Mấy hôm nay trong Lãnh gia đều kinh ngạc nhìn nhà mình tiểu thư, thanh lệ xuất chúng, ôn nhu nhã nhặn…khiến cho ai nấy đều ngạc nhiên ko thôi! Tiểu thư từ sau khi mất trí nhớ trở nên càng thêm xinh đẹp mê người, cũng là một khuôn mặt nhưng bây giờ đích tiểu thư càng thần bí, mị hoặc….ôn nhu nhưng cũng ko nói nên lời cao quý khiến cho hạ nhân trong phủ càng tôn kính đi lên, cũng thay đổi về cách nhìn nhiều lắm
Lãnh Khuynh Thiên đến này cổ đại đã 3 ngày, đến bây giờ hắn mới chắc chắn là mình ko mơ nha!...sau một hồi tìm hiểu, nàng mới biết nàng ở cái nơi này thì ko ko có tên trong lịch sử, gì là Hạo Nguyệt hoàng triều…ngoài ra trên này đại lục còn có hai quốc gia gọi là Thiên Vũ quốc cùng Bắc Li quốc, tam thế chân vạc…nhưng tạm thời là hòa bình, còn tương lai thì chưa nói trước à nha….
“ Ô..ô…đau…”.tiếng rên nhẹ, tiếng trẻ con khóc thút thít….phá vỡ suy nghĩ của Khuynh Thiên, nàng lại gần căn nhà gỗ nhỏ, tiếng rên càng lớn, nhíu mày….ko biết trẻ con nhà ai mà lại ở trong này..chẳng lẽ là hài tử của hạ nhân
Mở cửa căn phòng, Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn trước mắt hai đứa nhỏ, mâu quang ẩn ẩn lửa giận. Nàng Lãnh Khuynh Thiên, trên đời này yêu thích nhất hai thứ. Một là tiền, hai là đáng yêu trẻ con…đó là hai loại sức quyến rũ nàng ko thể chống đỡ…vậy mà nàng nhìn thấy cái gì…..trên mặt đất ẩm ướt nằm đáng thương hai tiểu búp bê, mới khoảng 2,3 tuế…quần áo xơ xác tiêu điều, người đầy vết thương tàn nhẫn…là ai như vậy nhẫn tâm ra tay với nhỏ như vậy hài tử kia chứ….
“ Người…”…..Khuynh Thiên hét lên, mâu quang lo lắng nhìn trước mặt đang sốt cao hai búp bê, ôm lấy này hai đứa nhỏ nàng đau lòng ko thôi, đáng thương bọn hắn như vậy nhỏ nha!
“ Tiểu thư, có việc gì…”.Hân nhi vội đến, tiểu thư bình thường thong dong điềm tĩnh sao hôm nay lại như vậy luống cuống nha, ko lẽ nàng lại biến trở về như trước
kia….ô…ô…mới ko cần nha! Tiểu thư bây giờ tốt hơn rất nhiều….ko cần trở lại như trước kia a
“ Mau gọi đại phu…”.khuynh thiên cau mày nói, nàng ko khống chế được mình đích lửa giận, mỗi lần nhìn thấy trẻ con bị ngược đãi sẽ làm cho nàng nhớ đến….đệ đệ…..nàng đích đệ đệ vì ko bảo vệ được hắn mà….
“ Tiểu thư, ngươi….” Hân nhi kinh ngạc nhìn Khuynh Thiên ôm trong lòng hai đứa nhỏ….bọn hắn là….
“ Còn ko mau đi…”.Khuynh Thiên thúc giục…
“ Là..là…”..Hân nhi vội vả đi, ko kịp suy nghĩ nhiều! hô…cũng hên tiểu thư vẫn như vậy…
Ngắm nhìn dung nhan hai đứa trẻ ngủ say, Khuynh Thiên thở dài….thì ra là đáng yêu đôi song bào thai, hai người con trai như vậy đáng yêu sao thân thể này lại như vậy ra tay được cơ chứ. Theo như Hân nhi kể lại thì hai búp bê được nàng trước đây mua về, nhưng cứ vài ngày tâm trạng buồn bực sẽ tìm hai đứa nhỏ phát tiết, các vết thương cũng là “nàng” gây ra….thật đúng là kẻ biến thái! Mẹ nó!....nàng thật giận….
“ Ngô!.”..trên giường đích tiếng động kéo Khuynh Thiên lại thực tế, chỉ thấy trên giường đáng yêu đích bé bờ mi khẽ rung động, nhãn thần khẽ mở….thật xinh đẹp đích ánh mắt, trong suốt như hoằng suối bất nhiễm bụi trần, màu tím xinh đẹp mê ly,…càng làm thêm đáng yêu búp bê khiến cho Khuynh Thiên vui mừng ko thôi! Thật đáng yêu đứa nhỏ đâu
“ Đã tỉnh rồi?..”..Khuynh Thiên ôn nhu lại gần, nhẹ sờ búp bê cái trán, ân…đã hạ sốt!...
“ Ô…ô….đừng lại gần…đừng…”.kinh hoàng đích bé, tay chân nhỏ bé hoảng loạn ôm chặt mình đích đệ đệ như che chở cho hắn, ồn ào nói, giọng trẻ con mềm nhuyễn càng tăng lên đáng thương làm cho Khuynh Thiên đâu lòng ko thôi!...xem ra thân thể này khiến cho đứa nhỏ như vậy sợ đâu!
“ Ngoan!....ngoan nào…ta sẽ ko làm gì ngươi đích, bình tĩnh..ko sao…” ôn nhu mềm nhẹ trấn an, tay vỗ về xoa đứa bé mềm nhẹ đầu tóc,….làm cho đứa nhỏ dần buông tâm về dưới
Ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, Khuynh Thiên than nhẹ, tay nhỏ bé khẽ vuốt hài tử non nớt tấm lưng, nhẹ nhàng ôn nhu vô cùng làm cho đứa nhỏ cũng ko phản khán mặc cho khuynh thiên an ủi….lâu lâu là vài tiếng nấc nhẹ, không khí thập phần hài hòa ấm áp.
“ Ngô….” .đứa nhỏ còn lại cũng tỉnh dậy, mâu quang tràn ngập tò mò nhìn trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc nữ nhân ôm hắn đích ca ca vào lòng, như vậy dịu dàng như vậy ôn nhu như ôm một một báu vật quý giá vậy….
“ Ca…ca…”.mềm nhuyễn giọng nói, đứa nhỏ xinh đẹp búp bê mặt, lo lắng nói nhẹ….đôi song đồng tò mò nhìn ca ca, như muốn hỏi….
Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn đứa nhỏ còn lại,..trời ạ! Nàng đúng là nhặt được báu vật nha…đẹp quá kia đôi huyết sắc con ngươi….thật là diễm lệ nha….đôi song bào thai này thật đáng yêu đâu…như vậy đứa nhỏ ai có thể đành lòng vứt bỏ như thế kia chứ!!
Khuynh thiên ôn nhu cười nhìn hài tử có đôi mắt màu đỏ, nhẹ nhàng lại gần vuốt hắt đầu tóc, bàn tay kì lạ mang đến ấm áp khiến đứa nhỏ tham luyến ko thôi!...đã từng bao giờ có ai ôn nhu như vậy vuốt nó đầu đâu, chỉ ngoại trừ nó ca ca thôi, nó cũng ko hiểu tại sao mọi người lại như vậy chán nghét nó cùng ca ca, cha mẹ luôn hoảng sợ nhìn chúng nó…..
“ Lại đây…”.ôn nhu mang theo ko nói nên lời đích dụ hoặc, Khuynh Thiên nhẹ giọng nhìn đứa nhỏ, tay nhẹ nhàng ôm luôn hắn vào lòng, hương thơm nhàn nhạt, ấm áp lồng ngực khiến hai đứa trẻ quyến luyến ko thôi…mãi cho đến khi trưởng thành hai đứa nhỏ trở thành nhân vật có tiếng tăm trong lịch sử cũng vĩnh viễn ko hề quên này ấm áp hoài ôm đó, mâu quang tràn đầy ôn nhu cùng đau tích của một xinh đẹp nữ tử nhìn mình……khắc họa mãi ko quên….
“ Tốt lắm!...nói cho ta biết, các ngươi tên là gì ni?.”..Khuynh Thiên tiếp tục nhẹ giọng nói, dường như hắn chỉ cần lớn tiếng cũng đủ khiến hai đứa nhỏ bất an…..Khuynh Thiên than nhẹ!!
Hai đứa nhỏ nghi hoặc nhìn Khuynh Thiên, một đôi màu tím con ngươi xinh đẹp mê ly..một đôi huyết đồng mỹ diễm ….mờ mịt….
“ Ân…là người khác khi gọi các ngươi?..”….Khuynh Thiên tiếp tục giải thích
Hai đứa nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ, một bộ dáng rất khả ái làm cho Khuynh Thiên thích vô cùng!,…ô..ô..thật đáng yêu, nàng thật muốn thân thân hai tiểu bảo bối một chút a…
“ Yêu nghiệt……”..hài tử màu tím con ngươi nhỏ giọng nói…..
“ Nghiệt chủng?....”.hài tử huyết sắc con ngươi nghi hoặc nhìn Khuynh Thiên….đó là tên…?....
Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ, lòng như chùn lại…yêu nghiệt…nghiệt chủng?...vì bọn hắn khác người đôi mắt….yêu thương vô cùng nhìn hai đứa nhỏ, tay càng thêm ôn nhu an ủi vuốt nhẹ hai búp bê đích đầu tóc, mềm nhẹ thanh âm lại nói….
“ Từ nay về sau, ngươi gọi là Lãnh Duệ Hi….” Khuynh Thiên nhìn hài tử màu tím con ngươi ôn nhu nói, còn ngươi là Lãnh Thần Hi….hài tử có đôi huyết sắc yêu đồng….thân nhẹ hai người con trai, mâu quang tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh, sau đó lại nói “ hai ngươi từ bây giờ là ta đích bảo bối, ta là của các ngươi nương….được ko?”
“ Bảo bối…”..hai đứa nhỏ tròn mắt nhìn Khuynh Thiên… ‘ bảo bối?’...lúc nhỏ bọn hắn thường hay nhìn thấy cha mẹ của các đứa nhỏ khác hay ôm con họ vào lòng nói tiếng bảo bối….dù ko biết ý nghĩa nhưng hai đứa nhỏ hâm mộ ko thôi!....bây giờ có người gọi bọn hắn đích bảo bối, như vậy bọn chúng cũng được yêu thương như những đứa nhỏ khác sao chứ!..có thể mạ….
Nhìn hai đứa nhỏ nghi hoặc nhìn mình, Khuynh Thiên cười khẽ….thật đáng yêu búp bê!....tay tiếp tục ôm hai đứa trẻ vào lòng, ôn nhu nói…ta sẽ đau các ngươi, sủng các ngươi, thương các ngươi…ko cho các ngươi chịu cực khổ như vậy được ko!....Duệ hi, Thần hi…sau này các ngươi sẽ trở thành tối hạnh phúc nhất đứa trẻ…..
“ Ngô…ân…”.hai đứa nhỏ ko biết vì sao bọn hắn lại khóc, chỉ là cảm thấy có gì đó từ trong mắt ko ngừng chảy ra…là lệ….đó là vui mừng, bi thương hay xót xa…..!!!..
“ Đừng khóc….sẽ ko có chuyện gì nữa rồi…”.Khuynh Thiên lau hai đứa nhỏ nước mắt, ôn nhu vỗ về an ủi.
“ Nương…”.mềm nhuyễn thanh âm hai búp bê có chút ngượng ngùng nhìn Khuynh Thiên, mâu quang tràn đầy khát vọng….khát vọng đích thân tình…
“ Ân,…tốt, ngoan đứa nhỏ…”…Khuynh Thiên cười khẽ, xinh đẹp dung nhan càng toát ra mẫu tính quang huy….mị hoặc đích diễm lệ!!