Lúc Lữ Bố vẻ mặt nghi ngờ bị Tào Tháo đích thân đưa tới phủ Phiêu Kỵ tướng quân của hắn, hai người đều giật nảy mình. Ta không chỉ dùng đồ trang trí cực phẩm còn hơn cả hoàng đế trang hoàng cho các phòng, còn ở ngoài hoa viên (có thể gọi là một thảo nguyên nhỏ) dựng một căn lều du mục, hoa viên này so với diện tích phòng ốc còn lớn hơn. Một cái lò nướng được đặt trên bãi cỏ bên cạnh một con suối nhỏ, bên trên đang nướng nguyên một con dê, ở bên cạnh đang bận túi bụi chính là ta. Phản ứng của Tào Tháo thật sự là số một (tuy rằng có Tuân Úc rào đón trước, ông ta vẫn thiếu chút nữa là rớt cả tròng mắt), lập tức cười (trong bụng thì mắng chửi ta, tên tiêu xài phung phí này…): “Ôn hầu, nơi này có vừa lòng không? Có cần gì nữa cứ việc nói ra, ta cho Tử Vân làm lại là được?” Ta ở bên kia rùng mình một cái.
Lữ Bố mấy năm vất vả ngược xuôi, bản thân vốn là một kẻ quê mùa (đương nhiên là về phương diện này), chẳng trách vừa nhìn thấy khung cảnh đó, cả người đứng ngu một chỗ luôn, ba tiểu thiếp hắn đem theo cùng con là Lữ Thiền cũng đứng ngẩn người trong nhà! Tào Tháo hỏi hai lần, hắn mới kịp phản ứng, nhìn Tào Tháo nói: “Minh công đối với Lữ Bố ơn dày. Bố trong lòng sao yên?” Tào Tháo trên mặt cười, trong lòng khóc (Triệu Như này hơi quá tay rồi, ta còn không được hưởng thụ như vậy): “Ôn hầu nhiều năm khổ cực, đương nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, như thế này chỉ sợ quá gấp gáp.” Lữ Bố trong lòng cảm động (chưa từng có ai tốt với hắn như thế), người không tự giác chạy tới lều du mục, vuốt ve khung lều cùng lồng vải, cả người đã đắm chìm trong hồi ức.
Ta đến gần Tào Tháo, nhìn thấy ánh mắt ẩm ướt của Lữ Bố, than nhẹ một tiếng: “Trăng vẫn chiếu cố hương*! Tào công biết lòng Ôn hầu vậy.” Tào Tháo nhìn xéo ta một cái, trong mắt lại có sự tán thưởng, ông ta cũng nhận ra tâm của Lữ Bố đã bị căn lều du mục nhỏ bé kia nắm giữ. Lữ Bố nghe ta nói trăng vẫn chiếu cố hương, hắn nâng mắt nhìn Tào Tháo: “Minh công hiểu rõ lòng Bố, Bố trọn đời không quên. Ngài đừng lo lắng nữa, Bố không phải hạng người không biết tri ân.”
Tào Tháo cười to: “Phụng Tiên nói đùa. Triệu Như có tài nấu nướng, hương vị thịt dê nướng khiến Tháo không thể tự chủ, ta và ngươi có phúc hưởng lộc rồi!” Ta cũng cười nói: “Ôn hầu, nơi này là nhà của ngài, về sau sẽ có rất nhiều thời gian nhớ lại chuyện xưa. Đợi thời cơ chín muồi, tướng quân đưa ta về thảo nguyên, muốn phóng ngựa reo ca cũng dễ dàng mà.” Lữ Bố cười tự trào, cùng chúng ta ngồi trên cỏ, ta tự xé thịt dê cho hắn và Tào Tháo.
Đợi ta đem rượu trong túi da đưa cho Lữ Bố, Tào Tháo ngạc nhiên nhìn Lữ Bố ngửa đầu uống rượu, ăn thịt, nhưng lệ rơi đầy mặt. Ta nhẹ nhàng rót cho Tào Tháo một chung rượu rồi giải thích: “Túi rượu da dê, thịt nướng xé tay, chính là cách ăn mừng của dũng sĩ chinh chiến trở về ở quê hương Lữ tướng quân. Còn có lửa trại cùng mỹ nữ ca vũ, đáng tiếc Tử Vân không làm được.” Lữ Bố buông rượu xuống, nhìn ta: “Triệu Như, ngươi biết thật nhiều, Bố bội phục ngươi. Minh công cùng các ngươi là người như vậy, chẳng trách có thể thành nghiệp lớn, Bố rất phục.” Ta nghe thấy, nhìn Tào Tháo, ông đã nói cho hắn biết thân phận của ta? Miệng cũng thật quá nhanh đi!
Nhìn Lữ Bố, ta chỉ cười thản nhiên: “Tướng quân mấy năm nay hành trình mệt mỏi, vẫn muốn tìm kiếm một cơ hội vươn lên, kiến công lập nghiệp, nhưng có lòng không có lực. Mấy người ngài gặp trước kia đều không phải minh chủ, nếu không sao phải chịu khổ sở như vậy. Người khác không hiểu tướng quân, chủ công lại là tri kỷ của tướng quân; người khác phỉ báng tướng quân, chỉ có chủ công hiểu rõ tướng quân. Từ lúc ở Duyện châu, chủ công tuy cùng ngài là địch, thủ hạ có kẻ phỉ báng với tướng quân, chủ công lại nói, ông ấy có thể hiểu được việc làm của tướng quân, biết tướng quân có nhiều chuyện không thể không làm.”
Tào Tháo đương nhiên hiểu rõ ý ta, ông ta cười: “Đây cũng là anh hùng tiếc anh hùng thôi. Ôn hầu là hào kiệt đương thời, Tháo sao lại không bội phục? Hôm nay Ôn hầu đã về cùng Tháo, mọi chuyện trước kia đều bỏ qua hết.” Ta tiếp theo nịnh nọt: “Chủ công dùng người tài không so đo tính toán, đãi thuộc hạ ơn dày, đãi bạn bè thật lòng, cho nên, chúng ta mấy người đều tận tâm tận lực, không để thẹn lòng với chủ công vậy.” Lữ Bố than thở: “Bố hôm nay mới gặp được minh chủ! Sao dám không quên mình phục vụ?” Tào Tháo cười, nâng rượu mời. Ta cũng cười to đứng dậy: “Chủ công cùng Ôn hầu từ từ ăn uống, để Tử Vân đón một người tới.” Hai người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta, ta chỉ cười không giải thích gì, xoay người đi ra.
Nhìn ta đi, Lữ Bố lấy làm kỳ lạ: “Triệu Tử Vân còn ít tuổi, mà chín chắn như vậy, minh công thật có phúc khí.” Tào Tháo cũng cười: “Có được Tử Vân, thật sự là phúc khí của Tháo. Dưới trướng của ta, Tử Vân tuổi nhỏ nhất, thời gian theo ta cũng lâu nhất, mưu lược cũng giỏi nhất, lại càng không sợ gian khó, ở bên ngoài lao lực, vì Tháo tìm kiếm người tài trong thiên hạ, vì Tháo mưu đồ, không so đo danh lợi, người ngoài đều nói hắn là tiểu nhân, gian thương, ôi, thấy hắn như vậy, Tháo thật sự không đành lòng! Mấy lần bảo hắn đừng mạo hiểm nữa, nhưng hắn không chịu nghe!”. Lữ Bố rơi vào trầm tư.
Ta đương nhiên đi tìm Trương Dương tới! Trương Dương hiện tại cũng đang đi lòng vòng trong phủ đệ của ông ta. Nhà ông ta ở ngay cạnh nhà Lữ Bố, chẳng qua không lớn bằng thôi. Ông ta căn bản không nghĩ tới ở Hứa Đô lại được đãi ngộ như vậy, rất ngạc nhiên, cũng sinh ra cảm kích với Tào Tháo. Ông ta lại không biết, Tào Tháo còn chưa biết ông ta cũng ở đây! Nhìn thấy ta, ông ta cười: “Xem ra, Tào Mạnh Đức không tồi, Dương xin nghe lời tiên sinh, góp sức cùng ông ấy, dù sao, Phụng Tiên cũng đã quy thuận.”
Ta cười lớn: “Cạnh nhà đại nhân chính là phủ đệ của Lữ Ôn hầu, bên kia đang nướng thịt dê, Tào công đang ở đó, đại nhân có muốn qua đó không?” Trương Dương cười: “Ta cũng đang muốn đi gặp Tào công.” Ta cười thần bí: “Ta cũng không dám giấu đại nhân, Tào công vì ngài dựng phủ đệ này chính vì nghe nói ngài là bằng hữu của Ôn hầu, nghĩ đại nhân có thể tới đây nên chuẩn bị trước. Nhưng ông ấy không biết đại nhân đã ở đây, ngài qua đó chắc chắn sẽ khiến hai người giật mình.” Trương Dương há to miệng, không nói nên lời.
Lúc Tào Tháo cùng Lữ Bố nhìn thấy Trương Dương, đúng là giật mình, thế nào cũng không nghĩ tới. Trương Dương cũng thở dài tiến lên chào: “Tào công đối đãi với ta hậu như vậy, Dương cảm kích vô cùng. Hôm nay xin chính thức quy thuận đại nhân, mong đại nhân không chê.” Ta cười lớn (trong lòng rất đắc ý): “Tào công, Trương đại nhân đã tới đây mấy ngày, đối với phủ đệ ngài chuẩn bị trước ở bên cạnh vô cùng cảm kích.” Tào Tháo rất thông minh lập tức bước lên cầm tay Trương Dương: “Đại tư mã nguyện ý tới, Tháo muốn tìm cũng không được. Nhưng mà sắp xếp không được chu đáo lắm, mong rằng ông không thấy thất vọng.” Trương Dương cũng vội vàng nói rất vừa lòng.
Lữ Bố cũng tiến lại nói chuyện lâu ngày không gặp với Trương Dương. Nhìn thấy bọn họ muốn nói với nhau, ta cũng cáo từ: “Tào công, Ôn hầu, Trương đại nhân, mọi người từ từ nói chuyện, Triệu Như còn có việc làm ăn, không quấy rầy nữa.” Tào Tháo vừa nghe đã hiểu, Trương Dương không biết thân phận ta, liền gật đầu để ta đi. Ôi, không phải ta muốn bỏ đi, thật sự không muốn đi đâu, nếu có lý do gì đó để ta không phải gặp Trương Liêu, ta cũng muốn có. Nhưng mà phải đối mặt thôi, trốn cũng chẳng thoát, chậm nữa chỉ sợ càng bị mắng nặng hơn.
Đợi ta giả làm trộm lặng lẽ đột nhập vào phủ Trương Liêu, bên trong đang cực kỳ náo nhiệt. Ta nhẹ nhàng nấp ngoài cửa nhòm vào trong nhà, mấy ca ca toàn bộ đều ở đó, Cao Thuận cũng có mặt, phòng khách đã bày tiệc rượu. Thái Sử Từ tinh mắt, không nói gì, chỉ ha ha cười đứng dậy đi ra ngoài, một phát tóm được tay ta kéo vào: “Trốn à, xem ngươi trốn tới lúc nào?” Trương Liêu nhìn Cao Thuận, sau đó vẫy tay gọi ta, ta không ngốc, thuận thế trốn phía sau Điển Vi, lắc đầu. Đáng tiếc, mấy người này đã liên kết với nhau (mới gặp vài ngày đã đoàn kết vậy sao?), Điển Vi không nói một lời đẩy ta tới trước mặt Trương Liêu.
Nhìn ánh mắt Trương Liêu như có thể giết người, trong lòng ta căng thẳng, liền cúi đầu nói: “Tử Vân biết sai rồi, có điều, không thể hoàn toàn trách đệ. Trung nghĩa là gì, trước là trung quân, sau mới là tình nghĩa, không thể nói đệ không đúng. Lại nói, trận đánh này, chủ công đã đặc biệt hạ lệnh không được phép tổn hại tính mạng các huynh.” Trương Liêu không nói gì, nhưng mà lấy tay gõ gõ vào án kỷ, suy nghĩ gì đó. Cao Thuận cũng cười: “Ta không có gì để nói, không cần sợ ta.” Ta khóc, ta mà sợ sao?
Quách Gia cười ha ha, trong lòng cực kỳ đắc ý, cuối cùng cũng thấy được ta sợ hãi. Hắn tiến gần, đổ thêm dầu vào lửa: “Nhị ca ơi, Tử Vân thật ra rất ngoan, hắn tuy rằng ra chủ ý cho chúng ta đánh hạ Từ Châu, nhưng ở chỗ Chủ công cực lực cầu xin bảo hộ tính mạng các huynh và Lữ tướng quân, coi như vì hắn tận tâm lo lắng cho các huynh, trừng phạt một chút là được. Đại ca mạnh tay, huynh đánh hắn vài cái là được rồi.” Ta muốn giết người… Nếu như ánh mắt có thể giết người thì tốt.
Cao Thuận nhìn ta nhưng không nói gì. Thái Sử Từ cố nín cười. Ta hướng Quách Gia làm một biểu tình khó coi, sau đó nhanh chóng giải thích: “Không phải đâu nhị ca, không phải chủ ý của ta…” Quách Gia cười: “Không phải chủ ý của ngươi? Nhị ca ở đó mà không muốn thả huynh ấy, tự mình để huynh trưởng lâm vào tuyệt cảnh lại không nghĩ cách cứu viện, nói không biết xấu hổ, ta không xin cho ngươi nữa.” Ta tức giận, hận không thể cắn hắn vài miếng thịt, lại cũng không dám làm, chỉ biết tội nghiệp nhìn Trương Liêu: “Ôi… Tam ca mới là mưu sĩ của chủ công, ta một năm cũng chỉ gặp chủ công vài lần.”
Trương Liêu nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc cùng khinh thường: “Chúng ta nào dám làm gì ngươi. Lá gan của ngươi lớn, mưu kế lại nhiều, Tào công cũng sủng ái ngươi, vạn nhất ngươi có việc gì, chúng ta làm sao bảo vệ tính mạng mình đây.” Ta ngẩng đầu nhìn biểu tình của hắn, thật sự giận ta sao? Trời ạ, Trương Liêu tức giận tới mức này, về sao Vân ca ca còn ra thế nào nữa? Trương Liêu thấy ta không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người không nhìn ta nữa.
Ta nhìn bộ dạng hắn, cả người tê cứng, cảm thấy ớn lạnh (sau đó, Thái Sử Từ nói với Cam Ninh, Tử Vân lúc đó sắc mặt tái nhợt muốn dọa người). Qua một lúc lâu, Trương Liêu không thấy động tĩnh gì liền xoay người trở về, thấy ta đã lệ rơi đầy mặt. Đúng vậy, ta muốn khóc, thấy hắn quay lại nhìn ta, ta run rẩy lùi về sau hai bước: “Thật xin lỗi Nhị ca, là Tử Vân không đúng, được không? Huynh muốn đánh mắng thế nào đều được, đừng châm chọc đệ được không? Đệ thật sự không gạt huynh, đệ thật muốn huynh làm ca ca, đệ không có lợi dụng huynh.”
Cuối cùng không kìm được, nói khóc liền khóc, ta đứng ở đó khóc rống lên. Nhìn thấy ta thật sự khóc, mọi người đều choáng váng. Điển Vi luống cuống chân tay chạy tới: “Đừng khóc chứ, sao lại khóc? Chúng ta không đánh đệ, đại ca không bao giờ đánh đệ nữa.” Trương Liêu giật mình vội nói: “Ôi, bọn ta không có ý này, là Phụng Hiếu nói phải mắng ngươi vài câu mới có thể xả giận, đừng khóc nữa, ngươi có phải nữ nhân đâu!!” Ta không phải nữ nhân mới lạ. Quách Gia không nghĩ bị bán đứng mau như vậy, đứng bên cạnh liều mạng động não cách xử lý. Cao Thuận cũng cảm thấy buồn cười.
Ta tuy rằng khóc thương tâm, nhưng lời bọn họ nói vẫn nghe rất rõ. Ta nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Liêu lúc này đã đứng bên cạnh: “Nói như vậy, Nhị ca không hề giận đệ? Đều là chủ ý của tam ca?” Trương Liêu ngượng ngùng gật đầu: “Dọc đường về, ta đã nghe Phụng Hiếu nói nhiều chuyện về ngươi, Nhị ca cũng bội phục đảm lượng cùng nghĩ khí của ngươi. Đến đây, thấy ngươi chu đáo với bọn ta như vậy, làm sao còn có thể giận ngươi nữa?” Thái Sử Từ nhanh chóng bổ sung: “Biết ngươi nhất định bận rộn ở chỗ Ôn hầu, chắc chắn sẽ tới muộn, là Tam ca nói ngươi quá lớn gan, đúng lúc có thể dạy dỗ ngươi một chút, cho nên, chúng ta mới… Ai biết ngươi lại như vậy?”
Ta dừng khóc (rất nhanh), trong lòng lập tức thoải mái, nhìn lại mọi người, đi tới trước mặt Quách Gia: “Tử Vân cảm ơn Tam ca quan tâm.” Trương Liêu cùng Cao Thuận gật đầu, cảm thấy rất rõ ràng ta có đạo lý. Nhưng Quách Gia hãi hùng khiếp vía nhìn ta nói: “Chuyện này, ta thật sự vì muốn tốt cho ngươi. Nhị ca thật không dễ dàng, phải không? Cao tướng quân cũng bị dọa, đúng không? Cũng cần để bọn họ hả giận, đúng không? Ngươi có chỗ không đúng, phải không? Chuyện này… Đương nhiên, ta lúc đánh Từ châu cũng có ra chút chủ ý, đúng không?” Dưới ánh mắt sắc bén của ta, Quách Gia phải nói thật.
Chú thích:
* Trăng vẫn chiếu cố hương: Một câu trong bàiNguyệt dạ ức xá đệ(đêm trăng nhớ em) của Đỗ Phủ.