Sáng hôm sau, Giao Uyên sau khi tỉnh giấc, cơn đau đầu đương như đã biến mất, cơ thể cũng đỡ đi rất nhiều.
Nhưng trên giường lớn lại có hơi thở nam nhân, cô quay đầu đoán chừng…
“Biết ngay mà, tên mặt lạnh này nói ra không ai tin anh ta lại là một tên biếи ŧɦái!”
“Có giường không nằm cứ thích nằm giường người ta…đồi truỵ!”
Cô nhanh chóng bật dậy, cảm giác nặng nặng trên bụng, đưa tay sờ lấy thì một sức lớn kéo nửa thân của cô xuống, mặt đối mặt người đàn ông không vội cất tiếng, anh ta ôm chặt lấy cơ thể cô, đưa mặt xuống cổ mà tham lam hít lấy mùi hương thơm dìu dịu của cô.
- Cao Lãnh Khang, anh đừng…có mà giở trò…!
- Tiểu Giao, ngủ thêm chút nữa.
- Không…mau buông tôi ra. Anh không định đi làm sao hả?
- Hôm nay ngày nghỉ.
“Hôm nay thứ 3 mà??? Nghỉ cái đếch gì?”
Giao Uyên cau mày, cô đưa tay lên đẩy mạnh người đàn ông ra nhưng sức lực của cô không xi nhê gì với anh, thậm chí là một chút nhúc nhích cũng không có.
Nhưng cô nhất định không bỏ cuộc, vẫn dùng lực đẩy người đàn ông này ra
- Này, sếp lớn như anh cũng rảnh quá rồi đấy. Bỏ tôi ra ngay.
- Ngủ.
Cao Lãnh Khang vẫn vùi đầu vào chiếc cổ thơm tho kia, mắt không mở, tay càng ôm chặt hơn vòng eo con kiến của cô mà tiếp tục giấc ngủ.
- Anh bị điên hả? Như thế này bảo tôi ngủ kiểu gì chứ hả? Chết tiệt! Anh…ôm chặt như vậy làm gì hả!
- Em từ khi nào nói mấy lời như vậy? Hửm?
Cao Lãnh Khang ngẩng đầu nhìn cô, nói xong liền hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Giao Uyên hoảng hốt, cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông ngang nhiên này.
- Anh!! Cao….
- Vừa phạt em, sau này không được nói vậy.
Giao Uyên mím môi, hơi thở cứng lại, một hơi hít vào đều sâu ngút. Người đàn ông kia lại về nguyên vị trí, anh khẽ trầm giọng nói
- Ôm chặt không mèo con chạy mất.
“Ý gì đây? Ai là mèo của anh?”
Cô mặc kệ lời nói của ai kia, xoay người liền đạp một phát khiến ai kia bị lăn ngã ngay xuống nền nhà.
- Tiểu Giao.
Cao Lãnh Khang chống tay ngồi dậy, trầm giọng gọi tên cô, gương mặt không chút biểu cảm tối đi vài phần nhìn cô gái ngồi trên giường.
Cô ngược lại không cảm thấy sợ mà còn thấy buồn cười, dáng vẻ này của anh ta thật hiếm thấy, cô ho vài tiếng bước xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, trước khi đi hẳn còn nói thêm một câu
- Tôi cái đó, chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.
Câu nói đó khiến mặt anh càng đen đi, chậm rãi đứng dậy, nhắm mắt lại một chút liền quay về trạng thái như thường lệ, lạnh lùng vô cảm.
Chưa bao giờ Cao Lãnh Khang, người đứng đầu thế giới ngầm lại bị mắc phải chuyện ngớ ngẩn mà bị cho là mất mặt như vậy, nói con người này bị một nữ nhân giơ chân đá xuống giường thì đưa vàng người ta cũng chưa chắc đã tin.
Đã vệ sinh cá nhân xong Giao Uyên mở cửa bước ra ngoài. Theo dự đoán của cô thì người đàn ông kia chắc hẳn đã rời khỏi. Quả nhiên là vậy, anh ta đã đi rồi. Cô chậm rãi đi đến chiếc tủ, từ từ thay quần áo ngủ ra rồi rời khỏi phòng.
- Alo, tiểu Kì, có chuyện gì hả?
Vừa bước ra khỏi phòng cô liền nhận được điện thoại của Hứa Nhã Kì, tiếp lời cô, Hứa Nhã Kì giọng vội vã nói
- Uyên Uyên, cậu đã biết chuyện gì chưa?
- Sao thế? Giọng cậu gấp gáp vậy?
- Lâm Hàn và tiểu Băng cãi nhau xong cậu ấy bỏ đi, giờ không biết ở đâu cả.
- Cái gì? Vừa mới hôm qua còn uống cùng nhau, sao có thể như vậy chứ?
Giao Uyên nhíu mày, giọng nói vẫn bình tĩnh nghờ vực hỏi
- Tớ không biết nữa, hôm qua tớ nghe thoáng a Đằng nói thôi, bây giờ tớ đang gần đến biệt thự của Cao tổng, cậu mau chuẩn bị đi tìm cậu ấy với tớ.
- Hai người đó quen nhau sao?
- Quen, thân giống như anh Trạch ấy.
- Sao tớ không biết? Mà thôi kệ đi, tớ đợi cậu đến, chúng ta tìm tiểu Băng rồi nói sau.
- Được, tớ đến ngay.
Tắt điện thoại, tâm trạng cô khó chịu nhanh chân đi xuống cầu thang, trầm mặc suy nghĩ.
“Tên Lâm Hàn này chẳng lẽ lại ngựa quen đường cũ? Đừng nói hắn lại lăng nhăng rồi bị tiểu Băng phá hiện chứ? Sự thay đổi cuae anh ấy chẳng lẽ chỉ để che mắt mìn với tiểu Kì? Lâm Hàn, anh tốt nhất đừng để tôi biết được anh làm điều gì sai trái với tiểu Băng!”
- Chuyện gì?
Cao Lãnh Khang ngồi trên sofa, như thường lệ mặt anh ta chẳng có chút biểu cảm nào được dán lên, thấy Giao Uyên biểu cảm không đúng liền lên tiếng hỏi. Cô đi đến chầm chậm ngồi chiếc ghế bên trái rồi mới trả lời
- Tôi không sao, tí nữa tôi có chuyện gấp phải đi.
- Với Hứa Nhã Kì?
- Sao anh biết?
Giao Uyên nhìn anh tỏ vẻ bất ngờ, Cao Lãnh Khang chỉ nhàn nhạt đáp lại, sắc thái vẫn một mực lạnh lùng
- Chuyện thường.
- Vậy…là được hay không?
- Tuỳ em. Sau 12 ngày, chúng ta đi Ý.
- Chúng ta? Tôi và anh?
- Ừm.
Nhìn cô hỏi như vậy gương mặt có chút động, ấn đường khẽ cau mà lên tiếng. Thấy vậy Giao Uyên sau một lúc mới nói
- Được, tôi sẽ chuẩn bị.
Vừa dứt lời, đột nhiên cửa lớn biệt thự bị mở tung, một cô gái tùe bên ngoài chạy vào trong
- Uyên U….Cao, Cao tổng, chào anh.
Hứa Nhã Kì chạy vào liền cất tiếng, nhưng nhìn thấy Cao Lãnh Khang ngồi ngay giữa gian phòng khách trước mặt thì ngập ngừng chào hỏi.
Giao Uyên không mấy quan tâm liền đứng dậy kéo Hứa Nhã Kì rời khỏi.
- Cậu đến rồi sao? Chúng ta đi.
Nhìn cô khẩn trương như vậy Cao Lãnh Khang có một chút thắc mắc, anh đứng dậy rời đi khỏi phòng khách.
Trên xe của Hứa Nhã Kì, Giao Uyên lấy điện thoại ra, cô chợt nhớ hôm đó có lấy số điện thoại của Triệu Băng Băng, nghĩ thế cô lập tức gọi điện
Tút tút tút
Sạ tiếng tút kéo dài là một giọng nói máy móc, Triệu Băng Băng không nghe máy, cô lại càng lo lắng hơn, đơn nhiên bên cạnh, Hứa Nhã Kì cũng không khác gì cô vội lên tiếng
- Sao cậu ấy lại không nghe máy?
- Tớ, tiểu Băng rất lạ, ngay hôm đó tớ đã thấy biểu hiện của cậu ấy có gì không đúng, cứ tưởng nhầm lẫn…
Giao Uyên nhìn vào chiếc điện thoại, bàn tay nắm chặt lại, giọng nói cũng dần nhỏ đi. Hứa Nhã Kì lo lắng lái xe, nhìn cô một chút rồi lại đưa mắt nhìn phía trước, đột nhiên cô bật to giọng hô lên
- Kia…kia tiểu Băng, cậu ấy đang đứng ở kia!
Chiếc xe máu chóng dừng lại bên lề đường, Giao Uyên và Hứa Nhã Kì vội vàng đi xuống, bọn họ chạy đến chỗ cô gái mái tóc nâu đứng ngay phía trước
- Tiểu Băng!
- Uyên Uyên, Tiểu Kì?
Triệu Băng Băng quay lại nhìn phía tiếng nói phát ra, cô thấy hai cô gái quen mặt đang tiến về phía mình thì nhỏ tiếng gọi, trên tay còn cầm theo một nhành hoa đã héo
Trong một tiệm trà gần đó, ba người con gái ngồi chung trước một chiếc bàn.
- Tiểu Băng, chuyện của cậu với Lâm Hàn, tại sao lại không nói cho bọn tớ?
Giao Uyên nhẹ cất tiếng, cô nhỏ giọng gương mặt vẫn điềm tĩnh hỏi. Triệu Băng Băng ánh mắt phức tạp nhìn hai cô gái đang ngồi phía trước.
Định nói gì đó nhưng đột nhiên có một giọng nam nhân nhân truyền đến cắt ngang lời nói của cô. Ba người con gái vì âm thanh quen thuộc mà đưa mắt nhìn.