Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 123: Đủ loại mùi vị



Đợi lúc ta đuổi kịpTừ Thứ, đã sắp tới Hứa Đô, nén bớt buồn khổ trong lòng, ta cùng Từ Thứtrở về nhà. Có điều, Từ gia đã có nhà riêng do Tào Tháo tự mình hạ lệnhsắp xếp, xem ra Thái Sử Từ cùng Tào Hồng đã hồi báo chuyện của Từ giacho ông ta. Ngựa lại không dừng vó đưa Từ Thứ về nhà hắn, ôi, không tồichút nào, không thua kém gì nhà của mấy ca ca, so với nhà ta đẹp hơnnhiều! Thấy chúng ta vào, Từ mẫu cười lớn ra đón, Lý Ký cũng đỏ mặt đitheo, hừ, không chờ ta về đã gả vào Từ gia, thật quá đáng.

Trước mặt Từ mẫu ta không dám tùy tiện, không hiểu sao ánh mắt của Từ mẫuluôn giống như có thể nhìn thấu bất kỳ ai, trước mặt bà ta phải hạn chếhết sức. Thật không dễ dàng mới qua được một lúc, ta đứng dậy muốn cáotừ. Từ mẫu cười ảm đạm nói: “Như nhi, con đi mời mấy huynh trưởng đếnđây cả đi, giới thiệu cho Tứ ca một chút.” Mặt ta nóng lên: “Chuyện này… mẫu thân, người biết rồi?” Từ mẫu cười: “Nơi này toàn bộ do bọn họchuẩn bị, tứ ca con mới về, cũng nên gặp mặt cảm ơn chứ.” Ta còn có thểnói gì đây, đành cười khổ: “Vâng, Như nhi lập tức mời các vị ca ca tới.” Nói rồi ra hiệu xin lỗi với Từ Thứ đang không hiểu gì, ta vội chạy vềnhà, nói đùa, lúc này bảo mấy ca ca tập trung lại một chỗ, xui xẻo không phải là ta sao? Năm đó Nhị ca tới Hứa Đô, ta đã khắc sâu giáo huấn. Vềviệc này, trốn được một ngày hay một ngày, dù sao hôm nay Từ mẫu sẽ kểlại mọi chuyện cho Từ Thứ, ngày mai mưa gió cũng nhỏ đi!

Ta nằm trên giường, mắt nhắm lại, để tỉ tỉ xoa bóp thân thể, thật thoảimái. Trâu tỷ vừa bóp vai ta vừa nói: “Tam ca muội phái người tới, tađuổi rồi, nói muội quá mệt đã nghỉ ngơi. Như nhi à, muội đúng là nênnghỉ ngơi đi, cứ như vậy không tốt đâu.” Ta buồn ngủ nói: “Tỉ tỉ, tamuốn ngủ thật đấy, mệt mỏi quá, đừng để ai tới quấy rầy ta được không?”Trâu tỷ thở dài: “Muội đúng là tự tìm khổ mà. Thôi, muội ngủ đi, yên tâm có tỷ chống đỡ thay muội.” Ta ừ một tiếng rồi ngủ luôn, cảm giác thậtthư thái, tới lúc nửa đêm mới tỉnh lại.

Khoác áo đi rangoài, nhìn trăng sáng trên trời, ta cảm thấy muốn cười. Đã bao lâu rồichưa được thế nào? Chỉ có ở nhà mới tìm được một chút yên lặng. Đángtiếc, cuộc sống này chẳng được vài ngày. Ngày mai ngoại trừ ứng phó cáchuynh trưởng, còn phải đi gặp Tào Tháo, chỗ Hoàng đế cũng phải đi. Sauđó lại phải đi tiếp, cuộc chiến phương Bắc nhất định phải sớm chấm dứt,thời điểm thật sự thay đổi lịch sử đã tới gần. Cuộc sống sau này sẽ trải qua chuyện gì? Ta còn được bao nhiêu ngày an tĩnh nữa? Ôi, chọn cuộcsống này cần phải có dũng khí.

Ta bị bệnh rồi, lên cơnsốt! Thấy bao nhiêu ánh mắt sắc bén đang nhìn, ta lấy bộ dạng vô cùngđáng thương ngồi yên một chỗ, trong mắt lộ ra vẻ uể oải. Quách Gia hồnghi đảo qua mặt ta mấy lần mói nói: “Lão Lục, à không, hiện tại là lãoThất rồi, Nguyên Trực nói ngày hôm qua lúc ngươi về tới còn rất khỏe mà, sao hôm nay đã bệnh rồi? Ngươi lại làm gì vậy?” Lần này ta không làm gì cả, có thể hôm qua đứng ngoài trời ngắm trăng hơi lâu nên nhiễm lạnhthôi. Có điều, hôm nay tới Từ phủ, thấy một đám ánh mắt xấu xa, ta đương nhiên bệnh ba phần phải giả thành mười. Kéo áo ôm sát vào người, tadùng ánh mắt vô tội nhìn Quách Gia: “Làm gì chứ, cho dù làm gì cũngkhông đến mức sinh bệnh đâu! Ai giống huynh, không bệnh cũng phải giả bộ ba phần.” Thấy Quách Gia đảo mắt, ta vội làm nũng với Từ mẫu: “Mẫuthân, Như nhi thật không thoải mái, con về nhà được không?”

Hôm qua sau khi ta chạy về nhà, Từ mẫu đợi cả nửa ngày không thấy hồi âm,liền dứt khoát bảo gia nhân đi gọi các huynh trưởng tới, người đến nhàtìm ta bị Trâu tỷ chặn lại, nói ta mệt không dậy nổi, ngày mai sẽ tới tạ tội. Lúc gia nhân về hồi báo, mọi người, ngoại trừ ta và Nhị ca (đã điĐông Lai) đều có mặt đầy đủ. Nghe xong tin tức ai nấy đều lo lắng, hỏiTừ Thứ biết ta không có chuyện gì, mọi người đều tức giận, Lục ca đãmuốn tới tận cửa tìm ta, vẫn là Từ mẫu ngăn lại, nói để ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai mọi người lại tụ tập cũng được. Bọn họ trong bụng ngậpcơn giận, ai cũng chuẩn bị hôm nay sẽ giáo huấn ta. Sáng sớm nay lúcbiết Từ gia hôm qua tới tìm, ta động óc cả nửa ngày, liền trát mặt mìnhtrở nên không chút huyết sắc, lại điểm thêm ít màu vàng nhợt nhạt, thừadịp Từ mẫu phái người tới gọi, lúc này mới lên xe tới Từ phủ, xuất hiệntrước mặt mọi người trở thành một kẻ ốm đau bệnh tật.

Từ mẫu có thông minh đến mấy cũng không nghĩ ta giả bệnh, thấy khuôn mặttrắng bệch của ta đau lòng nói: “Tới đây, ngồi cạnh ta đi. Các ngườinhanh mang lò sưởi tới đây.” Ha ha, có nửa cái ô bảo vệ rồi. Ta cườithầm, đến ngồi cạnh Từ mẫu. Vẫn là đại ca thật thà nhất, thấy dáng vẻlực bất tòng tâm của ta liền nói: “Tiểu gia hỏa, tự mình kiếm thuốc uống đi, đừng cố gắng chống đỡ.” Ta cười (giả bệnh đúng là phương pháp tốt,sau này phải thường xuyên dùng):” Đại ca, trước khi đến đệ uống thuốcrồi.” Từ mẫu thở dài: “Cũng phải, thời gian dài như vậy, con chưa đượcnghỉ ngơi chút nào, chạy ngược chạy xuôi, còn bị kinh hãi, không sinhbệnh mới lạ.” Ta cười với bà: “Con không sao. Chỉ có chút mệt mỏi, nghỉngơi vài ngày là khỏe rồi, mẹ đừng lo lắng. Nhìn thần sắc tỷ phu cũngkhá lắm. Đúng rồi, Hứa Đô lạnh hơn ở Dương Cù, tỷ phu nhất định phải chú ý đừng để lạnh. Trong nhà thiếu cái gì cứ nói, đệ không ở đây, cáchuynh trưởng sẽ chú ý.” Từ Khang cười vui vẻ: “Ta cảm thấy khỏe hơnnhiều, mới dùng thuốc một tháng tinh thần đã khá hẳn lên. Các vị huynhtrưởng đều rất quan tâm ta.”

Từ Thứ hôm qua đã biết mọichuyện về ta, nếu không phải Từ mẫu làm chứng, đánh chết hắn cũng khôngtin thân phận của ta. Lúc này nhìn bộ dạng nhu nhược của ta, nghĩ đến ởnhà Tư Mã Huy, ta tiêu sái tự nhiên, từ tốn như vậy, chẳng thấy có liênquan gì: “Tử Vân, ngươi thật sự là mưu sĩ của Tào công sao? Những chuyện kia là do ngươi làm? Vậy ngươi đến nhà lão sư để làm gì vậy?” Ta cườiyếu ớt: “Đệ tới chỗ Thủy Kính tiên sinh, đương nhiên vì huynh trưởng,chuyện này Thủy Kính tiên sinh cũng biết. Đương nhiên, đệ cũng muốn đigặp truyền kỳ cao nhân nữa. Quả nhiên lợi hại.” Từ Thứ lắc đầu: “Ta lúcnày cuối cùng mới tin được lá gan của ngươi quá lớn. Chẳng trách ngươidám cứu người từ trong tay Hãm Trận Doanh.” Trong lòng ta liên tiếp kêuxin ông trời phù hộ. Tứ ca, huynh là vạch áo cho người xem lưng rồi.

Quả nhiên, Quách Gia thở dài: “Tử Vân, Thanh An tướng quân đã về, đệ cũngnên tới giải thích đi!” Miệng thì thở dài, mà giọng điệu lại giống nhưđang vui sướng khi người gặp họa. Từ Thứ hôm qua đã gặp mọi người, cũnghiểu chút ít về các huynh trưởng, đặc biệt là Quách Gia, đây là thiêntài có tiếng dưới trướng Tào Tháo. Nghe giọng Quách Gia đầy âm dươngquái khí, hắn rất ngạc nhiên: “Phụng Hiếu huynh sao lại nói như vậy? ”

Thái Sử Từ nhìn ta rồi trả lời: “Tứ ca không biết đấy thôi, Tử Vân ném cảmột thân vôi vào người Thanh An tướng quân, mắt của mấy thân binh đều bị hắn chơi bị đau rất lâu. Vốn không biết là hắn, cũng đành thôi, lúcnày…” Ta rùng mình, Từ mẫu lập tức quan tâm hỏi: “Còn lạnh không?” Tavội lắc đầu.

Cam Ninh bật cười: “Hắn không lạnh đâu, làsợ hãi thôi. Thanh An tướng quân lần này sẽ không bỏ qua đâu.” Quách Gia hừ hừ: “Lúc cứu người gan lớn thế nào? Giờ về đây lại sợ hãi?” Từ Thứcũng lắc đầu: “Ở Tương Dương chỉ thấy ngươi là người nghĩa khí, khôngtồi. Không ngờ trong đó còn có chuyện này. Ôi, Tào công có thể dung hạhành vi của ngươi, thật là khó.”

Ta than thở: “Đệ đã nói rõ với chủ công, công tư rõ ràng.” Từ Thứ nhíu mày: “Như thế này saunày ngươi làm thế nào?” Ta nóng mặt lên, cười khổ lắc đầu: “Không biết,sau này hãy nói. Lúc này nói gì cũng vô dụng. Nhưng mà Tứ ca, huynhchuẩn bị tốt chưa?” Đem chủ đề chính ra nói được rồi.

Từ Thứ không nói gì, trước tiên nhìn Từ mẫu. Ta cũng nhìn bà, đây mới làchủ đề chính của hôm nay. Từ mẫu không nói lời nào, ai cũng không thểlên tiếng. Một chốc lát, bà nhìn ta nói: “Như nhi ngươi phí hết tâmhuyết đem Từ gia tới Hứa Đô là vì cái gì? Chính là muốn Thứ nhi đi theoTào công. Như nhi, mặc dù ở Dương Cù con không nói thật, nhưng nhìn thái độ của Tào tướng quân cùng Tuân Văn Nhược với con, ta biết con cũngkhông phải người tầm thường. Vài ngày qua, ta cũng suy nghĩ rất nhiều,như tính tình của ta trước kia, luôn xem thường Tào công, hành động củaông ta cũng có nhiều việc không chính đáng. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại,cũng không phải quá sai. Lại nhìn cách ông ta cai trị, cuộc sống của dân chúng thật sự rất tốt, ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận, bất kể Tào côngxuất thân thế nào, chỉ cần đi theo ông ta thật sự có thể vì dân chúng vì quốc gia làm chuyện tốt, Thứ nhi cũng coi như đạt được tâm nguyện. Chonên ta mới đồng ý đề nghị gọi Thứ nhi trở về của con. Kỳ thực, cho dù ta không đồng ý, con cũng đưa nó về đây, phải không?”

Tacúi đầu: “Vâng, bất kể thế nào, con cũng nghĩ cách đưa Tứ ca cùng mọingười tới Hứa Đô. Tài năng của Tứ ca có thể đem lại hòa bình và ổn địnhcho xã tắc, con vì chủ công tìm kiếm nhân tài, không thể bỏ qua huynhấy. Xin mẫu thân và Tứ ca tha thứ.”

Từ Thứ cười khổ:“Chẳng trách lão sư nói nhìn không thấu được ngươi, còn nói tài học củangươi ở trên chúng ta, hôm nay ta đã hiểu ra. Xem ra, Sĩ Nguyên cũng sẽsớm tới đây.” Ta cười: “Tứ ca giờ mới biết sao? Huynh cũng đừng ngănhắn, đệ bỏ rất nhiều công sức rồi.”

Từ Thứ lắc đầu:“Uổng cho chúng ta bình thường tự phụ, lại bị ngươi đùa bỡn trong lòngbàn tay.” Thấy bộ dạng không cam lòng của Từ Thứ, Quách Gia nói rấtnghiêm túc: “Nguyên Trực, chúng ta ai không bị hắn đùa bỡn qua? Có điều, Tử Vân không hại chúng ta đâu! Chủ công dùng người chỉ nhìn vào tàinăng, các người tới nơi này nhất định sẽ phát huy được sở trường. Nguyên Trực đi theo Thủy Kính tiên sinh học được một thân tài hoa, chẳng lẽkhông muốn thể hiện tài học trong thời loạn thế sao? Huống hồ, chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn phải chọn đúng chủ, đạo lý này đệ phảihiểu rõ hơn ta mới phải, nếu không, đệ đã vào phủ của Lưu Biểu rồi, phải không?”

Từ Thứ gật đầu: “Ta hiểu chứ. Chẳng qua ta nghĩ tới việc học hành nhiều năm, kết quả bị Tử Vân… Ôi.” Ta cố ý giả bộ vôlực, lung lay đi tới trước mặt Từ Thứ, vái một vái rồi nói: “Tứ ca xintha thứ cho Tử Vân. Sau này đệ không dám lừa huynh nữa.” Từ Thứ vội đỡlấy ta (tốt quá, lừa được rồi): “Ngươi làm gì vậy? Mau ngồi xuống đi.Tay lạnh thế này rồi. Ta chỉ có chút không cam lòng, có điều tài nghệkhông bằng người ta, đành nhận thua thôi.”

Tốt, ngươi đã mềm lòng, ta nhân cơ hội lấn tới: “Vậy Tứ ca có đồng ý ở lại không?Ngày mai để Tam ca đưa huynh đi gặp chủ công được không?” Từ Thứ gậtđầu: “Được, ta đồng ý, ngươi ngồi xuống đi.” Lại thành công một lần nữa.

Lúc này, gia nhân vội vàng chạy vào báo: “Phu nhân, phu nhân, Tào đại nhânđến, đang vào tới nơi rồi.” A? Chúng ta toàn bộ đều chấn động. Vẫn là Từ mẫu đứng lên trước: “Thứ nhi, ra nghênh đón đại nhân. Khang nhi, concùng ta vào trong.” Bà kéo Từ Khang lùi về nhà sau. Mấy người chúng taluống cuống tay chân chạy ra ngoài, thấy Tào Tháo đang vui cười hớn hởdẫn theo Tuân gia hai người đi tới. Ta chạy hai bước mới nhớ ra mìnhđang giả bộ bệnh, vội lảo đảo cưới bộ, cố ý dừng lại phía sau mọi người, không rời khỏi phòng.

Bọn họ toàn bộ đã ra ngoài, ĐiểnVi nói trước: “Chủ công, mời vào nhà.” Quách Gia cười: “Chủ công thậthăng hái, không nói một tiếng đã tới đây rồi.” Tào Tháo cười lớn: “Tađến tìm ngươi, nghe người trong nhà bảo huynh đệ các ngươi tụ tập ở đây, liền nhất thời cao hứng chạy tới.” Thái Sử Từ bọn họ thay nhau bước lên bái kiến Tào Tháo.

Quách Gia vội kéo Từ Thứ lên: “Chủcông, đây chính là Nguyên Trực, là lão Tứ của chúng tôi.” Từ Thứ mặt đỏửng, dĩ nhiên còn chưa quen với cách làm kiểu lãng tử của Quách Gia,tiến lên cung kính thi lễ: “Dĩnh Xuyên Từ Thứ, Từ Nguyên Trực bái kiếnMinh công.” Tào Tháo vội đỡ tay: “Nguyên Trực tiên sinh đừng đa lễ. Sớmbiết tài năng của tiên sinh, hôm nay Tháo cũng đặc biệt đến bái phỏng,mong tiên sinh sau này có thể ở lại bên cạnh Tháo, để Tháo tiện bề họchỏi.” Vừa rồi còn nói nhất thời cao hứng, trong nháy mắt đã thành đặcbiệt tới bái phỏng, khách khí giả tạo, quá mệt mỏi, ta ở trong phòng bĩu môi.

Tào Tháo tự mình tiến đến bái phỏng, khiến Từ Thứcảm thấy một thứ mùi vị khó nói rõ. Nếu chuyện đã như vậy, bản thân cũng chẳng thể chối từ, hắn cũng khom người hành lễ thần tử: “Nguyên Trựckhông dám nhận, xin được tận lực.” Tào Tháo tất nhiên mừng rỡ: “Vậy thìtốt. Được Nguyên Trực, như được cam lộ vậy.” Tuân gia thúc điệt cũngtiến lên, mọi người giới thiệu lẫn nhau, chào hỏi một trận bận rộn.

Đợi lúc đám người Tào Tháo vào trong, ta mới cười bước tới, đương nhiên vẫn bộ dáng vô lực kia: “Chủ công, Tử Vân về rồi. Khụ, thần bị bệnh, xinmiễn hành lễ.” Từ Thứ lại hút một hơi, nhìn ta lại nhìn Quách Gia, nghĩthầm hai người này sao lại đối với Tào Tháo như vậy, Tào Tháo không chỉkhông cao hứng, ngược lại…

Tào Tháo lại bước lên nắm lấy tay ta: “Ừ, đúng là bị bệnh, tay lạnh thế này, sao lại vậy? Ta nói mà,hôm qua ngươi về lại không tới chỗ ta, thì ra bị bệnh. Uống thuốc chưa?Hành lễ cái gì, ở đây không phải bên ngoài. Còn chưa ngồi xuống.” TàoTháo này, đúng là nói năng lộn xộn, cho dù là diễn trò trước mặt Từ Thứcũng không cần khoa trương như vậy chứ.

Ta đương nhiênkhông khách khí, ngồi xuống quàng tay ôm lấy lò sưởi, chỉ gật gật đầuvới Tuân gia thúc điệt coi như chào hỏi: “Tử Vân vất vả mới đem được Tứca về đây, thật sự rất mệt, để mọi người nghỉ ngơi hai ngày, thần tớimuộn hai ngày cũng được. Dù sao hôm nay ngài tới rồi. Tứ ca văn thao võlược, nội chính mưu chước đều rất giỏi, chủ công có Tứ ca, những chuyệntrước kia ngài nói đã có người làm, còn nữa, Tứ ca rất tinh thông trậnpháp, ngài cũng không cần mệt mỏi nữa.”

Tào Tháo đươngnhiên hiểu rõ ý ta, lập tức nói: “Vậy thì quá tốt. Vừa lúc ta gọi ThanhAn về, dù sao Thọ Xuân không cần hắn canh chừng nữa. Trận pháp Hãm trậndoanh và Hổ Báo kỵ phiền Nguyên Trực quan tâm, ta có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.” Từ Thứ miệng há lớn, lúc này ai không biết Hãm trậndoanh và Hổ Báo kỵ là đội quân tinh nhuệ của Tào Tháo, truyền thuyếtliên quan tới bọn họ rất nhiều, mình mới đến, Tào Tháo dám đem việc huấn luyện hai đội tinh binh này giao cho mình, sự tín nhiệm này thật sự…

Ta cười nói: “Tứ ca, huynh thật lợi hại. Hai đạo quân siêu phàm đều giaocho huynh huấn luyện. Vẫn là chủ công biết nhìn người, biết Tứ ca khôngphải văn nhân bình thường, mà là giang hồ cao thủ.” Nghe ta giễu cợt, Từ Thứ một câu cũng không thể nói.

Quách Gia thấy vậy cười không ngừng: “Nguyên Trực, đệ không thể phóng túng với Tử Vân, chúng ta chiều chuộng hắn đến mức chẳng biết lớn bé gì nữa, chủ công cũng khôngbiết làm gì với hắn. Lão thất, ta cảm thấy đệ chẳng có bệnh gì cả, tinhthần rất tốt.” Tuân Du không nói gì bây giờ mới mở miệng: “Tử Vân bịbệnh? Nhìn không ra!” Bỏ đá xuống giếng, chẳng phải tốt đẹp gì.

Ta trừng mắt hung hăng liếc nhìn đám gia hỏa đó một hồi, xoay người nói:“Chủ công, ngài cùng Tứ ca cứ nói chuyện tiếp, thần phải về nhà uốngthuốc. Hai ngày nữa sẽ tới thỉnh an.” Tào Tháo gật đầu: “Ngươi về đi.”Tuân Úc nhìn ta dặn: “Tử Vân, nghỉ ngơi hai ngày lập tức tới, chủ côngsắp xuất binh.” Ta sửng sốt: “Xuất binh? Đi đâu?” Tào Tháo cười: “Bản Sơ không cam lòng, đã triển khai quân ở Lê Dương, chúng ta không thể không nghênh chiến!” A, thời gian cũng tới rồi. Ta gật đầu đồng ý: “Thần biết rồi. Về nghỉ ngơi hai ngày sẽ tới chỗ chủ công. Thần cáo lui trước.”

Trời khỏi Từ phủ, ta thở phào nhẹ nhõm, hôm nay qua cửa thật thuận lợi, còncó thể ở nhà ngủ thêm hai ngày, việc sau này còn rất nhiều. Không biếtlúc nào Điểu nhi sẽ tới, xem ra vẫn phải hỏi thăm Từ Thứ, được, để Quách Gia đi hỏi; cuộc chiến Lương Đình sắp xảy ra, trận này không cần ta đi, có điều sau trận này, Viên Thiệu sẽ chết, chiến trường của ta mới thậtsự diễn ra; thời gian bắc thượng không thể kéo dài, đợi Viên Thiệu chếtrồi, có thể đưa Thư Thụ trở lại. Ôi, rất nhiều việc, ta thật sự muốnnghỉ ngơi vài ngày, trước trận đại chiến phải chuẩn bị tinh thần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv