Ngày hôm sau, sau khi mang theo hai người lên đường, ta cũng khôngchạy theo tốc độ, tốc độ chạy không thể quá nhanh, tuy rằng hai bên đềugấp gáp, ta cũng phải làm vài chuyện cho xong. Với lại… Lúc tới Hà cốc,trời đã rất tối, ta lấy cớ phải nhanh trở về, suốt đêm đi qua Hà cốc. Ba tâm phúc của Viên Thượng cũng không nói gì thêm, chỉ nghĩ ta làm là vìmục đích ấy.
Sâu trong Hà cốc, không nghe thấy một hơi thở. Đi vào một đoạn rấtlâu, một chút phản ứng cũng không có, ta bắt đầu hoài nghi Bàng Thống có lẽ đã rút quân. Ngay lúc ta đang thầm trách mình cả đêm tự mình chịutội, trước mặt đột nhiên vọng tới tiếng vang. Thanh âm rất nhẹ, nhưng ởnơi yên tĩnh trống trải lại vang rất xa. Bốn người chúng ta lập tức dừng lại, động cũng không dám động.
Qua một hồi thật lâu, một chút âm thanh cũng không nghe thấy, chúngta đều nghi ngờ nhìn nhau, lại tiếp tục đi, nhưng động tác khẽ khàng hơn nhiều. Đi qua một ngã rẽ nhỏ, đột nhiên có người nhỏ giọng nói chuyện.Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lúc này lại rất rõ ràng truyền vào lỗ tai chúngta. Chúng ta sợ tới mức lập tức ngồi sụp xuống.
“Thời tiết quỷ quái, lạnh quá. Huynh đệ, ngươi nói xem, xuân cũng tới lâu rồi, sao còn lạnh như thế?”
Tiếng chà xát tay vang lên: “Đúng vậy, ban ngày còn đỡ, đêm đúng làchịu không nổi. Ôi, còn không bằng ở Nghiệp thành! Chỗ đó tốt xấu còn có lều tránh gió, ở đây đúng là uống sương đêm.”
Một người khác trả lời: “Nghe ta nói, ngươi thỏa mãn đi! Ở lại Nghiệp thành, chắc chắn phải tham gia công thành. Đến lúc đó sống hay chếtkhông phải do ngươi. Ở đây tuy ăn gió nằm sương lạnh giá, chưa nói giữđược mạng, còn có thể lập công.”
Thanh âm người thứ ba vang lên: “Đại ca, huynh nói đi, các đại nhânnghĩ gì vậy? Bàng đại nhân là một văn nhân lại dám mang theo năm ngànngười chúng ta tới đây mai phục, mà Viên công tử nhát gan kia, nhân mãnhiều như vậy lại chẳng dám đi qua. Đúng là buồn cười!”
Người lúc trước cũng cười: “Không phải nói Bàng đại nhân là người trí mưu sao? Bản lĩnh không có, Tào đại nhân chúng ta có thể tin tưởngtrọng dụng sao? Bàng đại nhân chính là nhìn đúng Viên gia đần độn nhátgan, mới xin tới đây giết giặc. Quả nhiên chỉ cần cờ của Lữ Ôn hầu, đãhù sợ Viên quân. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, ta nghe nói, Bàng đạinhân cũng sắp đưa chúng ta trở về rồi.”
Người bên cạnh tò mò: “Thế nào, sao lại muốn đi?”
Vị đại ca kia thở dài một tiếng: “Ta nghe nói, là Tào đại nhân gọichúng ta trở về. Nói sắp hạ được Nghiệp thành rồi, sợ cái kẻ nhát gankia biết được Nghiệp thành không giữ được sẽ liều lĩnh trở về. Nói nhưthế, mấy ngàn nhân mã của chúng ta có thể ở đây sao, có thể không lùisao? Đi thôi, đêm nay lạnh thế này, quỷ cũng không đến đâu, đừng nói làcó người đi qua, chúng ta trở về nghỉ một lát đi.”
