Thấy ta ngồi không nhúc nhích dưới tàng cây, Trâu tỷ bước tới nói: “Như,trời lạnh thế này, muội đừng ngẩn người ở đây nữa, nghĩ chuyện gì cũngvề phòng mà nghĩ, đừng để lại bị nhiễm lạnh.” Ta cười cười, đứng lên mới phát hiện chân có chút tê, thì ra đã ngồi lâu như vậy. Đúng thôi, mọingười tốt với ta như vậy, quan tâm ta như vậy, vậy mà ta cho bọn họ quáít, chưa nói nhiều khi ta còn lợi dụng bọn họ, cũng may ta vì muốn tốtcho mọi người nên trong lòng đỡ áy này, cho dù ngày sau Tam ca bọn họbiết chuyện cũng sẽ không trách cứ ta.
Ngửi mùi hoa maithơm ngát, ta cười nói: “Tỷ tỷ, vài ngày nữa ta sẽ đi. Ta muốn mời chủcông và các huynh trưởng ăn một bữa cơm dưới tàng hoa mai này, tỷ giúpta chuẩn bị nhé. Đồ ăn cứ lấy ở Đức Dụ tửu lâu, để gia nhân tới đó báotên ta là được. Chỗ rượu chôn giấu kia mang hết ra, cất mãi cũng lãngphí, uống hết luôn.” Tỉ tỉ cười: “Muội đây là lần đầu mời khách ở nhà,yên tâm đi, tỷ nhất định khiến mọi người hài lòng.” Ta đương nhiên antâm, dù nói thế nào tỉ tỉ cũng từng ở Hầu phủ một thời gian dài, nhữngchuyện này nàng biết hơn ta.
Vài ngày tiếp theo ta không có việc gì đều ngồi chơi ở nhà các huynh trưởng, đợi Tần Dũng trở về,Tuân Úc và Tứ ca đang đợi ta quyết định thời gian đi Thọ Quang. Thực rata thật sự đang chờ là Bàng Thống, hắn không đến, ta không thể đi được,huống hồ, ta cũng không biết lần này sẽ đi bao lâu. Chuyện tới nhà củaTứ ca, mặc dù có chút sợ ánh mắt của Từ mẫu (đối diện với một đôi mắttràn đầy trí tuệ, hơn nữa lại là của bậc trưởng bối, lại từng bị ta ítnhiều lợi dụng, quả thật ta có chút xấu hổ và sợ hãi), nhưng ta vẫn phải tới, nếu không còn thê thảm hơn. Cũng may Từ mẫu chỉ là quan tâm thânthể ta, thật sự muốn ăn một bữa cơm đoàn viên, không có ý gì khác, tanhẹ nhàng thở phào, mới nhận ra ngày đó Tứ ca cố tình thần bí nói giamẫu mời ta qua nhà là trêu đùa ta thôi, thật là, đều là người thôngminh, không ai chịu thiệt.
Cuộc sống chờ đợi cũng khôngquá khó khăn, ngược lại nếu có thể kéo dài ta càng vui vẻ, ai chẳng cótư tâm. Cho nên lúc lão Thái đương gia ở tửu lâu bí mật tìm ta, nói ngọc bội ta truyền ra ngoài đã xuất hiện tại tửu lâu, trong lòng ta khẽ thởdài, dặn lão Thái mời khách đợi ở nhã gian, ta một lát sẽ tới.
Đưa Điển Mãn và Quách Diệc về nhà đại ca rồi (ta đang đưa chúng nó tới tửulâu ăn đồ ngon), bảo đại ca báo cho chủ công, nói điểu nhi đã bay tới,bảo ông ta đợi ta ở cửa tửu lâu. Lúc ta chậm rãi tới nơi, Tào Tháo đãchờ ở đó. Ông ta còn vội vàng hơn cả ta, đã nhiều tuổi như vậy mà vẫncầu tài như khát nước. Có điều cũng vì ta nói con chim này là nửa bộLuận ngữ mà! Đổi lại ai chẳng vội.
Ta cùng Tào Tháo cố ý chậm cước bộ đi vào phòng, liền nhìn thấy một người mặc trang phục nhosinh đang ngồi quay lưng lại phía cửa, nghe thấy chúng ta vào, hắn quayđầu lại nhìn, quả nhiên là Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên. Hôm nay hắn không giống ta thấy ở Lư Giang lần trước, lôi thôi lếch thế, mà mặc đồ sạchsẽ nghiêm túc. Không có thần thái đùa cợt ngạo đời, lại mang khí chấttiêu sái tùy ý. Tùy rằng khuôn mặt nhìn không đẹp (nếu so với số lượnglớn mỹ nam ta từng gặp), nhưng phần khí chất kia là độc nhất vô nhị.Không chỉ ta, đến Tào Tháo cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời, trên mặtkhông tự giác lộ ra vẻ tham lam. Đương nhiên, ta thấy là tham lam, trong mắt Bàng Thống lại là khát vọng.
Ta cười bước lên: “Quảng huynhthật là hăng hái, lại thật đồng ý tìm tiểu tử uống rượu.” Bàng Thốngcười cười: “Triệu Như tiểu huynh đệ đã có thịnh tình, ta đương nhiên sẽtiếp nhận”. Ta chú ý thấy Bàng Thống này vừa cười, trong đó có một chútcao thâm, lập tức khiến hai mắt Tào Tháo tỏa sáng. Nhìn thấy bộ dáng vội vã của ông ta, nếu không phải ta đã có kế sách, ông ta hẳn đã muốn nhào tới rồi. Ta trong bụng cười ngất (đương nhiên là cười Tào Tháo), vộigiới thiệu họ với nhau: “Quảng huynh, đây là huynh đệ kết nghĩa của tạihạ, là đại thần trong triều, Mạnh tiên sinh, vì này là bằng hữu của tôi, Quảng Long huynh.”
Tào Tháo lập tức bắt đầu nói cái gìmà nghe danh đã lâu, hạnh ngộ gì đó. Bàng Thống cũng trả lời vài câu,biểu hiện rất khách khí, một bộ lễ độ nho nhã, khiến tròng mắt ta suýtnữa rớt xuống. Quả nhiên, lúc Tào Tháo nhìn ta, trong mắt lộ ra nghivấn: người này đâu có cuồng ngạo không kiềm chế được như ngươi miêu tả,rõ ràng có tri thư lễ nghĩa! Ta bực mình, nhìn Tào Tháo nói: ai biết hắn phát điên cái gì? Kiểu này không giống điểu nhi, giống Ngọa Long thìcó.
Đợi ta phục hồi tinh thần rồi mới hỏi Bàng Thống:“Quảng huynh đến lúc nào vậy? Có chỗ ở chưa? Hay là tới chỗ tiểu đệ được không?” Bàng Thống nhướng mày cười: “Ta đến đã hai ngày”. Hắn ngoàicười mà trong không cười, khiến ta không hiểu lắm, đành cười nói: “Huynh thật lợi hại, Triệu Như bội phục, bí mật này không giấu nổi rồi. Khôngphải Triệu Như vô lễ, nhưng mà cảm thấy không có sự đồng ý của huynh,tùy tiện nói ra không tốt, mong Bàng huynh thứ lỗi.”
Bàng Thống cười lớn: “Xem ra ở Tương Dương ngươi đã biết ta là ai đúngkhông? Thúc phụ rất tán thưởng ngươi, đến Tư Mã lão sư cũng nói ngươikhông phải kẻ phàm phu tục tử.” Dù có tiếng cười, nhưng da mặt bất động, trong giọng nói còn lộ ra một chút đố kỵ, một ít tức giận. Ồ, hắn cũngnhận ra ta dùng rượu ngon dụ hắn tới đây. Nhưng mà, tên này đúng là quámê rượu, biết là mưu kế mà vẫn đến. Đây là cậy tài khinh người, tự caotự đại? Hay là lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ? Kệ hắn thôi, đã đến rồi đừngnghĩ đi được nữa.
Ta cười lớn, tiếp tục nói dối: “Khôngphải ở Tương Dương, là ở chỗ lão sư của huynh và Tứ ca – Tư Mã tiên sinh mà biết. Thiên hạ vì rượu mà tìm ta, không có ai ngoài huynh. Biết tựcủa huynh là Sĩ Nguyên, còn không biết tên huynh, Triệu Như đâu phải làkẻ ngốc.”
Tào Tháo rất thông minh, lập tức đứng lên chắp tay trước Bàng Thống: “Bàng tiên sinh chớ trách chúng ta vô lễ, thật sự là sợ quá đường đột thôi. Tào Mạnh Đức một lần nữa xin ra mắt tiênsinh.” Ông ta vậy mà nói thật luôn. Chủ công đã đứng dậy làm lễ, ta cũng chỉ biết đứng theo. Cuối cùng lại khiến Bàng Thống lộ nguyên hình, cũng đứng lên tùy tiện phất tay: “Lễ này của Tào đại nhân ta không dám nhận. Thống chẳng qua là người nhàn tản, một kẻ áo trắng thôi, cái tên QuảngLong cũng là ta nói với Triệu Như lão đệ, tên chẳng qua chỉ là một danhhiệu, cần gì nói thất lễ hay không? Thật sự không quan hệ tới ngài.”Cách nói chuyện nửa lửng lơ nửa nghiêm túc, Tào Tháo hiểu ý, cười xấu hổ ngồi trở lại.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Tào Tháo, tronglòng ta bật cười, lại muốn giúp ông ta lấy lại mặt mũi, bởi vậy nói vớiBàng Thống: “Bàng huynh nói vậy thật ra có ý khác, xem ra là bất mãnhành vi của Triệu Như. Triệu Như tự nhận chưa từng quá mức vô lễ vớihuynh, chưa được huynh đồng ý, sao ta có thể đem tên thật của huynh báocho Tào đại nhân được, cái này không tính là lỗi của Triệu Như. Có điềukhiến huynh lo nghĩ tìm ta, chính là ta không phải. Triệu Như đền huynhmột đại lễ, mong Sĩ Nguyên huynh nể mặt Tứ ca Từ Nguyên Trực mà tha thứcho ta, có thể được không?” Xem miệng ai lợi hại hơn nào. Ta nói thoảimái như vậy, Tào Tháo không ngừng đưa mắt ra hiệu: thu liễm chút đi,đừng khiến nhân tài của ta tức giận chạy mất. Ta không để ý: nhân tàicủa ông? Người ta sẽ không nhả ra đâu!
Bàng Thống mộtchút cũng không để ý tới sự châm chọc trong lời ta nói: “Ta và ngươi như nhau thôi. Nguyên Trực huynh là người thành thật phúc hậu, bại dưới tay ngươi là chuyện thường. Triệu Như, Tào đại nhân sủng ái ngươi như vậycũng không phải không có nguyên nhân, mà người khiến lão sư kinh ngạccàng không thể là hạng người bình thường. Bắc Hải tiểu thần y, Thọ Quang huyện lệnh, Cửu châu thương nhân, công tử Ngô hầu phủ, thân phận nhiềunhư vậy, cái nào là thật? Ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Ta nhìn hắn cười: “Thân phận của ta huynh đều nói ra cả rồi, tất cả đều là thật! Xem ra, Sĩ Nguyên huynh tới đây hai ngày, thu hoạch không nhỏ. Có điều, Cửu châu thương nhân là lần đầu tiên nghe được, là Sĩ Nguyênhuynh đặt cho ta sao? Thật ra có một thân phận huynh chưa nói tới, tacòn là nghĩa đệ của Từ Nguyên Trực.” Thân phận mưu sĩ của ta, chỉ cần ta không thừa nhận, Tào Tháo không nói, nghĩ rằng ngươi muốn nghe cũngkhông ra.
Bàng Thống vung tay: “Nguyên Trực là huynhtrưởng của ngươi, còn phải nói ra sao? Tên gọi Cửu châu thương nhân làta nghe được ở Giang Đông, không quan hệ với ta. Triệu Như, không chỉta, đến thúc phụ cùng lão sư đều cảm thấy ngươi vô cùng thần bí. Haingày qua, ngoại trừ biết ngươi là thương nhân được Tào Tháo sủng hạnh và ngươi có mấy huynh trưởng kết nghĩa rất tài giỏi ra, ta cái gì cũngkhông biết, cho nên mới cảm thấy ngươi càng thần bí.”
Ta cố ý thở dài: “Xem ra, người với người khó ở chung, người thông minhkhó nói chuyện với nhau. Ta bảo Sĩ Nguyên huynh này, huynh nghĩ nhiềuvấn đề phức tạp như vậy làm gì? Ta là ai, có thân phận gì, sẽ trở ngạichúng ta uống rượu nói chuyện phiếm sao? Sĩ Nguyên huynh, huynh lưu lạilời dặn ở Tương Dương, lại tới đây tìm tiểu đệ, không phải để hiểu rõthân phận của ta là thần bí hay không thần bí chứ?”
Bàng Thống nghe ta nói mấy câu nửa trào phúng nửa dối trá này, sửng sốt mộtchút rồi nở nụ cười: “Đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi. Đúng vậy, thân phận của ngươi với chuyện chúng ta uống rượu có quan hệ gì chứ? Rượu củangươi đâu? Còn chưa chịu lấy ra?” Ta cười lớn, nhìn Tào Tháo một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài. Có điều, ta có thói quen nghe lén, liền nhẹ nhàng trở lại, dán lỗ tai lên cửa.
Hai người trong phòng đềulà người hiểu chuyện, thấy ta ra ngoài liền biết ta muốn để bọn họ có cơ hội một mình với nhau. Tào Tháo vừa bị muối mặt, đang nghĩ làm thế nàomở miệng cầu hiền, Bàng Thống đã lên tiếng trước: “Tào đại nhân tronglúc bận bịu vẫn theo Triệu Như tới gặp một người nhàn tản như tôi, chắccó ý định gì?” Hoàn toàn không khách khí. Tào Tháo cười ngây ngô haitiếng, thái độ rất thành khẩn nói với Bàng Thống: “Bàng tiên sinh là kỳtài trong thiên hạ, được biết tiên sinh tới đây, sao có thể lạnh nhạt.Chỉ mong tiên sinh không chê Tháo là người không hiểu biết, vui lòng chỉ giáo!” Ta đã nói qua với Tào Tháo tính tình của con chim con này, ngươi càng cung kính với hắn, hắn càng cảm thấy thoải mái.
Đối mặt với một người cực kỳ khiêm nhượng, muốn phát tác cũng không tiện,huống chi Bàng Thống lúc này trong lòng chỉ có hiếu kỳ, không có gì phải phát tác. Thấy thái độ Tào Tháo cung kính như vậy, trong lòng hắn rấtthư thái, bá chủ một phương, người nắm thực quyền trong triều (triềuđình này dù vô dụng nhưng vẫn là chính thống, chí ít ngọc ấn trên thánhchỉ là thật), đối với một bạch y như mình lại cung kính như vậy, mạnh mẽ như Bàng Thống cũng có chút lâng lâng.
Có điều, hưởngthụ thì hưởng thụ, chuyện không rõ vẫn phải hỏi: “Tào đại nhân quả nhiên là người cẩn trọng. Nếu vậy tại hạ xin mạo muội hỏi: Triệu Như rốt cuộc là loại người gì? Vì sao ngài lại sủng ái hắn như vậy?” Tào Tháo nghexong, nghĩ vẫn đề này không thể trả lời được. Ngươi còn chưa phải ngườicủa ta, thân phận của Tử Vân làm sao nói cùng ngươi được? Nhưng mà không nói, lỡ người ta cho rằng mình không thành tâm, có thể cho mình sử dụng sao?
Đảo mắt mấy vòng, ông ta mới trả lời: “Nói về TửVân, thật sự không đơn giản. Hắn với ta đúng là huynh đệ kết nghĩa. Tháo cũng không phải sủng ái hắn, mà là vô cùng thích hắn. Con người Tử Vânthẳng thắn, trọng nghĩa khinh tài, thích kết giao nghĩa sĩ, ta đối vớihắn chính là hận gặp nhau quá muộn! Tài trí Tử Vân rất cao, tuy rằng cóvài phương diện rất bề bộn, nhưng Tháo vẫn muốn bàn luận nhiều chuyệnvới hắn, thỉnh giáo một vài vấn đề. Vả lại, y thuật Tử Vân rất giỏi,bệnh nhức đầu của Tháo nhờ hắn mấy năm cẩn thận điều trị đã chuyển biếntốt hơn. Hơn nữa từ lúc hắn quen biết với ta tới nay, vẫn luôn giúp đỡTháo, ta cũng có chút chiếu cố nhiều mặt cho hắn, người ngoài đều nói ta sủng ái hắn, cũng không sai! Dù sao mặc kệ người ta nói gì, Tháo khôngcho rằng hắn sẽ gây bất lợi cho ta.” Dông dài một hồi, một câu cũngkhông sai, một câu cũng không đúng. Nhìn thì như nói sự thật, kỳ thậtđều là hư, không có một câu nào là sự thật, ta ở ngoài cửa nghe đượccũng phải dựng ngón tay cái.
Tào Tháo trong bụng đắc ý:ta nói tất cả đều là thật. Tử Vân và ta có thể coi là huynh đệ kếtnghĩa, ta đúng là thích hắn, lại đúng là tin tưởng hắn. Ưu điểm của TửVân ta cũng nói thật, hắn đúng là chữa bệnh nhức đầu cho ta, nếu làngười của ta, tất nhiên phải làm việc cho ta, trợ giúp ta. Tất cả đều là thật không có gạt ngươi. Sau này ngươi thành người của ta, nói vớingươi thân phận thật của Tử Vân, ngươi cũng không thể trách ta lừa ngươi được.
Bàng Thống nghe cũng không hiểu lắm, Tào Tháo cóvẻ nói rất thành thật, thái độ thành khẩn, câu trả lời rất tròn trịa,hỏi gì trả lời nấy, lý do thập phần đầy đủ. Có điều vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không bắt được nhược điểm nào, cũng khôngphân biệt được hắn nói thật hay giả. Tranh luận giữa ẩn lâm văn sĩ, đấuvõ mồm là chuyện thường, Bàng Thống về phương diện này cũng là ngườitrong nghề, có điều đấu võ mồm khi tranh luận đều là để châm chích đốiphương, chưa gặp kẻ nào xảo quyệt như vậy.
Nghĩ mộtchút, những lời này của Tào Tháo không sai: “Có thể thấy, đại nhân thậtsự rất coi trọng Triệu Như. Nếu vậy, đại nhân vì sao không giữ hắn lạibên cạnh? Chẳng lẽ nhân tài quá đông đúc rồi sao? Triệu Như hắn khôngđược đại nhân coi trọng?” Tào Tháo cười: “Không phải Tháo không muốn giữ hắn bên cạnh, là hắn không đồng ý. Tử Vân thích cảm giác ở ngoài làmthương nhân, kết giao bằng hữu, ta không giữ được hắn, cũng không muốnhắn khó xử.” Lại là ăn ngay nói thật.
Bàng Thống vẫn làchưa từ bỏ ý định: “Tôi nghe nói Triệu Như có quan hệ rất tốt với GiangĐông, với tài học của hắn, đại nhân chẳng lẽ không sợ hắn bị người khácsử dụng sao, sẽ gây bất lợi cho ngài?” Là một bá chủ, sao có thể dungtúng một nhân tài như vậy? Tào Tháo ông thật sự không sợ sao? Đừng nóivới ta ông không biết chuyện này. Nếu ông nói vậy chứng minh ông nóidối.
Tào Tháo không nghĩ nhiều như vậy, ông ta dùng vẻmặt hạnh phúc trả lời: “Ta sợ gì chứ. Tử Vân tính tình tiêu sái, hắn kết giao bằng hữu với Bá Phù là chuyện riêng của hắn, có gì mà bất lợi vớita? Huống hồ, Tử Vân đã nói hắn quyết không hiến tài cho người khác.” Ha ha, hắn là người của ta, người khác làm sao chiếm được, không có đượcsự tin tưởng này ta sao có thể để hắn ở ngoài chạy lung tung?
Ta ở ngoài nghe câu này thiếu chút nước mắt tuôn trào, sự tin tưởng này ai có thể có được? Cũng chỉ có ta, cũng chỉ có Tào Tháo có thể tin tưởngta, vừa phóng túng vừa sủng ái ta như vậy. Chủ công, vì sự tin tưởng vàsủng ái này của ngài, Vân Như tình nguyện dù phải từ bỏ mọi thứ cũng sẽgiúp ngài đạt được tâm nguyện thống nhất thiên hạ. Nhẹ nhàng rời khỏicửa, ta đi tìm Túy vũ.
Bàng Thống nhìn gương mặt cườingây ngô, tràn đầy cảm giác thỏa mãn trước mặt, sửng sốt một hồi. Ôi,Tào Tháo này thật quá tốt, lòng dạ không ngờ rộng rãi như vậy. Hắn vẫnchưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: “Tào đại nhân, ngài hiện giờ không có chiến sự với Giang Đông, nhưng mà đến một ngày sẽ cùng bọn họ trởthành kẻ địch, ngài định đối xử với Triệu Như thế nào? Hắn chính là bằng hữu sinh tử của Tôn Sách.”
Tào Tháo cười cười: “Hiệngiờ ta và Giang Đông có thể coi là minh hữu, sau này khẳng định sẽ đánhnhau. Bất kể tình hình thế nào, ta nhất định sẽ bảo toàn tính mạng choTử Vân.” Nếu thật khai chiến, Tử Vân, ngươi ngàn vạn lần không được điGiang Đông, Tôn Sách sẽ không tha cho ngươi. Đến lúc đó, ta nhất địnhphải cưỡng ép ngươi ở lại, không để ngươi đi lo chuyện sống chết của Tôn Sách.
Bàng Thống mở to mắt, hắn không biết quan hệ giữa ta và Tào Tháo nên hiểu nhầm mà nghĩ thầm: Tào Tháo này thật không tầmthường, Triệu Như nếu không phải là người của ông ta, tình nghĩa như vậy đối với một thương nhân quả là khó có được; nếu như Triệu Như là ngườicủa ông ta, đây chính là tình nghĩa quân thần, không chỉ là tình nghĩa,còn là sự tin tưởng tuyệt đối. Chủ công như vậy rất khó thấy, ít nhấtLưu Biểu kia không làm được, Tôn Sách cũng khó nói, xem thái độ hắn vớisĩ lâm chắc cũng không làm được. Chủ công như vậy, ta có thể suy nghĩ.Có điều, thủ hạ Tào Tháo nhiều như vậy, Nguyên Trực cũng tới trước ta,ta có thể có được địa vị gì đây? Có thể phát huy tài học của ta sao?Đương nhiên, những lời này ta không hỏi được, phải quan sát vài ngày đã.
Tào Tháo lại đang nghĩ, qua những câu hỏi của người trước mặt, có thể thấyhắn rất tài giỏi, bụng chứa đầy tri thức. Mặc dù nghi ngờ lời Tử Vân nói có được ngươi là có được thiên hạ, nhưng ta cũng sẽ không buông tha.Nhưng mà làm sao mở miệng thử tài hắn, làm sao giữ hắn lại được? Nhìnánh mắt hắn cũng không biết hắn có định ở lại hay không?