Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 103: Bằng hữu sinh tử



Ánh mặt trời giữatrưa xuyên qua bóng râm chiếu rát mặt, ta miễn cưỡng mở mắt, thật mệtmỏi! Tôn Sách nằm bên cạnh nhìn ta như vậy liền bật cười. Ta quay đầusang nhìn hắn: “Huynh còn có thể cười sao? Ta còn chưa từng chịu khổ như vậy đâu, thật muốn đánh cho huynh một trận.” Tôn Sách uể oải nói dỗi:“Ngươi nhàn nhã đã quen, ăn chút khổ cũng tốt!” Ta nổi giận: “Còn dámnói? Đều tại huynh cả! Nói nhiều như vậy mà không chịu nghe. Thật sự cứđể cho huynh bị thương nặng, đau chết đi xem còn cười được nữa không.”Tôn Sách thở dài: “Thật không ngờ Cao Thuận lợi hại vậy, lần này chịuthiệt lớn rồi.”

Ta lườm hắn nói: “Bá Phù, huynh cảm thấyvì giấc mộng của mình khiến nhiều người chết như vậy có đáng hay không?” Tôn Sách không cần suy nghĩ: “Sao lại không đáng? Cũng không phải làđáng giá hay không. Loạn thế này chính là kịch trường để các anh hùngthi triển tài hoa, ngươi không tranh bá, người khác sẽ tranh, ngươikhông giết người, người ta sẽ tới giết ngươi. Ngươi cũng là người vàonam ra bắc, chẳng lẽ còn không hiểu sao?” Ta cười khổ: “Ta hiểu. Nhưngmà, chúng ta đừng tham dự vào có được không? Bá Phù, đừng tiếp tục đánhnhau nữa được không? Ta rất sợ, sợ một ngày nào đó ta sẽ vĩnh viến mấthuynh và Công Cẩn, mất đi bằng hữu như các người, thật đấy.” Lúc chúngta trở thành địch nhân, ta sẽ thật sự mất đi các ngươi, chúng ta sẽ phải một mất một còn. Đến lúc đó ta có thể xuống tay sao? Các ngươi sẽ hậnta đến mức nào? Ta có phải nên rời khỏi bọn họ, từ bỏ tình cảm bằng hữunày không?

Tôn Sách nhìn ta: “Cám ơn ngươi, Tử Vân, ngươi lại cứu ta một lần. Ta biết ngươi lo lắng cho chúng ta, nhưng mà, nếuđã bước vào, sẽ không thể lui lại. Mặc kệ sau này ra sao, chúng ta vĩnhviễn vẫn là bằng hữu.” Hắn nói đúng, đã bước vào sẽ không thể trở ra. Ta thở dài: “Bỏ đi, không nói nữa, huynh ngủ thêm một lát, tối chúng tacòn phải lên đường! Ôi, cả người bẩn thỉu, đợi lúc về phải tắm rửa thậtkỹ, trời ạ, hôi quá.” Còn không phải nữa, áo trắng trên người đều đãthành màu xám, nhăn nhúm, bẩn thỉu.

Tôn Sách cười: “Ngươi đúng là đã quen hưởng thụ. Có điều, Tử Vân, trên người ngươi không cómùi, còn có một mùi hương nhàn nhạt, ngươi sẽ không giống nữ nhân dùnghoa tắm rửa chứ? (là ta dạy Tiểu Kiều tỷ tỷ) Thật là có tiền. Còn nữa,bộ dáng ngươi lúc ngủ rất ngoan.” Mặt ta đỏ lên: “Xem ra thương thế củahuynh đã khá lên rồi, một ngày ôm huynh ta chết mệt như vậy, huynh còn…Dám nhìn lén ta ngủ. Dứt khoát lần này về ta sẽ không để ý tới huynhnữa.” Tôn Sách cười lớn, rồi bật ho: “Khụ, khụ…” Ta nhìn hắn: “Đáng đời, cứ cười đi, động miệng vết thương chưa, đau chết chưa, đau chết huynhmới tốt.” Thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, ta lại mềm lòng, vội vã bôi thuốc cho hắn.

