Nhận được tin Tôn Sách tự mình xuất mãthảo phạt Sơn Việt, ta không hiểu sao bỗng buồn bực bất an, không quantâm việc ở Lương châu nữa, với lại, nơi này cũng không còn gì cần đếnta. Cáo biệt Tào Tháo, ta ngay cả Nghiệp thành cũng không về, ra roithúc ngựa một đường xuôi nam. Tới Lạc Dương, người trong nhà báo TầnDũng đã tới Giang Đông trước, khiến ta ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, không dám nghỉ ngơi, đi thẳng tới Kiến Nghiệp.
Trong thành Kiến Nghiệp, TầnDũng vạn phần lo lắng đang đợi ta, nhìn thấy ta cũng không buồn chàohỏi: “Công tử, tin thắng trận của đại quân Tôn Sách vừa truyền tới, nghe nói bọn họ bắt được một viên đại tướng của địch, là người Hán, có địavị rất cao trong quân Sơn Việt, tôi sợ là Hứa Quần.”
Ta nhíu mày khẩn trương: “Đại quân Tôn Sách giờ ở đâu? Tin tức từ đâu tới? Không phải ta đã nói vớiHứa Quần, bảo bọn họ đừng xuất binh, không được có hành động lớn sao?Thế nào lại khiến Tôn Sách tự mình xuất binh? Nếu Hứa Quần bị bắt, HồngAnh đâu rồi?”
Tần Dũng nói: “Đại quân Ngôhầu hiện tại mới tới Đô quận. Nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng tin tức nói, chủ lực Sơn Việt một năm hai lần tấn công thành trì lớn,các quận ở phía nam đều thấp thỏm lo âu, Tôn Sách liền tự mình xuấtchinh thảo phạt. Hứa Quần bọn họ trúng kế, bị gian tế bán đứng, bị đạiquân bao vây, hình như bọn họ giết được gian tế, nhưng không thể toànthân thoát ra. Người bị bắt, trước mắt còn chưa có tin tức cụ thể, Ngôquân phòng bị nghiêm ngặt, người của chúng ta không thể chứng thực thânphận người này.”
Sự tình rất khó giải quyết,ta cũng không quan tâm chuyện khác nữa: “Chúng ta lập tức tới Đô quân,bất kể ai bị bắt, xem tin tức trước mắt không phải Hứa Quần thì cũng làHồng Anh. Chúng ta tới đó, trước hết nghĩ cách bảo vệ tính mạng haingười này rồi tính tiếp. Nếu cần, ta sẽ đích thân đi thuyết phục SơnViệt đầu hàng Ngô quân, bảo vệ thực lực mới là quan trọng nhất.”
Đô quận là trung tâm NgôViệt, là nơi trọng yếu của đất Ngô, một trong những nơi cung cấp hànghóa cho người Sơn Việt, cũng là nơi người Sơn Việt tập trung rất đông.Từ xưa tới nay, người Sơn Việt ở Đô quận phản kháng vô cùng kịch liệt,từ sau khi Tổ Lang bị giết, các đại tướng Trình Phổ, Chu Thái đều đemquân đóng giữ ở đây, mà người Sơn Việt cũng không cam lòng mất đất đai,bởi vậy, những trận chiến nhỏ chưa từng kết thúc.
Lúc ta đuổi tới đại doanh Ngô quân, đám người Tôn Sách cũng vừa tới Đô thành. Chu Phạm thấy ta, mộtcâu khách khí cũng không nói, đã vội la lên: “Ai da, đang muốn gặp ngươi đã tới. Nhanh vào thành đi, Tử Kính bị bệnh đã lâu, đám đại phu đần độn đó một tên cũng không hữu dụng.”
Ta miễn cưỡng cười cười: “Thế nào? Xem bộ dáng gấp gáp của ngươi, ta còn tưởng ngươi nhớ rượu của tachứ. Ngô hầu có sao không? Nghe nói các ngươi đại thắng, còn bắt đượcmột đại tướng, kể ta nghe một chút đi.”
Chu Phạm lắc đầu đuổi ta đi:“Không có thời gian, ngươi vào thành đi, Ngô hầu đang ở trong thành.Người đâu, đưa Triệu công tử tới gặp Ngô hầu.”
Xem ra, Lỗ Túc bệnh không nhẹ rồi! Thân binh của Chu Phạm dẫn chúng ta vào thành, tới hành dinh đóngquân của Tôn Sách. Khác với Chu Phạm lo lắng, Tôn Sách nhìn thấy ta rấtmừng rỡ, vội bước tới gần cười cười: “Ngươi về rồi. Thế nào? Có thuậnlợi không? Chiến sự ở Lương châu nổ ra làm ta rất lo cho ngươi.”
Ta cười cùng hắn sóng vai đivào trong: “Ta có giao du với kẻ xấu đâu. Vốn từ Tây Vực về đã lâu, vìđưa người nhà chuyển tới Lạc Dương, bề bộn công việc mấy tháng trời. BáPhù, sao huynh lại đích thân xuất mã thế? Đường đường là một hầu gia,lại xung phong đi trước, có chút quá đáng. Công Cẩn cùng Tử Bố tiên sinh cũng không khuyên nổi huynh.”
Tôn Sách cười cười: “Có mộtsố việc vẫn phải tự ra tay mới được. Tử Vân, có mệt không? Sao không ởKiến Nghiệp chờ ta về?”
“Không sao. Chu tướng quân nói Tử Kính tiên sinh bị bệnh, đưa ta đi xem đi!”
Tôn Sách cũng không khách khí: “Đi theo ta. Tôn Lực, ngươi xếp chỗ ở cho Tần Dũng đi.”
Ta mỗi lần tới gặp Tôn Sách,nhất định sẽ ở lại cùng chỗ với hắn, đã thành thói quen, cho nên, tađành cười bảo Tần Dũng: “Ngươi theo Tôn Lực đi đi, hai người các ngươicũng nên thân cận một chút.” Tần Dũng hiểu ra, hướng Tôn Sách cúi ngườithi lễ, rồi đi cùng Tôn Lực.
Đến chỗ Lỗ Túc ở, Tôn Sáchngăn hạ nhân vào trong bẩm báo, mang theo ta tới thẳng phòng ngủ của LỗTúc: “Tử Kính mấy ngày nay vẫn không khỏe, nhưng hắn không chịu nóithật, đám đại phu kia cũng không dùng được. Quân vụ nặng nề, hắn lạikhông chịu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Vừa nói chuyện vừa rảo bướcvào phòng, chỉ thấy Lỗ Túc khoác một tấm áo choàng ngồi bên án thư xemcông văn, nghe tiếng động liền giương mắt nhìn thấy chúng ta, vội vàngđứng lên: “Chủ công, Tử Vân, các người sao lại tới đây?” Rồi vội vã ralệnh cho thủ hạ dọn dẹp phòng, mời chúng ta ngồi.
Tôn Sách vội bước lên: “Bảongươi nghỉ ngơi, ngươi lại đọc công văn. Thử Kính, không thể bảo vệ bảnthân trong chốc lát sao?”
Lỗ Túc cười cười: “Không saocả, nhàn rỗi trong lòng lại hốt hoảng. Khụ, khụ, khụ…. Tử Vân, coi nhưngươi đã tới, chiến sự ở Lương châu nổ ra, chủ công cùng Công Cẩn liềnbắt đầu lo lắng cho ngươi, cũng không biết gửi một phong thư tới.”
Ta bước ra phía trước cườinói: “Đừng nói nữa, ta đã nhận sai rồi. Ta không có ở Lương châu, luônbận rộn ở Lạc Dương, hết bận rồi mới nghĩ ra phải tới đây, tránh cácngười lo lắng. Tử Kinh tiên sinh, đưa tay ra đây.”
Kiểm tra mạch đập của Lỗ Túc, ta bắt đầu nhíu mày. Lúc mới bước vào, ta đã nhận ra Lỗ Túc bệnh khôngnhẹ, sắc mặt trắng bệch lại có ánh vàng, sắc môi hơi tối, trong ánh mắtcó mang tơ máu, ngón tay trắng nhợt, khớp xương còn có chút cứng. Mạchđập cho thấy bệnh trạng quả thật nghiêm trọng, gan không tốt, phổi cũngkhông thông, tim đập quá nhanh, hô hấp gấp gáp dị thường.
Thấy ta nhíu mày ngày càng chặt, Tôn Sách cũng vội: “Thế nào? Đám đại phu kia chẳng phải nói chỉ là phong hàn thôi sao?”
Ta lắc đầu, đổi sang bắt mạch tay phải của Lỗ Túc: “Khó nói, bệnh này kéo dài đã lâu. Ngươi có phảicó cảm giác sức lực rất yếu, ho nhẹ không ngừng, ban đêm thường đổ nhiều mồ hôi trộm, còn rất sợ lạnh, ăn cũng không ngon miệng đúng không?”
Lỗ Túc ngây người một chút, ha ha cười nói: “Nào có nhiều tật xấu như vậy, có chút ho nhẹ nhưng không nhiều.”
Thư lại bên cạnh Lỗ Túc tiếplời: “Công tử nói rất đúng. Đô đốc mấy ngày nay không muốn ăn, mồ hôicũng nhiều, mỗi ngày đều phải thay mới…”
Lỗ Túc lườm hắn: “Thật lắm mồm, còn không đi ra ngoài?”
Tôn Sách thở dài: “Tử Kính đừng giấu ta, y thuật Tử Vân không sai đâu. Tử Vân, chữa bệnh thế nào?”
Ta buông tay Lỗ Túc ra, thởdài: “Ta nên sớm đến đây mới phải. Bá Phù, nếu chiến sự đã xong, Tử Kính tiên sinh tốt nhất là trở về Kiến Nghiệp, nghỉ ngơi hơn nửa năm mớiđược. Bệnh hắn thật sự không nhẹ.”
Tôn Sách sửng sốt: “Nghiêm trọng vậy sao? Tử Kính…”
Lỗ Túc nở nụ cười: “Tử Vân,ngươi lại thế nữa. Đại phu các ngươi rõ ràng là đùa ta, có triệu chứngnói thành bệnh nhẹ, bệnh nhẹ nói thành bệnh nặng. Ngươi yên tâm, takhông sợ thuốc, ngươi cho thuốc gì ta uống thuốc đó là được!”
Ta cũng không bị trò cũ kỹnày lừa, tuy rằng ta cũng muốn đưa hắn rời khỏi nơi này, nhưng bệnh củahắn thật sự rất nghiêm trọng: “Tử Kính tiên sinh, bệnh của ngài khôngphải ngày một ngày hai, trước trận chiến này ngài đã mắc bệnh rồi. Chắcvì ngài thủy chiến thời gian dài, thân thể bị gió trên sông ăn mòn, ngài lại không để ý, lâu ngày thành bệnh. Mà sau khi tới nơi này, ngài lạibị nhiễm khí độc, độc khí xâm nhập kinh mạch, nhưng không điều trị đúnglúc, mới càng suy yếu. Nghe lời ta, nhanh chóng buông xuống mọi thứ, trở lại Kiến Nghiệp dưỡng bệnh.”
Lỗ Túc thoáng nhìn Tôn Sách,cười cầu ta: “Tử Vân, ngươi trước tiên cứ kê thuốc cho ta uống đi,chuyện ở đây cũng sắp xong rồi, trong thời gian ngắn ta thật sự là không thể rời đi.”
Ta thở dài đi kê thuốc, LỗTúc nói với Tôn Sách: “Chủ công, có Tử Vân rồi, tôi không sao cả. Trướcmắt phải nhanh chóng xử lý cho xong chuyện ở đây, đại quân mới có thểtrở về. Người kia vẫn không mở miệng sao?”
Tôn Sách lắc đầu: “Rất cứngrắn, các thủ đoạn ta đều đã dùng, vẫn không mở miệng nói một câu nào. Ta bảo bọn chúng dừng dùng hình, hắn sẽ không khuất phục. Ngươi và lãotướng quân thăm dò được gì rồi?”
Lỗ Túc thở dài một tiếng:“Người này quá thần bí, người Sơn Việt chúng ta bắt được cũng chỉ biếtđịa vị của hắn tại Sơn Việt không thấp, là phụ tá đắc lực của Hồng Anh,nhưng không biết lai lịch của hắn. Người lão tướng quân mua chuộc đượcchắc biết một chút chuyện của người này, nhưng lại bị hắn giết. Ôi, khóđấy!”
Tay ta kê đơn, lỗ tai lạidỏng lên nghe bọn họ nói chuyện, nghe tới đây, ta có thể khẳng địnhngười này chính là Hứa Quần, nghe thấy hắn chịu cực hình, trong lòng tathật đau xót, cây bút trong tay thiếu chút rơi xuống đất. Ép mình phảitỉnh táo lại, ta đưa đơn thuốc cho Lỗ Túc: “Bảo thân binh của ngài lậptức đi bốc thuốc đi! Các người đang nói gì vậy? Chuyện không giải quyếtđược sao? Tử Kính tiên sinh cũng không thể bị giữ ở nơi này.”
Tôn Sách thở dài, không nóilời nào, Lỗ Túc cũng mang vẻ mặt buồn bực. Ta nghĩ rồi cười: “Thế nào?Chuyện quân cơ mật sao? Vậy ta không hỏi nữa.”
Tôn Sách đột nhiên nói: “TửVân, nếu ngươi không phiền, giúp ta trị bệnh cho một người đi, đã hôn mê vài ngày, ta không muốn hắn chết.”
Trong lòng ta căng thẳng, vẫn ép mình cười nói: “Ta là thần y, có bệnh nhân thì phải khám, đi thôi.Tử Kính tiên sinh, ngài phải uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Tôn Sách đưa ta tới một nơibiệt lập trong tiểu viện, nơi này đề phòng sâm nghiêm, trong ngoài đềucó quân sĩ canh gác, thấy Tôn Sách tới, vội bước lên bái kiến. Tôn Sáchphất tay cho bọn họ lui xuống, mang theo ta vào bên trong phòng, bảoquân sĩ trông coi mở khóa ra, chúng ta mới vào được trong phòng.
Ta liếc mắt một cái đã nhậnra người nằm trên giường chính là Hứa Quần. Hắn mặc một thân hắc y, đãrất rách rưới, trên mặt rõ ràng hiện ra nhiều vết máu, tay chân đều códấu vết xiềng xích, sắc mặt tái nhợt, làn môi khô nứt, ngực phập phồngkịch liệt, đôi mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích nằm ở đó, dường nhưkhông biết có người tiến vào.
Tim ta đập rộn lên, sắc mặtcũng không tốt, vài bước đã tới trước người Hứa Quần, cẩn thận xem kỹ,hô hấp của hắn rất chậm, như có như không, khiến ta căng thẳng tronglòng. Mắt thấy hắn một thân vết thương, ta cố gắng khống chế bản thân,nhưng không thể trấn tĩnh nổi. Tôn Sách ở phía sau ta, nhìn Tôn Sáchthăm dò: “Tử Vân, ngươi mau nhìn xem, không chết là được.”
Ngữ khí hờ hững của hắn khiến ta tức giận, quay đầu cả giận nói: “Huynh đã làm gì vậy? Cho dù hắn làkẻ địch, cũng không thể nhục nhã người ta như vậy chứ? Biến một ngườithành như vậy, huynh cũng làm được sao?”
Tôn Sách sửng sốt, chợt cauchặt lông mày: “Tử Vân, ngươi làm sao thế? Hắn chính là kẻ địch của ta.Ta cũng không phải nhục nhã hắn, chỉ là muốn từ miệng hắn biết mộtchuyện, đây chẳng qua là một thủ đoạn thôi.”
Ta biết mình đã quá kíchđộng, nhắm mắt thở sâu mấy hơi, mới mở miệng nói: “Bá Phù, tranh đấugiữa ta và địch ta cũng đã gặp rồi, nhưng chuyện thê thảm thế này cònchưa thấy, ta không đành lòng thôi. Chúng ta phải nói cho rõ, người tanhất định sẽ cứu, huynh đừng thương tổn hắn nữa, nếu không ta thà làkhông cứu.”
Tôn Sách gật đầu: “Ta đã hạ lệnh không dùng hình nữa.”
Ta cũng không để ý Tôn Sáchđang nói gì, vội vã bắt mạch cho Hứa Quần, sau đó xé mở vạt áo của hắn,dặn Tôn Sách: “Bảo bọn họ chuẩn bị nước ấm tới đây, tiện thể mang thêmbếp lò tới. Mở cửa sổ ra, mùi nơi này rất khó chịu.”
Máu khiến y phục dính chặttrên người Hứa Quần, ta dấp ít nước ấm rồi mở vết thương của hắn ra,thấy rõ vết thương trên người hắn, ta vừa đau lòng vừa giật mình. Toànthân là vết thương, vô số miệng viết thương chồng lên nhau cùng một chỗ. Những vết thương này không chỉ do dùng hình, còn có do đao kích, xemra, Hứa Quần đã trải qua một phen ác đấu, bị thương không chống đỡ nổimới bị bắt. Miệng vết thương không được xử lý, nhiều chỗ đã sinh mủ.
Thấy rõ những vết thương đó,ta vô cùng phẫn nộ: “Bá Phù, các người thật quá đáng. Hắn vốn đã bịtrọng thương, các người lại còn dùng hình với hắn, hơn nữa còn là trọnghình. Nếu muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cần gì bảo ta cứu hắn?”
Tôn Sách đứng ở bên cạnh, mặc dù cảm thấy buồn cười với sự phẫn nộ của ta, vẫn rất nghiêm túc trảlời: “Trước mắt ta vẫn chưa muốn hắn chết. Người này có chút thần bí, ta muốn biết bí mật của hắn.”
Từng chút rửa sạch vết thương cho Hứa Quần, ta cắn răng cố nén xúc động, hỏi: “Huynh muốn biết bí mật gì của hắn? Chẳng lẽ không biết dùng biện pháp khác sao? Bên cạnh huynh nhiều người thông minh như vậy, cũng chỉ biết dùng thủ đoạn này đảthương người sao? Bá Phù, huynh làm ta thật thất vọng.”
Tôn Sách không cho là đúngnói: “Trận chiến địch ta, loại thủ đoạn này có gì không thể dùng? Chẳngqua người này đúng là một kẻ cứng rắn, chịu bao khổ hình vẫn không nóira một chữ, điều này càng khiến ta tò mò. Cho nên, Tử Vân, ngươi phải để tâm điều trị cho ta.”
Ta tức giận quay lại hét lớn: “Để tâm điều trị? Trị, để ngươi tiếp tục dùng hình? Hắn là người, không phải đầu gỗ.”
Tôn Sách cười: “Được, coi như ta sợ ngươi. Ta nói không dùng hình nữa là không dùng. Ngươi cứ từ từchữa cho hắn, ta ra ngoài chờ.” Hắn xoay người rời đi, ra cửa rồi dặn dò quân sĩ: “Người này tỉnh lại, lập tức thông báo.”
Thấy hắn đi như trốn, ta giận lại không có chỗ phát, hướng binh sĩ bên cạnh quát: “Đều ra ngoài chota.” Những binh sĩ vô tội kia nhìn nhau, cũng chạy ra ngoài.
Đợi trong phòng không còn ai, ta cố gắng bình tĩnh lại, quan trọng trước mắt là điều trị cho HứaQuần, qua cửa ải này rồi nói tiếp. Nhìn thấy vết thương trên người HứaQuần, ta cố nén đau lòng vẫn không thể khống chế nổi, nước mắt từ từchảy xuống, từng giọt rớt trên vết thương của hắn. Ban đầu lúc vạch rakế hoạch này, ta căn bản không nghĩ sẽ khiến hắn lâm vào hoàn cảnh này,ta dùng phương pháp nào mới có thể để Hứa Quần thoát khỏi hiểm cảnh đây?
Trong lúc ta tự trách mình không thôi, một tiếng nói vang lên:”Công tử, thật xin lỗi, là tôi không nghe lời ngài nói.”
Ta sửng sốt, vội ngẩng đầunhìn, ánh mắt trong suốt của Hứa Quần đang nhìn ta, nào có bộ dáng trọng thương hôn mê: “Ngươi tỉnh rồi? Muốn nói xin lỗi, phải là ta nói, nếuta chú ý tới ngươi nhiều một chút, ngươi cũng sẽ không…”
Khuôn mặt tái nhợt của HứaQuần lộ ra một nụ cười: “Tôi không hôn mê, chính là không muốn để ý tớibọn chúng. Nghe được tiếng ngài, tôi rất vui, trước khi chết có thể gặpngài một lần, tôi thỏa mãn rồi.”
Ta cố nén thương tâm tráchmắng hắn: “Nói bậy bạ gì đó. Ta đến rồi, sẽ không để ngươi chết đâu. Bọn họ muốn lấy được điều gì từ ngươi thế? Ngươi sao lại ngốc vậy? Nhìnngươi một thân thương…”
Hứa Quần khó khăn giật giậtthân thể: “Bọn chúng muốn biết tôi rốt cuộc là ai. Người của Tôn Sáchhình như nhận ra lai lịch của tôi không đơn giản, tôi không biết bọnchúng đã nắm được cái gì, đành duy trì im lặng.”
Ta dìu hắn chậm rãi xoayngười: “Ngươi thực ngốc, bọn họ có thể nắm được cái gì chứ? Chúng tathương lượng xem nên nói gì, ngươi nói ra tránh phải chịu khổ.”
Hứa Quần cười khổ: “Lần nàychúng ta tổn thất thảm trọng, tôi lại rơi vào tay Tôn Sách, chỉ sợ HồngAnh bên kia không thể ngăn được Ngô quân. Tôn Sách rất tò mò với thânthế lai lịch của tôi, một ngày không biết, sẽ không giết tôi dễ dàng,tôi mới có thể kéo dài tới hôm nay để gặp công tử.”
Ta gật đầu: “Biết các ngươigặp nạn, ta nhất định sẽ đến, cho nên, ngươi mới dùng loại phương phápnày để kéo dài chờ ta đến? Làm vậy cũng là không có cách nào, cũng mayta đã tới. Chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
Hứa Quần lắc đầu: “Công tử,tôi không phải vì giữ mạng. Tôi chờ ngài là muốn nói cho ngài biết,chuyện Sơn Việt chỉ sợ ngài phải đích thân đi một chuyến, sắp xếp chotương lai của bọn họ, tôi không trở về được. Còn nữa, tôi muốn xin côngtử đưa vợ về sơn trang.”
“Ngươi có vợ? Thật tốt. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho các ngươi cùng nhau trở về sơn trang. Về phần SơnViệt, ta cũng muốn đi một lần, ngươi cứ yên tâm!”
Thấy trước mặt không còn ai, ta vội hỏi: “Lần này sao lại thế? Các ngươi sao lại tấn công vào thành?”
Hứa Quần cười khổ: “Chính là vì không nghe lời ngài nói.” Hắn chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Thì ra sau khi Tổ Lang quađời, Hồng Anh cũng chỉ có thể một mình tác chiến, hơn nữa Ngô quân tăngcường phong tỏa vùng núi, tình cảnh bọn họ càng khó khăn. Lúc này, bọnhọ nhận được tin Lý Thuật ở Lư Giang làm phản, Hồng Anh muốn nhân cơ hội chơi Ngô quân một vố. Hứa Quần cũng đồng ý với việc này, cho nên, bọnhọ chủ động tấn công Ngô quân, có được một trận thắng không tệ. Ta từngdặn bọn họ, thắng rồi thì phải giấu mình, giữ bí mật, bọn họ vốn cũnglàm như vậy, nhưng lại sơ hở một chuyện, chính là chuyện gian tế. Lúctrước sau khi ta đi, bọn họ cũng dụng tâm điều tra nghe ngóng thật lâu,không có manh mối, liền cho rằng chuyện gian tế là ta phỏng đoán màthôi, không tiếp tục điều tra nữa. Kết quả liền gặp phải chuyện này.
“Gian tế? Đúng rồi, ta nghe Tôn Sách cùng Lỗ Túc nói chuyện, gian tế bị ngươi giết?”
Hứa Quần gật đầu: “Người nàychính là dược thương lớn nhất trong thành Hội Kê. Trước khi công tử mởdược điếm ở đó, vẫn cùng người Sơn Việt làm ăn, không biết lúc nào hắnđã đầu quân cho Trình Phổ, chúng ta trúng phải liên hoàn kế. Người nàyvốn trong hai năm qua nhiều lần cung cấp đồ cho quân ta, báo cho chúngta biết trước hành động của Ngô quân và nơi cất lương của họ, khiếnchúng ta nhiều lần tập kích thành công. Tôi mặc dù từng hoài nghi ngườinày, nhưng được vài lần cũng tin tưởng hắn, cuối cùng gây ra đại họa.”
Ta tỉnh ngộ: “Trong một nămqua, hai người các ngươi công kích thành trì, cũng là người này cho tintức, để các ngươi tới đoạt quân tư phải không? Tiết Trung Phục lần này,tất nhiên cũng là nghe lời hắn, kết quả rơi vào mai phục của Ngô quân.”
Hứa Quần gật đầu: “Đúng lànhư thế. Hắn nói cho chúng tôi biết, Đô thành mới có một số lớn vũ khí,Ngô quân chuẩn bị đảo quân, còn nói đại đội Ngô quân đang đóng giữ ởvùng núi, không có thủ vệ Đô thành. Có kinh nghiệm hai lần trước, chúngtôi không chút hoài nghi, liền chui vào bẫy. Cũng may tôi cuối cùng cócảm giác bất an, cho đội ngũ chia làm hai nhóm, tôi dẫn theo một đámhuynh đệ vào trước, kết quả gặp phục binh, chủ lực Hồng Anh không theovào.”
Ta nghĩ một hồi: “Hồng Anh đi đâu? Ta nghe tin Ngô quân đại thắng, đám người ngươi mang theo, hẳnkhông thể khiến bọn họ cao hứng như vậy.”
“Tôi cũng không biết. Sau khi bị bọn chúng bắt, vẫn bị giam ở đây, không gặp huynh đệ nào. Tôi cũng rất lo.”
Ta gật gật đầu: “Được rồi,ngươi hiện tại quan trọng nhất là phối hợp với ta dưỡng thương cho tốt,những chuyện khác đã có ta.”
Nói tới đây, bên ngoài truyền đến tiếng động, ta không quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Lấy thêm nước ấm đến đây, còn cả nước uống nữa.”
Ở cửa truyền đến tiếng thở dài: “Hắn đã tỉnh rồi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Ta quay đầu nhìn lại, TônSách đứng ở nơi đó, dùng một ánh mắt phực tạp nhìn chúng ta. Ta căm hậnnhìn hắn một cái, quay đầu làm việc của mình: “Trong mắt ta chỉ có bệnhnhân, vết thương của hắn ta chưa xử lý xong. Nếu huynh không bình tĩnh,cứ về trước đi.”
Tôn Sách chậm rãi đi đến: “Hắn thế nào rồi?”
Ta thản nhiên nói: “Trước mắt sẽ không chết.”
Tôn Sách đi lên trước, nhìnHứa Quần hừ lạnh một tiếng: “Loại người này mạng cứng thật. Ta biếtngươi không sợ chết, nhưng ta có thể làm ngươi sống không bằng chết. Nói thật đi, ta có thể thả ngươi một con đường sống.”
Không đợi ta nói gì, Hứa Quần cũng hừ lạnh một tiếng: “Người khác sợ thủ đoạn của ngươi, ta không sợ. Tôn Sách, mấy trò này của ngươi, có thể làm khó ta được sao?”
Ánh mắt khinh thường khiến Tôn Sách nổi giận, hắn đưa tay bắt cổ áo Hứa Quần: “Ta hiện giờ muốn giết ngươi đây.”
Hứa Quần bị hắn túm chặt,thống khổ hừ một tiếng, rồi lại nhịn xuống, nhướn mày khiêu khích TônSách: “Ngươi tốt nhất giết ta bây giờ đi, nếu không sẽ hối hận.”
Tôn Sách giận dữ: “Ngươi chorằng ta sẽ không giết ngươi sao?” Đột nhiên thấy ánh mắt mỉm cười mơ hồcủa Hứa Quần, hắn chợt tỉnh táo: “Ngươi muốn chết nhanh? Ta không chongươi như ý đâu, cho dù chết, cũng không để ngươi chết được thoải mái.”
Ta ở bên bị hai người chọcgiận, chỉ vào Hứa Quần nói: “Ngươi, câm miệng cho ta, ta không thể phícông cứu ngươi.” Lại kéo tay Tôn Sách đẩy ra ngoài: “Ngươi đi ra ngoàicho ta, không cho quay vào.”
Tôn Sách buông Hứa Quần ra,xoay người rời đi, đi tới cửa, lại quay người trở về, lôi ta bước theo:“Không cho ngươi quản hắn nữa, cùng ta trở về.”
“Ngươi làm gì vậy, buông.”
Không để ý ta vừa đấm vừa đá, Tôn Sách dắt tay ta bỏ đi: “Ngươi không đi, ta khiêng ngươi trở về.”
Ta ngoan ngoãn nghe lời, têngia hỏa này nổi tính ương ngạnh chính là không nhận người, ta lại cóchuyện cầu hắn, không thể không cúi đầu. Cùng hắn trở lại chỗ ở, TônSách căm hận liếc nhìn ta một cái, đẩy hết Tôn Lực lẫn Tần Dũng rangoài, sau đó kéo ta vào phòng trong: “Cho ta biết, ngươi quen tên kia,có phải không?”
Ta sửng sốt, nhìn về phía Tôn Sách, vẻ mặt hắn vừa phẫn nộ vừa không cam lòng. Cẩn thận nghĩ mộtchút, ta cùng Hứa Quần nói chuyện rất nhỏ, người ở ngoài không thể ngheđược gì. Thấy ta không nói lời nào, Tôn Sách nôn nóng: “Ngươi vì saokhông nói? Ta nói trúng rồi hả? Các ngươi quan hệ thế nào? Hắn lại dùngánh mắt đó để nhìn ngươi, ta…, ta…”
Ta bĩu môi, hóa ra xem nétmặt giữa chúng ta liền tức thành như vậy? Nghĩ một hồi, ta trợn trắngmắt với hắn: “Ta vì muốn tốt cho huynh, nên khuyên hắn đầu hàng.”
Tôn Sách sao chịu tin, ởtrong phòng đi qua đi lại, dường như cố ép mình bình tĩnh lại. Qua mộthồi thật lâu, hắn quay lại bên cạnh ta: “Tử Vân, nói thật cho ta đượckhông? Ta nhận ra các ngươi quen biết nhau, quan hệ tuyệt đối không tầmthường, ngươi tới đây chính là vì hắn đúng không? Nói cho ta biết đi.Ta, ta thật sự không chịu nổi.”
Ta thở dài, rầu rĩ ngồi nghĩxem nói thế nào mới lấy được hiệu quả tốt nhất. Bất kể là ở phương diệnnào, Hứa Quần đều là kẻ địch của Tôn Sách, thân thế mà ta tạo ra chohắn, sẽ khiến Tôn Sách kiêng kỵ. Nhưng thân thế thật sự của hắn ta lạikhông thể nói, nếu không, làm sao có thể nói vì sao hắn lại đến với tộcSơn Việt đây? Nếu đem hắn liên hệ với ta, rất có thể sẽ làm ta bại lộthân phận. Vừa phải nói ra thân thế của Hứa Quần, vừa phải để Tôn Sáchbuông tha hắn, vừa không thể kéo ta vào cùng, việc này phải liệu đúngchừng mực!
Ta trầm mặc khiến Tôn Sách cơ hồ không thể trấn tĩnh nổi, hắn thở hổn hển đi qua đi lại: “Từ lúc thấy ngươi gặp hắn, ta đã thấy không hợp lý rồi. Ngươi vẫn rất để ý chuyệncủa ta, sẽ không quan tâm tới kẻ địch của ta. Đừng nói với ta đây lànhân tâm của đại phu, ngươi khám cho hắn, sự quan tâm và thống khổ trong mắt ngươi, còn tức giận với ta. Ngươi trị thương cho hắn, ta lo lắng,quay lại đã thấy hắn nhìn ngươi như vậy, trong mắt tràn ngập, tràn ngậptình nghĩa. Tử Vân, đừng lừa ta, ta muốn biết chuyện thật sự thế nào.”Hắn nói không ngừng, lúc không nhìn tới ta, trong mắt liền lộ ra vẻ hung ác, ánh mắt hắn tựa như rắn độc, âm lãnh dọa người. Rắn độc? Đột nhiênmột ý nghĩ nảy ra khiến ta chấn động, ta đã nghĩ ra nên nói thế nào.
Ta thở dài một tiếng, kéo lực chú ý của Tôn Sách trở về, thấy hắn xoay người nhìn ta, ta mới cười khổ một tiếng nói: “Đúng, ta quen biết hắn. Huynh hiểu không sai, quan hệcủa ta với hắn không tầm thường.” Nhìn ánh mắt khẩn trương của Tôn Sách, ta làm bộ như bất dắc dĩ thống khổ ôm mặt, một lúc lâu sau mới ngẩngđầu nhìn hắn: “Hắn, từng là huynh đệ trong sơn trang của ta, cũng là,cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Thật xin lỗi, Bá Phù, thật xin lỗi, takhông ngờ hắn lại mang tới phiền toái lớn cho huynh. Nhưng huynh cho tathời gian, được không? Ta sẽ lựa lời khuyên hắn quy hàng, cho ta cơ hộinày, đừng làm hắn tổn thương, được không?”
Đáp án này rõ ràng khiến TônSách chấn động, hắn không tin tưởng nhìn ta: “Cái gì? Ân nhân cứu mạng?Tử Vân, có phải ngươi mệt mỏi quá không?”
Ta thả ra nước mắt đã tíchsẵn: “Bá Phù, thật xin lỗi, ta trở lại Kiến Nghiệp, nghe nói các ngườibắt được đại tướng của Sơn Việt, đã sợ là hắn, cho nên mới chạy tới đây. Bá Phù, vì ta, tha cho hắn được không?”
Tôn Sách chậm rãi ngồi xuống: “Tử Vân, ta không thể tin, không thể tin. Người của ngươi sẽ không gâybất lợi cho ta, sẽ không đối kháng với ta. Hắn rốt cuộc là ai? Là ai?”
Ta mạnh mẽ lắc đầu: “Không,ta không thể nói, ta nói huynh sẽ giết hắn. Ta chỉ muốn xin huynh, xinhuynh tha cho hắn, ta có thể thuyết phục hắn, cho dù hắn không để huynhdùng, cũng sẽ không chống lại huynh nữa. Tin tưởng ta, được không?”
Tôn Sách lắc đầu, vẫn khôngtin lời ta nói: “Ta muốn ngươi nói cho ta biết hắn là ai? Tử Vân, ngươicho tới bây giờ cũng không như vậy, đối mặt với Tào quân, ngươi cứu ta,đối mặt với Hoàng Tổ, ngươi giúp ta. Người Sơn Việt phản kháng ta, cũnglà kẻ địch của ta, sao ngươi lại giúp bọn chúng?”
Ta cắn cắn môi: “Ta không có. Ta giúp không phải là quân Sơn Việt, chỉ là hắn mà thôi. Ta giúp hắn,cũng vì hắn là ân nhân cứu mạng của ta, là huynh đệ của ta.”
“Nói nhảm, đừng có dùng cáchnói ân nhân cứu mạng mà lừa ta. Huynh đệ? Huynh đệ cái gì, ta mới đúng,chúng ta là huynh đệ đã cùng nhau vượt qua ranh giới sinh tử. Hắn khôngxứng!” Tôn Sách phẫn nộ càng tăng lên không giảm.
Ta cũng kích động: “Cái gì mà xứng hay không? Người trong sơn trang của ta, người Thọ Quang, đều làhuynh đệ tỷ muội của ta. Nếu nói không xứng, là chúng ta không xứng vớingươi, ngươi chính là Ngô hầu, là người đứng đầu Giang Đông.”
“Ngươi, ngươi cố ý làm ta tức giận sao? Tử Vân, ngươi lại vì kẻ đó mà nổi giận với ta? Ngươi so hắnvới ta sao?” Tôn Sách tức giận lại đi tới đi lui trong phòng: “Được,ngươi coi hắn nặng hơn ta có phải không? Vậy ta sẽ giết hắn.” Tức giậntới đỉnh điểm, Tôn Sách liền nảy lòng ác độc.
“Nếu ngươi giết hắn, giữachúng ta coi như xong. Tôn Sách, đừng để ta hận ngươi.” Ta gần như không suy nghĩ nữa, liền nói ra miệng.
Không khí trong phòng nháymắt ngưng kết lại, Tôn Sách chậm rãi nhìn về phía ta: “Ngươi nói cáigì?” Trong mắt đã tràn ngập thống khổ.
Ta vừa nói ra, liền ý thứcđược mình đã quá đáng, thấy Tôn Sách như vậy, lòng ta đột nhiên đau xót, vội vàng đứng dậy kéo tay hắn: “Xin lỗi, không phải ta cố ý nói thế. Bá Phù, ý ta không phải vậy, ta nóng nảy thôi.”
Tôn Sách kéo ta vào lòng: “Tử Vân, ngươi không vì vậy mà rời khỏi ta, không thể hận ta, đúng không?”
Ta cười khổ một tiếng, chậmrãi thoát ra khỏi ngực hắn: “Bá Phù, ta nhất thời khó chịu mới nói thế,huynh đừng để trong lòng. Ta nghĩ rồi, chúng ta đều phải bình tĩnh lại,huynh ngồi xuống đi, chuyện Hứa Quần ta sẽ nói cho huynh biết.”
Tôn Sách buồn bực ngồi xuống, qua một hồi thật lâu hắn mới nói: “Ngươi biết không? Ta rất vui mừngkhi nghe tin ngươi đến. Tuy rằng ta không bị thương cũng không bị bệnh,nhưng nghĩ đến ngươi vì quan tâm ta mà đến, ta lại hận mình không bịthương, hận không sinh bệnh như Tử Kính. Nhưng mà, ngươi tới lại khôngphải vì ta, mà là vì kẻ địch của ta. Tử Vân, ngươi hiểu rõ sự thương tâm của ta không?”
Lòng ta căng thẳng, ngồi xổmtrước mặt hắn, ép mình mỉm cười nói: “Bá Phù, ta đương nhiên quan tâmtới huynh, so với bất kể ai khác đều hơn. Ta ở Kiến Nghiệp nghe tinhuynh tự mình xuất chinh liền lo lắng, ta tới đây cũng một nửa là vìhuynh đó! Tin ta đi, Bá Phù, ta đối với các người không giống nhau.”
Tôn Sách gật gật đầu: “Tatin, sao ta lại không tin ngươi được. Tử Vân, giờ có thể nói cho ta nghe chuyện là thế nào không? Hắn tên là Hứa Quần sao?”
Ta nhíu mày: “Các người đến tên hắn cũng không biết sao?”
Tôn Sách thở dài: “Người đicùng hắn đều rất cứng rắn, che cho hắn phá vây, tình nguyện chết toànbộ, không một ai lui bước. Chúng ta trả giá rất lớn mới bắt được hắn.Người Sơn Việt trong thành cũng bắt được không ít, nhưng lại không có ai quen biết hắn. Chính vì thế ta mới tò mò với hắn. Nói cho ta chuyện của hắn và ngươi đi, Tử Vân, cho ta một lý do để giữ hắn lại.”
Ta đưa tay trái đặt vào trong tay Tôn Sách: “Bá Phù, huynh nhìn xem, ở đây có một vết thương. Lòngbàn tay Hứa Quần cũng có một vết thương như vậy, đây chính là hắn vì cứu ta mà có.”
Kéo tay ta nhìn kỹ vết thương kia, Tôn Sách nhớ ra: “Ta nhớ ta đã hỏi qua, ngươi nói là do không để ý bị móc rách.”
Ta thở dài: “Đã nhiều nămrồi. Để ta nói chuyện Hứa Quần trước đã, là chuyện gặp hắn vào hơn mườinăm trước. Năm đó, ta tới Khúc A gặp các người, trên đường gặp một lãonhân bị bệnh ở ven đường, một hài tử ngồi trước mặt ông ta khóc khôngngừng, tình cảnh ấy tới lúc này nhớ lại, vẫn vô cùng đau đớn. Ta cứuchữa cho lão nhân xong, hỏi thăm mới biết bọn họ họ Hứa, không còn thânnhân, cũng không có chỗ ở, ta giống như bình thường, sai người đưa họtới sơn trang, trở thành người của sơn trang. Hai năm sau, ta trở lạimới phát hiện Hứa Quần đã trở thành một thành viên đội hộ vệ, hơn nữa võ nghệ không tệ, nên cho hắn gia nhập thương đội của ta.” Thoáng nhìn ánh mắt chăm chú của Tôn Sách, ta nói tiếp: “Nhưng mà, không đầy hai nămsau, Hứa lão nhân gia qua đời, lúc ta nhận được tin, tìm Hứa Quần ở sơntrang mới biết sau khi an táng lão nhân xong, hắn đã mất tích.” Nghĩ đến ta trước đây đúng là thu nhận và giúp đỡ ông cháu Hứa Quần, trong lòngcũng không khỏi có chút thương cảm, chính vì vậy Hứa Quần đến mạng cũnggiao lại cho ta.
Tôn Sách nhíu mày: “Hắn đến Sơn Việt? Vì sao?”
Ta ngồi xuống bên cạnh TônSách tiếp tục nói: “Năm đó, chính là năm đi theo Thúc Bật tới đây, xongxuôi mọi chuyện, đột nhiên ta có hứng thú vào trong núi hái thuốc, lạigặp chuyện ngoài ý muốn, thiếu chút để mạng lại đây luôn. Cũng là lầnđó, ta gặp lại Hứa Quần, nhờ hắn mà giữ được mạng này.”
Tôn Sách cầm tay ta căng thẳng: “Là người Sơn Việt đả thương ngươi? Ta sẽ giết bọn chúng.”
Ta bất mãn nhìn hắn: “Bá Phù, huynh sao có thể như vậy? Chuyện này kỳ thực không thể trách bọn họ. Sự tình là thế này, ta đi tìm một loại cây chữa thương trong truyền thuyết của tộc Sơn Việt, nghe nói vắt nước của nó đắp lên miệng vết thương sẽkhông bị thối rữa sinh mủ, ta dọc đường tìm sâu vào trong núi, kết quảphát hiện một nơi rất thần bí. Huynh cũng biết lòng hiếu kỳ của ta rấtmạnh, cho nên tìm tòi khám phá nơi đó một phen, không cẩn thận quấynhiễu tới một con rắn đen hình dạng kỳ lạ, ta kinh hãi không kịp nghĩ gì đã giết nó luôn.”
Tôn Sách thở dài một chút: “Ngươi mạo hiểm quá, may mà không bị cắn.”
Ta cười khổ: “Nếu bị rắn cắnthật còn tốt. Thì ra nơi đó vốn là thánh địa của tộc Sơn Việt, con rắnđen kia cũng là thánh vật của bọn họ, trăm triệu lần không thể đảthương, ta lại giết nó. Tai họa này dĩ nhiên không nhỏ, ta bị thủ vệthánh địa Sơn Việt bắt tới nơi họ ở, tại đó, ta bất ngờ gặp được HứaQuần.”
“Thánh địa tộc Sơn Việt? Ở nơi nào?”
Nhìn ánh mắt thăm dò của TônSách, ta lắc đầu: “Xin lỗi, ta không thể nói ra. Bá Phù, ta đã thề rồi,bởi vậy xin thứ ta không thể nói.”
Tôn Sách thở dài: “Bỏ đi, ta không ép ngươi, tiếp tục nói đi.”
Ta cười cảm kích: “Cám ơnhuynh. Tộc Sơn Việt có lưu truyền tộc quy, người mạo phạm thánh địa vàthánh vật, phải trả giá vô cùng thê thảm, đừng nói là người từ bên ngoài tới, cho dù người trong tộc cũng vậy. Xét thấy ta không phải cố ý mạophạm mà có nguyên nhân khác, bởi vậy trưởng lão bọn họ quyết định trừngphạt nhẹ với ta: chặt cụt tay để bảo vệ thánh địa hai mươi năm. Đây làmức trừng phạt nhẹ nhất, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận.”
Ánh mắt Tôn Sách trở nên khẩn trương: “Sau đó thì sao? Bọn họ làm gì ngươi?”
Ta cười cười: “Không phải takhông có việc gì sao? Đúng lúc ta đang định liều mạng thì Hứa Quần xuấthiện, hắn cứ thế đứng trước mặt ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùngkiên định, nói ta là trang chủ của hắn, ta phạm lỗi chính là lỗi củahắn, hắn cùng ta sẽ nhận khảo nghiệm của thần linh, dùng huyết tế tốicao của tộc Sơn Việt để cầu thần linh tha thứ.”
“Huyết tế? Trời ạ, đó là hình phạt rất nặng mà!”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Huynh cũng biết biện pháp huyết tế sao?”
Tôn Sách lắc đầu: “Không rõràng lắm. Nhưng truyền thuyết từ thượng cổ nói phàm nhân nếu đắc tội với thần linh, nếu dùng máu nóng để hiến tế cho thần linh sẽ cầu được thathứ. Nhưng, phương pháp này thường khiến người bị phạt cạn kiệt máuhuyết, cuối cùng sẽ…”
Ta gật đầu: “Đúng, phươngpháp huyết tế của tộc Sơn Việt chính là như vậy, người bị phạt sẽ dùngmáu của mình đổ đầy trên thần đàn hiến tế. Nếu một mình ta, vậy chếtchắc rồi, nhưng Hứa Quần cùng ta chịu xử phạt, huynh hiểu chưa? Bá Phù,Hứa Quần hắn hiểu rõ ta, biết ta không thể chịu được việc bị cắt tay hay nỗi đau khổ khi bị cầm tù, cho nên hắn lợi dụng gia quy cho phép thânnhân chịu phạt thay, chọn phương pháp huyết tế để liều chết. Hai ngườicùng đổ máu, sẽ có hy vọng sống sót, nếu không, hắn sẽ cùng chết với ta. May mà chúng ta thành công, đều nhanh chóng khỏe lại.”
Tôn Sách trầm mặc một hồi,lại kéo tay ta nhìn lại: “Ta cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân ngươi nhấtđịnh cứu hắn, cũng hiểu ánh mắt hắn vì sao lại nhìn ngươi như vậy. Cácngươi, các ngươi cũng đã trải qua thử thách sinh tử. Nhưng ngươi chưanói với ta, Hứa Quần vì sao lại tới Sơn Việt, mà không làm hộ vệ trongthương đội của ngươi.”
Ta mở miệng muốn nói rồi lạicố nén lại. Tôn Sách thấy được sự do dự của ta: “Nói cho ta biết đượckhông? Ta đồng ý sẽ cố gắng không giết hắn.”
“Cố gắng? Bá Phù, huynh vìsao không thể đồng ý với ta bỏ qua cho hắn. Ta đảm bảo với huynh, ta sẽdẫn hắn đi, đưa hắn trở về sơn trang, rời khỏi Giang Đông, không làm kẻđịch của huynh nữa.”
Tôn Sách thở dài: “Tử Vân, ta không thể hứa với ngươi. Hứa Quần đã gây hại cho chúng ta nhiều nămrồi, ngươi biết không? Chúng ta đã trả giá mấy ngàn mạng người mới giữđược hắn. Địa vị của hắn trong quân của Hồng Anh là thế nào ngươi biếtkhông? Ta chỉ vì hắn cứu ngươi liền thả hắn, làm sao sai bảo được ngườidưới nữa? Làm sao xứng đáng với những gì lão tướng quân đã bỏ ra?”
Mấy ngàn người? Ta kinh ngạc, Hứa Quần thật sự có thể liều mạng: “Bá Phù, huynh là người đứng đầuGiang Đông, xin huynh nói vài lời với lão tướng quân được không?” TônSách trầm mặc.
Ta cũng biết đây là làm khóhắn, nhưng tính mạng Hứa Quần quan trọng hơn. Hai chúng ta đều rơi vàotrầm tư, một lát sau, Tôn Sách buông tay chậm rãi nói: “Hắn tên HứaQuần, nói cho ta biết hắn có phải có quan hệ với Hứa Cống không?”
Tôn Sách nói ra chính là thân thế ta tạo ra cho Hứa Quần, ta không ngờ hắn lại nghĩ ra chuyện này,nghe xong cũng rất kinh ngạc. Đối diện với sự kinh ngạc của ta, Tôn Sách cười khổ: “Ta đoán trúng rồi đúng không? Ngươi sợ sau khi ta biết sẽgiết hắn, cho nên mới không nói ra. Hắn bởi vì cừu hận với ta, nên rờikhỏi ngươi tới giúp Sơn Việt chống lại ta.”
Ta thở dài: “Hắn là cháu củaHứa Cống. Hứa gia diệt môn, hắn bị lão gia nhân đưa ra ngoài chơi, lạithoát được huynh sát hại. Hắn muốn báo thù cũng không có khả năng, lạibiết quan hệ giữa chúng ta, cũng không thể tới giết huynh, cho nên hắntới chỗ Sơn Việt, cúng là gây thêm phiền toái cho huynh. Bá Phù, huynhđã giết cả nhà hắn, bỏ qua cho hắn được không?”
Tôn Sách chậm rãi đứng lên:“Tử Vân, ngươi đi nói cho hắn biết, ta tha cho hắn, nhưng hắn phải phốihợp cùng chúng ta bắt Hồng Anh.”
Ta ngạc nhiên, nhìn ánh mắtchờ đợi của Tôn Sách, ta lắc đầu: “Không thể đâu, hắn không phải ngườicó thể bán đứng bằng hữu. Được, ta nói cả cho huynh biết, ta đã gặp Hồng Anh, Hứa Quần trong quân Sơn Việt giống như Công Cẩn vậy, quan hệ giữahắn và Hồng Anh cũng giống huynh vào Công Cẩn, hắn tuyệt đối sẽ khôngbán đứng Hồng Anh. Bá Phù, Hồng Anh không phải là đối thủ của huynh, hắn có thể chống chọi với huynh nhiều năm, hoàn toàn là dựa vào Hứa Quần,rời khỏi Hứa Quần, hắn cái gì cũng không làm được. Ta mang Hứa Quần đi,coi như chặt đứt năng lực của Hồng Anh, Sơn Việt sẽ không còn là tâmphúc đại họa của huynh nữa, cho nên huynh không cần bắt Hứa Quần làm gìhết, vẫn có thể giải quyết được chuyện Sơn Việt.”
Tôn Sách lại bắt đầu đi tớiđi lui, thật lâu sau hắn mới nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta suy nghĩ đã,cũng phải thương lượng với lão tướng quân và Tử Kính bọn họ. Có điều, ta đảm bảo với ngươi, tạm thời sẽ không làm gì Hứa Quần.” Nói xong địnhđi.
Ta vội vàng gọi hắn lại: “BáPhù, ta còn lời muốn nói, các người vì sao nhất định phải tiêu diệt SơnViệt? Vì sao không thu nạp bọn họ? Yêu cầu của bọn họ đâu có nhiều.”
Tôn Sách quay đầu lại cườicười: “Về điểm này, trước kia ngươi nói rồi. Tử Vân, yêu cầu của bọn họkhông phải không nhiều, mà là rất nhiều, Hồng Anh dã tâm quá lớn, takhông thể buông tha cho hắn, hắn cũng không thể quy hàng ta.”
Ta lắc đầu: “Hồng Anh có thểsẽ không hàng huynh, nhưng tộc Sơn Việt không nhất định không hàng. BáPhù, ta cho huynh biết một bí mật của người Sơn Việt, con trai tộctrưởng bọn họ và Hồng Anh quan hệ rất căng thẳng, mâu thuẫn giữa haingười rất lớn, hơn nữa, trưởng lão tộc Sơn Việt cũng không thích chiếntranh. Có lẽ, các người có thể chiêu hàng bọn họ.”
Tôn Sách “Ừ” một tiếng: “Là tin tức tốt. Tử Vân, trước kia vì sao ngươi không cho ta biết chuyện này?”
Ta cắn môi: “Lúc trước tađồng ý với Hứa Quần sẽ không nói gì với huynh, đổi lại, Hứa Quần hứa sẽkhông tác chiến chính diện với huynh, không thương tổn tới huynh. Thậtxin lỗi.”
Tôn Sách cười: “Quan hệ giữacác người lại có một giao ước như vậy, chẳng trách Hứa Quần không độngthủ với ta. Tử Vân, ngươi luôn muốn bảo vệ mọi người, đáng tiếc, ta vàHứa Quần nhất định là kẻ địch rồi, kỳ thực ta cũng rất phục hắn. Đúngrồi, võ nghệ của hắn là do Tần Dũng dạy sao?”
Ta cười khổ gật đầu: “Đúng,thủ hạ của ta đều do Tần Dũng dạy võ. Sớm biết lai lịch Hứa Quần, tacũng sẽ không đồng ý cho hắn luyện võ. Báo thù, đánh trận, mọi người vìsao không thể hòa bình mà sống chung? Bá Phù, đồng ý với ta, cẩn thậnsuy nghĩ một chút, ta có thể làm sứ giả đàm phán giữa các người và SơnViệt, ta đã cứu tộc trưởng bọn họ, ta nghĩ, ta có thể khiến bọn họ pháisứ giả đàm phán hòa bình với các người.”
Tôn Sách sửng sốt một chút,nghĩ lại rồi nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi đã, ta đã đồng ý tạm thời khôngđộng tới Hứa Quần, ngươi đừng phí công suy nghĩ nữa. Đương nhiên, tahiểu tâm tư của ngươi, sẽ nói với lão tướng quân bọn họ, sau khi quyếtđịnh sẽ tới tìm ngươi.” Nói xong, xoay người đi.
Lo lắng chờ đợi khiến ta trằn trọc bất an, loại chờ đợi này quả thật khiến ta muốn điên. Trời vừasáng, ta đã đi tìm Tôn Sách, hắn cũng một đêm không về. Ta suy nghĩtrong chốc lát, liền tới chỗ Lỗ Túc ở, có lẽ nói chuyện với Lỗ Túc, hắnsẽ ủng hộ ta đi Sơn Việt. Không ngờ, hắn cũng đã một đêm không về. Xemra, Tôn Sách một đêm này bề bộn thật nhiều việc!
Từ chỗ Lỗ Túc trở về, ta trực tiếp tới nơi Hứa Quần bị tống giam, bất ngờ, Tần Dũng đang ở ngoài cửa, nhìn thấy ta, hắn vội ra đón: “Công tử, ngài bàn bạc với Ngô hầu thếnào rồi? Ngài ấy có đồng ý thả Hứa Quần không?”
Ta lắc đầu: “Hắn không hoàntoàn đồng ý với ta, chỉ nói tạm thời sẽ không giết hắn. Tần Dũng, tamuốn tới Sơn Việt một lần, gặp Đại trưởng lão và Mộc tộc trưởng, ngươicũng phải khổ cực một chuyến, đi tìm Hồng Anh. Ngô quân lần này đã quyết tâm tiêu diệt Sơn Việt, bọn họ cũng không có cách nào chống lại Ngôquân đâu, cho nên, Hồng Anh chỉ có thể rời đi xa mà thôi. Khối ngọc bộinày ngươi cầm lấy, Hồng Anh nhìn sẽ biết là ta sai ngươi đến. Ngươi nóicho hắn biết, bảo hắn đưa thủ hạ tinh anh lập tức đi Giao Châu, bên kiasẽ có người tiếp ứng bọn họ. Sau khi đến Giao Châu, bọn họ hãy tìm cơhội cướp Thương Ngô, giết Ngô Cự, quy phục Sĩ Tiếp.”
Tần Dũng gật đầu: “Lúc nào tôi phải đi?”
“Ta vào gặp Hứa Quần, hỏi hắn tung tích của Hồng Anh, sau đó ngươi sẽ đi.”
Quân sĩ thủ vệ không cho TầnDũng đi vào, nhưng không chặn ta lại, chắc có Tôn Sách dặn trước. HứaQuần còn đang mê man, ta ngồi một bên nhìn hắn thật lâu, nếu không phảita bảo hắn tới Sơn Việt, hắn sẽ ở bên cạnh ta hoặc ở căn cứ thủy quân,theo bản lĩnh của hắn, sau này công danh khỏi cần nói. Nhìn sắc mặt táinhợt của hắn, ta hối hận, chuyện của ta không nên kéo bọn họ vào. Có lẽcảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của ta, Hứa Quần rên lên một tiếng,rồi mở mắt.
Ta cố nén thương tâm, cười hỏi: “Hôm nay cảm giác thế nào? Có đỡ không?”
Hứa Quần cựa mình muốn ngồi dậy: “Công tử, tôi không sao, chút thương tích này không thể làm gì tôi đâu.”
Ta đỡ hắn ngồi dậy: “Ngày hôm qua Bá Phù đã đáp ứng ta, hắn sẽ không tổn thương ngươi nữa. Ta nghĩhôm nay sẽ đi Sơn Việt, thuyết phục đại trưởng lão quy thuận Giang Đông, từ bỏ chiến tranh, như vậy với mọi người đều tốt.”
Hứa Quần nghi ngờ nhìn racửa, ta cười: “Ta không cho bọn họ vào đây. Các ngươi lần này thảm bại,ngươi lại rơi vào tay bọn họ. Hồng Anh một người không chống đỡ nổi đâu, còn đấu nữa, cuối cùng chỉ tăng thêm thương vong, thậm chí là diệt tộc. Đây không phải ý định ban đầu của chúng ta, cũng không phải kết quả tamuốn. Lương châu ở phương bắc đã định, đại quân sẽ nhanh chóng xuôi nam, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ngáng chân Giang Đông phát triển rồi,có thể thu binh ẩn mình. Quy thuận này cũng chỉ là tạm thời, có điều Sơn Việt phải hứa không quấy rối nữa, Hồng Anh cũng không thể ở lại GiangĐông.”
Hứa Quần thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy cũng tốt, tôi cũng không cần lo lắng nữa.”
Ta thay thuốc cho hắn, bănglại vết thương, miệng tiếp tục nói: “Ta đã nói với Tôn Sách, hắn tha cho ngươi, ta sẽ mang ngươi về sơn trang, không đối địch với hắn nữa. Chonên, kể từ bây giờ, ngươi không còn quan hệ với Sơn Việt, cũng không cần gánh vác gì thêm. Hồng Anh sau khi ngươi bị bắt, từng tấn công đạidoanh Ngô quân một lần, sau khi thất bại đi đâu không biết, ngươi nghĩlại xem hắn có thể ở đâu? Ta sẽ bảo Tần Dũng mau chóng tìm được hắn, bảo bọn họ rút về hướng Giao Châu.”
Hứa Quần ngẫm nghĩ: “Ta hiểurõ hắn, hắn sẽ không cam tâm thất bại như vậy, nhất định sẽ không rờikhỏi nơi này quá xa. Công tử, bảo Tần đại ca tìm trong khoảng trăm dặmquanh núi xem.”
Ta gật đầu: “Được, ta biếtrồi. Hứa Quần, thời gian ta rời khỏi đây, nhớ đừng gây xung đột với đámTôn Sách nữa, giống như giờ vậy, không thèm nhìn bọn họ cũng được, mọichuyện chờ ta về hãy nói.”
Hứa Quần cười cười, gật đầuđồng ý. Ta dặn dò hắn cẩn thận một phen rồi mới đi. Trở lại chỗ TônSách, hắn vẫn chưa về, ta thật sự không đợi được nữa, dặn Tần Dũng nóimấy câu, ta rời thành lên núi luôn, chỉ có mau chóng đưa sứ giả Sơn Việt trở về, trận đánh này mới có thể kết thúc, tính mạng Hứa Quần mới cóthể giữ được. Đợi Tôn Sách trở về hành dinh, chỉ thấy mảnh giấy ta đểlại, nhìn mảnh giấy, Tôn Sách tuy lo lắng, nhưng cũng không có cách nào, đành phải triệu tập mọi người vừa giải tán trở lại, thương thảo tiếptheo nên làm gì.
Nhờ có Tiểu Bạch thần tốc,chỉ năm ngày ta đã vào sâu trong núi. Tuy nói ta vẫn không thể đạt tớimức nhìn một lần không quên, có điều lần trước kinh nghiệm quá sâu sắc,ta rất nhanh đã tìm được vị trí của thánh địa. Mộc Đạt lập tức thay mặttộc trưởng và Đại trưởng lão ra đón ta. Trở lại đây, ba trưởng lão, Mộctộc trưởng, còn có Mộc Thanh cũng có mặt. Không có thời gian khách sáo,ta khách quan phân tích lại tình hình trước mắt của bọn họ một lần, cốgắng khuyên bọn họ lập tức phái sứ giả cùng ta đi gặp Tôn Sách.
Đại trưởng lão bọn họ trầmngâm thật lâu, Mộc Đạt không ngừng xoa tay, nội tâm vạn phần lo lắng.Thời gian từng chút trôi qua, ta gấp đến vã mồ hôi, lại chỉ có thể dùnghết khả năng khuyên bảo tiếp. Qua thật lâu, Đại trưởng lão hỏi ta: “Công tử thật sự có thể bảo toàn người trong tộc chúng ta?”
Ta làm sao có thể bảo toànbọn họ, nhưng vẫn phải khuyên bảo: “Bảo toàn cho mọi người một mình takhông có khả năng, chỉ cần các người đừng gây rối Ngô quân, không khaichiến với bọn họ, sẽ không sao cả. Tôn Sách bọn họ chỉ muốn các ngườicam đoan, có lẽ sẽ cho người của các người gia nhập Ngô quân, đây khôngphải vấn đề quá lớn chứ?”
Mộc Đạt hừ lạnh một tiếng:“Giữ lương thực của chúng ta, chiếm đoạt nơi sinh sống của chúng ta, còn muốn chúng ta bán mạng cho hắn, thế là thế nào?”
“Chỉ là tạm thời thôi. MộcĐạt, ta hiểu rõ tâm tư của các người, nhưng sống dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Các ngươi nếu không muốn xuất người, cũngđơn giản thôi, bảo Hồng Anh mang hết tráng đinh đi, trong tộc không cóai, bọn họ cũng không thể làm gì các ngươi. Với lại, không còn ai, tấtnhiên sẽ không đánh nhau với bọn họ nữa, bọn họ càng yên tâm. Đươngnhiên, nếu cam đoan, bọn họ có thể ép các ngươi để lại con tin, chỉ cầncác ngươi không khởi binh, con tin cũng sẽ an toàn, điểm này ta có thểđảm bảo.”
Thấy bọn họ vẫn không nói gì, ta nóng ruột: “Đây cũng là biện pháp duy nhất cứu Hứa Quần.”
Mọi người đều sửng sốt, Đại trưởng lão lập tức nói: “Hứa quân sư có sao không?”
Ta gật đầu: “Trước khi ta đicó gặp hắn, tạm thời không có vấn đề gì. Ta đã mang toàn bộ quan hệ vớiHứa Quần nói với Tôn Sách, hắn đồng ý tạm thời sẽ không thương tổn tớiHựu Việt. Thật xin lỗi, ta thừa nhận, ta tới nơi này một phần là vì cứuhắn, nhưng các người hãy tin ta, các người làm như vậy, cũng là phươngpháp duy nhất bảo vệ bản thân.”
Mộc Đạt oán hận nói: “Đạo lýđó ta hiểu, nhưng mà, chúng ta cứ thế quên đi sao? Nhiều năm cố gắngtranh đấu, cứ vậy cúi đầu nhận thua, ta không cam lòng!”
Ta cũng không cam lòng, nhưng trước mắt chỉ có thể như vậy: “Mộc Đạt, ta hiểu rõ lòng ngươi, ta cũngbiết mọi người chịu nhiều khổ sở. Vốn dĩ, Tào đại nhân đã đồng ý với ta, sau này nếu vào Giang Đông, nhất định sẽ cho các người đãi ngộ tốt, đất đai dưới chân núi, tài nguyên trong núi, cũng sẽ không cướp đoạt củacác ngươi, thuế má cũng có thể ưu đãi. Nhưng, trước mắt chủ nhân nơi này là Tôn Sách, ta cũng chỉ có thể cố gắng thuyết phục hắn cho các ngươimột chút đãi ngộ mà thôi.”
“Tào đại nhân?” Không chỉ cóMộc Đạt, ngay cả ánh mắt Đại trưởng lão cũng theo đó sáng lên. Mộc Đạtvội nói: “Ngươi nói thật sao? Nếu quả thật như vậy, không bằng chúng tađầu phục Tào đại nhân, đánh Ngô quân.”
Ta cười khổ: “Mộc Đạt, Tàođại nhân hiện tại đang ở Ký châu rất xa, muốn tới đây cũng là chuyện vài năm nữa. Tới đó nương nhờ, một mình ngươi còn có thể, nhưng cả đại tộclớn thế này có thể đi sao? Đừng nói lúc này Ngô quân phong tỏa chặt chẽcác ngươi, cho dù không phong tỏa, các người còn không thể toàn bộ dichuyển sang phía bắc! Cho nên, ta khuyên các người hãy nhẫn nại, quythuận Ngô hầu, tranh thủ một chút lợi ích, từ từ tích cóp thực lực, ẩnnáu xuống, tới lúc Tào quân cùng Ngô quân tranh đoạt Giang Đông, cácngười hãy quyết định. Ta cho ngươi biết, bất luận bên nào thắng lợi, chỉ cần các người có thực lực, có thể tranh thủ được lợi ích lớn nhất.”
Mặc dù ta đang khuyên MộcĐạt, thực tế cũng là vạch cho họ một con đường quang minh, ta tin tưởng, theo bản ý của bọn họ, quyết không cam tâm bán mạng cho Tôn Sách, tớilúc cuộc chiến nam bắc nổ ra, chỉ cần có thời cơ, sẽ có thể đánh Ngôquân một kích trí mạng, người Sơn Việt vì thống nhất Nam Bắc mà lập đạicông, theo tính cách của Tào Tháo, cũng sẽ trọng thưởng, ít nhất trongvài năm đầu sẽ đãi ngộ cực tốt. Từ từ, Sơn Việt hoàn toàn hòa nhập vớicuộc sống dưới núi, tính cách cường hãn sẽ bớt đi, có đất có nhà, phiếnloạn Sơn Việt mấy trăm năm sẽ trở thành lịch sử, cho dù một số ít ngườikhởi sự, cũng không gây ra uy hiếp gì.
Giống như ta nghĩ, Đại trưởng lão bọn họ liên tiếp gật đầu, xem ra rất tán thành đề nghị của ta, MộcĐạt cũng không tỏ ý phản đối, mà ngồi một bên suy nghĩ. Lúc này, ngoàicửa truyền tới tiếng nữ tử gọi ầm ĩ: “Cho ta vào, ta muốn gặp trangchủ.”
Ta sửng sốt, Mộc Đạt lại đứng lên, cười khổ với ta: “Đây là muội muội Mộc Oánh, cũng là vợ Hứa huynh đệ.”
Thê tử của Hứa Quần là muộimuội của Mộc Đạt? Ta vội vàng ra ngoài đón, rất nhanh người đã được dẫnvào. Mộc Oánh dung mạo bình thường, nhưng ngạo khí quật cường trên nétmặt khiến ta rất tán thưởng. Càng khiến ta thêm chú ý chính là, nàngđang có thai, thật sự là chuyện tốt.
Ngăn nàng hành lễ với ta, lại bảo nào ngồi xuống bên cạnh rồi mới nói: “Đệ muội, Hựu Việt trước mắtkhông sao, ngươi đừng lo lắng. Trước khi ta đến còn dặn ta, bảo ta đưamẫu tử các người về sơn trang. Đúng rồi, hài tử đâu?”
Mộc Oánh đôi mắt có chút đỏlên: “Tạ trang chủ quan tâm. Hài tử đang ngủ, nó còn quá nhỏ. Trang chủ, ngài có cách cứu tướng công sao?”
Ta gật đầu: “Ta đến chính là vì chuyện này.”
Mộc Oánh nhìn về phía phụthân nàng: “Phụ thân, tướng công nói với con, trang chủ là người rấtgiỏi, xin mọi người nghe ngài ấy, cứu tướng công con ra. Hài tử củachúng con còn nhỏ, con lại có mang rồi, không thể để nó chưa ra đời đãmất phụ thân chứ?”
Mộc tộc trưởng thở dài, nhìnĐại trưởng lão, không nói gì. Đại trưởng lão liền nói: “Công tử, ta nghĩ thông rồi, chúng ta cứ theo lời ngài nói mà làm. Về người, ta thấy đểMộc Thanh đi, hắn có thể làm tốt.”
Mộc Đạt vội vàng nói: “Không, trưởng lão, để con đi! Làm con trai tộc trưởng, ở chỗ Tôn Sách sẽ cóphân lượng hơn, càng có thể thuyết phục người trong tộc. Về phần contin, con cũng đã suy nghĩ, để vợ con đi cùng. Chuyện ở đây, xin MộcThanh huynh đệ quan tâm.”
Mộc Thanh không vội tranh luận, mà đứng lên nói với ta: “Công tử, xin ngài chờ một chút, tôi đi chuẩn bị rồi theo ngài.”
Mộc Đạt nóng nảy: “Mộc Thanh, ngươi dám tranh cùng ta?”
Mộc Thanh mặt không chút thay đổi: “Huynh là con trai tộc trưởng, ta cũng là trưởng lão tương lai,nếu nói địa vị trong tộc, ta còn cao hơn huynh. Mấy năm nay đều là huynh chủ trì mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc, nhưng chuyện đó ta không làmđược.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Mộc Oánh cũng đứng lên: “Trang chủ, ta muốn đi.”
Ta ngạc nhiên một chút rồivội vàng khuyên nhủ: “Lần này tạm thời đừng đi, đợi ta đưa Hựu Việt rarồi sẽ cho người đến đón ngươi.” Nàng cười khẽ, cũng không kiên trì nữa.
Mang theo gia quyến theo tacùng nhau xuống núi, trên đường Mộc Thanh giải thích cho ta: “Mộc Đạttính tình dễ nổi nóng, huynh ấy đi có thể làm hỏng chuyện.” Ta cho tớibây giờ chưa chú ý tới Mộc Thanh, không ngờ hắn so với Mộc Đạt còn mạnhhơn, đó là một người không để lộ tình cảm ra ngoài, cũng là nhân tuyểntốt nhất của chuyến đi này, hơn nữa, gặp tình huống khẩn cấp, sự tỉnhtáo của hắn sẽ phát huy tác dụng. Đây là đánh giá của ta với Mộc Thanh,rất nhanh sẽ được chứng thực.
Vừa mới xuống núi, chúng taliền gặp được một người không nên đi cùng, không chỉ một, Mộc Oánh ômhài tử lặng lẽ chờ ta ở đó. Nhìn sự cố chấp của nàng, ta không còn lờinào để nói, đành phải mang theo nàng tới Đô thành. Trên đường đi chúngta hết sức vội vã, nghỉ ngơi ở bên ngoài Đô thành một đêm, ta lại dặn dò Mộc Thanh một số công việc cần chú ý, rồi sáng sớm ngày thứ hai mới vào thành, sắp xếp xong chỗ ở cho đám người Mộc Thanh, ta mang theo mẫu tửMộc Oánh tới thẳng chỗ ở của Tôn Sách, tin tức tốt phải nói cho hắntrước tiên, tránh cho tên gia hỏa này lại nghĩ lung tung.