Anh kiên quyết để lái xe đưa tôi về.
Tôi mím môi im lặng bước lên xe – tôi biết anh không muốn tôi nhìn thấy bộ dạng tàn phế vô dụng của mình.
Lúc xe chạy, tôi không kìm được ngoái đầu nhìn anh, trên chiếc xe lăn anh thật cô đơn, yếu đuối.
Màn đêm đen đặc dần dần che lấp bóng hình anh ….
Tay tôi khẽ khàng trượt lên môi, ngón tay mân mê nhớ lại nụ hôn bấtchợt mà nhầm lẫn ấy. Đôi môi ấm mịn không kìm nổi ngậm lấy đầu ngón taylạnh lẽo. Tôi chớp mắt thật mạnh ép làn hơi ấm nóng trở về.
“Giống như lần trước, hi vọng cậu Bạch lần này không có chuyện gì.”Người lái xe tên A Trung nói, chân không ngừng tăng tốc khiến tôi bịnghiêng ngả sang hết bên nọ đến bên kia.
“Lần trước ư? Lần trên đỉnh núi ấy hả?” Tôi nhớ lại hôm sau trông thấy anh bị gãy xương.
“Đúng thế.!” Chú Trung thở dài, “Cậu Bạch cứ nằng nặc muốn tôi đưa cô về một mình rồi quay lại đón cậu ấy. Thế nhưng lúc tôi quay lại thìphát hiện ra cậu ấy không ngờ đã một mình xuống được một đoạn đường núi, ngã ở ven đường, khiến tôi sợ đến mức không biết phải ăn nói sao vớiông chủ và bà chủ.”
“Anh ấy — tự mình đẩy xe lăn xuống núi sao?!” Tôi hít vào một hơi lạnh.
“Vâng! Nghe cậu ấy nói cậu ấy tự nhiên sốt ruột muốn đi theo nhìn cô, sợ cô một mình xuống núi gặp nguy hiểm.” Chú Trung liếc nhanh sang tôi, “Cô Lâm, không phải tôi lắm lời nhưng cậu Bạch thực sự đối với cô rấtđặc biệt.”
“À …. ờ ….” Tôi cũng không biết phải giải thích ra sao với bác tài nữa.
Đầu óc tôi gắng sức tưởng tượng cảnh anh ngã soài trên núi không thểtự xoay sở, trái tim tôi đau như tan nát, không sao kìm chế nổi cái cảmgiác sợ hãi đến điếng người.
“Tôi… tôi tự về được. Chú mau quay lại xem anh ấy đi.” Tôi không khống chế nổi nỗi sợ hãi lan tràn.
“Lâm tiểu thư!” Chú Trung do dự.
Tôi đẩy cửa xe cho chú một lí do chắc chắn: “Tôi sắp về đến nhà rồi.”
Chú Trung cười nhìn tôi áy náy, dậm ga quay đầu xe về phía ngược lại …
Tôi ngồi khoanh chân trên giường như một lão tăng nhập định .
“Cục cưng, còn chưa ngủ sao?” Mẹ già tôi thò đầu vào.
“Ừm, ngẩn người một lúc thôi.” Tôi cố gượng cười.
“Công ty mới đã quen chưa? Con cũng bớt bốc đồng chút đi.” Mẹ già thấy tôi không từ chối để mẹ vào liền lách vào phòng tôi.
“Mẹ, tại sao người ta lại biết đi?” Tôi nhìn đôi chân đan vào nhau vắt vẻo của mẹ.
“Chuyện này cũng phải hỏi sao?” Mẹ ngạc nhiên hỏi.
“Nhưng có người không thể đi được.” Tôi nhớ đến anh và đôi chân không thể động đậy của anh.
“Cục cưng, con sao thế?” Mẹ nhìn tôi lo lắng, sờ nắn trên đùi tôi. “Con không định cho mẹ con biết tin xấu gì đấy chứ?”
Tôi áy náy nhìn vẻ sợ hãi trong mắt mẹ, tôi ôm lấy bà, sợ mình đã dọa chết khiếp trái tim sắp năm mươi tuổi của bà . “Con không sao, mẹ đừngnghĩ lung tung.”
Mãi lâu sau, dỗ dành an ủi mãi mới khiến mẹ tôi hoàn hồn lại, chút ý định nói chuyện của anh ấy cho mẹ nghe cũng không còn.
Lim dim mắt trên giường, đầu óc tôi hỗn loạn, xe lăn, bóng rổ, nụhôn, tất cả xoắn tít lấy nhau. Khi tôi nửa mê nửa tỉnh, trời đã sáng tựlúc nào.
Tôi vác đôi mắt thâm quầng tới công ty, ngáp ngắn ngáp dài trước màn hình máy tính.
“Bộp … bộp”. Một bàn tay quyền uy vỗ lên mặt bàn tôi.
“Chủ nhiệm!” Tôi vội vàng đứng dậy cố gắng mở to đôi mắt đang lờ đờ muốn ngủ, làm ra vẻ cung cung kính kính.
“Kỉ niệm thành lập công ty, nhân viên mới phải lên tự giới thiệu, tốt nhất là có vài tiết mục, mục đích là để …”
“Góp vui với mọi người ạ?” Tôi to gan lớn mật nhanh nhảu đáp.
Chủ nhiệm nhìn tôi với vẻ “cô này hiểu chuyện dễ dạy” ….
“Em định nói một câu thế này – Tôi là Lâm Phiên Nhiên, that’s all, thank you.”
“Không được! Cô ăn mặc đẹp cho tôi chút, thể hiện cho tốt kẻo ngườikhác nói nhân viên của tôi không ra gì!” Chủ nhiệm trừng mắt, khuôn mặtbéo núc rung lên.
“Vấn đề là em có mặc long bào cũng không giống thái tử …” Tôi nhìn bộ đồ Jeans đơn giản trên người.
“Đừng có mặc cả với tôi!” Chủ nhiệm phất tay chạy mất.
Đúng là cá nằm trên thớt! Tôi bực bội nghĩ, cái công ty quỷ quái này từ trên xuống dưới đều bắt nạt tôi.
Tôi đứng ngẩn ra nhìn những quầy trưng bày hoa lệ trong trung tâmthương mại, cố tưởng tượng những thứ trang phục gọi là đẹp đẽ đó mặc lên người tôi trông sẽ thế nào. Thế nhưng khiến tôi tuyệt vọng chính là đám giá tiền ghi trên đó. Đầu óc tôi chỉ nghĩ – số tiền này có thể đi LệGiang rồi, số tiền kia có thể đi Maldives ….
Tôi thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cửa sổ trưng bày một cách thậtmất hình tượng. Xem ra bảo tôi bỏ tiền mua mấy thứ quần áo này khôngbằng để tôi từ chức về nhà đi du lịch một chuyến nữa cho xong.
Tôi lắc đầu định bỏ về nhà.
Cái tên hôm qua khiến tôi mất ngủ tự đẩy xe lăn đến, trên mặt nở nụcười dìm chết người ta đi lại gần tôi. Tôi muốn chạy nhưng chân tôikhông cho tôi chạy – tôi vẫn tham lam muốn ở bên anh một lát.
“Sao anh cứ bám theo em như hồn ma vậy?” Tôi nỗ lực lườm một cái.
“Đừng có đề cao bản thân quá, anh chỉ tình cờ đi qua, nhìn thấy mộtcô ngốc ngồi trong trung tâm thương mại thở vắn than dài mới lại xemchuyện lạ thôi.” Anh nhìn tôi hứng thú, những đường nét hoàn mĩ trên mặt khiến đôi mắt đang cố trừng lên của tôi không sao dời đi được.
Tôi nuốt nước bọt, cố áp chế ham muốn sàm sỡ đôi môi căng mịn của anh.
“Chú Trung đâu?” Tôi phát hiện ra anh lại chỉ có một mình, đâm lo: “Anh đừng có suốt ngày chạy loạn một mình vậy chứ!”
“Trong mắt em anh đã vô dụng đến thế sao?” Khuôn mặt anh tuấn thoángqua chút giận, mặc dù miệng vẫn cười như không có chuyện gì.
“Hả, em … em đâu có ….” Tôi vẫn luôn cẩn thận lảng tránh đề cập đếnchân anh, đối mặt với sự chất vấn này tôi gần như không biết đáp lại thế nào.
“Ha ha….” Cái tên vô sỉ kia không ngờ lại phá ra cười.
“Anh …..” Tôi chồm lên như một cô nàng hung dữ.
“Phiên Nhiên!” Anh khó khăn lắm mới nín cười, tóm lấy cánh tay đang khua loạn của tôi để trước ngực. “Chọn được gì rồi?”
“Em … cái này …..” Tôi không biết phải giải thích cho anh thế nào rằng tôi căn bản không muốn mua mớ áo quần đắt chết người đó.
“Áo thun quần bò, một trăm năm cũng không thay đổi, bạn trai em không có ý kiến gì sao?”
“Là chủ nhiệm có ý kiến.” Nói đến vấn đề này tôi bắt đầu lên tinhthần dạy dỗ người ta, “Chính là cái đám lão gia thích ca múa nhảy nhótcác anh tổ chức kỉ niệm thành lập công ty, hại em …..” Tôi bắt đầu nhaonhao lên.
“Thành lập công ty?” Anh vỡ lẽ, “Đi nào.” Anh đẩy xe lăn đi vào trong trung tâm thương mại.
“Đi á?” Tôi vẫn đứng im tại chỗ.
“Bây giờ anh chỉ có một mình, em nhẫn tâm bỏ rơi anh sao?” Anh ngoái đầu chậm rãi bỏ lại một câu.
Thật đúng là hiểm quá đi, bắt nạt tôi lương thiện. Tôi tức tối đi theo phía sau anh.
Chúng tôi đi thang máy lên đến khu đồ đầm nữ mà tôi chưa tới bao giờ.
Tôi đẩy anh với nét mặt vô cảm, anh thì lại hứng chí hân hoan, suốt dọc đường thu hút không ít ánh mắt chăm chú của nữ giới.
Đột nhiên anh rẽ vào một cửa hàng “Bộ đồ màu mù tạc đó, size của cô ấy.” Anh nói nhỏ với cô phục vụ.
“Này.” Tôi hoảng loạn nhìn cửa tiệm này – những nơi thế này đúng là nơi đại kị của tôi: quần áo thì ít mà cửa hàng thì to!
“Thử có mất tiền đâu!” Anh nhướn mày với vẻ chẳng có gì đáng nói.
“Mời cô qua bên này.” Cô phục vụ mỉm cười chỉ dẫn.
Tôi ảo não chui vào phòng thay đồ, không đúng, nên gọi là sảnh thay đồ mới phải, bởi vì nó còn rộng hơn phòng khách nhà tôi.
Tôi ngạc nhiên ngắm mình trong gương – bộ dạ phục tơ tằm mềm mại bósát khiến thân hình tôi thướt tha đến lạ, khe ngực lấp ló trong chiếckhăn choàng toát lên vẻ quyến rũ đầy nữ tính ….. Tôi chưa từng biết rằng mình lại có mặt này!
Ánh mắt vô tình dời đi, trong tấm gương trông thấy một đôi mắt sâuthẳm tràn đầy vẻ tán thưởng, tôi hơi sững người quay lưng lại nhìn anh.
“Đẹp lắm.” Anh khẽ thốt ra hai chữ, bờ môi mềm mại nhếch thành một đường cong tuyệt đẹp.
Tôi hoảng hốt cúi đầu chạy khỏi phòng thay đồ, hai tay đè lên ngực,sợ trái tim đang kích động có thể nhảy ra ngoài. Tay tôi run rẩy lậtnhìn mác giá, tôi há hốc miệng ….
Tôi cẩn thận đưa trả bộ dạ phục “Ưm … thôi ….”
“Gói lại!” Anh rút ra một tấm thẻ vàng.
“Đắt lắm đấy!” Tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh đặt túi đồ lên đùi, đẩy xe rời khỏi.
“Phiên Nhiên, vừa rồi anh đã thấy trong mắt em thứ mà em đã đánh mất từ lâu lắm.” Anh nói khẽ.
“Cái gì cơ?”
“Mộng mơ thuần khiết và kì vọng. Anh không biết có phải là anh đã làm mất những thứ quý giá đó của em không nữa.”
Tôi chột dạ nhìn phía xa. Tôi biết mình đã đánh mất những gì, rất lâu rồi …. Một cô gái mà trong mắt không còn nỗi chờ mong kỳ vọng thì không phải là một người hạnh phúc.
“Xin lỗi em.” Anh khẽ thở dài.
“Em không muốn nói chuyện ngày trước nữa.” Tôi cúi nhìn xuống, chegiấu đi nội tâm chua xót. Một người không thể cho, một người không thểquên nổi, nói thì có ích gì?
“Cái này tặng em, hãy làm một cô gái vui tươi nhé.” Anh mỉm cười đặt chiếc túi vào tay tôi.
Lòng bàn tay tôi hơi toát mồ hôi ….. đã bao lâu rồi tôi không được nhận món quà vui vẻ thế này?