Trời đã sáng, mặt trời trái với sựngượng ngùng ba ngày trước (sương mù), sớm đã chiếu rọi trên tường thành Hạ Khẩu. Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn và khích lệ tinh thần,tướng sĩ bên ta đằng đằng sát khí bày trận dưới thành, khiến bầu trờitươi đẹp nhiễm đầy âm khí. Lữ Bố và Thái Sử Từ mặc giáp trụ chỉnh tềđứng trước đội ngũ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ta. Ta không ra chiến trường, mà ở đằng sau trận ngẩng đầu nhìn binh sĩ trên tường thành, tìm thân ảnh đám người Lưu Bị. Tiểu binh trên đó vô cùng khẩn trương, tanhìn không rõ mặt bọn họ, nhưng có thể cảm giác được sự khủng hoảng vànóng ruột. Tiếng reo hò từ ba phía truyền đến, trên tường thành rấtnhanh thấy bóng Quan Vũ xuất hiện, nhưng không thấy Lưu Bị đâu. Một látsau, thân binh của Tuân Du chạy tới, mang theo tin tức ta đang chờ, LưuBị xuất hiện ở cửa nam thành, thần tử tâm phúc của hắn đa số đều tậptrung ở đó. Ta vung tay ra hiệu đánh trống, nhịp trống tấn công nhấtthời vang động trên chiến trường, tướng sĩ Tào quân đợi đã lâu ngày àoạt xông về hướng tường thành tấn công.
Cảnh chiến trường ác liệt takhông phải lần đầu chứng kiến, nhưng lại là lần đầu tự mình chỉ huy, mắt thấy binh sĩ hai bên cả người đẫm máu chết lẫn lộn một chỗ, trong lòngđồng thời dâng lên một cỗ bi thương, cũng có một tia hào hùng, ta đãthay đổi rồi. Binh sĩ lục chiến Tào quân quên mình một người ngã xuốnglại một người xông lên vượt qua hào bảo vệ ngoài thành dựng thang dài để trèo lên, nhưng đa số thang dài đều bị binh sĩ thủ thành gạt đổ, binhlính từ trên cao rơi xuống chỉ một số ít được vòng bảo hộ bên dưới tiếpđược, đa số ngã thẳng dưới đất hoặc dưới sông. Tấn công chẳng qua nửacanh giờ, máu đã nhuộm đỏ con hào bảo vệ, ta đột nhiên có chút xúc động, trước kia ta là hung thủ gián tiếp, hôm nay chính là sát thủ, tên tuổinhững người đó nhất định sẽ không được ghi vào lịch sử, nhưng bọn họ lại dùng máu của mình nhuộm lên một trang giấy đỏ trong sông dài lịch sử.
Lữ Bố và Thái Sử Từ khôngtham gia công thành mà mang theo thân binh tấn công cửa thành, thân thểkhông một chút dao động, bọn họ đang chờ đợi, ta cũng đang chờ đợi trong lo lắng và nhẫn nại. Lại nửa canh giờ sau, tiếng hò hét dần dần nhạtđi, thế công của Tào quân ở hướng này ngày càng chậm lại, có vẻ như sắpthu binh. Lúc binh sĩ thủ thành đang hồi sức, cầu treo từ trên cao chợtầm ầm hạ xuống, sau đó cửa thành đang bị đóng chặt cơ hồ là kêu kèn kẹtbị mở ra.
Cùng lúc quân thủ thành trợnmắt há mồm nhìn cầu treo hạ xuống, lại thấy “thi thể Tào quân” hai ngàynay vẫn nằm ở cửa thành đột nhiên đứng dậy, điên cuồng xông qua khe hởgiữa cổng thành đang mở rộng, nháy mắt cánh cửa đã bị đẩy hết sang haibên, cửa lớn mở rộng nghênh đón Lữ Bố cùng hơn ngàn sói kỵ dưới tay hắn. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Lữ Bố đã biến mất bên trong, Quan Vũ trêntường thành còn đang sững sờ vội cuống cuồng hô lớn chạy xuống dưới.Trong nháy mắt thân ảnh của hắn biến mất trên tường thành, Thái Sử Từcũng dẫn theo hơn trăm tên thân binh vọt vào thành. Mà trong phút chốcthiết kỵ chạy vào cửa thành, đáy lòng ta hô một tiếng thành công, mộtthân khí lực gần như bị rút hết, chỉ có thể dựa vào ý chí để ngồi yêntrên chiến mã.
Cục diện trên chiến trườnghoàn toàn thay đổi, Tào quân ánh mắt mới đây còn mang theo vẻ uể oảithất bại khi công thành, giờ chen chúc chạy vào cửa thành, còn tiểu binh thủ thành vừa rồi còn anh dũng ngăn địch tấn công giờ mang theo thầnsắc kích động và tuyệt vọng chạy trốn. Tiếng kêu gào bị tường thành chắn lại, lúc vọng ra ngoài chỉ còn như tiếng sấm rền, tuy không còn vangđộng, nhưng mang theo khí tức tử vong nồng đậm.
Không chỉ ở cửa tây của ta,cửa bắc, cửa đông chắc cũng đang trong tình trạng này. Ta dự đoán thờitiết chính xác nên đã lợi dụng được thời tiết sương mù trong ba ngày,lựa ra mấy trăm cảm tử binh tại các hướng trừ hướng nam, lợi dụng lúccông thành giả làm người chết ngã dưới chân tường thành, thừa dịp sươngmù cùng đêm tối lặng lẽ di chuyển tới cửa thành. Đợi Mã Trung bọn họ mởcửa thành, đám người đó lập tức đứng dậy xông vào, giúp Mã Trung khốngchế cửa thành, nghênh đón đại quân. Binh sĩ thủ thành làm sao có thể ngờ tới, cho dù là Gia Cát Lượng, ta nghĩ hắn cũng không ngờ ta chuẩn bịnội ứng và ngoại viện để đánh chiếm Hạ Khẩu. Còn binh sĩ thủ thành độtngột thấy những “thi thể” đầy máu trên mặt đất đứng dậy chạy vào thành,tâm lý vô cùng sợ hãi, hoàn toàn đánh mất ý thức chống cự, hiệu quả nàyđến ta cũng không ngờ. Chó ngáp phải ruồi, không chỉ tránh được một mànthương vong lớn tại cửa thành, còn nhanh chóng khống chế được toàn thành Hạ Khẩu.
Tai nghe tiếng cái chết đanggào thét, mắt thấy đại quân ùa vào thành, thọc ngày càng sâu, sau khiđại quân vào thành, cũng đóng chặt cửa thành, ngăn cản khả năng có người chạy trốn. Ta không vào trong mà sau khi cửa thành đóng lại, đánh ngựachạy tới cửa nam, nơi đó mới là trọng điểm hôm nay. Ở đó không sắp xếpnội ứng và ngoại viện, một là do Lưu Bị luôn chú ý tới nơi này, hay làta sợ chút kỹ xảo đó sẽ bị Gia Cát Lượng nhìn thấu, tổn thất không côngđội quân tinh anh của chúng ta. Với lại ba mặt đã bị công phá, bọn họcũng chỉ có thể trốn theo cửa nam này thôi.
Tình hình cửa nam vô cùng hỗn loạn, binh sĩ hai bên đang giằng co tại cửa thành, bỏ cửa tây, cửa bắcvà đông lần lượt bị công phá, Lưu Bị nhận ra đã không thể cứu vãn nữa,quả nhiên tập trung lực lượng tinh nhuệ, muốn đột phá trùng vây cửa namtới nương nhờ thủy quân Giang Đông. Không có thủy quân Chu Du tiếp ứng,bốn vạn lục quân của chúng ta và ba vạn thủy quân của Cam Ninh ở đây,hắn sao có thể phá vây, vì vậy bị đại quân chặn ở cửa thành, vào khôngđược ra cũng không được.
Tuân Du thấy ta liền tới đón: “Mọi thứ đều theo dự tính.”
Ta gật đầu nhìn tình cảnh hỗn chiến ở cửa thành, thở dài: “Công Đạt, mở cửa thành đi, để bọn họ đi ra.”
“Được, ta cũng định thế.”
Theo lệnh của Tuân Du, đạiquân nhanh chóng rút khỏi vùng tranh chấp ở cửa thành, lùi lại trămthước, hình thành một vòng tròn khổng hồ bên ngoài, toàn bộ cung tên đều giơ lên chờ người ra khỏi thành. Đám người Lưu Bị rất nhanh chóng xôngra, đứng bên trong vòng vây. Thấy rõ tình thế trước mắt, Lưu quân chạykhỏi thành đều trợn tròn mắt, đứng ngốc ở đó không nhúc nhích nổi. Chỉchốc lát sau, Lưu quân tách sang hai bên, Lưu Bị được sự bảo vệ của mọingười xuất hiện trước mặt chúng ta.
Ta cùng Tuân Du, Hạ Hầu Đôncũng giục ngựa tiến lên, hai bên im lặng một lát, ta mỉm cười: “Hoàngthúc, ta nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại, ngài không cần phải đợi lâu!”
Lưu Bị không biểu hiện gì khi nhìn thấy ta: “Ta đâu có muốn gặp lại ngươi, tiếc không được như ý.”
Ta cũng không tức giận, cườicười nhìn Gia Cát Lượng đứng một bên. Từ lúc hắn nhìn thấy ta, ánh mắttrên mặt vô cùng phức tạp: “Khổng Minh, ta vẫn muốn hỏi ngươi, đánh cuộc của chúng ta còn tính không?”
Gia Cát Lượng lắc đầu: “Thì ra, mục đích ngươi vào thành không phải đơn giản là chiêu hàng.”
Ta gật đầu: “Không sai, nhiệm vụ chủ yếu là bố trí nội ứng trong thành, tiếp theo mới là chiêu hàng.Nếu không phải bị ngươi vạch trần, ta hiện tại còn đang giúp các ngươicùng Hoàng thúc ngồi ở nha môn, đợi đại quân vào thành. Như thế sẽ tránh được rất nhiều thương vong.”
“Đúng là tác phong của ngươi. Xuống tay đi, chuyện khác không cần nói nữa.” Gia Cát Lượng lạnh nhạtnói xong, nhắm mắt lại.
Ta thở dài hướng Lưu Bị nói: “Hoàng thúc, bỏ vũ khí xuống đi!”
Lưu Bị cười lạnh không nói gì.
Ta không nói thêm, tĩnh tâmlắng nghe tiếng hò hét ngày càng nhỏ trong thành. Thời gian lại trôi qua một chút, đám người Lưu Bị không có bất kỳ hành động gì, đại quân baovây cũng bất động, Hạ Hầu Đôn mấy lần sốt ruột muốn thử đều bị ta dùngánh mắt cản lại. Dần dần, tiếng hò hét trong thành lắng xuống, ngẫunhiên vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến cũng khiến tim Lưu Bị xiếtchặt, cửa thành phía nam sớm đã ngừng chiến, cùng với việc Tào quânkhống chế được tường thành, chung quanh dần yên tĩnh lại. Trong thứ yêntĩnh khiến người ta ngạt thở, trong thành đột nhiên phát ra tiếng hô:“Bắt được Quan Vũ rồi. Ôn hầu dũng mãnh phi thường.”
Nghe được âm thanh này, tathở phào một cái, còn Lưu Bị hình như phát ra tiếng thở dài, đôi tay nắm chặt song giản cũng thả lỏng xuống. Ta nhẹ nhàng giục ngựa tiến lên hai bước khuyên nhủ: “Hoàng thúc, không vì ngài, thì vì các huynh đệ thủ hạ của ngài, tội gì chống chọi nữa. Việc đã đến nước này, ta không ngạicho các người biết, Tôn Sách ở Hợp Phì bại trận, Chu Du sớm đã trở lạitiếp viện, các người không có viện quân đâu.”
Lưu Bị còn đang do dự, tatiếp tục khuyên: “Thừa tướng thật sự đã hạ lệnh, nếu các người bỏ vũkhí, sẽ không tổn thương tới bất kỳ ai. Thừa tướng còn nói, Hoàng thúclà hoàng thân quốc thích, ông ấy sẽ không xử lý các người, để Hoàngthượng tự mình phân xử, cho nên các người không bị nguy hiểm tới tínhmạng. Hoàng thúc, ngài từ bỏ chống cự đi, rất nhanh sẽ được gặp Tamtướng quân, phu nhân và hài tử. Với lại, ngài nhẫn tâm nhìn Quan tướngquân bị hại sao?”
Lưu Bị cuối cùng thở dài mộttiếng, nhắm mắt lại. “Rầm” một tiếng, song giản rơi xuống đất, thành HạKhẩu thất thủ, Lưu Bị bị bắt, chiến sự Kinh châu cuối cùng đã kết thúc.Ta không nhìn ánh mắt tràn đầy đau xót của Gia Cát Lượng, mà nhìn vềphương xa, nơi đó, hành trình kế tiếp sắp bắt đầu.
Những vụ chống cự nho nhỏtrong thành Hạ Khẩu sau khi biết chuyện Lưu Bị thúc thủ chịu trói cũngdừng lại, chiến tranh kết thúc. Đi trên đường cái, nơi nào cũng có binhsĩ bị thương, nơi nào cũng nhuộm màu đỏ sậm chói mắt. Dọc đường đi taliên tục lệnh cho binh sĩ cứu người bệnh. Tới cửa nha môn, ở đây vết máu càng nhiều, khắp sân đều là máu, rõ ràng đã trải qua tranh đấu kịchliệt. Rất nhanh chóng, ta đã biết được tình hình qua lời Lữ Bố. Chính là Giản Ung, tổ chức kháng cự ở nơi này lại chính là hắn. Một văn nhân dẫn dắt hơn trăm thân binh, thề chết chống cự Tào quân. Tào quân hơn mộtcanh giờ, mất hai trăm người mới tiến được qua đại môn, lại mất thêm gần hai trăm người nữa mới lấy được toàn bộ phủ nha. Sự chống cự điên cuồng cũng chọc giận Tào quân, bọn họ giết toàn bộ những người mang vũ khíbên trong, bao gồm cả Giản Ung đến chết cũng không buông trường kiếm.Lúc Lữ Bố đuổi tới, Giản Ung đã ngã xuống trong vũng máu, trên người cóhơn mười vết thương trí mạng.
