Thất Tử bất lực thở dài nàng đã lãng phí cả ngày để chơi đùa với sợi chỉ,Bạch Kính cũng cạn lời chỉ đành nói:"
Được rồi,muội cũng về nghỉ ngơi đi ,tu luyện cũng cần tính kiên trì rất nhiều"
Thất Tử buồn bã khoé môi nàng rũ xuống,nàng gật đầu " Vâng,Kính ca huynh đi thong thả"
Bạch Kính nói tiếp :" Trước khi ngủ muội nên tĩnh khí một lúc, nó giúp muội an tĩnh tâm trí nhiều chút,còn nữa muội có thể trò chuyện với Bạch Chỉ,cố gắng làm nó nghe lời muội"
Sau đó liền rời đi, Thất Tử đợi Bạch Kính rời đi liền tinh quái biển ra sợi chỉ dài trắng bóng,sợi chỉ ấy chính là Bạch Chỉ,biết nàng bị nó lừa gạt chạy cả buổi liền nghĩ tới biện trả đũa nó
" Này,Tiểu Bạch,ngươi gạt ta chơi đùa với ngươi làm ta không thể chú tâm luyện khí"
Tới đây giọng nói Thất Tử liền chuyển thành giọng điệu đáng sợ hù doạ Bạch Chỉ" Có phải. ...ngươi nên chuộc lỗi rồi không..."
Bạch Chỉ nằm chơ trên bàn tay Thất Tử,dường như không chút động tĩnh, như là đang coi thường nàng, Thất Tử cắn cắn môi không kiên nhẫn nói lớn
"Tiểu Bạch!!!! Ngươi còn không xin lỗi ta liền kéo căng ngươi!!"
Ngay lập tức nàng hai tay cầm hai đầu Bạch Chỉ hành động ngay tức khắc,nàng đang kéo sợi dây trong nháy mắt sợi dây liền biến mất,một giọng nói non trẻ liền vang lên.
" Dừng...lại.!!!!"
Trong chốc lát Bạch Chỉ trong tay nàng đã biến thành dáng vẻ của một thiếu niên tầm 12 tuổi,cậu trai sở hữu mái tóc trắng dài trông cực kì bắt mắt là tiên bảo báu vật, mỗi sợi tóc của hắn như ngọc tuyến lấp lánh hấp dẫn ánh nhìn,kết hợp với ngũ quan diệu kì,vừa mang nét nam tử lại có nét nữ tử xinh đẹp lại mạnh mẽ,nhìn qua không thể phân biệt nam hay nữ,bộ y phục trên người hắn cũng mang một màu trắng với các đường chỉ hoa văn lấp lánh ánh vàng,mỗi đường đều như nét họạ văn phong cực kì đẹp mắt
Thiếu niên đang đưa hai tay lên trước che lấy bản thân tự bảo vệ mình ,khi vừa bị Thất Tử mạnh mẽ kéo giãn,vừa rồi hẳn đã làm hắn đau đớn một phen,Thất Tử gặp hắn trong tâm thức, lúc đó hắn đơn giản chỉ là một sợi chỉ đặc biệt có thế phát ra ánh sáng chói mắt
Không hề có hình dạng như bây giờ, nàng không ngờ Bạch Chỉ bấy lâu ở trong người nàng lại là một thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp như vậy,nàng có chút thất thần nhưng rồi cũng điềm tĩnh trở lại,nàng đưa mắt nhìn tới Bạch Chỉ, ánh mắt nàng 5 phần phán xét 5 phần lạnh lùng,nàng cất giọng thuần túy
"Ngươi là Bạch Chỉ?"
Bạch Chỉ thu lại dáng vẻ vừa bị bắt nạt,hắn đứng thẳng người lại,một tay để ngang eo một tay thả buông ra dáng một vị công tử thanh tao,sau đó liền trả lời
" Không ta là Quang Bạch Chỉ"
Thất Tử giật giật cặp mắt, lần đầu gặp mặt nhưng có vẻ hắn ta không vừa ý nàng lắm,thật giống vị nào đó, rất nhanh Thất Tử đã tươi cười trở lại, nàng tiến lại gần Bạch Chỉ bộ dáng có vài phần trêu chọc
"Tiểu Bạch,ngươi đã ra đây rồi,có phải là đã chuẩn bị sẵn sàng để ta kéo chết ngươi không?"
Câu nói nàng tuy là trêu ghẹo nhưng đậm chất đe doạ trong mắt Bạch Chỉ, nàng còn nở nụ cười có phần bí ẩn quái lạ, Bạch Chỉ khẽ chảy giọt mồ hôi hột,hắn chột dạ liền lên tiếng hòà giải
"Ta xin lỗi ngươi...hôm nay là ta sai"
Thất Tử đạt được mong muốn nhưng chưa chịu tha cho Bạch Chỉ,nàng lại tiếp thục thăm dò:" Hửm..ngươi sai chỗ nào nói rõ cho ta một chút"
yết hầu Bạch Chỉ liên tục lên xuống,hắn như đang run rẩy giọng nói có phần không rõ ràng mà nhỏ khẽ
"Ta...ta ...không nên...trêu đùa ngươi.." tới đây ngay tức khắc ánh mắt Bạch Chỉ như loé lên ý tưởng ,hắn liền rạng rỡ nói:" Để đền bù,ta sẽ giúp ngươi ổn định khí "
Đã hoàn toàn đạt được ý đồ Thất Tử liền gật gật đầu nở nụ cười hài lòng, nàng vỗ nhẹ mấy cái vào đầu nhỏ Bạch Chỉ khen ngợi
" Được được..rất ngoan,đúng là trẻ nhỏ dễ dạy"
Nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Bạch Chỉ, nàng khẽ nhịn lại ý cười trong lòng,trước nay nàng không hù doạ người khác bao giờ nên không thể có được cảm giác sung sướng kì lạ này, nàng thu lại điệu bộ nham hiểm nở nụ cười nhẹ nhàng như thường ngày lên tiếng nói nhỏ nhẹ với Bạch Chỉ
"Có phải.. là do ta để ngươi một mình quá lâu không...xin lỗi nhé"
Bạch Chỉ khẽ giật mình ngước đôi mắt lên nhìn gương mặt dịu dàng của Thất Tử ,trong ánh mắt trong veo như sao trời của hắn như có thêm sao băng bay qua, lung linh lại huyền ảo,hắn giật mình nhìn Thất Tử giây lát sau đó liền lảng tránh ánh mắt qua chỗ khác,đôi má hắn tự dưng lại có hơi đỏ,giọng nói hắn e dè lầm bầm
"Không...phải"
Thất Tử biết Bạch Chỉ có linh trí sẽ có cảm xúc giống như con người,nhưng từ trước nàng đã không đụng tới Bạch
Chỉ vì nàng luôn nghĩ bản thân không xứng đáng có thứ quý giá như vậy,Bạch Chỉ chính là hạt giống giúp cho
Bạch Gia hồi sinh trở lại là một báu vật không có thứ gì có thể thay thế