Editor: Gấu Gầy
Diêm Dã vừa rời đi, Tiết Bảo Thiêm đã gọi cho Chu Nhất Minh, xác nhận lời của Diêm Dã là thật, tình hình bên phía Diêm Việt đang đảo chiều nhanh chóng, thanh niên không tranh giành nay đã biến thành Diêm tổng im lặng làm việc lớn, bây giờ sắc mặt bè cánh của Thịnh Dữ đen như đáy nồi, tâm trạng cực kì tệ.
Cúp điện thoại, Tiết Bảo Thiêm hơi yên tâm, ngủ mê man trên giường cả ngày. Sau khi tỉnh dậy thực sự là rảnh rỗi đến nhàm chán, nhớ đến lời dặn một ngày ba bữa của Diêm Dã, lạnh lùng cười nhạt một tiếng, trên mặt phủ một tầng sương lạnh.
Lẩu nấm hương vị tươi ngon, Tiết Bảo Thiêm dù kén ăn vẫn thích hương vị này. Diêm Dã thích chua cay nên cảm thấy lẩu nấm nhạt nhẽo, Tiết Bảo Thiêm vặn nhỏ lửa lại, mắng một tiếng: "Đồ không ăn được cám ngon*."
(*Đồ không ăn được cám ngon: "Lợn rừng không ăn được cám ngon" là một câu tục ngữ, có nghĩa là lợn rừng quen ăn cỏ dại, rau rừng nhưng lại không quen ăn thức ăn đậm đặc.)
Cầu thang có tiếng bước chân, Tiết Bảo Thiêm nhìn đồng hồ, đã đến lúc Diêm Dã trở về.
Nhà sàn này chỉ có hai căn phòng đối diện, cửa hướng vào nhau, lúc trước một phòng để trống, bây giờ thì ở đầy rồi.
Tiếng bước chân dừng ngoài cửa, nhưng lại mở cửa căn phòng đối diện, đầu ngón tay Tiết Bảo Thiêm gõ nhẹ trên bàn, mắt nhìn dãy núi bị sương mù bao phủ.
Nồi nước vẫn đang sôi, bọt nước phình lên rồi vỡ ra, phải mười mấy phút trôi qua, phòng Tiết Bảo Thiêm mới có tiếng gõ cửa.
Hắn cầm điếu thuốc, "ừm" một tiếng, cánh cửa khép hờ liền bị đẩy ra, bên ngoài là Diêm Dã tây trang giày da đang đứng.
Ánh nắng lúc hoàng hôn hơi cũ kĩ, tia nắng màu vàng ấm ôn hòa phủ lên người cậu. Tây trang cắt may kiểu Anh vừa khít người, tao nhã chỉnh chu, mỗi một đường may đều nhấn mạnh vẻ đẹp cổ điển và vĩnh hằng, làm cho Diêm Dã không chỉ cao lớn hơn mà còn thêm phần cao quý chững chạc, nhìn có vẻ khác xa với "đồ không ăn được cám ngon" mà Tiết Bảo Thiêm vừa mới chửi.
Tiết Bảo Thiêm ngồi không ra ngồi, dựa vào ghế lười biếng hỏi: "Ra ngoài à?"
Diêm Dã nhìn mâm cơm đặt trên sân thượng gật đầu: "Đi ăn."
Đột nhiên dưới lầu vọng lên tiếng trẻ con hưng phấn nhảy nhót, Tiết Bảo Thiêm dựa một cánh tay vào lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Xe sang, đàn ông, trẻ con, con chó già hàng xóm, cũng mẹ nó náo nhiệt ghê.
Người đàn ông dựa người vào xe, lưng hướng về nhà sàn, chỉ lộ ra một chút góc nghiêng nửa mặt. Cao trắng gầy, quả thực phù hợp với gu thẩm mỹ của Diêm Dã, không biết anh ta đã nói gì với bọn trẻ con trong thị trấn, làm cho lũ nhóc đó vui cười hớn hở, nhìn cũng khá hiền lành.
Tiết Bảo Thiêm hất cằm về phía cửa sổ: "Bán điện thoại à?"
Diêm Dã trả lời: "Lâm Tri Dịch." Dừng vài giây lại nói: "Anh ấy hẹn tôi đi ăn tối."
Tiết Bảo Thiêm kẹp điếu thuốc vẫy tay: "Diêm tổng sáng nay đã nói, bây giờ không cần tôi ngủ cùng nữa, nhưng dù sao cũng phải báo đáp cậu, cậu nói một ngày ba bữa không thể thiếu, Tiết gia tôi mẹ nó cực kỳ ngoan, làm đúng theo quy tắc của cậu, cơm đã nấu xong rồi. Bây giờ mẹ kiếp ai cũng không thể ngăn cản tôi báo ân được, qua đây, ăn xong bữa cơm của Tiết gia nấu rồi hẵng đi hẹn hò với cái tên bán điện thoại."
Diêm Dã nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, im lặng một lúc, rồi sải bước vào phòng, vừa đi vừa cởi nút áo vest, vắt áo lên thành ghế.
Cậu ngồi đối diện Tiết Bảo Thiêm, lấy điện thoại gửi một tin nhắn, tắt màn hình, đặt trên bàn rồi nói: "Tôi ăn một ít."
Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc múc canh cho cậu: "Được, để người ta chờ lâu cũng không ổn lắm."
