Dương Trúc cúi đầu, dịch chuyển ánh mắt từng chút từng chút một nhìn lại tên sách một lần nữa, hai chữ SM in hoa cực kỳ chói mắt, nó khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn cả những đề bài khó giải không ra hay những công thức khó học thuộc.
Cậu cố mấp máy môi vài lần, ánh mắt đảo sang chỗ khác nhưng lại quay về.
Nếu là người khác giấu loại sách này trong phòng, có khi người phát hiện ra cũng chỉ cười ha ha nói đùa khẩu vị mày đủ nặng. Có ai nghiêm túc không? Nửa thân dưới của đám con trai trong tuổi dậy thì đều rất manh động, xem chơi mấy thứ kích thích cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng nếu chuyện này xảy ra với Nghiêm Duệ thì không còn giống vậy nữa.
Cửa phòng không khóa, nắm cửa vang lên tiếng khẽ từ bên ngoài, cửa bị đẩy ra. Tiếng bước chân quen thuộc tiến vào, Dương Trúc nhận ra Nghiêm Duệ tới, hoang mang nhìn lại tên cuốn sách lần nữa.
Đến lần thứ tư nhìn tên sách, cậu giống như trải qua một cú sốc muộn màng, trong đầu như có động đất cấp mười, nhảy dựng lên, đụng vào ghế dựa, cuốn sách cầm trong tay bất cẩn rơi xuống mặt đất.
Âm thanh "bộp" không nhẹ cũng không nặng lại khiến toàn thân cậu cứng ngắc.
Nghiêm Duệ cũng dừng bước tại cửa phòng.
Trong chớp mắt, Nghiêm Duệ đi tiếp, anh đóng cửa phòng lại, đi tới như bình thường, đặt đĩa hoa quả trong tay lên mặt bàn. Dương Trúc không dám nhìn anh, không dám ngẩng đầu, cứ mãi trong trạng thái cứng ngắc trì trệ, ngay cả cơ chế hoạt động của hệ hô hấp cũng không nhớ nên khó mà thực hiện thuận lợi được.
Cậu cứ nhìn chòng chọc xuống sàn nhà.
Đúng lúc này Nghiêm Duệ tiến vào tầm mắt.
Anh ngồi xổm xuống, bàn tay vừa mới rửa sạch vẫn còn vương vài giọt nước trong trẻo nhặt quyển sách kia lên. Lúc bị rơi xuống cuốn sách bị mở bung ra, Nghiêm Duệ đóng nó lại, còn phủi bụi không biết có bị dính trên đó không.
Sau đó anh nói: "Nhường đường chút."
Dương Trúc bước dịch sang bên cạnh.
Nghiêm Duệ đặt lại sách lên giá, thản nhiên cứ như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra trong căn phòng này.
Dương Trúc bật ra vài chữ từ cổ họng: "Vì sao cậu... lại đọc loại sách này?"
Thật ra cậu không nên hỏi thành lời, cho dù EQ của cậu có thiếu hụt đến mức nào thì vẫn có thể biết đây là một câu hỏi gây lúng túng. Phải trả lời thế nào, bằng thái độ gì, nội dung ra sao thì mới có vẻ bình thường, không đường đột? Dương Trúc vừa hỏi ra khỏi miệng thì hối hận ngay, thế nhưng cơ thể và bộ não cậu đi ngược nhau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Nghiêm Duệ.
Ánh mắt toát lên sự hoảng hốt thấp thỏm lẫn vẻ chất vấn thô lỗ, không một cảm xúc nào bị truyền đạt thất bại tới Nghiêm Duệ.
Nghiêm Duệ cao hơn cậu, bây giờ cậu mới ngạc nhiên phát hiện, khi hai người đứng cùng nhau, Nghiêm Duệ toàn nhìn xuống cậu.
"Bởi vì tôi thích lĩnh vực này, cho nên mua sách liên quan đến nó để tìm hiểu." Không ngờ Nghiêm Duệ trả lời rất thẳng thắn.
Sao cậu ấy có thể nói tự nhiên như thế chứ?! Dương Trúc tiến đến theo bản năng, túm chặt lấy áo anh, không phải cổ áo mà là phần ngực áo, tay siết mạnh tới nỗi phần vải áo nhàu nhĩ hết cả trong tay cậu. Cậu hơi kiễng chân, áp sát mặt mình với Nghiêm Duệ, thái độ gấp gáp hỏi: "Cậu... cậu thích ư?!"
Sao Nghiêm Duệ có thể thích thứ này, sao có thể nói ra ngoài vậy chứ!
Thời tiết đã chuyển rét, lúc đi đường bị gió thổi lạnh toát, Dương Trúc mới hối hận vì mình không mang theo áo khoác. Nhưng bây giờ cậu toát mồ hôi, từ trán đến lưng đều toát.
"Vì sao cậu thích?!" Cậu nói năng lộn xộn, không giữ được mồm miệng, "Cho dù có bắn máy bay (thẩm du) thì cũng nên tìm cái gì bình thường một chút, sao lại là... thứ biến thái này!"
Nghiêm Duệ nhìn cậu, chậm rãi lặp lại, "Biến thái?"
Cậu đã nói lời trong lòng ra, nhưng giờ cậu không rảnh quan tâm phép lịch sự mà nói tiếp: "Nếu không thì sao? Người thích mấy cái này còn không phải biến thái ư?"
SM liên quan đến rất nhiều thứ khác, tình dục, ngược đãi, chủ nô và những kiến thức tục tĩu khác về tình dục.
Dương Trúc mới chỉ lướt qua một chút, cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tại sao lại có người đạt được khoái cảm nhờ những chuyện như vậy? Bản chất của nó là quái gở vặn vẹo.
——Nhưng trước mặt cậu, chính miệng Nghiêm Duệ đã nói: "Tôi thích."
Cậu vẫn đứng gần sát Nghiêm Duệ như thế, thô lỗ túm áo anh. Nghiêm Duệ nhìn cậu, nắm tay cậu rồi dùng sức không thể chống cự gỡ tay cậu xuống khỏi áo mình, lặp lại từng chữ một lần nữa: "Tôi thích, có vấn đề gì sao?"
Dương Trúc khó tin nhìn anh.
Nghiêm Duệ đứng đối diện với cậu, cậu giận dữ hạ thấp giọng: "Cậu không sợ người ta biết sao? Còn dám đặt lù lù trên giá sách bàn học?!"
"Bố mẹ tôi tôn trọng sự riêng tư của tôi, bình thường họ không vào phòng tôi, càng không dùng lung tung đồ của tôi."
Chỉ vài câu nói ngắn gọn đã khiến hai người họ như thể quay về quan hệ trước đây ngay lập tức. Nghiêm Duệ không còn nhẫn nại mềm mỏng với cậu nữa, thậm chí vài câu giải thích đã có ý chỉ trích. Dương Trúc hoảng hồn, vội vàng nói: "Dù là thế, cậu..."
"Tôi làm sao?"
Dương Trúc cũng không rõ bản thân nên nói gì, cạn từ để nói: "Thứ này..."
"Ý cậu là SM đúng không?" Không giống với thái độ tránh né của cậu, Nghiêm Duệ nói thẳng ra khỏi miệng, "Tôi có thể nói thẳng cho cậu biết, tôi có khuynh hướng bạo dâm."
Dương Trúc nghẹn lời.
"Nếu như cậu vẫn chưa rõ thì tôi có thể nói cụ thể hơn cho cậu biết, khi nhìn người khác bị thương, bị đau đớn, bị hành hạ, tôi sẽ cảm thấy hưng phấn."
Dương Trúc bắt đầu né tránh ánh mắt, cậu vô cùng sợ hãi hỏi: "Vì sao?"
"Không có vì gì hết, thích là thích." Nghiêm Duệ nói: "Lẽ nào bình thường cậu sẽ hỏi vì sao đám con trai thích con gái sao?"
Dương Trúc không còn gì để nói, cậu cảm thấy đó đều là sai lầm, nhưng cậu không nói thành lời được. Chuyện này không nên phát triển như vậy, sao Nghiêm Duệ lại là người như thế, vì sao cậu ấy lại có sở thích này? Không phải Nghiêm Duệ rất hoàn hảo sao? Sao cậu ấy lại có khuynh hướng như thế, còn để cậu phát hiện. Trong nháy mắt cậu nghĩ đến một vài tin tức xã hội, hoảng sợ nhìn Nghiêm Duệ một cái.
Chỉ một ánh mắt này thôi, dường như Nghiêm Duệ đã nhìn thấu gì đó, anh lùi về sau một bước.
Giữa bọn họ đã xuất hiện khoảng cách một bước chân.
"Còn gì muốn biết thì cứ hỏi thẳng, tôi không ngại trả lời cậu. Thái độ của cậu tôi có thể hiểu, nếu như cảm thấy biến thái buồn nôn không chịu được, bây giờ cậu có thể về ngay, tôi sẽ không cản, cũng không làm gì cậu cả." Nghiêm Duệ nói với cậu, "Cậu trở về tự bình tĩnh suy nghĩ lại, nếu sau hôm nay vẫn không thể nào chấp nhận được, vậy coi như chúng ta không qua lại nữa.". ????ru????ệ???? ha????? ????ì???? ????ga???? ????ra????g chí????h || ????ru????????ru ????e????﹒????N ||
Anh lùi thêm một bước nữa, nhường lối trống ra cửa.
Tầm mắt lập tức trở nên trống trải, Dương Trúc ngây ngẩn, lòng rối bời. Cậu lấy lại tinh thần, làn sóng bất an và sợ hãi che lấp cậu, cậu vội vàng bước về phía Nghiêm Duệ, thái độ đã khác, hỏi bằng âm lượng cực thấp, "Cậu, cậu đã từng tìm người khác làm chuyện như vậy chưa?"
"Chưa." Lời nói của Nghiêm Duệ toát lên vẻ lạnh nhạt, "Chỉ là nếu cậu cảm thấy như thế là tình hình vẫn còn cứu vãn được, vậy thì cậu có thể từ bỏ."
Dương Trúc: "Ý tôi không phải vậy..."
"Thế ý cậu là gì?"
"Vì sao cậu nói chuyện này cho tôi?" Dương Trúc hoang mang hỏi nhỏ: "Lừa tôi một chút là có thể qua ải rồi, dù sao tôi cũng sẽ tin thôi."
Nghiêm Duệ hơi khựng lại trước câu hỏi này, sau đó mới mở miệng: "Có hai nguyên nhân. Thứ nhất tôi đã nói rồi, đây là sở thích cá nhân, không có gì phải xấu hổ. Thứ hai——"
Anh nhìn thoáng qua Dương Trúc.
"Cậu là bạn tôi." Anh nói: "Cho nên tôi sẽ không giấu cậu."
Dương Trúc ngẩn ra.
"Sở thích này đúng là khó chấp nhận, cậu không chấp nhận, tôi có thể hiểu được." Nghiêm Duệ nói, "Tôi sẽ không trách cậu, cậu cứ quả quyết đưa ra quyết định đi, không cần băn khoăn tâm trạng của tôi."
Khoảng cách giữa bọn họ là hai bước, Dương Trúc bước về phía trước, kéo lại gần một bước.
"Cậu có thể cân nhắc thử... không tìm bạn ở khía cạnh này không?" Dương Trúc không đầu không đuôi hỏi.
Nghiêm Duệ: "Vấn đề này tôi đã cho cậu đáp án từ mấy câu nói trước rồi."
Dương Trúc buồn bực nhíu mày, lại cắn môi, yết hầu lăn lên lăn xuống. Cứ nghĩ đến dáng vẻ Nghiêm Duệ làm chuyện thân mật đó, hơn nữa đối tượng còn là người khác - người lạ, cậu lại biến thành người thứ ba——
Nghĩ đến đây, Dương Trúc cảm thấy sai sai, thậm chí sởn cả tóc gáy, không thể nào chấp nhận được.
Cậu đang rất nôn nóng, bây giờ là vậy, sự kích động chi phối đầu óc cậu, cậu lại đuổi theo bước nữa, túm lấy áo Nghiêm Duệ.
Nghiêm Duệ cúi đầu nhìn tay cậu, vẻ mặt bình tĩnh mà ôn hòa.
"Không phải cậu cảm thấy biến thái sao? Còn dám đụng vào tôi?"
Dương Trúc run tay, thế nhưng lại càng nắm chặt hơn. Cậu cúi thấp đầu, thở dốc mất tự nhiên, bả vai cũng nhanh chóng phập phồng.
"Biến thái thì biến thái..." Giọng điệu Dương Trúc nghe cũng không kiên định lắm, thậm chí còn có vẻ khủng hoảng. Một lát sau, cậu mới nói nốt nửa câu sau, "Tôi có thể theo cậu."