Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương
Thời gian trôi đi theo năm tháng phủ đi bao bụi mờ quá khứ
Nhưng mà có những thứ, những người, những việc……..
Dù chục năm, trăm năm qua đi….vẫn khắc sâu đến tận chân tâm
Càng lâu càng đậm….càng luyến càng si………
Từ ngày Lãnh Khuynh Thiên ra đi cũng hơn 3 năm..
Ba năm……không dài nhưng cũng không ngắn…..
Có những việc theo ba năm đó cũng đổi thay rất nhiều…
Lãnh phủ…..
“ Duệ ca ca…..” tiểu oa nhi xinh đẹp chừng 3, 4 tuổi, béo mập khuôn mặt nhỏ nhắn, lúng liếng mắt to…hồng nhuận môi nhỏ nhắn..thật đáng yêu tiểu nữ oa nha..!!!
“ Vân nhi…!!..” Duệ Hi bây giờ đã 10 tuổi rồi, hài tử năm xưa bắt đầu trưởng thành nhiều lắm, non nớt khuôn mặt hiện lên vài nét anh tuấn, đôi tử mâu càng thêm xinh đẹp mê ly…..có lẽ vài năm sau hắn sẽ trở thành một tuyệt thế mỹ nam tử,..chỉ là khuôn mặt đáng yêu kia hiện rõ sự lãnh khốc, chỉ khi nhìn tiểu nữ oa nhãn thần dần nhu hòa xuống, nhàn nhạt ôn nhu…cùng tưởng niệm. Vân muội muội càng ngày càng có nét giống mẫu thân, chỉ là mẫu thân ôn nhu ấm áp còn vân muội lại đáng yêu nghịch ngợm….
Nhớ quá! Mẫu thân người đã đi ba năm rồi nha..!!
Chẳng lẽ người thật sự ko cần Duệ nhi nữa sao…
Duệ nhi vẫn nghe lời mẫu thân chăm chỉ học tập cùng chăm sóc tốt cho đệ đệ cùng muội muội …!!…
“ Vân nhi, ngươi lại nghịch ngợm rồi, mau trả túi thơm cho ta…..” từ xa chạy tới một thiếu niên khoảng 10 tuổi, huyết sắc yêu đồng càng thêm nét cá tính, Thần Hi sau ba năm ko còn là đứa trẻ hay khóc nhè cùng làm nũng. Lúc trước như vậy là vì muốn gây chú ý cho mẫu thân… bây giờ người ko còn, nó chỉ còn biết thêm mạnh mẽ lớn lên thôi, hài tử đáng yêu năm xưa nay càng thêm lạnh nhạt, chỉ khi cùng người nhà mới có vài nét ôn hòa hiếm thấy……
“ Thần ca ca!…túi thơm thật xinh đẹp nha!..cho Vân nhi được ko?….” nữ oa chớp mắt to khả ái nói.
Nếu như thường ngày Vân Hi dùng bộ dáng đáng yêu này thì Thần Hi ko ngại gì tặng cho nàng nha, nhưng cái này là ko thể, đó là món quà đầu tiên mẫu thân tự tay làm cho nó,…..rất quý giá dù đem cả thiên hạ đổi lấy nó cũng ko muốn a..!!
“ Ko được! Vân nhi có thể lấy bất cứ cái gì, chỉ có cái đó là ko được….” Thần Hi cắn răng nói, hắn thường ngày rất sủng muội muội nhưng mà ….chỉ có cái đó là ko thể được, trong đó chứa đầy hương vị của mẫu thân…nó luyến tiếc ….