Hắn dựa lưng vào ghế nhìn Diêm Dã húp canh, hơi nóng bốc lên ngăn cách hai người, rõ ràng chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến nhau, nhưng lại xa xôi như núi sông cách trở, không thể với tới.
Tiết Bảo Thiêm đột nhiên nhớ đến một câu hát: Chưa nếm được vị ngọt của tình yêu, đã phải chịu nỗi đắng cay của nó.
Mẹ kiếp, cuộc đời nhạt nhẽo gì đây chứ.
Diêm Dã ở nhà không phải người có nết ăn từ tốn gì, bưng chén canh húp đến giọt cuối cùng, bỏ muỗng vào chén.
"Đi đây." Cậu lấy áo vest vắt trên ghế.
"Chờ đã." Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu nhả khói thuốc rồi dí đầu thuốc lá vào gạt tàn, giọng điệu bình thường qua quýt: "Sau này tôi làm cơm sẽ đem đến phòng cậu."
Hắn nhìn Diêm Dã: "Sau này cậu không cần qua đây ăn cơm nữa."
Bàn tay cầm áo vest từ từ siết chặt, Diêm Dã trầm giọng nói: "Đây là bữa cơm chia tay sao?"
"Không đến nỗi đó, sau này có thể cùng nhau uống rượu, hát karaoke gì đó, vẫn phải làm bạn bè chứ. Cậu giúp tôi nhiều như vậy, quay đầu tôi với cậu không qua lại nữa thì không được, cũng làm tổn hại đến nhân phẩm Tiết gia của cậu."
Tiết Bảo Thiêm cầm đũa lên gắp nấm bỏ vào miệng, chậm rãi nhai: "Có điều không cần phải ăn chung một ngày ba bữa như thế này đâu, cậu hiểu mà, Tiết gia tôi không thích."
Diêm Dã nhìn chằm chằm Tiết Bảo Thiêm một lúc, không nói không rằng quay người bước ra cửa.
"Còn một chuyện nữa." Tiết Bảo Thiêm gắp một miếng nấm gan bò ra dĩa cho bớt nóng, ngước mắt cười ác ý: "Cậu mặc bộ đồ tôi chọn cho cậu đi hẹn hò, không thấy khó chịu à?"
"Vẫn ổn." Giọng nói của thanh niên trầm thấp hơn mọi ngày, dường như đang nén giận.
"Cậu không khó chịu nhưng tôi khó chịu."
Vẻ mặt bình tĩnh của Diêm Dã cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, ánh mắt sâu xa u ám, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế: "Tiết Bảo Thiêm, trước đây chúng ta không phải người yêu, anh cũng không phải người yêu cũ của tôi, tôi cảm thấy, mình mặc đồ do người anh em trai thẳng của mình chọn giúp đi gặp người trong lòng, không có gì là không ổn cả."
Ngay khi tiếng nói còn vang vọng, đột nhiên Tiết Bảo Thiêm đập đôi đũa: "Đệch cụ mày Diêm Dã, mẹ nó tao không phải người yêu cũ của mày, chúng ta cũng không phải bạn tình, nhưng sau khi tao chọn cho mày bộ âu phục này xong thì tối hôm đó mày đã mặc nó và làm tao! Nếu như vậy mà mẹ kiếp vẫn không có gì không ổn thì Diêm Dã mày cứ mặc đi gặp người trong lòng của mày đi!"
"Tôi..." Hiển nhiên dưới sự nhắc nhở của Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã đã nghĩ đến một cảnh tượng không thể miêu tả, tai cậu ửng hồng, cuối cùng cũng có dáng vẻ quẫn bách của thanh niên nhỏ tuổi: "Tôi chưa nghĩ đến chuyện này, để tôi về thay bộ khác."
Tiết Bảo Thiêm lại cầm đũa lên, gắp miếng nấm gan bò đã nguội ngắt bỏ vào miệng, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Còn áo sơ mi nữa."
"Còn cái gì nữa?" Không hiểu sao Diêm Dã cũng phát cáu, cậu quăng áo vest qua một bên, bắt đầu cởi áo sơ mi, áo sơ mi đen vân chìm rơi xuống đất, rồi dưới ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm cậu kéo dây kéo quần.
Cơ thể hoàn hảo dần dần lộ ra, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào, trên làn da nâu nhạt phủ thêm một tầng ánh sáng màu mật ngọt. Tỷ lệ vàng, đường nét mượt mà, cơ thể cường tráng hiện rõ, vừa có sức bật vừa có sự dẻo dai mạnh mẽ, lại thêm khuôn mặt như tượng tạc trưng ra vẻ nặng nề, khiến căn phòng tức thời trở nên ngột ngạt.
Tiết Bảo Thiêm nhìn người đàn ông chỉ còn một mảnh vải che thân, khinh thường cười một tiếng: "Quần lót cũng là tôi mua."
Lúc này trước mặt Tiết Bảo Thiêm, Diêm Dã không mặc đồ còn tự nhiên hơn khi mặc quần áo, không hề có chút xấu hổ, cứ thế mà cởi sạch.
"Còn gì nữa không?" Cậu từng bước đi về phía Tiết Bảo Thiêm, cơ thể nóng phỏng tay càng lúc càng áp đảo: "Tiết gia còn muốn vạch rõ ranh giới với tôi như thế nào?"
"Mẹ kiếp..."
Tiết Bảo Thiêm chưa kịp chửi thề xong, đã vang lên tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, người bán điện thoại há hốc mồm trước cửa.
—-----