Nhã Nam bất ngờ kinh ngạc hỏi lại" Vì sao "
Bạch Thất Tử gãi gãi cái đầu nhỏ rồi trả lời
" Ta cảm thấy ta có thể tự chăm sóc bản thân,như vậy sẽ không phiền tới người khác"
Nhã Nam bỗng cười rộ lên" Ha..ha...ha...Bạch tiểu thư còn nhỏ vậy mà đã rất hiểu chuyện, ta có lời khen,nhưng người vẫn còn nhỏ vẫn nên có người chăm sóc vẫn tốt hơn "
Bạch Thất Tử nghe xong lại cau mày xụ mặt như vừa bị coi thường liền trở mặt tức tối nắm lấy đầu Nhã Nam bực bội nói" Ngươi sao lại cười ta"
Thấy nàng bực bội Nhã Nam thu lại giọng chọc ghẹo bắt đầu dỗ dành Bạch Thất Tử " Aiyaa..Nô tài xin lỗi tiểu thư , ta biết lỗi rồi đừng nắm tóc ta mà"
Bạch Thất Tử phồng má chu môi hừ mấy tiếng rồi không để ý tới Nhã Nam nữa,bộ dáng nàng bực bội trông lại không hung dữ mà lại gây cảm giác yêu quý đến cho người khác,Khúc Tử Mặc nhìn nàng không khỏi nhếch khoé môi ,thầm nghĩ "giận dỗi cũng đáng yêu như thế?"
Một lúc sau khi Nhã Nam rời đi,lúc này Bạch Thất Tử đang tham quan hoa viện một mình
" Hoa thật thơm,còn rất đẹp,ta hái một ít tặng Bạch Kính sư huynh và Tử Mặc ca ca"
Bạch Thất Tử loay hoay nửa ngày trong vườn cuối cùng đã gom được hai bó hoa nhỏ xinh,nàng hớn hở nở nụ cười ngây ngô rồi chạy lon ton đi tìm Khúc Tử Mặc
Khúc Tử Mặc đang ngồi thiền tu luyện liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã còn có tiếng thở hổn hển,cùng với giọng nói ngọt ngào vang vọng
" Tử Mặc ca ca!!ta có thứ muốn tặng huynh"
Khúc Tử Mặc lạnh nhạt đáp:"Có việc gì"
Bạch Thất Tử chạy tới trước mặt Khúc Tử Mặc tươi cười đưa ra một bó hoa được sắp xếp lộn xộn có thể tạm nhìn rồi nói "Tử Mặc ca ca,cái này...."
Khúc Tử Mặc đưa mắt nhìn,biểu tình không có phần bất ngờ làm nàng có hơi hụt hẫng ngại ngùng nhìn Tử Mặc, nhưng Khúc Tử Mặc mặt không chút biểu cảm lại lạnh lùng nói
" không cần lấy lòng ta bằng những thứ này"
Gương mặt của Bạch Thất Tử khẽ trầm lại nàng nói tiếp" Không,ta không phải lấy lòng huynh...ta chỉ là thấy hoa đẹp liền muốn đem tặng huynh....muốn huynh thân thiết với ta "
Khúc Tử Mặc khẽ nhấc khoé môi giọng điệu có chút cợt nhả nói:"Đồ ngốc,đó là ngươi đang lấy lòng ta"
Bạch Thất Tử vội vã giải thích" Ta không có ý xấu gì hết...huynh...huynh...đừng hiểu lầm ta"
Bạch Thất Tử hoảng sợ,lo rằng sẽ làm điều gì khiến Khúc Tử Mặc nghĩ sai về nàng liền lóng ngóng giải thích,bỗng bên ngoài truyền đến tiếng nói rôn rả
Bạch Thất Tử nghe thấy liền nhìn ra bên ngoài liền thấy Bạch Kính và Liễu Nhân Trưởng Lão đang trò chuyện điều gì đó sau đó cả hai liền tiến về,Bạch Thất Tử nhìn thấy Bạch Kính liền khôi phục trạng thái hoạt bát rồi quay lại phía Khúc Tử Mặc cố nhét bó hoa trên tay lên người Khúc Tử Mặc rồi chạy đi tới Bạch Kính
Bạch Thất Tử chạy tới ôm chầm lấy Bạch Kính rồi làm nũng"Kính ca...ta đói"
Bạch Kính cong khoé môi đưa tay vuốt vuốt cái đầu chỉ cao tới thắt lưng của mình rồi nhẹ nhàng nói:" Ta có chuyện cần nói với Liễu đại nhân,để muội đợi lâu rồi"
Liễu Nhân Trưởng Lão thấy Bạch Thất Tử than đói liền nói" Thất Tử à,mau theo ta tới phòng bếp ta sẽ kêu người đưa đồ ăn lên cho con"
Bạch Thất Tử gật đầu vui vẻ nói:" Ăn cơm!!ăn cơm!!"
Sau đó Liễu Nhân Trưởng Lão tới vận lực nâng cả người Khúc Tử Mặc cùng đi chung với bọn họ
Trên bàn ăn tất cả đều được bày ra những món ăn đặc sắc,mắt Bạch Thất Tử sáng lên kì lạ,trong bát nàng đầy ắp những đồ ăn được Bạch Kính và Liễu Nhân gắp cho,bên bát Khúc Tử Mặc cũng không trống vì được Liễu Nhân đặc biệt chăm sóc
Liễu Nhân vẻ mặt đau buồn chậm chạp nói:" Thất Tử,ta nghe toàn bộ chuyện của nhà ngươi rồi,cháu gái của ta lại chịu khổ như vậy"
Bạch Thất Tử bỏ bát đồ ăn xuống rồi nói:" Mẫu thân nói với ta,mọi chuyện đều là nhân quả gia tộc ta phải gánh,bảo ta đừng trách bất cứ ai,chỉ cần ta hạnh phúc mẫu thân,phụ thân sẽ an nghỉ"
" Vậy nên ta không thấy khổ cực"
Ánh mắt Liễu Nhân Trưởng Lão hiện lên một tầng cảm xúc nghẹn ngào đôi tay già nua liên tục gắp thêm thức ăn vào bát Bạch Thất Tử
" Ăn...mau ăn,ăn nhiều mới có thể cao lớn"
Trong bữa ăn tràn ngập ấm áp,những âm thanh trò truyện vang khắp gian bếp
" Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho con và Tử Mặc lên lớp học chung với đám nhóc trong núi,các con cũng nên chuẩn bị đồ một chút "
Khúc Tử Mặc cùng Bạch Thất Tử ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ
Qua ngày hôm sau khi tất cả đã ổn thoả,Bạch Thất Tử cùng Khúc Tử Mặc được đưa đi học còn có người hầu đi theo ,người hầu của Bạch Thất Tử tên là Vãn Khả An,nàng còn khá trẻ chỉ vừa tròn 18 tuổi,tính cách cũng rất ngoan hiền,là một người chịu khó,người hầu của Khúc Tử Mặc là Lục Vân Kiều,nàng đã 20 tuổi,bề ngoài nàng là người khắt khe và quy củ,và rất nghiêm túc trong việc chăm sóc Khúc Tử Mặc
Tiếng chuông vào lớp của học viện vang lên,lúc này Bạch Thất Tử và Khúc Tử Mặc đã xuất hiện,Bạch Thất Tử thắt hai bím nhẹ nhàng,vẻ ngoài nàng vốn đã ưa nhìn nay càng thêm phần đáng yêu,cùng với mái tóc trắng bạch nhìn từ xa nàng trông như một quả bông tuyết đang di chuyển
Khúc Tử Mặc cũng được chuẩn bị gọn gàng vẻ ngoài của Khúc Tử Mặc hệt như một công tử băng giá xa lánh người khác,Khúc Tử Mặc được đặt trên một cái xe lăn gỗ để tiện cho việc di chuyển