Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 226: Chia ly



Không biết khóc bao lâu, tatừ từ bình tĩnh trở lại. Tình hình đã phát sinh, ta không thể tiếp tụctự oán, thời gian không cho phép ta do dự, ta phải lập kế hoạch, làm sao để Lưu Bị thủ lợi ít nhất trong chuyện này. Nghĩ đến thời điểm thươngnghị với Vũ ca ca, ta từng nói Đổng Thừa không phải đối thủ của Lưu Bị,nhưng ông ta vẫn có thể gây chút ít phiền toái cho hắn. Thủ hạ của Íchchâu Lưu Chương cũng không phải toàn người vô dụng hay theo gót Lưu Bị,ta phải làm sao mới có thể gây mâu thuẫn giữa bọn họ với hắn. Còn nữa,Lưu Ba còn đang ở Thành đô, ta phải nhanh phái người gọi hắn trở về.Nhưng mà…, có lẽ Lưu Ba có thể gây phiền toái không nhỏ cho Lưu Bị, haha, Lưu Bị cũng không lạ gì Lưu Ba, còn Lưu Ba trong lòng lại rất ghétLưu Bị, nếu Lưu Ba có thể tiềm phục bên cạnh Lưu Bị thì sao? Ta phải thử cho Trương Sưởng tiếp xúc với Lưu Ba mới được. Năng lực của Lữ Thườngkhông kém, ưu điểm là cẩn thận, hắn bảo vệ Tương Dương không thành vấnđề; Nhưng Lý Thông giữ Nhữ Nam không bằng Mãn Sủng. Lưu Bị có thể đánhNhữ Nam trước không? Lưu Bích kia đang hoạt động trong vùng, đây cũngnằm trong kế hoạch của Gia Cát Lượng. Nghĩ lại, chắc là không, Nhữ Namcách Lạc Dương quá gần, lại bị Giang Hạ, Tương Dương, Lạc Dương, Hứa Đôvây quanh, Lưu Bị và Gia Cát Lượng cũng không phải đồ ngốc, sẽ không đitìm chết. Như vậy nghĩ lại, ta chỉ cần mau chóng báo cho Tào Nhân cùngLữ Thường, liền có thể phòng ngừa Lưu Bị bất ngờ đánh chiếm Kinh châu.

Quy hoạch xong tất cả, ta mới rửa mặt rời khỏi phòng. Trời đã tối, thấy Vân ca ca đang ngồi trước cửa không xa nhìn trăng trên trời ngẩn người. Ta căng thẳng trong lòng,chột dạ nhìn Tần Dũng đứng cách đó không xa. Cảm nhận được ánh mắt ta,Tần Dũng vội vàng hành lễ, mà Vân ca ca cũng thu hồi ánh mắt nhìn sangta. Không thấy nỗi thống khổ trong mắt ca ca, chỉ thấy nghi ngờ và lolắng, ta thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười cất bước tới bên cạnh huynh ấyngồi xuống.

“Ca, lại có tâm trạng ra hậu viện ngắm trăng.”

Vân ca ca cao thấp đánh giá ta một phen: “Muội lại muốn đi? Hay là xảy ra chuyện gì?”

Ta nháy mắt mấy cái: “Không có, muội rất tốt. Huynh sao lại nghĩ vậy?”

“Tần Dũng nói muội tự giam mình ở trong phòng đã nửa ngày, cơm chiều cũng không ăn, cho nên…”

Trong lòng cảm động, trên mặt ta cũng không dám để lộ, ra vẻ khinh đạm nói: “Các người bận tâm quáthôi. Ta có vài việc, ở trong phòng bận rộn quên thời gian. Tần Dũng,huynh trưởng ta dùng cơm chiều chưa?”

Tần Dũng cúi đầu trả lời ta: “Dùng rồi. Đại gia dùng cơm xong mới tới. Công tử, ngài…”

“Ca, muội không sao, đợi látnữa còn phải ra ngoài. Cuối thu buổi đêm trời lại, huynh về nghỉ trướcđi, đừng khiến ta lo lắng, được không?” Ta đổi khách thành chủ.

Vân ca ca thở dài đứng dậy bước đi: “Ta về vậy.”

Nhìn theo bóng Vân ca ca biến mất ở góc khuất, ta mới gọi Tần Dũng tới, mang thư vừa viết xong bảohắn phái người hỏa tốc đưa tới các nơi. Tần Dũng nhận thư xong, vẫnkhông yên lòng hỏi ta: “Công tử, có phải xảy ra chuyện gì không? Có thểcho tôi biết không?”

Ta gật gật đầu: “Ta sẽ nóicho ngươi biết, nhưng không phải lúc này. Ngươi làm cho tốt việc ta đãdặn, những việc khác đừng động. Nhớ kỹ, đi bằng bí đạo, trước cửa sợ làcó người coi chừng.”

Tần Dũng ngây người một chút, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, xoay người chạy ra ngoài.

Cơm chiều bày trước mặt,nhưng ta không có chút khẩu vị nào, ngồi nhìn thức ăn ngẩn người. Thậtsự nuốt không trôi, liền đứng dậy đi tới hoa viên. Vân ca ca bị ta sắpxếp ở một góc trong hoa viên, ánh nến trong phòng xuyên qua cửa sổ,chiếu rọi thân ảnh cô độc của huynh ấy bên song cửa. Nhìn thân ảnh quenthuộc ấy, nước mắt lập tức dâng lên, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Bồi hồi đứng dưới tàng hoamai, ta cũng cô độc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong đầu hiện lên khuônmặt của Tôn Sách. Nhớ lại lần cuối cùng gặp hắn, trong lòng ta đầy đauđớn, lại ép mình nở một nụ cười. Còn Tôn Sách bởi vì ta đau lòng với cái chết của Hứa Quần mà tự trách mình, hắn cũng cố gắng mỉm cười trước mặt ta. Đều là nụ cười giả dối, chỉ vì an ủi đối phương. Ôi, ta thật sựmuốn cùng Bá Phù uống rượu leo núi, thật muốn cùng Công Cẩn đánh đànthổi sáo, đột nhiên cảm thấy lúc ta và bọn họ ở bên nhau, đều là vui vẻthật sự, bọn họ cười, đặc biệt là Bá Phù, đều cuốn hút ta, bọn họ đốivới ta không có lợi dụng, không có lừa gạt, hoàn toàn là chân tâm châný, là thật sự thương tiếc ta. Đáng tiếc, cơ hội như vậy sợ là không cònnữa, bọn họ hiện giờ chắc chắn hận chết ta, cùng nhau thưởng mai ngắmhoa đã vĩnh viễn là giấc mộng. Gia Cát Lượng cùng Tuân Úc mới lừa ta nửa năm, ta đã đau khổ như vậy, ta lừa Bá Phù bọn họ hơn mười năm đó, baonhiêu năm lừa gạt bị vạch trần, ta có thể cảm nhận được cảm giác lạnhthấu xương, có thể cảm nhận được tuyệt vọng và thống khổ đó. Ta độtnhiên hận chính mình, vì sao chưa từng ở Kiến Nghiệp đón năm mới, vì sao chưa từng cùng bọn họ ngắm hoa mai, chỉ cần một lần, trước khi chết tacũng có thể nhớ về một hồi ức tốt đẹp.

Ánh trăng rất sáng, lòng talại nặng nề, giống như chìm sâu vào đêm đen. Lấy sáo ra thổi lên, đem bi ai, thống khổ, thương tâm, bất đắc dĩ đều gửi vào trong tiếng sáo, rótvào đêm đen. Thổi một khúc lại một khúc, không có làn điệu cố định,không có giai điệu tuyệt mỹ nào, cứ tùy tiện mà đến, bất đắc dĩ mà đi.Mãi đến khi miệng ta khô khốc không thổi nổi nữa, tới khi hai tay khôngcòn sức cầm sáo nữa. Buông sáo xuống, ta bất đắc dĩ nhìn trời, thật muốn cao giọng hét lên, gửi lời phẫn oán tới tận trời cao.

Bóng dáng bên song cửa vẫnkhông nhúc nhích trong tiếng sáo, ta không biết Vân ca ca đang nghĩ gì,nhưng ta biết thống khổ và bi thương vài ngày sau của huynh ấy sẽ khôngít hơn ta lúc này. Thực xin lỗi, Vân ca ca, Như nhi nếu không qua đượclần nguy hiểm này, đành đợi kiếp sau trả lại ân tình cho ca ca, trả lạicho ca ca những lời chưa thể nói ra. Yên lặng xoay người, Tần Dũng đứng ở phía sau ta, đứng sau hắn lại là Gia Cát Lượng.

Ta mệt mỏi lướt qua hai người hướng ra ngoài hoa viên: “Khổng Minh, các ngươi quá cẩn thận rồi, còn sợ ta chạy hay sao?”

Ánh mắt Gia Cát Lượng vô cùng vắng vẻ, nghe ta nói, hắn xoay người đi theo sau ta: “Ta chỉ là đi qua, nghe thấy tiếng sáo của ngươi, cho nên…”

“Đến an ủi ta, phải không? Ta không cần. Mời ngươi về đi, ta cần nghỉ ngơi.” Ta vội bước nhanh hơn.

Không chút khách sáo nào, tathật sự không cần Gia Cát Lượng khuyên giải an ủi, bất kể hắn xuất pháttừ thật lòng hay lợi dụng. Về nhà, cẩn thận nghĩ lại lời Gia Cát Lượng,ta mới lý trí phát hiện lời hắn khuyên trong đó đều có giả dối, lấy tưthế người chiến thắng tới khuyên ta, chỗ nào cũng đều có châm chọc, chỉcó câu cuối mới là chân tâm của hắn. Hắn rất mạnh, mạnh tới nỗi khôngcòn tình bằng hữu nữa. Ta thật không rõ hắn cuối cùng có chút thật lòngnào với ta, với Vân nhi hay không, nhưng ta không muốn suy đoán nữa.

“Tử Vân, ngươi đứng lại. Tạisao phải trốn tránh, ngươi rõ ràng trốn không thoát đâu, ngươi rõ ràngvô cùng thống khổ, vì sao không thể giải thoát cho chính mình?” Gia CátLượng ở phía sau ta quát lên.

Ta đứng lại, xoay người nhìnhắn, trên mặt hắn tràn ngập chân thành, còn có thống khổ. Ta cười khổ:“Khổng Minh, tại sao không? Ngươi vì sao không hỏi chính mình? Chuyệnngươi làm không được lại muốn ta phải làm, còn muốn ép ta, giết ngườichẳng qua đầu rơi xuống đất, nhưng các ngươi thì sao? Ngươi không thấyrất quá đáng sao?”

Gia Cát Lượng trầm mặc, thậtlâu sau mới thở dài: “Bất kể ngươi tin hay không, ta thật sự không muốnhại ngươi. Nhưng mà…”

“Nhưng mà có một số việckhông do ngươi làm chủ. Đừng nói nữa, ta không muốn nghe. Ngươi khôngcần an ủi ta, mà là muốn gặp huynh trưởng ta, ngươi muốn lợi dụng huynhtrưởng đối phó ta, uy hiếp ta, phải không? Không cần giải thích, chúngta đừng chơi trò này nữa, ta mệt rồi. Với lại, ta sống không lâu nữa,không muốn trong cuộc sống có hạn này còn ta lừa ngươi gạt. Tần Dũng,mời tiên sinh rời phủ. Truyền lời ta, mấy ngày tới không tiếp bất cứ ai. Còn nữa, phong tỏa hoa viên, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập, trừ ta ra, ai cũng không được gặp ca ca.”

Gia Cát Lượng hoàn toàn trầmmặc, Tần Dũng vừa kinh ngạc vừa “mời” hắn rời phủ. Còn ta về phòng, ngồi từ đêm tới lúc trời sáng, hoàn toàn không để ý Tần Dũng ở ngoài thấpgiọng gọi cửa.

Trời sáng, ta đã quyết địnhxong, gọi Tần Dũng đứng suốt đêm ngoài cửa tiến vào, đem chuyện phátsinh ngày hôm qua trong hoàng cung kể cho hắn, ta cần hắn toàn lực giúpđỡ và ủng hộ. Tần Dũng lẳng lặng nghe, không chút biểu tình, nghe xongta kể mới nói: “Công tử muốn sắp xếp thế nào?”

“Hiểu rõ ta chính là ngươi, cho nên, ta muốn ngươi toàn lực phối hợp.”

Tần Dũng chậm rãi, kiên địnhnói với ta: “Mạng của Tần Dũng là của công tử, ngài nói tôi làm. Có thểvượt qua, chúng ta cùng vượt qua, không thể qua, tôi giúp công tử đi.”

Ta cười: “Tin tưởng ta sao? Tối qua ta nghĩ một đêm, cảm thấy cơ hội sống sót rất lớn, cùng ta đánh cược một phen đi.”

Tần Dũng mỉm cười: “Công tử vận khí luôn luôn tốt, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”

Hắn mỉm cười cho ta lòng tin, ta cuối cùng khôi phục lại tự tin: “Ngươi lập tức tìm Hồng Nghĩa tớiđây, khí chất thân hình hắn rất giống Tào Tử Liêm. Mặt khác triệu tậpnhững thuộc hạ mạnh nhất, cho bọn họ tới Lạc Dương đón đại tẩu khỏithành, đợi mệnh lệnh tiếp theo của ta.”

Tần Dũng trầm tư một chút: “Công tử, tôi có một đề nghị.”

“Ngươi nói đi.”

“Nếu gặp nguy hiểm, chúng ta đi Giang Đông đi. Ngô hầu bọn họ có thể tiếp nhận chúng ta.”

Ta lắc đầu: “Nếu gặp nguy hiểm, các ngươi tới Mai hoa sơn trang trước, ở đó Tào công không biết.”

“Cũng được. Có điều” Tần Dũng cười: “tôi thấy Tào đại nhân sẽ không giết công tử.”

“Nói lý do, ta cũng không nắm chắc được.”

“Rất đơn giản, công tử thả đi là Hoàng đế và quan viên triều đình, Tào công chắc chắn sẽ không dùnglý do này trừng phạt ngài, bởi vì ông ấy cũng lo lắng miệng lưỡi thiênhạ.” Tần Dũng rất tự tin nói.

“Ha ha, điểm này chính là hyvọng nhỏ nhoi cho mạng sống của ta. Nhưng mà, cầm tù Tào Tử Liêm, cướpbinh phù Đại tướng quân không phải chuyện nhỏ, đây mới là tội mất đầu.”Ta thở dài.

“Cũng không nhất định, dù sao hai người còn có liên hệ. Với lại, ngài vì Tào công khổ cực mấy năm,không niệm công lao, cũng niệm khổ lao. Tôi nghĩ, Tào công sẽ hiểu côngtử.”

“Chỉ mong vậy. Không nói nữa, mọi thứ mặc cho thiên mệnh. Ngươi đi làm đi, hành động phải nhanh.”

Tần Dũng đi vài bước lại xoay người nhìn ta: “Gia Cát Lượng xử lý ra sao? Còn cần bảo vệ tính mạnghắn không?” Giọng nói của hắn ngập tràn phẫn nộ, ngập tràn cừu hận.

“Có.”

“Vì sao? Hắn cô phụ ngài, hắn đã không còn là bằng hữu của công tử nữa. Đối với kẻ địch, ngài khôngthể nhân từ.” Tần Dũng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

Hiểu rõ cảm nhận của hắn, tachậm rãi khuyên bảo: “Tuy hắn lừa ta, nhưng ta tin hắn có câu nói thực,đó là hắn không muốn làm hại ta. Đều vì chủ của mình thôi, hắn khôngsai. Lần này ta không chết, cũng muốn cùng hắn đấu một trận, ta có phầnthắng lớn hơn hắn, dù sao lực lượng của chúng ta hùng hậu hơn. Với lại,chính vì chúng ta sau này là kẻ địch, ta càng bảo vệ hắn, càng khiến Lưu Bị phải suy nghĩ.”

Tần Dũng nhếch miệng: “Công tử, ngài bây giờ là công tư vẹn cả đôi đường, không phải là công tư rõ ràng nữa.”

Ta cũng cười: “Hiểu ta nhấtchính là ngươi. Hừ, một ngày nào đó ta sẽ giết Lưu Bị. Tới lúc đó, taxem Gia Cát Lượng có thể trốn đi đâu.”

Tần Dũng trầm mặc một chút, thử hỏi ta: “Hay là chúng ta cho ám vệ giết Lưu Bị, nhất lao vĩnh dật.”

“Không thể.” Ta thở dài:“Hiện giờ hoàng đế đang trong tay bọn chúng, ta sợ ném chuột vỡ bình, mà hoàng đế không thể chết. Với lại, gián điệp bên cạnh Lưu Bị đã tớiThành Đô rồi, cũng đã nằm ngoài tầm với.”

“Ôi, sớm biết vậy không để họ đi.”

Ta cười khổ: “Ai ngờ như vậy chứ. Người bên cạnh Gia Cát Lượng lại không dùng được, ta cũng bực mình!”

“Khổng Minh quá cẩn thận, người của chúng ta ngoại trừ bảo vệ hắn, không làm được gì hơn.” Tần Dũng cũng thở dài.

An bài mọi chuyện thỏa đángxong, ta mệt hết sức, không quan tâm gì nữa, chạy về phòng đi ngủ. Tacũng thật giỏi, nói ngủ là ngủ, liền một mạch tới xế chiều Tần Dũng mớiđập cửa dồn dập. Mắt nhắm mắt mở mở cửa, Tần Dũng khẩn trương thiếu chút lao ập vào, thấy ta không sao, hắn mới thở phào: “Công tử, tôi gọi ngài cả nửa ngày rồi. Tào tướng quân đến, ở đại sảnh đợi ngài.”

“Ha ha, ngươi sợ ta tự sát chắc. Tào Tử Liêm tìm ta? Làm gì?”

“Tào công tiến phong Ngụyvương, ngày hôm qua trong thành liền ầm ĩ. Hôm nay Tào tướng quân ở nhàthiết yến, chắc là mời ngài đi uống rượu.”

Uống rượu, ta cười khổ, rượunày giống như rượu tiễn đưa ta, có thể uống mới lạ: “Không đi khôngđược, ngươi ở nhà, ngàn vạn không để đám Gia Cát Lượng tới gặp ca ca ta, Trần Đáo cũng không được.”

“Tử Liêm, các ngài uống thì uống, gọi ta làm gì, ta không biết uống.” Vừa thấy Tào Hồng, ta liền oán trách.

“Có thể uống hay không là một chuyện, có đi hay không lại là chuyện khác. Việc vui lớn như vậy, ngươi không thể không tham gia.” Tào Hồng cười hì hì bước lên liền túm ốngtay áo ta: “Với lại, người khác không biết, ta lại không biết sao? Tiểunhi Lưu Hiệp biết điều như vậy, nhất định là công lao của ngươi. Chonên, ta tự mình đến mời.”

“Đừng lôi kéo, liên quan gì đến ta đâu.” Ta bĩu môi gạt tay hắn.

“Hắc hắc, trước khi ý chỉ này ban xuống, ngươi và Tuân Văn Nhược đều tới gặp hoàng đế còn gì, cònmuốn gạt ta? Tử Vân, ta biết tốt xấu, sẽ không nói lung tung.”

“Được, coi như ngài thôngminh. Ngài nghe cho kỹ, người thông minh không sống lâu, thu liễm lạiđi.” Ta hung hăng trừng hắn một cái.

“Hiểu rồi, hiểu rồi, ở trước mặt các ngươi, ta chỉ nên giả bộ hồ đồ.” Tào Hồng cười lớn.

Bữa tiệc này ăn tới nửa đêm,tuy lòng ta tràn ngập đau đớn, lại chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười giúp mọi người vui vẻ, đặc biệt Tào Hồng, ta phải đặt bẫy hắn. Trên yến tiệc toàn bộ là người nhà Tào gia, đối với việc Tào Tháo được tấn phong đều vô cùng hưng phấn, trong mắt bọn họ, Tào Tháo cách ngôi vị hoàng đế càng gần, tiền đồ của bọn họ càng như gấm hoa — đắc ý vô cùng. Đươngnhiên, người chạy tới khuyên can cũng không ít, đều là trung thần củaLưu Hiệp, những người dự tiệc mỉa mai bọn họ, chỉ thiếu vũ nhục ghê tởm. Ta hít thật sâu mấy hơi, bảo Tào Hồng đưa danh sách những kẻ này chota, đến lúc đó, sắp xếp cho bọn họ đi hết đi.

Lảo đảo về đến nhà, không bất ngờ thấy Gia Cát Lượng đang quanh quẩn ngoài cửa, bên cạnh hắn là TrầnĐáo. Thấy ta trở về, hai người bước vội tới, ta chạy vào cửa chính, đóng cửa lại: “Hai người các ngươi đừng đến phiền ta, nếu không, ta sẽ đổiý.” Không để ý tới bọn họ, trở về phòng đi ngủ.

Sáng hôm sau, ta ôm đầu gốingồi trên giường, nhìn trời sáng ngẩn người, qua hôm nay, ý chỉ hoàng đế đông tuần sẽ hạ, ta cũng phải hành động, cũng bắt đầu bước vào cáichết. Thở dài một tiếng, đứng dậy rửa mặt chải đầu, từ từ ra cửa tới hoa viên. Vân ca ca tuy rằng bị ta cầm tù ở nhà, nhưng thói quen dạy sớmnhiều năm vẫn được duy trì, khi ta tới, chính là thấy huynh ấy quay lưng về phía ta dựa vào tán cây nhìn trời.

Cây ta thích nhất là hoa mai, cuối mùa thu lá đã rụng hết, nụ hoa lại hé trên cành, vốn là khoảnhkhắc vạn phần mong đợi, lại có vẻ cô đơn như vậy. Người đó là người thân của ta, nhưng ta cách huynh ấy xa vô cùng, còn sắp tổn thương huynh ấyrất sâu, ta có thể an tâm mà chết sao? Nhưng ta không lựa chọn đườngsống, bởi vì ta không muốn một lần nữa gặp phải cảnh huynh đệ chém giếttrên chiến trường, càng không thể để một nhà ca ca theo ta xuống hoàngtuyền. Lẳng lặng nhìn Vân ca ca thật lâu, ta mới xoay người đi ra, không muốn đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của ca ca, ta không muốn trải qua sựyêu thương khắc cốt ghi tâm ấy nữa.

Trở lại phòng mình, ta lạikhông có việc gì làm. Chuyện bên ngoài đã có Tần Dũng, chỗ Vân ca ca talại không muốn tới, gặp nhau không nói gì còn khó chịu hơn, với lại, takhông có mặt mũi nào gặp huynh ấy. Nghĩ một hồi, ta phải chuẩn bị thậttốt, phải sắp xếp thỏa đáng cho người ở gia hương, sơn trang, Thọ Quangvà cô nhi viện, còn cả đội quân bí mật kia phải giao lại cho Quách Gia,bọn họ chính là vốn liếng ta giữ lại cho Tào Xung. Nghĩ thì dễ, muốn đem tất cả tài sản, buôn bán, thuộc hạ an bài cho tốt cũng không phảichuyện dễ dàng, ta bận rộn chỉnh sửa cả nửa ngày, viết một bản kế hoạchcho hoàng đế chạy trốn xong, mới xem là xong việc.

Buông tờ kế hoạch đã nghĩxong xuống, ta duỗi lưng đi ra cửa, trời đã tối sầm. Dùng cơm xong, TầnDũng còn chưa trở lại, gia nhân cẩn thận nói Gia Cát Lượng đã ở ngoàichờ một ngày, hỏi ta có cần đuổi người đi không. Ta vốn không muốn gặphắn, nghĩ lại, cho người nói Gia Cát Lượng tới nhà Tuân Úc chờ ta, talập tức tới.

Ôm đàn đi vào Tuân phủ, đạisảnh nến thắp sáng ngời, Gia Cát Lượng và Tuân Úc đang im lặng ngồi bênnhau, đều cúi đầu mang tâm sự riêng. Nghe bước chân ta đến, hai ngườiđồng thời nhìn lên, Gia Cát Lượng đứng dậy đón: “Ngươi đã đến rồi.”

Ta không đi vào, nhìn Tuân Úc nói: “Văn Nhược, ngươi từng nói chưa từng nghe ta đánh đàn, hôm nay tađặc biệt đến đàn cho ngươi nghe. Tới hoa viên được không, ta nhớ trongvườn nhà ngươi có hai gốc mai vàng.”

Tuân Úc không nói gì, chậmrãi đứng dậy tới trước mặt ta, dẫn đầu hướng tới hoa viên. Ta đi theosau hắn, vừa đi vừa nói chuyện: “Khổng Minh, ngươi quanh quẩn ở cửa nhàta một ngày, không mệt sao? Ngày mai đừng đến nữa, bất kể các ngươi nghĩ cách nào, cũng không gặp được huynh trưởng đâu.”

Gia Cát Lượng theo sau chúngta đã yên lặng rất lâu, giờ mới mở miệng: “Tử Vân, lần này ngươi nghĩnhầm rồi. Thúc Chí tướng quân muốn gặp Tử Long, ta chỉ muốn gặp ngươi,ta có chút sợ, có lẽ ta làm quá mức, nhưng ta thật sự không có ý địnhlàm hại ngươi.”

Chân ta dừng một chút, quayđầu lại nhìn hắn, trên mặt hắn trước sau như một đã tràn ngập chânthành, nhưng ta không còn tin nữa. Quay lại tiếp tục đi: “Sợ? Không phải là sợ ta tự sát chứ. Ha ha, ta thấy, ngươi là sợ ta chết đi kế hoạchcủa các ngươi đổ bể.”

“Tử Vân, ngươi, ngươi sao lại nghĩ ta như vậy. Ta còn không biết ngươi sao, ngươi không phải ngườicam tâm chịu chết, cũng không yếu đuối như vậy. Giữa chúng ta là cạnhtranh công bằng, lúc ngươi lừa chúng ta trước đây cũng đâu có nghĩ tớicảm nhận của chúng ta.”

Hắn nói cũng đúng, ta nhìncánh lá khô vàng rơi xuống dưới chân, giống như sinh mệnh của ta vậy:“Ngươi nói đúng, ta lừa gạt các ngươi, các ngươi cũng lừa gạt ta, giữachúng ta đúng là rất công bằng, cho nên, ngươi tuyệt đối không quá đáng. Về phần ngươi không định giết ta, ta nghĩ chắc vậy, nhưng ta không muốn phán đoán thật giả nữa, đối với sự quan tâm của ngươi, ta cũng khôngmuốn tiếp nhận. Đêm nay, chúng ta uống trà lần cuối, đàn một khúc cuốirồi chia tay thôi, chấm dứt tình bằng hữu giữa chúng ta. Từ nay về sau,bất luận sống chết, đều không còn tình nghĩa gì nữa.”

Ta nói hết lời, Tuân Úc dẫnđường trước mặt bước chân hơi lảo đảo, ông ta đứng vững lại rồi chậm rãi xoay người: “Tử Vân, ngươi đưa Khổng Minh đi trước, ta đi lấy trà cụ.Phải uống thật ngon trà lần này ngươi pha.”

Ta khẽ gật đầu, cũng khôngkhách sáo, lướt qua ông ta đi tới hoa viên, Gia Cát Lượng không nói gìthêm, theo sát phía sau ta. Trong thời gian đợi Tuân Úc, ta cùng Gia Cát Lượng đều không nói gì, hắn khoanh tay nhìn trời, còn ta cúi đầu chỉnhđàn. Ánh trăng yên tĩnh, tiếng dây đàn thỉnh thoảng vang lên khiến tâmcũng ta cực kỳ bình tĩnh. Có những lời ta vừa nói, tất cả giữa chúng tađều không thể vãn hồi, đều không muốn dùng bất kỳ lời nào phá vỡ sự yênlặng, bình thản này. Đây chính là sự yên lặng trước cơn bão, chúng tađều cần nó, như vậy, cho dù không bao giờ gặp nhau nữa, cho dù nỗi đauxót này vĩnh viễn tồn tại, vẫn có thể lưu lại ở nơi sâu nhất dưới đáylòng, một phần ký ức đẹp nhất.

Hai ngọn đèn lồng không chúttiếng động được đặt trước mặt chúng ta, gia nhân trong Tuân phủ nhanhchóng bày thư án, đệm ngồi, giống như lúc đến, lại lặng yên lui xuống.Tuân Úc tự mình đốt một lò hương, châm bếp lò, ngồi ngay ngắn trước mặtta, ông ta đem ra bộ trà sứ tốt nhất của mình, lá trà là trà xuân thượng đẳng của năm nay. Đặt ấm đồng lên bếp lò, chậm rãi rửa sạch chén trà,nhìn lửa than trong lò cháy râm ran, ba người chúng ta vẫn không nói gì. Nước rất nhanh đã sôi, ta bỏ một nắm trà vào ấm, đợi nước sôi nhỏ lạithì đem nước đổ vào bình trà, lại chậm rãi thả chén trà vào, ngâm trongnước ấm. Đổ nước thừa trong bình đi, lấy trà thả vào trong đó, lại rótmột lần nước nóng, đậy nắp lên, khẽ lắc bình trà, đợi lá trà thơm ngáthoàn toàn hòa vào trong nước, mới thong dong rót vào ba cái chén trướcmặt. Ta làm hết sức cẩn thận, không muốn để lại chút nuối tiếc nào. Tuân Úc và Gia Cát Lượng chăm chú nhìn động tác của ta, không phát ra mộttiếng động nào, lúc này không một tiếng động còn hơn hết thảy mọi ngôntừ.

Lặng lẽ thử một ngụm nước,rồi uống cạn trong ngụm thứ hai, ta buông chén trà xuống, ngồi trướcđàn. Nhắm mắt lại, điều tức nội lực, nhìn Gia Cát Lượng thản nhiên nói:“Khúc nhạc đêm nay, vẫn là mai hoa tam lộng, mời quân thưởng thức.”

Chậm rãi vung tay, tiếng đànvang lên. Bình thản, thong thả dãn ra, rất nhẹ rất chậm, sau khi thanhnhã tới cực điểm lại trở lại nguyên trạng, như xuân phong thổi qua mặt,ung dung như lá mùa thu, phong thái quân tử dạo chơi chốn nhân gian. Âmthanh trong suốt có chút khác với lần diễn tấu trước, sắc thái có sựbiến hóa vi diệu, ý cảnh vô cùng tinh tế hiện lên trước mắt người nghe.Hoa mai thai nghén trong mẫu thể, không nóng không vội, không phô bày,không lộ liễu, chậm rãi, mềm mại lớn dần, hấp thu tinh hoa của trời đất, mang theo nét đẹp hiếm thấy.

Dần dần, thời gian trôi qua,nụ hoa nở thành nhụy lung lay đón gió, mở ra sinh cơ. Lúc này, gió thuđã qua, mùa đông tuyết rơi, tiếng đàn chậm rãi cất cao, tiếng tấu dồndập không ổn định, thể hiện cảnh tượng rung chuyển bất an, khiến ngườita có cảm giác lạnh lùng nghiêm trang, thê lương bi thương, cây cỏ điêulinh. Nảy lên trong tiếng nhạc, dây đơn không ngừng lặp đi lặp lại,phảng phất như nhụy hoa mới nở không hiểu tại sao thế giới trước mắt nólại cô tịch như vậy. Tiết tấu trở nên vững vàng mạnh mẽ, phụ âm nhịpđiệu đầy đặn, tựa như hoa mai ở đầu cành nhẹ nhàng lay động, nó khôngđành lòng nhìn gió mưa lạnh lẽo, có thiện ý mở rộng lồng ngực, xuất ramùi thơm ngan ngát, nói cho thế giới bên ngoài biết, ta đến rồi, ta sẽđem tới hương vị ngọt ngào cho các ngươi, để các ngươi lại ngập tràn hyvọng.

Gió lạnh mưa giông sao camtâm thất bại, chúng không cho phép thế gian không tồn tại theo ý củachúng, chúng thả ra tuyết lạnh thấu xương về phía hoa mai, muốn phá hủy, chà đạp nó. Tiếng đàn đột nhiên vào cao âm, lanh canh như vàng đá phákhông, lại như sấm sét cuồng nộ. Thời gian ngưng đọng, vạn vật sợ hãi,chỉ hoa mai vẫn nằm ngây ở đầu cành, nó không hiểu rõ đây là vì sao, nóchỉ muốn đem những gì tốt đẹp đến thế gian, chỉ muốn dùng sự thiện lương của mình hóa giải nỗi cô tịch của vạn vật. Nhưng mà, nó sẽ không khuấtphục, nó ngạo nghễ đứng trong gió rét, nó bất khuất hiên ngang trong bão tuyết, tiếng đàn thay đổi rất nhanh, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác thể hiện sự tranh đấu kịch liệt, thể hiện tinh tế sự bất khuấtkiên cường của hoa mai. Gió không lay, tuyết không vùi, sau khi trải qua khảo nghiệm của gió tuyết, mùi thơm của hoa mai càng thêm đẹp đẽ vàtĩnh mịch, trong đêm lan khắp thế gian.

Cuộc giao tranh kịch liệt bất phân thắng bại ấy, giống như cuộc tranh đấu giữa ba người chúng ta, tađem tâm ý của bản thân, tâm ý của Tuân Úc, Gia Cát Lượng mượn khúc Maihoa tam lộng này thể hiện ra, nói đến cùng, chúng ta đều cùng một loạingười. Sau cùng, lúc tiếng đàn cao vút chợt ngưng lại đột ngột, để lạidư vị còn quanh quẩn trong không trung. Ta đẩy đàn ra, đem văn thư trong ngực ném cho Gia Cát Lượng, xoay người bỏ đi. Từ lúc vào hoa viên tớilúc ta đi, không có một câu nói thừa.

Về nhà, Tần Dũng cùng HồngNghĩa đang chờ ở chính sảnh. Hồng Nghĩa là người ta đưa về từ Sơn Việt,là biểu đệ của Hồng Anh, cũng là người liên lạc giữa ta và Hồng Anh,bình thường sống tại tiểu lâu. Bề ngoài của hắn và Tào Hồng khác nhau,nhưng thân hình khí chất lại tương tự, khiến ta yên tâm nhất chính là,không ai quen biết hắn, làm xong chuyện, hắn có thể trốn về Sơn Việt màkhông bị ta liên lụy.

Vỗ vỗ bờ vai Hồng Nghĩa: “Sự tình Tần Dũng nói hết cho ngươi chưa, thế nào, sợ không?”

“Không sợ. Chẳng qua là rơi đầu.” Hồng Nghĩa cộc lốc trả lời ta.

“Ta không để ngươi rơi đầuđâu, nếu không làm sao trả lời với Hồng Anh. Ngươi tạm thời lúc nóichuyện, chỉ cần giả bộ cao cao tại thượng là được. Dù sao trời tối, lạicó mũ giáp, không ai nhận ra ngươi giả mạo đâu. Rời khỏi thành rồi, trốn cho thật nhanh là được.” Mặc dù đối với Tần Dũng rất yên tâm, nhưng tavẫn phải dặn dò lại từng khâu nhỏ, đây không phải việc nhỏ, không đượcxảy ra chút sai lầm nào.

“Công tử yên tâm, tôi biết làm thế nào. Tôi về nhà hay tới Thương Ngô?” Hồng Nghĩa vỗ vỗ ngực, rất tự tin trả lời ta.

“Về Sơn Việt đi. Ngươi ghéqua Giang Đông, đi gặp Mộc Thanh, bảo hắn cẩn thận một chút. Thân phậnta bại lộ, sợ sẽ gây ra phiền toái cho hắn, hắn chính là người ta mangtới.” Rồi gọi Tần Dũng: “Ngươi đưa Hồng Nghĩa vào trong nghỉ ngơi, đợitrời tối là lên đường, nên dặn dò cho rõ ràng, lấy thêm ít tiền chohắn.”

Tần Dũng gật đầu: “Thiệp mời lúc nào gửi đi?”

Ta nhìn đồng hồ nước: “Ta tự đi gọi Tào Tử Liêm tới, không thể chậm trễ, nếu không thánh chỉ ra sẽ khó làm.”

“Được, tôi lập tức đi chuẩn bị rượu và thức ăn.”

Đi ra đại môn, Gia Cát Lượnglại ở bên ngoài, ta thật không bình tĩnh nổi: “Khổng Minh, ngươi rốtcuộc là quan tâm ta, hay là giám thị ta, mỗi ngày đều như vậy, ngươikhông thấy phiền nhưng ta phiền.”

Gia Cát Lượng vội tới gần: “Ngươi vì sao không sắp xếp chúng ta thành thương đội để ra ngoài?”

Ta cười lạnh: “Ngươi nói đùa? Các ngươi muốn ta sắp xếp như vậy, mượn danh nghĩa thương đội của taxuôi xuống Nhữ Nam, cướp Tân Dã và Tương Dương dễ như trở bàn tay. Sauđó, Tào thừa tướng giận dữ, ta vì bảo vệ thuộc hạ, chỉ có thể dẫn bọn họ bỏ đi theo các ngươi. Ngươi cho ta khờ thật sao? Sẽ cho ngươi cơ hộinày sao? Ta lập tức hành động bây giờ, các ngươi tốt nhất tới hoàng cung đi, bảo hoàng đế phát ra đạo ý chỉ thứ hai. Nói với Văn Nhược, bảo ôngta cầm chiếu thư của hoàng đế ở nhà chờ ta.”

Không để ý tới bộ dạng buồnbực bất đắc dĩ của Gia Cát Lượng, ta vội vã tới nhà Tào Hồng. Thấy tasáng sớm đã tới gặp, Tào Hồng có chút kinh ngạc: “Sớm vậy, sao thế?”

“Chính là không có việc gìmới tới tìm ngài. Tử Liêm, ngài không cảm thấy hai ngày nay trong thànhcó chút không yên tĩnh không?” Ta cố gắng khống chế biểu hiện trên mặt,cố gắng nói thật bình tĩnh.

“Ừ, có chút. Có điều cũngbình thường. Việc vui lớn như vậy, có thể không náo nhiệt sao? Thế nào,ngươi phát giác có chuyện gì à?” Tào Hồng rất nhạy cảm.

“Đúng nha. Đêm qua, Tần Dũngnói với ta, trong thành có chút dị động, ta nghĩ hôm nay cùng ngài đikiểm tra một phen, xem có manh mối gì không. Còn nữa, ở nhà ta có mấyvăn bản cần con dấu của ngài.”

“Ngươi mang theo luôn đi, còn muốn ta mang ấn qua đó, không thấy phiền à?” Tào Hồng không hề phòng bị.

“Ha ha, lúc ra cửa ta quên không đem. Với lại, cầm qua đó phiền phúc là ngài không phải ta.”

“Được, ta sợ ngươi rồi. Chờmột lát, ta đi thay đồ đã. Hay là chúng ta tìm một chỗ không người, đểta lĩnh giáo thương pháp của ngươi một chút nhé?” Hắn ngược lại vẫn muốn tìm việc vui vẻ.

Ta nở nụ cười: “Chẳng phảiquá dễ sao? Tới nhà ta đi. Đối phó với ngài, cũng chẳng cần tới ngựa.Lúc ta đi có dặn gia nhân chuẩn bị một bàn tiệc, xem như ta mời ngài.”

“Ha ha, không ăn cũng uổng. Ta muốn uống rượu ngon.”

Ta trong lòng cười khổ, có rượu cho ngươi, chỉ sợ lần này uống xong, dù có lần sau ngươi cũng không dám uống.

Ta kéo Tào Hồng tản bộ trongngoài thành một vòng, xem xét phòng vệ, xem việc chuẩn bị đất đai cho vụ đông, xem tình hình gia súc, tóm lại kéo dài tới tận trưa mới về nhàta. Tiệc đã chuẩn bị xong, rượu ngon đồ ăn ngon, Tào Hồng nhìn thấy rấtvui vẻ. Trên bàn tiệc, nói đến chuyện Tào Tháo được phong vương, TàoHồng còn đang đắm chìm trong hưng phấn, giống như Tào Tháo đã sắp làmhoàng đế, Tào gia bọn họ đã đứng đầu trong thiên hạ, lại nói gần nói xatán dương Lưu Hiệp “biết điều”, khiến ta âm thầm cười khổ không thôi. Ta vất vả chuốc say hắn, chỉ huy gia nhân đem tên “đầu heo” này mang xuống hầm ngầm. Về phần tên gia hỏa này sau khi tỉnh rượu sẽ nghĩ gì, takhông đi gặp hắn, làm sao biết.

Tần Dũng mang theo thuộc hạrời thành, ta ở nhà lẳng lặng chờ tin tức, tới gần hoàng hôn, Trần Đáovội vàng chạy tới, đem một phần chiếu thư của hoàng đế ném cho ta, hừlạnh một tiếng xoay người bỏ đi. Ta vội vàng gọi hắn lại: “Trần đại ca,đại tẩu vừa mới hết tháng, sức khỏe không tốt, nếu ngươi yên tâm, taphái người đưa mẫu tử nàng nhập Xuyên được không?”

“Hừ, ngươi muốn giữ ta ở lại? Triệu Như, cả đời Tử Long bị hủy trong tay ngươi.”

Ta chỉ biết lắc đầu: “Bỏ đi, đàn gảy tai trâu.”

Đọc kỹ chiếu thư, không khácso với ta yêu cầu, lại bỏ thêm vài câu đàng hoàng tán dương nhắc nhởlinh tinh, khiến ta cười lạnh không thôi, đây chính là thủ đoạn chínhtrị. Trần Đáo đã đi xa, ta nghĩ một hồi, tới nhà Tuân Úc, muốn thử lầncuối. Tuân Úc thần tình vắng vẻ ngồi chờ ta, trong tay cầm chiếu thưđích thân hoàng đế viết, thấy ta bước vào nhà giữa, hắn chậm rãi đứngdậy, nhấc thánh chỉ trong tay lên, lại không nói gì. Ta nhìn gia nhânTuân phủ, bọn họ buông thõng tay, nhìn không chớp mắt, lễ độ cung kínhđứng bên cạnh.

Ta cau mày: “Văn Nhược, ngươi không sắp xếp cho bọn họ sao? Ta cũng không dám cam đoan…”

“Không cần.” Tuân Úc lạnhnhạt ngắt lời ta: “Ta đi rồi, bọn họ cũng vẫn ở đây. Lòng trung củangười nhà Tuân gia không kém hơn thủ hạ của ngươi. Với lại sắp xếp củangươi rất đúng, ta cũng nhận mệnh.”

Nghe ra sự kiên định, vô vịcủa hắn, ta vẫn muốn thử lần cuối: “Văn Nhược, ta nhắc ngươi một câu,Hoàng đế ở trong tay Lưu Bị, không chắc đã mạnh hơn ở trong tay thừatướng. Vì một tương lai xa vời, đặt cả cuộc đời ngươi, không đáng. Nếungươi đổi ý, còn kịp.”

“Dù xa vời vẫn còn hơn khôngcó chút cơ hội nào. Tên đã rời cung, ta không hối hận.” Tuân Úc đứngthẳng người, lời nói trảm đinh tiệt thiết khiến ta lắc đầu.

Mọi thứ đều như ta dự liệu,người của hoàng cung và Tuân phủ phái đi tìm Tào Hồng đương nhiên khôngtìm được, thiên tướng Tào Kính của Tào Hồng mang hai người vội vàng chạy tới nhà ta, gọi “Tào Hồng” cả người đầy mùi rượu mũ giáp đã nghiênglệch đi. Ta cùng “Tào Hồng” đánh ngựa chạy tới nhà Tuân Úc, Tuân Úc đãkhông bình tĩnh nổi. “Tào Hồng” cùng Tuân Úc và ta bí mật hội đàm, “TàoHồng” đi ra gọi Tào Kính vào, lời lẽ mơ hồ dặn hắn mọi chuyện đều ngheta, rồi chỉ chỉ ta, đem ấn tướng quân trong ngực quăng cho ta, rồi lảođảo cùng Tuân Úc ra cửa ngồi lên xe ngựa bỏ đi, bỏ lại Tào Kính mạc danh kỳ diệu nhìn ta, một chút phản ứng cũng không có. Đợi xe ngựa đi xa,Tào Kính mới ngây ngốc đuổi theo vài bước, lại quay đầu lại nhìn về phía ta.

Ta ha ha cười tiến lên vỗ vai hắn, cả miệng đầy mùi rượu nói: “Đừng sợ, không có việc gì, chủ tửngươi đi báo tin vui. Ậc, không được, hôm nay uống nhiều rượu quá, taphải vào hoàng cung gặp Hoàng đế. Ngươi về trước đi, sáng mai ta tới phủ tướng quân nói tỉ mỉ cho ngươi biết.” Rồi phất phất tay, ta đi về nhà.

Tào Kính vội vàng đuổi theo: “Nhưng, tướng quân nhà tôi…”

Ta quay lại xua tay: “Ta nóikhông sao hết. Ông ấy và Văn Nhược đại nhân ở cùng, nhau, có thể cóchuyện gì? Về nghỉ ngơi đi, đây là quân lệnh.” Ném lại mấy câu dọangười, ta lập tức tiến cung đi.

Đương nhiên ta không đi gặpLưu Hiệp, hắn đang được Trương Phi bảo hộ, sẽ không muốn gặp ta. Ta tớibiệt viện trong hoàng cung gặp Đổng phi và Lưu Hưởng, tiện thể tán gẫumấy câu với Đổng Thừa. Đổng phi giật mình khi ta nói xong, ôm chặt lấyLưu Hưởng, nàng không tin có chuyện tốt như vậy. Đợi nàng hiểu rõ, cúiđầu nghĩ một chút, mới hỏi ta về sau sẽ như thế nào.

“Không biết, đi bước nào haybước ấy! Mấy năm nay ta cũng có chút công lao với Tào công, nếu ông ấycó thể tha ta một mạng, ta sẽ không sao.”

Đổng phi bảo Tiểu Hổ đưa LưuHưởng ra ngoài đi chơi, đợi chúng đi rồi mới nói: “Ta không biết việcnày đối với mẫu tử chúng ta là tốt hay xấu. Mấy năm nay ta cũng suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Thượng đã không còn là Hoàng Thượng, ta muốn sống yênổn cũng không thể. Triệu Như, nể tình đứa nhỏ này mấy năm gọi ngươi làcậu, ngươi hãy giúp đỡ nó.”

Ta cũng nghĩ một hồi, nhưnghiện tại ta cũng bất lực: “Nương nương, sau khi rời khỏi nơi này sẽ xảyra chuyện gì, Triệu Như cũng không đoán được. Chỉ biết là, cuộc sống của các ngài sẽ tốt hơn hiện tại, tiểu hoàng tử thậm chí có khả năng trởthành thái tử. Cho nên, ngài đừng quan tâm nữa.”

“Triệu Như, ngươi là mưu thần tâm phúc của Tào Tháo, chắc biết rõ những tranh đấu trong triều đình.Thái tử hoàng đế cái gì chứ, chẳng qua là con rối trong tay người khácthôi, ta không muốn nhi tử của mình trở thành một hoàng đế như phụ hoàng nó. Nhưng mà, đây không phải chuyện ta và ngươi, thậm chí Hoàng đế cóthể làm chủ. Ngươi đáp ứng ta đi. Nếu ngươi không chết, hãy giúp đỡHưởng nhi, được không?”

“Nương nương yên tâm, chỉ cần Triệu Như còn một hơi thở, sẽ không để tiểu hoàng tử xảy ra sự cố.Trong lòng ngài cũng biết, Tiểu Hổ bọn chúng nghe lời ta, bọn chúng sẽliều mạng chiếu cố cho tiểu hoàng tử.”

Đối với cam đoan của ta, Đổng phi rất hài lòng gật đầu. Ta gọi Tiểu Hổ vào trước mặt Đổng phi, cẩnthận dặn dò rất nhiều chuyện, dạy bọn họ sau này làm thế nào bảo vệ bảnthân, bảo vệ Lưu Hưởng, ta không ở bên cạnh bọn họ nữa, đây là chuyệnkhông thể nào.

Giao phó xong với Đổng phi,ta mới đi gặp Đổng Thừa. Đổng Thừa đối với chuyện sắp được rời khỏi biệt viện này vô cùng hưng phấn, không chỉ có ông ta, phần lớn người trongbiệt viện đều hưng phấn, ý nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi nhà giam nàykhiến mỗi người trên mặt đều có thêm sức sống. Đương nhiên, Đổng Thừađối với lời nhắc nhở phải chú ý Lưu Bị không tỏ thái độ gì, ta cũngkhông muốn nhiều lời, lấy con người của Lưu Bị, ông ta đi cùng Lưu Bị là phúc hay họa, trong lòng ông ta cũng biết.

Hôm nay sửa lại giới thiệuvắn tắt tác phẩm, nội dung là ca khúc chủ đề của Đại Hán cân quắc củaHàn Lỗi ca. Tôi tự nhận là bài hát giống như hình tượng Tiểu Như tronglòng tôi.

………………………… Thuyết minh phân cách tuyến………………

An bài thỏa đáng xong mọichuyện, ta mới trở về nhà. Rạng sáng ngày thứ hai, ta đi tới hoàng cung, bảo Tần Dũng mang ấn Đại tướng quân triệu tập đám người Tào Kính tớiHoàng cung. Lúc bọn họ tới, trong hoàng cung đã là một mảnh hỗn loạn,loan giá của hoàng đế, xa giá của Đổng phi và các phi tử, Đổng Thừa cùng những người vừa được ta thả từ biệt viện ra, các đại thần theo Hoàng đế đông tuần cùng gia quyến các loại, một đám người ầm ĩ đứng ở cửa cung.Trợn mặt há mồm nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, nghe xong thánh chỉHoàng đế đông tuần, đám người Tào Kính ngây người tại chỗ, hành động duy nhất của Tào Kính là giữ chặt cửa hoàng cung, nhìn về phía ta không nói nên lời.

Tay nâng ấn tín Đại tướngquân, ta không chút khách khí giận dữ quát Tào Kính tránh ra: “Các ngươi muốn kháng chỉ hay muốn hành thích vua? Còn không lệnh cho tướng sĩ hộvệ hoàng cung tiễn hoàng đế đông tuần?”

Tào Kính run rẩy nhìn ta, lại nhìn Lưu Hiệp đang run bần bật, lại nhìn đám người Lưu Bị bên cạnh LưuHiệp, nhưng chết không buông tay khỏi cửa. Binh sĩ bên cạnh hắn cũngđứng tại chỗ không chịu mở đường. Ta ra hiệu cho Tần Dũng ra kéo TàoKính, bản thân bước tới cửa cung: “Tào tướng quân trước khi đi mang ấnĐại tướng quân giao cho ta, mệnh lệnh của ta chính là của hắn. Các ngươi trước chống lại quân lệnh, sau là kháng chỉ, muốn làm gì? Tạo phảnsao?”

Ta lớn tiếng nổi giận khiếnchúng quân sĩ không biết làm thế nào cho phải, bọn họ bị khí thế của taép buộc, bước một bước sang hai bên để trống cửa cung. Tào Kính bị TầnDũng kéo ra, hắn tuyệt vọng nhìn ta hô lớn: “Triệu đại nhân, không làmthế được!”

Ta bước qua kéo hắn sang bên, ra hiệu Tần Dũng mở cửa cung. Tào Kính trong tay ta giãy giụa khôngngừng, ta nhỏ giọng khuyên hắn: “Việc này Tử Liêm tướng quân biết rồi,ông ấy cùng Văn Nhược đại nhân chính vì việc này mà đi Lạc Dương.”

Tào Kính trợn tròn mắt, từ trong cổ họng bật ra một câu: “Ngài nói dối.”

Ta mỉm cười: “Ngươi tin đượcta phản bội Ngụy vương sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải việcHoàng đế đông tuần có lợi cho Ngụy vương, ta và Tử Liêm tướng quân cóthể để mặc thả bọn họ đi sao? Chuyện bên trong ngươi không rõ ràng thìđừng làm bậy. Ta cho ngươi biết, Hoàng đế nếu ở đây xảy ra chuyện gì,ngươi, ta, Tử Liêm thậm chí Ngụy vương sẽ gánh phải tội danh gì? Ngươicó muốn Ngụy vương thành nghiệp lớn không?”

Cửa cung đã mở ra, binh sĩkhông có mệnh lệnh của ta và Tào Kính chỉ có thể trơ mắt nhìn xa giáHoàng đế được đám người Lưu Bị vây quanh vội vã hướng đông môn Hứa Đô mà đi. Theo sau xa giá hoàng đế chính là Đổng Thừa cùng hơn ba trăm người. Nhìn xa giá đã hoàn toàn rời cung, Tào Kính ngồi phịch xuống cửa, sắcmặt xám trắng nhìn lên trời.

Không kịp an ủi hắn, ta vộivàng lên xe đi theo sau, nửa là đưa tiễn, nửa là giám thị dọc đường đưabọn họ tới Đông môn. Dọc đường mọi người nhìn thấy thế trận xe ngựa đềugiật mình bàn tán, không ít cái gọi là “trung thần Đại hán” cũng dắttheo già trẻ thê tử đi theo hoàng đế, khiến ta cười thầm không thôi. Tađương nhiên buồn cười, bởi vì người đi theo càng nhiều, lông mày Lưu Bịnhăn lại càng sâu, Gia Cát Lượng cũng nhíu xoắn cả lại. Hừ, các ngườicho rằng hoàng đế dễ mang đi vậy sao? Bọn họ không giống với lão báchtính các ngươi mang đi ở Tương Dương, dọc đường trốn chạy, đủ cho đámngười Lưu Bị nhức đầu rồi. Sau này tới Thành đô, đầu Lưu Bị sẽ càng đau.

Đợi cả đám người đi khỏi Đông môn, ta khinh thường ánh mắt liên tục nhìn mình của Gia Cát Lượng, quay ngựa về thành, lệnh cho binh sĩ thủ thành thu hồi cầu treo, đóng cửathành, toàn thành giới nghiêm, không có thủ dụ của phủ tướng quân, bấtluận kẻ nào cũng không được ra vào thành. Trở lại Hoàng cung, Tào Kínhvẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, hắn vẫn chưa thể tin nổi những việc vừa xảyra.

Ta bước tới kéo hắn đứng dậy, túm qua một bên: “Lúc này không phải lúc ngươi ngẩn người. Thánh chỉHoàng đế đông tuần còn có nội dung khác bên trong, ngươi lập tức lệnhcho khoái mã đem thánh chỉ đi các nơi, dặn thái thú các quận phủ đềuphải theo thánh chỉ mà làm. Còn nữa, đây là mấy văn bản có con dấu củatướng quân, ngươi phái người chạy tám trăm dặm tới Nhữ Nam và Kinh châu, quân tình khẩn cấp, không được trì hoãn.”

Tào Kính vẫn tỉnh tỉnh mê mê, cầm văn thư ta bỏ vào tay hắn, nửa ngày vẫn chưa di chuyển nửa bước. Ta biết, hiện tại nhất định phải lừa hắn phối hợp, nếu không, thành Hứa Đô sẽ rối loạn: “Tào Kính, ta cho ngươi biết việc Hoàng đế đông tuần làviệc bất đắc dĩ để Ngụy vương nắm giữ vương quyền, nếu không, hoàng hậusao lại không đi? Ngươi nhìn kỹ xem phía sau thánh chỉ viết gì.”

Tào Kính lúc này mới cầmthánh chỉ trong tay đọc. Vừa đọc hắn đã giật mình, lộ ra vẻ vui mừng: “Ý Triệu đại nhân là, Hoàng đế đông tuần là Ngụy…”

Ta bịt kín miệng hắn: “Ngươithông minh thì ngậm miệng vào, lời này có thể nói ra sao? Ngươi khôngnghĩ tại sao việc này lại để ta làm à? Cũng bởi vì thân phận Tử Liêmtướng quân đặc biệt đấy! Ngươi còn không mau đi làm việc ta giao đi.”

Tào Kính quả nhiên bị ta lừa, hắn lập tức cao hứng trở lại: “Mạt tướng hiểu rõ. Sau khi hoàng đế rờiđi, sống hay chết, hắc hắc. Tôi lập tức đi làm ngay, ngài cứ chờ xem, sẽ không làm trễ việc.”

Tào Kính cao hứng phấn chấnđi sắp xếp công việc, ta vào hoàng cung gặp hoàng hậu Tào Tiết. Tào Tiết không đi cùng Lưu Hiệp khiến ta có chút bất ngờ, nhưng cũng bớt cho taphải nói nhiều, ta không muốn nàng đi chịu chết. Tào Tiết ngồi trướcgiường, nhìn tiểu hoàng tử đang ngủ say mà ngẩn người, nghe tiếng tathỉnh an, nàng cũng không ngẩng đầu: “Triệu Như, ngươi muốn nói gì tađều biết, mời ngươi trở về đi!”

Ta thở dài, yên lặng đứng dậy muốn đi. Tào Tiết đột nhiên xoay người nói: “Triệu Như, gặp cha ta, cứnói ta bức ngươi, như vậy, có lẽ…”

Ta lắc đầu: “Hoàng hậu, ngàicảm thấy nói như vậy tốt cho Triệu Như sao? Có lẽ ngài muốn gánh vác cho Triệu Như một ít trách nhiệm, nhưng ngài có nghĩ đến cảm nhận của Ngụyvương không? Nữ nhi ruột thịt lại phản bội, ngài bảo người làm sao chấpnhận được?”

Tào Tiết quay lại nhìn tiểuhoàng tử, giọng nói có chút nức nở: “Ta hiểu mình bất hiếu. Nhưng ta làĐại Hán hoàng hậu, không thể không làm. Cũng chính vì thế, ta mới khôngđi, coi như bồi tội với phụ thân.”

Ta trầm mặc, một lát sau mớicười khổ nói: “Ngụy vương có thể hiểu được ngài, cũng sẽ không làm gìngài, dù sao ngài cũng là con gái ông ấy. Với lại, Ngụy vương cũng sẽ vì ngài ở lại mà vui vẻ, không phải bởi ngài có hiếu, mà vì ngài không đichịu chết.”

“Chịu chết? Triệu Như, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi sắp xếp người gây bất lợi cho Hoàng Thượng?” Tào Tiết kinh hoảng.

“Hoàng hậu, ngài quá đơnthuần, chỉ biết vâng theo phụ đạo, thành toàn cho hoàng đế. Ngài sao lại không suy nghĩ, thân phận ngài là nữ nhi của Tào công, một khi rời khỏi đây, hoàng đế có thể để ngài làm hoàng hậu nữa sao? Cho dù hoàng đế cóniệm tình ngài, đám người Lưu Bị cũng không tha cho ngài và tiểu hoàngtử. Cho nên, ở lại là lựa chọn tốt nhất của ngài.”

Câu trả lời của ta khiến TàoTiết ngây người, một lát sau, nàng bất lực khoát tay bảo ta đi. Ta cũngkhông đành lòng đành trở về, nước mắt nàng đã sắp trào ra, tuổi thanhxuân của một nữ nhân cứ vậy chôn vùi vĩnh viễn trong thâm cung. Nữ nhânvĩnh viễn là vật hy sinh cho chính trị, ai nói ta cũng đã quên, nhưnghiện tại đã khắc rõ ràng trong lòng ta. Ta cũng là nữ nhân, lẽ nào cuộcđời ta cũng sẽ vì chính trị mà hy sinh. Ta không biết, cũng không muốnbiết.

Mang tấm thân mệt mỏi về đếnnhà, đứng ở cửa sổ nhìn bầu trời phía xa. Tuân Úc chắc đã đi được haitrăm dặm, có người của ta đi theo, ông ta đừng mong có thể quay lại, màsau này, tính mạng ông ta dù được bảo vệ, cũng vĩnh viễn vô duyên vớitriều đình, ta có phải thật sự quá độc ác không? Ôi. Lại quay đầu nhìnhướng hoa viên, Vân ca ca ở đó ta khuyên thế nào? Huynh ấy chịu nghe tanói mà về nhà sao? Ngơ ngác đứng lặng rất lâu, mãi đến khi Tần Dũng trởvề.

“Công tử, chúng ta lúc nào khởi hành?”

“Lưu Bị vẫn đang đi hướng đông sao?”

“Vẫn. Công tử, bọn chúng có đi Từ châu không?” Tần Dũng có chút lo lắng.

Ta cười lạnh: “Hừ, Từ châubắc có Tang Bá, Lữ Càn, nam có Điểu nhi, Điền Phong, bốn người này không phải dễ chọc, Gia Cát Lượng không ngốc. Để đề phòng, ta đã gửi văn thưcho bọn họ. Cho người của chúng ta giám thị họ một ngày, sau đó rútlui.”

“Được. Vậy tiếp theo công tử định…”

“Hai ngày nữa, đợi Lưu Bị xuôi nam tới Nhữ Nam, chúng ta trở về Lạc Dương. Cái gì cần đối mặt phải đối mặt thôi.”

Trong thành Hứa Đô thủ hạ của Tào Hồng giúp đỡ, rất nhanh đã bình ổn lại. Những ai muốn đi theo hoàng đế đều đã đi hết, trong đám đó, thật sự có trình độ không có ai, giữlại bọn họ chúng ta ngược lại lãng phí tài vật, không bằng để Lưu Bị đeo lấy gánh nặng này. Bởi vậy, đối với việc bọn họ đi, cả thành Hứa Đô đều vui vẻ, Tào Kính cao hứng phấn chấn nói, cuối cùng không cần nhìn đámmặt lạnh đần độn đó nữa. Ta nghĩ, Tào Tháo chắc chắn cũng cao hứng!

Năm ngày sau tin tức truyềnđến, đám người Lưu Bị quả nhiên chuyển hướng Nhữ Nam, xuôi nam Kinhchâu. Sách hàm khẩn cấp của Lý Thông cũng tới, Nhữ Nam giống như lâm đại địch, toàn cảnh đề phòng cẩn mật, hắn về Hàm Trung, cam đoan tại cácthành trì lớn nội bất xuất ngoại bất nhập, mỗi ngày cửa thành chỉ mở nửa canh giờ buổi sáng. Nhận được sách hàm này, ta coi như thở phào. Đốimặt với Nhữ Nam giới nghiêm như vậy, Lưu Bị cũng không thể sống yên. Tacũng nên đi Lạc Dương rồi.

Chậm rãi đi vào hoa viên, Vân ca ca ngồi dưới tàng cây đọc sách. Nhìn thân ảnh Vân ca ca, trong lòngta dâng lên một trận xót xa, ta bắt chủ công huynh ấy, ép huynh ấy ởlại, không thể trốn tránh, nhưng ta thật sự có thể đối mặt với sự thốngkhổ của huynh ấy sao? Nghe tiếng bước chân ta tới gần, huynh ấy ngẩngđầu nhìn ta, trong mắt tràn ngập dò hỏi.

Không đợi ta mở miệng, Vân ca ca đứng lên: “Mấy ngày nay muội làm gì đó? Vì sao không cho ta rời hoa viên?”

Đến gần Vân ca ca, ta lạikhông dám nhìn ánh mắt huynh ấy, dựa người vào tàng cây, cố gắng tìm thứ gì đó có thể chống đỡ, rồi mới trả lời: “Ca, ngày mai chúng ta cùngnhau về Lạc Dương đi!”

“Lạc Dương? Chủ công ta cũng tới đó sao? Tào Tháo đổi ý rồi?” Ngữ khí Vân ca ca cứng lên.

Ta cố gắng lắm mới giữ đượcgiọng bình thản một chút: “Không, chỉ có huynh muội chúng ta. Ca, huynhkhông muốn theo thừa tướng, về quê được không? Ta biết huynh không camlòng, nhưng vì ta…”

Không đợi ta nói cho hết lời, Vân ca ca liền lắc đầu: “Đợi hai năm nữa, nếu Tào Tháo không làm hạichủ công ta, ta sẽ vì muội quay về nhà.”

Ta cúi đầu nhìn lá khô dướichân, cố ý bỏ qua sự bất mãn trong giọng nói của huynh ấy: “Ca, Lưuhoàng thúc bọn họ đã rời Hứa Đô rồi, mà hắn ta tự nguyện bỏ lại huynh.”

“Đi rồi? Đi đâu? Cái gì gọi là bỏ ta lại? Như nhi, muội nói xem, sao lại thế?” Vân ca ca nóng ruột.

Cắn chặt răng, ta nói liềnmột hơi: “Ca, ta thành toàn cho huynh, thả Lưu Bị và Hoàng đế, bao gồmcả Khổng Minh nữa. Đi cùng bọn họ rời khỏi Hứa Đô còn có Đổng Thừa,Vương Tử Phục cùng phái thân hoàng hơn ba trăm người. Ta thả bọn họ đi,đưa ra điều kiện, một trong số đó là muốn Lưu Bị thề cả đời không dùnghuynh nữa. Ca ca đừng hận ta, ta tình nguyện giam huynh cả đời ở nhà,cũng không thể chịu được cảnh huynh muội tương tàn, không thể chịu đựngđược huynh đi theo hầu Lưu Bị.”

Trầm mặc, sự trầm mặc như cái chết bao trùm lên quan hệ huynh muội của chúng ta. Qua thật lâu, Vân ca ca một quyền đánh lên tàng cây, xoay người đi vào phòng, không để lạilời nào, chỉ có một tiếng thở rất dài. Tiếng thở dài nặng nề chạm vàolòng ta, tim bị đâm thật đau, đau đến nỗi ta ngồi sụp dưới đất, ôm ngựckhóc rống lên.

Sáng sớm hôm sau, Tần Dũngyên lặng đi vào phòng ta, ra hiệu hắn đã chuẩn bị xong tất cả. Ta cũngyên lặng gật đầu, hắn xoay người ra cửa, đại tẩu và các hài tử của tatoàn bộ đều nhờ Tần Dũng. Thấy Tần Dũng rời đi cũng đã một canh giờ, tacầm Thanh nhi, yên lặng tới trước phòng Vân ca ca, huynh ấy đứng bên cửa sổ nhìn ra phương xa, thấy ta tới chỉ gật đầu, tỏ ra đã chuẩn bị xongđể theo ta. Trong ánh mắt không còn sự thống khổ hôm qua, mà tràn ngậptuyệt vọng, là màu xám tuyệt vọng. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng này, ta cóthể làm gì đây?

Yên lặng tiến lên mở xiềngxích trên tay ca ca, huynh ấy giật mình nhìn ổ khóa hơn nửa năm mới được mở, nhìn ta đặt Thanh nhi vào tay huynh ấy, ngây ngốc bị ta kéo rangoài hoa viên, để ta nắm tay đưa huynh ấy ra cửa lớn.

Khẽ vuốt bờm con chiến mã, ta chậm rãi nói với Vân ca ca: “Ca, Ngân long già rồi, muội đổi chiến mãkhác cho huynh. Nó là đời sau của Tiểu Bạch, không thua gì Ngân long,muội gọi nó là Thiểm Điện. Thương ở đây, hành lý ở đây, tiền bạc bêntrong đủ cho huynh tới Thành Đô. Đại tẩu và hài tử huynh không cần lo,ta đã cho Tần Dũng đưa họ tới đó.”

Đến lúc này, Vân ca ca mới nói ra lời: “Muội thì sao? Không đi cùng ta sao?”

Ngẩng đầu nhìn huynh ấy cườithật tươi, ta nói: “Ca, muội không thể đi, các huynh trưởng của muộiphải làm sao? Huynh yên tâm, có huynh ở trận doanh đối địch, thừa tướngsẽ không giết ta. Với lại, ta đã nói với Khổng Minh rồi, sau này chúngta sẽ chân chính so tài một phen. Huynh nói với Khổng Minh ta rất lợihại, bảo hắn cẩn thận một chút. Còn cả ca ca nữa, sau này gặp lại trênchiến trường, ta vẫn sẽ bắt được huynh. Đi nhanh đi, Lưu hoàng thúc đãsắp tới Nhữ Nam, huynh đi chậm sẽ không đuổi kịp.”

Vân ca ca còn có một chút dodự, ta tiến lên lôi ngựa bước đi: “Ca ca có phải sợ sau này phải cùng ta quyết đấu trên chiến trường không? Nếu huynh sợ thì cùng ta về LạcDương. Ta cũng tiếc không muốn để huynh đi.”

Vân ca ca không nói thêm nữa, lặng lẽ theo sau ta đi tới cửa thành. Mười bốn năm trước ở Dịch Kinh,huynh ấy tiễn ta đi, mà hôm nay là ta tiễn huynh ấy, chẳng lẽ huynh muội chúng ta nhất định phải đi hai con đường ngược nhau sao? Yên lặng đimột đoạn đường, ta xoay người đỡ Vân ca ca lên ngựa, vỗ cổ nó nhẹ nhàngnịnh: “Đi đi, đừng quay đầu, nếu không ta sẽ hối hận.”

Có câu này của ta, Vân ca cakhông do dự nữa, nhìn ta một cái cuối cùng, rồi giơ roi, Thiểm Điện tựanhư một tia chớp vội phóng ra cánh đồng bát ngát, để lại ta ngơ ngácnhìn thân ảnh từ xa mà lệ rơi đầy mặt. Nếu như nói hôm qua ta còn támphần nắm chắc Tào Tháo không giết ta, sau khi thả ca ca, ta chỉ còn lạiba phần. Ca, chúng ta còn có ngày gặp lại sao?

——-

Mộng Anh Thư

http://v.youku.com/v_show/id_XMTk3MzY4ODY0.html

Ba Tương xuân thủy

Lưỡng Hồ thu nguyệt

Ngàn dặm như mây khói

Nhân sinh mọi chuyện nhiều tiếc nuối

Quay đầu nhìn hồng nhan

Tình trong mắt

Lệ trong tâm

Trong mộng thường gặp lại

Một chữ yêu khó nói thành lời

Di hận khôn cùng

Bát phương phong khí

Cửu châu mây trôi

Muôn người trông mong thái bình

Trần gian mọi chuyện nhiều trắc trở

Quay đầu nhìn non sông

Lòng nhi nữ

Chí anh thư

Ngồi tựa trường kiếm

Ngực ôm chính khí

Qua lại khôn cùng

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv