Lúc ta còn đang ở Giang Nam thăm bạn, Từ châu đã hừng hực khí thế chiếntranh. Sau khi ta rời khỏi Hạ Bì, Cao Thuận cùng Trương Liêu mang binhtới Tiểu Bái. Nhắc tới Lưu Bị thật đúng không phải người dám làm dámchịu, có tâm làm tặc mà không có gan làm tặc. Vừa biết Lữ Bố phát binh,lập tức cầu cứu người cho hắn ở lại Tiểu Bái để kiềm chế Lữ Bố, tức TàoTháo, ý tứ là, ta do ngươi sắp xếp ở đây, ngươi nên vì ta làm chủ. TàoTháo đang chuẩn bị tiến binh Từ châu, nhận được thư cầu cứu của hắn, sai Hạ Hầu Đôn mang quân đi trước cứu viện.
Lúc này mới biết ai là người có bản lĩnh, Quan Vũ cùng Trương Phi cũng khôngphải tài giỏi gì lắm, xem ra, thua trận nhiều cũng có thể rèn ra đạitướng, nhất là thủ hạ của Lưu Bị. Ta cũng bội phục đám người Lưu Bị đánh nhiều thua nhiều, càng bội phục chính là năng lực thua vẫn không chếtcủa Lưu Bị, đương nhiên, ta đã lĩnh giáo năng lực chạy trốn của hắn. HạHầu Đôn cũng không phải là đối thủ của Trương Liêu và Cao Thuận, hắn lại không mang theo đội Hổ Báo Kỵ tới, tất nhiên bị Cao Thuận dùng Hãm trận doanh đánh cho tít mù. Hai bên vừa giao chiến, Lưu Bị cùng Hạ Hầu Đônlập tức bị đánh tan tác.
Lưu Bị lại một lần nữavứt vợ vứt con, một đường chạy như điên rời khỏi Tiểu Bái tới Hứa Đô,nửa đường gặp đại quân Tào Tháo, cuối cùng dừng lại. Tào Tháo nhìn thấykẻ tự xưng là tông thân hoàng thất, chỉ cười cười. Ông ta thật ra ở LạcDương cùng Hứa Đô hiện tại, đã nhìn thấy nhiều tông thân hoàng thất rồi, hiện tại ai thèm quan tâm loại đó? Khiến Tào Tháo hứng thú chính là hai người Quan Vũ cùng Trương Phi, có điều lúc này không có thời gian quảnchuyện đó, tùy tiện an bài bọn Lưu Bị xong, đại quân tiếp tục lên đường.
Cao Thuận cùng Trương Liêu có thể dễ dàng đánh bại Lưu Bị, nhưng đối mặtvới chủ lực của Tào Tháo, cả Lữ Bố cũng không có cách nào, càng không có mưu kế gì để chiến đấu. (Trần Cung tự nhận là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ,đích thực cũng không có chủ ý gì. Loại người này chính là như vậy, rấtgiỏi giở trò sau lưng người khác, lúc thật sự mặt đối mặt, cái gì cũngkhông biết). Song phương đối mặt tại Từ châu, ngay lúc đầu đã bày ra thế trận nghiêng về một bên. Từ tháng mười tới tháng mười một, Lữ Bố mấtphân nửa quân, rút lui tới Hạ Bì.
Ở ngoài thànhHạ Bì, Lữ Bố tự mình dẫn kỵ binh cùng Tào quân đại chiến một hồi, nhưngmà kết quả chứng minh lời ta nói với Trương Liêu và Cao Thuận, chiếntranh không phải năng lực của một người, mà là sức mạnh tập thể, chonên, Lữ Bố tất nhiên thất bại. Sau khi mất đi một trong bát đại tướngquân Thanh Liên, Lữ Bố bị ép về thành Hạ Bì, bế quan thủ chặt.
Tào Tháo sau khi lệnh cho bao vây thành Hạ Bì ba vòng, tự mình viết thưchiêu hàng Lữ Bố. Cầm thư chiêu hàng của Tào Tháo, nghĩ Tào quân bênngoài thành bách chiến bách thắng (ít ra là đối với hắn), Lữ Bố nản chíngã lòng, hắn bắt đầu suy nghĩ đề nghị của Tào Tháo, đúng vậy, lại mộtlần nữa đầu hàng thì có sao? Hắn không có tư tưởng thà làm vua không làm giặc; không có chí khí muốn đứng ở trên cao cho người khác thần phụcdưới chân; hắn chỉ muốn một không gian để sinh tồn thôi. Lữ Bố muốnhàng, Trương Liêu cùng Cao Thuận nghĩ tới lời ta nói cũng muốn Lữ Bốhàng. Hai người hướng Lữ Bố nhắc lại đề nghị của ta, đầu phục Tào Tháovẫn có thể xem là lựa chọn sáng suốt. Lữ Bố thật sự động tâm.
Nhưng mà, Cao Thuận từng nói với Lữ Bố: “Tướng quân hành động, không suy nghĩ kỹ, sẽ thường nói nhầm, nói nhầm thì không thể tính.” Tật xấu lại táiphát. Đương nhiên, ta nghĩ rằng có thể ngạo khí của hắn đang tác quái,hắn không muốn khiếp nhược như vậy mà đầu hàng, cũng không muốn mất điquyền lực của chư hầu một phương, bởi vậy dưới sự khuyên ngăn của đámngười Trần Cung, bắt đầu gửi hy vọng vào Viên Thuật. Nhưng mà, hắn đãmắc mưu Trần Cung rồi. Trần Cung bản thân là tiểu nhân, liền lấy tâmtiểu nhân đo lòng quân tử (đương nhiên, ta cũng không cho rằng Tào Tháolà một chính nhân quân tử), sợ Tào Tháo sẽ cùng bọn chúng tính toánchuyện cũ ở Duyện châu, liền cực lực khuyên Lữ Bố cầu cứu Viên Thuật, hy vọng Viên Thuật phái binh tới viện trợ. Đó hoàn toàn là một chủ ý thốitha, chưa nói Viên Thuật vốn không có bản lĩnh, cũng không có năng lựctới giúp hắn, huống chi, Viên Thuật liên tiếp thua trong tay Tào Tháo,chính là cho dù có năng lực, cũng không có lá gan tới gây sự với TàoTháo, đương nhiên sẽ không tới cứu hắn. Kỳ thực, hiện tại người có khảnăng giúp được Lữ Bố, chính là Viên Thiệu. Nhưng mà, căn cứ vào thái độcủa Viên Thiệu với Lữ Bố trước kia, Lữ Bố căn bản không cho rằng ViênThiệu để tâm tới sinh tử của hắn, còn chưa nói Viên Thiệu trước giờkhông phải người thích đi giúp người khác. Sự thật chứng minh, ViênThiệu không hề can thiệp vào cuộc chiến ở Từ châu, tuy rằng đây là cơhội tốt để lão đánh lén Hứa Đô.
Sau khi không thể mang theo nữ nhi phá vây (Lữ Bố dự định tự mình đưa nữ nhi đi cầu thânnhà Viên Thuật), Lữ Bố chết tâm, bảo vệ chặt thành trì, muốn học tậpphương pháp của Đào Khiêm năm đó, chờ lương thảo của Tào Tháo cạn sẽ rút quân. Đáng tiếc, Tào Tháo năm nay không thiếu lương thảo, chuẩn bị rấtsung túc, đại quân vây thành quyết không đi. Nhìn Tào quân ngoài thành,Lữ Bố không có biện pháp nào bắt đầu cuộc sống mượn rượu giải sầu.
Lúc Tào Tháo nghe xong đề nghị của Quách Gia và Tuân Du, phái người đào hào dẫn nước sông Tứ Thủy và Nghi Thủy đổ vào thành Hạ Bì (kỳ thực lúc ấylà mùa khô tháng mười hai giữa đông, không hiểu có thể chìm thành kiểugì, có điều chặt đứt liên hệ giữa thành Hạ Bì với bên ngoài hoàn toàn,cắt đứt luôn cả đường đào binh của quân Lữ Bố, khiến Lữ quân gặp khủnghoảng tâm lý trầm trọng.), ta đã tới thành Dã Vương.
Mục đích ta tới Dã Vương là cứu tính mạng một người – Trương Dương. TrươngDương thật sự là người tốt, cũng là bạn tốt của Lữ Bố, là loại ngườingoài miệng không nói, nhưng trong thời điểm mấu chốt chịu hy sinh vìbằng hữu. Người như vậy, ta không muốn ông ta chết, cho nên, ta đến đó.Bên trong thành Dã Vương đang rất bận rộn, vì Trương Dương muốn xuấtbinh trợ giúp Lữ Bố. Nhưng mà, ông ta không biết rằng có thể đi tập kích Hứa Đô, cũng không biết ý đồ tác chiến che dấu bản thân mình, ông tabắt thuộc hạ toàn bộ tập trung lại, chuẩn bị nếu không nhận được tin tức của Lữ Bố nữa, sẽ xua binh nam hạ, tới đón Lữ Bố đến đây lánh nạn.Nhưng ông ta căn bản không biết, trong đám thủ hạ đã bắt đầu khởi độngsóng ngầm.
Trương Dương trong binh doanh nhìnthấy ta cũng sửng rốt. Ta lấy thân phận bạn cũ xin gặp ông ta, ông talại không quen ta. Cũng phải, thời gian đã qua hơn sáu năm, ta lại lớnhơn rất nhiều, bên ngoài lại cải trang, thay đổi rất lớn. Ông ta nhìnta, nghi ngờ hỏi: “Tiên sinh họ gì? Dương không nhớ rõ tiên sinh.” Tacười cười: “Đại nhân đã quên tiểu thương nhân sáu năm trước rồi sao? Cái người tiên đoán Đổng Trác sẽ chết ấy.”
TrươngDương lập tức nhớ ra: “Thì ra là ngươi. Ta nhớ rồi, tiên sinh tên TriệuNhư. Ai da, Dương vẫn thường nhớ tới tiên sinh, có điều ngoại hình ngàithay đổi nhiều.” Ta ha ha cười to: “Sáu năm rồi, thời gian thật mau. Năm đó Triệu Như từng nói, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.” Trương Dương ha ha cười không ngừng: “Không sai, khả năng tiên đoán của tiên sinh thật lợi hại, Dương bội phục.”
Ta cười thần bí: “Hôm nay, Triệu Như tới đây, cũng vì tôi biết trước một việc, có liên quan tớimạng người. Nếu như đại nhân còn tin tưởng tôi, tôi muốn nói chuyệnriêng với đại nhân.” Trương Dương sửng sốt, lập tức lệnh cho người racanh ngoài cửa trướng, không cho ai tiến vào, ông ta vẫn rất tin tưởngkhả năng tiên đoán của ta.
Nhìn ông ta một chútđề phòng cũng không có, ta thở dài, chẳng trách khinh địch bị bộ hạ giết chết: “Đại nhân ơi, không phải Triệu Như nói gì ngài, ngài thật quákhông cảnh giác, trong loạn thế này, biến hóa khôn lường, ngài như vậykhông được đâu!” Trương Dương cười: “Ta chưa từng hại người, cũng chưatừng kết oán, có gì phải cảnh giác.” Ta chỉ biết cười khổ: “Nhưng mà,ngài không sợ tôi là do người khác phái tới sao? Ngài hiểu rõ tôi sao?Vạn nhất tôi muốn làm chuyện bất lợi với ngài sao? Ôi!” Trương Dươngcười: “Ta không tin tiên sinh sẽ hại ta. Đâu có ai muốn hại người lạituyên bố trước.”
Ta cười: “Thì ra ngài còn biếtmuốn hại người sẽ không nói trước. Sao đại nhân vẫn sơ suất như vậy? Lời Triệu Như nói là thật, tôi biết đại nhân sắp bị người ta làm hại mớiđến.” Trương Dương chấn động, đứng lên nói: “A, ý của tiên sinh là tasắp bị người làm hại?” Ta gật đầu. Trương Dương vô cùng khẩn trương nhìn ta (ai có thể không khẩn trương): “Tiên sinh biết ai muốn hại ta?” Tabiết cũng không thể nói, không trở thành sự thật, nói cũng vô dụng.
Ta cười cười: “Triệu Như tuy rằng có thể đoán được đại nhân gặp nạn, nhưng không phải thần tiên, làm sao biết được cụ thể. Có điều, tôi biết đạinhân trong lòng muốn tương trợ Lữ tướng quân, tập trung quân đội chínhlà muốn tiếp ứng cho Lữ tướng quân, đúng không?” Trương Dương gật đầu:“Không sai, đúng là như thế. Chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc gây rắcrối?” Ta gật đầu: “Đúng vậy. Đại nhân, trong loạn thế ai cũng có ý nghĩriêng. Ta chỉ có thể nhắc nhở đại nhân, đó là bộ hạ của ngài không đángtin.” Trương Dương hít một ngụm khí lạnh: “Tiên sinh muốn nói, bộ hạ của ta sẽ chống lại ta, dùng tính mạng ta để đổi lấy tiền đồ?” Không hổ làchư hầu một phương, hiểu rất nhanh.
Ta gật đầunói: “Đại nhân đã thấy rõ, cần phải có sự chuẩn bị. Có điều, Triệu Nhưcó một lời khuyên, hy vọng đại nhân có thể hiểu rõ. Nếu như ngài tiếpnhận đề nghị của ta, không chỉ có thể giữ được tính mạng cả nhà, còn cótiền đồ.” Trương Dương nhìn ta: “Tiên sinh, mời nói.” Ta nghĩ một chút:“Tôi xin hỏi trước, đại nhân thấy trận chiến Từ châu thế nào? Ngài nghĩsao về Tào Mạnh Đức.” Trương Lương nghĩ: “Ôi, Phụng Tiên sợ không phảilà đối thủ của Tào Mạnh Đức, nếu không, ta cũng sẽ không chuẩn bị quânnhư thế này. Về phần Tào Mạnh Đức, ông ta cũng là một nhân vật lớn, rấtlợi hại. Năm đó ra tay ám sát Đổng Trác, lại là người đầu tiên phát hịch phạt Đổng, chính xác là không đơn giản. Lúc này, ông ta ép thiên tử ởHứa Đô, rất có thế lực.”
Ta chăm chú nhìn ánh mắt ông ta: “Vậy nếu như Tào Mạnh Đức đưa quân tới thành Dã Vương, đại nhân xử lý ra sao?” Trương Dương a một tiếng: “Chuyện này ta chưa nghĩ tới.” “Đại nhân, ngài nếu công khai trợ giúp Lữ tướng quân, chính là côngkhai đối địch với Tào Tháo. Ông ta sau khi thắng Lữ Bố, lấy được Từchâu, đương nhiên sẽ tới đây đánh ngài. Còn chưa nói, ngài chưa chắc đãđón được Lữ tướng quân.” Trương Dương cúi đầu: “Tiên sinh nói cũng cólý.”
Ta không để ông ta có cơ hội suy nghĩ, tiếptục áp sát: “Đại nhân, không phải ta nói có lý, mà là sự thật. Tào côngnhất định sẽ làm như vậy. Còn nữa, đại nhân, thành Dã Vương không phảivùng đất hẻo lánh, ngài không thể ở trong loạn thế vĩnh viễn không quantâm gì. Ngài nghĩ lại xem, phía bắc là Viên Thiệu, phía nam là Tào Tháo, bọn họ thế lực đều rất mạnh, cũng đều muốn tranh bá thiên hạ, ngài kẹp ở giữa, có thể tồn tại tới lúc nào? Không nhắc tới chuyện Tào Tháo sắpđánh được Lữ Bố, Viên Thiệu cũng sắp diệt Công Tôn Toản rồi, ngài chẳnglẽ chưa từng nghĩ qua sau này sẽ làm gì sao?” Trương Dương thở dài không nói lời nào. Ta hỏi tiếp ông ta: “Một khi chiến tranh bùng nổ, đạinhân, ngài làm thế nào? Ngài chưa từng nghĩ qua, bộ hạ của ngài cũngkhông nghĩ sao? Bọn họ chẳng lẽ không quan tâm tính mạng bản thân và gia đình họ sao? Ngài có hiểu rõ suy nghĩ của họ không?” Trương Dương lắcđầu.
Ta thở dài: “Đây mới chính là căn nguyên tai họa của đại nhân. Ngài không nghĩ tới chuyện đó, nhưng thủ hạ của ngàiphải lo cho chính mình. Trong số bọn họ chắc chắn có người muốn đi nhờvả một bên thế lực, không phải Tào Tháo sẽ là Viên Thiệu, tôi muốn ngàilập tức triệu tập bộ hạ, hỏi bọn họ xem về sau có tính toán gì không.”Trương Dương gật đầu: “Tiên sinh nói rất đúng, ta lập tức đi ngay.” Taliền giữ chặt lấy ông ta: “Chậm đã, đại nhân, ngài phải nghĩ kỹ xem mình muốn xử lý ra sao trước mới được, nếu không, làm sao lãnh đạo mọingười?” “Chuyện này…” Trương Dương do dự. Ta biết, ông ta căn bản chưabiết làm sao.
Ta cười cười: “Đại nhân, ngài cònchưa quyết định sao? Như vậy đi, để tôi vì đại nhân phân tích thế cụcmột lần, thế nào?” Trương Dương gật đầu. Ta không nhanh không chậm nói:“Ngài lúc này nếu muốn tự mình phát triển, bảo tồn thực lực, tương laitranh bá thiên hạ, biện pháp tốt là đem quân rời khỏi nơi này, đến mộtchỗ thế lực của các chư hầu thật yếu, hoặc ra một chỗ thật xa, quanngoại, Tây Vực chẳng hạn, chờ thực lực mạnh lên rồi mới trở về.” TrươngDương lắc đầu: “Vô nghĩa, cũng không cần phát triển tiền đồ. Ta không có ý muốn tranh bá thiên hạ.”
Ta gật đầu, tiếp tụcnói: “Nếu nói như vậy, ngài chỉ có thể lựa chọn góp sức cho người khác,chỉ có như vậy mới có thể trong thời loạn thế bảo vệ được tính mạng bảnthân và gia đình, còn có cơ hội lập công phong hầu; đương nhiên, ngài có thể lựa chọn giải tán quân đội, sống ẩn cư.” Trương Dương nghĩ ngợi:“Đúng vậy, tồn tại trong thời loạn thế không dễ dàng. Có điều, ta phảigóp sức cho ai đây? Giải tán quân đội thì biết ẩn cư nơi nào?” Ôi, ôngcái gì cũng muốn thử qua.
Ta cười : “Nếu như, Đại nhân lựa chọn ẩn cư, có rất nhiều phương pháp. Một là mang theo vợ con, tìm một thành thị yên tĩnh sống cuộc sống của thường dân; hai là ẩn cưnúi rừng, rời xa nhân thế; ba là vào triều làm nhàn quan, bình thườngsống qua ngày. Đại nhân thích cuộc sống này không?” Trương Dương nghĩmột chút: “Ẩn cư núi rừng, ta không quen. Còn vào triều làm quan, hiệntại triều đình hữu dụng sao? Tìm một thành thị yên tĩnh, có thành thịnhư vậy sao?” Ta cười: “Cũng vì triều đình vô dụng, nên làm nhàn quanmới đơn giản; còn thành thị yên tĩnh, vẫn có, Thành Đô chẳng hạn. Íchchâu cũng tương đối yên ổn.”
Trương Dương lại cân nhắc: “Vậy nếu ta lựa chọn góp sức thì nên chọn ai?” Ta hỏi ông ta:“Vậy còn phải xem đại nhân trúng ý ai, ngài cảm thấy ai có thể là minhchủ, nói cách khác, ngài cảm thấy ai có thể đạt thành bá nghiệp?” Trương Dương thở dài: “Ta nhìn không ra, nên muốn thỉnh giáo tiên sinh.” Tagật đầu: “Nếu đại nhân nói như vậy, tôi không khách khí nữa. Hiện giờ,thiên hạ có mấy chư hầu đều có thực lực: Viên Bản Sơ, chiếm lĩnh Ký,Thanh, Tịnh, U bốn châu. Địa bàn ông ta rất lớn, dân cư nhiều nhất, thủhạ văn võ cũng đông, trước mắt thực lực là mạnh nhất; Tào Mạnh Đức,chiếm Duyện châu, Dự châu, sắp lấy được Từ châu, thậm chí là một bộ phận Dương châu, còn nữa, ông ta được hoàng đế ủng hộ, thủ hạ mưu sĩ đều làtuấn kiệt, võ tướng dũng mãnh, thực lực nhất định so được với Viên gia;Lưu Cảnh Thăng, chiếm Kinh châu là chỗ xung yếu, ông ta cát cứ nhiềunăm, nền tảng không tồi, thủ hạ văn võ song toàn, không thể coi thường;Tôn Bá Phù, chiếm cứ Giang Đông, là người dũng mãnh, thủ hạ nguyện ýquên mình phục vụ, ở Giang Đông đánh đâu thắng đó, tiền đồ vô hạn; LưuQuý Ngọc, được cơ nghiệp từ bậc cha chú, Ích châu là nơi chưa loạn, đấtgiàu dân đông, trước mắt là chốn yên bình. Những người khác, Tây Lươngnhiều thế lực, nhưng quá mức phân tán, Trương Lỗ ở Hán Trung lấy tôngiáo phục chúng, không thể lâu dài, Công Tôn tộc ở Liêu Đông, không gian chật hẹp, không đáng kể. Đại nhân, tôi đã nói xong, ngài xem ai có thểgóp sức.”
Trương Dương a một tiếng: “Người khôngít, nhưng theo tiên sinh ai là người có thể thành bá nghiệp? Xin tiênsinh chỉ giáo.” Ta nhàn nhạt nói: “Người khác nghĩ sao ta không biết,nếu theo cách nhìn của ta, trong đám người đó, có thể thành đại nghiệp,chỉ có Tào Mạnh Đức ở Trung Nguyên và Tôn Bá Phù ở Giang Đông thôi. Vềsau, cuộc chiến thống nhất giang sơn, chắc chắn sẽ diễn ra ở nam bắcTrường Giang, chắc chắn là sân khấu của hai người đó.” Trương Dươngkhông nói gì nữa, yên lặng suy nghĩ.
Qua thờigian rất lâu, ông ta đột nhiên hỏi: “Tiên sinh dốc sức vì ai? Tào Tháohay là Tôn Sách?” Ta cười: “Trước mắt thì chưa, tôi là thương nhân. Vàonam ra bắc gặp nhiều chuyện. Đại nhân tin tôi hay không cũng được. Tôiđã nói rồi, Triệu Như ngưỡng mộ đại nhân hiệp nghĩa, muốn kết giao vớiđại nhân.” Trương Dương gật đầu: “Vậy, nếu tiên sinh là ta, sẽ góp sứccho ai?” Ta thở dài: “Dù sao ta cũng không phải là đại nhân! Nếu như đại nhân thật sự muốn ta nói, ta sẽ tới Hứa Đô gặp Hoàng đế, dù sao ngàivẫn là Đại tư mã hoàng đế ngự phong! Tào công đối với ngài dù sao cũngphải kính trọng ba phần, không dám tùy tiện động tới ngài!”
Trương Dương thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, qua thời gian rất lâu,cuối cùng đứng dậy: “Tiên sinh hôm nay cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi, ta đi triệu tập bộ hạ, nghe ý kiến mọi người một chút. Đến lúc đó lại xintiên sinh chỉ giáo.” Ta cười: “Đại nhân xin cứ tự nhiên, ta sẽ ở lạiđây.” Trương Dương gật đầu rời đi.
Lần này tađợi, chính là một ngày. Chiều ngày hôm sau, lúc gặp lại Trương Dương, vẻ mặt ông ta mỏi mệt. Nhìn ta, ông ta cười khổ: “Dương thật bất đắc dĩ.”Ta cân nhắc nói: “Đại nhân, bộ hạ của ngài chia làm mấy phe? Đều khôngnhượng bộ, khiến ngài rất khó, đúng không?” Trương Dương cười khổ gậtđầu: “Tiên sinh nói rất đúng, bọn họ chia thành ba phe. Đi nhờ vả ViênBản Sơ, đi nhờ vả Tào Mạnh Đức, còn có muốn tự dựng nghiệp. Thật sựkhông ai nhường ai, khó quá!”
Ta hỏi ông ta: “Cógì khó chứ? Chủ yếu là đại nhân nghĩ thế nào?” Trương Dương nhìn ta: “Kỳ thực, ta không có chủ ý. Ta cảm thấy tiên sinh nói rất đúng, ta dù saocũng là Đại tư mã của Hoàng đế, theo lý thuyết đi Hứa Đô không sao.Nhưng mà, ta với Lữ Phụng Tiên là bạn tốt, cũng là đồng hương, nếu hắntìm đến ta, ta nhất định kết thù với Tào Tháo, không thể đầu quân choông ta hay triều đình; ở Giang Đông, ta không quen, không muốn đi. Thủhạ cũng không mấy người muốn đi; Viên Bản Sơ cũng không phải minh chủ,hắn thích đao to búa lớn, là người bất nghĩa, ngay cả Tang Hồng cũnggiết, ta không muốn đi.” Ta cười, phiền não của ông ta có thể giải quyết được. Ta cũng biết rõ, thủ hạ của hắn muốn góp sức cho Viên Thiệu,chẳng qua là cái loại như Huy Cố vốn bị Tào Tháo đánh sợ chạy tới đầunhập Hoàng Cân quân, vấn đề này không khó giải quyết.
Ta nhìn Trương Dương hỏi ông ta: “Nếu như, Tào công không giết Lữ tướngquân, mà Lữ tướng quân đầu nhập Tào công, đại nhân còn băn khoăn không?” Trương Dương a một tiếng: “Chuyện này, vậy thì không băn khoăn gì nữa.Nhưng mà tiên sinh, Phụng Tiên sẽ không dễ dàng đầu nhập Tào Tháo đâu.”Ta ha ha cười to: “Đại nhân phải tin tôi, tôi nói cho đại nhân biết, Lữtướng quân tất sẽ đầu nhập Tào công. Bởi vì, ngài cần phải hiểu conngười Lữ tướng quân, dũng sĩ thảo nguyên chẳng lẽ không phải sẽ sùng bái người mạnh hơn mình sao? Tào công là người duy nhất có thể cho Lữ tướng quân phát huy tài năng, cũng là người duy nhất có thể thật sự đánh bạiđược Lữ tướng quân.” Trương Dương gật đầu.
Ta nói tiếp: “Người dưới trướng tướng quân, muốn đi nhờ vả Viên Bản Sơ, nhấtđịnh vốn là quân Hoàng Cân vốn có thù với Tào công, đúng không? Nhữngngười đó muốn tới chỗ Viên Thiệu, ngài thả bọn họ đi là được. Nhữngngười còn lại, ta khuyên tướng quân tạm thời đừng quyết định vội, ngàitốt nhất tới Hứa Đô bái kiến hoàng đế trước, thế nào?” Trương Dương nghe xong nói: “Ý kiến hay, ta đi gặp hoàng đế cũng được. Có điều, PhụngTiên thật không có nguy hiểm sao? Vạn nhất hắn tới đây, ta biết xử lý ra sao?”
Ta thở dài: “Đại nhân còn không biết sao?Tào quân đào sông Tư Thủy cùng Nghi Thủy, nước đã ngập thành Hạ Bì, Lữtướng quân căn bản không ra được. Ngài ở lại đây cũng vô dụng. Ta nóicho đại nhân biết, Hạ Bì không đầy một tháng nữa sẽ hết lương thảo, Lữtướng quân chỉ có một con đường để đi. Đại nhân tới Hứa Đô, trước tiênđừng vội lộ diện, nếu Lữ tướng quân hàng Tào công, ngài hãy xin gặp; nếu hắn bị Tào công giết, ngài cũng có thể người không biết quỷ không haytrở lại nơi này, đầu Viên Thiệu cũng không muộn, thế nào?”
Trương Dương gật đầu: “Tiên sinh đúng là trí giả. Ta nghe lời tiên sinh, ngaytrong ngày sẽ đi Hứa Đô, yên lặng chờ tình thế phát triển.” Ta dặn ôngta: “Việc này cần phải bí mật tiến hành. Đại nhân nói với bên ngoài,thân thể không khỏe, phải về thành Dã Vương. Nếu không, vẫn không thoátkhỏi họa sát thân đâu.” Trương Dương lập tức gật đầu.
Ba ngày sau, Trương Dương cải trang, chỉ đem hai gã hầu cận, đi tới HứaĐô, nơi dừng chân, tất nhiên là hiệu thuốc của ta, là do ta sắp xếp. Vềphần mình, đương nhiên ta tới Hạ Bì, đã tới lúc đấu với Lữ Bố một trậnrồi.