Sau khi trải qua ‘suy xét cẩn thận’ và ‘chân thành tìm hiểu’, cuối cùng trong lòng Tiểu Trình tổng cũng nảy sinh hy vọng. Cô cảm thấy Quý Triều Chu có thích mình chút xíu.
Nghĩ đến suy luận này, Trình Lưu tràn đầy tinh thần làm việc cả buổi chiều. Cô hoàn thành công việc bằng tốc độ nhanh nhất. Nhưng hôm nay có rất nhiều báo cáo gửi đến, tới lúc cô hoàn thành thì trời đã tối.
“Tiền bối.” Hạ Bách gọi Trình Lưu đang vội vã muốn tan sở.
“Có báo cáo mới sao?” Trình Lưu hỏi ngược lại.
Hạ Bách lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi mang tới hai chai rượu đỏ để mừng chị mua nhà mới.”
“Cảm ơn nhé.” Đầu óc của Trình Lưu đã bay về nhà từ sớm, cô không quan tâm việc Hạ Bách đã đề cập đến vấn đề này vài lần, “Mừng tân gia sau nhé, nhà mới của tôi đang sửa, bên trong lộn xộn lắm.”
Thấy Hạ Bách còn muốn nói nữa, Trình Lưu phất tay: “Tôi về đây, ngày mai gặp lại.”
Cô bước nhanh vào thang máy, xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi lái xe trở về.
Nhiệt độ hôm nay cao một cách khác thường. Cửa sổ xe mở toang, gió đêm thổi qua mang theo hơi nóng, như thể mùa hè chợt ùa về. Trình Lưu đóng cửa kính xe, bật điều hòa, đợi xe phía trước nổ máy.
Không biết hôm nay anh ấy có đi Nhiễm Sơn không.
Trình Lưu đang lái xe với đủ loại suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nhưng cái cách mà Quý Triều Chu cười với cô vào buổi sáng vẫn ở trong tâm trí.
Chàng thanh niên luôn như tuyết lạnh thông xanh, lúc đó còn chưa tỉnh ngủ, cặp mắt lưu ly hổ phách vô hồn, bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh đang lười biếng dựa vào tường. Bởi vì hơi nóng trong phòng dâng lên, toàn thân nóng ẩm tôn lên tóc đen môi đỏ. Khi nhìn thấy cô, người ấy đột nhiên hé môi cười, ngay cả đuôi mắt chân mày cũng nhuốm màu dịu dàng, cảm giác mờ ám tột độ.
Trình Lưu đã tận mắt nhìn thấy thì sao có thể quên được.
Về đến biệt thự, Trình Lưu nghiêng đầu nhìn thấy ánh đèn của biệt thự số 5 bật sáng qua khe cửa, nhịp tim đột nhiên đập nhanh vài nhịp, cô rẽ sang biệt thự số 6. Trình Lưu đỗ xe trong gara nhà mình, vừa mở cửa ra thì hơi nóng từ bên ngoài ập đến.
Tiểu Trình tổng kéo cổ áo len trên người: Có lẽ ông trời cũng đang nóng lòng như mình.
Đỗ xe xong, cô đi sang cổng nhà số 5, mở khóa cửa bằng dấu vân tay rồi ra vẻ điềm tĩnh bước vào.
Hôm nay trong phòng khách không có mùi nước hoa mới, thay vào đó là mùi gỗ đàn hương xa cách của Di Độ Nhiễm Sơn, nhưng mùi có vẻ nồng hơn trước, mùi hương này như được… xịt ra có chủ đích.
Trình Lưu vẫn bình tĩnh, ánh mắt đảo qua phòng khách: Anh ấy không ở đó sao? Nhưng đèn vẫn sáng mà.
Không thấy Quý Triều Chu, cô có chút thất vọng, xách balo đi vào phòng dành cho khách. Nhưng vừa đến trước cửa, cửa phòng ngủ ở đối diện hành lang lại mở ra. Một bóng người cao gầy đứng ở cửa, là Quý Triều Chu chứ còn ai.
Có lẽ nhờ thời tiết nên gương mặt anh bớt xanh xao và rạng rỡ hơn.
“Tôi về rồi.” Trình Lưu quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng đến lạ thường, ý cười trong mắt gần như tràn ra ngoài.
“Ừm.” Quý Triều Chu đáp lại, hạ mắt xuống để tránh ánh mắt của Trình Lưu.
Cô ấy dường như lúc nào cũng có vẻ nhiệt tình.
Quý Triều Chu nắm tay nắm cửa, trong biệt thự vẫn bật điều hòa, nhưng chẳng hiểu sao tay cầm bằng kim loại hơi nóng, tầm mắt nhìn xuống sàn nhà, cảm thấy lối đi có chút chật hẹp. Gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
“Anh…” Trình Lưu hiếm khi lắp bắp, ban ngày còn rất thẳng thắn tự tin hỏi người khác nhưng sau khi gặp Quý Triều Chu, cô lại bắt đầu chùn bước, sợ rằng đối phương sẽ không thèm để ý đến mình nữa nếu nói toạc mọi thứ ra.
Ngẫm lại thì trước mắt cứ làm bạn của nhau cũng không tồi.
Khi Quý Triều Chu nâng đôi mắt màu hổ phách nhìn sang, Trình Lưu chột dạ sửa lời: “Tôi đi tắm.” Tạm thời làm bạn với nhau vài tiếng thì tốt hơn.
Cô rút lui vào phòng dành cho khách, đóng cửa rồi lao vào phòng tắm. Phòng dành cho khách được kết nối với một phòng tắm khác, không đi qua hành lang này.
Quý Triều Chu đứng ở cửa một lúc rồi mới từ từ định thần lại, anh cũng đi về phía phòng khách.
Anh ở trong biệt thự mấy ngày nay, cũng không cảm thấy ồn ào khi sát vách liên tục truyền đến âm thanh sửa chữa, điều đó chỉ khiến Quý Triều Châu nhớ tới chủ nhân của căn biệt thự bên cạnh.
Quý Triều Chu đang ngồi trên sô pha, trên tay cầm một cuốn sách, nhưng ánh mắt lại có chút mất tập trung, vô thức nhìn chiếc ghế sô pha trống bên cạnh.
Cô thích ngồi ở đó, ngoài việc sử dụng máy tính, cô thường lấy điện thoại ra.
Anh có thể dễ dàng biết được cô đang làm việc hay không. Trong lúc làm việc, trên mặt Trình Lưu sẽ không thể hiện cảm xúc, con ngươi đen vẫn luôn hăng hái lộ ra vẻ bình tĩnh lạnh lùng, người khác không nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì.
Hầu hết thời gian, cô đều cầm điện thoại trong trạng thái này. Thỉnh thoảng, Trình Lưu cầm máy với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu vấn đề rất nan giải. Quý Triều Chu không nhìn thấy nội dung trên điện thoại của Trình Lưu, nhưng theo bản năng anh chắc chắn rằng lúc đó cô không giải quyết công việc. (Lynn: Đang nghiên cứu làm sao để tán được anh đó)
“Tôi tắm xong rồi.” Trình Lưu đi ra với mái tóc ướt, cầm theo điện thoại, chủ động báo cáo hành tung từng bước của mình.
Tiểu Trình tổng chỉ đang tập dượt trước cuộc sống hôn nhân như các đối tác làm ăn.
Cô vừa ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn, Quý Triều Chu đã thấy rạo rực, sự cô đơn lạnh lẽo không tự chủ được chợt biến mất.
“Tôi muốn trở lại ăn tối với anh nhưng hôm nay ở công ty nhiều việc quá.” Trình Lưu một tay lau mái tóc ướt, cô không nhận ra rằng lời nói của mình là quá thân mật đối với một người hàng xóm, “Ngày mai anh có muốn ăn tối cùng nhau không? Anh rảnh không?”
Tầm mắt Quý Triều Chu dừng trên mái tóc bù xù của cô. Anh muốn từ chối, nhưng ánh mắt lại di chuyển xuống, vô tình bắt gặp ánh mắt của Trình Lưu, anh mím môi coi như đồng ý với lời mời của cô: “… Được.”
Cặp mắt cô sáng lên. Lần thứ ba hẹn đi ăn tối, mình nhất định không thể như xe bị tuột xích. Đêm nay không thức khuya, ngày mai không đi làm, chỉ chờ tới giờ hẹn!
Mình nhất định không được ngủ.
“Hôm nay tôi…” Trình Lưu vắt óc định nói mấy lời thả thính với Quý Triều Chu, kết quả cả ngôi biệt thự đột nhiên chìm vào bóng tối.
Quý Triều Chu bật đèn pin của điện thoại rồi đặt nó lên bàn, trong phòng khách chỉ có chút ánh sáng yếu ớt.
“Mất điện?” Trình Lưu đứng dậy bật đèn pin điện thoại, “Để tôi đi xem thử.”
Quý Triều Chu lặng lẽ đi theo sau cô.
Trình Lưu vừa đi ra khỏi phòng khách còn chưa kịp đi tới sân trước, cô dừng bước khi nhìn thấy bóng tối bên ngoài: “Đèn đường cũng mất rồi, chắc là cúp điện.”
Cô quay sang nói với anh: “Chúng ta đi vào trước.”
“Tôi không nhận được thông báo.” Mặc dù Quý Triều Chu không thường xuyên mở điện thoại, nhưng hôm nay anh không nhận được tin nhắn từ Cục Điện lực thông báo cắt điện.
“Thời tiết đột ngột tăng nhiệt, đỉnh điểm có thể bị cúp điện do quá tải.” Trình Lưu một tay cầm đèn pin điện thoại, tay kia kéo cổ tay anh lại: “Chắc là sẽ có người tới sửa nó sớm thôi.”
Quý Triều Chu lùi ra sau cô và nhìn xuống cổ tay mình, nhưng cuối cùng anh không rút nó ra khỏi tay cô, chỉ giả vờ như không nhận thấy.
Hai người lần lượt đi vào, chỉ vài bước nên không ai để ý rằng tim họ đang đập gần như đồng bộ.
* * * * * *
“Vẫn đang sửa chữa.” Trình Lưu ngồi trên ghế sofa đơn kiểm tra điện thoại, ôm mặt thở dài.
Hai chiếc điện thoại bật đèn pin được đặt trên bàn cà phê, trong phòng khách vẫn có ánh sáng nhưng hơi lạnh trong biệt thự đã tan hết, hơi nóng từ bên ngoài bắt đầu len lỏi vào.
Trình Lưu cảm thấy nóng đến nỗi mái tóc ướt của mình đã khô. Ngược lại, Quý Triều Chu bên cạnh dường như không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ, thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi.
“… Sân sau mát hơn.” Quý Triều Chu mượn ánh sáng nhìn Trình Lưu, cô có vẻ sợ nóng.
Quả nhiên Trình Lưu lập tức bật dậy: “Vậy chúng ta ra sân sau ngồi một lát.”
Hai người cầm điện thoại di động đi ra sân sau, vừa đi ra ngoài, gió thổi vi vu mát rượi.
Cô dứt khoát ngồi bên hồ bơi, bỏ chân xuống, quay lại vẫy gọi anh: “Ở đây mát lắm.”
Quý Triều Chu hơi dừng bước, sau đó đi đến bên cô và ngồi xuống, để cho nước hồ bơi ngập đến mắt cá chân mình. Lớp nước trên cùng của bể bơi vẫn còn hơi nóng, nhưng bên dưới chỉ có sự mát mẻ.
