Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 4 - Chương 245: Trận chiến thủ thành



Tào Tháo không do dự quá lâu, ông tacũng là người rất quyết đoán. Không đầy một tháng sau khi chúng tathương nghị làm thế nào để ứng phó với Lưu Bị, Tào Tháo phát ý chỉ,phong Tào Hưu làm Hán Trung thái thú, Giả Tiết lĩnh binh mã Hán Trung;phong Ngụy Diên làm thứ sử Ung châu, quan nha đặt tại Trần Thương; điềuđộng Diêm Nhu về chiếm giữ Trường An, hữu quân giáo úy tham tướng VươngBình thăng làm thủ bị Hán Trung, mang nhân mã Ung châu tới nghe lệnhNgụy Diên ở Hán Trung; đồng thời, TrươngCáp, Lữ Càn, Hạ Hầu Thượng, Hạ Hầu Huyền đám người bị điều tới đóng tạicác thành trì quan trọng ở Hán Trung; lấy danh nghĩa ban thưởng cho MãSiêu, đem ba trăm mẫu ruộng tốt ở Lũng Hữu ban thưởng cho Chung VuKhương tộc, cho Chung Thù lúc này đã trở về tộc dẫn thuộc hạ tiến vàokhu vực Tam Tần. Điền Trù dốc hết tài lực xây nhà cửa ở Phùng Dực, KinhTriệu hai quận, chuẩn bị tiếp nhận gần hai mươi vạn người. Các tộc người ở phía nam Hán Trung tuy luyến tiếc gia hương, nhưng bị ảnh hưởng bởitin đồn Hán Trung sắp phát sinh đại chiến, chỉ có thể nghe lời mà dichuyển. Mà Chung Vu Khương tộc được đãi ngộ tốt, trước mặt có ruộng đấttốt, có nhà cửa để an cư, di chuyển lần này không tính là thiệt thòi,bởi vậy, Tào quân cũng không tốn nhiều sức lực đã phá hủy được toàn bộthành quách ruộng đất ở phía nam Hán Trung, đến tháng mười một năm 212,cụm phòng thủ chiến lược tại Hán Trung đã hoàn thành xong.

Trong lúc chúng ta tíchcực chuẩn bị chiến tranh, đại chiến Giang Đông vào mùa đông năm 212 độtnhiên bùng nổ. Từ đầu đông, Ngô lão phu nhân bệnh cũ tái phát, mọi cáchđiều trị đều không hiệu quả, tháng 11 đã qua đời. Sau khi bà ra đi mườingày, một trong những trụ cột ở Giang Đông, Lỗ Túc cũng bệnh chết ở SàiTang. Ngô lão phu nhân qua đời khiến người ta bi thương, Lỗ Túc chếtkhiến người ta đau lòng, hơn nữa mưa gió sắp tới, có lẽ muốn thoát khỏikhông khí bi thương, cũng có lẽ cảm nhận được Tào quân sắp ra đòn sấmsét, quân Giang Đông đóng tại Đan Đồ đột nhiên can đảm thực hiện kế sách tập kích bất ngờ, chiếm Quảng Lăng, dọn dẹp cây gai độc nhiều năm cắmtrong cổ họng.

Người nghĩ ra mưu kế nàycũng là người thực hiện hành động, chính là thái thú Đan Đồ Lục Tốn. Lục Tốn tuổi còn trẻ, nhưng đảm lược xuất sắc, nếu Giang Đông lấy đượcQuảng Lăng, có thể dọc theo duyên hải đánh vào Dương châu, áp tới Từchâu, điều động Tào quân di động sang hướng đông, giảm bớt áp lực choSài Tang, tranh thủ thời gian liên minh với Ích châu. Nếu hắn thànhcông, dù là một nửa, trận chiến nam bắc này nhất định sẽ phải kéo dài,sau khi Ích châu thở thêm được một hơi, nhất định có thể xuất binh Kinhchâu, diệu kế của chúng ta sẽ khó thành công.

Khiến Lục Tốn nghĩ ra mưu kế này chính là cái chết của Ngô lão phu nhân, sau khi tin tức Ngô lãophu nhân bệnh tình ngày càng nặng truyền tới Đan Đồ, Lục Tốn phi ngựa về Kiến Nghiệp, hắn không phải đi thăm bệnh, mà hướng Tôn Sách dâng kế tập kích Quảng Lăng. Trong cuộc chiến tranh đoạt Dương châu, Tôn Sách chỉlấy được những thành trì phía nam Trường Giang, thành Quảng Lăng trởthành một cây đinh chặn đứng con đường bắc thượng và là con mắt chăm chú nhìn vào Giang Đông, khiến hắn rất khó chịu. Sớm đã muốn chiếm QuảngLăng, nhưng thất bại trước đây lại thêm Bàng Thống sau khi tới phòng thủ càng nghiêm mật, khiến hắn không thể tìm được cơ hội. Lần này Lục Tốnđề nghị đánh đòn phủ đầu, tập kích Quảng Lăng, là muốn Tôn Sách gọi TônThượng Hương về thăm thân mẫu, đồng thời đem con trai Bàng Thống cũngmang về Giang Đông, như vậy sẽ tránh khiến Tôn Thượng Hương và hài tửgặp nguy hiểm, cũng có thể dùng thê tử kiềm chế Bàng Thống, cho dù BàngThống không vì mẫu tử Tôn Thượng Hương mà hàng, ít nhất có thể đảo loạntinh thần hắn, có lợi cho việc xuất binh đánh Quảng Lăng lần này củaGiang Đông.

Tôn Thượng Hương mặc dùlà phu nhân của Bàng Thống, nhưng nàng cũng là đứa con gái được Ngô lãophu nhân yêu thương tha thiết, sau khi lập gia đình, ngoại trừ viết thưqua lại, mẹ con không thể gặp nhau. Đầu mùa đông, Tôn Thượng Hương biếtNgô lão phu nhân bệnh ngày càng nặng, sợ không sống được lâu nữa, liềnđứng ngồi không yên, lúc này lại nhận được một bức thư nhà, trong thưnói Ngô lão phu nhân trước khi chết mong được gặp nữ nhi và ngoại tôn,Tôn Thượng Hương không nhịn được nữa, muốn về thăm thân mẫu. Bàng Thốngcũng không thể ngăn cản phu nhân trở về tận hiếu, trong lòng không muốnTôn Thượng Hương mang hài tử theo, nhưng không lay chuyển được TônThượng Hương đang quắc mắt nhìn trừng trừng, đường cùng đành phải sắpxếp thuyền đưa mẫu tử nàng về Kiến Nghiệp. Tôn Thượng Hương trở lại Kiến Nghiệp không lâu sau, Ngô lão phu nhân qua đời.

Sau khi Tôn Thượng Hươngrời đi, Bàng Thống hạ lệnh phong tỏa mặt sông, điều động quân phòng vệtích cực chuẩn bị chiến tranh, đồng thời truyền tin tới Lạc Dương. Saukhi chúng ta nhận được tin, đều oán trách Bàng Thống quá nghe lời, TônThượng Hương một mình trở về không sao, để cả hài tử về theo, chẳng phải sẽ trở thành con tin cho người ta. Oán trách thì oán trách, vẫn phải có hành động, Tào Tháo vội vã lệnh cho Trương Liêu ở Thọ Xuân lãnh binhhỏa tốc tiếp viện Quảng Lăng, đồng thời lệnh cho Mã Siêu ở Hợp Phì và Từ Thịnh, Phan Chương ở Nhu Tu Ổ chuẩn bị vượt sông. Ta trước tiôn xuôinam tới Tương Dương, chuẩn bị cho đại chiến, về phần đại quân, đợi tớiđầu xuân mới hành động là tốt nhất.

Chúng ta ở Lạc Dương liên tiếp điều động khắp nơi, nhưng không ai đề xuất tới Quảng Lăng giúpBàng Thống. Không phải chúng ta không nghĩa khí, mà là biết rõ bản lĩnhcủa hắn, nếu đã gửi thư về Lạc Dương, nhất định đã có biện pháp ứng phóvới Giang Đông, việc chúng ta phải làm là phối hợp bên cạnh, không phảilà tới làm phiền thêm. Lúc ta tới Tương Dương, lập tức liên hệ với lựclượng bí mật ở Giang Đông, bảo bọn họ mau chóng tìm được Tôn ThượngHương và hài tử, không tiếc trả giá bảo vệ bọn họ thật tốt, tìm cơ hộicứu người ra. Không lâu sau, tin tức truyền về, Tôn Thượng Hương và hàitử đều bị giam lỏng ở Ngô hầu phủ tại Kiến Nghiệp.

Thì ra, Tôn Thượng Hươngsau khi tang lễ mẫu thân cử hành xong đã muốn về Quảng Lăng, nhưng TônSách nói với nàng, Khúc A đã chuẩn bị tấn công Quảng Lăng, hắn quyếtkhông để muội muội mình lâm vào hiểm cảnh. Tôn Sách không hy vọng TônThượng Hương sẽ phối hợp với đại quân bắt sống Bàng Thống chiếm QuảngLăng, tính tình Tôn Thượng Hương là như vậy, sẽ không giúp trượng phuhại huynh trưởng, cũng sẽ không để huynh trưởng làm tổn thương tớitrượng phu của mình, cho nên hắn không thả Tôn Thượng Hương về. TônThượng Hương vừa nghe Giang Đông sẽ xuất binh đánh Quảng Lăng, lập tứchiểu ra nàng và hài tử đã trở thành con tin, nàng thì không sao, huynhtrưởng sẽ không hại nàng, nhưng hài tử thì khó nói. Bởi vậy vừa khóc vừa náo, vừa uy hiếp, thậm chí muốn cầm kiếm xông ra khỏi phủ. Tôn Sáchcùng đường, đành cầm tù nàng trong phủ, rồi đem hài tử cho người đưa tới Đan Đồ. Nhưng mà, hài tử vừa đưa đi ba ngày, Tôn Thượng Hương đã tự vẫn mấy lần, Tôn Sách bất đắc dĩ, đành sai người đưa hài tử trở về, đưa tới Đan Đồ một Bàng công tử giả. Nhưng mà, Tôn Thượng Hương tuy rằng ngănđược hài tử bị giày vò, nhưng mẫu tử nàng không thể rời phủ.

Không thể không nói Tả Từ thật lợi hại, truyền tin cho điểu nhi còn nhanh hơn người chạy, QuảngLăng cách Tương Dương xa như vậy, ta đã trong thời gian ngắn có được tin tức bên kia. Trong tin nói, Bàng Thống chuẩn bị rất đầy đủ, Tôn ThượngHương sau khi rời đi, hắn đã chuyển toàn bộ quân đồn trú quanh QuảngLăng rời vào trong thành, cũng vét bùn đào sông quanh thành, đổ đầynước. Đồng thời, thủy quân cũng đã bày xong thế trận phòng thủ sẵn sàngđón địch. Tuy biết Bàng Thống đã sớm phòng bị Lục Tốn, nhưng trong lòngta vẫn vì hắn toát một trận mồ hôi, tên gia hỏa này mặc dù không xúcđộng như ta, nhưng đối diện với kẻ địch lấy vợ con để uy hiếp, vẫn khóbảo đảm không nóng đầu. Nghĩ đến đây, ta vội vàng truyền tin tới QuảngLăng, cho người của ta cấp tốc yết kiến Bàng Thống, bất kể thế nào cũngphải nhắc nhở hắn.

Tin tức ta gửi đi rấtnhanh chóng có hồi âm, người của ta không gặp Bàng Thống, Bàng Thống tựmình lĩnh ba vạn quân đóng ở một địa phương nhỏ cách Quảng Lăng gần bốnmươi dặm gọi là Diêm Đồn, dựng căn cứ tạm thời đợi quân Giang Đông củaLục Tốn, bảo là muốn ở đó đợi mẫu tử Tôn Thượng Hương, hắn nhận được thư Giang Đông gửi, nói mẫu tử Tôn Thượng Hương sẽ bị áp giải tới đó, muốnBàng Thống tự mình hồi quân, nếu không tính mạng khó bảo toàn. Nhận được tin, ta giật cả mình, Bàng Thống không cần ưu thế thành cao hào sâu, tự mình dẫn quân rời thành nghênh chiến, đây là trò gì? Chẳng lẽ là kế dụđịch? Hay là hắn không chịu nổi Giang Đông kích thích? Theo lý thuyết,tên gia hỏa này không tới mức không đầu óc như vậy chứ? Tuy nóng lòng,ta vẫn cố nhịn chờ tin tức, phải ở lại Tương Dương đảm bảo việc chuẩnbị, tới lúc cần sẽ phát binh Giang Hạ trước, cho dù là đang mùa đông rét mướt đi nữa.

Nửa tháng sau, tin tứclần nữa truyền đến, Lục Tốn tụ tập năm vạn lục quân, ba vạn thuỷ quân,thuỷ bộ song song tấn công Bàng Thống. Bàng Thống đợi được đại quânGiang Đông, lại không đợi được Tôn Thượng Hương, Giang Đông không đưaTôn Thượng Hương trở về, ngược lại bảo Bàng Thống bỏ vũ khí đầu hàng điKiến Nghiệp, Bàng Thống lúc này mới tỉnh táo lại, mắng to đối phương một ngày. Nghe nói bài mắng chửi của Bàng Thống hôm đó đã trở thành một áng kỳ văn, khiến Lục Tốn chấn kinh đến một câu cũng không nói nổi, theolời Bàng Đức Công nói, chính là nhân vật ôn tồn lễ độ nhất trong sĩ lâmKinh châu đột nhiên biến thành kẻ vô lại lưu manh, làm mặt mũi ông tamất hết. Đáng tiếc, chuyện hay như vậy ta lại không được chứng kiến.

Hai bên giằng co trên cạn hai ngày, cuối cùng cũng nổ ra kịch chiến, tuy đều có thắng bại, BàngThống vẫn thua nhiều hơn một chút. Tin tức nói, sau một trận chiến, Bàng Thống liền dẫn quân rút vào trong doanh trại tiến hành phòng thủ, cònquân Giang Đông không chút khách khí bao vây chặt Bàng Thống, xem ramuốn ăn sạch tên ngốc này. Có điều, đại khái vì Bàng Thống là trượng phu của Tôn Thượng Hương, hoặc Tôn Sách lên tiếng, vì Tôn Thượng Hươngkhông nên tổn hại tới Bàng Thống, đại quân của Lục Tốn sau khi vây kínBàng Thống lại, cũng không tấn công mạnh. Mà Bàng Thống ít người, saukhi phá vây hai lần cũng không ra được, Bàng Thống không lấy tính mạngbinh sĩ ra thử nữa, song phương nhất thời lại rơi vào thế giằng co.

Lúc nhận được tin, QuáchGia bọn họ cũng tới Tương Dương, chúng ta mấy người nhận được tin đềunhíu mày, không nghĩ ra Bàng Thống tại sao phải gióng trống khua chiêngra giữa đường đứng chặn quân Giang Đông. Nếu nói tên gia hỏa này phátđiên, chẳng ai tin được, nhưng việc hắn làm, thật sự chúng ta khônghiểu. Càng làm chúng ta thấy kỳ lạ chính là, thủy quân hai bên sau khigặp nhau, không hề có chút động tĩnh, thủy quân bên ta bày trận phòngthủ tuyệt đối, thủy quân Giang Đông thực lực kém hơn một chút, không dám chủ động công kích, bởi vậy, tình huống kỳ quái liền xuất hiện, binh sĩ hai bên lúc không có việc gì lại thi mắng nhau, nhưng cũng chỉ nóichuyện không động thủ, đến Bàng Thống bị vây, cũng không thấy thủy quântới giúp, khoảng cách hai bên không xa. Những chuyện đó khiến chúng tanhư rơi vào sương mù, hoàn toàn mơ hồ. Suy nghĩ hai ngày không nắm đượcmấu chốt, ta nói với Quách Gia, dứt khoát đi Giang Hạ thôi, lỡ BàngThống bên kia chịu không nổi nữa, chúng ta có thể lập tức phát binh đánh Sài Tang. Quách Gia đồng ý, chúng ta vừa cho người báo tin với TàoTháo, vừa khởi hành tới Giang Hạ.

Trong lúc chúng ta cònđang ngờ vực với hành động của Bàng Thống, bên ngoài thành Quảng Lăngcũng đánh rối tinh rối mù. Lục Tốn chỉ mang theo năm vạn nhân mã, tronglúc hắn giằng co với Bàng Thống, ba vạn Ngô quân dưới sự dẫn dắt củaTrần Vũ vòng qua quân doanh Bàng Thống đánh thẳng tới thành Quảng Lăng.Đồng thời xuất hiện thêm ba vạn Ngô quân do Chu Nhiên xuất lĩnh ngay ởQuảng Lăng. Giang Đông lần này bỏ vốn cũng thật lớn, huy động toàn bộnhân mã Khúc A, Ngô quận, còn cả một phần quân Sơn Việt.

Trong thành Quảng Lăngvốn có ba vạn quân đang đóng trú, hơn nữa Bàng Thống khẩn cấp truyền gọi nhân mã quanh thành trở về, tổng số cũng được bốn vạn. Nhưng bởi vìBàng Thống đã mang ba vạn quân ra ngoài, lúc này trong thành Quảng Lăngchỉ còn một vạn. Mắt thấy ngoài thành lúc nhúc quân địch, dân chúngtrong thành tự phát tổ chức tham gia thủ thành. May mà mấy năm nay BàngThống vẫn phòng bị Giang Đông xâm phạm, phòng cụ đã chuẩn bị chỉnh tề,lương thảo cũng sung túc, thủ một hai tháng không thành vấn đề.

Nhưng mà, Giang Đông lầnnày tình thế bắt buộc, giới cụ công thành cũng vô cùng sung túc, dùngtới mấy ngàn thang dài đưa cả xe bắn đá qua sông. Nhiều đá như vậy, cũng khó cho họ có thể đưa tới đây. Qua được sông đào bảo vệ thành, thangdài biến thành thang mây công thành, Ngô quân rõ ràng được huấn luyệnnghiêm chỉnh, tư thái không sợ chết, vì công thành, Giang Đông đã đặcbiệt huấn luyện một đội quân riêng, không biết có phải tiếp thu bài họctấn công Ngạc thành năm xưa, hay là Tôn Bá Phù bất mãn việc ta nói tướng sĩ Đông Ngô không bằng Tào quân. Dù sao mọi người cảm nhận được áp lựcthủ thành rất lớn, cũng chỉ có thể cố gắng phản kích đợi viện binh, ítra trong mắt Trần Vũ và Chu Nhiên, biểu hiện của quân Quảng Lăng chínhlà như vậy.

Công phòng kịch liệttrong năm ngày, vô số binh sĩ Giang Đông ngã dưới chân thành, sông đào,mà quân dân thủ thành thương vong cũng thảm trọng, cung tên làm khôngkịp, không ai ngờ được trận chiến công phòng này lại thê thảm như vậy.Năm ngày sau, trong thành Quảng Lăng tiếng oán than dậy đất, đường đường là Dương châu mục lại vì vợ con mà bỏ thành ra ngoài, để Quảng Lăng rơi vào nguy hiểm. Ngô quân vây thành ngăn được người trong thành chạy rangoài cầu cứu, nhưng ngăn không được người của ta đưa tin ra ngoài.Chúng ta ở Tương Dương sau khi nhận được tin cũng chấn động, tính thờigian dã ba ngày nữa trôi qua, không biết Quảng Lăng giờ thế nào, khôngtránh được đều mắng Bàng Thống hồ đồ. Bất đắc dĩ đã ngoài tầm tay, chúng ta chỉ có thể đem nguy cơ của Quảng Lăng báo cho Trương Liêu đang xuôinam, bảo hắn không cần lo Ngô quân vây khốn Bàng Thống, cấp tốc tiếpviện Quảng Lăng. Nhưng mà, truyền tin qua lại cũng mất thời gian, khôngbiết Trương Liêu có kịp giải cứu Quảng Lăng hay không, cũng không biếtđược Bàng Thống sinh tử thế nào, ta đã gấp muốn bốc hỏa.

Ngay vào lúc chúng talòng như lửa đốt ở Giang Hạ chờ đợi, cuối cùng tin chiến sự cũng truyềnđến, người mang tin tới là Liêu Lập. Lúc hắn đến nhà ta ở Ngạc thành,Quách Gia đúng lúc đang ở chỗ ta hỏi tin tức Quảng Lăng, nhìn thấy LiêuLập, hai chúng ta đều bối rối. Liêu Lập xông đến trước mặt chúng ta, quỳ bùm xuống, mũ giáp lệch lạc, áo giáp cũng rách, còn có vết máu, thầntình như tro bụi, há mồm thở dốc, nhìn thế nào cũng giống như bại trậntới cầu viện. Nếu sự tình thuận lợi, Liêu Lập không thể nào rời khỏiBàng Thống, hắn suất lĩnh thủy quân, cũng không nên rời trận địa tới tìm ta.

Ta vội vàng cho Tần Dũngmang nước tới, đích thân nâng người tới chỗ ngồi. Đợi hắn uống nướcxong, ta vội vàng hỏi thăm: “Sao lại thế này? Điểu nhi có khỏe không?Quảng Lăng thế nào?”

Liêu Lập không nói gì, che mặt khóc lớn: “Công tử, chúng ta bại rồi, 5555* (tiếng khóc), Thất gia, hắn, hắn, hắn……”

Quách Gia sắc mặt trắngnhợt bước tới sau ta. Ta nóng ruột, tim đã nhảy ngược lên cổ họng: “Hắnrốt cuộc sao rồi, ngươi nói mau lên.”

Liêu Lập ôm mặt lại quỳxuống: “Lục Tốn mang tiểu công tử đến, cột người trước cửa doanh, nóinếu Thất gia trong ba ngày không thúc thủ chịu trói, sẽ giết hài tử.Thất gia, thất gia hắn thật sự không chịu nổi, vào sớm ngày thứ ba, tựvẫn.”

Hắn vừa nói xong, ta nghe bên cạnh rầm một tiếng, quay lại nhìn, Quách Gia đã ngã xuống đất, lúcnày ta mới kịp phản ứng, trước mắt tối sầm không biết gì nữa.

Lúc ta bị lay mạnh tỉnhlại, mở mắt nhìn thấy Liêu Lập mặt bị dọa tới ngu người, ta lảo đảo nắmlấy vạt áo hắn, còn chưa nói ra lời, đã nghe tiếng Tần Dũng cúi đầu thởra: “May quá, Tam gia cuối cùng tỉnh lại rồi. Lần này Thất gia thảm.”

Mắt thấy Quách Gia ômngực cựa quậy muốn đứng lên, Tần Dũng vội tới đỡ: “Tam gia, ngài ngồiyên một lát, đừng nóng, ngàn vạn đừng nóng.”

Ta cố nén từng trận đauđớn trog ngực, vô lực khoát tay: “Tần Dũng, lấy hộ tâm hoàn cho Tam giaăn, đưa hắn về nghỉ ngơi, ở đây có ta.”

Quách Gia lắc đầu, tựa vào người Tần Dũng, chỉ Liêu Lập hỏi: “Hắn đang ở đâu? Giang Đông? Hay là đưa về rồi?”

Liêu Lập vẫn ngây người ở đó, sắc mặt tái nhợt, miệng khẽ run. Ta đột nhiên cảm thấy có điểmkhông đúng, nhưng lại không biết là điểm nào, cau mày ôm ngực nảy sinhác độc: “Bất kể đang ở đâu, thù này ta nhất định phải báo.”

Tần Dũng quát Liêu Lập: “Ngươi còn ngây ở đó? Mau nói thật đi.”

Liêu Lập bị hắn quátgiống như tỉnh táo lại, quỳ xuống nói: “Tam gia, công tử, hai người đừng nóng giận, là tôi không tốt, không nên nghe lời Thất gia đánh lừa cácngài.”

Cái gì? Ta lắc đầu, lỗ tai ong ong: “Đợi một chút, ngươi nói cái gì?”

Liêu Lập rầu rĩ nói: “Mấy lời vừa rồi là Thất gia bảo tôi nói với công tử, hắn còn nói, sau khitrở về tôi phải kể lại biểu hiện của ngài cho hắn nghe. Tôi làm sao biết các ngài lại phản ứng mạnh như vậy.”

Ta và Quách Gia còn đangchoáng váng, Tần Dũng nở nụ cười: “Tam gia, công tử, những lời tiểu tửnày vừa nói đều là lừa mọi người thôi, chính là Thất gia bảo hắn lừa mọi người. Nhưng mà Thất gia không biết Tam gia cũng ở đây, lần này ngài ấy gây rắc rối rồi.”

Gạt chúng ta? Cuối cùngcũng hiểu rõ ý của câu này, cơn giận trong lồng ngực xông lên, lại nghethấy Tần Dũng thất kinh kêu một tiếng, thân thể Quách Gia lại trượtxuống đất. Đợi Liêu Lập và Tần Dũng đỡ Quách Gia ngồi xuống đệm rồi, tagiậm chân mắng lớn: “Hay cho Bàng Sĩ Nguyên ngươi, đồ khốn kiếp, lại dám gạt ta. Quỷ hẹp hòi, đại hỗn đản, ta sẽ lột da kéo gân ngươi, uống máungươi, không ném ngươi xuống Trường Giang cho cá ăn, ta không gọi làTriệu Như.”

Quách Gia đã bình tĩnhhơn, chỉ vào Liêu Lập đang đứng thẳng đơ: “Ngươi nghe lời hắn như vậysao? Hắn bảo ngươi lừa, ngươi liền làm?”

Liêu Lập cứng miệng, khóc nức nở nói: “Tôi không dám không nghe. Thất gia nói, nếu tôi không làmtheo lời hắn, sau khi trở về hắn sẽ đánh tôi năm mươi quân côn.”

Quách Gia khoát tay thởnặng nề: “Xem như ta xui xẻo, gặp phải hai người các ngươi, bình thườngkhiến người ta lo lắng còn chưa tính, hai người các ngươi hồ nháo cũngphải khiến ta liên lụy, chắc hù chết ta rồi, các ngươi mới cam tâm.”

Ta giận đến mức muốn lậptức lôi Bàng Thống đến trước mặt, hung hăng đánh cho hắn một trận. NhìnLiêu Lập khóc nức nở, ta cuối cùng hiểu ra điểm không đúng ở chỗ nào,Lưu Lập ôm mặt khóc cả ngày, trên mặt không có một giọt nước mắt nào. Ta quan tâm nên bị loạn, tự nhiên bị hắn lừa gạt, hắn trở về nói lại, Bàng Thống còn không cười chết sao. Càng nghĩ càng hận: “Tốt, ngươi sợ quâncôn của ai đó, ta không cần đánh quân côn, Tần Dũng, ngươi đem tiểu tửnày ném ra ngoài, đánh hắn năm mươi gậy. Ta dẫn các ngươi ra, giờ cótiền đồ rồi, cứng cáp rồi, lại nghe lời hắn lừa gạt ta.”

Tần Dũng bật cười: “Côngtử, coi như xong đi, Thất gia chẳng qua giận ngài chạy tới Giang Đông,hại hắn suốt ngày gấp tới bốc hỏa. Nói thật, vẫn là công tử không đúngnhiều hơn. Về phần Tam gia chỉnh Thất gia thế nào, ngài đừng nhúng tay.Liêu Lập, còn không nói chuyện đứng đắn ra, đợi bị đánh sao. Công tử bớt giận, Tam gia cũng vững vàng tinh thần lại, chính sự gấp hơn.”

Được Tần Dũng khuyêngiải, ta tạm thời áp chế ngọn lửa vô danh trong lòng, uống một chén nước mới tính là bình tĩnh lại. Nhìn sắc mặt Quách Gia không tốt, vội lấymột viên hộ tâm hoàn cho hắn dùng, sau đó mới nói với Liêu Lập: “Nói đi, con chim chết đó phái ngươi đến làm gì? Hừ, không phải tìm ta vui vẻchứ?”

Liêu Lập vội nói: “Ngoạitrừ Thất gia không chết, những lời kia đều là thật. Trong mắt ngườiGiang Đông, Thất gia cũng chết rồi, Thất gia nói, đây là kế giả chết.”

“Đợi một chút, ta lại hồđồ rồi.” Ta đè đầu nghĩ một hồi: “Ý ngươi nói, trước mặt Lục Tốn, conchim chết đó chết thật rồi? Hắn lại dùng thủ đoạn giả chết? Lục Tốn làđồ ngốc à, đến người sống hay chết cũng không kiểm tra ra?”

Quách Gia ở bên cạnh túmtay ta: “Ngươi đừng ngắt lời, để hắn nói. Ta đoán tiểu tử này mang binhrời thành nghênh địch nhất định có quỷ kế.”

Liêu Lập liên tục gậtđầu: “Tam gia nói rất đúng, Thất gia mang binh ra khỏi thành chính làmưu kế. Thất gia dẫn hai vạn lục quân, một vạn thủy quân, thực tế là bốn vạn lục quân, mà cuối cùng còn lại trong quân doanh không tới ba ngàn,đại bộ phận đã sớm trốn mất.”

Thì ra, sau khi TônThượng Hương nhận được tin Ngô lão phu nhân muốn gặp nữ nhi và ngoạitôn, đã biết nhất định bên trong có trò, gặp nữ nhi cũng bình thường,nhưng nhất định muốn gặp ngoại tôn là có vấn đề. Bàng Thống biết tínhtình Tôn Thượng Hương, nhất định không ngăn được, không bằng tương kếtựu kế, dù sao Tôn Sách cũng không làm hại Tôn Thượng Hương, mà TônThượng Hương sẽ không cho phép Giang Đông động tới hài tử. Bởi vậy, hắngiả bộ ngăn cản Tôn Thượng Hương mang hài tử về nhà mẹ đẻ, Tôn ThượngHương nổi cáu, hắn lập tức đầu hàng. Sắp xếp đưa mẫu tử họ đi rồi, BàngThống mật lệnh cho Liêu Lập mang hai ngàn người tới Diêm Đồn, nơi nàytuy cách Quảng Lăng bốn mươi dặm, nhưng cách sông chỉ hơn mười dặm. Liêu Lập sau khi tới Diêm Đồn liền cưỡng chế dân chúng di dời, tìm một giannhà lớn, bí mật đào thông đạo tới bờ sông.

Đợi sau khi tin tức Ngôlão phu nhân an táng xong truyền tới Quảng Lăng, Bàng Thống liền mangđại quân xuất phát tới Diêm Đồn xây căn cứ tạm thời đợi đại quân GiangĐông tới. Chúng ta phán đoán đủ kiểu dụng ý Bàng Thống khi rời thành,Giang Đông thì tự cho Bàng Thống đã trúng kế, kết quả, không ai ngờ Bàng Thống ngồi xổm ở đó cả ngày đào bùn chơi, đợi binh mã Giang Đông kéođến, đường nối giữa quân doanh tới bờ sông đã đào xong.

Sau khi binh mã Lục Tốntới nơi, Bàng Thống làm đủ hình thức bề ngoài, khiến Giang Đông nghĩ hắn thẹn quá hóa giận, cũng đại chiến với Lục Tốn một hồi, cho quân phá vây xong ra, Bàng Thống lại mang theo mấy ngàn tướng sĩ rút vào binh doanhDiêm Đồn, bày ra tư thế phòng thủ, hắn đoán chắc Tôn Sách sẽ không dễdàng để Lục Tốn giết hắn, với lại, phòng thủ vững chắc cũng có thể chống đỡ một thời gian. Lục Tốn quả nhiên mắc mưu hắn, lúc cái tên Bàng Thống kia đang giả chết bị đưa về doanh, không tấn công mạnh mẽ vào quândoanh của Bàng Thống, hắn cho rằng đã vây Bàng Thống ở đây, cứ thoải mái để Chu Nhiên và Trần Vũ dẫn quân đi tấn công Quảng Lăng giờ lực lượngphòng thủ đã mỏng đi rất nhiều. Theo Lục Tốn thấy, chỉ cần vây chặt Bàng Thống ở đây, đợi Chu Nhiên hạ được Quảng Lăng, sẽ đưa hài tử tới trướctiền doanh của Bàng Thống, Bàng Thống không có đường lui, lại bị nhi tửphân tán tinh thần, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Lục Tốn không ngờ, chúngta cũng không ngờ, Bàng Thống lúc này đã mang đại bộ phận binh mã dờitới thủy trại trên sông, cũng trong đêm tối dùng thuyền nhỏ chuyển quânsang bờ nam Trường Giang. Thủy quân Giang Đông đang giằng co trên sôngcũng không nghĩ ra thủy quân Bàng Thống bày trận ở đó, không phải vìngăn cản bọn họ tham gia vây công Quảng Lăng, mà để che dấu việc chuyểnquân tới bờ nam. Sau khi đại quân lặng lẽ qua sông, phân tán rồi tổ chức lại, mặc trang phục dạ hành chạy vào trong núi Bắc Cố chờ Bàng Thống.

Giang Đông đem Bàng côngtử giả đưa tới quân doanh xong, Lục Tốn cũng không khách sáo, dù saocũng là giả, sống chết không quan trọng, liền cho người trói hài tử lêncột cờ trước cửa, phái người gọi Bàng Thống, bảo Bàng Thống sớm đầuhàng, cho hắn ba ngày, nếu không đầu hàng, tính mạng hài tử khó bảotoàn. Bàng Thống híp mắt suy nghĩ nhìn phía đối diện cả nửa ngày, hài tử kia đầu tóc rối bù, thân hình rất giống con hắn, nhưng nhìn không rõmặt, muốn tới gần xem, lại không muốn bị bắt, không biết hài tử là thậthay giả, Bàng Thống đứng ở cửa doanh do dự ước chừng một ngày, có thểmắng cũng đã mắng xong, nhưng vẫn không nghĩ ra. Đây chính là quan tâmsẽ loạn, ngươi chỉ cần bảo đối phương chứng minh đó là người thật làxong mà. May mắn tên gia hỏa này phản ứng không chậm lắm, ngày hôm saubảo Liêu Lập chạy tới quân doanh đối phương chứng minh, Lục Tốn mang yphục mặc ở nhà của tiểu công tử ra. Lúc Liêu Lập cầm y phục ra về, linhcơ chợt động chạy tới trước nha môn nhìn công tử giả mà khóc rống lên,hàng giả nhìn thấy hắn lại chẳng có phản ứng gì, chỉ bật khóc, Liêu Lậplập tức đoán ra hài tử là giả, trở về nói lại, Bàng Thống vui vẻ. Đêmđó, Bàng Thống dặn binh sĩ còn ở lại chuẩn bị tốt vật dẫn lửa.

Ngày thứ ba chính là hạnđịnh cuối cùng của Giang Đông, Bàng Thống dậy sớm, đội nghiêng khăn trùm đầu, y phục toán loạn, trên mặt trát tro nồi, làm ra bộ dạng ngườikhông ra người, quỷ không ra quỷ chạy ra cửa doanh tản bộ, bỏ qua chếgiễu của quân Giang Đông. Tản bộ tới giữa trưa mới về doanh ăn cơm, ngủngon một giấc, đến hoàng hôn mới dậy giao phó lại mọi chuyện, chỉnh đốnlại bản thân, thay một thân quan phục mới toanh, tề tề chỉnh chỉnh rồicầm kiếm đi ra cửa doanh. Tới một mảnh đất nằm giữa hai bên, Bàng Thốngbảo Lục Tốn ra nói chuyện. Lục Tốn rời doanh nhìn thấy Bàng Thống trangphục chỉnh tề rất sửng sốt, sao chẳng giống buổi sáng chút nào, đợi hắnphát hiện không đúng, Bàng Thống đã lên tiếng.

Kể tới đây, Liêu Lập hoachân múa tay phấn khích tả lại Bàng Thống ngày hôm đó: “Thất gia cứ nhưvậy, lưng thẳng tắp, một tay cầm kiếm, thật oai vệ phất tay về hướng Lục tiểu nhi, dùng khẩu khí bình thản nói với hắn: “Xin Lục đại nhân bẩmbáo với Ngô hầu, Bàng Thống thân là Dương châu mục, trên không bảo vệđược đất đai, dưới không bảo vệ được gia đình, xấu hổ vạn phần, sau cóthể chịu bức hiếp mà ra đầu hàng, làm việc phản chủ. Nhưng phu thê tìnhthâm, phụ tử tình nặng, Thống sao có thể nhẫn tâm thấy phu nhân ái tửchịu đày đọa không để ý. Nghĩ trước nghĩ sau, chỉ xin Ngô hầu giúp Thống chăm sóc thê tử, đường đường phủ Ngô hầu chắc không thể không nuôi nổicô nhi quả phụ.”. Lục tiểu nhi ngơ ngẩn nghe xong đoạn này, còn chưa hồi phục lại tinh thần, Thất gia lại bi thương nhìn thanh kiếm trong tay,thở dài thật lớn, lại lắc đầu, mang một tấm khăn thêu ra nhìn, rồi bỏlại vào ngực, dặn dò Lục tiểu nhi: “Cũng xin Lục đại nhân tiện thể nhắnvới phu nhân, nói kiếp này Bàng mỗ xin lỗi nàng, bảo nàng hãy gả cho một vị anh hùng, chỉ cần có thể đối xử tử tế với hài tử là được rồi, Bàngmỗ dưới suối vàng sẽ cảm kích vạn phần.” Thất gia nói những lời này tình ý dạt dào, chúng tôi ở bên cạnh hắn đúng là chịu đau khổ chịu dày vò.”

Nhìn bộ dáng nín cười của Liêu Lập, ta nghĩ tới khuôn mặt trợn mắt há mồm của Lục Tốn lúc đó thìcười: “Trời ạ, Lục Tốn tuổi cũng không nhỏ, các ngươi lại bày kế sỉ nhục hắn như thế! Lại còn lấy ra khăn thêu của Tôn Thượng Hương ra nhìn à?Má ơi, cười chết ta, điểu nhi quá khôi hài.”

Quách Gia hai mắt sáng lên, thúc giục Liêu Lập: “Sau đó thế nào? Ngươi nói mau.”

Liêu Lập cố nén cười kểtiếp: “Trong lúc Lục Tốn còn đang chớp chớp trong mắt nắm lấy ý tứ màThất gia nói, Thất gia rút kiếm, lập tức cắm vào ngực, máu trào ra, Thất gia lảo đảo ngã vào ngực tôi, tay chân run rẩy vài cái, sau đó khôngcam lòng quát to một tiếng mới nhắm mắt.”

Quách Gia kinh hãi: “A? Ngươi không phải nói hắn giả chết sao? Thế nào mà, thế nào lại…”

Liêu Lập vội vàng nóitiếp: “Tam gia đừng nóng, đó là máu giả, Thất gia đặt một túi máu heotrong ngực, bên trong đệm một miếng sắt nhỏ, kiếm vừa đâm vào, máu heoliền vỡ ra, thoạt nhìn như thật vậy. Hì, vết máu trên người chính là máu heo thôi.”

Quách Gia thở phào nhẹnhõm một hơi: “Máu heo à, vậy còn được. Ý, không đúng, kiếm đâm nôngnhư vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, hắn làm sao mà lừa được?”

Ta ở bên cạnh đã cười gập cả người: “Tam ca, thanh kiếm đó có trò. Đó là món đồ chơi chúng tanghĩ ra ở Nghiệp thành, không ngờ hắn lại dùng trên chiến trường.”

Năm đó ở Nghiệp thành, ta và Bàng Thống dạo chơi ngoài phố, nhìn thấy gánh tạp kỹ biểu diễn tròtự hại mình, người kia cầm một thanh kiếm cắm vào cơ thể mình, mũi kiếmlại lộ ra ở phía sau, nhưng không thấy máu chảy ra, đợi hắn nhổ kiếmtrên người ra, vạch quần áo, trên người không thấy có thương tích. Ta và Bàng Thống thấy tò mò, cẩn thận quan sát thật lâu, mới phát hiện trongthanh kiếm kia có trò. Lại gần xem kỹ,thì ra kiếm là do trúc làm ra, bên ngoài mạ đồng, không nhìn kỹ không khác gì cây kiếm bình thường. Trúckiếm chia làm hai tầng, tầng trên nhỏ hơn, tầng dưới bên trong có haicái rãnh nhỏ, lúc mũi kiếm đâm vào vật cứng, tầng dưới không động, chỉcần dùng tay vận sức, tầng trên sẽ nhanh chóng trượt xuống tầng dưới,tạo thành cảnh giả kiếm đâm vào cơ thể. Mũi kiếm sau lưng cũng là giả,là một thanh trúng giấu ở sau lưng, dùng cơ quan điều khiển, lúc vận sức ở phía trước, cơ quan giấu trước ngực sẽ bắn mũi kiếm trên lưng lộ ra,thành trò chúng ta thấy. Lúc ấy hai chúng ta thấy trò này chơi rất hay,Bàng Thống liền mua một cây kiếm trúc này về, nói là để sau này dọa bọntrẻ con. Ai ngờ, hắn không dùng dọa trẻ con, lại đem ra dọa Lục Tốn.

Nghe ta giải thích xong,Quách Gia cũng cười lớn. Liêu Lập ở bên cạnh tiếp tục nói: “Đúng là nhưvậy, Lục Tốn thật sự bị Thất gia hù dọa, binh mã Giang Đông cứ vậy ngâyngốc nhìn chúng ta “cướp” Thất gia về đại doanh. Sau khi trở về, Thấtgia để chúng ta vừa gào khóc, vừa chui vào thông đạo, người cuối cùngchâm lửa, đem toàn bộ quân doanh và thôn Diêm Đồn thiêu sạch. Tôi ra rồi không cùng Thất gia qua sông, mà tranh thủ trời tối chạy đến đây. Hắchắc.”

Ta và Quách Gia đều đãhiểu. Bàng Thống ở cửa doanh diễn kịch một hồi, thừa dịp Lục Tốn cònđang thê thảm trong lòng, trở về doanh phóng lửa, khiến quân Giang Đôngdù muốn chứng thực hắn chết hay chưa cũng khó khăn. Đợi lửa tắt mới đitìm thi thể, làm sao có thể phân biệt được, bọn họ cho dù nghi ngờ, cũng không có cách nào. Trận lửa này ít nhất cháy tới sáng, đủ thời gian đểBàng Thống chạy tới quân doanh thủy quân.

Có điều, ta vẫn còn nghingờ: “Sau khi lửa tắt. Lục Tốn vào trong nhất định phát hiện không đúng, không hề có thi thể mà.”

Liêu Lập cười nói: “Tạisao không có? Trước đó không phải chúng ta đánh nhau một hồi với GiangĐông sao? Hơn nữa hai lần giả vờ phá vây kia, binh sĩ vong trận hai bênkhông ít, chúng ta thừ dịp trời tối kiếm gần hai ngàn thi thể, ném vàođám cháy cho qua chuyện. Cho dù Lục Tốn thông minh, trong nhất thời cũng không nhìn ra thật giả. Dù sao lúc tôi tới đây, tin Thất gia chết cũngđã truyền khắp nơi.”

Ta hung hãn nói: “Cácngươi thật ghê tởm, giữ nhiều thi thể trong quân doanh như vậy cũngkhông sợ thối. Ôi, đáng thương những binh sĩ đó, đã chết tha hương, lạicòn… Ôi.”

Quách Gia trắng mắt lườmta: “Ngươi lại bắt đầu phát từ bi rồi. Xin đi, đó là chiến trường, không phải chỗ chơi, sao quản được nhiều vậy. Liêu Lập, Điểu nhi mang binhqua sông muốn tập kích nơi nào? Hắn phái người tới có phải bảo chúng taphối hợp hành động không?”

Liêu Lập liên tục gậtđầu: “Đúng vậy. Mục đích Thất gia cử tôi tới là muốn báo cho mọi người,lúc này chắc hắn đã tới Đan Đồ. Công tử bên này tốt nhất đừng có hànhđộng, đợi Thất gia lấy được Đan Đồ, xin Ngụy vương lập tức cho đại quânxuôi nam.”

“Quảng Lăng bên kia cóthể kiên trì không?” Bàng Thống mang binh chạy tới tập kích Đan Đồ, LụcTốn không biết tình hình, nhất định sẽ dẫn quân tới Quảng Lăng. QuảngLăng nhận được tin Bàng Thống chết, lại thấy Giang Đông tăng binh, áplực trong lòng rất lớn, không biết còn có thể chống đỡ không. Không đợiĐiểu nhi hạ được Đan Đồ, Quảng Lăng bên kia đã bị Lục Tốn chiếm mất rồi.

“Hắc hắc, không thành vấn đề. Thất gia trước khi đi đã sắp xếp xong xuôi, tin tức bên ngoài đềulà giả, Thất gia để lại trong thành Quảng Lăng hai vạn nhân mã, GiangĐông lần này ở Quảng Lăng nhất định sẽ hao binh tổn tướng, không hưởngđược chút lợi nào đâu.” Liêu Lập vô cùng tự tin trả lời.

Ta thấy cũng đúng, khôngmười phần nắm chắc, Bàng Thống cũng sẽ không yên tâm mang quân đi GiangĐông. Quách Gia nghĩ một hồi nói với ta: “Nếu như vậy, chúng ta cũngkhông cần chờ tin Quảng Lăng và Sĩ Nguyên nữa, lập tức bẩm báo chủ công, phát binh Sài Tang, khiến Giang Đông đầu đuôi không thể cứu được nhau.”

Ta yên lặng tính toán một chút, lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Quách Gia: “Tam ca, ta vẫn chưachuẩn bị xong, đánh Sài Tang sẽ trả giá rất lớn. Có điều, chúng ta cóthể nhân cơ hội thực hiện một phương án khác đã tính toán từ trước.”

“Phương án nào?”

“Bắt giặc bắt vua trước, trực tiếp tấn công Kiến Nghiệp.”

Quách Gia nhảy dựng lên: “Ngươi có nắm chắc không?”

Ta tự tin gật đầu: “Đương nhiên.”

Quách Gia nhảy đến bêncạnh ta, bộp, gõ đầu ta một cái: “Ngươi sớm đã dự mưu, vì sao không nói? Có biết người cao tuổi không thể lao tâm khổ trí không?”

“Ôi.” Ta ôm đầu trốn: “Tam ca, gạt người là Điểu nhi, huynh sao lại phát tác lên ta chứ.”

Quách Gia mặc kệ ta kêu oan, bắt lấy tay áo ta: “Nói mau.”

“Ta nói, ta nói.”

Dưới ánh mắt sắc bén củaQuách Gia, ta nhanh chóng bại trận, thành thật nói ra tất cả. Nửa ngàysau, Liêu Lập vỗ vỗ cái bụng đã căng tròn, ánh mắt đồng tình nhìn ngườinào đó bị Quách Gia chỉnh đốn một trận, đánh ngựa đi về hướng đông.

Trong lúc ta và Quách Gia thiếu chút bị Bàng Thống chỉnh chết, chiến trường Quảng Lăng cũng đãphân thắng bại. Trải qua mười ngày tranh đoạt thê thảm, cửa thành tâydưới sự tấn công mãnh liệt của Ngô quân đã thất thủ, Trần Vũ dẫn quânđoạt quyền khống chế cổng thành, buông cầu treo xuống, Chu Nhiên dẫnđầu, suất lĩnh Ngô quân xông vào, rất nhanh đã đi vào trong phố, lúcnày, quân coi giữ thành Quảng Lăng đã lui vào bên trong, dọc đường luiquân phóng lửa đốt nhà cửa hai bên đường, khói dày đặc bao phủ khôngtrung lúc Chu Nhiên xông vào. Phương pháp đốt thành này được áp dụng phổ biến khi không thủ thành được nữa, Chu Nhiên không để ý, một lòng chỉhuy quân sĩ truy kích tàn quân, đợi bọn họ vượt qua đống khói lửa mớikinh ngạc phát hiện trước mặt họ lại là một bức tường kiên cố.

“Thành trong thành?” ChuNhiên nhìn bức tường thành trước mắt, bên trên binh lính đã bày trận địa sẵn sàng đón địch, con mắt chốc lát mở to.

“Sao lại thế này?” TrầnVũ cũng vừa dẫn binh chạy tới, vừa rồi trên tường thành đánh nhau kịchliệt, lại thêm đối phương đốt lửa dữ dội khiến hắn không chú ý kịp tớitình hình bên trong.

Đúng lúc này, tiếng kêusợ hãi từ phía sau Ngô quân truyền tới, Chu Nhiên và Trần Vũ còn chưakịp phản ứng với tình huống trước mặt, đã nghe Ngô quân kêu to phía saucổng thành bị đóng lại, Ngô quân đã vào thành và Ngô quân bên ngoài bịchia cắt. Mắc mưu rồi, Chu Nhiên và Trần Vũ gần như cùng nói ra ba chữkia, cũng gần như cùng hành động, Trần Vũ đánh tới tường thành trướcmặt, Chu Nhiên đánh trở lại phía sau.

Nhưng mà bọn họ hành động đã muộn, ngàn vạn mũi tên từ bức tường thành bên trong trút xuống, hàng ngũ dày đặc trên con phố đã trở thành bia tên của đối phương, một lượttên bắn xong, Ngô quân đã ngã xuống một mảnh. Chu Nhiên nhìn thấy mưatên trong phút chốc lập tức hô lớn thuẫn bài bảo hộ, tản ra xung quanh,Ngô quân nhanh chóng chạy sang những chỗ trống hai bên đường ẩn núp.Nhưng mà, Chu Nhiên còn chưa tỉnh táo lại từ loạt tên đầu tiên, binh sĩtrước sau trái phải lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, mặt đấtvừa rồi còn đang bằng phẳng nháy mắt mở ra cái miệng khổng lồ, cắn nuốtvô số sinh mệnh. Thì ra ở chỗ đất trống hai bên đều cất giấu vô số cạmbẫy, bên trong bẫy là lưỡi đao và mũi thương dựng san sát. Ngô binh vừathoát được một kiếp này vừa ôm đầu tránh loạt tên tiếp theo vừa cẩn thận chú ý dưới chân, không thể tụ tập trên đường, ven đường lại là cạm bẫy, chỉ còn khoảng đất phía trước những căn nhà bị thiêu cháy có thể giúpbọn họ nghỉ chân, đại đa số Ngô quân kinh sợ còn chưa bình tĩnh lại đềuchen tới những vị trí này.

Chu Nhiên bất chấp tấtcả, mang theo đại bộ phận binh lính xông ngược lại đường vào, chỉ cần có thể mở cửa sắt, rời khỏi thành là tìm được đường sống. Đúng lúc hắnxông tới gần cửa sắt, binh, ầm một tiếng chấn động từ phía sau truyềnđến, Chu Nhiên và người bên cạnh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, một mảnhsóng nhiệt trôi qua, lửa cháy càng lớn, đại hỏa đã bao trùm toàn bộ conphố, binh lính muốn chạy trốn và những người đang dùng thuẫn bài hộ thân trên phố đều không thấy đâu nữa, bao gồm cả đám binh sĩ đứng cách ChuNhiên mấy chục mét đều đã ngã, xung quanh ngổn ngang những phần thân thể bị văng ra, không khí tràn ngập mùi thịt khét. Quân Quảng Lăng đã đặtrất nhiều thùng sắt chứa gỗ cây du đồng* trong các căn nhà, tất cả trở thành vật dẫn nổ, những kẻ đang chạy toán loạn hoặc đứng trênphố đều hoặc bị dòng khí thổi tung lên hoặc bị binh khí, gạch đá bị thổi bay trúng phải, trong nháy mắt đã mất mạng. Chu Nhiên và Ngô quân cònlại bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, sững sờ đứng tại chỗ, đếncung tên của Tào quân đột nhiên xuất hiện hai bên tường thành cũng không để ý, mãi tới lúc mưa tên bắn lên mình mới đau đớn tỉnh táo lại. Nhưngtỉnh lại chẳng qua cũng chỉ một lúc, Chu Nhiên cùng hai trăm binh sĩnhanh chóng táng thân dưới đợt tên thứ ba. Những tên lính còn lại maymắn xông kịp tới dưới chân tường thành thoát khỏi đợt tên này, lại nhanh chóng bị Tào quân dưới tường thành tiêu diệt nốt.

Cùng lúc Chu Nhiên chết ở cổng thành, Trần Vũ cũng chết ở cửa thành trong. Hắn mang hai ngàn binh lính công thành đánh vào tường thành phía trong, hắn đã nhận ra bứctường thành này và cửa thành không vững chắc lắm, cũng không cao bằnglớp tường ngoài, cửa thành không dày, chỉ cần liều mạng đoạt được cánhcửa này, sẽ có thể tiến vào Quảng Lăng, cũng có thể đoạt được cơ hộisống sót. Quân sĩ thủ thành lúc này bắn tên không thương tiếc, dưới mưatên và gỗ cây tiếp đón, tiếp cận với cửa thành chỉ còn không tới mộtngàn Ngô quân. Chính vào lúc đó, bọn họ cũng nghe thấy tiếng nổ mạnh ởphía sau, cũng nhìn thấy một màn khiếp sợ như đồng bọn ở bên ngoài.Không kịp bi thương, Trần Vũ nghe trên đỉnh đầu có người ra lệnh dừngcông kích, trường tiễn và gỗ cây đều dừng lại.

Trần Vũ vừa thở hổn hểnmột hơi, đang định lệnh cho thủ hạ xô cửa, trên đỉnh đầu vang lên mộtgiọng nói: “Trần tướng quân, các người đã không còn đường sống, saokhông đầu hàng.”

Trần Vũ chậm rãi lui vềphía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn lên tường thành, một vị tiểu tướngquân toàn thân khôi giáp đang từ đó nhìn xuống, gương mặt vẫn trẻ conlại chứa một tia tàn nhẫn và trầm ổn, ánh mắt lóe lên vẻ thông tuệ, lạithoáng hiện lên một tia quang mang. Trần Vũ công thành mấy ngày vẫn chưa thấy qua người này, trong lòng hắn đoán được, chỉ sợ mình sẽ chết trong tay vị thiếu niên tướng quân này. Hít một hơi thật sâu, Trần Vũ một lần nữa ngẩng đầu đối mặt: “Ngươi là ai?”

“Khương Duy, Khương BáƯớc, phụng mạng sư phụ cung kính bồi tiếp tướng quân.” Khương Duy dùngkhẩu khí tự hào giới thiệu bản thân.

Trần Vũ lắc đầu, hắn chưa từng nghe qua cái tên này, ở trong lòng vì bản thân mà bi ai một chút,hắn nhìn binh sĩ chung quanh, phất phất tay, không nói một lời đánh tớicửa thành. Khương Duy thấy hắn như vậy, cũng học hắn thở dài, trên gương mặt non nớt lại không chút vẻ không đành lòng nào, đoản kích trong tayphải phất phất, binh sĩ bên cạnh lập tức đem gỗ đồng du bao kín bằng rơm rạ ném ra, một mũi tên lửa nhanh chóng bắn xuống đám cỏ khô đã chồngchất bên dưới, nháy mắt đốt đám cỏ cây cháy bừng bừng thiêu cháy toàn bộ đám người dưới chân thành. Lúc đại hỏa bùng lên, từng thùng dầu nóngbỏng cũng được dội xuống, hoàn toàn cắt đứt đường chạy trốn của Trần Vũ, mà những binh sĩ hành động mau lẹ vừa thoát khỏi biển lửa cũng khôngmay mắn thoát được lần nữa, dầu nóng vừa rơi vào người lập tức bốc cháy, bọn họ phát ra tiếng khóc thê lương, mang theo đại hỏa lăn lộn dướitường thành, không bao lâu tiếng gào thét bên dưới đã biến thành rên rỉ, rồi cả tiếng rên rỉ cũng không còn.

Một ngày sau, lúc Lục Tốn đuổi tới thành Quảng Lăng, nhìn thấy chính là Ngô quân đang hoảng sợcùng trận địa Tào quân sẵn sàng đón địch, hắn đồng thời thu được tinthám báo, Trương Liêu suất lĩnh ba vạn thiết kỵ sắp tới thành QuảngLăng. Đến lúc này, Lục Tốn không thể không thừa nhận thất bại của chiếndịch lần này, cảm giác tự hào khi bức tử được Bàng Thống cũng không cònlại gì. Vội vàng hạ lệnh cho thủ lĩnh Sơn Việt quân Mộc Thanh mang người đi chặn đánh Trương Liêu xong, Lục Tốn mang đại quân nhanh chóng luivề, đối mặt với Hổ báo kỵ do Trương Liêu suất lĩnh, hắn chỉ có thể lựachọn con đường này. Lục Tốn rút lui về phía nam rất nhanh nhận được tin, quân Sơn Việt chặn đánh Trương Liêu thất bại thảm hại, một vạn sĩ binhSơn Việt chết trận, thủ lĩnh Mộc Thanh bị Tào quân vây khốn tự sát thânvong. Lúc Lục Tốn nhận được tin tức này thở dài thật sâu, từ khi biếtthân phận của Triệu Như, trên dưới Giang Đông tuy không phát hiện dấuhiệu Sơn Việt cấu kết với Lạc Dương, nhưng vẫn hoài nghi Mộc Thanh cùngngười Sơn Việt, Mộc Thanh tự sát thân vong, đã tiêu trừ toàn bộ nghi ngờ của bọn họ. Lục Tốn thậm chí rất hối hận quyết định của bản thân đẩyMộc Thanh vào tử lộ.

Chuyện khiến Lục Tốn chấn động và hối hận thật sự vẫn còn ở phía trước. Sau khi hắn tự cho đã bức tử được Bàng Thống, dẫn đại quân tiếp viện Chu Nhiên, đồng thời lệnhcho thủy quân tấn công Tào quân. Nhưng mà, Tưởng Khâm suất lĩnh thủyquân Ngô tấn công Phan Chương suất lĩnh thủy quân Tào phòng thủ, căn bản không có chút năng lực nào, hai ngày tấn công đều không công mà lui.Lục Tốn sau khi rút khỏi Quảng Lăng, Ngô quân một đường rút lui, TrươngLiêu dẫn quân truy kích không ngừng, đồng thời, thủy quân Tào trên sôngvẫn không động, đúng lúc Lục Tốn chạy về tới chiến trường cũ đã bị thiêu cháy rụi ở Diêm Đồn, đột nhiên lại mạnh mẽ tấn công thủy quân Ngô. Phan Chương nhẫn nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng được tham chiến. Vốn tin tức đại quân công thành thất bại thua tan tác đã khiến thủy quân Ngô khủnghoảng không thôi, đối mặt với khí thế bài sơn đảo hải của Tào quân, Ngôquân thực lực không đủ đại bại mà chạy, so với lục quân còn nhanh hơn,sớm đã về tới Khúc A. Tưởng Khâm coi như còn lý trí, đích thân dẫn batrăm chiến thuyền tiếp ứng Lục Tốn.

Lục Tốn và Tưởng Khâm sau khi hợp quân, định lui về Đan Đồ, liền nhận được tin Đan Đồ bị BàngThống dẫn quân giả bộ thua trận lừa mở cửa thành công chiếm. Nhận đượctin này, Lục Tốn quả thật không thể tin nổi, đợi hắn hiểu ra, liền phunmột ngụm máu té xỉu. Hắn tỉnh lại liền muốn tự sát, may mà được TưởngKhâm ngăn lại. Phía sau có truy binh, thuỷ quân đại bại, Đan Đồ bị tậpkích, đối mặt với đội quân thê thảm bất lực, Lục Tốn chỉ có thể giữ vững tinh thần, đem đội quân còn lại về Khúc A.

Chiến dịch Quảng Lăng lần này, Ngô quân tổn thất ba vạn, lúc công thành mất một vạn quân và baviên đại tướng, trong đó bảy nghìn Ngô quân tiến vào thành Quảng Lăngkhông ai sống sót, đại tướng Chu Nhiên bị loạn tiễn bắn chết, Trần Vũchết cháy, mùi khét rải giữa không trung khiến dân chúng thành QuảngLăng bị ác mộng tới mấy ngày. Trải qua trận chiến này, đệ tử mới mườihai tuổi của Bàng Thống tên Khương Duy vang danh thiên hạ. Mà Lục Tốnsau khi về tới Khúc A, bệnh không dậy nổi, ba năm sau mới lại xuất hiệntrong tầm mắt mọi người, lúc ấy, trận chiến máu lửa này đã trở thành một hình mẫu kinh điển cho bài học “Thủ thành công lược”** trong các trường học.

Chú thích:

* Cây du đồng: còn gọi là cây trẩu trơn, được dùng để thắp đèn tại Trung Quốc.

** Thủ thành công lược: chiến lược tấn công khi thủ thành.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv