Đêm….!!
Ánh trăng non tỏa thứ ánh sang nhè nhẹ nhu hòa khắp thể gian, xinh đẹp….thanh phong thoảng thoảng mang theo mùi hương dễ chịu thấm đượm lòng người….
“ Thật dễ chịu…”.Khuynh Thiên cảm thán, cổ đại không khí thật trong lành không như hiện đại, toàn ô nhiễm, đi ra đường là bịt từ đầu đến đuôi…
“ Ra đi……”…phượng mâu sắt bén nhìn về bên kia rừng trúc, nhãn thần thâm trầm….ai dám cả gan xông vào Lãnh phủ kia chứ, lại là ban đêm! Hắn có lẽ ko biết chữ tử viết như thế nào đi
“ A …aa….a ….lại bị phát hiện, tiểu Thiên Thiên ta thật thắc mắt ngươi rõ ràng là ko có võ công sao như vậy phát hiện được ta đâu….” ma mị thanh âm vang lên, một vẹt hồng đáp xuống trước mặt Khuynh Thiên cười hỏi …hắn võ công cũng thuộc số 1, số 2 trên giang hồ đích…!!!....
“ Lại là ngươi!...hoa đào nam…..” Khuynh Thiên cau mày nói, phượng mâu tỏ vẻ ko vui
“ Là a….tiểu Thiên Thiên ngươi có vẻ ko vui nha!..”.hồng y nam nhân cười vấn
“ Đúng vậy! ngươi bộ ko có việc gì hay sao mà cứ vài ngày lại đến đây, đã đến sao ko đường đường chính chính mà vào sao cứ thích trèo tường nhỉ…mà trèo tường thì thôi lại còn thích dẫm trúc của ta,…ko lẽ người cổ đại có quái dị ham mê dẫm đạp thứ khác mà bay bay….” Lãnh Khuynh Thiên ko hờn giận nói
“ Người cổ đại..?!!” hồng y nam nhân khó hiểu nhìn Khuynh Thiên, nàng hay nói những từ mà hắn thật ko hiểu….
Lãnh Khuynh Thiên thở dài, sao nàng lại quên mình đang ở cổ đại kia chứ, nói mấy việc này hắn làm sao mà hiểu!!...
“ Ko có gì….hoa đào nam, ngươi hôm nay sao lại đến đây..?” Khuynh Thiên ngồi xuống ghế đá, tay rót cho mình một chén trà..uống một ngụm…nói chuyện với người ko cùng thế kỉ thật khô cổ..
“ Tiểu Thiên Thiên…ngươi đừng gọi ta hoa đào nam, ta tên là Hạo Thiên Diễm, ngươi có thể gọi ta là Diễm a!...” hồng y nam nhân đích thị Hạo Thiên Diễm cười nói, đôi hoa đào mắt vứt cho Khuynh Thiên một cái mị nhãn..làm cho Lãnh Khuynh Thiên đang uống trà bị sặc, ho sặc sụa..!!
“ Khụ…khụ!!...ngươi…đồ biến thái, ngươi làm ơn đừng như vậy nhìn ta, thật kinh khủng, còn nữa đừng có xưng hô ta kiểu đó, thật khó nghe đích.?...” Khuynh Thiên vấn, nào còn bộ dáng ôn nhu như nước nữa..ko hiểu sao mỗi lần gặp hắn này hoa đào nam lại ko thể kiềm chế nổi da gà..thật giống..gay, nếu trong đam mỹ thì hắn chắc chắn là mỹ thụ rồi…Lãnh Khuynh Thiên chợt nhớ đến Vệ Minh Kha, bạch y thanh lãnh trong trẻo, hai người này nếu là một cặp chắc sẽ là lạnh lùng công cùng với nữ vương thụ nga!!...Lãnh Khuynh Thiên nhếch miệng cười khẽ, mâu quang hứng thú nhìn Hạo Thiên Diễm khiến hắn có chút nổi da gà….
“ Sao vậy! có phải tiểu Thiên Thiên đột nhiên có hứng thú với ta…”.Hạo Thiên Diễm ma mị cười nhìn Khuynh Thiên…
“ Ngươi biết Vệ Minh Kha….” Lãnh Khuynh Thiên chợt hỏi, nhãn thần càng thêm hứng thú
“ Vệ Minh Kha!...tam vương gia….” Hạo Thiên Diễm nghi vấn, nàng hỏi cái tên đó làm gì ni..ko lẽ……….
“ Là a!..ta thấy hai ngươi rất hợp đích, hai người một cặp chắc chắn sẽ là mĩ công mĩ thụ rồi, nếu rãnh ngươi nên đi tìm hắn đích, ko nên đến chỗ ta,…..” Khuynh Thiên cười lớn vỗ vai hạo thiên diễm, xoay người bước đi để lại hạo thiên diễm mặt lúc hồng lúc đen……
Sau n lần gặp mặt, Hạo Thiên Diễm rút ra một chân lí vô cùng chính xác là, hắn Hạo Thiên Diễm cung chủ Minh cung lớn nhất trên gian hồ…bị một tiểu nữ nhân đùa giỡn năm lần bảy lượt…!! hey..thật mất mặt…
Nhưng mà tại sao hắn lại bị nàng như vậy thu hút?...thú vị chăng!..chỉ biết ko gặp có chút nhớ nhung, gặp rồi lại tức hộc máu….hắn Hạo Thiên Diễm, phong lưu công tử ko ngờ lại có một ngày như vậy…đúng là báo ứng…!!!
********************************************************
“ Nguyệt!..ngươi sao vậy…..” Lãnh Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, hắn ngồi co ro một góc, đơn độc, giãy dụa…thê lương..!!
“ Đừng lại gần…!” Phong Tà Nguyệt hét lên, tay ôm đầu thống khổ kêu lên, mâu quang nhắm chặt, ko mở ra…là ko thể..ko muốn…hay là ko dám!!...
“ Ngươi sao vậy….”.Lãnh Khuynh Thiên lo lắng hỏi, vết thương chẳng phải đã đang lành rồi sao, sao lại như vậy có vẻ đau đớn nha…
“ Ta ko sao, ngươi đi mau….” .Phong Tà Nguyệt tận lực kèm chế nhẹ nhàng nói, hắn ko muốn dọa nàng đích…nhưng mà sức chịu đựng của hắn có hạn….hắn có một bí mật, một bí mật khó nói, cũng là cái gai trong lòng hắn…ko thể cho người khác biết được đích,….
“ Ngươi như vậy ta làm sao đi được đâu..!” lãnh khuynh thiên ôn nhu nói, càng tiến lại gần…
“ Đừng đến…..ngươi ……”.Phong Tà Nguyệt tay chân hoảng loạn quơ, kinh ngạc sửng lại khi có gì đó ấm áp ôm chặt lấy hắn…thoang thoảng hương trúc….quen thuộc…cũng thật xa lạ khiến hắn ….
“ Ko có việc gì đích! Có ta, ngươi ko có việc gì…!!” Lãnh Khuynh Thiên cười nhẹ, tay nhỏ bé vuốt hắn lưng, động tác thập phần ôn nhu…bỗng nhiên, một thứ ánh sáng nhàn nhạt màu tím nhẹ nhàng len lõi vào cơ thể của Phong Tà Nguyệt khiến cơn đau như bị hàng ngàn con trùng cắn xé giảm dần…dịu dần…Phong Tà Nguyệt khép mở nhãn thần, màu đen đồng tử như chứa ánh lưu kim…rồi chuyển sang màu vàng….xinh đẹp đích dương quang….sau đó nhắm lại…ngất đi!!.
Lãnh Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn sự biến hóa vừa rồi, phượng mâu từ ngạc nhiên dần chuyển sang nhàn nhạt ôn nhu…ôn nhu đến nịch nhân!!...môi đỏ mọng nhếch lên khuynh thành tiếu dung, nhẹ nhàng phun ra mấy từ….rất nhỏ…rất nhỏ….như chính nói cho hắn nghe…
“ Ta đích búp bê…!!!.......”
Lãnh Khuynh Thiên mơ một giấc mơ, một giấc mơ từ rất lâu….gần 15 niên, ôm ấp trong lòng một hoài niệm….cứ tưởng nó có lẽ chỉ là một giấc mộng đẹp, ko ngờ lại là sự thật, khiến hắn tâm có chút rung động, bối rối……rất khẽ!!...
Năm ấy nàng hơn 3 tuế, cũng là một đêm trăng non. Gia tộc của nàng từ nhiều đời đều có linh lực, đặc biệt trăng non đêm là lúc linh lực phát huy uy lực mạnh nhất, nhưng mà linh lực tuy tốt nhưng ko được sử dụng nhiều niếu ko sẽ ảnh hưởng đến tính mạng
Đêm đó, đang mê man ngủ nàng nghe một tiếng rên rất khẽ, thút thít của một đứa nhỏ, âm thanh trĩ nộn nên nàng biết đó là của nam hài. Nhe nhàng đẩy cửa ra thì lại phát hiện đó ko phải là quen thuộc đích sân nhà nàng, giống như một mảnh rừng trúc, xinh đẹp…huyền bí
Một nam oa chừng 5 tuế, quần áo thật kì lạ, tóc cũng thật dài…nam hài tử sao lại để tóc dài!!..Khuynh Thiên ngạc nhiên tiến lại gần, nam oa đó đang rất chật vật, ôm đầu thống khổ, nhưng mà hắn khóc rất nhỏ, rất nhỏ…như thể ko muốn cho ai biết vậy
Lãnh Khuynh Thiên ko hiểu sao tâm trạng có chút buồn bực, chỗ này đau quá…tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ngực…cái cảm giác này thật khó nói, hắn quá nhỏ..hắn ko hiểu…khi trưởng thành mới biết là ‘ đau lòng, là tâm động…..’
Lãnh Khuynh Thiên rất muốn an ủi nam hài tử kia, rất muốn giúp hắn ko đau nữa….tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt hắn lưng, truyền cho hắn linh lực của nàng, tuy rất nhỏ nhưng mà giúp hắn giảm đau nhiều lắm. Lúc này tiểu nam hài mới ngẩng đầu nhìn nàng
“ Đẹp quá….” Lãnh Khuynh Thiên thốt lên, đáng yêu thật..!!..tay nhỏ bé sờ hắn hai má, lau nhẹ lệ ướt mi…
“ Ngươi là ai?...” nam hài tử mâu quang nghi vấn, tại sao hắn lại ăn mặc như vậy kì lạ nha, tại sao khi hắn chạm vào mình thì cảm giác đau sẽ dịu đi nhiều lắm. Hắn Phong Tà Nguyệt, mỗi năm một lần vào đêm trăng non, ko hiểu sao trong cơ thể như bị hàng ngàn con trùng cắn xé, đau đến liệt phế tâm can….còn màu sắc con ngươi sẽ chuyển sang màu vàng, thật đáng sợ…!!...hắn chính là ko muốn cho gia đình biết cho nên mới trốn ra đây đích….
“ Ngươi tên là gì…?” Lãnh Khuynh Thiên đáng yêu nghiêng đầu hỏi, mắt to trát trát….
“ Phong Tà Nguyệt…..” nam hài tử nhỏ giọng nói
“ Phong Tà Nguyệt,…Nguyệt!..tên thật đẹp!!...” Lãnh Khuynh Thiên cười rộ lên, xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh sáng mê ảo của ánh trăng càng tăng lên một phần huyền bí, một phần thuần khiết…khiến cho 5 tuổi là hắn Phong Tà Nguyệt có chút sửng sờ….
“ Ngươi thật xinh đẹp!...ta quyết định ngươi từ nay về sau sẽ là búp bê của ta nha,….” Lãnh Khuynh Thiên âm mưu cười nói
“ Búp bê..!!..” Phong Tà Nguyệt đáng yêu càng thêm nghi vấn
“ Đúng vậy!.....ngươi là ta búp bê..nhớ rõ, ta là.. Lãnh Khuynh Thiên….” nữ hài tử 3 tuế nhãn thần ấm áp ý cười ôm chặt lấy hắn thân nhẹ hắn cái trán…..làm cho 5 tuế đích Phong Tà Nguyệt ….lần đầu tiên mặt đỏ tim đập nha!!!............Cứ như vậy cuộc gặp gỡ như một định mệnh 15 năm về trước, hai nhân khắc sâu trong tận đáy lòng…bây giờ gặp lại tràng cảnh như vậy một lần nữa…..họ sẽ như thế nào đâu…….
LOẠN THẾ KHUYNH CA!!
AI VÌ AI MÀ TẠO NÊN LOẠN THẾ
AI VÌ AI MÀ HÁT NÊN KHÚC KHUYNH CA
KẾT THÚC CỦA CHÚNG TA CÓ LÀ MỸ LỆ
CHỈ LÀ………………………………………..
NGƯƠI KHÔNG OÁN…………………………..
TA KHÔNG HỐI……………………………………
ÁI TÌNH!...! CÓ ĐÔI KHI PHẢI NHẤT THIẾT Ở BÊN NHAU…?...!!??