cự Viên bước chân liên tục lui về phía sau, không thể thừa nhận được thế công như lôi đình vạn quân kia, nếu nói lúc trước là bởi vì khinh địch, nhưng mà dưới một kích này nó đã phải toàn lực ứng phó, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong như cũ, không phải đối thủ của Hứa Phong.
Vẻ cuồng ngạo trong mắt Tiêu Dao Cự Viên sớm đã biến mất không còn, thay vào đó chính là e sợ, còn có ngưng trọng.