Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 87: Phần ngoại truyện thứ bảy - Tỏ tình (2). Vẫn luôn yêu em



Editor: Gấu Gầy

Khi Diêm Dã bước vào cửa, Tiết Bảo Thiêm đang mở cuộc họp video.

Áo sơ mi trắng thẳng tắp, kiểu tóc gọn gàng chải ngược ra sau, bút ký nhẹ nhàng gõ vào tài liệu, trong đôi mắt dài hơi nhếch của hắn toát lên vẻ khó lường của kẻ nắm quyền.

Nhưng ngoài màn hình, hắn lại mặc quần ở nhà, đi dép lê mềm, đầu gối đặt nhóc mèo con béo ú tăng thêm bảy tám cân, bụng nó phình lên từng hồi, thở phì phò đều đặn.

Tiết Bảo Thiêm lật một trang tài liệu, nhìn qua cửa sổ chat nói với giám đốc bên kia: "Tôi đã xem chiến lược tiếp thị mới mà anh đề xuất, có một số biện pháp rất thực tế, có thể phổ biến rộng rãi."

Hắn đã nghỉ việc nhiều ngày, kể từ ngày xem pháo hoa, hắn đã bị Diêm Dã giấu trong nhà.

Chỉ là cảm lạnh thông thường, nhưng Diêm Dã lại cấm chân hắn, khiến thư ký phải huy động quần thần gọi điện đến hỏi thăm. Nghe đến câu làm sao mà bị cảm, Tiết Bảo Thiêm mặt già đỏ lên, chỉ có thể ho khan ngắt lời.

Mấy ngày gần đây Diêm Dã đi muộn về sớm, chăm sóc hắn từ trên giường xuống dưới giường không khác gì một người tàn phế. Tiết Bảo Thiêm cảm thấy phiền muộn, nhưng lại cập nhật trên tài khoản cá nhân bảy tám bài đăng mỗi ngày, khoe những món ăn không mấy hấp dẫn, nước canh không mấy đẹp mắt, mấy viên kẹo bị cắn mất một nửa trông có phần xấu xí, khoe cả nhóc mèo con béo ú lười biếng phơi nắng, đánh giá nó tuy xấu mà tươi...

"Chủ tịch Tiết?" Thư ký trong khung chat kịp thời kéo tâm trí của Tiết Bảo Thiêm trở về.

Ngón tay thon dài lật một trang tài liệu, giọng nói lạnh lùng hơi ngạt mũi lại vang lên, "Tiếp tục đi."

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh mở ra, Tiết Bảo Thiêm cùng với mọi người phía bên kia màn hình đều giật mình!

Ánh mắt hơi nâng lên, là Diêm Dã.

Nhưng không phải Diêm Dã quen thuộc.

Thanh niên thường hay nhảy cóc giữa sự lãnh khốc và dịu dàng, cùng tồn tại sự ngốc nghếch và gian manh, dù tuổi còn trẻ nhưng đã già dặn như ông sơ ông cố. Hiện giờ cậu đang dùng một tay chống vào cánh cửa, các khớp ngón tay trắng bệch vì sức ép, lồng ngực thở gấp, vẻ mặt kích động, nhìn vào có thể thấy rõ sự căng thẳng và hối hận.

Tiết Bảo Thiêm chưa từng thấy Diêm Dã thể hiện cảm xúc một cách lộ liễu như vậy, hắn trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Ngay lập tức, hắn bị ôm chặt trong vòng tay nóng bỏng! Sức mạnh là thứ mà Diêm Dã không thiếu, vòng tay siết chặt, gần như muốn khảm Tiết Bảo Thiêm vào trong máu thịt.

"Anh đã uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ là tạm thời tổ chức cuộc họp video, em có cần mẹ nó phải ra tay như vậy không?"

Vòng tay lại càng siết chặt hơn nữa, nụ hôn nóng bỏng di chuyển từ cổ lên trên.

Khi góc cằm bị ép chặt, Tiết Bảo Thiêm mới thấy rõ sự điên cuồng trong mắt Diêm Dã. Sự hào hứng và hoảng loạn không thể che giấu khiến cơ thể cậu run rẩy, đôi tay ôm lấy má hắn nóng rực, giống như ánh mắt của cậu lúc này.

"Hai Trăm Tệ, em thật là quá ngu ngốc, anh thường xuyên nói em là thằng nhỏ ngốc, không đúng, em là thằng đại ngốc, cực kỳ ngốc."

Tiết Bảo Thiêm "chửi" một tiếng: "Anh có tài đức gì, nhặt được một thằng nhỏ ngốc chưa đủ, còn định nâng cấp thành thằng đại ngốc?"

Diêm Dã tự động bỏ qua những thứ không liên quan, ôm người lên cao, dùng sức đè xuống bàn làm việc.

Tiếng va chạm giữa bàn phím và chuột chợt khiến Tiết Bảo Thiêm nhớ đến một việc quan trọng.

"Chết tiệt, máy tính còn chưa tắt!" Hắn nhanh chóng nghiêng đầu liếc nhìn mấy người trong khung chat trên màn hình, không hiểu sao lại nghĩ đến một bài hát thiếu nhi.

"Bắt chuột à? Mắt trợn tròn như chuông đồng, giải tán!"

Diêm Dã bên này lại tiếp tục quấn lấy, Tiết Bảo Thiêm vội vàng nhấn mạnh một cái lên màn hình, sau đó dùng sức nâng cằm cậu lên.

"Thuốc diệt chuột của ủy ban khu phố khiến em bị ngộ độc à? Không biết chữ thì mẹ nó đừng có nhặt đồ ăn linh tinh."

"Hai Trăm Tệ." Diêm Dã ghìm lấy mái tóc rối bời của Tiết Bảo Thiêm, nhìn sâu vào mắt hắn, đột nhiên nghiêm túc hỏi, "Anh đã từng thích em, phải không?"

Căn phòng trở nên yên tĩnh, ngay cả nhóc mèo mập ú cũng không biết đã đi đâu. Bàn tay Diêm Dã chậm rãi vuốt qua những sợi tóc mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai trắng nõn, cậu hơi nghiêng đầu, trầm giọng hỏi bên tai Tiết Bảo Thiêm: "Anh đã từng thích em phải không? Khi ở Vân Nam, anh đã từng nghĩ đến việc tỏ tình với em?"

Sau một khoảnh khắc im lặng, Tiết Bảo Thiêm đẩy tay Diêm Dã ra, cúi người tìm kiếm dưới góc bàn lấy ra một hộp thuốc lá.

Hắn cụp mắt xé bao bì, rút ra một điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay, sau đó mới bình tĩnh và lạnh lùng mở miệng: "Anh đã giấu vài hộp thuốc, nhưng chưa bao giờ hút, hôm nay phá lệ một lần nhé, thằng nhỏ ngốc?"

Trên hộp thuốc còn dùng băng dính dán kèm một cái bật lửa, lần này Diêm Dã không nói nhiều, lấy ra châm lửa cho Tiết Bảo Thiêm.

Rít một hơi thuốc, Tiết Bảo Thiêm nhíu mày, đưa điếu thuốc lên trước mặt, hắn chăm chú quan sát một hồi rồi cười nói: "Sao trước giờ anh không thấy nó khó hút nhỉ?"

Hắn lấy một tờ giấy ghi chú, gõ tàn thuốc rồi nhìn về phía Diêm Dã: "Phùng Gia nói à?"

"Em ép cậu ta."

Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc lườm Diêm Dã: "Ép thế nào?"

"Không hỏi ra được, chỉ có thể giả vờ đáng thương."

"Diêm tổng thật là có chiêu."

Lời nói của Tiết Bảo Thiêm có vẻ không hài lòng, nhưng Diêm Dã tự động bỏ qua, cậu cúi người nhìn chằm chằm vào Tiết Bảo Thiêm, lần nữa cẩn thận hỏi: "Là thật sao? Anh đã từng thích em."

"Ừ." Tiết Bảo Thiêm mỉm cười nhả khói, lật mí mắt, đối diện với ánh mắt của Diêm Dã, "Khi ở Vân Nam, không hiểu sao bỗng nhiên anh thông suốt, tự nói với mình làm trai thẳng cái gì, tôi muốn ở bên Diêm Dã."

Đồng tử Diêm Dã đột nhiên giãn ra, trái tim giống như mặt trống bị đánh mạnh vào, từng hồi vang vọng đinh tai nhức óc. Ngay cả hô hấp bình thường nhất cũng trở nên bất thường, hệt như có một bàn tay vô hình đột nhiên siết chặt lấy cổ họng, khiến không khí trong cơ thể cậu thiếu hụt.

Mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt và xa xôi, thời gian cũng bị kéo dài và chậm lại. Trong dòng thời gian chầm chậm trôi qua, Diêm Dã cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh của Tiết Bảo Thiêm khi ở Vân Nam. Người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng thường hay ngồi bên cửa sổ trúc lầu hai, trong ráng chiều tươi đẹp, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn mình về nhà muộn.

"Vì sao không nói cho em biết?" Giọng Diêm Dã nhẹ đến mức như sợ làm vỡ mộng.

Tiết Bảo Thiêm dựa vào góc bàn hút một hơi thuốc, tàn thuốc lại cuộn lên một đoạn, tựa như đang chịu đựng một gánh nặng nào đó.

Cúi đầu nhả khói, Tiết Bảo Thiêm cười tự giễu: "Anh định tỏ tình, nhưng mà em..." Ánh mắt chậm rãi dời lên, hắn nhìn thấy sự thấp thỏm bất an của Diêm Dã, "Nhưng mà em đã yêu Lâm Tri Dịch từ, cái, nhìn, đầu, tiên."

Bàn tay tựa trên bàn làm việc đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên, khóe môi mím chặt, đôi mắt từ từ đỏ lên.

Ký ức của Diêm Dã như bị phủ một lớp sương mù, trở nên u ám và không chân thực, câu "yêu từ cái nhìn đầu tiên" mà cậu luôn không muốn nhớ lại, hiện giờ giống như một mũi tên sắc nhọn, đâm vào cơ thể cậu.

Dây thanh quản của cậu giống như bị xé nát, từng chữ lộ ra đều toát lên cảm giác đau đớn không nỡ nghe: "Anh muốn tỏ tình với em, cũng vào đêm hôm đó?"

Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, hắn cũng cảm thấy số phận trêu ngươi, lạnh lùng cảm thán: "Mẹ kiếp, nếu mày không lên mạng Baidu đọc tào lao, mày đã đẻ cho tao hai đứa con rồi."

Diêm Dã nhếch nhẹ khoé môi, cuối cùng vẫn không cười nổi. Tâm trí chuyển hướng, ánh mắt cậu nhìn Tiết Bảo Thiêm bỗng trở nên hung hăng gấp gáp: "Bây giờ thì sao? Hai Trăm Tệ, bây giờ anh còn thích em không?"

Tiết Bảo Thiêm không trả lời câu hỏi này, hắn cắn điếu thuốc cúi đầu cười hai tiếng: "Ngày hôm đó anh còn chuẩn bị một nghi thức tỏ tình nữa kìa."

Thắt lưng bị bàn tay Diêm Dã dùng siết chặt, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy đau, hắn vỗ vỗ bàn tay đó, nhàn nhạt nói: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là viết tên em lên tờ giấy, để em làm kỷ niệm."

"Giấy đâu?" Diêm Dã khàn giọng hỏi.

Tàn thuốc cuối cùng không chịu nổi trọng lượng, bị Tiết Bảo Thiêm gạt vào tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt.

"Đốt rồi, Tiết gia thật con mẹ nó ngầu..."

Còn chưa nói xong, hắn đã bị Diêm Dã dùng bàn tay run rẩy giữ chặt vai đè xuống bàn làm việc, người đàn ông hung hăng cố chấp, nhưng lại yếu đuối đáng thương.

Tiết Bảo Thiêm lần đầu tiên nhìn thấy lòng tham trên khuôn mặt Diêm Dã, lòng tham cực kỳ mãnh liệt. Hắn cho rằng Diêm Dã sẽ nổi điên, nhưng cậu lại từ từ giảm sức lực, bàn tay trượt dọc theo cánh tay hắn xuống ngón tay, lấy đi điếu thuốc trên tay hắn.

Điếu thuốc chỉ còn lại một đoạn ngắn, khói thuốc bay lên, che giấu biểu cảm của Diêm Dã: "Xin lỗi, lúc đó đã khiến anh đau lòng. Em không chờ được lời tỏ tình của anh, tờ giấy cũng đã bị đốt, đáng đời em lắm."

Đưa điếu thuốc vào miệng, sau làn khói lượn lờ là khuôn mặt anh tuấn nhưng ảm đạm.

"Diêm Dã!" Tiết Bảo Thiêm nắm chặt cổ tay cậu, "Đừng học theo anh bỏ cuộc giữa chừng."

Hắn dịu dàng hôn người trước mặt, thuận tay tắt thuốc: "Cai thuốc và yêu anh, em đừng bỏ dở giữa chừng."

Trong phòng yên tĩnh vang lên âm thanh ái muội, khi Tiết Bảo Thiêm bị đặt lên bàn, hắn nghe thấy giọng nói của thư ký mình.

"Ờ... Tiết tổng, vừa rồi anh chỉ tắt màn hình, bây giờ hay là... tắt tiếng luôn đi."

Đệch! Tiết Bảo Thiêm giật mình, hắn nhìn vào màn hình đen rồi nhìn Diêm Dã, nổi giận mắng: "Huỷ diệt hết đi, con mẹ nó ai cũng mong được sống!"

Đêm giao thừa, đài ngắm cảnh núi Xuyên Nguyệt.

Diêm Dã xác nhận tất cả các quy trình lần cuối cùng, quay sang hỏi Chu Nhất Minh: "Nguồn điện không có vấn đề chứ?"

Chu Nhất Minh lấy tay ra khỏi túi và làm dấu OK, rồi nói: "Lần sau có thể không phân tôi và Lâm Tri Dịch thành một nhóm không?" Hắn vỗ vỗ quần áo mình, "Tôi đã bị bọc kín mít thế này rồi mà ánh mắt của anh ta vẫn y như móc câu."

Đúng lúc này, Lâm Tri Dịch từ trên xe điện đi xuống, liếc Chu Nhất Minh từ trên xuống dưới, rồi mới đưa cho Diêm Dã một tờ hóa đơn: "Thuê xe, thuê người, mua đồ, cộng thêm phí chạy việc và phí vất vả, tổng cộng 8800, thanh toán bằng tiền mặt hay chuyển khoản?"

Diêm Dã không nhìn tờ hóa đơn, chỉ hỏi: "Sẽ không xảy ra sơ suất chứ?

Chu Nhất Minh dựa vào lan can đài ngắm cảnh, lười biếng nói: "Lâm tổng của chúng ta có thể không giỏi chuyện khác, nhưng làm việc thì chắc chắn chặt chẽ và tỉ mỉ. Da của mấy người thợ điện kia bị Lâm tổng lột hết lớp này đến lớp khác, làm không tốt sẽ bị trừ tiền thật đấy."

Lâm Tri Dịch nhận được chuyển khoản từ Diêm Dã, tâm tình rất tốt quay sang nhìn Chu Nhất Minh: "Sao cậu biết tôi không giỏi chuyện khác? Thử đi rồi mới có quyền lên tiếng."

Chu Nhất Minh mặt đỏ bừng, chạy đi tìm Diêm Dã cáo trạng, nhưng Diêm Dã không quan tâm, cậu đang bận đi tìm Tống Chí Tân hỏi: "Trực thăng có thể bay đến đúng giờ không?"

Tống Chí Tân gật đầu, lại có chút ngại ngùng: "Chị của Tiết tổng cũng sẽ đến đúng giờ."

Diêm Dã vỗ nhẹ lên vai anh ta: "Vất vả rồi."

Đang vào mùa đông giá rét, gió núi thổi lạnh thấu xương, Diêm Dã đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía nhân gian khói lửa xa xa. Yên thành vẫn lung linh như trước, nay càng thêm phồn hoa lộng lẫy. Mọi người dùng ánh đèn sặc sỡ chia tay năm cũ, cũng dùng tia sáng rực rỡ đón chào năm mới.

Diêm Dã đã sống nhờ trong thành phố này nhiều năm, không hề mong đợi bất kỳ ngày lễ nào, đối với cậu mà nói, năm mới hay năm cũ đều là những ngày tháng ảm đạm không có ánh sáng mà thôi.

Nhưng năm nay cậu lại vô cùng mong chờ Tết đến, cũng chuẩn bị cho cái Tết này từ lâu. Diêm Dã sống hơn 20 năm, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, khi có người mình nhớ nhung, cũng sẽ có những ngày mình nhung nhớ.

Nhìn vào đồng hồ đeo tay, còn 15 phút nữa là đến giao thừa, cậu lại sờ vào cái hộp trong túi, hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra gọi cho Tiết Bảo Thiêm.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã cố tình tìm cớ hành động một mình. Hai người hẹn nhau gặp mặt tại sân thượng đài ngắm cảnh của núi Xuyên Nguyệt để chào đón thời khắc giao thừa. Tại nơi cao nhất của thành phố, ngắm màn pháo hoa hoành tráng nhất.

Điện thoại reo mãi nhưng không ai nghe máy, Diêm Dã cúp máy, quay trở về sân thượng.

Mọi người đều đã đi làm việc của mình, bây giờ trên sân thượng chỉ còn lại một mình Diêm Dã. Lá cây khô héo bị gió núi cuốn đến dưới chân, khiến Diêm Dã nhớ lại lần đầu tiên cậu và Tiết Bảo Thiêm đứng ở chỗ này.

Cũng là bóng đêm mờ mịt, cũng là đèn đuốc phồn hoa, cũng là gió đêm cuốn lá tàn bên chân xào xạc, Tiết Bảo Thiêm đứng đây ngậm một điếu thuốc, hướng về một khoảng trời mênh mông không thể xuyên phá, nhẹ giọng nói: "Cuộc sống không dễ dàng gì, mẹ nó đừng có cằn nhằn than thở nữa."

Lúc ban đầu, Diêm Dã không biết mình yêu Tiết Bảo Thiêm vì điều gì? Hắn đẹp trai, đáng yêu, nhẫn nại, nhưng ngoài những thứ này ra, dường như Tiết Bảo Thiêm còn có điều gì đó sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn, khiến người ta bị hấp dẫn mà không thể từ bỏ.

Dần dần, Diêm Dã mới hiểu rõ, cậu yêu mỗi một câu cười đùa mắng chửi của Tiết Bảo Thiêm, càng yêu sự tốt bụng, rộng rãi, thông suốt và kiên cường ẩn sâu trong xương cốt của hắn.

Trong cái lạnh của đêm, trái tim Diêm Dã lại tràn đầy niềm vui và nhiệt huyết. Người đàn ông dùng gai nhọn đầy người để bảo vệ trái tim mềm mại nhất kia, bây giờ đang trên đường đến cuộc hẹn đón năm mới với mình, và mình cũng sẽ chính thức tỏ tình vào thời khắc giao thừa vừa điểm.

Diêm Dã lại nhìn xuống đồng hồ, chỉ còn tám phút nữa là đến giao thừa, cậu có hơi sốt ruột, lấy điện thoại ra gọi lại cho Tiết Bảo Thêm.

Cạch! Đèn góc mới lắp đặt trên sân thượng đột nhiên tắt, bóng đêm u ám ập tới, làm cho Yên thành cách đó không xa trở nên lấp lánh hơn.

Điều này không phù hợp với kế hoạch mà Diêm Dã đã đặt ra, cậu nhíu mày nhìn quanh nhưng không thấy ai đến giải quyết vấn đề.

Vừa định mở miệng gọi người, từ chiếc loa mới lắp đặt lại phát ra tiếng nhạc dịu dàng, từ từ hoà vào gió núi.

Trên hành lang bên phải sân thượng, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng đuổi theo hình elip, người đàn ông cao gầy, làn da trắng lạnh, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng nhàn nhạt theo ánh sáng di chuyển, từng bước một tiến về phía Diêm Dã...

Gần sát là tiếng nhạc du dương, xa hơn là tiếng thông reo rì rào. Người đàn ông chậm rãi đến gần, mỗi bước chân như đạp lên trái tim Diêm Dã.

Hắn đứng trước mặt Diêm Dã, cười nói: "Tiết gia chờ em từ lâu lắm rồi."

Dứt lời, rừng thông bạt ngàn theo thế núi gần đó được hàng vạn ánh đèn màu chiếu sáng, ánh sáng đèn màu cắt chéo nhau, làm cho màn đêm nặng nề trên núi Xuyên Nguyệt trở nên mộng mơ và rực rỡ.

"Đây là món quà lãng mạn dành cho Diêm tổng."

Cạch, một tia sáng khác từ góc sân thượng chiếu vào núi, màu sắc tối tăm của núi bị ánh sáng màu hồng cắt ngang, ánh sáng và bóng tối hợp lại tạo thành vài chữ lớn xuất hiện trên núi: Thỉ ca, em là tình yêu của anh.

"Đây là món quà lãng mạn dành cho Trương Thỉ."

Tiếng gió bên tai càng lớn, rừng thông xào xạc, đèn màu quấn quanh cành cây lấp lánh.

Dưới ánh đèn, người đàn ông đứng đối diện Diêm Dã giơ tay lên, búng ngón tay vào không trung.

Theo tiếng gió, trên bầu trời xa xôi truyền đến tiếng cánh quạt, tiếng gió càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, cho đến khi gió mạnh thổi tung góc áo dày cộm, từ trực thăng thả xuống cánh hoa hồng như mưa.

Cánh hoa hồng rơi trên rừng thông, xoay tròn theo gió một lúc rồi từ từ bay xuống, vướng giữa nhành cây, rơi vào bùn đất.

Người đàn ông đuổi theo ánh sáng cúi xuống nhặt một cánh hoa, đưa tới trước mặt Diêm Dã: "Đây là sự lãng mạn dành tặng Trương Trạch Thiên."

Diêm Dã nhận lấy cánh hoa, thì thầm: "Hai Trăm Tệ..."

Tay Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng đè ngón tay lên môi cậu, rồi lấy từ trong túi ra mấy tờ ghi chú, trịnh trọng mở ra, trao từng tờ cho Diêm Dã.

"Diêm Dã, Trương Thỉ, Trương Thiên Trạch, nhìn này, anh cũng biết viết tên em." Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã, nở nụ cười nói ra lời tỏ tình khiến người ta tim đập chân run, "Tất cả tên của em, anh đều biết viết."

"Nếu hai người đã từng qua lại, thì không thể nào không biết viết tên nhau."

"Hai Trăm Tệ, xem tôi viết anh nè. Tiết Bảo Thiêm, 'Tiết' và 'Thiêm' đều rất khó viết, tôi phải luyện tập lâu lắm đấy."

Ký ức ngày đó trào dâng, tâm ý lãng mạn và dịu dàng còn đọng trên ngòi bút. Có lẽ chỉ có họ - hai người mù chữ cộng lại cũng không lấy nổi bằng tốt nghiệp trung học mới có thể cảm nhận được.

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của thanh niên, Tiết Bảo Thiêm từng chữ chậm rãi nói: "Diêm Dã, ở bên cạnh anh có được không? Để anh được là người cùng em sớm chiều trong căn nhà nhỏ, cơm canh ba bữa một ngày, bầu bạn với em." Tiết Bảo Thiêm đưa tay ra, "Bất kể em tên là gì, anh cũng thật lòng thật dạ yêu em."

Khi hai bàn tay nắm chặt nhau, kim giây vừa qua giây phút cuối cùng của năm cũ, bầu trời đêm của Yên thành ngay lập tức được tầng tầng lớp lớp pháo hoa phủ kín, tạo nên khoảnh khắc rực rỡ vĩnh hằng.

"Hai Trăm Tệ, anh có ước mơ gì trong năm mới không?"

Tựa vào vòng tay ấm áp, ngước mắt lên, người đàn ông nhìn về phía xa.

"Phát tài phát lộc, có tiền có em."

>

—----------

Rèm cửa màu xanh lá cây đậm đã rách, bức tường màu hồng nhạt bẩn thỉu, và mấy con muỗi bị đập dẹp trên tường từ năm ngoái...

Trong căn phòng cũ kỹ, âm thanh khàn thấp mang theo hơi thở nặng nề vang lên: "Kế hoạch tỏ tình của em lại học từ trên mạng à? Thật là ngu chết đi được."

Làn da trắng nõn sau lưng có một rãnh sâu, nụ hôn nóng bỏng theo đường cong quyến rũ lần lên, dừng lại ở bên tai: "Có một số cũng là ý tưởng của em."

"Ví dụ?"

"Trực thăng rải cánh hoa, trước đây lúc quay phim em đã nhìn thấy."

Một tiếng "Đệch" không hề có khí thế nào vang lên trong phòng: "Trực thăng không thể tiếp cận được núi, cánh hoa chỉ có thể rải trong rừng, cũng may hôm nay có một cánh hoa bay đến, nếu không mẹ kiếp anh phải lội xuống khe suối nhặt lên cho em à?"

Nhịp thúc thoáng chậm lại: "Vậy tại sao công ty cho thuê trực thăng không phản đối?"

"Con mẹ nó mày ngu lại có tiền, không lừa mày thì lừa ai?"

Chân giường rung lắc mạnh vài cái, giọng nói trong lúc hỗn loạn vẫn rất dịu dàng: "Không phải anh nói là đã đốt tờ giấy rồi sao?"

"...Lúc đó viết nhiều lần lắm, tờ bị đốt là tờ viết trong lúc tập."

"Hai Trăm..."

"Gọi là Tiết gia."

"Tiết gia, mấy người hợp tác lừa em."

Tiếng cười khàn thấp vang lên, khiến cho người ta mất hồn lạc phách: "Thằng nhỏ ngốc, Tiết gia không cần em theo đuổi, Tiết gia vẫn luôn yêu em."

Sau một khoảnh khắc yên lặng, tiếng giường cũ rung lắc dữ dội xuyên qua cánh cửa chạy nửa hành lang, bàn tay trắng nõn siết chặt lấy tấm ga giường không còn trắng mấy: "Có ai con mẹ nó mới xác nhận quan hệ xong lại chạy đến ngủ ở nhà nghỉ 80 tệ một đêm không?"

"Trên mạng nói hôm nay nên quay về chốn cũ."

"Đậu má!"

KẾT THÚC TOÀN VĂN THỰC TẾ.

—-------

Lời Gấu Gầy: Cuối cùng cũng kết thúc thật rồi, có chút không nỡ. Chúc Thiêm Thiêm và Dã Dã mãi mãi vui vẻ hạnh phúc. Cám ơn Tô Nhị Lưỡng đã viết nên một câu chuyện sống động và vô cùng thú vị. Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi theo dõi câu chuyện này. Cám ơn tấm lòng của mọi người dành cho Thiêm Thiêm, Dã Dã, Tô Nhị Lưỡng và cả Gấu Gầy tui nữa. Cám ơn mấy bà đã đóng góp và giúp đỡ để tui có thể hoàn thiện bản dịch tốt hơn.

Nếu thấy hay hãy rcm và giới thiệu bộ truyện này đến với nhiều người hơn nhé. Một lần nữa xin cảm ơn các bạn rất nhiều.

—--------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv