Thẩm Họa không nhìn thấy rõ người đến, nhưng hơi thở của người này rất xa lạ, sắc bén lại hung ác.
“Nếu biết ngươi từng ép Thẩm Nghê uống canh tuyệt tử, ngày hôm đó khi bổn hầu phá cửa cung, điều ta làm trước tiên sẽ là bắt lấy người chặt đôi người ngươi ra.”
Giọng nói của Thẩm Chiếu Độ rất dễ nhận ra, nó có sự thô ráp của gió thổi trên sa mạc, cũng có sự cởi mở của thiếu niên lang, chri là giọng nói này quá âm trầm, hàn ý trong đó khiến người ta phải sợ hãi.
Thẩm Họa ngẩn ra, nàng ta chợt hiểu ra.
“Ai gia còn đang tự hỏi làm sao phái bao nhiêu người đi tìm đều không tìm thấy, hóa ra muội ấy được Đô đốc giấu đi.”
Cửa cung thất thủ quá nhanh, trong hậu cung Tiêu Linh chỉ có sắp xếp cho một mình Thẩm Nghê chạy ra ngoài, là một người đứng đầu trung cung như nàng ta sao có thể không tức giận mà cam tâm đây?
Dựa vào cái gì mà Thẩm Nghê có thể tự do, mà nàng ta lại phải bị nhốt ở trong thâm cung phòng thủ nghiêm ngặt này?
Hoa huyệt bị ngọc tổ tàn phá còn âm ỉ đau, Thẩm Họa ác ý giễu cợt: “Nếu biết ngươi và Thẩm Nghê có lòng muốn dâm loạn trong hậu cung, năm đó ai gia nên ban cho hai người các ngươi cái chết.”
Lưỡi kiếm lập tức đâm vào da thịt, Thẩm Chiếu Độ vươn tay bóp cổ Thẩm Họa: "Nói chuyện khó nghe thật đấy, nếu không khiến cho người câm miệng thì thật có lỗi với lỗ tai của bổn hầu."
Nữ tử coi trọng thanh danh, hắn ước mơ Thẩm Nghê là sự thật, nhưng hắn không thể nghe nổi những người khác vũ nhục nàng như vậy.
Hắn bóp mạnh hai gò má Thẩm Hoa ép nàng ta ngửa đầu lên, lôi túi nước treo bên hông mình ra, cắn mở nút chai rồi trút toàn bộ canh thuốc vừa mới nấu xong vào miệng Thẩm Họa.
"Ô —— "
Nước thuốc nóng hổi bất ngờ đổ thẳng vào trong cổ họng, khiến khí quản tắc nghẹn, Thẩm Họa không nếm được mùi vị gì, liên tục ho khan nhưng lại không có cách nào giãy ra được, chri nàng ta chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt nóng hừng hực đột cháy khuôn miệng, dọc theo cổ dọc chạy thẳng xuống dạ dày, giống như dầu nóng gặp nước lạnh, bùng nổ tung tóe.
Nàng ta cố hết sức để kêu lên, nhưng phát hiện cổ họng đã bị bỏng phát ra tiếng khàn khàn, vừa mở miệng đã cảm thấy cực kỳ đau đớn: "Ngươi, ngươi cho ta uống cái gì!"
m thanh giống như cái chiêng bị vỡ khiến cả thể xác và tinh thần của Thẩm Chiếu Độ cảm thấy sảng khoái, hắn ném túi thuốc lên đùi Thẩm Họa: "Mùi vị này ngươi hẳn phải rất quen thuộc mới đúng chứ."
Thẩm Họa mím môi, nước thuốc còn đọng lại bên khóe miệng vừa đắng vừa lạnh như băng.
Đột nhiên, bụng dưới của nàng ta đau nhói, dường như có một cái tay đang vặn xoắn bụng của nàng ta lại, vừa gấp rút vừa thô bạo, kéo cả người nàng ta sụp xuống, muốn dùng sức thật mạnh xé nát nàng ta ra.
Chỉ là một lúc sau, Thẩm Họa đã đau đến mức không còn suy nghĩ được gì nữa, nàng ta ôm bụng quằn quại trên giường, máu tươi trào ra như đê vỡ, thoáng chốc mùi máu tanh đã tràn ngập trong không khí.
Thẩm Chiếu Độ thu kiếm lại vào trong vỏ, hắn bước qua Kết Ly đang run rẩy quỳ trên đất, thắp một ngọn nến giơ đến trước mặt Thẩm Họa, nhìn sắc mặt vặn vẹo của nàng ta cùng cảnh tượng máu tươi đầy giường. Lúc này gương mặt lạnh lùng mới thoáng giãn ra một chút.
Hắn khát máu.
Trong cuộc đời của hắn, máu vĩnh viễn là thứ đại diện cho sự thắng lợi và thành công —— Thành công trong việc giành được thức ăn từ trên tay những người ăn xin khác, thành công giết địch, thành công thăng quan tiến chức.
Hắn thích máu thịt hòa vào nhau, giống như một con thú không thể thuần hóa.
"Phương thức tuyệt tử thang này mạnh hơn loại thuốc của ngươi gấp mười mấy trăm lần." Một chân của hắn giẫm lên mép giường, chặn Thẩm Họa đang định chạy trốn lại, "Trên đời này tất cả những người từng khiến cho Thẩm Nghê phải chịu cực khổ, ta sẽ không bỏ qua cho một ai cả."
Nếu ông trời đã không có mắt, không chịu để Thẩm Nghê thuận buồm xuôi gió, vậy hắn sẽ làm chó dữ, làm phán quan, thay nàng hành đạo.
Hắn ném ngọn nến xuống dưới chân, ngọn lửa bén vào tấm màn che đang rủ xuống, ánh lửa lập tức bốc cháy ngùn ngụt, không thể dập dắt trong chốc lát.
Bên ngoài cửa cung, những cung nhân bị buộc phải yên lặng lớn tiếng hò hét ầm ĩ, hô hào đi lấy nước, mà tên đầu sỏ đã đạp gió mà đi tự bao giờ.
*
Mưa đêm cuối cùng cũng tạnh trước khi bình minh dần tắt, cho đến khi tia nắng rực rỡ chiếu đến xua tan sương mù dày đặc tích tụ dày được trên đỉnh núi Vân Xuất mới tan đi.
-
Mặc dù như vậy, Thẩm Nghê đi bộ lên đỉnh núi vẫn dính phải một tầng sương mù dày đặc.
Tiếng chuông báo giờ Tỵ đã đến vang vọng khắp Trường Sinh quán, Thẩm Nghê đứng từ xa đã thấy được Trần phương trượng đang cầm cây phất trần đứng ở dưới cổng núi, vẫn là bộ đắc la xanh sẫm giặt đi giặt lại đến trắng phớ, cả người tỏa ra hơi thở tiên phong đạo cốt.
Trần phương trượng thấy nàng đến gần thì dẫn đầu cúi người hành lễ: "Phu nhân đến vừa đúng lúc, cuốn [Tuyển tập quyển kinh Cao Thượng Ngọc Hoàng] mà người hỏi ít ngày trước đó hóa ở ngay trên tầng hai trong tàng kinh các, mời phu nhân đi theo bần đạo một chuyến."
Trần phương trượng muốn tu luyện, còn phải quản lý cả một đạo quán to lớn như vậy, loại chuyện vặt vãnh như tìm kinh thư như này Thẩm Nghê sao dám làm phiền đến ông ấy, chỉ sợ là Trần phương trượng muốn nói chuyện riêng với nàng.
Nàng đến đạo quán là muốn hỏi phương tượng chuyện liên quan đến sống chết của Tiêu Linh, bây giờ đã có lý do để ở riêng, nàng thuận tay đẩy thuyền nhún người đáp: "Làm phiền phương trượng dẫn đường."
Hôm qua Thẩm Chiếu Độ cả đêm không về, sau khi nghe xong những người như đâm vào tim đó của nàng, hắn thậm chí không châm biếm đáp lại, hồn bay phách lạc đứng dậy khỏi người nàng, ủ rũ bước ra khỏi Noãn các, dáng vẻ giống như con chó mực lúc nào cũng lảng vảng trước phủ nhà nàng khi còn ở Triệu Châu.
Dáng vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng khi đói bụng lại thoáng lảo đảo, trông rất đáng thương.
Nhưng Thẩm Chiếu Độ không hề đáng thương chút nào.
Nếu như không có đám loạn thần tặc tử như bọ họ, trăm họ Đại Dụ cần gì phải chịu hai năm chiến tranh gian khổ.
Trong hai năm này, biết bao nhiêu lê dân bách tính bởi vì sự ích kỷ ham muốn cá nhân của bọn họ mà phải sống cuộc sống lang thang, vợ con ly tán. Nam tử chết thảm nơi sa trường, nữ tử trở thành xướng kỹ.
Để so sánh với những con người thực sự đáng thương này thì hắn có là gì chứ?
Trường Sinh quán không có trọng binh canh giữ nhìn rất trang nghiêm yên tĩnh, Thẩm Nghê đi theo phương trượng đi thẳng đến điện Ba Thanh, chân mày nàng mới nhíu lại, phương trượng đã quẹo đi vào một góc khác, rẽ vào hành lang bên cạnh.
Bên ngoài cổng tròn dẫn đến Tàng Kinh các có hai tiểu đạo sĩ đang quét dọn, đều là người quen mặt.
"Các ngươi trông chừng ở đây, không để cho bất kỳ người nào đi vào."
Tiểu đạo sĩ gật đầu, một người quét dọn trước cửa, một người khác thì dẫn trước phương trượng đi vào trong sân nhỏ, quét dọn phía trước Tàng Kinh các.
"Phu nhân mời đi bên này."
Tàng Kinh các tổng cộng có hai lầu, trên lầu hai đã bị khóa.
Trần phương trượng chỉ bảo Thẩm Nghê ở dưới lầu một chờ, còn mình thì bước lên bậc thang đi lên lầu hai, lấy một hộp gỗ bên trong mang xuống dưới. Hai tay cầm hộp đưa đến trước mặt Thẩm Nghê.
"Phu nhân có từng nghĩ đến việc rời kinh thành không?"
Ánh mắt Thẩm Nghê chợt lóe lên, nhưng rất anh lại tối sầm lại.
Tất nhiên nàng đã từng nghĩ đến, chỉ là Thẩm Chiếu Độ quyền khuynh thiên hạ, nàng có thể chạy trốn đi đâu đây?
Cho dù nàng có thể trốn đi, vậy người nhà của nàng phải làm sao đây?
Trần phương trượng dường như nhìn thấu sự khó xử của nàng, ông mở hộp ra, bên trong là một xấp văn thư dày, có văn thư thông quan, cũng có văn thư hộ tịch, trên đó không có họ tên quê quán, nhưng toàn bộ đều đã có đóng dấu quan ấn.
"Ngươi... Lấy ở đâu ra nhiều văn thư như vậy?"
Những thứ này đều do quan phủ in ấn và ban hành, sao trên những tờ giấy trống không này lại có quan ấn, không sợ bị người khác làm giả sao?
Mà Trần phương trượng lấy được những thứ này từ đâu ra?
Trần phương trượng cúi người càng thấp hơn: "Trong này tổng cộng có hai mươi bộ văn thư thông quan, một trăm tờ hộ tịch, tất cả đều là bệ hạ đưa cho bần đạo, phu nhân không cần phải lo lắng."
Ông ta dừng lại một chút, những lời không nên nói cũng nói ra luôn: "Chuẩn bị không nhiều, nhưng chắc hẳn đủ cho cả một nhà nương nương sử dụng."
Thẩm Nghê rút một tờ văn thư thông quan ra, bên trên có đóng dấu bảo ấn của Tiêu Linh, đỏ rực đến chói mắt.
Trong hai năm này nàng dường như từng giây từng phút đều bầu bạn bên cạnh Tiêu Linh, nhưng nàng chưa từng thấy chàng làm chuyện này, rõ ràng là chàng cố tình tránh nàng, lừa nàng.
Tiêu Linh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cùng nàng quy ẩn núi rừng, tham sống sợ chết, mỗi một lời ngon ngọt mà nàng từng nghe đều là những lời nói dối hắn tỉ mỉ thêu dệt nên.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên tờ giấy, Thẩm Nghê cắn môi dưới nhìn Trần phương trượng: "Chàng thật sự..."
Làm thế nào nàng cũng không thể nói được hai chữ tuẫn quốc* này, Trần phương trượng lần nữa cúi đầu tránh ánh mắt nàng, nhỏ giọng nói "Vâng".
Một năm trước, quân triều đình lần nữa mất đi một tòa thành, binh mã của Tĩnh quân lại đẩy chiến tuyến lên phía Bắc hai trăm dặm, lòng người trong kinh thần bàng hoàng, ông ta được bí mật tuyên vào trong cung xem sao bày tính chiến trận.
Sao Trường Canh gần như sáp nhập với Tử Vi viên*, khói mây bay gần đến chỗ Hoàng đế ngồi, đây là điềm đại hung lớn nhất của Thiên gia.
*紫微垣 Tử Vi viên là một trong tam viên, nhóm sao trong thiên văn cổ Trung Quốc, phân bố xung quanh cực bắc và nhóm sao Bắc đẩu.
Ông ta không dám nói lời này, nhưng trong lòng Hoàng đế đã tự hiểu, giao cho ông ta ngàn lượng hoàng kim cùng một hộp gỗ, nói: "Trẫm không có vật gì dư thừa, chỉ duy nhất không yên lòng quý, mong đạo trưởng có thể nể tình một chút vật dung tục này thay trẫm trong nom một hai, bảo vệ nàng chu toàn."
Sau đó, Tiêu Linh cụp mi mắt lầm bầm: "Nếu như nàng thật sự có thể tìm được một người thay thế trẫm, cũng không phải không thể."
Văn thư bị nước mắt thấm ướt đẫm một mảng, Thẩm Nghê đang định giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, tiểu đạo sĩ bên ngoài đột nhiên hô lớn: "Thẩm đô đốc, phương trượng của chúng ta thật sự không có ở bên đó!"