Sau khi Cao Can chạyvề thành Tấn Dương, Trương Yến phái người đón ta vào thành Hồ quan, thật muốn gặp đám người Trương Liêu! Vừa tới cổng thành, nhìn thấy nhómngười chờ đón ta, ta ngẩn người, thiếu mất một: “Nhị ca, Lục ca đâu? Bịthương nặng không?” Ta biết tính cách của Cam Ninh, vội gật đầu với TừHoảng, hỏi thẳng luôn, Nhị ca cười cười: “Thương không nặng, là ta không cho hắn tới, đệ đừng lo lắng.” Không lo mới là lạ: “Cái tính thối thamãi không chịu đổi, thật hết cách với hắn. Đệ đi trước đây, gặp lại sẽnói chuyện sau.” Bỏ lại Trương Yến vẻ mặt kinh ngạc, ta vội hướng phủnha chạy tới.
“Lục ca, nói huynh bao nhiêu lần rồi, đừng có xông pha lên trước thế, kiến công lập nghiệp cũng phải có mạng mớilàm được!” Vừa cẩn thận đặp thuốc lên vết thương của Cam Ninh, ta vừaoán trách. Thương thế không nặng, nhưng trên tay bị đâm ba lỗ, trên lưng cũng có, nhìn đã thấy đau lòng. Hắn thoải mái ghé vào bên giường nói:“Vẫn là thuốc của đệ tốt, không bị bỏng như thiêu như đốt. Chút thươngtích này có là gì? Lúc trước ta ở Ba Xuyên làm nghề đi buôn không vốn,thương thế lúc ấy còn nặng hơn. Với lại, đã làm tướng, không thể vì sợbị thương mà lùi bước!”
Thấy tên gia hỏa này vẻ mặt nhưkhông có gì, ta không nhịn được giận, xuống tay nặng hơn: “Có thể làmbừa như huynh sao? Nhị ca cùng Công Minh cũng giết không ít địch, saokhông bị thương như huynh?” Hắn quả nhiên kêu lên: “Nhẹ tay thôi, cònchê ta bị thương nhẹ quá sao? Không phải là mượn cơ hội trả thù chứ?”Đúng là có chút ý tứ này, ai bảo lúc trước ngươi đánh ta tích cực nhưvậy.
“Lục ca, đệ nói rồi, chiến trường của huynh là ởKinh châu, huynh là đại tướng thủy quân tương lai, trong Tào doanh làđộc nhất vô nhị. Huynh lúc này làm như vậy, lỡ như… Bảo đệ phải làm sao? Đại ca, Tam ca bọn họ vì sao phải đặc biệt cấp thân binh hộ vệ chohuynh? Còn không phải lo huynh trên chiến trường không tự giữ mình sao?Huynh làm như vậy, bản thân bị thương không nói, sớm muộn cũng liên lụybọn họ mất mạng. Lần này chết mất mấy người rồi, xem huynh về trả lờiđại ca thế nào.”
“Vừa lên chiến trường, ta đã quên cảbản thân rồi. Với lại loạn như vậy, ai mà dừng lại được? Được rồi, đệđừng nói nữa, ta sau này sẽ để ý là được chứ gì, ta sẽ giữ mạng đi làmThủy quân tướng quân, hiển lộ thân thủ. Tử Vân, Lục ca sẽ không cô phụtình nghĩa của đệ.”
Ta khẽ thở dài một tiếng, đây khôngphải là lo lắng của riêng ta, tình nghĩa của Vũ ca ca đối với huynh làmsao huynh biết được? Sinh tử trước mắt, tình cảnh huynh đệ các ngườisống chết cùng nhau, càng khiến ta xấu hổ, đặt tay lên ngực tự hỏi, takhông làm được một phần. Ta chính là sẽ lưu lại tính mạng để trả thù,không lựa chọn chịu chết, có lẽ đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa tavà Vũ ca ca! Trải qua nhiều năm, các vị ca ca đều thật lòng đối xử tốtvới ta, chỉ có ta tự biết, tình nghĩa của ta với bọn họ còn xa mới cóthể đơn thuần như của họ với ta.
Không biết Trương Yến ở chỗ Trương Liêu có hỏi thăm về ta hay không, lúc gặp lại, hắn vẫn cóánh mắt tôn kính như vậy, đúng là một người thông minh. Chiến sự thuậnlợi, thắng lợi trong tay, trong tiệc rượu, mọi người vô cùng cao hứng.Nghe xong phương pháp đối phó Thư Hộc của ta, Trương Liêu lại càng vuivẻ, cũng không quên oán trách ta mấy câu, mai phục như vậy bọn họ cũngchẳng dám làm. Đối với oán trách của Trương Liêu, ta cười: “Lá gan củađệ dù lớn cũng chẳng dám một thân một mình tới sào huyện của kẻ địchchiêu hàng, so với Nhị ca thu phục Xương Hy, ta tính là gì đâu?”
Trương Liêu lúc bình định Đông Hải đánh Xương Hy, hai bên giằng co hơn batháng, vậy mà chỉ nhìn biểu tình do dự trên mặt Xương Hy, hắn liền đoánra Xương Hy có ý đầu hàng, một mình tới trại địch, dựa vào mấy câuthuyết phục Xương Hy, còn kết cả thông gia, đảm lượng này thật khiến tavạn phần bội phục.
Từ Hoảng ở bên cạnh cười lớn: “Tụcngữ nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, không sai chút nào,huynh đệ các ngươi đều là người có lá gan lớn. Sau khi Văn Viễn trở lạiHứa Đô, chủ công cũng trách hắn đây không phải việc của Đại tướng, ngươi biết Văn Viễn nói sao không? Hắn nói, vì biết uy danh chủ công khiếnXương Hy sợ hãi, nên kết luận Xương Hy sẽ không dám hại hắn. Quả nhiên.”
Ồ, không nghĩ tới Nhị ca còn có bản lĩnh nịnh nọt như vậy, trước kia saota lại không nhìn ra nhỉ? Nhìn mặt Nhị ca có chút đỏ lên, ta cười nói:“Thì ra Nhị ca cũng giống ta thích bày trò, đều là cáo mượn oai hùm! Cóđiều, Xương Hy kia cũng không phải người có thể ở yên đâu, nếu chủ côngkhông thu lại đại quyền của hắn, sớm muộn hắn cũng lặp lại thói cũ, chỉsợ lỡ mất một tấm lòng tốt của Nhị ca.”
Trương Liêu cười nhạt: “Tùy việc mà xét chứ, hắn lúc này nguyện ý quy thuận chính làchuyện tốt, nếu lại phản, ta cũng không buông tha cho hắn.” Ta cũngcười, chỉ sợ nếu hắn thật sự phản, chủ công sẽ không phái huynh đi nữađâu. Dù gì cũng không sao cả, lúc này không nên lãng phí nhân lực.
Cuộc chiến Thượng Đảng đã định, người của chúng ta dù sao cũng quá ít, chonên chiếm được một thành trì, cũng không có người quản lý, chỉ có thể từ từ đánh chiếm mấy thành nhỏ xung quanh, chờ chỉ thị Tào Tháo. TrươngYến cũng hiểu rõ, bất luận chức quan hay tước vị, hắn ở đây là cao nhất. Nhưng mà luận năng lực, hắn chỉ có thể chiếm cái ghế cuối cùng, chonên, hai quân hợp nhất, hắn tự giác nghe theo sự chỉ huy của TrươngLiêu. Chúng ta đương nhiên muốn khiêm nhường một chút, có chuyện mọingười đều cùng nhau thương lượng, có công lao mọi người cùng nhau tranh! Không nói chuyện chúng ta ở thành Hồ quan thương thảo làm thế nào đểdần dần xâm chiếm hết Tịnh châu nữa, đại chiến bên bờ Hoàng Hà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã phân thắng bại, khiến những người chú ý đến thếcục nơi này đều giật mình không nhỏ.
Kế tâm lý chiến của Trương Liêu đối với Bành An khi tấn công Hổ Lao quan, không có kết quảrõ ràng, nhưng Tào Tháo vận dụng ở Thương Đình, lại vô cùng thần kì.Thương Đình chẳng qua là một địa phương nhỏ bé nằm giữa Bạch Mã và LêDương bên bờ Hoàng Hà, không có trận đại chiến này, hẳn ít người chú ýtới. Mười vạn đại quân của Viên Thiệu trú đóng ở đây, đương nhiên đốidiện Viên doanh lúc này là đại doanh Tào quân dùng một đêm dựng lên.
Đối với thủ đoạn xuất binh thần tốc của Tào Tháo, Viên Thiệu cũng phải giật mình. Lần này Tào Tháo không rụt cổ chống cự như ở Quan Độ, mà là trắng trợn tới khiêu khích. Viên Thiệu cùng mưu sĩ thủ hạ của hắn có nhiềuphán đoán đối với hành động của Tào Tháo, vẫn không nghĩ ra vì sao TàoTháo làm như vậy, có điều, ỷ vào binh lực nhiều gấp hai trong tay, bọnhọ vẫn ôm ý định nếu Tào Tháo dám đến thì quyết chiến một hồi, ViênThiệu vẫn đem thất bại ở Quan Độ cho rằng mình sơ ý lơ là. Trước mắt,nhanh chóng giải quyết chính là ý muốn của Viên Thiệu.
Hình như biết Viên Thiệu đang nóng lòng một trận định thắng thua, Tào Tháongay sau ngày đầu hạ trại, gửi tới Viên Thiệu một phong chiến thư, yêucầu ba ngày sau một trận tử chiến. Viên Thiệu tuyệt bút vung lên: đồngý. Nhìn sứ giả Tào Tháo rời doanh, Viên Thiệu gọi mọi người tới, bắt đầu bài binh bố trận, chuẩn bị rửa sạch nỗi nhục. Hai quân cũng bắt đầu bận rộn công tác chuẩn bị, việc chuẩn bị của Tào quân tất nhiên là đem thưchiêu hàng rải vào Viên doanh, Viên Thiệu đối với việc này dè bỉu, nhưng kẻ dưới nghĩ thế nào?
Khiến Viên Thiệu không có tưtưởng chuẩn bị nhất chính là Mục Dã, hắn thế nào cũng không nghĩ tớitướng thủ thành Mục Dã một ngày sau khi Hạ Hầu Uyên công thành đã đầuhàng. Đương nhiên, đến Hạ Hầu Uyên cũng không nghĩ chuyện tốt đến nhanhnhư vậy, không thể trách được Viên Thiệu. Nếu nói lạ, thì phải trách xebắn đá cải tiến dùng quá tốt, cũng có lẽ Vương Khang thủ tại thành MụcDã căn bản không muốn vì Viên Thiệu tận trung! Lấy được Mục Dã rồi, HạHầu Uyên một chút thời gian cũng không trì hoãn, chỉ huy quân trực chỉThương Đình tiến tới.
Mặt khác, Tang Bá chỉ huy năm vạnđại quân, dễ dàng trong mười ngày hạ Tế Bắc, Phạm thành, Hoa thành, CaoĐường bốn tòa thành, địa bàn phía nam Thanh châu giáp Hoàng Hà coi nhưđã là của họ Tào. Đang định nhân khí thế lên cao xuất phát đánh tiếp Nam Bì, hắn lại nhận được quân lệnh của Tào Tháo, tuy rằng không hiểu tạisao phải hành quân chậm lại, vẫn rất nghe lệnh phái ba vạn quân trở lạibao vây thành Bộc Dương. Mà Cao Thuận cùng Hàn Hạo cũng dẫn hai vạn tinh binh đánh vào thành Lê Dương, khí thế ba mặt vây công đã sắp hìnhthành.
Tào Tháo nhìn tin Mục Dã quy thuận trên tay, nụcười trên mặt không khép nổi. Trinh thám đêm qua phái ra trở về thuậtlại, lòng quân trong Viên doanh không ổn, thời gian ba ngày đã có hiệuquả như vậy, chỉ sợ Viên Thiệu không ngờ tới. Nhìn ánh mắt mệt mỏi củaQuách Gia, Tào Tháo thở dài nói: “Phụng Hiếu nhanh về hậu doanh nghỉngơi đi, ngày mai sau khi đánh xong còn rất nhiều chuyện.” Hạ chiến thư, kéo dài thời gian quyết chiến, tạo cơ hội khiến ý chí chiến đấu củaViên quân suy sụp, an bài sách lược đánh chiếm Lê Dương, ba ngày nay,đám Quách Gia chưa được nghỉ ngơi. Nghe Tào Tháo nói vậy, hắn cũng không khách khí, lười nhác hành lễ, kéo Tuân Du về hậu doanh.
Tào Tháo bên này khách khí nói với Lữ Bố: “Ngày mai phiền Phụng Tiên dẫnquân tấn công tả doanh Viên quân.” Lữ Bố gật đầu không nói. Lữ Bố đã tỏrõ lập trường sẽ không tự lĩnh quân nữa, cũng không thừa nhận nhân tìnhcủa Tào Tháo, đi theo Tào Tháo, mà nói với Tào Tháo mình tình nguyện ởhậu quân dốc sức. Tào Tháo đương nhiên hiểu rõ ý hắn, nhưng trước mặtmọi người lại nói khác. Tiền quân cơ hội lập công rất nhiều, trung quântrách nhiệm trọng đại, nhưng hậu quân tác dụng càng không bình thường,phải có năng lực bảo vệ toàn quân, nhất định phải có Lữ Ôn hầu có thểgánh vác một phương tới chỉ huy mới được. Người biết chuyện cũng biếttrong này có hàm ý, nhưng không nói ra. Có điều, đối mặt với một hồi đại chiến, lên quyết sách cho toàn quân, Lữ Bố cũng chỉ đành ra trận màthôi.
Nhìn thấy Chiến thần ngày xưa như vậy, trong lòngTào Tháo chỉ có cảm giác bi ai, ông ta cũng chỉ có thể tận lực cho Lữ Bố ra trận để bày tỏ tâm ý của mình, huống hồ ta từng nói, được đại tướngnhư vậy, không dùng cũng uổng, có thể dùng ai lại không muốn đây. Lạinhìn Lữ Bố một lần nữa, Tào Tháo tiếp tục hạ lệnh: “Trọng Khang, MạnThành, Công Lưu, các ngươi xuất binh đồng thời với Lữ Ôn hầu, tấn cônghữu doanh Viên quân; Tử Lợi, Tử Hòa theo cạnh ta, Tử Nghĩa, Tuyển Nghệ,Lệ Minh ra trước trung quân, đợi tả hữu Viên doanh tan tác, lập tức tấncông thẳng vào đại doanh trung quân của Viên Thiệu.” Viên Bản Sơ, TàoTháo ta sẽ không phải chịu đựng nhẫn nhục trước ngươi nữa, ngày mai,chúng ta quyết thắng bại đi! Tào Tháo nhìn các ái tướng lĩnh mệnh mà đi, không hiểu sao trong lòng chợt nghĩ tới thời còn trẻ cùng Viên Thiệutrêu cợt tân nương, nếu vẫn như ngày ấy, tốt biết bao nhiêu!
