Ánh đèn mờ ảo soi xuống tầng ngầm bãi đỗ xe, tiếng bước chân từng trận dồn dập từ xa tới gần, vang vọng khắp bốn phía vắng vẻ. Sau khi lấy chìa khóa mở cửa xe, Kha Vũ bước vào trong, đưa tay thô lỗ kéo cà-vạt ra.
Bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa khiến người ta sinh buồn bực, mà tâm tình của hắn vốn đã không tốt, bởi mới vừa rồi hắn phát hiện mình bị bắt cá hai tay.
Theo lý thuyết, chuyện như vậy không thể phát sinh trên người hắn, không nói đến khuôn mặt, dáng người đều là thượng đẳng, chỉ việc Kha Vũ năm nay chưa đến ba mươi tuổi, đã là tổng giám đốc của một công ty thiết kế rất có tiềm lực, hơn nữa còn là một trong những người sáng lập, trên cơ bản có thể nói là một mỹ nam hoàn mỹ. [Baoabo: Vậy mà còn bị cắm sừng]
Hôm nay, hắn vốn phải tăng ca nhưng cố gắng hoàn thành công việc sớm, muốn tạo sự bất ngờ cho tình nhân đã một tuần không gặp, kết quả vừa mở cửa, lại nhìn thấy cảnh tình nhân cùng một nam nhân khác đang dây dưa kịch liệt trên ghế salon ở phòng khách.
Dáng người tinh tế, làn da trắng nõn, nam nhân cả người trần trụi giạng chân ngang hông một nam nhân khác, vặn vẹo một cách dâm loạn, miệng phát tiếng rên rỉ vui thích, ngay cả biểu tình dâm đãng đó hắn cũng chưa từng thấy qua. Kha Vũ cảm thấy có lẽ một khoảng thời gian dài sau này, nhìn thấy mẫu nam nhân như vậy hắn sẽ rất ngán.
Đúng vậy, là nam nhân, Kha Vũ thích nam nhân, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn nhất định sẽ thắt cổ tự tử trên một thân cây.
Sau khi thét một tiếng chói tai, tình nhân chật vật từ trên người đối tượng yêu đương vụng trộm bò xuống, sau đó khóc lóc giải thích nói bởi vì hắn đã lâu không tới, khiến mình thực sự cô đơn lạnh lẽo linh tinh, Kha Vũ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh mà nói: “Yêu đương vụng trộm thì có thể, nhưng để cho ta bắt gặp, giải thích chỉ càng làm ta cảm thấy ghê tởm!”
Lái xe như bay trên đường quốc lộ không người, Kha Vũ cố gắng bình phục tâm tình của mình. Hắn cũng không phải hạng người chung tình gì, tình nhân đổi thường xuyên, nhưng chỉ cần đang kết giao cùng ai tuyệt đối sẽ không lăng nhăng bên ngoài…, thẳng đến sau khi chân chính kết thúc mới tìm người khác. Tuy rằng chủ động nói lời chia tay trên căn bản đều là hắn, nhưng vòng luẩn quẩn luôn luôn là “Hảo tụ hảo tán”.
Lái xe được một khoảng thời gian ngắn, nội tâm xao động dần dần bình phục, hắn thả chậm tốc độ, đồng thời mở cửa kính, gió lạnh ban đêm lùa vào, làm cho người ta lập tức thanh tỉnh không ít, lửa giận cũng tiêu bớt.
Hắn tự hỏi bản thân phẫn nộ là vì bị cắm sừng hay là… bởi vì đối phương ruồng bỏ mình trước?
Gió lớn, hắn đóng cửa kính xe lại, do không muốn về nhà sớm như vậy, liền quẹo vào con đường mà ngày thường chưa bao giờ đi qua.
Đây không phải là đoạn đường náo nhiệt, xe cộ bình thường qua lại cũng không nhiều, đèn đường chiếu thẳng tắp, mưa rơi lất phất trong màn sương mỏng mông lung, quả là đêm khuya an tĩnh.
Ở ngã tư phía trước cách đó không xa, đèn xanh chuyển sang vàng rồi lập tức biến thành đỏ. Kha Vũ thả chậm tốc độ xe, chậm rãi dừng ở trước vạch trắng, nhìn quanh bốn phía, lúc này chỉ có một chiếc xe của hắn.
Chưa đến nửa phút đồng hồ, ngay tại thời điểm hắn nhìn về phía trước đến muốn chết vì chán thì “Cốc cốc” hai tiếng, âm thanh gõ cửa làm hắn sửng sốt một chút, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, ngoài cửa sổ xe một đạo bóng đen ghé vào trên cửa kiếng, tuy rằng mơ hồ có thể nhìn ra là người, nhưng quả thực lại dọa hắn nhảy dựng.
Người ở phía ngoài lại gõ cửa hai cái, do dự hai giây, Kha Vũ mở cửa kính xe xuống.
“Tiên sinh…” Cong thắt lưng ghé vào cửa kính xe, nam nhân nhếch môi cười, mỗi cái răng ở dưới ánh đèn đều hiện ra trắng bệch, cố ý đè thấp thanh âm làm cho da đầu người ta run lên.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu xám bị dính vệt nước tương, tay áo xắn tới khủy tay, lộ ra làn da hơi đen vì phơi nắng, trên cánh tay là phần cơ bắp rắn chắc ngoài ý muốn, trên cổ còn treo một cái túi xách da bò cũ kĩ, nhìn qua có vẻ rất nặng.
Kha Vũ nhíu mày nhìn người trước mắt, hoàn toàn không rõ hắn muốn gì, tại đây, vào lúc này? Khuôn mặt cười cười nịnh nọt kia thoạt nhìn thật sự không giống như muốn đánh cướp, nhưng cũng không giống đang xin giúp đỡ.
Nam nhân cũng không muốn nói nhảm cùng hắn, vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, “Có muốn mua tấm che nắng hay không a?”
Trong nháy mắt, Kha Vũ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, không biết là bởi vì âm thanh của người này, hay là hắn vào buổi tối mà đi bán tấm che nắng?
“Không cần.” Hắn lạnh lùng trả lời một câu, quay đầu, tiếp tục nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước.
“Ai, chất lượng tốt lắm đó, ngươi dùng thử đi!” Nam nhân vội vàng quơ quơ tấm che nắng trước mặt hắn, sau đó đặt vào phía trên kính chắn gió đằng trước.
Cho dù ánh sáng không rõ ràng, Kha Vũ cũng có thể nhìn ra vật kia chất lượng thật sự không ra gì.
“Thế nào? Cảm giác không tệ có phải không? Tấm che nắng này chất lượng tuyệt đối tốt, ta giảm giá cho ngươi —— “
“Hiện giờ không có nắng, ngươi bảo ta thử vật này như thế nào?” Kha Vũ sắc mặt âm trầm dọa người, hắn hiện tại thật sự không có tâm tư ứng phó, liếc nhìn đèn đỏ, trong lòng không nhịn được mắng một câu: sao lại chậm như vậy!
“Không có nắng cũng đừng lo, chờ ngày mai mặt trời lên không phải có thể thử sao!” Nam nhân hắc hắc cười, “Cơ hội này khó có được, có thể gặp mặt cũng xem như là duyên phận, ngươi xem —— “
Duyên phận chó má gì chứ! Rõ ràng là hắn bò tới! Kha Vũ chán ghét nhíu mày, đưa tay lấy tấm che nắng ném xuống đất, chuẩn bị lái xe bỏ chạy lấy người.
“Ai ai! Chớ đi! Chớ đi a! Ta đây còn có cái khác a!” Bất chấp tấm che nắng trên mặt đất, nam nhân kêu lên, một tay bám riết không tha lôi kéo cánh tay Kha Vũ, tay kia liền sờ soạng túi xách trước ngực hai cái, lấy ra một lọ gì đó nhét vào trong tay Kha Vũ.
“Nước hoa chính tông do Pháp sản xuất dành cho ô tô, chỉ cần có lọ này, cam đoan xe của ngươi trong vòng một năm, mỗi lần mở cửa kính thì cách xa mười dặm cũng ngửi thấy hương thơm.” Chưa xong còn giúp hắn nhấn xịt thử.
Kha Vũ cúi đầu nhìn bình thủy tinh trong tay mình, lớn như vậy, mà không có một chút tinh xảo, chất lỏng màu hồng nhạt bên trong như được nhuộm màu.
Đó rốt cuộc là cái gì, hắn không có hứng thú muốn biết, bởi vì làm cho hắn khó có thể chịu được không phải là cái chai được làm ẩu này, mà chính là chưa được vài giây, một cỗ hương khí ngọt ngấy tỏa ra tứ phía bên trong xe, dung tục giống như mùi phấn son quá hạn sử dụng, làm người ta có cảm giác buồn nôn.
“Khụ!” Hắn bị xông đến chịu không nổi.
“Thế nào? Đủ vị không?”
Quả thật, quá đủ vị, chỉ cần một lọ này cũng đủ làm cho xe hắn trong một năm bốc mùi hôi xông thiên! Kha Vũ thầm mắng trong lòng, tâm tình càng thêm ác liệt, lực nhẫn nại rốt cục cũng tới giới hạn. Hắn thô lỗ mà đem cái chai ném trả về, cắn răng nói một chữ: “Cút!”
Nếu là người hiểu Kha Vũ thì đều biết, khi cái vẻ mặt và giọng nói này của hắn xuất hiện, chứng tỏ hắn đã phẫn nộ muốn bùng nổ, tiếp theo tất cả mọi người sẽ như có lửa sau mông mà bỏ chạy.
Nhưng hiển nhiên, không bao gồm nam nhân này.
Cút? Trịnh Hồng Nghiệp ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Nực cười, chưa bán được món gì, hắn làm sao có thể cút!
Vừa rồi hắn đứng ở ven đường thì thấy chiếc xe thể thao màu vàng nhạt bóng loáng dừng lại, liền khẳng định chủ xe là một đại gia. Hôm nay chịu gió lạnh lâu như thế mà không bán được chút gì cho tên ngốc này, thì từ nay về sau hắn không cần lăn lộn kiếm sống nữa!
Kha Vũ không biết trong lòng đối phương nghĩ gì, đèn xanh đã sáng rất lâu rồi, nếu không nhanh chóng rời đi thì lại chuyển sang đỏ —— không, cho dù là đèn đỏ, hắn cũng nhịn không được muốn xông thẳng. Không thèm để ý tới nam nhân kỳ quái trước mặt, hắn vừa muốn quay kính xe lên, một bàn tay lại duỗi vào.
Kha Vũ thật sự muốn chém rụng cái móng vuốt kia!
“Chớ đi, chớ đi nha! Ta còn có thứ khác nữa, khẳng định ngươi cần!” Trịnh Hồng Nghiệp một tay nắm lấy tay áo người trong xe, hoàn toàn không thấy đối phương tức giận đến xanh cả mặt, lại cúi xuống lục lọi tìm kiếm trong túi xách, cuối cùng mắt sáng ngời lấy ra một hộp gì đó đưa Kha Vũ.
“Có cần ‘Mũ’ không?” (^_^) [=))]
Trán Kha Vũ bắt đầu nổi gân xanh —— con mẹ nó, nam nhân này rốt cuộc là bán cái gì?
Triong khi đó Trịnh Hồng Nghiệp còn đang lải nhải đẩy mạnh tiêu thụ, “Plastic nhập khẩu, siêu mỏng không có cảm giác, an toàn! Dù kịch liệt như thế nào cũng không rách, có đủ kích cỡ ——” hắn liếc mắt về hướng hạ thân Kha Vũ, sau đó cười đến lộ ra hàm răng trắng, “Mua cả hộp hoặc là mua lẻ đều được, ngươi muốn mấy cái?”
Lúc này Kha Vũ trầm mặc, rũ mắt xuống hộp condom màu hồng nhạt trên tay Trịnh Hồng Nghiệp, lại nhìn mặt hắn, Kha Vũ phát hiện lão nam nhân này thậm chí có má lúm đồng tiền, nhìn kỹ —— cũng không khó coi lắm.
Vừa rồi khi đối phương vụng trộm ngắm mình, Kha Vũ đã có cảm giác nhộn nhạo. Hôm nay hắn vốn bởi vì nam nhân mà tâm tình không tốt, hiện tại không muốn về nhà, nếu không đi bar uống rượu thì cũng dẫn người thuê phòng. Nhưng hiện tại hắn phát hiện dự định so với ban đầu có chút thay đổi.
Được, muốn chơi đúng không. Vậy ngươi cùng ta hảo hảo vui đùa một chút!
“Đại ca?” Đợi nửa ngày không thấy đối phương mở miệng, Trịnh Hồng Nghiệp nhịn không được kêu một tiếng. Tay hắn nâng nửa ngày, cũng cười nửa ngày, khóe miệng đều sắp rút gân.
Kha Vũ hơi hơi nhướng mày, lửa giận nháy mắt tan thành mây khói, giọng nói có chút hứng thú: “Thật không?”
Có hi vọng! Trịnh Hồng Nghiệp lên tinh thần: “Đương nhiên, dùng không tốt ngươi cứ đến tìm ta, bao lui bao đổi!” Mụ nội nó, nếu sớm biết thì đã trực tiếp lấy mũ ra, đỡ tốn nước miếng cùng khuôn mặt tươi cười của hắn! [Baoabo: Cái này gọi là tự tạo nghiệt thì khó sống đây]
Kha Vũ nhìn nhìn hắn, cũng không đưa tay lấy mũ, mà hất cằm với Trịnh Hồng Nghiệp.
“Lên xe.”
“A!” Trịnh Hồng Nghiệp nhấc chân đi tới vị trí bên cạnh người lái, nhưng mới được nửa bước thì cảm thấy không đúng.
“Ta lên xe làm chi?”
Kha Vũ nhếch môi, cười còn sáng lạn hơn cả khi Trịnh Hồng Nghiệp bán mấy thứ loạn thất bát tao ban nãy, vả lại diện mạo tuấn tú, lực sát thương lập tức lớn hơn.
“Ngươi không phải nói sản phẩm của ngươi dùng tốt sao? Nơi này là quốc lộ, không xài được ta cũng không biết, chúng ta tìm một chỗ thử xem, nếu đúng như ngươi nói, ta mua toàn bộ.”
Lúc này đến phiên Trịnh Hồng Nghiệp ngây ngẩn cả người, thử như thế nào? Không có nắng a! [Clover: ai… đi buôn bán mà sao ngây thơ vậy em =))]
“Mau lên xe! Đèn xanh rồi!” Kha Vũ không kiên nhẫn mà thúc giục, bình thường ở công ty có thói quen ra lệnh, giọng điệu khi nói chuyện luôn phảng phất một loại quyền lực không cho phép cãi lại.
Trịnh Hồng Nghiệp sững sờ lên xe, đợi đến khi cái mông đặt trên chiếc ghế da mềm mại mới kịp phản ứng.
“Cái kia —— “
“Đóng cửa!” Kha Vũ khẽ quát một tiếng.
Vì thế, Trịnh Hồng Nghiệp theo bản năng đóng mạnh cửa xe lại, bốn phía lập tức an tĩnh, bên trong xe còn phảng phất hương thơm quỷ dị ban nãy, trong lúc nhất thời không khí cũng quỷ dị theo.
Kha Vũ đạp mạnh chân ga bất động thanh sắc mà bật khóa cửa, xe vững vàng bay nhanh trên quốc lộ, bên trong dị thường im lặng, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước lái xe trông thật sự tàn khốc, trong lòng vẫn đang suy nghĩ lát nữa dùng thử như thế nào? Các loại hình ảnh mà trẻ em không nên thấy lần lượt hiện ra trong đầu, vừa tình sắc lại bạo lực.
Trịnh Hồng Nghiệp cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, bất quá vẫn có thể cảm giác được giữa hai người hơi lộ ra không khí quỷ dị. Do thói quen ngồi xe buýt nên cái mông có chút bất an mà giật giật, hắn quay đầu nhìn Kha Vũ hỏi: “Cái kia, ngươi muốn thử như thế nào? Giờ đâu có mặt trời a?”
Kha Vũ tiêu sái chuyển tay lái quẹo vào một con đường, sau đó giương khóe miệng, nghiêng đầu liếc nhìn nam nhân bên cạnh.
“Yên tâm, không có mặt trời, thì có cái khác.”
Nguyệt hắc phong cao, đúng là thời điểm thật tốt để làm việc cầm thú. [Nguyệt hắc phong cao = tối trăng gió mạnh]
Kha Vũ lái xe bay nhanh trên đường, không đến mười lăm phút đồng hồ đã đến một chỗ yên lặng.
Trịnh Hồng Nghiệp nhìn ngoài cửa sổ, không phải cây thì chính là đường, suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng không thấy đáy. Đầu óc hắn tuy phản ứng chậm, nhưng không có nghĩa là hắn không có đầu óc.
Tình huống hiện tại, nhìn thế nào cũng giống như “Không trâu bắt chó đi cày”, dùng thử tấm che nắng cũng đâu nhất thiết phải tìm một nơi đặc biệt thế này chứ? Trước mắt người này thoạt nhìn có vẻ đạo mạo*, nhưng khó nói tâm lý không có vấn đề, cái gọi là “Mặt người dạ thú” —— Trịnh Hồng Nghiệp càng nghĩ càng thấy không thích hợp, ngay lúc này xe dừng lại.
[*nguyên bản 人模人样 nhân khuôn nhân dạng thường sử dụng trong trường hợp chỉ những người hành động không phù hợp với vẻ ngoài của mình]
“Két ——” Âm thanh lốp xe ma sát trên mặt đường, không khỏi khiến toàn thân hắn theo bản năng nổi lên tầng tầng da gà.
Tắt máy rút chìa khóa, Kha Vũ nghiêng đầu nhìn Trịnh Hồng Nghiệp, mà Trịnh Hồng Nghiệp cũng ngơ ngác nhìn hắn. Bên ngoài, ánh sánh màu vàng của ngọn đèn mông mông lung lung chiếu vào trong xe, ánh sáng chiếu trên gương mặt hai người đều giống nhau, ngay cả từng phân nhỏ trên mặt Trịnh Hồng Nghiệp cũng được tô điểm thêm duyên dáng.
Bốn phía yên tĩnh, bóng cây lay động nhẹ nhàng theo từng làn gió thổi qua, không khí thật lãng mạn. Nhưng cái không khí này lại xuất hiện giữa hai nam nhân thật sự là phí của trời, Trịnh Hồng Nghiệp vừa rồi khua môi múa mép* là thế nhưng bây giờ miệng lưỡi cứ như bị mèo tha mất, hắn cảm thấy lúng túng, càng cảm thấy không thể tưởng. Nam nhân ở trước mắt rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng lại khiến Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy hắn dường như đang cười, hơn nữa còn là cái loại rất gian trá.
[* Nguyên bản là “tam thốn bất lạn” có ý nghĩa tương tự như câu trên nên mình mạn phép chém thành câu lầy lun]
Trong phim xuất hiện vô số tình tiết giết người phân thây nơi dã ngoại, từng cái ở trong đầu Trịnh Hồng Nghiệp hiện lên, hơn nữa kết hợp cùng với diện mạo của Kha Vũ thì chính là mười phần biến thái. Hắn chỉ là muốn bán tấm che nắng mà thôi a!
Vào lúc Trịnh Hồng Nghiệp đang do dự không biết phải tiên phát chế nhân [đánh đòn phủ đầu] hay là địch không động ta không động, Kha Vũ mở miệng.
“Xuống xe.” Nói xong liền xuống xe trước.
Chờ sau khi Trịnh Hồng Nghiệp xuống xe, hắn thấy Kha Vũ đã mở ra cửa xe sau và đang đứng yên nhìn hắn.
“Ngươi —— “
“Lấy ra nào” Kha Vũ đưa tay về phía hắn.
Trịnh Hồng Nghiệp sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng, “Nga!” Cúi đầu lấy tấm che nắng từ trong túi xách ra. [ Clover: =)), ngây thơ quá]
“Không phải là cái này!” Kha Vũ khoát tay, “Mũ.”
Mẹ nó, muốn mũ tới như vậy sao không nói sớm chứ, không nhịn nổi a! Trịnh Hồng Nghiệp rít gào trong lòng, nhưng vẫn là đem cả hộp condom đưa tới. Thầm nghĩ quái nhân này không quan hệ tới hắn, lấy tiền xong là được, việc buôn bán không thể chọn khách hàng.
Kha Vũ tiếp nhận hộp condom đưa đến trước mắt nhìn nhìn. Đóng gói sơ sài không nói, mặt trên còn vẽ một cái mũ dài có ngũ quan*, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy —— loại mũ nào buồn cười như vậy.
Ngẩng đầu nhìn Trịnh Hồng Nghiệp, đối phương cũng đang khẩn trương theo dõi hắn, bộ dáng hoảng sợ thật giống như con thỏ, cũng có ý tứ. Nghĩ đến đây, Kha Vũ nhếch khóe miệng cười cười, hai ba cái liền mở hộp lấy ra vật bên trong —— một cái mũ màu hồng nhạt còn phát ra huỳnh quang* quỷ dị, làm cho hắn nhịn không được co rút khóe miệng. Vật này tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tính dục a![*ôm bụng gập người* ta chết mất]
“Có loại khác không?” Hắn ngẩng đầu nhìn Trịnh Hồng Nghiệp hỏi, biểu tình không vừa lòng.
Bệnh nghề nghiệp lại tái phát, Trịnh Hồng Nghiệp vội vàng nói “Có”, đi tới, một bên lục lọi túi xách, một bên hỏi: “Ngươi muốn tấm che nắng hay là nước hoa ô tô?”
“Mũ.”
Hắn cuối cùng đã nhìn ra, vị này hôm nay tính toán mua mũ đây. Đem hộp condom cuối cùng đưa cho hắn, Trịnh Hồng Nghiệp hai tay nắm lấy túi xách, có chút lo sợ nhìn Kha Vũ.
So với Trịnh Hồng Nghiệp thì Kha Vũ bình tĩnh thảnh thơi rất nhiều, hắn cúi đầu nhìn nhìn vật trong tay, đóng gói tuy rằng vẫn chẳng ra gì, nhưng ít nhất là loại bình thường.
“Ngươi thường xuyên bán ở quốc lộ sao?” Hắn đột nhiên hỏi một câu.
Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy câu hỏi của đối phương có chút vấn đề, “Cũng không thường xuyên…” Kỳ thật hôm nay là lần đầu tiên. Mắt thấy Kha Vũ lấy ra một cái condom đánh giá, hắn càng ngày càng cảm thấy bất thường.
Có người sẽ tìm một chỗ đặc biệt thế này để thử bao cao su sao? Vật này muốn thử cũng là…
“Vào đi thôi.” Kha Vũ ngẩng đầu nhìn Trịnh Hồng Nghiệp, chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, so với giọng nói giống ra lệnh vừa rồi, lúc này lại có cảm giác nhu hòa không rõ.
Trịnh Hồng Nghiệp giựt mình nột nột hỏi: “Để chi?”
“Thử a!”
Trịnh Hồng Nghiệp ngây ngẩn cả người, “Thử… thử cái gì?”
Nhìn vẻ mặt biến hóa của hắn trong vài giây đồng hồ, Kha Vũ nhịn cười, giơ giơ thứ cầm trong tay lên:”Thử mũ a.”
Trịnh Hồng Nghiệp tin rằng chính mình nghe lầm, hoặc hiểu sai rồi. Một người nam nhân làm sao có thể tại đây, bây giờ cầm mũ bảo hắn tiến vào trong xe, nói muốn thử mũ?!
Chính là không đợi hắn mở miệng hỏi đối phương rốt cuộc có ý tứ gì, người nọ trước một bước túm hắn đem quăng vào trong xe.
Trịnh Hồng Nghiệp lúc này mới kịp phản ứng, nhất thời một cổ lửa giận từ lòng bàn chân chạy thẳng đến đỉnh đầu.
“Con mẹ nó, lá gan chó của ngươi cũng lớn thật, dám giở trò với lão tử!” Quay đầu gầm lên giận dữ, vốn tưởng rằng có thể khiến cho nam nhân phía sau dừng lại, nhưng không nghĩ tới đối phương đã tiến vào trong xe.
Trong nháy mắt đó, Trịnh Hồng Nghiệp cảm giác như có một con lang chui vào, còn là con mẹ nó sắc lang! Lớn như vậy lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, hắn gần như theo bản năng tự bảo vệ chính mình —— giơ túi xách lên nhắm ngay đầu sắc lang mà đập.
Nhưng nam nhân chỉ khẽ nghiêng đầu thực nhẹ nhàng mà tránh, mà túi xách thì bay ra ngoài xe, hắn ngay cả thời gian đau lòng cũng không có, thay đổi chiến thuật cùng đối phương xáp lá cà.
Hai người kỳ thật đều tính là đã học võ, chẳng qua Kha Vũ ở lò võ chuyên nghiệp học vài năm, để cường thân kiện thể, mà Trịnh Hồng Nghiệp thì lúc tuổi còn trẻ ở trên đường cùng người đánh nhau, đánh qua đánh lại luyện ra một thân cơ bắp, tất cả đều vì cuộc sống a.
Do không có danh sư chỉ dạy kỹ càng, trong tiếng chửi bậy của Trịnh Hồng Nghiệp, hai người ngươi đẩy ta chắn ở trong xe giằng co vài cái, cuối cùng Kha Vũ chiếm thế thượng phong, khóa chặt hai tay Trịnh Hồng Nghiệp trên đỉnh đầu, chân đè lại hai đùi hắn.
Rất nhanh, bốn phía chỉ vang lên tiếng thở dốc, bên trong xe vốn đã hẹp nháy mắt còn chật chật chội hơn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Trịnh Hồng Nghiệp tựa như trâu bò sắp nổi điên, phun khí thô từ lỗ mũi, ngay cả cánh mũi cũng đều phập phồng lên xuống.
“Thoáng phản kháng một chút thì rất có tình thú, nhưng quá… sẽ không tốt đâu.” Kha Vũ không nhanh không chậm nói.
“Có quỷ mới tình thú với ngươi!” Trịnh Hồng Nghiệp rống lên, ” Ngươi mau cút đi xuống!”
“Xe của ta, ngươi kêu ta lăn xuống đâu?” Kha Vũ nở nụ cười hai tiếng, còn nói: “Ngươi không phải có ý này sao? Buổi tối cầm loạn thất bát tao gì đó ngăn đón xe nam nhân, cuối cùng lấy ra nhiều loại mũ như vậy, không phải muốn tìm người là ngươi sao?”
“Ta khinh, tự ngươi ra ngoài tìm người làm thì có!” Trịnh Hồng Nghiệp bị tức đến lửa giận công tâm, cuối cùng hắn cũng hiểu được câu “thường xuyên bán” vừa rồi của đối phương là có ý gì, thao [fất (-_-///]! Người làm ăn đứng đắn như hắn lại bị vu khống như vậy!
“Không phải sao?” Kha Vũ nhíu mày, cầm cái condom giơ lên quơ quơ, “Vậy ngươi đem theo mũ nhiều như vậy làm chi? Đừng nói với ta ngươi thật sự là dùng để bán.”
“Chính là bán đó! Không được a?” Nếu không phải đồ sắc lang ngươi không muốn mua tấm che nắng, thì ta sao lại lấy hàng trong bảo khố ra chứ!
“Được, ta mua, ngươi đã nói là có thể thử mà, ta đây hiện tại muốn thử xem có cái gì bất thường không?” Kha Vũ hơp tình hợp lý mà nói.
Trịnh Hồng Nghiệp nghe xong thiếu chút nữa hộc máu, “Ngươi đừng có ngụy biện!” Không có gì bi thảm hơn nửa đêm nửa hôm ở nơi hoang dã bị nam nhân đè ra nói với ngươi muốn thử mũ!
Trái lại, Kha Vũ thực sự rất hưởng thụ không khí hiện tại, xem nam nhân dưới thân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn có loại khoái cảm trả thù. Tuy rằng hơi ác liệt một chút, nhưng nếu không phải tên này đeo bám không dứt, tâm trạng không vui của hắn cũng sẽ không nhất thời nảy lòng tham không muốn buông tha trò vui này.
Giương khóe miệng cố ý cười đến mê đắm, Kha Vũ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn chối cãi?”
“Chối cãi cái rắm! Ta nói muốn thử là thử tấm che nắng kìa” Trịnh Hồng Nghiệp một lần nữa ra sức giãy dụa, “Ngươi đi siêu thị mua mũ, chẳng lẽ cũng muốn cùng nhân viên cửa hàng thử một chút ngay tại chỗ a!”
Tay Kha Vũ cũng bắt đầu dùng sức, hai người lại đọ sức một hồi, cuối cùng vẫn là Kha Vũ chiếm thế thượng phong.
Nhưng Trịnh Hồng Nghiệp ngoài miệng cũng không lưu tình.
“Ngươi là đồ hạ lưu bại hoại, biến thái dương héo! Muốn có nam nhân xuyên vào mông sao không đi bar tìm! Hơn nửa đêm ở trên đường phố gây tai họa cho nhân gian!”
Âm thanh chửi bậy vào ban đêm đặc biệt chói tai, mắt thấy ngay cả tổ tông mười đời của hắn đều được Trịnh Hồng Nghiệp thăm hỏi ân cần, lông mày Kha Vũ nhíu lại, một phát nắm được tay hắn bẻ ngược ra sau lưng, “rắc” một tiếng, Trịnh Hồng Nghiệp cả người úp sấp vào ghế, tay ngoặt ra phía sau.
“A nha! Dừng lại dừng lại!” Xương cốt đều bị xoay trật khớp, Trịnh Hồng Nghiệp đau đến chảy cả nước mắt, vểnh mông gục trên ghế xe khóc thét.
Một chiêu này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể đánh ra, tênvương bát đản* này chắc chắn có luyện qua!
[*Vương bát đản tên thường gọi của rùa hay ba ba, lời mắng người có vợ ngoại tình. Quá chuẩn]
“Còn mắng ta nữa không?” Kha Vũ lười biếng mà cười cười, một bên lắc lắc cánh tay Trịnh Hồng Nghiệp, một bên dùng mu bàn tay cọ cọ vô cùng thân mật trên gương mặt hắn.
“Không, không mắng ——” ngươi đồ cháu con rùa! “Ngươi mau buông tay!”
“Vậy vừa rồi ngươi mắng ta cái gì?” Hạ lưu biến thái chưa tính, còn dám nguyền rủa hắn dương héo?
“Ta… quên rồi!” Trịnh Hồng Nghiệp phát huy đầy đủ bản lĩnh da mặt dày, trên người uốn éo hai cái, quay đầu nhìn người phía sau nói: “Ngươi buông ta ra trước đi, tay ta gãy tới nơi rồi.”
Sắc mặt hắn ửng đỏ, hốc mắt rưng rưng, bởi vì đau đớn cùng oán giận mà cắn môi, có điểm không phục nhưng chỉ có thể khép nép mà cầu xin tha thứ, Kha Vũ nhìn thấy bộ dáng chịu nhục thê thảm này, quả thật chỉ khiến người ta nổi lên dục vọng muốn chà đạp.
Kỳ thật ngay từ đầu hắn cũng không muốn làm gì người nam nhân này cả, chỉ vì tâm trạng không tốt muốn tìm người phát tiết, đối phương vừa vặn đụng vào họng súng, hắn cùng lắm chỉ muốn hù dọa người này mà thôi.
Những tình nhân trước kia của hắn đều là mỹ thiếu niên, diện mạo tinh xảo, trắng trẻo sạch sẽ, nếu là lúc bình thường, Trịnh Hồng Nghiệp tuyệt đối không hợp khẩu vị của hắn, nhưng hôm nay mới vừa bị người ta cho đội mũ xanh, nhớ tới thân thể trắng noãn kia dâm loạn vặn vẹo trên người kẻ khác, hắn phát hiện mình cũng không chán ghét nam nhân cường tráng có làn da màu đồng trước mắt.
Lại nhìn gương mặt, kỳ thật bộ dạng cũng không kém, tuy rằng tuổi hình như hơi lớn một chút, nhưng chưa đến mức có nếp nhăn trên mặt.
Nghĩ đến đây, Kha Vũ đưa tay theo bả vai Trịnh Hồng Nghiệp chậm rãi trượt xuống dưới, bàn tay sờ đến chỗ nào, cho dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm giác được cơ thể nam nhân căng cứng, tràn ngập sức sống.
Trong nháy mắt, hắn tiến thêm một bước thăm dò dục vọng đối với thân thể cường tráng của nam nhân này.
Trịnh Hồng Nghiệp bị ánh mắt dạt dào hứng thú của Kha Vũ hù dọa, gấp đến độ mồm miệng không rõ, lắp bắp nửa ngày mới thốt ra một câu, “Đại… đại ca —— là ta sai rồi a!”
Bạn đang
âNga?â Kha VÅ© vui vẻ, ÄÆ°a tay từ trên lÆ°ng hắn Äi xuá»ng phÃa trÆ°á»c thÄm dò, sau khi Äụng Äến bá» vá» trá»ng yếu của nam nhân, cÆ°á»i tà hai tiếng: âÄáng tiếc, ta rất cá» chấp, hÆ¡n nữa sẽ khiến cho ngÆ°Æ¡i thá»±c tủy biết vá» [nếm qua nhá» mãi]â
Trá»nh Há»ng Nghiá»p muá»n nói ngÆ°Æ¡i thá»i lắm!
Nói tháºt, lÆ°u manh hắn không sợ, bá»i vì hắn cÅ©ng từng gặp qua, nhÆ°ng lÆ°u manh lại còn biến thái thì không thá» chá»ng Äỡ Äược, Äã thế tên lÆ°u manh biến thái nà y còn biết võ! Trừ bá» xui xẻo ra, hắn không cách nà o hình dung tình huá»ng hiá»n tại của mình.
Lúc Trá»nh Há»ng Nghiá»p Äang oán thầm Kha VÅ©, ngÆ°á»i phÃa sau Äã má» ra má»t cái condom cầm á» trong tay nhìn xem lá»n nhá».
âMÅ© nà y quá nhá».â NhÃu nhÃu mà y.
Kháo! NhÆ° váºy mà còn chê nhá»? âCon mẹ nó, cái của ngÆ°Æ¡i có còn là của ngÆ°á»i không váºy?â[=))] Trá»nh Há»ng Nghiá»p ngÆ°ng khóc, quay Äầu lại trừng mắt nghiến rÄng nghiến lợi vá»i ngÆ°á»i á» phÃa sau, trừ bá» phẫn ná», còn pha lẫn má»t chút ââ ghen tá». [Clover: tình huá»ng thế nà y mà bạn còn á» Äó ghen tá» =))]
Kha VÅ© Äem condom kẹp á» hai ngón tay quÆ¡ quÆ¡, cÆ°á»i Äến gợi cảm lại vừa háo sắc: âTa sẽ xem nhÆ° Äây là lá»i khen của ngÆ°Æ¡i.â
Lần Äầu nhìn thấy ngÆ°á»i vô liêm sÄ© nhÆ° váºy, Trá»nh Há»ng Nghiá»p hôm nay Äã Äược má» mang kiến thức, biết cái gì gá»i là mặt ngÆ°á»i dạ thú, rõ rà ng là cưỡng gian lại có thá» biến thà nh nhÆ° Äang dụ dá». Hắn hÃt má»t hÆ¡i tháºt sâu ââ lại hÃt má»t hÆ¡i, xác Äá»nh vẻ mặt của mình chẳng còn Äáng sợ, âm thanh cÅ©ng không run rẩy, nặn ra má»t nụ cÆ°á»i sượng ngắc.
âChúng ta thÆ°Æ¡ng lượng má»t chút, Äá»i cách khác có Äược không?â
Kha VÅ© khẽ nhÃu mi. Lại muá»n diá»
n trò gì Äây?
âNgÆ°Æ¡i tháºt sá»± muá»n thá» mÅ© Äúng không, ngÆ°Æ¡i Äá»i và o rá»i ta lấy tay giúp ngÆ°Æ¡i, Äược không?â
Tháºt sá»± là ngoà i dá»± tÃnh, Kha VÅ© ôm tâm tình vui Äùa cho Äến lúc nà y, không nghÄ© tá»i lại chá» Äược kết quả nhÆ° váºy. Hắn tÆ°á»ng rằng nam nhân nà y cứng Äầu lắm chứââ
âNgÆ°Æ¡i thá»±c sá»± muá»n sao?â Hắn có chút buá»n cÆ°á»i há»i.
âChÃnh là váºy Äó⦠â Trá»nh Há»ng Nghiá»p cá» gắng là m ra bá» dáng thoải mái, âNhÆ°ng mà ngÆ°Æ¡i không thá»â¦â Nhìn thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng lá» ra ánh mắt nghiá»n ngẫm, hắn kiên trì bá»i thêm má»t câu: âKhông thá» Äi và o!â
Kha VÅ© rá»t cục nhá»n không Äược báºt cÆ°á»i, không khà giÆ°Æ¡ng cung bạt kiếm tá»±a há» láºp tức giảm bá»t không Ãt, hắn thoáng buông lá»ng Trá»nh Há»ng Nghiá»p ra, bất tri bất giác Äem thủ Äoạn tán tá»nh mà thÆ°á»ng ngà y hay xà i ra, hạ giá»ng há»i: âNgÆ°Æ¡i tháºt sá»± nguyá»n ý?â
âTa nguyá»n ý ââ nguyá»n ý cái Äầu của ngÆ°Æ¡i!â Trá»nh Há»ng Nghiá»p nhấc cẳng chân, Äạp mạnh và o giữa hai chân Kha VÅ©. Bá»i vì hắn Äang nằm úp sấp, cho nên chá» có thá» Äạp ra sau.
Bất quá Kha VÅ© phản ứng nhanh hÆ¡n, nhanh nhÆ° chá»p Äỡ lấy Äòn công kÃch của hắn.
Trá»nh Há»ng Nghiá»p thừa dá»p nà y dùng cả hai tay hai chân mà bò lên phÃa trÆ°á»c, bay nhanh má» cá»a xe chui ra bên ngoà i.
Kha VÅ© hoà n toà n không lo lắng nhiá»u, ÄÆ°a tay Äã bắt Äược quần của hắn, giá»ng nhÆ° phÃa sau có cá»p Äuá»i tá»i, Trá»nh Há»ng Nghiá»p có chết cÅ©ng không chá»u thá»a hiá»p, Kha VÅ© cÅ©ng không chá»u buông tay, giằng co và i giây, cuá»i cùng tay Kha VÅ© mãnh liá»t dùng lá»±c má»t chút ââ ngÆ°á»i thì không bắt Äược trá» vá», nhÆ°ng quần của Trá»nh Há»ng Nghiá»p thì Äã bá» kéo xuá»ng.
Trá»nh Há»ng Nghiá»p mặc má»t chiếc quần tứ giác in bông tầm thÆ°á»ng, Äã bá» giáºt xuá»ng hÆ¡n phân ná»a, ná»a cái mông trắng lá» ra dÆ°á»i ánh Äèn u ám, Kha VÅ© nhìn Äến ngây ngẩn cả ngÆ°á»i.
Äúng lúc nà y, Trá»nh Há»ng Nghiá»p Äá»t nhiên xoay ngÆ°á»i, nhấc chân Äạp má»t cÆ°á»c và o bụng dÆ°á»i của hắn, Kha VÅ© không ngá» hắn lại xuất ra chiêu nà y, trong óc chá» còn lại hình ảnh cái mông trÄng trắng, sau má»t tiếng kêu Äau Äá»n, má» hôi lạnh chảy Äầy Äầu, thân hình chá»p mắt xém ngã xuá»ng Äất.
Trá»nh Há»ng Nghiá»p sá» dụng chiêu kim thiá»n thoát xác cá»ng thêm há»i mã thÆ°Æ¡ng, rá»t cục cÅ©ng chui Äược ra ngoà i xe tìm Äược ÄÆ°á»ng sá»ng trong chá» chết, cÅ©ng chẳng quan tâm quần tứ giác, bá» chạy nhÆ° bá» Äá»t lá»a sau mông. [há»i mã thÆ°Æ¡ng: quay Äầu lại bất ngá» Äâm ngá»n thÆ°Æ¡ng và o kẻ Äá»ch]
Không còn cách nà o khác, gặp phải biến thái, không trá»n thì khà tiết tuá»i già khó giữ Äược a!
Chá» Kha VÅ© chá»ng cá»a gian nan xuá»ng xe, cả khuôn mặt bá»i vì Äau Äá»n cùng phẫn ná» mà có chút vặn vẹo, nhìn bóng lÆ°ng phÃa xa xa của cái kẻ má»t tay kéo quần tứ giác, má»t tay che mông chạy nhÆ° Äiên, hắn dùng lá»±c niết mạnh cái quần trên tay.
Hảo tiá»u tá» ââ tháºm chà ngay cả quần cÅ©ng không cần, mông trần cÅ©ng muá»n chạy.
Mãi Äến khi Trá»nh Há»ng Nghiá»p chạy trá»n không thấy bóng dáng, Kha VÅ© tháºt dà i thá» ra, chá»u Äá»±ng từng tráºn Äau Äá»n giữa hai chân, hắn cắn rÄng thá»: âÄừng Äá» ta gặp lại ngÆ°Æ¡i ââ bằng không gặp má»t lần, ta thao má»t lần!â