Tào Tháo mệnh lệnh cho đại quânlên đường, đuổi theo hướng đông nam. Ta đổi một bộ áo đen, che mặt nhưtrước, rồi mới chậm rãi rời khỏi lều, Trương Liêu và Cam Ninh đứng ở cửa giữ cương Tiểu Bạch đang đeo yếm nhiều màu. Thấy ta đi ra, hai ngườitiến tới đỡ ta lên ngựa, trong lòng bàn tay Trương Liêu toàn là mồ hôi,Cam Ninh tức giận hừ giọng: “Không phải bị thương, xem ta không đập nátđít ngươi. Chuyện lớn như vậy, ngươi lại dám gạt chúng ta, vừa rồi thiếu chút hù chết Nhị ca. Giờ còn muốn đi thể hiện. Tốt xấu thế nào, đợi lúc về xem ta xử lý ngươi. Đúng rồi, Triệu Vân, không, Tử Long huynh trưởng ngươi định xử lý thế nào? Hắn có quy thuận không? Nếu Tam ca biết việcnày, không mắng ngươi chết mới là lạ. Trời ơi, ngươi giấu chúng ta baonhiêu năm rồi?”
Ta về cơ bản chỉ có thể dựatrên lưng Tiểu Bạch mà đi, nghe hắn không ngừng oán trách, không có tinh thần chỉ có thể giải thích vài câu: “Tính cách của chủ công các huynhkhông phải không biết, nếu biết ta là Chiến thần, ta còn có thể ra ngoài sao? Với lại, uy tín của Chiến thần bị Tam ca, Công Đạt bọn họ thổiphồng, lỡ chủ công sinh lòng nghi ngờ, huynh đệ chúng ta gặp khó rồi, ta đây không có cách nào khác. Chuyện ca ca ta trước mắt chỉ có thể giamhuynh ấy lại, ta đã dặn Tần Dũng đưa đại tẩu và hài tử tới Lạc Dươngtrước, đợi bắt được Lưu Bị, ta có thể thuyết phục ca ca quy thuận chủcông.”
Trương Liêu thở dài: “Nói như vậy, ngươi cũng muốn giữ tính mạng cho Lưu Bị sao? Ta thấy bộ dạng củaTử Long huynh trưởng, nếu Lưu Bị chết, chỉ sợ hắn cũng đi theo. Ai.”
Ta gật đầu: “Nhị ca nói đúng, Vân ca ca chính là người quật cường như vậy. Nhưng mà, Lưu Bị người này cũng không nên giết, sau khi bắt được, ta sẽ thuyết phục chủ công bỏ tù hắn ở Hứa Đô, từ từ nghĩ cách. Muốn định thiên hạ, không thể không nghĩ xa một chút.”
Chúng ta đang nói chuyện,trước mặt chợt có tiếng ồn ào, đội nhân mã đột nhiên dừng lại. Ta ngạcnhiên, vội giục ngựa tiến lên. Trương Liêu ở phía sau vội kêu: “Ngươichậm một chút, để ý thân thể.”
Đuổi tới trước mặt Tào Tháo,ta nhìn lên phía trước, a, đã tới cầu Trường Bản, Trương Phi quả nhiêngiống như một ụ tháp đen lù lù, đứng ở đầu cầu. Tào Tháo thấy ta tiếnlên vội hỏi: “Văn tướng quân nói phía sau Trương Phi hình như có maiphục, Văn Hòa nói không thể có, ngươi thấy sao?”
Mai phục cái đầu hắn, chẳngqua là mấy chục tiểu binh buộc nhánh cây trên đuôi ngựa chạy qua lạithôi. Ta cố ý nghĩ một chút rồi nói: “Thừa tướng, bất kể có mai phục hay không, Lưu Bị ở ngay bên kia cầu. Trước mắt, quân đội của Lưu Bị sớm đã bị quân ta phân tách, lão bà hài tử cũng không cần, còn đặt mai phụccái gì?”
Tào Tháo gật đầu: “Có lý. Nếu vậy, chúng ta tiến lên thôi.”
Hắn vừa dứt lời, liền ngheTrương Phi kêu to một tiếng: “Ta là Trương Dực Đức người đất Yến, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến?” Thanh âm quả nhiên cao vút.
Tào Tháo nghe xong tiếng thét này, tấm tắc khen ngợi: “Hay cho Trương Phi, quả nhiên dũng mãnh.” Đạitướng xung quanh hầu hết đều bực bội, ta chỉ cười thầm.
Tào Tháo còn đang thưởng thức dũng khí của Trương Phi, lại nghe Trương Phi nói tiếp: “Trương Phingười đất Yến ở đây, ai dám đến tử chiến?” Câu nói này còn cao hơn vừanãy, rống tới chiến mã cũng lồng lên theo.
Tào Tháo nghe được run nhưcầy sấy, nhìn lại tả hữu nói: “Quan Vân Trường từng nói với ta, Tam đệTrương Dực Đức của hắn trong trăm vạn quân có thể lấy đầu thượng tướngnhư lấy đồ trong túi, các ngươi để ý, không thể khinh thường.” Thật sựlà cái nết đánh chết không chừa, thấy cái hay là coi người bên cạnhthành kẻ ngu. Mọi người cũng quen rồi, ngoại trừ có mấy người bĩu môi,đa số người đến mắt cũng không chớp.
Ta cũng đánh chết không chừalườm ông ta một cái: “Trương Phi tuy mạnh, nhưng hữu dũng vô mưu, giờ là lúc đánh trận, không phải so ca vũ, càng không phải so giọng lớn nhỏ.Thừa tướng, hôm nay nhất định phải bắt giữ người này, chặt đứt một cánhtay của Lưu Bị.”
Tào Tháo bĩu môi, ta hiểu rõ ý ông ta: ngươi không bị thương còn được, giờ ngươi thế này, làm sao bắthắn đây. Ta biết vậy, đang định mở miệng nói ra phương pháp của mình,Trương Phi đã lao xuống đầu cầu gầm rú: “Các ngươi đánh thì không đánh,lui lại không lui, là cơn cớ gì?”
Giọng nói như sấm nổ, chẳngtrách Vũ ca ca nói dã sử có truyền thuyết âm thanh này khiến nước dướicầu chảy ngược, thế mà cũng có thể nói, nước sông chảy ngược được sao?Ta còn đang buồn cười, bên cạnh Tào Tháo ngựa của một hộ vệ không chịunổi, con súc sinh phịch một tiếng quỳ xuống. Hộ vệ trên lưng ngựa bị ném ngã, thân thể vừa lúc rơi xuống trước chiến mã của Tào Tháo. Con chiếnmã này bị động tác của con ngựa bên cạnh làm chấn kinh, nhấc cao móngtrước, lúc hạ xuống vừa đúng lồng ngực kẻ kia, lần này, tên hộ vệ hộclên một tiếng, miệng phun máu tươi, dĩ nhiên không còn phản ứng khác.Chiến mã của Tào Tháo hí dài một tiếng, rút chân muốn chạy.
Những chuyện này nói thìchậm, xảy ra lại trong nháy mắt, dĩ nhiên chiến mã Tào Tháo chấn kinh,ta cùng Điển Vi phản ứng đều nhanh, ta khẽ vươn tay, dùng sức giữ lấychiến bào của Tào Tháo, đồng thời hô lớn một tiếng: “Thừa tướng bìnhtĩnh.”
Điển Vi nhảy vội xuống ngựa,đưa tay tóm lấy dây cương của con ngựa đang muốn lồng lên, vững vàngđứng đó a lớn một tiếng: “Đứng lại.”
Tiếng kêu này so ra không kém Trương Phi bao nhiêu, lỗ tai người chung quanh đều bị chấn động ongong, ta cũng không ngoại lệ, trong lòng thở dài, Điển đại ca, ngươikhông phải cố ý chứ! Chiến mã kia bị kéo ngửa đầu hí dài, tiếng kêu kiavừa bật ra, nó lại ngoan ngoãn đứng yên, dĩ nhiên cũng bị dọa. Tào Tháonhân cơ hội dùng sức ở hai chân, ổn định lại chiến mã.
Trương Liêu cùng Hứa Chử cũng lại gần, giúp Điển Vi giữ con ngựa kia. Trương Liêu nói: “Thừa tướng,chúng ta người đông, lại sợ một Trương Phi sao?”
Tào Tháo lắc đầu, lúc này mới nói được ra lời: “Tên thất phu này, ôi, hắn làm ngựa của lão phu kinhhách. Khốn kiếp, kéo xuống giết.”
Người đã đứt hơi, giết cáirắm. Ta lỏng tay buông chiến bào của Tào Tháo ra, thở dốc mấy cái, mớinói ra được: “Văn Viễn, Trọng Khang hai vị tướng quân, các người cùnglên đi, trước tiên vây hắn lại, ta có cách bắt sống hắn.”
Tào Tháo gật đầu, Trương Liêu cùng Hứa Chử nhìn nhau, vọt đi lên, Trương Phi nâng trường mâu, cùnghai người giao chiến một chỗ. Khung cảnh rất náo nhiệt, một mâu đấu vớihai đao. Mâu của Trương Phi so với vũ khí bình thường dài hơn rất nhiều, hắn ỷ vào mâu dài sức lớn, chủ động đánh ra, chiêu chiêu đều hướng tớichiến mã của Trương Liêu và Hứa Chử, cũng rất thông minh. Trương Liêu và Hứa Chử vừa phải đề phòng chiến mã bị thương, hơn nữa đao của bọn họkhông dễ tới gần Trương Phi, bởi vậy hai người họ vây xung quanh hắn,muốn ép Trương Phi xuống ngựa, trong nhất thời cũng không có cách nào.Nhưng Trương Phi muốn đả thương bọn họ, cũng không đủ bản lĩnh.
Thấy Trương Liêu và Hứa Chửkhông có việc gì, lực chú ý của Tào Tháo chuyển lên mình ta: “Ngươi định thế nào?” Đồng thời lắc đầu, ý là đừng có cậy mạnh.
Ta cười với ông ta: “Thừatướng yên tâm, ta đi giúp họ một tay.” Không để ý Tào Tháo ngăn cản, tathúc ngựa tiến lên. Tào Tháo vội ra lệnh Điển Vi đuổi theo.
Mắt thấy khoảng cách vừa đủ,ta lấy vũ tiễn đặc chế trong bọc hành lý ra, loại vũ tiễn này sẽ khôngtrí mạng, mỏng mà ngắn, xuất thủ cũng sẽ không có tiếng động, thích hợpđể đánh lén, bên trên có bôi thuốc mê loại mạnh, được luyện từ gần trămcân ma phí tán của Hoa Đà mà ra. Đây là ta đặc biệt chuẩn bị, mất cônglớn mới làm được hai cây, vốn chuẩn bị dùng cho Vân ca ca hoặc Tôn Sách, nhưng ta không dám chắc có thể dùng để bắt được Vân ca ca, lo hiệu quảcủa nó không tốt, lỡ có chuyện, sợ sẽ hại tính mạng ca ca. Có điều, hiện giờ dùng trên người Trương Phi, ta không chút băn khoăn, cũng coi nhưlàm thử nghiệm, nói không chừng sau này sẽ phải dùng cho Tôn Sách.
Nắm cung nỏ trong tay, nhắmvào Trương Phi và ngựa của hắn, cài tên lên cung, dùng hết khí lực bắnra. Vũ tiễn không mang theo tiếng gió, phá không mà đi, không khiến tathất vọng, đều trúng mục tiêu. Trương Phi hét lớn một tiếng, miễn cưỡnggạt Trương Liêu và Hứa Chử ra, từ trên người nhổ xuống một mũi tên,trừng mắt nhìn về phía ta, bẻ gẫy vũ tiễn, mắng một tiếng tiểu nhân.
Ta không có tinh lực xem phản ứng của hắn, túm chặt lấy Tào Tháo, hơn nữa hai mũi tên vừa rồi, ta đãdùng hết khí lực gom góp cả nửa ngày, rốt cuộc không chịu nổi nữa, mắtthấy vũ tiễn đã trúng mục tiêu, ta hài lòng nhắm mắt, ngả nghiêng trênngựa, thiếu chút ngã xuống. Điển Vi vừa lúc theo tới, vội vàng đỡ ta lalên: “Ngươi sao rồi?”
Ta mở mắt cố gắng cười cười: “Không có việc gì, chẳng qua miệng vết thương có chút đau.”
Điển Vi nhíu mày: “Ngươi sao không để ta xuất thủ? Có phải miệng vết thương vỡ ra rồi không?”
Ta cười khổ một tiếng, rahiệu cho hắn ôm ta xuống ngựa, nhìn về phía bên kia. Hiệu quả của thuốctê không tệ, Trương Phi sau khi trúng tên, Trương Liêu và Hứa Chử chỉđứng chờ, không tiến lên lợi dụng người ta gặp khó khăn. Trương Phi ởtrên lưng ngựa trong chốc lát đã ngồi không yên, từ trên ngã xuống,chiến mã của hắn cũng thong thả ngã xuống. Trương Liêu và Hứa Chử haithanh đao đặt trên cổ hắn, quân sĩ vội chạy lên trói người lại. Cũng làbị hắn dọa không nhẹ, dây thừng buộc hắn thành bánh chưng. Trương Phitrừng mắt nằm trên mặt đất mắng to, cái gì mà tiểu nhân đánh lén, khôngbiết xấu hổ linh tinh gì đó, toàn là lời mắng chửi vô lại của phường chợ búa, trúng thuốc tê mà giọng vẫn lớn như vậy. Ta da mặt dày, không để ý tới hắn, cũng chẳng có tinh thần mà để ý.
Lúc này, Tào Tháo cũng đứng trước mặt ta, vô cùng gấp gáp hỏi: “Ngươi sao rồi?”
Ta thở hổn hển cười cười: “Ta không sao, chỉ là không còn sức lực. Thừa tướng, nhanh cho đại quân qua sông.”
Tào Tháo gật đầu: “Ngươi vềdoanh nghỉ ngơi trước, ta đồng ý với ngươi, đừng nghĩ nhiều thêm nữa.”An ủi ta một chút, rồi gọi Phong Nguyên nhanh tìm xe tới, để lại CamNinh đưa ta và Trương Phi về doanh trướng ở dốc Trường Bản, ông ta đíchthân dẫn binh đi tiếp.
Phong Nguyên hành động rấtnhanh, chẳng qua chỉ nửa canh giờ, ta đã nằm không trên xe ngựa, bị CamNinh đưa về lều của Trương Liêu. Đặt ta nằm trên giường xong, hắn mớivội vàng đem Trương Phi áp giải về hậu doanh. Vân ca ca vẫn bị tróitrong doanh trướng, ta bị mang tới, huynh ấy vô cùng lo lắng nhìn ta. Ta nhìn huynh ấy, cố ép ra một nụ cười, lại đau đến mức không có tinh thần nói chuyện. Lại nói, binh sĩ ra ra vào vào, ta cũng khó nói điều gì,Vân ca ca không nói gì, ta càng không dám cho người cởi trói cho huynhấy, chúng ta cứ vậy nhìn nhau, mãi đến khi Lữ Bố tới.
Lữ Bố không theo đại quân đitiếp, mà đi trị thương nghỉ ngơi, đã được sắp xếp vào bệnh doanh. CamNinh sau khi đưa Trương Phi tới hậu doanh, cũng báo cho hắn biết ta bịthương trở về, hắn vội vàng chạy tới. Vào trong lều, thấy Vân ca ca, hắn ngạc nhiên một chút rồi xoay người đến trước mặt ta: “Sao lại thế này?Không phải dặn ngươi để ý sao?” Ta ngạc nhiên, hắn vội cười nói: “Đã nói ngươi phải để ý rồi, xem đi, lại bị thương rồi! Thương thế sao rồi, cógọi quân y tới xem chưa?”
Ta cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Không có việc gì, vết thương da thịt thôi. Ôn hầu, vết thươngcủa ngài thế nào? Chắc không sao chứ?”
Lữ Bố lắc đầu: “Bị thương không nặng, hai ngày là khỏe. Nghe Hưng Bá nói ngươi bị thương, ta giật cả mình.”
Ta cảm kích tạ hắn: “Cám ơnÔn hầu. Đã làm phiền ngài rồi. Trương Phi sắp xếp xong chưa? Người nàyvõ nghệ không tồi, lại có một thân sức mạnh, ngàn vạn không thể lơi lỏng hắn. Còn cả đám My phu nhân nữa. Đám người đó đều có chỗ hữu dụng, đừng thờ ơ.”
Lữ Bố cười: “Còn cần ngươinói sao? Bọn họ đã bị giam cẩn thận. Một trận này, người của chúng ta bị thương thì ít, nhưng có không ít dân chúng bị vạ lây, ta đã nhanh chóng xử lý rồi! Đúng rồi, ngươi ở đây có thuốc trị thương không? Thuốc trong tay ta sắp dùng hết rồi.”
“Ta mang theo không ít thuốc, ngài tới lều chủ công mà tìm, đều ở đó hết.”
“Được, ta đi trước. Đúng rồi, xử lý hắn thế nào? Muốn ta mang đi không?” Lữ Bố hướng Vân ca ca hất đầu.
Ta ngại ngùng giải thích: “Ôn hầu, thật có lỗi, khiến ngài sợ hãi. Đó là ca ca ruột của ta, việc nàysau này ta sẽ giải thích, hiện tại chủ công đã giao huynh trưởng cho taxử lý, không cần ngài bận tâm.”
“Ca ca ruột của ngươi?” Conngươi Lữ Bố co rút: “Chẳng trách… ha ha, huynh đệ các ngươi quả nhiênđều không tầm thường. Được, ta không quấy rầy các ngươi nữa.” Hắn đứngdậy định đi.
Ta vội vàng gọi: “Chờ mộtchút.” Lữ Bố xoay người nhìn ta, ta thoáng nhìn qua Vân ca ca, cắn răngmột cái, hạ quyết tâm: “Ôn hầu, phiền ngài cho quân sĩ lấy khóa cùm đến, phải…, chặt một chút.” Ta không thể không làm, võ nghệ của Vân ca ca ta biết rõ, không có hình cụ trói buộc, ta lại bị thương, ở đây không ailà đối thủ của huynh ấy, nếu huynh ấy lại tự sát, ta ngay cả sức mạnhchế trụ cũng không có.
Lữ Bố ngẩn người, thở dàixoay người đi ra ngoài. Cam Ninh theo sau tiến vào, nhìn hai chúng ta,hắn do dự một chút: “Tử Vân, hay là mở trói cho Tử Long huynh trưởngtrước đi.”
Ta nhắm hai mắt lại, đem nước mắt ép ngược vào trong, đến Cam Ninh nói gì cũng không dám trả lời, nếu không, thanh âm nghẹn ngào sẽ tiết lộ tâm trạng của ta. Cam Ninh thấyta không nói lời nào, hắn cũng không thể mở miệng.
Chốc lát sau, tiểu binh đãmang xiềng xích tới, nhìn tiểu binh khóa tay chân Vân ca ca lại, nớilỏng dây trói, ta mới mệt mỏi nói với Cam Ninh: “Lục ca, huynh nhanh rachiến trường đi, ở đây không cần lo nữa.” Cam Ninh nhìn ta, lại nhìn Vân ca ca, thở dài đi.
Đợi Cam Ninh đi rồi, ta đuổihết binh sĩ ra ngoài, nói cho bọn họ biết không có lệnh của ta, không có bất cứ ai tiến vào. Trong doanh trướng không còn ai, huynh muội chúngta cũng trầm mặc, ta lặng lẽ nằm ở đó, chờ Vân ca ca mắng ta. Vân ca cakhông mắng, chỉ chậm rãi tới bên cạnh sờ sờ trán ta, biết ta sẽ khôngsốt, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng.
Vân ca ca thở dài: “Ngươi quả nhiên trợ giúp Tào Tháo.”
Ta nhắm mắt nói: “Đúng, muội từng nói với ca ca rồi, Tào thừa tướng là người Như nhi tin tưởng có thể an thiên hạ.”
Từ từ kéo bàn tay ta đang đặt trên vết thương ra, Vân ca ca nhẹ vén y phục bên hông ta: “Còn chảy máu không? Lâu như vậy mới tới đây, có phải đi bắt Tam tướng quân không?”
“Đúng, là muội ra tay, mới đảm bảo bắt được hắn.”
“Ôi.” Tiếng thở dài nặng nềvang lên, sau đó là trầm mặc. Một lát sau Vân ca ca ngồi bên cạnh tachậm rãi mở miệng: “Muội biết cảm giác của ta hiện tại không?”
“Biết. Thống khổ, đau lòng,tự trách, thậm chí có chút thống hận muội lừa gạt. Ca, thật xin lỗi,muội tổn thương huynh, khiến huynh thống khổ.” Nước mắt từ từ tràn ra.
“Muội nói đều đúng. Nhưng takhông hận muội lừa gạt ta, mà thống hận bản thân lạnh nhạt vô tình. Mấynăm nay, không phải ta không nghĩ tới chuyện muội đã đầu phục ngườikhác, cũng không phải không nghĩ tới người muội đang đi theo có thể làTào Tháo, nghĩ đến những chuyện muội làm. Ta một lần lại một lần thuyếtphục chính mình, bởi vì lo lắng cho muội nên mới nghi ngờ. Ta tự đánhlừa bản thân, xét đến cùng muội cũng là nữ tử, không thể làm được chuyện của nam nhân. Vô số lần ta dùng sự lương thiện và nhân tâm của muội màthuyết phục chính mình, muội chẳng qua là làm chuyện tốt, đang giúp đỡngười khác thôi. Kỳ thực, tất cả chỉ là cái cớ, bởi trong lòng ta, muộimuội của mình nếu trở thành thần tử của người khác, tham gia vào loạnthế tranh đấu, chính là do ta bất lực, nếu không phải ta bất lực, sao có thể khiến muội phiêu bạt bên ngoài, thậm chí phải trải qua cuộc sốngđầu đao vấy máu. Vì chứng minh mình không phải là người bất lực, ta mớiép bản thân không suy nghĩ vấn đề này nữa, bắt buộc bản thân phải tinvào từng câu nói của muội, cuối cùng tạo ra kết quả tệ hại hôm nay.”
Ta không ngăn được lệ rơi:“Thật xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của Như nhi. Muội không thể nói sự thậtvới huynh, vì huynh sẽ không cho muội làm như vậy, muội sợ, sợ bị ca cagiữ ở nhà. Đi tới mức này, tất cả đều là lỗi của muội.”
Vân ca ca thở dài: “Thống hận của ta với bản thân không chỉ có thế. Truyền thuyết chiến thần ta nghenhiều như vậy, nhưng chưa từng nói với muội, ta sớm đã đem muội và hắnliên hệ với nhau, bởi ta không thể tin nổi sự thật đó. Nhưng mà, rõ ràng ta nghĩ như vậy, dự cảm như vậy, nhưng vẫn liều lĩnh động thủ với muội, không chỉ động thủ, còn khiến muội bị thương, bị trọng thương, ôi. Lúcmuội hô lên câu ấy, ta lập tức nhận ra muội, nhưng vẫn đâm ra kiếm kia.Lúc Thanh nhi đâm vào người muội, lúc muội gọi ta, tim ta đau tới mất đi tri giác. Xuống tay đối với muội muội của mình như vậy, nói ta làm saokhông đau hận chính mình.”
“Là lỗi của muội, đều là muội ép huynh. Là muội ép ca ca cùng ta đánh nhau, huynh không phải cố ý làm muội bị thương, khiến huynh chịu thống khổ, đều là lỗi của muội. Huynhmắng muội đi, như vậy trong lòng muội còn đỡ hơn một chút.” Nắm chặt tay ca ca, ta khóc thành tiếng.
Vân ca ca trong mắt cũng chứa lệ: “Muội muội của ta, ta còn không biết tâm tư của muội sao? Như nhi,muội bị ta đả thương nặng như vậy, vẫn kiên trì ra tay bắt giữ Tam tướng quân, không chỉ vì không muốn ta vì Tam tướng quân mà chết tâm, cũng vì muốn lập công để giữ mạng cho ta, có phải không? Tam tướng quân võ nghệ không thấp, muội chính là cố gắng quên mình. Bất kể nói thế nào, Nhưnhi vẫn quan tâm tới ta giống như trước đây, ta có lý do gì để mắng muội đây?”
Ta chôn đầu trong tay ca cakhóc thành tiếng: “Không phải, là lỗi của muội. Là muội khiến ca ca muốn tự sát, là muội thiếu chút đã giết chết ca ca. Ca ca không khiến lòngmuội đau, huynh muốn người đau là chính mình mà! Như nhi chịu một kiếmnày là xứng đáng, còn phải nặng hơn nữa mới phải.”
“Nói bậy bạ gì đó, ôi. Lúctrước, muội nói cho ta biết chuyện Hạ Hầu Lan, ta đã có linh cảm, có lẽngày đó ta phải truy vấn muội. Khóc thế này, nào có giống Chiến thần.”Cười nhạo ta một tiếng, Vân ca ca cầm vải bông bên cạnh lau mặt cho ta.
Ta đưa tay muốn ngăn Vân caca lại, nắm lấy cổ tay huynh ấy, cảm giác xiềng xích lạnh như băng nháymắt lan khắp thân ta, không ngăn được run lên một hồi. Cảm nhận được cái run của ta, Vân ca ca chậm rãi nắm tay ta kéo ra rồi đắp chăn lên người ta, đứng dậy hướng ra phía ngoài. Tiếng xiềng chân vang lên khiến tahốt hoảng một trận, lập tức phản ứng: “Ca, huynh không được ra ngoài.”
Vân ca ca đứng lại, quay đầu cười khổ một cái: “Ta chỉ muốn bảo bọn chúng chuẩn bị nước tới, muội rất nóng.”
Sờ sờ trán, đúng là có chútnóng, ta xấu hổ cười một cái. Dặn binh sĩ bên ngoài múc nước tới xong,Vân ca ca trở lại ngồi bên cạnh ta: “Ta biết tâm tư của muội, nhưng takhông đồng ý được.”
Ta thở dài: “Muội cũng hiểu,nhiều năm qua nếu huynh thật có thể nghe lời muội, đã sớm rời khỏi Lưuhoàng thúc rồi. Lần này, Lưu hoàng thúc chạy không thoát đâu, ông ấykhông còn cơ hội tham dự vào trò chơi tranh thiên hạ này nữa, cho nên,ca ca huynh cũng không còn cơ hội phục vụ cho ông ta nữa. Với lại, muộivẫn là một câu kia, Lưu hoàng thúc không phải chủ công tốt, không đángđể huynh bán mạng.”
“Như nhi, ai có chí của người đó, muội xem thường hoàng thúc, vì muội không biết ngài ấy. Hoàng thúclà minh chủ nhân từ, trung thành, với ta có ơn tri ngộ, ta tuyệt đốikhông phản bội ngài, muội đừng khuyên nữa.”
Ta cũng biết rõ trong nhấtthời không thể thuyết phục huynh ấy, giận dữ nói: “Ca ca, không hàngcũng được, Như nhi biết huynh không thể tin muội ngay, trước hết ở bêncạnh Như nhi được không?”
Vân ca ca thản nhiên nói:“Tào Tháo đem ta giao cho muội xử trí, muội có thể giết ta, hoặc để tatự xử, thành toàn cho lòng trung của ta. Ai vì chủ nấy, ta không oánmuội.”
Ta cười: “Ca, huynh rốt cụcvẫn tức giận.” Kéo tay Vân ca ca, ta thật lòng nói với huynh ấy: “Huynhbiết Như nhi sẽ không để cho huynh chết mà, Như nhi thà chết còn hơn. Có điều, muội cũng không thả huynh được, muội đã thề với chủ công, khôngđể huynh đi. Ca ca cũng đừng nghĩ tới chuyện tự sát, bất luận huynh dùng phương pháp gì để tìm cái chết, muội đều sẽ cùng chết với huynh.”
Binh sĩ bưng một chậu nướctiến vào, Vân ca ca thấm ướt mảnh vải đắp lên trán ta: “Ta không tứcgiận, đều vì chủ của mình, ca ca không phải đối thủ của muội, thua camtâm tình nguyện. Nhưng mà, ta không hàng, Tào Tháo dặn dò muội thế nào?Tào Tháo sẽ không cứ vậy mà tha ta chứ? So với cùng muội chịu chung mệtmỏi, không bằng để mình ta chết.”
Ta lắc đầu: “Chuyện này không cần huynh quan tâm, chủ công đã đem huynh cho ta xử trí, ông ấy sẽkhông nói gì nữa. Từ bây giờ, Như nhi sẽ không để huynh rời khỏi muộinữa.”
Vân ca ca cười khổ: “Ta không biết Tào Tháo vì sao lại tin tưởng muội như vậy, nhưng là chủ công, đặc biệt là loại người như Tào Tháo, bọn họ đối với bất luận kẻ nào cũng có giới hạn nhẫn nại. Cho nên, muội muốn giữ ta lâu dài cũng không đượcđâu. Dù sao đại tẩu muội và hài tử đã có muội chăm sóc, ta cũng không có gì lưu luyến.”
Ta trầm mặc, một lát sau tựgiễu nói: “Xem ra, ca ca đã hiểu rõ ta chắc chắn đã đưa đại tẩu về LạcDương. Suy nghĩ của huynh muội cũng biết, huynh muốn dùng cái chết đểtrốn tránh cái gì đây? Nếu huynh thật sự muốn, vậy cũng đơn giản, Nguyệt nhi ở ngay đây, huynh động thủ đi, giết muội rồi rời khỏi nơi này. Binh sĩ ngoài trướng kia không phải đối thủ, đại quân của chủ công không ởđây, không ai có thể ngăn huynh được.”
“Như nhi, ta nói rồi, ta sẽkhông thương tổn tới người thân của mình, đặc biệt là muội. Lần này đảthương muội, ta đã vô cùng hối hận, muội còn muốn dùng lời nói ép buộcta sao? Đúng, ta thừa nhận, ta muốn trốn tránh. Một bên là muội muộiruột thịt, bất kể lập trường giữa chúng ta khác nhau thế nào, máu mủruột già, đừng nói tổn thương muội, cho dù là lợi dụng ta cũng không làm được; một bên là chủ công biết ta, tin ta, bất kể phát sinh chuyện gì,ta cũng sẽ không phản bội. Trong tình hình này, muội muốn ta sống tạmthế nào? Nếu ta thật không cần muội, một kiếm này có thể lấy mạng muộirồi.”
“Một kiếm này của huynh, lấykhông phải mạng muội, là mạng của huynh. Nếu trên chiến trường ai nấyđều học huynh, đánh không được liền tự sát, còn có đại tướng sao? Đều là liều chết. Ca, Lưu hoàng thúc có phải biết huynh, tin huynh hay không,sau này sẽ thấy rõ ràng. Huynh đã nói vậy, ta cho huynh biết, nếu huynhthật sự muốn tự sát, ta sẽ chết cùng huynh, không chỉ có ta đi cùng, còn có thể khiến cả Lưu Bị cũng đi theo. Ta tuyệt đối không để huynh lâmvào cảnh để lại chủ công mình trung thành sống một mình trên cõi đời.”
“Ngươi…, Như nhi, muội uy hiếp ta sao?”
“Ca ca, ta không uy hiếphuynh. Nói cái gì mà máu mủ tình thâm? Huynh làm như vậy, kỳ thực là mặc kệ bỏ lại đám người chúng ta. Huynh có thể không cần ta, không cần đạitẩu, không cần hài tử, không cần lý tưởng, Như nhi cũng không cần cáimạng này. Cái gì mà an nguy của người trong thiên hạ? Đến mạng của ca ca cũng không giữ được, có thể quản được mạng của người trong thiên hạsao? Khụ, khụ…” Nói hết lời, ta mệt mỏi ho khan, nỗi đau trên ngườikhông so nổi nỗi đau trong lòng.
Vân ca ca trầm mặc xuống. Một lát sau cười khổ nói: “Từ sau khi muội gặp được thần tiên gì đó, ta đãnói không lại muội, đấu không lại muội nữa, ta không nói nữa, tùy muộithôi. Thuốc đâu rồi? Để ta đổi thuốc cho muội.”
Ta nghĩ đến huynh ấy cũng bị thương trong trận chiến với Lữ Bố, vội vàng hỏi: “Ca, vết thương của huynh thế nào?”
Vân ca ca lắc đầu: “Một chútthương tích nhỏ, không việc gì. Có việc là muội đó, kiếm này vì saokhông tránh, thương nặng như vậy, nếu không phải ta thu tay lại mau, đổi phương hướng, kiếm đã đâm vào ngực muội rồi.”
“Ta không thể tránh, nếukhông huynh sẽ làm mình bị thương. Huynh vì sao lại làm như vậy? Muộichế tạo Thanh nhi cho huynh, không phải để huynh dùng như vậy. Huynhthật sự một chút cũng không để ý tới chúng ta sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ,nếu huynh chết, ta phải làm sao?”
“Có cái gì mà làm sao? Tìnhhình lúc ấy, đổi lại là Như nhi muội cũng vậy thôi. Với lại, một kiếmkia của ta không phải đâm muội, chẳng qua muốn ép muội tránh ra thôi.”
“Ta biết, cho nên, ta sẽ không tránh, chỉ cần ta tránh, Thanh nhi sẽ đâm vào cổ huynh.”
Vân ca ca thở dài: “Ta thậtkhông định như vậy. Ở trên ngựa, ta có ý định tự sát, nhưng một tiếngkêu kia đã khiến ta biết là muội, một kiếm đó chẳng qua là theo bản năng muốn ép muội, ta muốn biết cho tới cùng có phải muội hay không. Nhưngmuội lại không hề để ý xông tới ôm lấy ta. Ta thu tay lại không kịp, chỉ kịp hạ thấp tầm kiếm xuống.”
Ta cảm giác được miệng vếtthương đau đớn vô cùng, hóa ra là do ta tự tìm. Nếu không bị thươngnặng, thân phận Chiến thần có phải sẽ không bại lộ không? Lúc này sựtình có phải sẽ khá hơn một chút? Nghĩ lại, cũng không nhất định, TriệuNhư mất tích, Chiến thần xuất hiện, chuyện này không thể nói qua loađược, ý định ban đầu của ta có vẻ hơi đơn giản. Ai, ta thật là ngốc, đitheo Tào Tháo làm cái gì, cứ âm thầm đi theo quân, giả dạng thành Chiếnthần đột nhiên xuất hiện là được rồi.
Thấy ta không nói gì, Vân ca ca cười: “Lại nghĩ gì thế? Hối hận, phải không?”
“Ta không hối hận. Ca ca nóixem, lỡ huynh tự sát thật thì sao? Ta thà chịu một kiếm này, còn hơnhuynh gặp chuyện. Ca, huynh cũng thật là, đánh không thắng thì tự sátsao? Nào có tướng quân như vậy, nếu tướng quân nào cũng giống như huynh, trên đời này ai cũng phải chết sao? Với lại, chết vinh vẫn không bằngcòn sống, chỉ cần sống là có cơ hội.”
“Muội cũng là nhân vật nổidanh trên chiến trường, không biết thân là đại tướng, không thể sợ chếtsao? Chết trận sa trường mới là có ý nghĩa.”
“Ca, huynh đừng mở miệng lànói chết, người đã chết, cái gì cũng không còn. Vì huynh, Như nhi đãquyết định sẽ giam giữ Lưu Bị, để huynh biết bộ mặt thật của hắn.” Tanảy sinh lòng ác độc.
Vân ca ca cười cười: “Ta biết Như nhi muội có bản lĩnh, có điều thủ hạ của Hoàng thúc đều không phảingười thường. Tuy muội bắt được ta và Tam tướng quân, muốn bắt chủ công, nói sớm quá.”
“Như nhi biết, hắn chẳng qua là ỷ vào Khổng Minh thôi, ta không sợ hắn, sớm muộn cũng lôi được hắn tới đây.”
Vân ca ca thay một tấm vảiướt trên trán ta: “Muội còn nhớ rõ Khổng Minh tiên sinh sao? Như nhi,đối với hắn, muội nghĩ thế nào? Có phải lợi dụng hắn không? Không chỉ có hắn, cả Tôn Bá Phù nữa. Kỳ thật, ta đoán muội có khả năng là người củaTôn Bá Phù. Ai ngờ, đến hắn muội cũng lừa.”
Ta ảm đạm: “Ta không biết.Ca, ta thích Khổng Minh, thực sự thích hắn, nhưng trước mắt đều là ai vì chủ nấy, ta chỉ có thể dốc sức bắt được hắn, hoặc là giam giữ Lưu Bị,hắn cũng mất đi chỗ dựa, sẽ theo ta. Bá Phù… Ôi, lúc trước ta muốn lợidụng hắn, nhưng lúc này, ta không có cách nào làm tổn thương hắn nữa, đi bước nào hay bước ấy thôi, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu sinh tử, ta có thể sẽ tìm ra biện pháp bảo vệ mọi người.”
“Ta không thể không nói suynghĩ của muội quá ngây thơ. Khổng Minh tiên sinh cũng giống như ta, sẽkhông đầu hàng, trí tuệ của hắn còn hơn cả muội, muội có thể lừa hắn bao lâu? Muội có nghĩ tới không, sau khi vạch trần thân phận Chiến thần của Tào Tháo, Tôn Bá Phù sẽ nghĩ thế nào? Ta nhận ra được, muội đối với hắn không phải toàn bộ là lừa gạt.”
Lời nói của Vân ca ca từngbúa từng búa nện vào lòng ta, không phải không nghĩ tới, nhưng vẫn khiến mình rơi vào mối quan hệ với họ: “Ca, chuyện này ta cũng không biết.Không gạt huynh, ta cũng không đơn giản là Chiến thần, kỳ thực, trướckhi tới U châu tìm huynh, ta đã là mưu sĩ của chủ công rồi. Tài năng của ta không ở trên chiến trường, mà là, mà là…”
Vân ca ca thật sự có chútkinh ngạc: “Ý muội nói, bao năm qua, muội vẫn mưu sự vì Tào Tháo? Muộilà mưu thần? Vậy, tất cả mọi việc muội làm đều là, đều là…” Nhìn ánh mắt cam chịu của ta, huynh ấy tỉnh ngộ: “Chẳng thể trách Tào Tháo tin tưởng muội như vậy, chịu để muội giữ lại mạng cho ta.”
Ta thở dài: “Lúc ấy tuổi quánhỏ, huynh lại cự tuyệt, ta không dám nói thật, sợ huynh giữ ta lại.Hiện giờ nhớ tới, ta đáng lẽ phải dùng biện pháp khác lừa huynh tới. Dùsao hiện tại cái gì nên lừa, cái gì không nên lừa, ta đều đã làm, ca catốt nhất đừng tranh cãi với ta nữa, ta biết huynh không nguyện ý, cũngchỉ có thể làm như vậy.”
“Muội muội của Triệu Vân talà đệ tử của thần tiên, ai dám chọc giận muội?” Châm chọc ta xong, Vânca ca đứng lên nói: “Không nói nữa, ta đổi thuốc cho muội đã. Ta màkhông ở đây, xem muội xử lý thế nào?” Thuốc trị thương binh sĩ đưa vàorắc trên vết thương, đau khiến ta kêu trời. Vân ca ca đau lòng: “Thuốcnày sao mà kém vậy? Thuốc của muội đâu?”
Ta cười khổ: “Ca đó, Như nhicăn bản vốn không ngờ sẽ bị thương, bình thường muội cũng không ra trận, đến chủ công cũng tới hôm nay mới biết muội là Chiến thần. Thuốc củamuội đều để trong doanh trướng của chủ công, giờ sợ là đã bị Ôn hầu mang đi hết. Bỏ đi, đợi Nhị ca về tìm hắn lấy. Thuốc này đúng là kém quá,muội rất đau.” Không đau cũng phải nói đau.
Triệu Vân bất đắc dĩ: “Muộirốt cuộc sao lại thế này? Che mặt làm Chiến thần đến người của mình cũng không biết? Muội cũng quá sơ suất rồi. Cho dù bình thường không ratrận, cũng phải chuẩn bị thuốc bên người chứ, lỡ có cái gì…”
Ta cười: “Nếu là Chiến thần,phải thần bí một chút! Ta vốn không muốn làm võ tướng, nếu không bịthương, ta cũng không để người khác biết mình là Chiến thầu đâu! Vớilại, trên đời người có thể khiến ta bị thương, sợ rằng chỉ có mình caca. Huống hồ, lần này là ngoại lệ, do ta sơ suất.” Vân ca ca hiểu rõ tanghĩ gì, huynh ấy không nói nữa, chỉ dùng vải bông chậm rãi lau mồ hôitrên trán ta.
Tào Tháo vậy mà không thật sự đuổi theo Lưu Bị. Lúc ta nghe thấy âm thanh họ trở về liền buồn bực,vốn trong lịch sử có năm ngàn binh mã cũng không dám đối diện với QuanVũ, giờ có tới hai vạn, đánh không lại năm ngàn sao? Tào Tháo tới lềucủa ta, nhìn Vân ca ca cũng không nói gì, hỏi thẳng ta: “Tử Vân, chúngta đuổi tới nơi, Lưu Bị đã sang sông, xem tình hình có thể không bắtđược hắn nữa, Văn Hòa bọn họ có ý kiến là trực tiếp tới Giang Lăng luôn, ngươi thấy sao?”
Xem ra chúng ta đã bị trễthời gian, bỏ đi, may mà ta đã sớm bảo Tào Tháo chuẩn bị, ta gật đầu:“Văn Hòa bọn họ nói rất đúng, phải đuổi kịp trước khi Lưu Bị chiếm đượcGiang Lăng, chặn đường Lưu Bị xuôi nam. Như vậy đi, Lưu Bị cũng chỉ cóthể co đầu rút cổ ở Hạ Khẩu hoặc Giang Hạ đợi chúng ta nghĩ ra cách bắthắn. Dù sao lần này không thể để hắn chạy nữa.”
Tào Tháo cười cười: “Cũng may ngươi đã đề nghị trước, Bá Ninh chắc đã lĩnh binh nam hạ. Như vậy đi,đại quân lập tức lên đường đi Giang Lăng. Ngươi có chịu được không? Tađã bảo Tử Hiếu tới thay Bá Ninh, hay là để hắn đưa ngươi về Tương Dươngdưỡng thương nhé.”
Ta vội vàng lắc đầu: “Thần không sao. Ở đây có huynh trưởng chăm sóc, đi theo quân không thành vấn đề.”
Tào Tháo nhìn Vân ca ca, nghĩ sẽ được nghe hắn nói một câu, Vân ca ca không để ý tới ông ta, tậptrung đổi khăn hạ sốt cho ta. Ta nhìn Tào Tháo cười khổ, hiện tại chỉ có thể như vậy, huynh ấy tạm thời không hàng, ta cũng không có cách nào.Tào Tháo biết ý ta, mỉm cười gật đầu đi ra ngoài.
Lát sau, Trương Liêu tiếnvào, nhìn thấy Vân ca ca ngạc nhiên một chút rồi vội tới chào. Vân ca ca ngược lại không hề dè dặt, mà gật đầu nhận lễ, bảo hắn lấy thuốc ra.Trương Liêu vội vàng lấy ra thuốc trị thương: “Tử Long huynh trưởng, đểta bôi thuốc cho huynh nhé?”
Vân ca ca lắc đầu nhận thuốctrong tay hắn, lệnh cho tiểu binh đổi nước muối. Ta cười: “Nhị ca, đạiquân sắp khởi hành, công việc của huynh nhiều, không cần tới chăm sócta. Ở đây có Tử Long huynh trưởng, các huynh có thể yên tâm. Mọi chuyệnđợi sau khi đánh Giang Lăng xong rồi nói. Vết thương trên người ca ca,ta sẽ chiếu cố.” Trương Liêu gật đầu đi ra ngoài.
Đợi hắn đi rồi, Vân ca cacũng không khách sáo, trực tiếp đóng cửa lều, nói không cho người ngoàivào quấy rầy, sau đó mới tới lau thuốc cũ trên vết thương của ta. Ta nửa nằm nửa ngồi, nhìn miệng vết thương, quả nhiên có chút dọa người, dùsao cũng là xuyên thủng, tạo một cái lỗ thật lớn, cho dù ta có công lựcchữa thương, không qua mười ngày nửa tháng không khỏi được. Vân ca cađắp thuốc xong nhíu mày: “Như nhi, vết thương của muội rất nặng, đừng đi theo quân nữa, không bằng trở về Tương Dương đi. Nếu sợ ta có hành động gì, ta theo muội đi là được. Với lại, chẳng qua là một thành GiangLăng, không cần muội tới lập công.”
“Ca, huynh nghĩ nhầm rồi,muội không phải cố gắng đi lập công! Thành Giang Lăng không cần phí sứccũng đánh được. Muội là mưu sĩ, không phải võ tướng, theo chủ công tớiGiang Lăng là trách nhiệm của muội. Bất luận muội đi đâu, ca ca tấtnhiên sẽ đi theo, muội nói rồi, không cho huynh rời xa muội nữa. Về vếtthương này, muội vẫn chịu được, chỉ cần đến Giang Lăng là có thể nghỉngơi mấy ngày, sẽ không sao nữa.”
Vân ca ca thở dài, không nóigì thêm, xoay người để ta cởi giúp giáp trụ, băng bó vết thương. Cũngkhông tệ lắm, bị thương rất nhẹ, chảy rất ít máu, đắp thuốc rồi hai ngày là khỏi.