“ Ô..ô…Vân nhi chỉ thích cái này a, Thần ca ca ko thương ta….” nữ oa khuôn mặt đáng yêu nhăn thành một đoàn, nức nỡ nói
“ Vân nhi đừng khóc!, …..ta ….ta…..” Thần Hi khó xử nhìn này tiểu muội muội, lại liếc sang nhìn hắn ca ca…nhờ giúp đỡ
Duệ Hi mờ mịt nhìn tiểu túi thơm trước mặt…đó là món quà đầu tiên mẫu thân tặng Thần nhi, lúc đó nó cũng từng ước quá, mẫu thân cũng làm tặng nó một cái…nhưng mà ko biết sao lại mất đi, lúc đó nó thật sự tức giận bản thân mình sao lại như thế bất cẩn nha!…. mẫu thân ôn nhu cười nói rằng sẽ giúp hắn làm cái khác…nhưng mà chưa kịp làm….người đã ko còn…..!!!
“ Vân nhi, mau trả cái đó cho Thần hi…..ca ca giúp ngươi mua cái khác được ko?..” Duệ Hi ôn nhu vuốt đầu muội muội của mình
“ Ko thích..Vân nhi thích cái này nha…hương hương..ấm áp….” tiểu nữ oa cau mày nói, ko hiểu sao nó rất thích vật nhỏ này, thật dễ chịu khi ôm vào lòng…ấm áp khiến nó quyến luyến ko đành buông tay
“ Vân nhi!..ca ca nói ngươi ko nghe sao….”.Duệ Hi có chút tức giận nhìn nữ oa trước mặt, sao nàng ko thể ôn nhu như mẫu thân được chứ, như vậy thì tốt biết bao….
“ Ô…ô….ca ca ko thương ta, bắt nạt ta….” tiểu nữ oa nức nỡ khóc, tay nhỏ bé nhét túi hương của Thần Hi vào tay Duệ Hi, xoay người chạy đi…..
Duệ Hi nhìn chăm chăm túi hương trong lòng bàn tay nó, nhớ đến lúc mẫu thân ôn nhu thêu từng nét họa tiết xinh đẹp kia túi rồi mỉm cười trao cho nó….khiến cho lãnh khốc như nó, mắt có chút đỏ….khẽ cắn chặt môi để ko bậc ra tiếng, bờ vai bé nhỏ nhẹ nhàng run lên vài cái…..
“ Ca ca!!…ngươi giữ lấy vài ngày đi….sau đó trả lại cho ta….” Thần Hi khẽ đặt tay lên vai Duệ Hi nhẹ giọng nói, nó biết ca ca đang nhớ đến mẫu thân đó, chỉ có mẫu thân, mẫu thân ôn nhu dịu dàng, mới có thể khiến băng sơn ca ca hóa thành nhiễu chỉ nhu!!….
“ Ân…..Thần nhi, cảm ơn ngươi……” Duệ Hi ôn nhu cười nhìn đệ đệ của mình
“ Chúng ta là huynh đệ……” Thần Hi cười khẽ…..
**********************************************************
Bắc Li quốc
Hoàng cung
Ngự hoa viên
Lẽ ra ngự hoa viên vốn là nơi trăm hoa đua sắc rực rỡ nhưng mà hoàng cung Bắc Li quốc chỉ có duy nhất một loại…đó là trúc…
Trúc được trồng là vì tưởng niệm một người, nhung nhớ một người…
Trúc ko xinh đẹp nhưng lại là một phen ý vị. …..cao ngạo đơn giản nhưng cao quý nói không nên lời….giống người ấy…..
Lúc này trong ngự hoa viên một đình nhỏ có bốn nam nhân ngồi đó, bốn người bốn loại hình, kẻ ma mị, kẽ lãnh thanh trong trẻo, người tuấn mỹ vô trù, kẻ băng sơn lãnh khốc….nói chung bốn nam nhân ấy ko chỉ tuấn mỹ bề ngoài mà tài năng cũng đứng đầu trong thiên hạ, nữ nhân ko biết bao nhiêu người điên cuồng nha…..
“ Bắc Li Ngạo….cuối cùng ngươi cũng lập hậu….đến! ta chúc mừng ngươi…” ma mị nam nhân, một thân hồng y phá lệ mị hoặc, thêm cặp hoa đào phượng mắt càng thêm tà mị. Hắn không ai khác chính là Hạo Thiên Diễm, cung chủ Minh cung….ba năm trôi qua, Minh cung càng phát triển ko thể ngờ…ko một tổ chức nào trong gian hồ dám đụng đến
Bắc Li Ngạo cười khổ nhìn bốn người….là a! hắn lập hậu, một nữ nhân thông minh hoạt bát, hắn ko yêu nàng nhưng cũng ko chán ghét nàng…như vậy cũng ko tệ đi. Có lẽ người ấy, phân tình cảm hắn dành cho người ấy cứ chôn đến tận góc sâu cùng con tim đi…
“ Ngươi còn nói hắn, chẳng phải ngươi cũng có Thiên Nhan công chúa là gì….” Vệ Minh Kha thanh âm trong trẻo nhìn Hạo Thiên Diễm nhàn nhạt nói, khẽ nâng lên ly rượu uống một ngụm….cay đắng, chua ngọt…cũng xót xa phân tâm
“ Là a!…nàng là một cái hiền lành thê tử nha!!..hắc hắc….như vậy ko tệ….” Hạo Thiên Diễm ma mị cười, lấy Thiên Nhan là vì nàng có nét ôn nhu giống nàng….với lại….hắn ko muốn nàng áy náy nha..!!..nàng là như vậy thiện lương, thà mình đau cũng ko muốn người khác khó chịu..cho nên Lãnh Khuynh Thiên ta đã có thê tử a, …ngươi khả hài lòng…tuy ko ái nàng đậm sâu như ngươi, nhưng ta sẽ trọn đời đối tốt với nàng, ko cho nàng chịu khổ, cho nên ngươi có thể an tâm rồi….
“ Vậy còn ngươi, Vệ Minh Kha, nghe nói quận chúa Hạ Lan Tuyết rất có ý với ngươi a….” Bắc Li Ngạo nhìn lại Vệ Minh Kha, vẫn một thân bạch y thanh lãnh trong trẻo
“ A..a.aa…ko ngờ tin tức của ngươi lại như vậy nhanh!….” Vệ Minh Kha nhàn nhạt cười, than nhẹ vài tiếng…….
“ Nàng là một cô nương tốt!….hoàng huynh hạ chỉ ta tháng sau đón nàng vào phủ làm vương phi…..” Vệ Minh Kha cười khổ nói
“ Ngươi đồng ý!”, Hạo Thiên Diễm kinh ngạc, hắn đâu phải là loại người nghe lời người khác như vậy
“ Là a!..cũng phải lấy thôi….chẳng phải các ngươi đều theo ý nguyện của nàng tìm kiếm cho mình thích hợp bạn đời là gì!….” Vệ Minh Kha liếc mắt hai người cười nói, mâu quang như giản ra tràn ngập ôn nhu khi nhắc đến nàng…
“ Đúng vậy!…như vậy…nàng có phải hay ko sẽ an lòng a!..” Hạo Thiên Diễm nhẹ giọng nói…hoa đào mắt nhàn nhạt độ ấm….
“ Có lẽ đi……..” Bắc Li Ngạo cười khổ. Nàng như một giấc mộng đẹp mà bọn họ ôm ấp trong lòng, mộng tan bọn họ cũng nên tỉnh nha…. sống lại thực tế….bọn hắn cũng sẽ chọn cho mình hạnh phúc và giấc mộng ấy sẽ chôn vào tận chân tâm,…vĩnh viễn………
“ Phong Tà Nguyệt….còn ngươi?”, Vệ Minh Kha nhìn hắc y nam nhân trước mặt, búp bê khuôn mặt khiến hắn dường như chỉ là thiếu niên tròn đôi mươi, nhưng mà nét lãnh khốc ko hề giảm xuống, từng ngày càng tăng càng lạnh lẽo giống như một khối băng….
Vô tâm…..
Vô hồn……….
LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT