Ta thở dài một tiếng rồi nói: “Văn Nhược, các ông đi rồi, ta cùng chủ công còn nói chuyện rất lâu. Ông ấy tuy rằng tức giận chuyện hoàng đế muốngiết mình, nhưng cũng không muốn làm gì vị hoàng đế ấy, chỉ là rấtthương tâm thôi. Lòng của ông chủ công hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ. Ông…Ôi, ông yên tâm, chủ công tuyệt đối không có ý thay nhà Hán. Cho nên TửVân bảo đảm tính mạng bọn người Đổng Thừa, là vì không muốn quan hệ củachủ công với hoàng đế căng thẳng.”
Tuân Úc cười khổ: “Kỳ thực, ngươi cũng hiểu rõ, giam trong bốn bức tường đối với họcó khác gì chết đâu? Ta biết, ngươi chẳng qua không muốn để người đờimượn cớ trách Tào công. Đương nhiên, có thể giữ lại mạng cũng tốt. Thậtra kết cục của Chu Bột và Hoắc Quang cũng không tồi. Chủ ý trước mắt của ngươi cũng đúng.” Ta cũng gật đầu: “Không sai, ý ta là vậy. Còn mộttầng ẩn ý nữa, chẳng lẽ ông không nhìn ra? Việc ác để ta làm, hoàng đếhận chủ công sẽ ít đi, hận Tử Vân nhiều thêm. Ta đã ra chủ ý này, về sau chắc chắn sẽ bị hoàng đế phanh thây xé xác.” Tuân Úc sửng sốt: “Ngươi…Ngươi sao lại nghĩ như vậy?”
Ta cười lạnh:“Theo ý Văn Nhược, sau khi chủ công trung hưng Hán thất, tất nhiên phảitrao trả triều chính cho Hoàng đế. Đến lúc ấy, ngươi cho rằng hoàng đếsẽ bỏ qua cho những người đã khiến người đau khổ sao? Có lẽ người sợtiếng xấu hãm hại trung thần, sẽ không làm gì chủ công, nhưng nhất địnhsẽ dùng máu của Tử Vân để trút hết căm phẫn. Có điều, ông cũng yên tâm,ta sẽ không cho người cơ hội. Trước khi chủ công giao lại quyền hành cho Hoàng đế, nếu như ta còn sống cũng sẽ tự mình kết thúc. Hừ, cùng lắm để tên ngu ngốc kia đem xương ta nghiền ra tro thôi.” Có điều ta cũng sẽkhông để chuyện này xảy ra. Tuân Úc lại không nói gì.
Thấy bộ dạng Tuân Úc, ta quyết định đổ thêm chút lửa đốt cháy ông ta luôn,nhìn Tuân Du đang thở ngắn than dài ở bên cạnh rồi nói: “Công Đạt, phiền ông ra ngoài một lát, ta có lời muốn nói riêng với Văn Nhược.” Tuân Du a một tiếng, nhìn hai người chúng ta rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tuân Úcgiọng run rẩy hỏi ta: “Tào công có lời muốn ngươi chuyển cho ta sao?” Ta lắc đầu: “Ngược lại, hôm nay ta cũng không nói hết sự thực với Tàocông, còn một người ta không nói ra, vì người này có liên quan tới ông.” Tuân Úc sửng sốt.
Ta nhìn ông ta: “Tham giachuyện này còn một người nữa, chính là phụ thân của hoàng hậu: PhụcHoàn.” Tuân Úc ngây người: “Ngay cả hoàng hậu cũng… Nhưng mà, Phục Hoàncó quan hệ gì với ta?” Ta lạnh nhạt nói: “Ta nhận được tin tức, PhụcHoàn chuẩn bị liên lạc với ông. Ông ta đã cho người đi tìm ông, nhưng mà ông không có thời gian nên chưa tới gặp ông ta, có đúng không?” Tuân Úc nghĩ lại, hai ngày trước hình như người nhà Phục Hoàn có đến tìm. Nửangày sau, ông ta rùng mình một cái: “Tử Vân, ta… Ta hiểu lầm ngươi rồi.”
Ta cũng chẳng thấy cao hứng, chỉ thấy bi ai: “Chúng ta ở chung nhiều năm,ông còn nghi ngờ Tử Vân sao? Ông phải hiểu rõ, Tử Vân không muốn làm bất cứ ai bị tổn thương, đặc biệt là bằng hữu của mình. Tuy rằng, lậptrường của chúng ta với hoàng đế khác nhau, chính kiến bất đồng, nhưngmà ông cùng ta đều là người tận tâm tận lực vì chủ công, Tử Vân vẫn coiông vừa là bạn bè vừa là thầy, sao có thể hại ông? Lần này, Tử Vân épông làm việc ông không muốn làm, đơn giản vì muốn ông suy nghĩ cho rõràng, trung nghĩa khó vẹn cả hai đường. Văn Nhược huynh, một trái timkhông thể chia thành hai ngăn, ông từ từ nghĩ lại đi!”
Tuân Úc rơi lệ: “Nhưng mà, vì sao, vì sao không thể lưỡng toàn chứ? Vốn làchuyện tốt, vì sao lại tới mức này, chẳng lẽ không có cách nào vẹn toàncho cả hai bên sao? Tử Vân, ngươi thông minh hơn người, ngươi dạy tađi.”
Ta thở dài: “Văn Nhược huynh, ông so vớiTử Vân nhiều tuổi hơn, học thức hơn người, nhạy bén hơn người, mưu lượchơn người, nhưng mà tâm địa lại đơn thuần, nhưng có câu lòng tham khôngđáy ông vẫn không hiểu sao? Cho nên mới có chuyện mối thù một thăng gạo, một đấu gạo đó! Tranh giành quyền lợi sao có thể vẹn toàn hai bên!Chuyện này Tử Vân đã cố hết sức. Ở chỗ Phục Hoàn, ông nhắc nhở ông tamột chút, để bọn họ lo nghĩ hậu quả đi! Về phần hoàng đế, ta biết ôngrất khó xử, sẽ không bức ông, để ta đi nói là được, dù sao thân phận talúc này vẫn có thể giả mạo người tốt. Ta sẽ hết sức khuyên giải hoàng đế giữ đúng bổn phận, không làm tổn hại tới mình hay người khác. Đại Hánnày có thể giữ được bao lâu thì giữ!”
Tuân Úcngây người, một lúc lâu sau đột nhiên đứng dậy vái ta một vái: “VănNhược tạ ơn ngươi.” Ta tránh không kịp vội nói: “Ông đừng như vậy. TửVân không vì ông, là vì chủ công muốn vậy thôi. Thông qua chuyện này, ta đã hiểu rõ, hoàng đế là một kẻ đần độn, điển hình là chưa lâu đã quênnỗi đau vết sẹo cũ rồi. Người trải qua loạn Đổng Trác ở Trường An, mộtchút cũng không nhận ra bài học gì. Người không hề nghĩ, lỡ như chủ công chết thật, Người phải làm sao? Hừ, chỉ bằng Đổng Thừa với cái chức XaKỵ tướng quân không có lính trong tay, với một Vương Tử Phục chẳng códanh tiếng gì trong quân đội mà muốn khống chế Hứa Đô sao? Hứa Đô khôngtrở thành Trường An thứ hai mới lạ! Hay là bọn họ định nhờ cậy ViênThiệu? Nếu nghĩ thế thật, hoàng đế kia là tự mình muốn chết.”
Tuân Úc cười khổ gật đầu: “Hoàng đế còn nhỏ, không phải người tài ba như TửVân ngươi, cũng không có tài trí của ngươi. Ta thấy, bệ hạ cũng bị đámngười Đổng Thừa xúi giục. Ta tin rằng với năng lực của ngươi nhất địnhcó thể thuyết phục bệ hạ.” Hà, vừa đúng lúc, trong lòng ta thầm nghĩ:đây là ông chủ động đề nghị, về sau đừng oán ta. Có điều chỉ nói: “Lúcnày chưa cần. Trước khi chưa xây xong biệt viện, những chuyện đó khôngthể lộ ra. Trước mắt, chiến tranh với Viên Thiệu đang tới gần, hết sứccăng thẳng, không thể chịu thêm náo động của mấy kẻ đó nữa. Đợi thu thập bọn họ xong ta sẽ tới gặp Hoàng đế.” Tuân Úc cũng chỉ biết gật đầu, ông ta hiểu rõ ta nói đều là sự thật.
Thấy mụcđích hôm nay đã đạt được, ta liền cáo từ ra về, Tuân Du thấy Tuân Úc đãđược giải tỏa không ít, cũng cùng ta đi luôn. Ra tới ngoài, ta nói vớiTuân Du: “Công Đạt, thúc thúc của ông chỉ có thể như vậy, ta cũng đãkhuyên ông ấy đừng quá xúc động. Có điều, chúng ta cũng phải cố gắngnghĩ cho ông ấy. Còn nữa, ông với Tử Vân ở cùng rất thoải mái, cần gì cố ý lấy lòng ta? Ông cứ nói thẳng, Tử Vân chẳng lẽ không nghe ông sao?Đây không phải chuyện bằng hữu nên làm.”
TuânDu cười khổ: “Ngươi gặp Giả Văn Hòa rồi sao? Ta cũng chỉ ăn ngay nóithật thôi! Ngươi cũng biết, thúc thúc ta chính là như vậy. Tuy rằng talớn hơn người ba tuổi, nhưng tính tình hoàn toàn khác nhau. Có rất nhiều chuyện ta không thể nói với người, đành làm phiền ngươi vậy! Thúc thúcmuốn làm trung thần của Hán thất, trọn vẹn đôi đường. Đáng tiếc, ông ấysinh lầm thời, không nên sinh vào thời loạn thế này.” Đúng vậy, đâychính là nỗi bi ai của trung thần: “Nhưng mà, đó cũng là sự lựa chọn của ông ấy. Công Đạt, chúng ta không thể thay đổi ông ấy, chỉ có thể hếtsức bảo vệ thôi. Cứ chờ ông ấy suy nghĩ cho rõ ràng đã!” Tuân Du gậtđầu.
Ba ngày sau khi ta gặp Tuân Úc, Khổng Dung nói với hoàng đế, Tào Tháo muốn xây dựng thêm hoàng cung cho hắn, sắpkhởi công rồi. Căn bản Hoàng đế không thấy có vấn đề gì, dù sao hắn cũng không có quyền nói này nói nọ. Nhưng đám người bên Tào Tháo, như LưuDiệp chẳng hạn, lại thấy hết sức kỳ quái, sắp giao chiến rồi, còn thờigian xây dựng cung điện sao? Người phục trách thi công lại là Tuân Úc.Đại đa số người phán đoán, đây có thể là do Tào Tháo muốn ổn định nhântâm nên cố ý làm. Trong tâm trạng kinh ngạc lẫn nghi ngờ, Lưu Cơ cuốicùng thực hiện chức trách gián nghị, chạy tới can gián Tào Tháo mộtphen, nói lúc này quốc khố không sung túc, lại còn sắp phải tham chiến,không nên làm chuyện này. Tào Tháo rất khách khí tiếp nhận gián nghị,cho người tiễn Lưu đại nhân về nhà.
Có điều,ông ta đối với ta không hề khách khí. Vài ngày sau khi ta gặp Tuân Úc,Tào Tháo phái người hùng dũng đứng trước hiệu thuốc nhà ta hô lớn: “Đạinhân có lệnh, đầu người lại đau, lệnh Triệu Như mỗi ngày vào phủ khámchữa, không được dây dưa lỡ việc.” Tốt thôi, có kiểu công khai như vậysao? Ta chỉ biết làm bộ mặt tiểu nhân, liên tục nói lĩnh mệnh, lấy thânphận tiểu thần y ra vào Tào phủ, những kẻ kia không thể nói gì!
Bệnh nhức đầu của Tào Tháo là thật. Chuyện này đối với ông ấy đúng là một đả kích, làm chiến lược lợi dụng hoàng đế của ông ta bị dao động tới căncơ, phương pháp giải quyết của ta có chút mạo hiểm cùng tư tâm, ông tanghĩ tới nhức đầu. Ta ngồi bên giường, dùng sức xoa bóp đầu cho ông ta:“Chủ công, ngài đừng đày đọa chính mình như vậy! Những chuyện này khôngthể làm lung lay nền tảng của ngài, nghĩ không thông thì cứ để kệ đấy,thật là, không thể nghĩ tới bệnh như vậy được.”
Tào Tháo nhắm mắt lại nói: “Có thể không nghĩ sao? Lưu Bị không đơn giản,hoạt động của hắn ở Từ châu rất mạnh. Không chỉ nhiều quận huyện ở Từchâu đều dựa vào hắn, hắn còn liên hệ với Xương Hi ở Đông hải cùng nhautạo phản, thật sự khiến ta nhức đầu. Viên Thiệu cũng có quan hệ chặt chẽ với hắn, không giải quyết được hắn, chúng ta sẽ rơi vào cảnh hai bênđều thọ địch. Còn nữa, Tôn Sách phái người cống nạp, muốn làm Đại tư mã, dã tâm không nhỏ! Đây cũng là một việc khiến ta đau đầu.” Chuyện đãphức tạp, Tôn Sách còn chạy vào góp vui, ta thấy hắn đang muốn dò xétTào Tháo.
Ta cười cười: “Tôn Bá Phù muốn làmđại tư mã, ngài cho hắn làm là được. Dù sao địa bàn của hắn ở GiangĐông, không thể bắc thượng tới Hứa Đô. Đợi chuyện ở đây xong, Tử Vâncũng muốn đi Giang Đông, tìm cách khiến hắn không thể tiến lên phía bắcTrường Giang được. Về phần Lưu Bị, đương nhiên không thể bỏ mặc hắn ở Từ châu gây chuyện. Theo thần thấy, phái một viên thượng tướng tới, ép hắn phải rời đi, cho tiện về sau có thể lợi dụng hắn, chỉ cần không giết là được. Về phần Đông Hải, nơi đó ở rất xa, lúc này có thể không cần để ý, đánh bại Viên Thiệu rồi phái một đại tướng tới là được.”
Tào Tháo thở dài: “Ngươi lại muốn trốn? Thôi bỏ đi, ta nói ngươi cũng không nghe. Có điều, người của Tôn Sách không đần độn như ở chỗ Viên Thiệu,ngươi nhất định phải chú ý, an toàn là trên hết!” Ta cười lớn: “Chủcông, nếu Viên Bản Sơ nghe thấy lời ngài nói sẽ tức chết. Người của hắnvăn võ song toàn, mỗi người nói ra đều là nhân sĩ có tiếng, ngài lại xem bọn họ đều là kẻ đần độn? Được rồi, chủ công, Tử Vân không làm chuyệnkhông thể nắm chắc, ngài yên tâm đi! Thần nhất định phải tới chỗ TônSách. Tuy rằng ngài đã đưa Thanh An tướng quân tới Thọ Xuân, Trần đạinhân trấn thủ Quảng Lăng cũng không tồi, nhưng mà, có cách để Tôn Sáchkhông có lòng bắc thượng chẳng phải càng tốt sao? Tử Vân tới đó, sẽ tùyhoàn cảnh mà làm việc. Cho dù hắn thật sự muốn dấy binh bắc thượng, thần ở đó cũng có thể lấy được tin tức cho chúng ta chuẩn bị trước. Đượcrồi, đầu còn đau không?”
Tào Tháo lắc lắc đầu:“Tốt hơn nhiều rồi. Ngươi nói cũng đúng, lúc này binh lực của chúng taphải dồn vào Viên Thiệu, ở chỗ Tôn Sách nói vài câu hay ho là được. Ôi,lại bắt ta vỗ về một tên tiểu bối, thật không cam lòng!” Ta bật cười:“Loại vai vế này ngài cũng tính? Được rồi, ngài là đại anh hùng, chúthiểu biết ấy sao lại không có được? Tuy rằng hai bên sớm muộn cũng đốiđịch, nhưng mà ngài từng nói với Tử Vân, binh pháp thượng thừa là hiểuđược đạo lý xa thân gần đánh! Thừa dịp còn lợi dụng được hoàng đế, hãylợi dụng nhiều một chút! Quan hệ với Tôn Sách mà tốt, để hắn ở GiangĐông kiềm chế Lưu Biểu, đối với sự phát triển của chúng ta ở phía bắcrất hữu dụng.”
Tào Tháo cũng cười: “Đúng, phảilợi dụng cho tốt. Quan hệ của ta với Tôn Sách tốt, ngươi ở đó cũng bớtnguy hiểm.” Mặc kệ ông ta nói thật hay giả, ta vẫn rất cảm động: “Cảm ơn ngài vì Tử Vân lo nghĩ chu đáo.” Tào Tháo cười cười: “Ngươi và PhụngHiếu đều là thân tín, tri kỷ của ta! Tháo không muốn các ngươi có chuyện gì.” Ta gật đầu.
Tào Tháo ngồi dậy rồi nóitiếp: “Phương pháp ngươi nói kia, ta đã nghĩ vài ngày, thấy không hoàntoàn là cách tốt nhất. Nhưng mà, thời gian còn rất lâu. Viên Bản Sơkhông phải dễ giải quyết, phương bắc cũng phải bốn năm năm mới thốngnhất được. Ta chỉ sợ vị hoàng đế đó sẽ không an phận thủ thường đợichúng ta sắp xếp cho hắn trốn đi. Muốn khống chế được hắn, cũng rất tốnbinh lực.” Suy đoán của ông ta đã lạc quan lắm rồi, thực tế sẽ mất tớibảy, tám năm kìa! Ta có thể rút ngắn thời gian không? Nhưng kể cả rútngắn thời gian ở đây, Lưu Biểu ở Kinh châu không chết, dù có đánh cũngkhông được, không phải ý kiến hay.
Giúp TàoTháo sửa sang lại áo xống (lão gia hỏa này thật sự là lôi thôi lếchthếch), ta nói: “Chủ công, cơm phải ăn từng thìa, việc phải làm từngchút một, không thể gấp. Thần đã nói với Văn Nhược rồi, đợi giam giữĐổng Thừa xong, ông ta sẽ sắp xếp cho thần gặp Hoàng đế. Tới lúc đó,thần sẽ cảnh tỉnh cho hắn, tạm thời giết chết ý nghĩ không an phận củatên nhóc kia! Ngài không cần gấp, như Tử Vân nghĩ, chỉ sợ cần tới mườinăm!”
Tào Tháo sửng sốt một chút rồi cười khổnói: “Ngươi nói cũng đúng, ta vội vàng quá. Suy nghĩ vài ngày, cảm thấyLưu Bị đúng là đối thủ khó xử lý! Hắn rất có bản lĩnh, để hắn đưa Hoàngđế đi, chỉ sợ sau này sẽ trở thành kình địch. Nhưng mà, ngươi không sai, hoàng đế có thể sẽ không thích ai khác! Cho nên, ta sẽ chờ xem vị hoàng đế này có cần đuổi đi hay không!” Trong bụng ta thở dài nghĩ thầm, tacũng muốn làm thịt Lưu Bị, nhưng nếu làm vậy, Vân ca ca sẽ không muốntới đây. Ta phải nghĩ cho rõ ràng, chủ công và Vân ca ca, ta cần ai!
Tào Tháo thấy ta không nói lời nào, cảm thấy kỳ quái: “Sao vậy?” Ta miễncưỡng cười cười: “Chủ công, dù sao cũng còn lâu dài, thần không phản đối ngài giết Lưu Bị nếu có thể. Về phần Hoàng đế, sau này hãy nói.” Takhông giúp là được. Về phần Tào Tháo có thể giết Lưu Bị hay không, còntùy vào khả năng chạy trốn của hắn. Ôi, Vân ca ca của ta!! Lưu Bị nếuchết thật, ta sẽ nghĩ cách khác là được. Vân ca ca sẽ không vì Lưu Bị mà báo thù chứ?!!!
Tào Tháo gật đầu: “Ta giảiquyết xong chuyện ở đây sẽ đem binh tới Từ Châu. Phụng Hiếu cùng VănNhược đều tán thành trước tiên giết Lưu Bị đã. Bên giường ta sao có thểcho kẻ khác ngủ yên*. Đúng rồi, chủ ý của ngươi ta không nói cho họbiết, đây là bí mật giữa chúng ta, cứ để từ từ xem thế nào.” Ta đươngnhiên gật đầu, vốn cũng không định để người khác biết. Tào Tháo thật sựrất tin tưởng ta.
Chú thích:
*Ý nói: lãnh địa của mình không cho phép người ngoài xâm chiếm.