Tôn Sách hồi phục lại, thở hồng hộc còn cố nói: “Ta không nhìn lén, vì ta không động đậy được, ngươi ngủ trước mặt ta,ta lại không phải người mù, không nhìn sao được? Tử Vân, người khác đềunói Công Cẩn là một mỹ nam tử, kỳ thật ngươi còn đẹp hơn hắn nhiều,nhưng mà ngươi có chút yếu đuối, không có khí khái anh hùng của CôngCẩn. Có điều, nam tử nhu mỹ như ngươi cũng ít có.” Ta nhìn hắn: “Ngườita đâu chỉ nói như vậy. Họ còn nói, Tôn lang ở Giang Đông là mỹ nhan tư, Chu Lang là mỹ thiếu niên, một đôi người ngọc, lại sánh đôi với hai đại mỹ nữ, hoa tỷ muội, khiến người ta hâm mộ, ta không thể sánh được.” Tôn Sách cười cười: “Tử Vân, để ta dạy võ cho ngươi! Ngươi chỉ biết mấy thủ thuật nhỏ (dĩ nhiên ta phải kể chuyện tạt vôi cứu hắn), chung quy không dùng được.” Ta cười gian: “Ta không thèm học, võ nghệ huynh tốt như vậy cũng không bằng đám vôi của ta.” Tôn Sách lắc đầu: “Ngươi đó, mấy tròđó có thể dùng được bao nhiêu lần?” Ta cười: “Có thể dùng mấy lần thìdùng. Lần này vận khí không tồi, Cao Thanh An tướng quân không tự mìnhtruy đuổi chúng ta, nếu không khó nói.”

Tôn Sách khôngcười nữa: “Tử Vân, Cao Thuận có nhận ra ngươi không? Lỡ…” Ta lắc đầu:“Không biết. Lúc ấy trời tối, ta lại che mặt, hắn không thể nhìn thấyta. Với lại lúc ta tạt vôi, hắn quay đầu tránh, tuyệt đối không nhìn tới ta.” Tôn Sách gật đầu: “Vậy thì tốt, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.” Ta tùy tiện nói: “Tào công sớm biết quan hệ giữa ta với các huynh, ôngta cũng không nói gì!” Tôn Sách thở dài: “Ngươi ở chỗ này làm ăn vớiviệc cứu ta là hai chuyện khác nhau đó!” Ta cười: “Đừng dọa ta, đừng nói ông ta biết ta cứu huynh, cho dù biết ta cũng không sợ. Tình bằng hữuthôi!” Tôn Sách không nói gì. Kỳ thực, bản thân ta cũng không chắc CaoThuận có nhận ra ta hay không, trở về làm thế nào giải thích cho TàoTháo cũng đau đầu. Có điều, chuyện đã rồi, trở về nói ra Tào Tháo chắccũng không vì vậy mà lấy đầu ta đâu!

Ta mang theo TônSách vừa đi vừa ngừng, sáu ngày sau cuối cùng cũng tới kênh đào ở CaoBưu. Ngày hôm đó chúng ta cũng giống mấy ngày trước, trốn vào rừng nghỉngơi, chuẩn bị buổi tối tìm tìm chỗ qua sông. Trong mười ngày đi lại,thể lực ta đã cạn kiệt, lương thực vị cô nương kia chuẩn bị cho chúng ta đã gần hết, toàn bộ ta để dành lại cho Tôn Sách, bản thân miễn cưỡngtìm chút đồ lèn bụng, thật sự vừa mệt vừa đói, thật hâm mộ Tiểu Bạch,chỉ cần ăn cỏ cũng no bụng. Tình hình Tôn Sách càng không tốt, cuộc sống trốn chạy như vậy, khiến thương thế của hắn tái phát, mà thuốc trênngười cũng chỉ đủ dùng vài ngày nữa, phải tìm một tòa thành để muathuốc, nhưng lại lo để hắn một mình ở lại. Thấy khuôn mặt tái nhợt củaTôn Sách, lông mày nhíu chặt, càng lúc càng ít cười, ta mặc dù biết hắnkhó chịu, vẫn hung hăng gây chuyện với hắn, có điều hắn thật sự khôngcòn khí lực đấu với ta.

Bên này ta cùng Tôn Sách đangtrốn chạy, Lăng Thao bên kia đã vội muốn điên. Ở phụ cận Hu Dị tìm kiếmvài ngày, một chút kết quả cũng không có. Ngày nọ có thủ hạ chạy tớibáo, nói có nghe được tin tức, lúc tìm kiếm trên đường tới Thành Đức, có người phát hiện giáp trụ của Ngô hầu có mang vết máu, người của TàoTháo đang ở bên đó điều tra. Lăng Thao nóng ruột mang theo mấy thủ hạtới tìm. Có điều bọn họ tới chậm, ta đã đưa Tôn Sách rời khỏi thôn trang đi về phía nam. Ở đó tìm ba ngày không có kết quả, Lăng Thao để lại một nhóm tiếp tục tìm, bản thân dẫn người cũng đi về nam. Hắn suy đoán ởđây nhiều người tìm kiếm như vậy, chủ công không thể ở lại. Nhưng mà,hành động của họ ở đây lại bị đối phương phát hiện. Người cầm đầu độiđiều tra kia là một kẻ thông minh, hắn không vội báo tin (muốn lập cônglớn), mà mang theo mấy huynh đệ đuổi theo bọn Lăng Thao.

Ta đang nghĩ làm thế nào trộm thuyền qua sông, bờ bên kia đã có người đưathuyền tiến sang. Chu Du thật vội vã, ra roi thúc ngựa tới tận bờ sông.Hắn không đi Hu Dị, mà bảo mọi người tản ra, tìm dọc theo bờ sông. Cuộcchiến Hu Dị đã kết thúc nhiều ngày, Tôn Sách không thể nào vẫn còn ở gần Hu Dị, huống chi ta cũng mất tích. Người khác không quan tâm ta, nhưnghắn quan tâm, biết ta đi theo Tôn Sách, lại không thấy tin tức của ta,Chu Du liền đoán được hai chúng ta ở chung một chỗ, hắn chỉ là khôngkhẳng định được chúng ta ai cứu ai thôi. Cho nên, lúc này bọn họ ở bênkia sông cướp thuyền mà sang (chủ thuyền bỗng nhiên mất mạng, ôi).

Trời tối đúng là thời điểm làm chuyện xấu, huống hồ hôm nay không trăng. Tacố nén lòng, giấu Tôn Sách ở một đạo quán cũ nát (có lẽ là thờ hà bá),bản thân mò tới bên bờ sông, xem có thể trộm thuyền hay không. Đi dọcmột đoạn, một chút khói lửa cũng không thấy, không phải xui xẻo vậy chứ? Ta vừa than thở vừa nhìn kỹ xung quanh. Đi thêm một đoạn nữa, cảm giácchỗ này chẳng có một bóng người, ta đành quay trở lại, định đi thử sanghướng khác. Lúc ta về tới chỗ cách đạo quán không xa, phát hiện trên mặt sông có một con thuyền, thật cao hứng, vội vàng cúi người chờ thuyềncập bờ. Không lâu sau, thuyền vào tới nơi, thật sự là một con thuyềnnhỏ, trên thuyền có mười mấy người nhảy xuống.

Ta đangcao hứng, bỗng thấy đám người kia hướng đạo quán đi tới. Ta kinh hãikhông có thời gian nghĩ ngợi nữa, nếu như bọn họ phát hiện Tôn Sách thìthảm rồi. Ta cố ý vươn người đứng dậy chạy tới con thuyền nhỏ, đemthuyền đẩy ra, các ngươi sẽ đuổi theo ta chứ? Động tác của ta quả nhiênkinh động mấy người trên bờ, bọn họ nhìn thấy có người chạy tới thuyền,cũng lập tức quay người trở lại, trong tay hình như đều có vũ khí, ấy,phản ứng sao lại dữ dội vậy? Ta giật mình, vừa định nhảy xuống nước, đãcó hai người vọt tới thuyền, vừa lúc chặn trước mặt ta. Ta không có tâmtình than thở, thấy đám người cầm vũ khí vây lại, từ từ lùi về phía sau, vội vàng bịa đặt giải thích hành vi vừa rồi (ta không ngu mà động thủ,còn chưa tới tình trạng bất đắc dĩ): “Các vị, các vị, các vị đừng nhưvậy, ta không phải người xấu, ta chỉ…” Không đợi ta nói xong, trong đámngười đối diện chợt có tiếng thét kinh hãi: “Ngươi là Tử Vân sao? Trờiạ.” Ta giật mình, ngồi bệt xuống đất mếu máo: “Công Cẩn, trời ơi, làCông Cẩn.”

Chu Du dẫn đám người Trung Xung tiến lại đỡ ta đứng dậy: “Sao ngươi lại ở đây? Bá Phù có phải ở cùng ngươi không?” Tanghẹn ngào gật đầu: “Đúng, đúng, chúng ta thật khổ…” Chu Du vội hỏi: “Bá Phù đâu? Có khỏe không?” Ta ổn định lại cảm xúc của mình rồi nói:“Không ổn lắm, các người đi theo ta.” Chu Du trong lòng căng thẳng, dẫnmọi người theo ta chạy vào đạo quán. Lúc Chu Du ôm Tôn Sách từ sau photượng cũ nát bước ra, mọi người khóc òa, bao nhiêu ngày lo lắng, huốnghồ, Tôn Sách trước mặt bọn họ vẫn mang bộ dáng sắp chết. Nhưng Tôn Sáchnhìn thấy bọn họ liền thở phào, cười nói: “Ta không chết, các ngươi khóc cái gì?” Ta lúc này cũng bình tĩnh trở lại: “Tốt rồi, các người đã tới, ta an tâm rồi. Các người cứ yên tâm, thương thế Bá Phù tuy nặng nhưngkhông nguy tới tính mạng.” Mọi người đều thở phào nhẹ nhóm.

Chu Du lập tức hạ lệnh, cho thân binh gọi bọn Chu Trị ở bờ bên kia sang. Ta sửng sốt: “Sao còn muốn qua đây? Chúng ta cần phải sang đó chứ! Chẳnglẽ không đi Quảng Lăng?” Tôn Sách cũng sững sờ. Chu Du thở dài: “Lúcchúng ta về được đó có lẽ Trình đô đốc đã trở về Đan Đồ, tới cũng vôích, phải mau chóng trở lại Đan Đồ thì hơn! Chúng ta đi từ chỗ này xuống hạ du, sau đó qua sông sẽ gần Đan Đồ hơn, không dễ bị phát hiện.” TônSách vội hỏi: “Chiến sự bất lợi sao? Hay là ta…” Ta đã hiểu rõ, lập tứcnói: “Công Cẩn nói rất đúng, mặc kệ chiến sự thế nào, huynh về Đan Đồdưỡng thương trước đã.” Chu Du gật đầu: “Không sai, Bá Phù yên tâm, lãotướng quân có kinh nghiệm cầm quân, không sao cả đâu, chúng ta trở vềtrước rồi nói.” Tôn Sách không nói gì. Ta vội bảo người tới chỗ rừng cây chúng ta ẩn thân ban ngày, đem cáng tới, đã có người, chuyện gì làmcũng dễ. Lại bảo bọn họ lấy đồ ăn cho Tôn Sách (hai ngày qua hắn ăn cũng không no), dặn dò xong mấy việc này, tinh thần ta thả lỏng, nằm xuốngngủ luôn, quá mệt mỏi.

Tôn Sách dựa vào người Chu Du,nhìn ta nằm xuống đã ngủ, liền thở dài: “Tử Vân vì ta chịu khổ, trênngười hắn cũng bị thương. Công Cẩn, hắn lại cứu ta một lần. Các ngươichuẩn bị ít thức hăn, đợi hắn tỉnh sẽ dùng. Vài ngày qua hắn cũng chẳngăn được gì, cứ tưởng ta không biết, gạt ta nói có ăn, thực ra…” Hắnkhông nói được nữa. Chu Du gật đầu: “Nhận được tin huynh mất tích, cũngkhông thấy hắn đâu, tôi cũng đoán hai người ở một chỗ. Hắn yếu ớt nhưvậy, lại quen hưởng thụ an nhàn, có thể chống đỡ tới hôm nay là quágiỏi. Tử Vân cũng thật lợi hại, công phu giữ mạng không tồi, tình huốngloạn lạc như vậy còn có thể cứu huynh chạy thoát, tôi cứ cho rằng huynhcứu hắn.” Tôn Sách cười, đơn giản nói kinh nghiệm của chúng ta: “Đệ nóiđúng, nếu nói giữ mạng, chúng ta không bằng hắn, ta bảo hắn học võ, hắncười nhạo ta, nói võ nghệ cao tới đâu cũng không bằng vôi bột của hắn.”Chu Du cười: “Tên gia hỏa này, mấy chiêu cổ quái thật nhiều, khó tráchhắn làm ăn tốt như vậy!”

Bọn họ chờ ta tỉnh lại, sắc trời đã sắp sáng, đám người Chu Trị cũng đều đã tới. Ta mở mắt mông lungnhìn thấy mọi người, nửa ngày mới nghĩ ra chuyện tối qua, chua xót cười: “Ai, thật không tin nổi chúng ta chia tay đã lâu như vậy, ta cứ chorằng chuyện mấy ngày nay chỉ là mơ.” Chu Du bọn họ vừa buồn cười, vừathương tâm, vội vàng bảo ta ăn chút đồ, sau đó sẽ lên đường. Lúc này tamới có cảm giác đói không chịu nổi, vừa nhét thức ăn lia lịa vào mồm,vừa nói lung tung: “Trời ạ, đói chết ta mất, có đồ ăn mà không sớm đánhthức người ta.” Chu Du vội nói: “Chậm một chút kẻo nghẹn.” Tôn Sách cũng quay đầu rơi lệ.

Đợi lúc mọi người chuẩn bị xong, mớithảo luận lộ tuyến xuôi nam. Ta không biết tình hình ở Quảng Lăng, tuyrằng đoán được bọn Cao Thuận sẽ tập kích quân tiếp viện bên Ngô, cũngkhông nghĩ ưu thế lại nghiêng hẳn về một bên như vậy. Nghe xong tườngthuật của Chu Du, trong lòng Tôn Sách thật đau đớn, còn ta nghĩ tới tình cảnh trước mắt: “Công Cẩn, theo huynh nói, bên kia sông nhất định sẽ có tai mắt của Tào quân? Ý của ta là, Tào quân ở Hu Dị và Thành Đức đềutập trung ở trăm dặm xung quanh thôn trang ta và Bá Phú tạm lánh kia,bên kia sông nhất định cũng có quân kiểm soát người xuôi nam, bên nàysông đúng là an toàn hơn, chúng ta chỉ cần đi dọc theo sông về phía namlà được.” Chu Du gật đầu: “Không sai, chúng ta trên đường từ Quảng Lăngtới đây đều phải đi đêm lẩn trốn, sợ kinh động kẻ địch. Lúc này xem racảnh giới bên này còn lỏng lẻo một chút, chỉ có từ đây xuôi về nam, ratới cửa sông mới qua sông, may ra tìm được đại quân đoàn tụ.”

Có tới hơn trăm người, lại nghĩ tới nơi đây đã là biên địa thành Thọ Xuân, nguy hiểm giảm đi rất nhiều, chúng ta quyết định ngày đi đêm nghỉ.Nhưng mà, Tôn Sách chỉ có thể khiêng đi, để thương thế hắn ổn định lại,ta đề nghị nên đi chậm một chút, ảnh hưởng tới tiến độ xuôi nam. Haingày sau, Lăng Thao mang theo người tìm được chúng ta, đương nhiên, đámtheo đuôi kia cũng đuổi tới, mà chúng ta không biết gì cả. Chính vì thế, trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong niềm vui gặp mặt, nguy hiểm đã ập tới.

Kẻ theo đuôi kia muốn một mình lập công,không nghĩ tới tìm được Tôn Sách nhưng nhân số đố phương không nằm trong khả năng đối phó của hắn, không chỉ có quân còn có đại tướng. Hắn liềnnhân thời cơ, cho hai huynh đệ chạy tới thành trấn gần đó báo tin, cònmình mang theo mấy người còn lại từ từ bám theo. Đợi lúc Chu Du pháthiện có người theo dõi, đã là chuyện hai ngày sau, lúc ấy, chúng ta đang chuẩn bị tới Hà Đông. Tuy rằng có thể giải quyết kẻ đeo bám kia rấtnhanh chóng (ta không muốn, nhưng bọn chúng không thể giữ lại, chỉ trách mạng bọn họ quá ngắn thôi), chúng ta cũng biết rằng hành tung đã bạilộ, Tào quân sẽ rất nhanh kéo tới, nói không chừng, bên kia sông đãchuẩn bị sẵn mẻ lưới đợi chúng ta sa vào.

Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng ta hạ quyết tâm, gọi Chu Du nói: “Công Cẩn, tình hìnhkhông ổn, ta nghĩ ra một cách giúp chúng ta thoát hiểm.” Chu Du lập tứchỏi: “Biện pháp gì?” Ta cắn răng một cái, nói: “Huynh cùng hai vị Lăng,Chu tướng quân cùng đại bộ phận nhân mã mang theo Bá Phù tiếp tục xuôihạ du, đến cửa sông thì qua sông; ta mang vài người còn lại, chạy tớiLịch Dương, giả bộ qua sông trở lại Khúc A. Các người trên đường xóa dấu vết đi, chúng ta bên này cố ý để lại dấu hiệu giống của tên kia, dẫntruy binh đuổi theo.” Chu Du sửng sốt, lập tức nói: “Phương pháp rấthay, có điều các ngươi đi cùng Bá Phù, ta dẫn người tới Lịch Dương.” Tacố ý bĩu môi: “Được rồi, đừng xung phong làm anh hùng, lúc này tính mạng của Bá Phù cùng các người mới là quan trọng. Ta chỉ là một thương nhân, có quan hệ gì đâu? Dù bị đuổi theo, chỉ cần trong đội không có cácngười, ta có thể nói chúng ta là một thương đội, làm được gì đây? Cònnữa, địa hình bên này huynh thuộc bằng ta không? Hơn nữa, nếu nói chạy,Tiểu Bạch của ta rất giỏi nhé!” Chu Du không nói được gì thêm.

Tôn Sách nghe xong chủ ý này kiên quyết phản đối. Nhưng dưới sự kiên trìcủa ta, mọi người cũng ủng hộ (Chu Du một câu cũng không nói, Tôn Sáchso với ta vẫn quan trọng hơn), phương án này vẫn được thông qua. Ta mang theo ba mươi người chạy tới Lịch Dương, còn lại tiếp tục xuôi nam. Kỳthực mọi người trong lòng đều rõ, con mồi dẫn dụ rất nguy hiểm, có thểthoát hay không không đơn giản như ta nói. Có điều, vì để Tôn Sách antoàn trở về, nguy hiểm này nhất định phải có người gánh vác. Trong đámngười đó, ta có lý do đầy đủ để tiếp nhận, đương nhiên không phải lý dota nói, mà là: bất kể thế nào, ta cũng không phải người Đông Ngô, mà Chu Du, Chu Trị, Lăng Thao so với ta đều quan trọng hơn. Ta hiểu rõ chuyệnnày mới chủ động đề xuất nhận nhiệm vụ. Tôn Sách cùng Chu Du vừa cảmđộng vừa khó chịu trong lòng, nhất là Tôn Sách, giữ tay ta không chịuthả, ta chỉ biết an ủi hắn: “Huynh cũng không phải không biết bản lĩnhchạy trốn của ta, việc nhỏ này có thể làm khó ta sao? Yên tâm đi, ta sẽcho người báo tin tốt cho huynh, huynh mau trở về dưỡng thương cho tốt,lần tới ta đến còn tiếp ta uống rượu.” Tôn Sách cắn răng quay đầu, không nhìn ta nữa.

Trước khi chia tay, ta gọi Chu Du vào dặn:“Công Cẩn, huynh phải nhớ, giữ Bá Phù ở Đan Đồ, dưỡng thương xong mớitrở về. Ngàn vạn lần phải chú ý người kia!” Sắc mặt Chu Du nghiêm trọnggật đầu: “Ta biết nên làm thế nào, ngươi yên tâm, ta sẽ đích thân chămsóc Bá Phù, giống như lần ở Khúc A vậy.” Ta lấy một gói thuốc đưa chohắn nói: “Dùng thuốc của ta đi, thuốc của người khác đừng dùng. Cẩn thận đừng mắc sai lầm.” Chu Du gật đầu: “Ngươi cũng phải để ý đó! Thấy tìnhhình không ổn phải chạy ngay, hiểu chứ? Chúng ta ở đây nhiều người không có vấn đề gì, ngươi đừng vì lôi kéo kẻ địch mà trì hoãn thời gian chạytrốn.” Ta cố ý cười khẽ: “Yên tâm đi, nói bản sự chạy trốn, các huynh có ai bằng được ta? Với lại, truy binh ở nơi này không có đầu óc nhanhnhẹn của ta, làm sao đấu lại với ta?” Chu Du cười khổ: “Tử Vân, xin lỗi, ta…” Trong lòng hắn cũng khổ sở. Ta nhún vai: “Nói gì vậy? Vì huynh vàBá Phù, ta mới đồng ý mạo hiểm, nếu đổi là ta, huynh cũng sẽ làm như vậy đúng không? Chúng ta là bằng hữu đó.” Chu Du rưng rưng: “Không, Tử Vân, chúng ta không còn là bằng hữu bình thường, chúng ta là huynh đệ, làhuynh đệ sinh tử.” Ta đỏ mặt.

Kỳ thực, đề xuất chủ ý này, ta cũng có tính toán riêng. Từ lúc xuất binh tới Quảng Lăng đến giờ đãhơn một tháng, lúc này đã cuối tháng sáu. Trận chiến Quan Độ ác liệt như vậy, ta sao có thể vắng mặt? Nếu quả thật qua sông cùng Tôn Sách,thương thế Tôn Sách chưa khỏi ta đừng hòng chạy được, thời gian sẽ bịtrì hoãn, Quan Độ còn nhiều việc cần ta làm. Cho nên, việc ta làm lầnnày, một là giúp bọn Tôn Sách an toàn trở về, hai cũng là kế thoát thâncủa ta! So với chân tâm của Tôn Sách và Chu Du, ta thật sự xấu hổ vôcùng. Không dám nói gì thêm, ta cáo biệt bọn họ, đầu cũng không dám quay lại, sợ nhìn thấy ánh mắt của Tôn Sách cùng Chu Du nhìn theo, vội vàngra đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv