Không ăn không uống gì, chẳng mấy chốc cái bụng đã đói tới nỗi kêu rột rột, tiếng vang kêu liên miên, chướng tai đến mức làm Dương Trúc phải ôm bụng.
Cậu giống như một chú cún con đang chạy loăng quăng, cơn đói làm cậu nôn nóng, nhưng khắp nơi đều trắng xóa, cậu không biết nên đi đâu về đâu, phải làm những gì mới có thể cứu được bản thân mình.
Dương Trúc chạy lên cầu thang tầng cao nhất ngồi xổm chơi điện thoại, tư tưởng không tập trung, giữa chừng hình ảnh quảng cáo nhảy ra trên màn hình, miếng thịt mọng nước hấp dẫn, mùi thơm như thoát ra khỏi hình ảnh mà phả vào mũi cậu.
Không có lý nào mà cậu phải ấm ức ở đây, hà cớ gì tâm tình cậu đã tệ lại còn phải chịu đói, cậu đâu có làm gì sai?
Rõ ràng cậu đã thay đổi tốt hơn, có người làm bạn với cậu, thành tích của cậu cũng tiến bộ, vì sao dường như mọi thứ đều không hề thay đổi?
Ngón tay cầm điện thoại của Dương Trúc như bị mỏi nhừ, các đốt ngón tay rã rời, điện thoại di động trượt xuống nền cầu thang men sứ. Qua vài giây, cậu dùng tay áo mạnh bạo lau mặt mình, quơ lấy điện thoại nhét vào túi quần, khí thế hùng hổ xuống dưới nhà.
Không ai khen thưởng cậu, cậu không thể tự khen thưởng bản thân mình sao? Bây giờ đi rửa mặt, sau đó ra ngoài đánh chén một bữa!
Dương Trúc chạy một mạch xuống dưới nhà, lao vào phòng vệ sinh, mở khóa vòi nước, cúi đầu hất nước lên mặt. Làn nước cứ rào rào bắn lên, lành lạnh man mát, lượng nước lớn hắt lên khiến hô hấp hơi khó. Trong đầu cậu không còn bất cứ suy nghĩ về chuyện gì khác, đại não trống rỗng, rửa mặt tận nửa phút, cuối cùng cậu hơi ngẩng đầu lên, do nín thở quá lâu nên hai vai hạ xuống, miệng há ra thở dốc.
Những giọt nước đọng lại trên gương mặt nhanh chóng lăn xuống dưới, mái tóc bị dính nước ướt nhẹp bết lại. Dương Trúc dùng sức lau mặt, còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng con trai cười nói trong phòng vệ sinh.
"Thằng Dương Trúc ngu vãi, kiểm tra xếp hạng bét lớp mà còn đắc ý thế cơ ha ha ha."
"Sao mày lại nói thế, sao mày biết người ta không——" Âm thanh bị cắt đứt, sau đó giọng điệu thay đổi, còn cố tình nhấn nhá giọng, "Làm thân với học sinh giỏi để chiếm thời gian được học bổ túc chứ?"
"Ha ha ha ha ha!"
Từ bên trong bùng nổ một trận cười to, tiếng cười càng ngày càng gần. Dương Trúc đặt tay xuống, mở mắt ra, vẻ mặt sa sầm.
"Mày không nhìn thấy ban sáng nó không làm bài tập bị giáo viên phạt đứng à, cười chết tao mất, còn cố gắng cơ, đến cái dáng vẻ cũng không biết vờ vịt cho khéo, ai mà tin nó tự thi chứ?" Hai nam sinh vừa nói vừa đi ra ngoài, còn ra sức giả vờ thần bí mà hạ thấp giọng, "Chẳng phải nó tặng Nghiêm Duệ cái đồng hồ đeo tay năm ngàn tệ sao? Nếu tao nói..."
"Ồ ồ——" Một người khác hùa theo chợt bừng tỉnh.
"Vừa được chép bài, vừa tán được người ta, một mũi tên trúng hai đích, đỉnh của chóp!"
Dương Trúc xoay người, đối mặt đúng lúc bọn họ ra ngoài, đó là hai người bạn cùng lớp, một trong hai đứa nó đã lườm nguýt cậu ngày hôm qua.
Hai bạn cùng lớp im bặt.
Dương Trúc mở miệng: "Mày nói ai gian lận?"
Đèn phòng vệ sinh không sáng lắm, trong không gian mù mịt bí bách chỉ lóe lên một quầng sáng trắng yếu ớt. Cậu hơi nghiêng người về phía trước, mặt không cảm xúc, nhìn chòng chọc hai người kia bằng dáng vẻ quỷ dị.
Nói xấu ngay trước mặt chính chủ nhưng bọn họ lại không hoảng hốt chút nào, chỉ hơi khựng lại thôi. Địa vị của Dương Trúc trong lớp vốn dĩ đã thấp, dù có bám đuôi Nghiêm Duệ thì vẫn vậy thôi.
Hơn nữa sau lần đánh nhau với Lâm Thừa trước đây, bọn họ cũng không khỏi khó chịu, tặng Nghiêm Duệ cái gì mà lại phản ứng ghê thế, còn không cho người khác xem. Cho dù bản thân Lâm Thừa cũng rất xàm xí nhưng Dương Trúc cũng không phải người có phản ứng bình thường.
Nghiêm Duệ thay đồng hồ đeo tay mới tinh không hề che giấu chút nào, có cô gái về lặng lẽ tra cứu thử hãng đồng hồ mới của anh, giá cả của nó không phải thứ mà học sinh bình thường mua nổi.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Vòng quan hệ của Dương Trúc rất kém, chỉ suốt ngày bám riết lấy Nghiêm Duệ không tha, bây giờ lại còn tặng quà như thế. Đoán già đoán non, phỏng đoán về đồng tính luyến ái cứ tự nhiên mà lan truyền ra ngoài như vậy.
Lời đồn đại lan khắp nơi, Dương Trúc lại hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới, chỉ một lòng loanh quanh gần Nghiêm Duệ, dưới cái nhìn khinh bỉ của người khác thì đây là sự khư khư cố chấp.
Cho đến hiện tại, ai cũng biết cậu là người đồng tính, còn bản thân cậu lại chẳng biết gì cả.
Hai bạn cùng lớp liếc mắt nhìn nhau, không sợ chút nào, còn dương dương tự đắc hất cằm, "Sao? Bảo mày chép bài thi chứ không bảo mày gian lận, bình thường mày thi được như thế à? Mày chiếm vị trí của người ta có thấy cắn rứt lương tâm không?"
Dương Trúc đột nhiên cao giọng, "Mày là cái thá gì mà bảo tao ngu?"
Bạn học bên trái còn cười ha ha, "Tao đâu có bảo mày ngu, mày như thế à mà phải tự giật?"
Có lẽ thấy dáng vẻ Dương Trúc tức đến hộc máu mà không cãi lại được buồn cười quá, bọn họ cười nói: "Mày ngu đến mức tự ép bản thân thừa nhận, lại còn không cho người khác nói á?" Hai người nháy mắt, nắn cổ họng bắt chước theo giọng điệu của con gái, "Ôi chao! Mình không gian lận nha! Mặc dù mình chả biết làm câu nào, lại còn bị giáo viên phạt đứng nhưng mình vẫn tự thi được nha, là anh Nghiêm Duệ giúp mình, mình không gian lận!"
Chúng nó đang nói cái quái gì thế?
Bóng người trong mắt Dương Trúc dần dần vặn vẹo, biến thành những hình bóng dữ tợn xiêu vẹo, cậu nhếch miệng, khẩu hình miệng mặc sức biến hóa.
Chúng nó đang nói gì?
Bả vai Dương Trúc nặng nề nhấp nhô lên xuống, đôi mắt mở to nhìn nhưng không có tiêu cự. Tiếng người nói truyền vào tai cậu, biến thành những âm tiết chói tai không thể lý giải được.
Mất thời gian để tiêu hóa mấy câu nói, cậu mới từ từ hiểu ra.
Hóa ra sự thay đổi bản thân tốt hơn mà cậu tưởng, trong mắt người khác đều là chuyện cười, là trò bịp bợm.
Cho dù cậu làm gì cũng không có ý nghĩa.
Gương mặt Dương Trúc tối sầm lại, tất cả lửa giận ấm ức tích góp dồn nén từ tối hôm qua cuối cùng đã bùng nổ vào lúc này. Hai kẻ kia còn đang cười rung cả vai, Dương Trúc đã đột nhiên lao tới, không nói năng gì, mắt đỏ lên, giơ tay đấm thẳng vào mặt bọn họ!
Nghiêm Duệ tay xách hai túi trở về, là hai phần hamburger và trà sữa được chia ra, lúc quay về lớp, chỗ ngồi của Dương Trúc đã không còn cặp sách của cậu nữa.
Không ít người lén nhìn anh, nhưng thấy anh quay đầu sang là lại nhìn lên, xôn xao né tránh ánh mắt.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Duệ hơi cau mày.
Dương Trúc lại đánh nhau, phòng vệ sinh còn khá gần văn phòng giáo viên, lúc bị phát hiện, cậu cũng không kìm mình lại mà vẫn còn như phát điên muốn tiếp tục.
Trong vòng hai tháng, đây đã là lần thứ ba, lần đầu tiên bị bắt nạt, lần thứ hai không ai báo cáo nên giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho dù lần nào cũng không phải toàn bộ trách nhiệm thuộc về cậu nhưng cậu cũng có sai, tần suất xích mích cao như thế buộc người ta phải nghi ngờ cậu không hề biết tự xem xét bản thân một chút nào.
Chủ nhiệm lớp thông báo bố mẹ đến đón cậu về nhà suy nghĩ, việc xử phạt cứ tạm gác lại trao đổi sau.
Lúc Nghiêm Duệ về phòng học thì Dương Trúc đã về.
Hai đứa con trai gây sự thì bị thương không nặng, vết thương đã được xử lý xong. Khi Nghiêm Duệ tới phòng làm việc thì nhìn thấy bọn họ đang đứng đối diện chủ nhiệm lớp, dựa vào lí lẽ biện luận, "Ra tay trước là nó, bọn em cũng không muốn đánh nhau với nó, hai chọi một chẳng phải là bắt nạt sao? Là tự nó xông đến!"
Chủ nhiệm lớp đau đầu day ấn đường, nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Duệ, đang định giơ tay lên gọi thì anh đã cất bước đi tới.
Hai nam sinh kia quay lưng lại nên không phát hiện ra, còn định tranh luận tiếp, đột nhiên nghe thấy giọng Nghiêm Duệ.
"Hai người nói gì mà khiến cậu ấy ra tay?" Giọng điệu Nghiêm Duệ rất thản nhiên, không có cảm xúc gì, "Hay là nói kỹ cho tôi nghe thử xem sao."