Trong lòng ta như lửa đốt kéo tiểu binh báo tin kia chạy ra hướngthủy doanh, tiểu binh bị ta ép đành phải đi theo, có phần không tìnhnguyện. Hơn một canh giờ sau, chúng ta chạy tới bờ sông, vội vã đi tìmthuyền. Tìm qua lại một vòng cũng không thấy bóng thuyền, trong lòngthật vội vã, hận không thể nhảy xuống bơi qua sông. Lúc này, tiểu binhvẫn không mấy tích cực kia đột nhiên nhiệt tình, chia nhau cùng ta đitìm thuyền. Thấy hắn xoay lưng chạy đi, ta quyết định nếu không thấythuyền sẽ nhảy xuống bơi.
Nửa canh giờ sau, thuyền không tìm được, tiểu binh kia cũng khôngthấy tung tích, ta không đợi nổi nữa, xuống ngựa từ từ dẫm xuống nước.Vừa bước vào dòng sông lạnh như băng, thân binh của Tôn Sách đã đuổitới, vội xông tới kéo ta: “Công tử, không được, sông rộng như vậy, ngàisẽ xảy ra chuyện đó.”
Ta thở dài: “Các ngươi tới đây làm gì? Ta không tìm thấy thuyền, thời gian lại không thể trì hoãn.”
Một thân binh nhìn quanh quất rồi hỏi: “Ấy, công tử, trinh sát kia đâu?”
Ta nhíu mày: “Hắn đi tìm thuyền, vẫn chưa về. Mấy người các ngươicũng đi tìm đi, không cần lo cho ta, ta có thể bơi tới bờ bên kia.”
Thân binh kia xem ra là đầu mục, do dự một chút rồi nói: “Thế này đi, công tử, kỹ thuật bơi của tôi cũng tốt, tôi cùng ngài qua sông, bọn họtiếp tục tìm thuyền, tìm được sẽ sang tiếp ứng.”
Ta ừ một tiếng, tiếp tục xuống nước: “Bá Phù bọn họ đâu? Có phải tiếp tục tấn công Ngạc thành, bức Hoàng Tổ lui binh không?”
“Vâng, Khám tiên sinh nói đó là kế vây Ngụy cứu Triệu. Chủ công nói,thương thế của Chu đô đốc nhờ ở ngài, họ sẽ chờ tin tốt của các ngài.”
Trong lúc nói chuyện, hai chúng ta đã hoàn toàn tiến vào lòng sông.Ta từ quân doanh của Tôn Sách chạy đến đây, tin tức xấu bất ngờ chiếmgiữ suy nghĩ khiến ta không nghĩ được nhiều. Trong làn nước sông lạnhbăng, đột nhiên ta giật mình dừng lại, cố gắng quan sát bốn phía mặtsông. Ngoại trừ tiếng hít thở của chúng ta, không có gì khác, dưới ánhtrăng mặt sông lóe lên một luồng ánh sáng nhạt, đem lại cảm giác quỷ dịkhó lường.
Ta mạnh mẽ chìm xuống nước, dùng làn nước sông lạnh như băng khiếnđầu óc mình tỉnh táo lại. Vừa bình tĩnh lại, ta lập tức phát hiện cóđiểm khác thường. Thứ nhất, tiểu binh báo tin ta không quen, một chút ấn tượng cũng không có, nếu hắn là thân binh của Lỗ Túc, hẳn ta phải gặpqua; thứ hai, lúc hắn chạy vào lều, thoạt nhìn đang thở dốc, cũng hoảnghốt, nhưng trong ánh mắt không có nỗi khủng hoảng thật sự, không có bộdáng hoang mang lo sợ. Trên trán hắn không có mồ hôi, tóc không loạn, yphục hình như rất sạch sẽ, không giống bộ dạng chạy đường xa tới; thứba, ta kéo hắn đi, hắn không hề tích cực, không chỉ không tích cực, còncó vẻ rất không bằng lòng, tới lúc ta muốn hắn tìm thuyền, hắn mới trởnên nhiệt tình, không, là vui vẻ rời ta đi. Quá khác thường, theo lý tađi cứu Chu Du, hắn nhất định còn phải tích cực hơn ta mới đúng. Thứ tư,chính là điểm trọng yếu nhất, tin tức quân mình đại bại là bao nhiêukhiếp sợ đây, không có chủ tướng cho phép, một tiểu binh tin lại dám nói lung tung sao? Nhưng kẻ này dọc đường lớn tiếng la hét tin tức chạy vào quân doanh. Hậu quả của loại tin tức này chính là thứ mà kẻ địch hyvọng. Thứ năm, lúc này cẩn thận nghĩ lại, con ngựa kia của hắn, khônggiống chạy đường xa tới, đoạn đường đi theo ta, ngựa cũng không thở dốc, không đổ mồ hôi, lông sáng bóng. Dù ngựa tốt cũng không thể chống lạisức ép như vậy. Có thể thấy rõ, ngựa chưa từng chạy cấp tốc đường dài.Mà chuyện lớn như vậy, cho dù yêu quý ngựa tới mấy cũng không thể vì con ngựa mà trì hoãn thời gian.
Cẩn thận suy nghĩ một lượt, ta lập tức khẩn trương, không tốt rồi,nói không chừng chúng ta đã mắc mưu hắn. Ta lập tức quay người nhìn thân binh theo sát ta hỏi: “Ngươi có cảm giác không đúng không? Tiểu binhkia ngươi có quen không?”
Không biết vì sao ta lại dừng lại hỏi hắn, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không quen.”
“Thân binh các ngươi bình thường có lui tới gặp nhau không? Người của Lỗ Tử Kính ngươi xác định đều đã gặp?”
Hắn nghĩ một hồi rồi gật đầu khẳng định: “Chúng ta thường xuyên ởcùng một chỗ, dù không biết tên cũng quen mặt. Người này đúng là khôngcó ấn tượng gì. Không tốt rồi công tử, người truyền tin giữa các vị đạinhân đều là những người cố định, tôi đều biết. Người này không quen mặt, lúc này lại…”
Không đợi hắn nói xong, ta đã nhanh chóng trở lại bờ: “Mắc mưu hắnrồi, mau trở về. Ngươi phái hai huynh đệ kia tìm thuyền nhanh chóng tớithủy quân quan sát tình hình, để đề phòng, thuốc ngươi đem theo toàn bộđưa cho bọn họ, nếu quả thật có chuyện thì nhanh chóng về bẩm báo.”
Động tác của hắn cũng không chậm, chạy lên bờ gọi đồng bọn tới, đemlời của ta truyền lại xong, mang theo những người khác cấp tốc đuổi theo ta đã chạy về hướng đại quân của Tôn Sách. Dọc đường trở về, ta mới chú ý thấy đường đi vô cùng yên tĩnh, không chỉ không có bóng người, đếntiếng động vật kêu cũng không có, yên tĩnh dị thường, trong lòng ta càng thêm lo lắng. Kinh châu quả nhiên có người tài, hắn bắt được nhược điểm của Tôn Sách, chỉ một tin tức giả đủ khiến Tôn Sách dao động quyết tâmtấn công Ngạc thành. Nếu Tôn Sách không thể nhanh chóng hạ thành, cũngchỉ có thể hồi sư, như vậy thế nguy của Giang Hạ coi như được hóa giải.Nếu là ta, ta sẽ dùng liên hoàn kế, không chỉ lừa Tôn Sách bên này, cũng sẽ lừa cả Chu Du, chỉ cần đưa tin đại quân Tôn Sách bị mai phục hoặc bị vây ở Ngạc thành, Chu Du đối với việc truy kích Hoàng Tổ cũng chịu ảnhhưởng lớn. Ta tuyệt sẽ không lo lắng cho Giang Đông, bọn họ bại trận hay mất cơ hội tấn công Giang Hạ đều là chuyện ta hy vọng xảy ra, nhưng mà, trong lòng ta vô cùng bất an, trực giác khiến ta cảm thấy sự tình có lẽ không đơn giản như ta nghĩ, nhưng rốt cuộc có chuyện gì phát sinh, talại không biết.
Lúc ta đuổi kịp Tôn Sách, bọn họ đang tiến tới Ngạc thành. Thấy tatrở về, Tôn Sách túm lấy ta, lại nói không ra lời. Ta vội vàng an ủihắn: “Huynh đừng vội, ta chưa gặp Công Cẩn. Ta nghĩ chúng ta có khả năng mắc mưu rồi, Công Cẩn hẳn là không sao đâu.”
Nhìn ánh mắt hồ nghi của người xung quanh, ta một hơi nói hết nhữngsuy nghĩ của mình ra: “Bá Phù, các người cẩn thận nghĩ lại xem ta nóiđúng không? Còn nữa, chuyện lớn như vậy, Lỗ Tử Kính không thể nào chỉphái một người tới, những tướng quân khác cũng không phái người tới, quá khác thường.”
Ta nói xong, Khám Trạch lập tức đứng dậy: “Chủ công, Triệu công tửphân tích rất đúng, chúng ta có thể đã mắc mưu rồi. Đây là mưu kế củaHoàng Tổ, chỉ sợ không chỉ chúng ta ở đây, Chu đô đốc sợ là cũng nhậnđược tin tức bất lợi của chúng ta. Chủ công nên phái người tức tốc tớiliên hệ với Chu đô đốc đi.”
Ta hít một hơi cười khổ: “Ta đã phái thân binh của huynh đi rồi. Nếubọn họ đi mau, chậm nhất ngày kia chúng ta sẽ nhận được tin tức chínhxác. Ta cũng bảo bọn họ mang thuốc bảo mệnh của ta tới chỗ bọn họ, nếuCông Cẩn thật bị trọng thương, có mấy viên thuốc kia cũng có thể duy trì vài ngày.”
Nắm đấm của Tôn Sách nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm lại, thể hiện nội tâm hắn đang vô cùng khẩn trương. Mọi người cũng không dám nói gì, lẳng lặng chờ Tôn Sách ra quyết định. Qua một hồi thật lâu, TônSách mới hạ lệnh đại quân tiếp tục tiến tới, kế hoạch tấn công Ngạcthành không đổi, chuyện còn lại chờ có tin tức thủy quân rồi nói tiếp.
Mọi người lập tức hành động. Ta trải qua một đêm giày vò, vết thươngchưa lành hắn lại đau, cả người bị nước thấm ướt, lạnh run lên. Tôn Sách thấy ánh mắt ta không tốt, vội sai người dựng lều cho ta, bảo ta đinghỉ ngơi. Ta cũng chỉ vào đổi y phục, từ chối ý tốt của bọn họ, kiêntrì đi theo đại quân.
Trở lại gặp Tôn Sách, đã thấy hắn mặt đen kịt nhìn chăm chú một người trẻ tuổi đứng trước mặt, người kia không sợ ánh mắt của hắn, còn cứngcổ nhìn lại, hai người nhìn nhau như gà chọi vậy. Ta kỳ quái hỏi thânbinh của Tôn Sách, thân binh kia nhỏ giọng nói cho ta biết, người trẻtuổi kia là một thư lại, chạy tới góp lời ngăn cản đại quân tiếp tụchành động, nói lúc này cần hạ trại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khởi hành trở về. Tôn Sách không nghe ngược lại trách mắng hắn vài câu, người trẻ tuổi kia chẳng những không lùi, ngược lại cứng rắn với Tôn Sách, nóihắn xử trí theo cảm tính, đưa đại quân lâm vào cảnh bất trắc, Tôn Sáchgiận tím mặt, hai người thành ra như vậy.
Ta cảm thấy kỳ quặc, lúc mấu chốt không biết người này nghĩ thế nào, lại muốn Tôn Sách lui binh: “Hắn tên gì? Lá gan không nhỏ.”
Thân binh kia gật đầu: “Hắn tên Lục Tốn. Gan lớn thật, một thư lại nho nhỏ lại dám ăn nói lỗ mãng như vậy.”
Lục Tốn? Lục Bá Ngôn? Ồ, thì ra là hắn, đây là kẻ trong lịch sử hànhLưu Bị sống dở chết dở đây mà. Đại tướng thư sinh, là Đại đô đốc củaGiang Đông sau này, đại bại Lưu Bị, đánh lui Tào Phi, ổn định GiangĐông, là nhân vật rất lợi hại. Lúc này mới là một thư lại nhỏ nhoi! Tarất hứng thú nhìn hắn đỏ mặt tía tai.
Nghe có tiếng động phía sau, Tôn Sách quay đầu thấy là ta, tức giậnnói: “Người kia còn nói ta lỗ mãng, xử trí theo cảm tính. Tử Vân, ngươitới phân xử đi.”
Ta cười: “Hắn nói đúng phân nửa, huynh đúng là thích xử trí theo cảmtính. Về chuyện lỗ mãng, tấn công Ngạc thành không phải là lỗ mãng!”
Nghe ta nói vậy, Lục Tốn hừ lạnh một tiếng: “Nghe nói người nhìn raquỷ kế của Hoàng Tổ chính là Triệu công tử, ngài nói chủ công không lỗmãng, vậy ta hỏi ngài, nếu Hoàng Tổ có thể nghĩ ra mưu kế như vậy, hắnsao lại không biết quân ta sẽ thừa lúc thủy quân Giang Hạ đại bại xuấtbinh toàn lực tấn công Ngạc thành? Nếu mưu kế của Hoàng Tổ chỉ đơn giảnnhư vậy, đã bị chúng ta nhìn thấu thì có ích gì nữa, chẳng lẽ thật sựtrông cậy một tin tức giả khiến đại quân Giang Đông lui binh sao?”
Ta nhìn Lục Tốn trong lòng tán thưởng, còn trẻ mà nghĩ ra nhiều vấnđề như vậy, đúng là một nhân tài, đáng tiếc không thể lôi kéo: “Vậy Lụctiên sinh nghĩ thế nào?”
Bị ta gọi là tiên sinh, Lục Tốn đỏ mặt, có điều hắn vẫn nói: “Tôi cho rằng Ngạc thành khẳng định đã có phòng bị, hiện tại chỉ sợ đã có độiquân hùng hậu phòng thủ, quyết không dễ dàng để quân ta đắc thủ. Nếu tin tức kia là giả, chỉ sợ viện quân Kinh châu không đi trợ giúp Hoàng Tổ,sẽ tới giúp Ngạc thành. Hỏa lực quân ta tập trung hết ở Ngạc thành, nếuđánh lâu mà không hạ được, nhất định tổn thất trầm trọng, viện binh Kinh châu mà tới, cùng quân trong Ngạc thành nội ứng ngoại hợp, quân ta lâmvào tình trạng bị động hai đầu tác chiến, thắng bại tất nhiên đã rõ. Cho nên, tấn công Ngạc thành có hại không lợi, không bằng hồi quân tụ hợpvới Chu đô đốc, hợp lực tiêu diệt Hoàng Tổ.”
Đúng là không tồi, điều Lục Tốn nói, ta cũng có nghĩ, nhưng mà,chuyện quân Giang Đông gặp phải đội quân như Cao Thuận gây ra Bát kiềuhuyết nhật sẽ không phát sinh lần nữa, mà tấn công Ngạc thành bất lợimới thu binh, có thể hao tổn binh lực Giang Đông, khiến bọn họ trongvòng hai năm không thể phát binh, ta tất nhiên sẽ vui vẻ, cho nên ý nghĩ này ta không nói ra. Nhưng mà lúc này Lục Tốn đã nói, ta phải xem xử lý thế nào, Tôn Sách thật sự cũng có thể sẽ nghe lời hắn mà thu binh. LụcTốn à Lục Tốn, ngươi để lộ tài năng quá sớm rồi, ngươi càng lợi hại, tacàng phải nghĩ biện pháp đả kích ngươi, không cho ngươi gặp chuyện tốt.
Nghe hắn nói xong, Tôn Sách nhìn người bên cạnh, bao gồm cả KhámTrạch, mọi người đều không nói lời nào, nhìn Tôn Sách. Ánh mắt Tôn Sáchlại chuyển hướng về phía ta. Ta nhún vai: “Đừng nhìn ta, trước khi tatìm các người, chưa tới Ngạc thành. Nhưng trước đây lúc ta ở Ngạc thànhnói chuyện với Tô Phi, hắn nói Ngạc thành tường cao thành vững, cácngười muốn đánh hạ, khả năng rất nhỏ. Cho nên, người trong thành khônghề lo lắng các người sẽ tấn công, bọn họ cho rằng chiến trường chủ yếusẽ ở trên sông.”
Tôn Sách ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ở trong thành ngươi thấy lực lượngphòng thủ có bao nhiêu? Tướng thủ thành là ai, biết hay không?”
Ta thật ra không biết lúc này Ngạc thành có đại tướng nào khác không. Nhưng mà, Lưu Biểu không phải kẻ ngốc, chắc cũng phải tập hợp nhân thủtới đóng tại đây mới đúng: “Không biết. Ở đây vẫn là địa bàn Hoàng Tổ,Lưu Biểu đối với Hoàng Tổ rất tin tưởng. Vốn dĩ tướng thủ thành là concả của Hoàng Tổ, chính là tên tiểu tử từng khóc tế Di Hành kia kiêmnhiệm. Lúc này là thời điểm phi thường, ta cũng không biết.” Ta cũng chỉ ăn ngay nói thật.
Tôn Sách nhìn về phía Chu Nhiên: “Nghĩa Phong, tình hình chúng ta biết được là thế nào?”
Chu Nhiên nói: “Không khác lắm so với những gì Triệu công tử biết.Hoàng Tổ đã mang đại quân đi, còn lại do Hoàng Xạ suất lĩnh phòng thủNgạc thành, nhân số không tới hai vạn, hơn nữa lực chiến đấu khôngmạnh.”
Vậy à, ta ở ngoài mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng thở dài, công tácthu thập tin tức của Giang Đông thật sự thất bại, ban đầu Ngạc thành cóthể như thế, nhưng nhân sĩ Kinh châu đã bị ta dùng đủ thuốc nhỏ mắt, sợsẽ không còn xem thường cuộc chiến ở Giang Hạ như trước nữa. Lúc này ởNgạc thành, đừng nói đại tướng, binh lính chắc không ít hơn ba vạn!
Ta còn suy nghĩ, Lục Tốn đã vội vã nói ra ý nghĩ cũng giống ta: “Chủcông, tin tức chúng ta nhận được e rằng không chuẩn xác. Nếu Hoàng Tổ có thể phái người gạt chúng ta, phòng thủ ở Ngạc thành cũng không thể kémnhư vậy. Tôi cho rằng lúc này hỏa tốc lui binh là thượng sách. Ít nhấtcũng phải giữ vững hai ngày, cùng Chu Đô đốc bàn bạc lại một chút mớiđược.”
Hắn nói rất có đạo lý, đây có thể là lựa chọn chuẩn xác nhất của TônSách lúc này. Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, ở Giang Bắc đã nhiều ngày, thủy quân bên kia lập công lớn, người ở đây đều muốnđánh Giang Hạ. Tôn Sách cũng nghĩ vậy, không đánh đã lui, không phảiphong cách của hắn. Cho nên, không cần suy nghĩ, Tôn Sách bác bỏ đề nghị của Lục Tốn, không chỉ bác bỏ, còn theo ý của Lục Tốn, bảo hắn lênđường đi gặp Chu Du: “Giữ vững? Không cần phải thế, ta sẽ tiếp tục tiếncông Ngạc thành. Ngươi đi gấp tới chỗ Công Cẩn, nói lại suy nghĩ củangươi cho họ biết.”
Không để ý tới tiếng thở dài của Lục Tốn, Tôn Sách hạ lệnh đại quântiếp tục hướng tới Ngạc thành. Lúc Tốn bất đắc dĩ đánh ngựa đi. Ta nhìnthân ảnh hắn xa dần, bắt đầu trù hoạch sau khi quân Giang Đông nếm mùithất bại ở Ngạc thành ta nên làm gì?
Tình thế phát triển quả nhiên giống như Lục Tốn phân tích, lúc đạiquân Giang Đông đến bên ngoài Ngạc thành, đối mặt chính là một Ngạcthành phòng thủ nghiêm ngặt, trên tường thành cắm cờ ghi chữ “Hoàng”,“Vương”. Nhìn tinh kỳ trên tường thành, mọi người nhìn nhau đều lắc đầu. Mà ta sau khi nhìn cờ chữ “Vương” kia, suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra một người, đại tướng quân Vương Uy dưới trướng Lưu Biểu. Không ngờ Lưu Biểu lại phái Vương Uy tới, thấy quân Giang Đông vẫn chưa rõ ràng, ta tronglòng thở dài, Giang Hạ, các người không lấy được rồi.
Lúc này, ánh mắt Tôn Sách quét ra phía sau, ta biết hắn đang tìm ta.Thở dài một hơi, ta không tình nguyện bước lên: “Bá Phù, huynh có phảikhông biết “Vương” kia là ai?” Tôn Sách gật đầu. Ta cười khổ: “Nếu tanghĩ không sai, đó hẳn là Vương Uy, Vương đại tướng quân, đại tướng quân dưới trướng Lưu Biểu chỉ đứng sau Hoàng Tổ. Xem ra Lục tiên sinh kia đã đoán đúng, phòng thủ Ngạc thành quả nhiên không giống trước đây. Có lẽhuynh thật sự phải rút quân thôi.”
Tôn Sách hừ lạnh một tiếng: “Vương Uy? Hừ, mọi người nghe lệnh, hạtrại nghỉ ngơi, nửa ngày sau công thành.” Hắn quả nhiên sẽ không dễ dàng rút quân. Ta nhún vai, lùi về phía sau.
Nghìn bài cũng chỉ một điệu mắng nhau, bên công thành nguyền rủaHoàng Tổ chết, bên thủ thành châm chọc người Giang Đông không có bảnlĩnh. Mắng xong rồi đấu võ, cung tên bay đầy trời, khí thế mạnh mẽ,nhưng không hề chính xác. Nhìn một hồi, ta ở phía sau bĩu môi, đám người này trình độ so với Hổ báo kỵ, Hãm trận doanh còn kém xa, hai quân đốichọi, nói là một chấp ba cũng không khoa trương. Nghĩ tới Hổ báo doanh,ta lại nghĩ tới đám người Tào Tháo. Lần cuối gặp Tào Tháo ở Hứa Đô làtrong nhà Tam ca Quách Gia, ta đề nghị ông ta thành lập một đội quân đachủng loại. Ngoại trừ Hổ báo kỵ cùng Hãm trận doanh cần phải tăng thêmquân số, còn phải lập thêm một đội quân dùng cung tên và công thành. Lúc tác chiến, Hổ báo kỵ ở giữa, Hãm trận doanh là tiên phong, tiễn quân ởhai cánh, đội công thành chỉ chuyên tấn công thành. Ngoài ra, quânTrương Yến nên biến đổi thành sơn quân chuyên tác chiến vùng núi, cònđội quân của Tang Bá, chuyên dùng để tiêu trừ sơn phỉ. Ngoài ra còn cầnmột đội quân đặc biệt, dùng vào thời điểm đặc biệt. Tào Tháo đối với đềnghị này của ta tỏ ra hứng thú, nói sau khi đánh hạ Liêu Tây sẽ bắt tayvào làm. Theo ta nghĩ, người nắm Tiễn doanh hẳn phải là Ngũ ca Thái SửTừ, còn công thành doanh nếu không phải Hứa Chử sẽ là đại ca Điển Vi. Ta có thể tưởng tượng một đội quân như thế tung hoành thiên hạ ra sao. Ôi, những quân sĩ trước mắt này, chỉ có thể than mình mệnh khổ. Ta còn đang nghĩ, đã có không ít người ngã xuống, ta nhìn thêm một lần trận chiếnsục sôi trên tường thành, xoay người đi tới bệnh doanh.
Thời gian nửa ngày trôi qua, lúc Tôn Sách phái người tìm ta đi ăncơm, chiến sự đã ngừng, Giang Đông chẳng qua chỉ tấn công thăm dò,thương vong cũng không lớn. Trong doanh trướng Tôn Sách ngồi đầy người,đều ăn uống trong tâm trạng buồn bực, giáp trụ Lăng Thao có vết máu,không biết của kẻ địch hay của quân mình. Thấy ta tới, Tôn Sách chỉ chỉvị trí bên cạnh không nói gì. Ta cũng rất tự giác ăn xong cơm nước rồibỏ đi, bất kể thế nào ta cũng không hiến kế.
Đêm nay ánh trăng rất thư thái, nhàn nhạt phủ một tầng dịu dàng lênkhắp quân doanh. Lúc ta từ thương bệnh doanh trở lại trướng của TônSách, bọn họ đã quyết định xong kế hoạch công thành ngày mai, đều đã trở về. Tôn Sách lôi kéo ta, ép ta thổi sáo cho hắn nghe, tâm tình rất tốt. Không lay chuyển được hắn, ta cũng chỉ biết xoa dịu hắn. Sợ tiếng sáokhiến binh lính thương tâm, ta đặc biệt thổi một khúc nhạc thanh thoát,trong trẻo vọng, quân doanh dưới ánh trăng mênh mông lại thêm chút không khí hòa hợp.
Thổi xong một khúc, Tôn Sách nhìn ta cười: “Còn nhớ hôm đó cùng ngươi ở dưới thành Hu Dị, cũng công thành chiến như hôm nay, ngươi lúc ấykhông có tâm trạng thổi sáng, mắt nhìn ánh trăng tràn ngập sự không đành lòng và bi ai. Lúc này ngươi đã nghĩ thông hơn, không khuyên ta đừnggây chiến nữa.”
Ta cười bảo hắn: “Nhìn thấy nhiều, tất nhiên cũng hiểu ra. Nhưngtrong lòng ta vẫn không đành lòng như vậy, bất kể nói thế nào, cũng lànhững tính mạng mất đi ngay trước mắt mình. Nhưng mà huynh nói rất đúng, loạn thế ngập tràn giết chóc, ngươi không giết người, người ta cũnggiết ngươi. Ôi, trăm năm sau, còn có ai nhớ rõ những trận chiến bi thảmnày không?”
Tôn Sách khoanh tay nhìn ánh trăng: “Trăm năm sau quá xa xôi, takhông quản được, cũng không muốn quản. Loạn thế tranh hùng, không thểkhông có chém giết đổ máu. Là nam nhi phải hào hùng mà tung hoành thiênhạ.”
Chủ đề như vậy vĩnh viễn vẫn chỉ có một làn điệu, ta không muốn bànnữa: “Bá Phù, tranh cường đấu đá có lẽ là cách biểu hiện lòng nhiệthuyết của nam nhi, chúng ta đừng nói nữa. Hôm nay ta nhìn cảnh côngthành, trong lòng có chút so sánh, nói thật lòng, bên thủ thành dựa vàođịa hình hiểm yếu chứ không phải dựa vào năng lực. Thế nhưng năng lựccông thành của các người cũng không mạnh, cứ đánh tiếp như vậy, khôngthể tốc chiến tốc thắng đâu.”
Tôn Sách cười cười: “Đánh vẫn phải đánh, đánh tiếp rồi nói. Đúng rồi, Tử Vân, ngươi ở Nghiệp thành tận mắt nhìn thấy Tào Viên công thủ chiến, ngươi nói xem Tào quân khác chúng ta thế nào.”
Ta không chút khách khí: “Thật xin lỗi, ta sẽ nói thật với huynh. Nếu như lần này là Tào quân tấn công Ngạc thành, ta nghĩ bọn họ trong nămngày sẽ lên được thành. Còn các người, mất gấp đôi thời gian ấy.”
Tôn Sách không phản bác lời ta nói, chỉ thở dài thật sâu: “Ta cũngbiết không so được với Tào quân. Người phương bắc lục chiến đúng là mạnh hơn hẳn chúng ta. Đúng rồi, xe bắn đá kia ta cũng từng thử làm, pháthiện cũng không dùng được.”
Ta cười: “Xe bắn đá không thể dùng ở tòa thành như Ngạc thành. Khôngphải không dùng được, mà là khó vận chuyển đá khối lượng lớn. Xe bắn đácần có số lượng lớn đá để công thành, lại cần rất nhiều đá kích thướclớn tập trung bắn vào một vị trí trên tường thành mới có hiệu quả. Ở đây tìm đâu ra đá lớn? Nếu vận chuyển từ nơi khác đến, càng phiền phức, thà rằng không dùng.”
“Nói rất có lý. Tử Vân, đáng tiếc cho ngươi.”
“Cái gì?” Bị Tôn Sách một câu đáng tiếc, khiến ta không hiểu ra sao.
Tôn Sách cười: “Không có gì, ý ta là đáng tiếc cho tài hoa của ngươi.”
Ta thèm vào mà tiếc: “Ai có chí nấy, ta không thích nhất là nhữngchuyện này. Bá Phù, ta khuyên huynh bình tĩnh một chút, từ từ đợi tintức của Công Cẩn.”
Tôn Sách ừ một tiếng: “Ta biết. Lục Tốn nói rất có lý, nam tử này làmột nhân tài. Lần này sau khi trở về sẽ tôi luyện thêm cho hắn.” Hắnthấy ta mang vẻ mặt khó hiểu, nở nụ cười nói: “Có phải thấy rất kỳ lạkhông, nếu ta cảm thấy hắn nói có lý, vì sao không nghe theo?” Ta gậtđầu. Tôn Sách cười giải thích: “Lần này xuất binh Giang Hạ, sĩ khí lêncao, đều muốn làm lớn một trận. Nếu cứ thế rút về, đối với binh lính sẽtạo ra đả kích lớn, lần sau dù đến tâm trạng cũng không tốt nữa. Cho nên muốn lui binh cũng phải có lý do và cơ hội, không thể nửa đường trởlại. Hiểu chứ?”
Ta tỉnh ngộ: “Chẳng trách huynh muốn Lục Tốn tới gặp Công Cẩn. Nhưvậy Công Cẩn tất nhiên hiểu ý của huynh, sẽ giúp huynh tìm một cái cớ có thể công khai lui binh, lại không đả kích tinh thần binh lính, đúngkhông?”
“Thông minh.”
Ta cười lớn: “Bá Phù, huynh lúc này có phong phạm của người đứng đầurồi, không còn là Tôn tướng quân làm chuyện lỗ mãng không nghe ngườikhác khuyên trước kia nữa. Bội phục, bội phục. Nhưng mà, nếu công thànhlại thất bại mà rút, có phải còn gây đả kích lớn hơn không?”
Tôn Sách cười: “Vậy còn phải xem chúng ta công thành thế nào, lấy cớ gì mà lui.”
Ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Xem ra các người không định toàn lực công thành.”
Tôn Sách lắc đầu: “Sai, không chỉ dùng toàn lực, hơn nữa còn tấn công thật mạnh, tốt nhất có thể trèo lên mặt tường thành một lần. Như vậymới cổ vũ được tinh thần chiến đấu. Bọn họ sẽ cho rằng, chúng ta có khảnăng hạ được thành này, nhưng vì mục tiêu lớn hơn, không thể không từ bỏ tấn công Ngạc thành. Như vậy lần sau trở lại, bọn họ sẽ tự tin mườiphần, không bị ảnh hưởng nữa.”
“Ồ, rất lợi hại.”
Tôn Sách cười: “Khám Trạch không tồi, là một người rất biết cách suy nghĩ. Phương pháp này là hắn nói ra.”
“Chúc mừng Bá Phù, dưới tay huynh lúc này đúng là nhân tài đông đúc!”
“Đúng vậy, không ít nhân tài. Nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu một người.”
Ta cười xấu xa, xoay người rời đi: “Huynh vừa nói gì ta không nghethấy. Muộn rồi, ta đi ngủ đây.” Phía sau, Tôn Sách thở dài một hơi thậtsâu.
Quả nhiên theo lời Tôn Sách, ngày hôm sau cuộc chiến diễn ra vô cùngkịch liệt, Lăng Thao, Chu Nhiên tự mình suất lĩnh, dẫn quân Giang Đôngtấn công Ngạc thành mãnh liệt, gần như đem toàn bộ thang dùng tới, trêntường thành nháy mắt dựng kín thang. Tất cả cung thủ đều ra trận, tênnhọn hướng cả lên tường thành, phối hợp với bộ binh đang công thành.Thuẫn bài thủ hoàn toàn không để ý tới tính mạng bản thân, dùng tấm chắn bảo hộ cung thủ, không ngừng có người ngã xuống, lập tức có người lênbổ sung. Thang bị hất đổ, lại lập tức dựng lên, binh lính trước sau liều lĩnh bò lên tường thành.
Ta đứng bên cạnh Tôn Sách, chăm chú nhìn binh lính đang hy sinh, lắcđầu nói: “Ta thu hồi lời nói ngày hôm qua, nếu thật sự tiếp tục thế này, trong vòng năm ngày các người sẽ lấy được Ngạc thành. Nhưng trả giá vôcùng thê thảm.” Tôn Sách gật đầu không nói.
Thương vong tuy rằng rất lớn, nhưng cũng có hiệu quả. Hai canh giờsau, binh lính thật sự đã lên được tường thành. Tuy rằng quân Giang Đông lên được trên đó đã hy sinh toàn bộ trong thời gian ngắn, nhưng hànhđộng của bọn họ không nghi ngờ đã cổ vũ toàn quân, nhóm binh lính thứhai rất nhanh đã lên tới nơi. Đáng tiếc, quân phòng thủ trên tường thành người đông chiếm ưu thế, bọn họ tuy giết được nhiều lính thủ thành,cuối cùng vẫn không thể thắng nổi. Chiến sự hôm đó vô cùng tàn khốc,trên mặt thành máu bắn tung tóe, dưới tường thành hài cốt chồng chất.Thấy trời đã tối, mục đích cũng đã đạt được, Tôn Sách hạ lệnh thu binh.
Không lâu sau khi thu binh, thân binh của Tôn Sách bị ta sai đi xemtình hình của Chu Du đã trở lại. Không ngoài dự tính, Chu Du quả nhiênkhông sao cả. Ý nghĩ của ta và Lục Tốn cũng được chứng thực, Chu Du cũng gặp được một kẻ mượn danh nghĩa thân binh của Lữ Phạm lừa bọn họ nóirằng đại quân Tôn Sách trên đường hành quân tới Giang Hạ bị quân Kinhchâu mai phục, Tôn Sách bị thương, đáng tiếc kẻ kia thể hiện quá kém, bị Chu Du nhận ra, đánh vài gậy đã khai ra toàn bộ. Chu Du vừa nghe có kẻcũng đang lừa gạt Tôn Sách, sợ chúng ta mắc mưu vội phái thân binh tớigặp Tôn Sách.
Tôn Sách nắm lấy thời cơ, lập tức hạ lệnh đêm đó chỉnh quân rút về,hợp quân với Chu Du, đánh Hoàng Tổ trước rồi mới tới Ngạc thành. Lạitruyền thêm tin tức nói viện quân Kinh châu sắp tới ngạc thành, quân tađối mặt với giáp công, chỉ có thể tạm lui đi giết Hoàng Tổ trước.
Đại quân Giang Đông trật tự tỉnh táo quay đầu trở lui, để lại hơn một ngàn thi thể bên ngoài Ngạc thành. Nhìn quân doanh ngoài thành trongvòng một đêm rỗng tuếch, nếu không phải còn có số thi thể kia, Ngạcthành còn tưởng cuộc chiến hai ngày qua chỉ là một giấc mộng.
Lúc chỉ huy binh sĩ chôn lấp thi thể ngoài thành, Hoàng Xạ khó hiểuhỏi Vương Uy: “Tướng quân vì sao ngăn tôi truy kích Tôn Sách?”
Vương Uy lạnh nhạt nhìn hắn: “Không truy được. Quân Giang Đông rútlui không hỗn loạn, rõ ràng Tôn Sách thấy chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ,trong thời gian ngắn không thể hạ được Ngạc thành nên rút lui. Lực chiến đấu của chúng ta không bằng kẻ địch, cũng không có đại tướng có thể hạđược uy vũ của Tôn Sách, đuổi theo là tìm đường chết. Bảo vệ tốt nơi này mới là bổn phận của chúng ta. Ta thấy, Văn tướng quân cũng không hẳnchiếm được lợi thế đâu.”
Tôn Sách cũng là một người quyết đoán, hiểu rõ khả năng hạ được Ngạcthành vô cùng nhỏ, liền dứt khoát buông tay. Lệnh cho toàn quân cấp tốctới chỗ Chu Du. Không hạ được Ngạc thành không sao, buông lơi Hoàng Tổmới là lỗ lớn. Cho nên, chúng ta đi vô cùng vội vã. Trên đường, thânbinh của Chu Du cẩn thận giải thích cho chúng ta chiến sự ở bên kia.
Sau khi thủy doanh của Hoàng Tổ bị công phá, có phản kích một lần,nhưng không giành được thế chủ động, thủy quân toàn bộ bị diệt, hắn liền mang theo cận vệ cùng mấy ngàn binh lính vội vàng chạy trốn. Chu Duquét sạch quân doanh Hoàng Tổ xong, biết Hoàng Tổ đã trốn mất, Chu Du để lại Lỗ Túc thu dọn chiến trường, bản thân dẫn quân đuổi theo Hoàng Tổ.Một bên là chó nhà có tang, một bên khí thế hùng hậu, Chu Du đã đuổi kịp Hoàng Tổ ở thành Cử Khẩu. Hoàng Tổ vốn định tới Ngạc thành, nhưng hắnbiết Tôn Sách không đích thân ra trận, nhất định đã tới đó, nên hắnkhông dám trở về, định chạy tới Tương Dương. Nhưng mà Chu Du đuổi maunhư vậy, hắn đành phải cố thủ trong thành Cử Khẩu. Chu Du cho quân vâykín xung quanh.
Tôn Sách hận không thể lập tức bay tới Cử Khẩu, đích thân bắt lấyHoàng Tổ, cho nên mặc kệ mọi thứ, giục đại quân cấp tốc chạy tới nơi.Đại quân Giang Đông trên đường hoàn toàn không biết ở tiền phương đã cómột đội quân cũng đang nóng lòng chờ đợi.
Lộ trình vội vã trong hai ngày, thân thể bằng sắt cũng không chịunổi, Tôn Sách cố nén sự lo lắng trong lòng, hạ lệnh đại quân nghỉ ngơimột đêm, sáng hôm sau sẽ đi tiếp, tranh thủ trong vòng hai ngày sẽ hợpquân với Chu Du. Ta bị nước sông thấm ướt, lại chạy vội gặp gió thổi,mấy ngày đều không thoải mái, không chỉ miệng vết thương trên đùi nhứcnhối, vết thương cũ cũng mơ hồ nhói đau, có chút sốt. Ban ngày cố chịuđựng thúc ngựa chạy theo Tôn Sách, đêm tới liền đi ngủ sớm. Tôn Sáchcũng nhận ra ta không khỏe, tuy không nói lời nào nhưng mơ hồ vẫn cóchút lo lắng.
Một đêm này ngủ rất yên ổn, đại quân Giang Đông cũng nghỉ ngơi rấttốt, sự yên tĩnh trong quân doanh lúc rạng sáng cuối cùng bị phá vỡ. Lúc thân binh của Tôn Sách khẩn cấp đánh thức ta, mắt vừa mở đã thấy mộtngười thân đầy máu được đưa vào lều. Nhìn kỹ lại thì ra là người đượcphái tới liên lạc với Chu Du – Lục Tốn. Thái độ nghiêm trọng của TônSách càng khiến ta bị dọa: “Bá Phù, xảy ra chuyện gì?”
Tôn Sách gật đầu: “Tiểu tử này giao cho ngươi, nhất định phải cứu sống hắn.”
“Nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao hắn lại thành ra thếnày? Công Cẩn đâu? Có phải bọn họ…” Ta nóng ruột, chẳng lẽ Chu Du thậtsự bị thương nghiêm trọng, thủy quân Giang Đông đã bại trận sao.
Tôn Sách vội an ủi ta: “Không có, Công Cẩn không sao hết. Lục Tốn nói đúng, Kinh châu có viện binh tới. Kẻ địch không giúp Hoàng Tổ, cũngkhông giúp Ngạc thành, mà mai phục phía trước đợi ta! Mưu kế kia đúng là lợi hại.” Khẩu khí Tôn Sách tuy lạnh nhạt, nhưng sát khí trong giọngnói cũng khiến ta run rẩy.
“Ta hiểu rồi. Bọn chúng trước tiên dùng tin tức giả lừa huynh hồibinh, sau đó mai phục nửa đường. Quả nhiên là kế hay, nhược điểm củahuynh bị lợi dụng hoàn toàn triệt để. Lục Tốn phát hiện phục binh phảikhông?” Ta tỉnh ngộ, nhìn thoáng qua Lục Tốn, người kia thật không đơngiản.
Tôn Sách gật đầu: “Đúng, hắn từ chỗ Công Cẩn tới đây đón ta, pháthiện chuyện khác thường, bị kẻ địch truy kích. Hộ vệ của hắn e là toànbộ chết rồi, chỉ mình hắn thân mang trọng thương chạy tới đây, nói xongtình hình liền hôn mê. Tử Vân, ngươi cứu hắn trước đi, ta phải bố tríphòng thủ, kẻ địch sợ rằng sẽ sớm đến.”
Nhìn Tôn Sách rời khỏi lều, ta rơi vào mâu thuẫn. Năng lực của LụcTốn quá mạnh, lần này đã khiến Tôn Sách chú ý, một thời gian nữa tất sẽthành đối thủ cực mạnh của chúng ta. Có nên thừa dịp hắn bị thương nặngdứt khoát tiên hạ thủ vi cường không? Nhưng mà, nhìn khuôn mặt trẻ trung của hắn, ta lại có chút không đành lòng. Nghĩ đến Vũ ca ca khi giớithiệu gia quyến của Tôn Sách, nói Lục Tốn chính là hiền tế tương lai của Tôn Sách, tuy rằng Tôn Sách không hề biết.
Ta nhìn Lục Tốn đang hôn mê mà ngẩn người, thân binh của Tôn Sách cuống quýt bắt đầu: “Công tử, cần chúng tôi làm gì?”
Tiếng hô của hắn khiến ta tỉnh táo lại, ta không thể giết người dướimí mắt người khác: “Ở đây không cần các ngươi, đi chuẩn bị chút nước ấm, mang hết thuốc trị thương ra đây cho ta. Đúng rồi, ngươi tên gì?”
Thân kinh kia vội vàng trả lời: “Tôn Lực.” Ồ, là người của Tôn gia.
“Không cần các ngươi ở đây đâu, đem tất cả huynh đệ tập trung lạitheo sát chủ tử các ngươi là được rồi, đề phòng ám toán.” Hắn đáp ứngđi. Ta cẩn thận gỡ bỏ giáp trụ của Lục Tốn, lấy tên cắm trên thân thểra, rửa sạch vết thương rồi khâu lại, bôi thuốc. Xin lỗi, lập trường bất đồng, ta chỉ có thể nhẫn tâm. Ta không tự tay lấy mạng ngươi, nhưng sẽkhông cứu tính mạng của ngươi. Thuốc trị thương bình thường, khâu lạibình thường, nếu ngươi mạng lớn thì tự mình sống lại, nếu không đànhchấp nhận ngươi mệnh bạc mà thôi. Làm xong việc, nhìn hắn rên rỉ thốngkhổ trong mơ, ta nghĩ một hồi, lấy một chén lớn ma phí tán cho hắn ăn,nếu ngươi không sống nổi, cũng chết không thống khổ.
Sau khi nói lời xin lỗi với kẻ đang hôn mê, ta ra ngoài tìm Tôn Sách. Trong quân doanh, binh sĩ dưới ánh nắng sớm đi qua đi lại, đào hố, dựng hàng rào, bố trận, vô cùng bận rộn. Lúc ta đi ra, hàng rào đã bố tríxong. Tôn Sách thấy ta tới gần liền nhíu mày: “Không phải bảo ngươi ởdoanh trướng đừng ra ngoài sao?”
Ta nhìn binh lính bận rộn một vòng: “Ta lo lắng cho huynh nên ra đâyxem. Thương thế của Lục Tốn thật sự quá nặng, ta đã hết sức, có thể sống sót hay không phải xem vận mệnh của hắn. Bá Phù, huynh bố trí vậy không được đâu, địch nhân đã chuẩn bị không chỉ một ngày, nhân số nhất địnhkhông ít, lại bị Lục Tốn phát hiện, bọn chúng sợ sẽ dốc toàn lực côngkích. Thời gian không kịp nữa, chiến hào quá bé, hàng rào cũng khôngngăn được kỵ binh hay đại tướng công kích đâu.”
Tôn Sách thở dài: “Nên sớm nghe lời Lục Tốn rút quân về mới phải.”
Ta lắc đầu: “Lúc phái người cung cấp tin tức giả lừa huynh, bọn chúng đã đoán được huynh muốn hồi quân rồi, lúc ấy đã có mai phục ở đây. Chỉlà bọn chúng không ngờ huynh lại tấn công Ngạc thành rồi mới lui binh,thời gian kéo dài thêm mấy ngày, cho nên phục binh mới để lộ dấu vết,nếu không, lúc Lục Tốn đi gặp Công Cẩn đã phát hiện ra vấn đề rồi.”
Tôn Sách hừ lạnh một tiếng: “Ta lại muốn xem ai lợi hại hơn ai.”
Ta cười: “Lập tức sẽ biết. Nếu phục binh đã bị phát hiện, bọn chúng nhất định sẽ kéo đến. Bá Phù, tin ta không?”
Tôn Sách liếc mắt nhìn ta: “Nói thừa.”
Ta cười: “Triệu Như hôm nay sẽ thể hiện chút tài hoa. Bá Phù, huynhhạ lệnh toàn bộ binh sĩ rút về, đem quân nhu đặt ở hai bên doanh môn làm lá chắn. Lữ Phạm tướng quân mang bảy ngàn quân giữ cánh trái, Chu Nhiên tướng quân mang bảy ngàn quân giữ cánh phải, Chu Hoàn tướng quân lĩnhsáu ngàn quân giữ trung quân. Còn lại theo Lăng Thao tướng quân làm viện quân, chỗ nào có thương vong thì bổ sung vào. Ba đội quân xếp thànhhình mũi nhọn, dựng toàn bộ thuẫn bài lên trước, hai người một thuẫn,bảo vệ đại doanh, nghênh đón đợt tấn công đầu tiên đập vào.”
Tôn Sách vừa lệnh cho tiểu binh đi truyền lệnh theo ý ta, vừa cười nói: “Hôm nay ngươi chịu để lộ bản thân rồi sao?”
Ta cười: “Huynh đừng quên, ta có nhiều ca ca như vậy, không phải ngồi không. Nhưng mà trận pháp này không phải bọn họ dạy, mà là một loạitrận pháp Hãm trận doanh của Cao Thanh An vừa phòng thủ vừa tấn côngthành một khối, rất lợi hại, ta từng thấy bọn họ huấn luyện.”
“Hãm trận doanh!” Tôn Sách cười khổ một tiếng: “Ngươi nói khiến tanhớ ra rồi. Lúc Cao Thuận tập kích chúng ta, không phải dùng thế trận đó sao? Cũng như một mũi nhọn chọc tới. Tử Vân, nếu ngươi biết dùng, nóita biết làm thế nào để phá trận?”
Ta thở dài: “Rất khó, cũng rất đơn giản.” Nhìn Tôn Sách mười phầnmong đợi, ta cười khổ: “Trường thương liệt trận chính là khắc tinh củanó. Điểm lợi hại nhất của trận này là lấy hai đánh một, Lúc tấn công,giống như đao nhọn mãnh liệt đâm vào trận doanh kẻ địch, khoảng cáchtrước sau vừa phải, có tác dụng phối hợp. Lúc phòng thủ, trái phải trước sau phối hợp, có thể chắn đỡ được những đợt công kích với số người đông hơn. Ta chưa từng thấy trường thương liệt trận, nhưng có thể hiểu rõ,cũng là hợp lực tác chiến, thường là công kích thành đội. Hổ báo kỵ làtác chiến từng cá nhân, ở Nghiệp thành chịu thiệt thòi lớn trước Trườngthương liệt trận, tổn thất không ít người. Đối phó với Hãm trận doanh,không có một đội quân tương đương với nó, chỉ có thể dựa vào bố trí mộtlượng lớn chướng ngại hoặc xuất nhiều binh lực hơn để đối phó thôi.”
Tôn Sách nhìn thủ hạ của mình, ngoài lắc đầu vẫn là lắc đầu: “Xem ramuốn giải trừ cơn ác mộng này rất khó! Cao Thuận, Cao Thanh An, Sách sẽnhớ kỹ ngươi cả đời.”
Ta thầm lè lưỡi. Ác mộng Cao Thuận gieo cho Giang Đông thật quá sâusắc: “Bây giờ nói gì cũng vô ích. Bá Phù, thủ hạ của huynh không đượchuấn luyện nghiêm chỉnh như của Thanh An huynh, nhưng so với quân Kinhchâu vẫn mạnh hơn. Trận pháp này dùng để phòng thủ không khó. Huynh nóicho bọn họ biết, phải chú ý hợp tác. Kẻ địch tới công kích, nhất định là cả đám chen nhau ùa lên hoặc đội hình lèn sát nhau mà tới. Binh sĩ củahuynh cứ đối phó cẩn thận, chỉ cần quân Kinh châu tấn công hai lần không vào được là có thể phản kích. Nếu nói năng lực đột kích, không mấyngười là đối thủ của huynh.”
Tôn Sách cũng cười, tự đi sắp xếp. Ta gọi Tôn Lực tới, bảo hắn triệutập tất cả thân binh của Tôn Sách, vây thành hình tròn bảo vệ Tôn Sách ở trong. Không có tình huống đặc biệt, không được rời đội hình. Tôn Sáchthấy Tôn Lực bọn họ lên gân vây quanh mình không nhúc nhích thì cười,biết là ta sắp xếp, thuận tay kéo ta đến bên cạnh, ta cũng đi theo.