Charles tia ngang đôi mắt của mình qua những bụi rậm không rõ định vị phía sau.
Trời đã gần tối
Anh ta vô tình cảm nhận được mùi nguy hiểm, quay đầu lại thì thấy hai cây giáo đang thẳng hướng lao về phía mình. Charles nhanh chóng lách người để tránh hai chiếc vũ khí nguy hiểm đó. Một tay đỡ lấy một cây giáo anh ta nở nụ cười gian
Trước mắt anh ta bước ra là hai tên dáng người cao gầy, nhìn cách ăn mặc và trang trí trên gương của bọn chúng thì anh ta lập tức khẳng định đây chính là thổ dân mà Cao Lãnh Khang nói.
“Ha…, bọn chúng đúng là hung hăng như mình nghĩ, tiếc thật các người không phải đối thủ của bổn thiếu gia!”
Charles vừa nghĩ xong đôi chân lập tức di chuyển trong chớp mắt, cả hai tên kia đều bị xuyên ngay giữa cổ họng một mũi, nhanh chóng bọn chúng đã bị anh ta gϊếŧ chết.
“Là các người ra tay trước đấy nhé, đây chỉ là…phòng thủ, ha…”
Charles nhếch môi, anh ta đưa tay lên quẹt một lớp máu nhỏ dính trên gương mặt tuấn tú rồi nhẹ nhàng liếm nó.
Anh ta cũng không khác gì Lâm Văn Trạch, năng lực lệch một chút nhưng so về thủ đoạn thì anh ta ngang tàng hơn tên kia rất nhiều.
“Một nơi hoang vu như vậy lại có hai người thổ dân ở đây, là từ một bộ tộc tách ra, bọn chúng là bị đưa tới đây? Hòn đảo này trông có vẻ nhiều mối nguy hiểm bọn chúng ở đây chắc hẳn không tầm thường, mình nên cẩn thận hơn!”
Charles kiểm tra hai cái xác vừa bị anh gϊếŧ chết, nhìn thân thể bọn chúng vô cùng săn chắc, anh ta không còn dáng vẻ dương dương tự đắc nữa, nhanh chóng thu về dáng vẻ phòng bị như ban đầu, nhặt hai cây giáo sẵn để làm vụ khí kèm theo.
Chưa kịp cầm cây giáo thứ hai thì thổ dân lại xuất hiện. Lần này nhiều hơn, đằng trước cả đằng sau anh ta đều có những tên thổ dân không gầy thì béo không cao thì thấp, nhưng nhìn dáng vẻ chúng không giống hai tên lúc nãy,…trông có vẻ lever cao hơn.
“Bà nó, đâu ra nhiều vậy? Chết tiệt! Bị theo dõi rồi!”
————
Tại California thuộc phía bắc của đất nước Hoa Kỳ.
Một người phụ nữ ngồi trên chiếc bàn lớn trong một căn phòng vô cùng xa hoa và tráng lệ, xung quanh rất nhiều những người đàn ông cao to mặc đồ màu đen.
Gương mặt cô ta thanh tao có đôi chút uỷ mị nhìn vào chiếc điện thoại được đặt ngay ngắn trên bàn.
~~~~~~
Tại Canberra của Australia
Rầm!
Tiếng cửa phòng bị đạp mạnh, những người đàn ông bên trong không khỏi hốt hoảng khi nhìn thấy một cô gái đi vào. Chỉ riêng một người vẫn cầm chiếc điện thoại trên tay vẫn ngồi bình thản.
Dương Thanh Hà hung hăng đạp cánh cửa gương mặt bực tức đến phát hoả.
- Anh hai! Sao anh có thể bình thản ngồi như vậy chứ!!! Cao Lãnh Khang anh ấy bị làm sao anh còn không biết hả?!?!?
Cô ta như phát điên hét lớn vào mặt của người đàn ông. Dương Tử Đằng nhướng mày nhìn người con gái kia
- Bớt cái tính nóng nảy đi. Anh tự biết phải làm gì.
Người đàn ông không nhìn lấy ngưới con gái kia một lần, anh ta bình thản nói. Dương Thanh Hà hơi bất ngờ, cô ta càng tức hơn.
“ Anh hai bị cái quỷ gì vậy? Dám lơ mình, còn nói như vậy nữa, chết tiệt!”
- Anh hai!!
- Em phát hoả cái gì? Em biết được anh tìm hay không tìm sao?
Người đàn ông càng lớn tiếng hơn ban đầu. Người con gái kia bực tức, cô ta nắm chặt bàn tay, mím môi nhìn thẳng ánh mắt của người đối diện không nói thêm một lời nào.
Dương Tử Đằng day day thái dương, anh ta nhắm mắt ngả người dựa vào chiếc ghế salon
- Anh hơi mệt, em đừng bướng bỉnh nữa, mau trở về đi.
Dương Thanh Hà không trả lời người đàn ông kia. Cô ta quay lại chửi đám thuộc hạ đang đứng nghệch mặt đằng sau
- Hừ! Đã gần hết một ngày còn chưa tìm ra các người rốt cuộc làm ăn thế nào vậy hả, nuôi các người đúng là tốn cơm tốn gạo!
- Tôi cho các người thêm 5 giờ nữa, nếu không tìm ra thì các người mau xuống gặp diêm vương đi! Một lũ phế vật!/!/!/!/
- Rõ thưa tiểu thư!
Những người thuộc hạ đồng thanh lên tiếng, sau cùng họ rời đi sợ rằng người kia lại lớn tiếng chửi. Dương Tử Đằng bất lực với cô em gái của mình.
Dương Thanh Hà định nói với Dương Tử Đằng thì tiếng điện thoại reo lên cắt ngang ý định của cô.
“Ai gọi vậy?”
Cô ta bực tức cầm chiếc điện thoại lên
- Hi, Emma!
( Chào, Emma)
- Louisa? You, why you are calling me?
( Louisa? Cô, sao cô lại gọi cho tôi? )
- I know where he is. The person you are looking for right now.
( Tôi biết cậu ấy ở đâu, người mà cô đang tìm ngay lúc này. )
Dương Thanh Hà vô cùng khó chịu, cô ta nheo mắt nhìn vào khoảng không trong căn phòng cất giọng đanh thép hỏi
- How do you now?
( Làm sao cô biết? )
- Because….before he disappeared, he called me.
( Bởi vì…trước khi mất tích, cậu ấy đã gọi cho tôi )
Đầu dây bên kia từ đầu đến cuối giọng nói vẫn bình tĩnh, người đó dường như không quan tâm đến thái độ tức giận của đối phương.
- ….
Chiếc điện thoại bị người con gái giận giữ nắm chặt.
- Hừ! Cao Lãnh Khang! Anh ấy lại gọi cho cô ta đầu tiên…Anh ấy xem mình là cái gì chứ!!!
————
Cao Lãnh Khang và Kiera quay trở lại hang động, trên tay là một bọc lá đựng nước. Hai người cũng không mất nhiều thời gian để tạo thứ đựng được nước.
- Jordan, kia là…thổ dân?!?!?
Kiera nhìn về phía trước, cô kinh ngạc cất tiếng
- Mau! Charles cậu ta bị bao vây!
Hai người mau chóng đi đến phía sau đám thổ dân đang đứng vây quanh Charles.
Bọn chúng dường như biết được nhanh tay cầm giáo phóng đến hướng hai người. Bọn họ nhenh nhẹn né được những chiếc giáo nhọn.
Kiera tiến về phía trước, cô lao đến nhấc chân lên tung một cước đã đánh ngã hai tên cao lớn.
Charles được sự giúp đỡ một phần anh ta cũng mau chóng đánh bại những tên khác, hai người vờn một lúc với bọn chúng mới đánh bại được hết những tên thổ dân này.
Trong khi hai con người kia bận rộn với những tên thổ dân hung hăng thì anh lại bình thản đứng nhìn.
Cao Lãnh Khang gương mặt đăm chiêu không rõ biểu cảm, anh từ đầu đến cuối đứng im quan sát cách đánh của địch.
- Bọn chúng, đối phó có vẻ mất thời gian hơn những tên tôi từng đánh. Là do tôi già hay bọn chúng là mạnh hơn…?
Kiera đổ vài giọt mồ hôi nhìn đám người đang nằm lăn lóc trên mặt đất ẩm ướt.
- Cả hai.
Đứng im một hồi anh cất tiếng trả lời câu hỏi của Kiera.
Đúng lúc Tú Ảnh chạy ra khỏi hang, cô nhìn xung quanh nhíu mày hỏi
- Cậu chủ, tôi và tiểu thư nghe thấy tiếng động, cô ấy bảo tôi ra kiểm tra.
- Ừm, cái này cho cô ấy.
Cao Lãnh Khang giơ tay đưa bọc lá cuốn chặt nhau đựng khá nhiều nước cho Tú Ảnh. Cô cũng mau chóng đi đến để lấy cái bọc lá đó.
Chưa kịp lấy thì những tên thổ dân khác lại xuất hiện chúng lần này lại nhiều hơn lần trước nhìn qua cũng tầm hơn bốn mấy người.
Chưa hết bất ngờ, tự nhiên mặt đất bắt đầu rung nhẹ rồi dần dần trở nên dữ dội.
“L…Là động đất?!?!?”