Tháng ba thật sự là mùa tốt, ánh nắng lúc sáng sớm ảm đạm chiếu trên mặt đất, khiến người ta trong giấc ngủ xuân có chút lười biếng. Có điều, tướngsĩ Tào doanh ý chí chiến đấu lại sục sôi. Nếu như nói lúc đại chiến ởQuan Độ, Tào quân còn kiêng kỵ Viên quân người đông thế mạnh, trải quatrận chiến ấy, đối mặt với Viên quân có đông hơn nữa, sự tự tin vàochiến thắng của tướng sĩ Tào quân vẫn không thể nghi ngờ, Đúng vậy, sáuvạn đại quân không hề chống cự bỏ vũ khí đầu hàng trước hai vạn quân,thật giống như bốn mươi vạn Triệu quân đầu hàng mấy vạn quân Tần vậy.Đối mặt với một đối thủ không có ý chí chiến đấu, chẳng lẽ còn khôngthắng? Lấy khí thế này, bốn vạn đại quân Tào như mãnh hổ hạ sơn, hướngvề phía đối thủ còn đang bài binh bố trận nhào tới.
Nếulúc này có người hỏi Viên quân, Chiến thần và sát thần ai khiến người ta sợ hãi hơn? Viên quân nhất định sẽ trả lời: sát thần đáng sợ hơn. Sátthần khiến Viên quân sợ hại bỏ chạy này chính là vẻ mặt lãnh khốc của Lữ Bố. Có truyền thuyết về Chiến thần, ngày trước Chiến thần chính là được tôn kính. Có điều, Chiến thần đối với đại đa số người, dù sao cũng chỉlà truyền thuyết, Lữ Bố ở trước mặt không mang theo một tia cảm xúc nàomới thật sự là người, thanh âm Xích Thố hí dài, Phương Thiên họa kíchphản chiếu ánh sáng mặt trời lộ ra tử khí, sự sợ hãi trong lòng Viênquân theo đó cũng lộ ra ngoài, thậm chí đa số tiểu binh còn chưa nhìn rõ được Lữ Bố, chỉ thấy chiến kỳ chữ Lữ phấp phới đã bắt đầu muốn trốn.Không cần thiên quân vạn mã, chỉ một người, một ngựa, khiến ba vạn Viênquân tả doanh trở thành một tổ ong vỡ, trong thời gian ngắn đã hỗn loạn. Không chỉ như thế, Viên quân trong hoảng loạn ngoại trừ lựa chọn đầuhàng lập tức, chính là chạy trốn sang đại doanh trung quân, tìm ngườiđáng tin cậy chính là lựa chọn tốt nhất của kẻ yếu.
Viên Thiệu trong đại trướng ở Trung quân đã nhận được tin tả quân gặp bấtlợi, tuy rằng hắn nổi giận, nhưng bản thân ốc còn không mang nổi mìnhốc. Tả doanh thua trận chạy toán loạn tới trung quân, không chỉ mang tin xấu, còn có nỗi hoảng loạn sợ hãi không thể không chế nổi, bởi Tả doanh đã tan tác, Lữ Bố tất nhiên dẫn quân đuổi theo tới trung quân. Lúc Viên quân còn đang bị Lữ Bố tấn công, tin Hữu doanh thua trận cũng truyềntới trung quân.
Biệt danh Hổ điên những năm sau nàychính là từ lần này mà ra, lúc này Hứa Chử càng giống báo, một con báomang theo hơi thở của cái chết. Nếu trước trận chiến Quan Độ, mọi ngườichỉ coi hắn là thân vệ của Tào Tháo, sau trận đánh đó, Hứa Chử đã làmãnh tướng trong lòng Viên quân. Tại Ô Sào, màn công kích hung mãnh củahắn và Nhạc Tiến khiến Viên quân cho tới giờ vẫn không rét mà run. Nhìnthấy tên gia hỏa này hung hăng dẫn đầu xông tới, Sử Hoán theo sát phíasau cũng mang bộ dáng hung thần ác sát, không tới nửa khắc đồng hồ, haingười đã giết mất năm tướng lãnh, bọn họ dù không đông, nhưng cũng làđại tướng mà. Còn chưa nói, Lý Điển theo sau hai người thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, hạ thủ cũng không lưu tình, nơi bọn họ đi qua, chỉ có máu đỏ hắt lên trong mắt Viên quân, đối diện với bọn họ, chỉ có hai con đường, một là đường viết trên đại kỳ Tào quân: bỏ vũ khí không giết, đầu hàng miễn chết; con đường khác là vĩnh viễn không có ngày về. Trong tình huốngnày, ngươi sẽ chọn đường nào? Thêm vào đó, thư chiêu hàng Tào quân rảisang, vốn toàn là của huynh đệ mình, người ta đang sống những ngày thậtan nhàn. Cho nên, sau khi tả doanh biến thành đống hoang tàn không lâu,hữu doanh Viên quân cũng thành nơi tụ tập của tù binh.
Tả hữu doanh trước sau bại trận, khiến Viên Thiệu ở vị trí trung quân trởthành mục tiêu tấn công trực tiếp của Tào quân. Bên Tào cơ hồ chưa gặpchút tổn thất nào, binh sĩ càng thêm hăng hái đánh tới trung quân của kẻ địch. Viên Thiệu căn bản không ngờ chiến cuộc lại thành ra như vậy, ưuthế về binh lực trong vòng một canh giờ đã mất. Tuy rằng Viên quân tháochạy khiến nhân số trung quân tăng lên, có gần sáu vạn người, nhưng aicũng có thể nhìn ra, Viên quân căn bản không phải đối thủ của Tào quân.Hiểu rõ khốn cảnh trước mắt, Viên Thiệu vội mệnh lệnh quân sĩ tăng cường phòng thủ, đóng cửa doanh không ra, chuẩn bị lấy thủ làm trọng. Trậnchiến Quan Độ mới qua nửa năm, hai bên công phòng hoán đổi, cũng là đáng nhớ.
Đứng trước cửa lớn đại doanh, nhìn đại kỳ Tào quân càng lúc càng gần, Viên Thiệu trong lòng thật sự thống hận không hiểunổi. Đang nghĩ nếu lúc này có Nhan Lương, Văn Sú, chắc có thể ngăn đượcđại tướng Tào quân công kích, đột nhiên nhìn thấy trong doanh trại Tàoquân, phấp phới cờ ghi chữ Trương Cáp, trong nhất thời, bi phẫn, thấtvọng, thống hận, tất cả Viên Thiệu đều không thể khống chế nổi lửa giậnbừng lên, một búng máu phun thẳng ra khiến Phùng Kỷ bên cạnh sợ hãi vộiđem hắn đỡ vào trong trướng. Bên ngoài, chỉ còn lại vẻ mặt u buồn củaTân Bì và âm trầm của Quách Đồ.
Nghe ngoài trướng truyền tới từng hồi trống trận, Viên Đàm không nhịn được, nhảy dựng lên muốnxuất trận đánh với đại tướng Tào quân. Quách Đồ giữ chặt hắn, thấp giọng nói: “Đại công tử, lúc này không phải lúc dùng dũng để đấu, chưa nóibản lĩnh của Lữ Bố, trước mắt lòng quân ta tan rã, trận này nhất địnhthua rồi, nghĩ sau này phải thế nào mới được.” Tân Bì cũng vội vã khuyên can.
Viên Đàm dậm chân: “Nghĩ, nghĩ thế nào? Lúc nàyquân ta đã thế, phụ thân lại như vậy, ta rốt cuộc phải làm gì? Các ngươi có ý gì hay thì nói đi!”
Quách Đồ kéo hắn ra ngoàitrướng nói: “Đại công tử, lần này chúng ta thua nặng rồi. Ngài xem, Tàoquân đã bày trận, rất nhanh sẽ tấn công đại doanh quân ta. Ngài xem binh sĩ của chúng ta đi, uể oải chán nản, có thể chống cự tới lúc nào đây?Đại công tử, nhân mã ngài dẫn từ Thanh châu tới toàn bộ đều ở trungquân, theo tôi thấy, công tử âm thầm ra lệnh bọn chúng thừa dịp chạy vềNam Bì trước đi. Công tử cũng phải ra sức khuyên can chủ công lui lại,về thành Lê Dương trước. Lê Dương thuộc về chúng ta nhiều năm, lần trước bị Tào Tháo đánh bất ngờ mới đắc thủ, lúc này đã tăng cường phòng vệ.Có tường cao ngăn cản, Tào quân muốn trong thời gian ngắn phá thànhkhông dễ. Chúng ta lại nghĩ cách, kêu gọi binh mã cả bốn châu tới hộgiá. Phía sau Tào Tháo còn có Lưu Biểu, Tôn Sách nhìn vào, tất không thể lâu dài, sẽ phải thu binh, đến lúc đó hãy tính tiếp. Tóm lại, bảo trìthực lực của mình mới là kế sách tốt nhất.”
Tân Bì cũngthấp giọng khuyên bảo: “Công tử, tôi nhận được tin, Tang Bá đã chiếm hết các thành trì phía nam Hoàng Hà, đất Thanh châu của chúng ta không cònbao nhiêu, Nam Bì không thể mất nữa. Chủ công lần này thua nặng, biếnhóa ở Nghiệp thành còn chưa biết thế nào, cho nên, nhất định không thể ở lâu chỗ này.”
Lời khuyên của bọn họ khiến Viên Đàm rấtcoi trọng, mắt thấy phụ thân hộc máu, lòng quân tan rã, trận này khôngcòn hy vọng thắng lợi, xem ra phải chuẩn bị cho sớm! Thanh châu sắp mấtrồi, Nghiệp thành không thể bị tổn hại, phải mau trở về, miễn cho nhiềuviệc… Nghĩ đến đây, Viên Đàm nhìn hai người chậm rãi gật đầu: “Chuyệnbên dưới, các ngươi xử lý đi. Ta đi khuyên phụ thân trở về Lê Dương.”
Trong quân trướng, Phùng Kỷ và Tưởng Nghĩa Cừ đang khuyên Viên Thiệu đừng quá tức giận, bảo trọng thân thể mới tốt. Tưởng Nghĩa Cừ đang nói tới đoạn: “Chủ công mau trở về Lê Dương thôi, thành trì kiên cố có thể thủ, nhấtđịnh có thể ngăn được Tào Tháo dưới tường thành. Chỉ cần đại nhân cònsống, nhất định sẽ đông sơn tái khởi.” Phùng Kỷ cũng có ý này.
Viên Đàm bước vào, thấy thần sắc Viên Thiệu có vẻ cũng đồng ý với lời củaTưởng Nghĩa Cừ, vội nói: “Phụ nhân, hai vị đại nhân nói đúng, đầu tiênphải bảo trọng thân thể mới được. Thế này đi, con ở lại đây, từ từ luibinh, phụ thân cùng mọi người cứ về thành trước.”
ViênThiệu còn chút do dự, Quách Đồ liền thêm vào: “Chủ công, nhanh chóng rút về Lê Dương thôi, trước mắt Tào quân đang thịnh, chúng ta trước tiêntránh đi đã, sau đó tính trước làm sau cũng không muộn. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi dùng!”
Nghe tiếng trống trận thúcgiục bên ngoài, Viên Thiệu thở dài một tiếng: “Bá chủ nhiều năm, lạikhông bằng hậu nhân của một hoạn quan, ta thật không cam lòng. Thôi,theo lời các ngươi vậy.”
Rất nhanh, thừa dịp Tào quâncòn chưa vây quân, Viên Thiệu mang theo Viên Đàm cùng hộ vệ thân tín các loại, cấp tốc từ hậu doanh rút lui về thành Lê Dương. Viên quân nhậnđược tin, ào lên đại loạn, Tưởng Nghĩa Cừ không khống chế được cục diện, mắt thấy binh đã bại, cũng chỉ có thể tổ chức điều động hai ngàn người, giữ nghiêm đại doanh trước mặt, quyết tâm dốc sức ngăn cản Tào quântiến công, để Viên Thiệu có thời gian thoát đi.
Nhìn đại doanh trước mặt phát sinh hỗn loạn, Các tướng lĩnh đang bao vây ViênThiệu cũng chấn động, vội hồi báo cho Tào Tháo. Tào Tháo vốn muốn xuấttrận cùng, nhưng đám người Điển Vi sao có thể để ông ta ra chỗ chiếntrường hỗn loạn, không nói bản lĩnh Tào Tháo thế nào, lỡ gặp loạn tiễnbị thương sẽ không tốt. Tào Tháo bất đắc dĩ đành ở phía sau chậm rãitiến lên. Tiểu binh tới bẩm báo vừa nói đại doanh Viên quân đối diện đột nhiên phát sinh ồn ào, Tào Tháo lập tức hiểu ra, xem ra Viên Bản Sơ đãchuồn mất. Lập tức truyền lệnh tướng sĩ tấn công Viên doanh.
Trong chốc lát đại chiến mười vạn đấu với bốn vạn, đổi thành bốn vạn đuổimười vạn, đây là sự thực mà Viên Thiệu vốn dĩ đánh chết cũng không tin.Đối mặt với tướng sĩ Tào quân mãnh liệt tấn công, Viên quân không có chủ soái càng không chịu nổi một đòn, trung quân bốn vạn, gần như khôngchút chống cự, lập tức giải tán, số quân đầu hàng vô số kể. Tình thế cấp bách, chỉ có một vạn người trốn theo Viên Thiệu tới thành Lê dương từtrước, trong đó đa số là thủ hạ của Viên Đàm. Tưởng Nghĩa Cử mang theohai ngàn chân mã chống cự kịch liệt, đáng tiếc dưới sự tấn công mạnh mẽcủa Tào quân, trong chốc lát đã thành vật hiến tế cho trận đại chiến.Tưởng Nghĩa Cử không muốn chịu nhục bị bắt, tự sát thân vong, Tào Tháohạ lệnh an táng trọng thể.
Thương Đình một trận chiếndiễn ra trong không đầy một ngày, Tào quân lấy bốn vạn thắng Viên quânmười vạn như vậy mà chấm dứt. Trận chiến này, Tào quân giết địch gần một vạn năm ngàn, thu được sáu vạn hàng binh, toàn bộ chia ra hai vùngDuyện, Dự trở thành nhóm binh điền thứ hai. Quân chế của Tào quân từ lúc này bắt đầu có nguyên mẫu mới. Người đề xuất hoàn thiện chế độ này,chính là Từ Thứ, tứ ca của ta.
Quyết chiến Thương Đìnhtrở thành trò cười trong lịch sử, cục diện hoàn toàn nghiêng về một phía khiến toàn bộ các chư hầu chấn động, đặc biệt năng lực tấn công của Tào quân vô tình bị nâng lên rất cao, chuyện này vừa có lợi vừa có hại. Lợi ở chỗ mấy chư hầu nhỏ không còn dám chống đối Tào Tháo nữa, có lợi choviệc rút ngắn thời gian thống nhất phương bắc; hại ở chỗ, những nơi lớnmạnh như Giang Đông chẳng hạn, đối với hai đại quân – Hổ Báo kỵ và Hãmtrận doanh đặc biệt coi trọng hơn, đối với việc chúng ta xuôi nam saunày, tất nhiên có ảnh hưởng bất lợi. Trước mắt, lợi vẫn lớn hơn hại, tasẽ lại bày phương pháp luyện binh mới cho Tào Tháo là được.