Một loạt tiếng tán thành vang lên, tiếng bước chân dồn dập, dần dầnhướng bên kia Hà cốc đi xa dần. Đợi tới lúc không còn âm thanh nào nữa,ta cố nén cười, lôi Lưu Tương ở bên cạnh đang giận run cả người, đứngdậy chạy về phía trước. Con chim con này đùa cũng hay thật, hoàn toànphối hợp với ta.
Đợi chúng ta đã chạy xa rồi, chỗ bụi cỏ vừa rồi vài người nhổm lên,nhìn thân ảnh chúng ta cười lớn: “Với mấy câu vừa rồi có thể uống rượucủa Bàng đại nhân, đáng giá.”
Một người lôi hắn: “Đi nhanh nào, còn phải về đốt củi vụn, để lại íthơi nóng, làm cho người ta chút nữa tin tưởng chúng ta thật rút lui mớiđược. Thật là, chủ ý này của đại nhân thật quá tổn hại, trước dọa Viênquân nhiều ngày, sau đó nói thật, lại thành mai phục thật sự, Viên giatiểu tử kia mạng để lại đây thôi.”
Người kia lặng lẽ cười: “Cái này gọi là thật thật giả giả, đây là mưu chước, sao lại nói là tổn hại người?”
Một người khác cười: “Khiến Viên tiểu tử trước khi chết còn tức giậngần chết, không phải tổn hại là gì? Được rồi, mau về thôi, lạnh quá.”
Mang theo Lưu Tương về tới Tào doanh, nhỏ giọng dặn dò xong, ta cố ýnghênh ngang ra ngoài chào hỏi Phong Nguyên: “Ta nói này Phong ca, thuốc có tác dụng không, bệnh hết chưa? Huynh cũng đừng cảm ơn ta, thuộc hạcủa ta cũng là lần đầu gặp trường hợp này, có chút sợ hãi, huynh giúp ta chiếu cố, ta đi gặp Tào đại nhân.”
Phong Nguyên hiểu rõ, tự mình sắp xếp cho Lưu Tương. Ta vào tới doanh trướng của Tào Tháo vui mừng nói: “Thần lại về đây.”
Tào Tháo cũng cười: “Tính ra thời gian ngươi phải về cũng không chênh lệch lắm. Thời gian vừa đúng, Phụng Tiên đã dẫn quân mai phục bên kia,ta ở đây chờ ngươi vào thành sẽ chuẩn bị.”
Ta cười: “Thần biết. Chủ công không biết đâu, con chim nhỏ kia buồncười muốn chết, bậy bạ phái người báo cho thám tử Viên Thượng thần dẫntheo, các ngươi mắc lừa ông rồi, tên kia tức giận đến mức ra ngoài rồithiếu chút hộc máu.” Kể lại những lời ta nghe được trong Hà cốc cho TàoTháo rồi nói tiếp: “Thần cảm thấy, Viên Thượng lúc này hẳn đã nhận đượctin tức, Lưu Tương không hộc máu, nhưng hắn có thể. Hộc máu là tật xấuđặc hữu của Viên gia.”
Tào Tháo cũng cười lớn: “Cái tên kia, Viên Thượng không lọt vào vòngmai phục của hắn mới lạ. Hắn đó, cũng biết ngươi đoán được hắn sẽ pháingười phối hợp với ngươi, nên mới dùng chiêu thức ấy.”
Cùng Tào Tháo nói mấy chuyện nhỏ nữa, ta mới đứng dậy cáo từ: “Chủcông, thần vào thành đây. Ngài đừng quá xúc động, Thẩm Phối không thểcoi thường, khinh suất không được đâu.”
Tào Tháo tất nhiên cũng dặn dò ta một phen, đơn giản là không chohành động thiếu suy nghĩ linh tinh. Tiễn ta rời khỏi doanh trướng, TàoTháo ra vẻ kiêu ngạo nói: “Triệu Như, bất kể Chính Nam tiên sinh có đồng ý mở cửa quy hàng hay không, ngươi đều không được vô lễ. Ngươi phảibiết, ta rất coi trọng tài học của Chính Nam, nếu để ta biết ngươi bấtkính với ông ấy, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ta đương nhiên mãnh liệt gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên, TriệuNhư cũng rất kính trọng Thẩm đại nhân, sao lại vô lễ với ông ấy đươc?Tào đại nhân xin yên tâm, không cần ngài nói, Thẩm đại nhân cho dù không nghe tôi, tôi cũng vẫn tôn trọng ông ấy.”