Ta đứng yên trước xác chếtcủa Giản Ung rất lâu, đây là một người tốt, một người thiện lương, hắnbất luận với ai cũng mỉm cười đầy thiện ý, bao gồm cả thân phận thươngnhân như ta, hắn cũng không lộ ra thần sắc khinh bỉ, đối với thân phậnmưu sĩ của ta, hắn không có vẻ thù hận mà lại đầy sự thương tiếc. Nhưngmà, hắn cũng là một trung thần, là một cựu thần thề chết trung thành với Lưu Bị. Từ sau khi đi theo Lưu Bị, hắn cũng đã trải qua vô số mưa gió,nhưng lại chưa từng lui bước, hôm nay đã trả giá bằng cả sinh mệnh củamình.
Ngồi ở đại đường phủ nha, tai nghe tiếng ồn ào trong phòng, mắt thấy mọi người thay nhau lúc ẩn lúchiện trước mặt Tuân Du, ta có cảm giác như đã trải qua mấy đời, chẳngqua mới một tháng, chủ nhân của nơi này đã thay đổi. Một hồi đại chiếngây ra vô số bi kịch, thủ hạ của Lưu Bị thương vong nặng nề, khiến chota cảm khái nhất là cái chết của Giản Ung, một người thiện lương trungdung như vậy, lúc cận kề cái chết lại không chịu làm tù binh, loại khẳng khái chịu chết như vậy ta không làm được, cũng may hắn không học theoThẩm Phối, vợ con vẫn bình yên vô sự. Tuân Du xử lý sự tình rất thànhthạo, cho binh lính đi hỏi thăm phu nhân của Giản Ung, muốn ở lại thì ở, không muốn thì sẽ cấp một khoản tiền để đi. Biết rõ xử trí như vậy rấtchính xác, nhưng trong lòng ta vẫn vì chuyện này mà buồn bực không an,lại muốn hộc máu, dù sao ta không cần nhúng tay vào, mắt không thấy, tâm không phiền, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, tìm tới chỗ ở tạm thời của người bệnh.
Tuy rằng kế hoạch rất chuđáo, số người chết ít nhất trong các lần đại chiến, nhưng ta vẫn khôngcó cảm giác thành công. Hơn năm mươi tinh anh, trận vong một nửa, khôngai không bị thương, bọn họ dù sao cũng không phải đại tướng, đối vớichuyện tranh đoạt cửa thành và cầu treo, kết quả này đã không tệ. Ra tay điều trị cho mấy người bị trọng thương xong, ta ngẩng đầu, đột nhiênchoáng váng, thiếu chút đã ngã xuống đất, không khống chế được lại nônra một búng máu. Quân y bên cạnh giật nảy mình, vội cho người đỡ ta vềphủ nha.
Vừa đi tới cửa, đúng lúc gặpNgô Phổ được ta phái thân binh áp giải tới. Ngô Phổ giương mắt nhìn ta,giống như gặp quỷ, sợ tới mức cả người run lên, trong miệng thì thào nói gì đó, ta nghe cẩn thận, mới biết hắn đang xin tha mạng. Xem ra, hắncũng biết việc ta bị bại lộ có liên quan tới hắn.
Ta ổn định lại thân thể, cười hì hì tiến lên lôi hắn đi vào trong: “Chiến tranh kết thúc rồi, ta phái người tìm ngươi đến, chẳng qua xin ngươi giúp đỡ, không phải muốn hạingươi, chắc binh lính đi mời quá thô lỗ với người rồi. Hai bên đều rấtnhiều người bệnh, Ngô đại phu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Thấy ta cũng không phải muốngiết hắn, Ngô Phổ lặng lẽ thở phào, chợt nghi hoặc liếc nhìn ta một cái. Ta cười khổ: “Ngô tiên sinh không cần để ý, ta biết sắc mặt ta khôngtốt. Người xưa thường nói, đại phu không chữa được cho mình, ta vẫnkhông tin, lần này thì tin rồi. Phiền ngươi bắt mạch giúp ta, không biết làm sao nữa, nội thương mãi chưa lành lại, mỗi ngày đều phun ra mấyngụm máu.”
Ngô Phổ xoa mồ hôi trên mặt,do dự chốc lát mới nói: “Triệu tiên sinh có phải thấy lồng ngực khóchịu, trong bụng đau đớn?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy. Khônghổ là đệ tử của Hoa thần y, nhìn sắc mặt đã biết bệnh trạng. Không dốingươi, ta hơn một tháng trước bụng đã bị thương, còn chưa lành hẳn.”
Ngô Phổ xấu hổ cười: “Tiểu nhân cũng không có bản lĩnh này, mà là..”
Ta thấy bộ dạng vâng vâng dạdạ của hắn, không nén được cười, xoay người lệnh cho thân binh tránhmặt, lôi Ngô Phổ đến một nơi yên tĩnh: “Ngô tiên sinh, ngươi chớ khẩntrương, tiểu nhân đại nhân cái gì, ta không có thói quen đó. Chuyện từng phát sinh ở đây không có liên quan gì tới ngươi, cũng không liên quantới Hoa thần y. Ta cam đoan không để các ngươi bị liên lụy. Nói tới đây, ta cũng muốn khuyên tiên sinh, chức trách của đại phu là hành nghề ycứu đời, thay người bệnh giữ bí mật cũng là phẩm hạnh của đại phu, đạiphu có thể có quan điểm chính trị của mình, nhưng nếu không đi theo mộtngười nào, có một số việc vẫn nên hồ đồ tốt hơn. Lần này ngươi gặp phảilà ta, ta có thể hiểu, cũng sẽ không hại các ngươi, nhưng nếu gặp phảingười khác, chỉ sợ…, ta bảo vệ ngươi được một lần, không thể bảo vệ cảđời.”
Ngô Phổ gáy đổ mồ hôi: “Đúng vậy, đúng vậy. Ta thuận miệng nói thôi, không phải…”
Ta vỗ vỗ vai hắn: “Ta nóirồi, chuyện này đừng nhắc lại nữa. Ngươi cứ coi như chưa có chuyện gìphát sinh đi. Được rồi, xem bệnh cho ta đi, bên kia vẫn còn người bệnhđang chờ!”
Ngô Phổ vội vàng bắt mạch cho ta, vừa xem vừa nhìn sắc mặt ta, qua một hồi lâu hắn mới ậm ừ nói:“Mạch của tiên sinh không có gì lạ, thể chất của ngài hình như có khácvới người thường.”
Trong lòng ta rớt lộp bộp,chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy những thay đổi Vũ ca ca làm với ta: “Thếnào? Ta có gì khác với người bình thường?”
Ngô Phổ để ý nói: “Có thể có chuyện ngài chưa biết. Ta sở dĩ biết ngài bị bệnh này, là bởi vì…”
Ta nghi ngờ, cũng biết là có vấn đề: “Tiên sinh cứ việc nói hết ra, ta nói rồi, sẽ không trả thù ngươi.”
Ngô Phổ cười khổ: “Tào quân…Chính là các ngài vây thành hai ngày, Lưu hoàng thúc phái người tìm takhám bệnh, muốn một phương thuốc. Ta biết chuyện này có vấn đề, cũngbiết đại phu không nên kê phương thuốc này, nhưng…”
“Phương thuốc gì?” Ta nhíu mày.
Ngô Phổ liếc mắt nhìn ta, lại run lên một lúc mới nói: “Thuốc này nhất thời không đoạt mạng, chỉ chậm rãi phát tác. Nếu quả thật ngài đã dùng, tính thời gian, từ bảy ngàytrước, ngài đã, ngài đã…”
Ta tỉnh ngộ, chẳng trách vừarồi nhìn thấy ta, hắn giống như gặp quỷ: “Ồ, nói như vậy, ta không chếtchính là ngoài ý muốn? Ha ha, xem ra nhiều năm hành nghề y, sức chịuđựng của ta tốt hơn so với người thường. Độc này có cách giải không?”
“Có có, tôi sẽ kê đơn cho ngài.” Ngô Phổ vội vàng đáp ứng.
Ta cười cười, Ngô Phổ thậtkhá, lại còn biết nịnh nọt, nói cái gì ta thể chất khác hẳn ngườithường, làm ta giật cả mình, cứ nghĩ hắn có bản lĩnh, có thể nhìn ra Vũca ca đã thay đổi ta. Nghĩ lại, ta nhắc nhở Ngô Phổ: “Việc này chỉ cóta, ngươi, Lưu Bị biết, chỉ cần hắn không nói ra, bất luận ai cũng không biết ngươi đã làm gì.”
Ngô Phổ cảm kích liên tục gật đầu: “Đa tạ tiên sinh.”
Ta cười ảm đạm: “Đừng nóingươi trên thực tế đã thành ân nhân của ta, với quan hệ giữa ta với Hoathần y, ta cũng sẽ không hại ngươi. Có điều, Ngô tiên sinh, ta muốnngươi về sau cách xa mấy vị đại nhân một chút. Người nghèo khổ trên thếgian bị bệnh rất nhiều, chịu khó đi tích thiện hành đức đi! Nếu thu nhập không đủ dùng, ngươi tới tìm quản sự Đức Dụ tửu lâu các nơi, ta sẽ nóitrước với bọn họ.”
Ngô Phổ rất thông minh, nghe đã hiểu ta vừa uy hiếp vừa khuyên giải, không ngớt lời nói đồng ý rồi đi với thân binh.
Tên khốn Lưu Bị này lại dámhạ độc dược mãn tính cho ta, thật là độc ác, xem ra, hắn đã chuẩn bị sẵn nếu Vân ca ca không tới. Hừ, coi như ngươi lợi hại, trở về ta nhất định phải nói cho Vân ca ca biết, để huynh ấy biết chủ tử huynh ấy nguyện ýtrung thành đã làm việc tốt gì.
Cầm đơn thuốc, áp chế sự phẫn nộ trong lòng, ta trở lại phủ nha, Tuân Du bận đến giờ mới thở được,thấy ta đến vội tiếp đón: “Ngươi chạy trốn mau thật, thấy ta mệt chếtcũng không giúp đỡ.”
Ta nhún vai: “Đây là sở trường của ông, ta căn bản không biết. Ta lại muốn nói cho ông biết một chuyện.”
Tuân Du lắc đầu cười khổ:“Được, muốn ngươi giúp cũng quá khó khăn. Chuyện gì? Ta đúng lúc cũng có chuyện muốn tìm ngươi.”
“Ồ? Chuyện gì, ông nói trước đi.”
“Chuyện Tử Nghĩa tướng quân. Này, tự ngươi xem đi, thế là thế nào.”
Chuyện Thái Sử Từ? Đây đúnglà ngoài dự liệu của ta. Thì ra một hồi đại chiến, trừ hắn ra tất cảtướng lĩnh đều có thu hoạch, sổ ghi công được viết rất nhiều, còn TháiSử Từ chỉ có một: bắt sống đại tướng Trần Đáo. Hắn và thân binh sau khivào thành chỉ làm một việc duy nhất là đi tìm Trần Đáo, sau đó đưa người về nhà, bảo vệ cả nhà của hắn.
Nhìn sổ ghi công, Tuân Du cười khổ: “Tử Vân, cứ thế này báo lên sao? Ôi, mấy huynh đệ các người…”
Ta cũng cười khổ: “Hôm qua ta chỉ nói một câu lỡ Trần Đáo bị thương không biết phải trả lời đại tẩuthế nào, Ngũ ca lại làm như vậy, ta làm sao mà trả lời được hắn?”
Nghĩ nửa ngày, ta và Tuân Duchỉ có thể dùng việc Thái Sử Từ giả bị thương lừa Lưu quân làm công laocho hắn, dù thế nào bên ngoài cũng phải phong quang một chút! Cũng maytranh thiên hạ còn nhiều trận chiến nữa, sau này tìm thêm cơ hội choThái Sử Từ vậy. Đem chuyện Lưu Bị hạ độc cho ta nói vắn tắt với Tuân Du, đương nhiên ta sẽ không nói phương thuốc độc do Ngô Phổ viết, ngược lại khen ngợi Ngô Phổ một phen, dặn Tuân Du khen thưởng một chút cho NgôPhổ. Tuân Du chửi bới Lưu Bị vài câu, rồi cưỡng ép ta nghỉ ngơi, ha ha,không dám bảo ta giúp đỡ nữa.
Buổi tối uống thuốc xong,trên người quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, Ngô Phổ cũng không phải kẻngốc. Từ từ đi tản bộ sau hậu viện, một tháng trước, ta bị giam ở đây,lúc này, cùng một gian phòng, ta ở bên ngoài, Gia Cát Lượng lại ở trongđó. Suy nghĩ thật lâu, ta vẫn không nghĩ ra phải khuyên giải Gia CátLượng thế nào, biết rõ tâm trạng của hắn lúc này rất tồi tệ, biết rõ hắn nhất định rất giận ta, ta lại không biết phải giải thích thế nào, phảikhuyên hắn làm sao để bỏ thái độ thù địch.
Ra hiệu cho binh sĩ mở cửaphòng, ta từ từ đi vào, Gia Cát Lượng yên lặng nhìn ta chăm chú, vô cùng bình tĩnh, có thể nói là không chút biểu tình. Ngồi đối diện với hắn,ta vài lần muốn mở miệng nói, nhưng không nên lời. Hai người nhìn nhauthật lâu, vẫn là ta cúi đầu trước: “Ngươi, ngươi có bị thương không?” Mở miệng lại nói lời thừa.
“Nhờ ngươi quan tâm, không bị thương.” Trả lời không chút tình cảm.
Ta cười khổ: “Ôi, ta biết nói gì ngươi cũng sẽ không đồng ý, nhưng mà…”
“Vậy đừng nói gì hết. Người thông minh không nói lời thừa.”
“Khổng Minh, quan hệ giữachúng ta nhất định phải dùng ngữ khí này để nói chuyện sao?”Ta gần nhưkhẩn cầu nhìn hắn: “Bất kể thế nào, đây cũng là hai bên đánh giá côngbằng, không phải ân oán cá nhân.”
Gia Cát Lượng quay đầu thởdài: “Ngươi thắng rồi, bất luận là công khai hay lén lút, vẫn là ngươithắng. Nhưng mà, không có nghĩa ta sẽ cúi đầu trước ngươi.”
“Ta chưa từng có ý tỷ thí với ngươi, cũng không cần ngươi cúi đầu. Khổng Minh, nếu mục tiêu theo đuổi của chúng ta giống nhau, tuy rằng đối tượng thề trung thành khác nhau,nhưng giữa chúng ta có tiếng nói chung, ngươi đừng coi ta là tử địch,được không?”
Gia Cát Lượng cười lạnh nói:“Ngươi làm tất cả những chuyện đó mà không hề áy náy sao? Tào Tháo làhạng người gì, ngươi còn không hiểu rõ? Cho dù không tàn bạo như ĐổngTrác, nhưng thủ đoạn cũng không kém phần ác độc. Ta lại muốn nhìn xemsau này ngươi sẽ kết thúc thế nào.”
Ta thở dài: “Khổng Minh, tabiết ngươi đối với cuộc chiến ở Từ châu trong lòng có ám ảnh, đối vớithừa tướng có hiểu lầm. Đúng, ngươi nói không sai, thừa tướng ở một mứcđộ nào đó không làm được người tốt hay nhân từ giống Lưu hoàng thúc củangươi, nhưng mà ngươi đối với tất cả quan niệm của hắn đều là nghe nói,lại chưa từng tự mình trải qua, làm sao biết ta lựa chọn không đúng?”
“Vậy ngươi thì sao? Ngươi rốt cuộc hiểu rõ hắn được bao nhiêu mà nhận định hắn là chủ công? Hừ, tadám nói, nếu như Hoàng thúc có được một nửa vốn liếng lập nghiệp của Tào Tháo, hiện tại thành tựu có được căn bản không phải Tào Tháo có thể sosánh. Ta vẫn một câu kia, thiên hạ là thiên hạ của người nhân đức, những người khác dù có bản lĩnh, chẳng qua là oai phong nhất thời, không thểmang lại hạnh phúc chân chính cho người trong thiên hạ.”
Đối mặt với sự kiên trì củaGia Cát Lượng, ta do dự một chút, nhẫn tâm nói ra: “Ngươi cho rằng LưuBị thật sự nhân từ sao? Tất cả những gì hắn làm mục đích cuối cùng đềulà vì hắn. Hắn không chiếm được thiên thời, cũng không có địa lợi, duynhất có thể tranh thủ chính là nhân tâm. Ta nói không sai chứ? Nếu cóngười hoặc việc ảnh hưởng tới tiền đồ hay tính mạng của hắn, hắn đối xửvẫn rất nhẫn tâm, chẳng hạn đối với ta. Hắn hạ độc dược mãn tính với ta, nếu không phải ta nhiều năm tự thí nghiệm dược liệu, thân thể có chútkháng được độc tính, sớm đã chết ngoài thành rồi. Có lẽ ngươi không tin, nhưng đây là sự thật. Rõ ràng hận ta muốn chết, lại ra bộ nhân từ không đành lòng làm hại. Đến giết người cũng không dám dùng thủ đoạn quangminh chính đại, lại hạ độc sau lưng, đó cũng là nhân giả sao? Đây chínhlà minh chủ nhân quân ngươi khao khát được cống hiến sao? Ngươi nói thừa tướng tàn bạo, thủ đoạn độc ác, nhưng cho tới bây giờ, ông ấy giếtngười rất rõ ràng, không bao giờ âm thầm xuống tay.”
Gia Cát Lượng trầm mặc một hồi mới nói: “Chuyện hạ độc với ngươi, ta cũng biết.”
“Cái gì?” Ta quả thực khôngtin vào lỗ tai mình, trong lòng chảy qua một dòng nước lạnh: “Ngươibiết? Nói như vậy, ngươi ngầm đồng ý? Khổng Minh, ngươi hận ta đến mứcđó sao?”
Gia Cát Lượng cười giễu cợt:“Theo lý mà nói, làm như vậy có chút…, nhưng chủ công cũng không phảithật sự muốn giết ngươi. Chúng ta cũng phải đề phòng Tử Long không tới.Sự thật chứng minh biện pháp phòng bị này rất đúng. Nhưng mà, hành độngcủa ngươi lại nằm ngoài dự liệu của chúng ta.”
“Vì đề phòng huynh trưởng không thể tới?” Ta nghi ngờ.
“Đúng. Chủ công mặc dù không nói với chúng ta, nhưng thân binh của ta trong lúc vô tình đã nhìnthấy, ta cũng không đành lòng, nhưng cẩn thận suy nghĩ, ta biết dụng ýcủa chủ công là muốn giữ lại ngươi. Bởi vì nếu Tử Long không thể tới,sau khi độc tính của ngươi phát tác, sẽ phải ở lại thành tìm thuốc giải, đến lúc đó….”
Ta tỉnh ngộ: “Chẳng trách lúc ấy trên tường thành ngươi rất chắc chắn. Không sai, phương pháp này sẽhữu hiệu, nếu ta thật sự đồng ý dùng bản thân đổi lấy Tam tướng quân.Nếu ta trở lại, các ngươi vẫn có thể yêu cầu thừa tướng thả huynh trưởng ra. Ha ha, Lưu hoàng thúc so với thương nhân như ta còn tính toán khônhơn.”
Gia Cát Lượng cười khổ: “Vẫn không bằng được ngươi. Xem ra, chuyện nhảy thành kia ngươi đã sớm dự tính trước.”
Ta lắc đầu: “Trước khi tớichưa từng nghĩ, bởi vì căn bản không tin ngươi có thể biết chuyện, Lầnđầu tiên bị mang lên tường thành, trở về mới có ý nghĩ này. Phương phápnày không tốt, ta không ngã chết một nửa là do vận khí tốt.”
Gia Cát Lượng nhìn chăm chúvề phía ta: “Nói như vậy, ngươi cược mạng sao? Chẳng lẽ, ngươi thật muốn cứng đầu như vậy, dù phải mạo hiểm mất đi tính mạng cũng muốn thắngta?”
Ta giương mắt nhìn về phíahắn, vẫn trong suốt sáng ngời, tràn ngập cơ trí như thế, vội vàng quayđầu, đứng dậy ra trước cửa sổ. Ổn định tâm tình một chút, ta dùng ngữkhí lạnh nhạt nói ra những lời tàn nhẫn với Gia Cát Lượng: “Khổng Minh,thất bại của ngươi đã định từ lúc chúng ta gặp nhau rồi. Chính vì ngươikhông biết gì về ta, mới có thất bại.”
Đúng như ta nghĩ, Gia CátLượng một chút phản ứng cũng không có, ta chậm rãi xoay người nhìn hắn,hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói run rẩy: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi sớmđã là người của Tào Tháo?”
Ta chậm rãi, nhưng rất mạnhmẽ gật đầu: “Đúng, ta là người tới bên cạnh thừa tướng sớm hơn bất cứai. Đã sắp hai mươi năm rồi. Cho nên, ta vô cùng hiểu rõ thừa tướng.”Hắn là người thông minh, không cần ta nói nhiều.
Gia Cát Lượng mềm oặt giốngnhư bị rút đi toàn bộ khí lực, qua một hồi thật lâu, hắn đột nhiên cườilớn, ôm lấy ngực mà cười, cười đến nước mắt chảy dài: “Lợi hại, bộiphục, ta vậy mà, vậy mà… Thì ra ngay từ đầu đều là ta quá tự tin, ngươinói rất đúng, ta thật sự quá tự cho mình là đúng, lại coi một người nhưvậy thành tri kỷ, ta giao ra chân tình, nhưng lại chỉ là đồ chơi trongtay người khác. Gia Cát Lượng ơi là Gia Cát Lượng, uổng cho ngươi là nam nhân, uổng là nam nhân.”
Giọng nói của hắn khiến tacảm thấy vô cùng thê thảm, ta muốn chạy trốn, chạy khỏi nơi này, nhưngchân ta như mọc rễ, không thể chuyển động. Gia Cát Lượng từ từ lắngxuống, hắn giơ tay lau nước mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi nên hài lòng, còn đứng ở đây làm gì? Xem ta làm chuyện cười còn chưa đủ sao?”
Ta chậm rãi ngồi xuống:“Khổng Minh, ta biết, chuyện này với ngươi mà nói rất quá đáng, theo lý, ta có thể không nói ra, nhưng ta không muốn ngươi từ bên ngoài biếtchuyện này. Ta trở thành mưu sĩ của chủ công là một năm sau khi huynhtrưởng rời nhà đi. Ngươi nói ta coi ngươi là trò cười, ngươi sai rồi, từ đầu tới cuối, ta chưa từng có ý định đối địch với ngươi. Từ sau khi tabiết ngươi sẽ không về với thừa tướng, ta đã tìm cách không cho ngươixuất sĩ. Đương nhiên ta biết Lưu hoàng thúc đã tới nhà tìm ngươi mộtlần, ở Tương Dương, ta kiên trì đeo bám khiến ngươi trở thành sư phụ của con ta, ta cho rằng có Thư nhi ràng buộc, ngươi sẽ không phân tâm nghĩtới việc đầu phục Lưu hoàng thúc. Vốn dĩ, ta lúc ấy muốn đưa vợ chồngngươi tới Giang Đông, gặp Tử Du huynh trưởng, ở đó một năm là có thểtránh được việc Lưu hoàng thúc tới cầu hiền, sau đó, ta lại đưa cácngươi tới học đường ở Tương Dương, sắp xếp cho ngươi một công việc cóthể thi triển tài hoa. Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, người tính khôngbằng trời tính, chuyện Thượng Hương trốn nhà đi và Lưu Cảnh Thăng bệnhnặng làm rối loạn tất cả kế hoạch của ta, dẫn tới một chuỗi hậu quả,trực tiếp khiến ngươi trong thời gian ta rời khỏi Tương Dương lại tớivới Lưu hoàng thúc, cũng khiến chúng ta không thể không xuôi nam tớiKinh châu trước. Nhưng ta xin ngươi tin tưởng ta, ta chưa từng có ý muốn hại các ngươi, chưa từng có. Ở Tân Dã ta cũng đã nhiều lần thể hiệnquan điểm, nhiều lần khuyên ngươi và huynh trưởng, bởi vậy ngươi khôngnên cảm thấy việc này là bất ngờ.”
Ta một hơi nói nhiều như vậy, Gia Cát Lượng chỉ lẳng lặng nghe, không chút hồi đáp, đợi ta nói xong,hắn chậm rãi đi tới bên giường nằm xuống: “Nói những chuyện đó bây giờvô ích, ngươi đi đi, ta muốn suy nghĩ cho kỹ.”
Ta còn muốn khuyên nữa, nhưng rất khó nói tiếp. Nghĩ một chút, ta làm cố gắng cuối cùng: “Khổng Minh, ta biết ngươi không muốn làm việc cho thừa tướng, ta cũng không yêu cầu ngươi làm như vậy. Nếu ngươi đồng ý, tới học đường đi; nếu ngươi khôngmuốn, cũng có thể thoái ẩn. Ta, ta, ta nghĩ Vân nhi cũng muốn cùng cácngươi sống nhàn tản một đời ở Mai hoa tiểu cư.” Căn răng một cái, tabuông lời hứa.
Gia Cát Lượng thân thể đangnằm run lên một chút, rồi không có động tĩnh gì khác. Ta đưa tay lênngực, nắm lấy hòn đá hắn tặng ta, lặng lẽ chờ đợi. Thân phận đã bại lộ,thoái ẩn cũng không phải không thể, có thể cùng bọn họ sống cả đời không hỏi thế sự cũng không có gì nuối tiếc.
Không biết trải qua bao lâu,Gia Cát Lượng cuối cùng xoay người, nhìn ta thản nhiên nói: “Cảm ơn sắpxếp của ngươi. Có điều, ta muốn từ từ xem thế nào, ít ra lúc này khôngthể bỏ chủ công đi hưởng phúc.”
Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn không cự tuyệt ta, chính là cho ta hy vọng, có hy vọng là tốt rồi,với lại, suy nghĩ của hắn không có gì quá đáng: “Ta hiểu rồi. Ngươi yêntâm, chúng ta sẽ không giết Lưu hoàng thúc, bất kể nói thế nào, ta cũngkhông để ngươi và huynh trưởng trải qua thống khổ hay thương tâm. Ngươinghỉ ngơi đi, ta về.”
Rời khỏi phòng, ta đứng trong sân nhìn một gian phòng khác, Lưu Bị bị giam ở đó. Nghĩ một hồi, takhông đi gặp hắn, không có gì cần gặp.
Rời khỏi phủ nha, ta tới chỗTrần Đáo. Trần Đáo không bị giải tới nhà giam, mà bị giam ở nhà. Đây làmột tiểu viện, cũng là sau khi bọn họ đến trưng dụng của một thương gia. Xung quanh sân có binh lính trông coi, bên trong là thân binh của TháiSử Từ, hắn làm việc đúng là mười phần ổn trọng.
Vợ chồng Trần Đáo không ngủ,hắn là đại tướng, không thể được đãi ngộ nhẹ nhàng như Gia Cát Lượng,bởi vậy thấy ta vào nhà, Trần Đáo hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý tới ta, phu nhân của hắn miễn cưỡng cười cười, cũng không đứng dậy.Biết Trần Đáo rất giận, ta cũng không muốn bị mắng, mà cười hỏi phunhân: “Đại tẩu, thương thế Trần đại ca thế nào? Ta tới xem bệnh chohắn.”
Trần Đáo hừ lạnh một tiếng: “Ta không sao, cho dù có chuyện cũng không phiền tới ngươi. Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
Ta nhún vai: “Tức giận gìchứ, lúc ta bị các ngươi bắt, cũng không giống như ngươi. Ta ngồi là đại lao, ngươi lại được ở nhà.”
Trần Đáo thở phì phì nhìn về phía ta: “Ngươi không vui, cứ việc giết ta. Ai thèm.”
Trần phu nhân nhanh chóngkhuyên can: “Đây là gì chứ? Tử Vân cũng là có lòng tốt, nói thế nào cũng là người một nhà, sao không nói chuyện cho tử tế?” Một câu hai nghĩakhách sáo, ánh mắt trên mặt cũng không tốt lắm.
Ta da mặt dày: “Ha ha, đạitẩu cũng nói nhảm sao? Thật sự sợ ta giận giết Trần đại ca sao? Ta nàocó lá gan này. Đại tẩu, tẩu cũng nói rồi, chúng ta là người một nhà, talà tiểu huynh đệ, bị huynh trưởng mắng cũng phải.”
“Ai cùng hắn là người mộtnhà? Nàng chẳng lẽ không biết hắn đến Tử Long cũng hại? Muội tử và đámnhỏ lúc này còn chưa biết sống chết thế nào đâu?” Trần Đáo không hềkhách khí, cũng không nhận tình cảm, một bức ta muốn chết, xem ngươi làm gì được ta.
Ta không thèm tức giận vớihắn, cười hì hì nói: “Ta nói rồi, huynh trưởng không sao cả. Đại tẩu lại càng khỏe. Trần đại ca muốn biết đại tẩu thế nào, rất đơn giản, cùng ta về Lạc Dương chẳng phải sẽ biết sao? Ta ở Lạc Dương đã xây nhà cửa chocác người rồi, ba nhà ở gần nhau, mọi người đều tới ở, sau này sẽ rấtnáo nhiệt. Trần đại ca, ngươi và đại tẩu cũng nên có con rồi.”
Trần Đáo như cũ hừ lạnh mộttiếng, mở miệng lại muốn mắng chửi người. Ta vội chặn hắn lại: “Trần đại ca, đây chính là ngươi không đúng. Hai quân giao chiến kẻ trí dũng song toàn sẽ thắng, đánh không lại chúng ta, chứng minh các người không đủbản lĩnh, không đủ thực lực. Với lại, ngươi thua trong tay Ngũ ca ta,cũng là võ nghệ ngươi không bằng hắn. Ngươi không thể vì mình thua màhận tới ta chứ? Một chút phong độ cũng không có.”
“Phong độ? Ngươi, ngươi nói phong độ với ta? Không biết xấu hổ.” Trần Đáo bị ta chọc tức.
Ta coi như không cười: “Vốnlà vậy. Các ngươi đều như vậy, huynh trưởng ta thua muốn tự sát, ngươithua lại muốn mắng chửi người, đều không có ý nghĩa. Theo người nào họctính nấy, đi theo Lưu hoàng thúc, cái khác đều không học, ngươi lại đihọc cái tính thối ấy.”
“Cái gì?” Trần Đáo kinh hãi: “Ngươi nói cái gì? Tử Long tự sát?”
Ta bĩu môi: “Có ta ở đây, sao có thể để huynh ấy làm chuyện ngu xuẩn. Huynh ấy không sao, ta thayhuynh ấy cản lại, thiếu chút mất mạng.” Nghĩ đến một kiếm kia, da thịtta vẫn còn đau: “Trần đại ca, ta biết ngươi giận ta lừa các ngươi, nhưng huynh đệ ruột già lại ở hai phe, đây cũng không phải chuyện lạ, huynhtrưởng của Khổng Minh tiên sinh ở bên Giang Đông, tình cảm huynh đệchẳng phải vẫn rất tốt sao? Quan điểm chính trị có thể khác nhau, có thể đối đầu, nhưng chúng ta đều không phải người vì mục đích mà không từthủ đoạn. Đừng tức giận, theo ta về Lạc Dương, huynh trưởng cũng sẽ đi.Ba nhà chúng ta ở cùng nhau, sống hòa hợp tốt đẹp”
“Ngươi tưởng bở.” Trần Đáotrắng mắt lườm ta: “Nói cho ngươi biết trước, ta sẽ không đầu hàng TàoTháo, cũng sẽ không rời khỏi chủ công. Ngươi giết ta đi, còn có thể dâng công cho Tào Tháo, nếu không, coi như ngươi uổng phí tâm cơ.”
“Dâng công? Dùng đầu củangươi?” Ta ngắt lời: “Nói khó nghe, muốn dâng công, đầu Lưu hoàng thúcđáng tiền nhất, tiếp theo là đám Quan tướng quân. Còn ngươi à, còn sốngchúng ta còn có thể nói chút tình cảm, chết rồi, gì cũng không có nữa.”
“Ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy được?” Trần Đáo lại bắt đầu tức giận.
Ta cười: “Được rồi, đừng tứcgiận, giận nữa sẽ thành lão già đó. Ngươi không muốn con của ngươi saunày nhìn một ông lão đầu tóc bạc phơ gọi phụ thân chứ?”
Sự vô lại của ta khiến vợchồng bọn họ thật sự là giận không được cười không được, mắt thấy thầnsắc hai người đã khá lên, ta vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Trần đạica, đừng nói linh tinh nữa, Lưu hoàng thúc đã bại rồi, không còn cơ hộixoay chuyển nữa. Cho dù thế, thừa tướng cũng sẽ không giết hắn, huốngchi là các ngươi. Lại nói chuyện dâng công, ngươi có biết hay không, vìbảo vệ ngươi bình an, Ngũ ca ta là đại tướng như vậy, thế mà công lao gì cũng không cần, chỉ đi trông chừng ngươi. Hắn vì sao lại làm như vậy?Còn không phải vì chúng ta là người một nhà sao. Ngươi còn nói chúng takhông có nghĩa khí, không có tình cảm sao?”
Trần Đáo trầm mặc, hắn biếtmột đại tướng trên chiến trường muốn làm gì, hắn cũng rất cảm kích TháiSử Từ, nén một bụng tức giận chỉ có thể phát lên người ta. Cũng may damặt ta dày, có thể để hắn mắng, ha ha, bị người trong nhà mắng sẽ khôngmất khối thịt nào. Một lát sau, Trần Đáo nói: “Ngũ ca của ngươi là mộthán tử, ta cũng kính phục hắn. Nhưng mà ngươi, hừ.”
Ta vui vẻ nói: “Đúng, đúng,đúng, Ngũ ca ta là hảo hán, ta là tiểu nhân, vậy được chưa? Đừng tứcgiận, hôm nay ta tới thăm ngươi một chút thôi, hai ngày nữa ta đi trướcmột bước, các ngươi đừng nghĩ gì, trở về Tương Dương hãy nói.”
“Ngươi phải đi? Đi đâu?”
“Ngạc thành. Ta đi gặp Lưu Kỳ công tử, tranh thủ khuyên hắn mở thành quy hàng. Có thể tránh đượcchiến tranh là tốt nhất.”
Trần Đáo liếc mắt nhìn ta, nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi bảo bọn họ mở xiềng xích cho ta, ta không chạy nữa.”
Ta không ngốc như vậy, xoayngười bỏ chạy: “Việc này ta không nói được. Ngươi nhịn một chút đi, đợivề rồi hãy nói. Ta đi đây, đợi các ngươi cùng huynh trưởng và ta gặpmặt, chúng ta sẽ nói tiếp.”
Tuân Du bọn họ ở Hạ Khẩu cònnhiều việc phải làm, ta không có nhiều thời gian như vậy, sau khi nghỉngơi hai ngày, không để ý bọn họ khuyên giải, khăng khăng lên đường điNgạc thành. Chỉ có Lưu Kỳ hoàn toàn quy thuận, Kinh châu mới triệt đểvào tay chúng ta. Trong hai ngày này, ta cũng đi gặp Gia Cát Lượng mấylần, còn ăn cơm với hắn mấy bữa. Có điều, chúng ta đều không nói tớichuyện quy hàng, hiện tại không phải lúc đề cập tới chuyện này, tránhphá hoại không khí có thể gọi là bình yên giữa chúng ta. Gia Cát Lượng ở trước mặt ta biểu hiện rất bình tĩnh, có điều cứ nói vài câu lại tìm cơ hội châm chọc ta một phen. Biểu hiện của hắn như vậy lại khiến ta yêntâm, dù sao da mặt ta dày, kệ hắn thôi!
Ta cùng Hạ Hầu Đôn, dẫn theoba vạn quân do hắn mang đến tới bên ngoài Ngạc thành, đại doanh Tào quân dài vài dặm, vây nơi này chật như nêm cối. Ta nhìn đại doanh nghiêm cẩn mà tấm tắc khen ngợi: “Nguyên Nhượng, các ngài thật giỏi, lần này xuôinam, từ quê nhà dẫn theo bao nhiêu nhân mã tới vậy?”
Hạ Hầu Đôn vui vẻ: “Ta một mình tới đây, nhân mã ở đây đều do Bá Ninh tiên sinh an bài, ngươi vào trong sẽ biết.”
Ta vào đại doanh mới biết,chí ít một nửa lều trại là trống không. Quân Tào Nhân và Mãn Sủng chẳngqua chỉ có ba vạn người, lại khiến Lưu Kỳ sợ tới mức núp trong thành,đến phá vây cũng không dám, Mãn Bá Ninh cũng không phải người dễ chọc.
Thấy ta tới, hai người đềumừng rỡ, Tào Nhân tiến lên xem ta một chút: “Nghe nói tiểu tử ngươi nhảy thành tự sát, còn chưa chết à!”
Ta cười không ngừng: “Vốnđịnh chết, sau nghĩ đến tên gia hỏa Tào Tử Hiếu còn đang sống rất vuivẻ, ta thế nào cũng không thể bỏ hắn lại, vì thế được nửa đường thì quay về!”
Hạ Hầu Đôn ở phía sau ta cười lớn: “Không thể tận mắt thấy Tử Vân nhảy xuống, là nuối tiếc lớn nhất đời này.”
Ta quay lại đấm hắn một quyền: “Coi chừng ngày nào đó ta ném ngươi từ bờ tường xuống nhé.”
Mãn Sủng cười lớn: “Vậy cònphải xem tường gì. Thành Hạ Khẩu chúng ta đều không muốn nhảy đâu, nhưng nếu là tường nhà mỹ nữ nào đó…”
Ta vội cầu xin tha thứ: “Được rồi, các ngươi tha cho ta đi, còn nói lung tung nữa, đừng nghe lời đồn bậy mà cười ta.”
Ba người đều bật cười, TàoNhân xáp lại bên tai ta lặng lẽ nói: “Nếu Chiến thần coi trọng cô nươnglà ai, cũng không cần phải vượt tường chứ?”
Ta đẩy hắn: “Bớt ba hoa đi. Ta cho các ngài biết, chủ công có nghiêm lệnh, thân phận Chiến thần không cho lộ ra ngoài.”
Tào Nhân giả bộ khom người nói: “Vâng, đại nhân có lệnh, mạt tướng không dám trái.”
Ta quay người trợn mắt, không biết phải làm sao: “Thật đúng là không thể trêu vào các ngươi. Đúngrồi, trong thành có biểu hiện gì không?”
“Không có. Ta nghĩ, bọn họ có khả năng đang chờ tin tức.” Trả lời ta là Mãn Sủng.
“Vậy các ngươi tính sao?”
Tào Nhân cười cười: “Bá Ninhnói, địch không động, ta cũng không động. Ta chính là lo lắng bên GiangĐông. Cũng may các ngươi đem quân tới, có sáu vạn đại quân, công thànhkhông thành vấn đề.”
Ta nháy mắt mấy cái: “Nhưng mà, công lao này ta muốn nhận, làm sao đây?”
Mãn Sủng nhìn nhìn Tào Nhân, lại nhìn ta rồi cúi đầu: “Tử Vân, ngươi có nắm chắc không? Không thể nhảy lần nữa đâu.”
Tào Nhân gật đầu: “Tử Vân,chúng ta không để ý có công lao hay không công lao, mà lo lắng chongươi. Lưu Kỳ có thể bị ngươi thuyết phục hay không còn chưa biết. Lỡhắn muốn giam ngươi, hoặc là… tường thành Ngạc thành cao hơn so với HạKhẩu nhiều, có thể không mạo hiểm thì đừng đi.”
Hạ Hầu Đôn tuy rằng sớm biếtquyết định của ta, nhưng hắn vẫn kiên trì thái độ phản đối, bọn họ không phải không đồng ý ta vào thành, cũng không phải sợ ta cướp công, mà lolắng cho an nguy của ta, dù sao đây cũng là do ta tự chủ trương, khôngcó quân lệnh của Tào Tháo, lỡ ta ở đây xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ không thể nói rõ!
Ta cười tiếp tục giải thích:“Đối với chuyện thuyết phục Lưu Kỳ, ta có mười phần nắm chắc, dù nói thế nào, ta có ơn cứu mạng với hắn. Còn nữa, thân phận của ta bọn họ cònchưa biết, không có nguy hiểm.”
Mãn Sủng và Tào Nhân nhìnnhau, Hạ Hầu Đôn bước qua bước lại, bọn họ rất thận trọng. Có điều, thấy ta kiên trì như vậy, Mãn Sủng cuối cùng thở dài: “Bỏ đi, chuyện ngươimuốn làm, chúng ta không ngăn được. Như vậy đi, ngươi yên tâm mà đi,chúng ta sẽ cho người bảo vệ ngươi. Đồng thời, chúng ta ở lại đây tạo áp lực. Bọn họ nên biết điều, mọi người đều tốt, nếu không, đừng tráchchúng ta hạ thủ lạnh lùng.”
Phái người bảo vệ, nói chocùng chính là dùng vũ lực uy hiếp. Ta cười cười, không cho bọn họ pháingười, bọn họ cũng lo lắng, bỏ đi, đối phó với Lưu Kỳ, có chút uy hiếpcũng tốt. Rạng sáng ngày thứ hai, ta mang theo năm mươi người chạy tớigọi cửa. Lưu Kỳ hôm qua biết Tào quân có tăng thêm quân lực, đang khủnghoảng, nghe nói ta tới cầu kiến, tuy rằng không biết mục đích của ta,nhưng ấn tượng ta để lại cho bọn họ chính là đa mưu túc trí, vội vàngđón ta vào đại đường quận Giang Hạ.