Mang theo Lưu Tương gọi mở cửa lớn Nghiệp thành, mới đi được nửađường, Thẩm Phối đã vội ra đón. Nhìn thấy Lưu Tương, ông ta thở phào một hơi. Ta thi lễ: “Đại nhân, may không làm nhục sứ mạng. Triệu Như xincáo từ.”
Thẩm Phối cảm kích nhìn ta nói: “Bất kể nói thế nào, lần này đều cảmơn ngươi giúp đỡ. Chuyện này qua rồi, công tử sẽ hậu tạ ngươi.”
Ta mỉm cười, hậu ta ta? Vậy còn phải xem hắn còn mạng để gặp lại ta không: “Đa tạ đại nhân tiến cử.”
Trở lại dược điếm, Tiểu Chu vội bẩm báo: “Công tử, chuyện ngài dặnđều đã làm xong, chúng ta đã đổi người đi ra. Ngài xem sắp xếp thế nào?”
Ta thở dài một tiếng: “Hài tử vô tội, các ngươi tìm cho nó một nhũmẫu, tạm thời chiếu cố mấy ngày. Chỉ mong Thẩm đại nhân đừng xuống taythì tốt.”
Thẩm Phối vội vàng mang theo Lưu Tương về phủ: “Công tử nói thế nào?Các ngươi trên đường trở về có thuận lợi không? Triệu Như ở chỗ Tào Tháo được hoan nghênh thật sao?”
Lưu Tương gật đầu: “Triệu Như đúng là được chào đón, tiểu binh trongdoanh lý rất nhiều người biết hắn. Tôi thấy hắn rất gần gũi với TàoTháo, phân nửa là làm không ít chuyện để thu mua nhân tâm. Còn nữa, công tử mắc lừa Bàng Thống, cư nhiên bị hắn giả mai phục chặn lại mấy ngày,thật tức chết tôi.”
Thẩm Phối cẩn thận hỏi thăm Lưu Tương hết thảy mọi chuyện, lắc đầuthở dài: “Thủ hạ của Tào Tháo quả nhiên có chút mưu mẹo. Ngươi khẳngđịnh đó là mai phục giả sao? Ta vẫn thấy lo lắng.”
Lưu Tương hừ lạnh một tiếng: “Tôi khẳng định. Thẩm đại nhân, lúcchúng tôi đi qua Hà cốc, rất rõ ràng, không hề có sát khí. Còn nữa, tôi ở trong Tào doanh đã nhìn thấy người của Lữ Bố, cho thấy cờ trong Hà cốclà gạt người.”
Thẩm Phối vội hỏi hắn: “Ngươi tận mắt nhìn thấy Lữ Bố?”
Lưu Tương lắc đầu: “Không có. Nhưng mà tôi thấy thân binh của Lữ Bố,rất kiêu ngạo, đến cận vệ của Tào Tháo cũng nể hắn vài phần. Nghe bọn họ nói chuyện, Lữ Bố vừa từ Lê Dương vận chuyển lương thảo tới.”
Thẩm Phối gật đầu: “Tình hình không khác lắm so với tin tức chúng tanhận được. Tào Tháo quả thật không yên tâm để Lữ Bố một mình mang binh.Một viên đại tướng vô địch lại lạc bước thành kết cục đi tải lương, cũng là do hắn chuốc lấy. Nếu vậy, không tới vài ngày nữa quân của công tửđã có thể tới ngoài thành. Chúng ta liên hệ thế nào?”
Lưu Tương vội nói: “Ý công tử là sau khi tới bên kia sông, sẽ gửi thư báo cho đại nhân, chậm nhất vào buổi tối ba ngày sau, công tử sẽ thảđèn lồng ở bờ sông, đại nhân trong thành bắn tiễn lửa lên là được. Côngtử nói, tín hiệu thả xong, lập tức cùng nhau tấn công đại doanh TàoTháo. Lần này nhất định phải cho Tào Tháo biết tay.”
Thẩm Phối hỏi gấp một câu: “Phương pháp này Triệu Như biết không?”
Lưu Tương lắc đầu: “Triệu Như là một thương nhân, công tử nói, ngườinày có thể lợi dụng, không thể tin tưởng, cho nên cách làm này chỉ cócông tử, đại nhân và tôi biết. Ngài yên tâm, hai tên lính đi theo chúngtôi tới Hà cốc cũng sẽ không trở về ngay, mà cẩn thận điều tra mọi sựtrong Hà cốc rồi mới về bẩm báo. Công tử nói, nếu sau khi tôi vào thànhbốn ngày còn chưa thấy công tử bắn tín hiệu, chứng tỏ Tào quân thật sựmai phục, đại nhân hãy cẩn thận phòng thủ Nghiệp thành, công tử sẽ đi Uchâu điều binh tới.”
Thẩm Phối lên tiếng hỏi mọi chuyện, rốt cục cũng yên tâm. Cho LưuTương đi nghỉ ngơi rồi, tự mình đi chuẩn bị cho việc xuất thành giápcông Tào Tháo. Ngay sau ngày chúng ta trở về thành, Thẩm Phối hạ lệnhsớm bắt giữ cả nhà Tân Bình vào nhà giam. Tân Bì cũng thật kỳ quái,không ở lại Tào doanh mà chờ đợi, tự nhiên có ý nghĩ kỳ lại muốn tớikhuyên Thẩm Phối mở cửa thành quy hàng, hại tính mạng một nhà huynhtrưởng. Kỳ thật, Thẩm Phối đối với huynh đệ Tân Bì cùng Quách Đồ là hậnthấu xương, dù Tân Bì có đi theo địch hay không, ông ta cũng không buông tha cả nhà Tân Bì. Nhưng mà, lúc ta nhìn thấy thi thể và máu tươi đầyđất, chỉ có thở dài, Thẩm Phối quả thật theo lời Tuân Úc, cần mẫn mà vômưu, đối với người khác độc, với mình cũng độc, tại sao phải chặn hếtlối thoát như vậy.
Lại nói, hai thám báo của Viên Thượng đúng là rất tài giỏi, nhanhchóng nắm rõ tình hình phục binh trong Hà cốc, vội vàng trở về cẩn thậnbẩm báo với Viên Thượng, cả câu chuyện được nghe lúc đó cũng kể lạikhông lọt một chữ, khiến Viên Thượng nổi giận, mỗi người nhận phải mộtcước. Ngày hôm sau, Viên Thượng hạ lệnh toàn quân lập tức khởi hành,suốt đêm chạy về Nghiệp thành. Hành động thật mau chóng, ngày thứ ba,đúng hẹn đã tới bờ sông Đạt Chương, cách Nghiệp thành không tới tám dặm.
Viên Thượng đến đích, nhìn bờ sông trải dài trước mắt, trong lòngcười lạnh, đêm hôm nay sẽ bất ngờ đánh Tào doanh, nhất định phải lấy cái mạng già của Tào Tháo. Mà Thẩm Phối trên tường thành, nhìn Tào doanhbên ngoài toàn vật dễ cháy, binh sĩ qua lại không ngớt, liền cười lạnh,kiên trì gần một tháng, cuối cùng cũng tới lúc phản kích. Còn ta ngồi ởđại sảnh dược điếm, ra lệnh: “Sau khi Thẩm Phối rời thành, chúng ta lậptức vào Thẩm phủ, bảo vệ vợ con Thẩm đại nhân, tuyệt đối không để quânbinh vào trong.”
Thẩm Phối sau khi loại trừ toàn bộ những mầm mống tai họa trong suynghĩ của mình, mang tất cả binh mã ra khỏi thành. Ông ta không ngờ tới,chính là người ông ta để lại ở Nghiệp thành trấn giữ, cũng là cháu ruộtThẩm Vinh của mình, đã trở giáo hàng giặc, an bài ổn thỏa lại thành mộtđao trí mạng. Chuyện này ta cũng có phần, đương nhiên, ta cũng chỉ biquan nói với Thẩm Vinh về sức mạnh của Tào quân cùng tiền đồ ảm đạm củaViên gia tại Nghiệp thành. Không có tư liệu của Vũ ca ca, ta cũng khôngbiết người lợi hại như Thẩm Phối, lại có một điệt nhi kém cỏi như vậy.
Đèn lồng và hỏa tiễn trên bầu trời, không chỉ nói cách tám dặm đường, cho dù là mười dặm cũng nhìn thấy rất rõ. Tào quân sớm đã chuẩn bịxong, ánh mắt không chớp dán chặt vào đại môn Nghiệp thành. Thẩm Phốimang theo quân cấp tốc đánh về phía quân doanh Tào quân, Thẩm Phối đã hạ lệnh, xông vào Tào doanh, có thể giết chết Tào Tháo, thưởng trăm cânvàng.
Phát hiện Viên quân tiến vào, quân sĩ trong Tào doanh vô cùng hỗnloạn, hô lớn chạy về hậu doanh, vừa chạy vừa đánh đổ doanh trướng, có vẻ thất kinh. Rất nhanh chóng, doanh trướng đổ xuống liền cháy sáng, Viênquân thấy Tào quân còn đang chạy về hậu phương, tiền phương cũng truyềnđến tiếng hét hò chấn động. Thẩm Phối vô cùng cao hứng, không suy nghĩnhiều, toàn bộ hứng phấn truy kích tới hậu doanh. Rất nhanh, một đuổimột chạy, đại quân xuyên qua nơi đóng quân của Tào quân.
Lưu Tương lúc này hưng phấn hô lớn: “Mau đuổi theo Tào quân, công tử ở phía trước cũng đang đánh tới, vây Tào quân lại, đừng để Tào Tháothoát.” Viên quân nghe thấy nhiệt huyết sôi trào, kêu to xông tới.
Nghe tiền phương truyền đến tiếng hét, lại nhìn lều trước bị thiêucháy ở hậu doanh, ngẫm lại hình như không gặp phải chống cự nên có, cáiđầu nóng của Thẩm Phối rốt cũng kịp phản ứng, vội hạ lệnh lui về thành.
Lưu Tương nghe được mệnh lệnh ngẩn người, ngăn đầu ngựa Thẩm Phốihỏi: “Đại nhân vì sao hạ lệnh lui quân, chúng ta lui về, công tử phảilàm sao?”
Thẩm Phối gấp gáp nói: “Sợ là chúng ta mắc mưu rồi. Xâm nhập thuậnlợi như thế, đừng nói lính tốt Tào quân gần như không chống cự, đến mộtviên đại tướng chúng ta cũng không thấy, chứng tỏ Tào doanh căn bảnkhông có ai. Bọn chúng đâu rồi? Ta đoán không phải đi đánh lén Nghiệpthành thì là chặn đường công tử. Tào quân người đông thế lớn, bất luậnlà thế nào, chúng ta đều gặp nguy hiểm, chỉ có thể cấp tốc trở về thành, chuẩn bị đón tiếp công tử trở về mới là thượng sách.”
Thẩm Phối đang nói dở, đột nhiên xung quanh dấy lên vô số ngọn đuốc,đồng thời một tiếng cười dài vang lên: “Thẩm tiên sinh quả nhiên caominh, nhanh vậy đã biết mình trúng kế. Đáng tiếc, ngài không về đượcnữa, Nghiệp thành bị chúng ta hạ rồi. Tiên sinh sao không đầu hàng, giữlại tính mạng binh sĩ.” Trong ánh lửa chiếu rọi, Điển Vi, Trương Liêu,Tào Thuần vây lấy Tào Tháo hiện ra trước mặt Viên quân.
Thẩm Phối nhìn tình hình xung quanh, cười khổ nói: “Tào công thật coi trọng Thẩm Phối. Xem ra đại nhân không đi tập kích Nghiệp thành, càngkhông có bao nhiêu quân chặn đánh công tử, mà nhìn trúng binh mã củaThẩm Phối.”
Tào Tháo vuốt râu mỉm cười: “Tiên sinh nói đúng phân nửa. Quân ta cóđội tập kích Nghiệp thành, cũng có đội chặn đánh Viên tam công tử. Đương nhiên, binh mã hai cánh này đúng là không nhiều, binh mã trong tay tiên sinh tuy ít, nhưng bản lĩnh của tiên sinh khiến Tháo không thể coithường.”
Thẩm Phối đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to: “Phối được Tào côngđối đãi như thế, cũng coi như thỏa mãn. Đáng tiếc, ngài muốn bắt ThẩmPhối lúc này, không có khả năng. Mấy vạn nhân mã của công tử đang tới,đến lúc đó Tào công sợ là sẽ bị quân ta bao vây. Về phần Nghiệp thành,không có quân lệnh của ta, các người lừa bịp thế nào cũng không vàođược.”
Tào Tháo thở dài: “Tiên sinh tài hoa hơn người, chỉ tiếc sinh khôngđúng thời gặp không đúng người. Nói thật cho tiên sinh biết, chặn đánhTam công tử chính là Lữ Ôn hầu, hắn chỉ dẫn theo một vạn nhân mã maiphục tại bờ sông, năm vạn nhân mã của Tam công tử đã tan vỡ rồi. Tiênsinh nghe được tiếng hò hét, chính là Ôn hầu dẫn quân ta truy kích bạibinh của Tam công từ. Tiên sinh nghe thử xem, âm thanh càng ngày càngxa. Ta đã nhận được tin thám báo, thi thể Tam công tử đang trên đườngtrở lại đây. Về phần Nghiệp thành, chúng ta có lẽ không vào được, nhưngtiên sinh cũng không về được. Đợi trời sáng, biết ông và Tam công tử đều thất bại, còn có tâm tình và năng lực thủ thành sao? Với lại, trongthành cũng không có bao nhiêu người có thể chống cự quân ta công thành!”
Thẩm Phối nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Tương: “Ngươi không phảinói, ước định giữa ta và công tử chỉ có chúng ta ba người biết thôi sao? Sao lại thế này?”
Lưu Tương làm sao mà nói rõ được. Tào Tháo lại vì hắn giải vây: “Hắnnói không sai, chỉ có ba người các ngươi biết. Ta là được đại tướng bêncạnh Tam công tử đầu hàng nói cho biết, mới biết các ngươi có liên hệ.Tháo chẳng qua là tương kế tựu kế thôi. Tiên sinh, Viên tam công tử chết rồi, Viên gia không thể cứu vãn, tiên sinh còn muốn chống cự sao?” TàoTháo thầm nói, Triệu Như, công lao của ngươi ta chỉ đành gán cho tên hỗn đản nào đó.
Thẩm Phối ngửa mặt lên trời thở dài: “Mưu sự tại nhân, thành sự tạithiên, không thể nói gì hơn. Tào công, Tam công tử tuyệt đối chưa xảy ra chuyện, nếu không, ngài đã đem thi thể công tử đưa ra đây, tiểu xảo này không dùng được với Thẩm Phối ta đâu. Thủ hạ của Thẩm Phối cũng khôngphải loại người ngài muốn giữ là giữ, còn phải xem bản lĩnh thủ hạ củangài. Các huynh đệ, chúng ta chỉ có thể liều chết trở về thành mới cóđường sống. Vì người nhà của các ngươi, vì người thân trông mong cácngươi trở về, mọi người xông lên đi.”
Viên quân cơ hồ đã lâm vào tuyệt vọng vừa nghe lời Thẩm Phối nóixong, đều dấy lên hy vọng, người nhà già trẻ đều ở trong thành, phảiliều mạng chạy về thành thôi. Chỉ có Lưu Tương, nhìn theo hướng âm thanh vọng lại, cười một tiếng: “Công tử, Lưu Tương đi gặp chủ công trước.”Hắn một mình thúc ngựa chạy về hướng Tào Tháo.
Bị hành động liều chết của hắn làm cảm động, Điển Vi nhìn Tào Tháo,Tào Tháo gật đầu một cái, Điển Vi để lại thị vệ ở bên bảo vệ Tào Tháo,bản thân xông ra đón Lưu Tương. Vẻn vẹn một lần quay ngựa, Lưu Tương đãngã. Điển Vi xuống ngựa, tới bên cạnh Lưu Tương sắp chết nói: “Ta tênĐiển Vi, là Kiêu Kỵ đô úy Đại Hán. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ lập bia chongươi.”
Lưu Tương mỉm cười, nói tiếng cảm ơn, cứ vậy nhắm mắt qua đời. ĐiểnVi ra lệnh cho thủ hạ đưa thi thể hắn đi an táng tử tế, lập bia thờ, đểhậu nhân của hắn tới tế bái.
Ở bên kia, nhìn thấy Viên quân ập vào, cung tên của Tào quân khôngchút thương tiếc bắn tới. Trong máy mắt, cả đám người ngã xuống, mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ một mảnh. Viên quân không bị cung tên hù dọa, khao khát trở về thành bên người thân đã giúp họ chống đỡ, khiên chắn vôdụng, nhưng tốc độ liều mạng, mã quân ở phía trước, tiếp tục xông tới.Thẩm Phối huấn luyện binh lính đúng là có tinh thần liều mạng, sau khitổn thất một phần ba nhân mã, bọn họ phá tan tiễn trận của Tào quân,tiếp tục xông ra.
Cùng lúc ấy, tướng lĩnh Tào quân cũng phát động, uy lực Hổ Báo kỵđược phát huy, những nơi thiết kỵ đi qua, bám theo từng dòng máu nóng,văng ra bốn phía. Viên quân dưới sự chỉ huy của Thẩm Phối, một bộ phậnbinh lính dùng trường thương xếp thành hàng ra sức chống cự Hổ Báo kỵ,đại bộ phận dùng trường thương đánh vào thế trận của Tào quân trước mặt, chỉ tấn công vào một vị trí, không ngừng có Viên quân ngã xuống, lại có Viên quân khác nhào lên. Tào quân bốn phía cũng không ngừng xông lênlấp vào chỗ trống. Tình huống vô cùng kịch liệt, đến Tào Tháo cũng không đành lòng quay đầu đi. Đêm nay không trăng, dưới ánh đuốc chiếu rọi,kịch chiến càng trở nên vặn vẹo, quái dị trong mắt người xem, không cótiếng gào thét, không có chửi bới, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng rên rỉhấp hối.
Gần một canh giờ kịch chiến qua đi, Viên quân cuối cùng mở được mộtđường máu, còn không đến hai ngàn người che chở Thẩm Phối xông về Nghiệp thành. Viên quân còn đang thở dốc vội gọi lớn: “Thẩm đại nhân về thành, mở cửa nhanh.”
Trên tường thành đột nhiên đuốc sáng một mảnh, Tuân Du đứng trên caonhìn xuống tàn binh phía dưới có vài phần bội phục: “Thẩm đại nhân,Nghiệp thành này đã là của chúng ta, đại nhân về trễ rồi. Du cùng đạinhân cũng xem như quen biết, thúc thúc ta muốn khuyên đại nhân, chimkhôn chọn cành mà đậu. Viên gia đã mất thế lớn, bốn châu sắp thay ngườichủ trị, đại nhân vẫn nên đầu hàng đi!”
Thẩm Phối quát to một tiếng, thiếu chút ngã xuống ngựa: “Thẩm Vinh đâu? Các ngươi làm sao vào thành?”
Tuân Du có chút không đành lòng, thở dài vẫn nói ra: “Chính là điệtnhi của Thẩm đại nhân tự mình đón chúng ta vào thành. Đại nhân, hắn làmột vãn bối biết câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đại nhân đừngkhăng khăng cố chấp nữa!”
Thẩm Vinh cũng hiện ra trên tường thành, khổ sở nhìn Thẩm Phốikhuyên: “Thúc phụ, Tam công tử cùng Đại công tử đều đã chết rồi, Nghiệpthành sớm đã là một tòa thành cô độc. Người trong thành đều muốn quyphục, thúc phụ đừng cố chấp nữa. Người trong nhà còn đang chờ thúc phụtrở về, người đừng chống cự nữa, đầu hàng đi!”
Thẩm Phối khó thở ngược lại cười: “Được, được, được, Thẩm gia ta saolại có kẻ sợ chết như ngươi, bôi nhọ tổ tông. Ta chỉ hận không thể tựtay giết ngươi.”
Thân binh bên cạnh Thẩm Phối vội vàng khuyên nhủ: “Đại nhân nhanhquyết định, Tào quân đã đuổi tới nơi rồi. Đại nhân nếu không hàng, chúng tôi liều chết cũng bảo vệ đại nhân rời đi, đi tìm Tam công tử đượckhông?”
Thẩm Phối nhìn những người bên cạnh đều vết thương chồng chất, vẫn cố chống cự, nước mắt tràn ngập hốc mắt: “Vốn định mang theo các ngươi rakhỏi thành, đánh tan Tào quân, báo đáp ân nghĩa của chủ công, bảo vệ dân chúng Nghệp thành, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ngược lại khiến các ngươi mất đi người thân, mất đi gia đình. Các ngươi đã hếtsức rồi, Tào quân bao vây bốn phía, chúng ta có thể đi đâu đây? Cácngươi vẫn nên đầu hàng đi, còn có thể giữ lại một mạng trở về thành gặpngười già con trẻ.”
Thân binh kia vội hỏi: “Chúng tôi về thành, đại nhân thì sao? Chẳng lẽ…”
Thẩm Phối cười to mấy tiếng: “Phối mang theo hơn một vạn binh sĩ rakhỏi thành, trở về không tới hai ngàn, còn mặt mũi nào vào thành gặpthân nhân bọn họ? Chưa nói tới, trung thần không thờ hai chủ, Phối côphụ nhờ vả của chủ công, chỉ có lấy cái chết tạ tội. Các ngươi chỉ cầnnhớ rõ đem ta an táng bên cạnh mộ chủ công, coi như đã tận trung vớita.”
Trong lúc thân binh của ông ta còn đang kinh hãi, Thẩm Phối đã hướngphương bắc hô lớn một tiếng: “Chủ công, Phối đến đây.” Trường kiếm trong tay vung lên, tự sát bỏ mình.
Tuân Du đứng trên tường thành thở dài thật lâu, lệnh quân sĩ mở cửa,thu lại di thể của Thẩm Phối, đồng thời tiếp nhận Viên quân đầu hàng.Sau khi cửa thành mở ra, Viên quân liều chết trở về đại bộ phận buông vũ khí, đi vào trong thành. Hai mươi ba thân binh hộ vệ của Thẩm Phối lạiđứng bất động một chỗ.
Sử Hoán đang lệnh cho binh lính tiến lên thu nhận di thể của ThẩmPhối, chợt nghe thân binh vừa nói kia hướng lên Tuân Du trên thành thỉnh cầu: “Đại nhân chắc đã nghe được di ngôn của đại nhân nhà tôi, ngài cóthể đưa đại nhân an táng tử tế không?”
Tuân Du gật đầu: “Thẩm đại nhân phẩm hạnh cao, Du rất kính nể, chắcchắn tôn trọng ông ấy, sẽ đem di thể đại nhân an táng trọng thể bên cạnh mộ Viên công.”
Thân binh kia vái Tuân Du một vái nói: “Đa tạ đại nhân.” Nói xong,giơ trung đao lên hướng đến cổ mình. Mọi người còn đang kinh hô, haimươi ba người dường như đã sớm hẹn trước, đồng thời hành động, tự sáttrước di thể Thẩm Phối. Truy binh Tào quân vừa đuổi tới, thấy một mànnày cũng thổn thức không ngừng.
Tào Tháo hạ lệnh, toàn quân vào thành, đồng thời sai người thu nhậnthi thể Thẩm Phối cùng các thân binh, an táng trọng thể. Công nguyên 203 đầu xuân tháng ba, sau khi đại quân Tào tiến vào Nghiệp thành, cuốicùng trời cũng sáng.