Trình Lưu chụm hai tay về phía sau, nhìn lên bầu trời đêm: “Đêm nay có rất nhiều sao.”
Bầu trời đêm được tô điểm bởi những vì sao, vừa thơ mộng lại tươi đẹp. Quý Triều Chu ngước lên, sau đó thu hồi ánh mắt quay sang nhìn Trình Lưu bên cạnh.
Sau khi cúp điện, cô có chút khác lạ so với mọi khi.
Trình Lưu mê mẩn nhìn bầu trời đêm một lúc lâu mới thu hai tay ở phía sau về, quay đầu nhìn anh rồi cười nói: “Hồi cấp ba, tôi rất thích những lúc mất điện, khi đó tôi có thể rời khỏi lớp, nhìn lên bầu trời đêm ngắm những vì sao, tạm quên con đường phải đi.”
Quý Triều Chu giật mình, anh nhớ người dẫn chương trình từng khen ngợi Trình Lưu xuất thân từ một vùng thôn quê, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau cùng lên như diều gặp gió. Anh chưa trải qua chuyện này bao giờ, nhưng đêm nay anh chợt nhận ra điều gì đó ẩn dưới ánh sáng chói lọi của cô.
“Bầu trời đêm lúc đó cũng đẹp như bây giờ.” Nói xong, Trình Lưu đột nhiên cao hứng nghiêm túc nhìn Quý Triều Chu, “Mà này, sự khác nhau giữa các vì sao, anh có biết lý do không?”
Quý Triều Chu vừa nhìn thấy một mặt khác ẩn giấu của Trình Lưu, trong lòng bỗng thấy chua chát không thể giải thích được, anh lắc đầu, trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
Trình Lưu cười có vẻ đắc ý: “Bởi vì hiện tại tôi đã có người để thầm thương trộm nhớ.” (Lynn: mẻ nghiêm túc không quá một phút, tôi còn tưởng sẽ là lời hay ý đẹp gì cơ.)
Mình đúng là bà hoàng thả thính, chúa tể ngôn từ mà!
Quý Triều Chu: “…”
Thấy Trình Lưu còn muốn nói, Quý Triều Chu nhíu mày, vô thức đưa tay che miệng, ngăn không cho cô lên tiếng.
“Hmn?” Vẻ tự mãn trong mắt Trình Lưu vẫn chưa tan, vốn dĩ cô muốn phát huy linh cảm rèn sắt khi còn nóng, nhưng kết quả lại bị crush bịt miệng.
“Cô đừng lên tiếng.” Thanh niên tuấn tú bên cạnh vô cảm nói.
Trình Lưu im lặng, cô sững sờ nhìn anh, trong con ngươi đen là sự mê mẩn không thể tả. Quý Triều Chu bị ánh mắt của cô làm cho bỏng rát, cuối cùng nhận ra hành vi thái quá của mình, anh nhanh chóng rút tay về, nhưng không thể nhìn đi chỗ khác.
Lòng bàn tay vừa đặt xuống thật nóng, như thể cái chạm mềm mại kia vẫn còn đó. Quý Triều Chu bất giác nhìn xuống môi Trình Lưu, môi cô hơi tái nhợt, khi nhận ra mình đang nhìn cái gì, anh lại vô thức nhìn vào mắt Trình Lưu.
Khi hai hành động này được thực hiện cùng lúc, nó giống như sự dụ dỗ.
Trình Lưu vốn đang mụ mị hết đầu óc, giờ lại bị anh nhìn như thế, không khỏi chậm rãi nhích về phía trước cố gắng tiếp cận. Quý Triều Chu bám tay vào thành bể, những chiếc gai cỏ chưa rụng đâm vào lòng bàn tay nhưng không thể xóa đi xúc cảm mềm mại trước đó.
Anh nhận thấy Trình Lưu đến gần, hàng mi dài run lên rồi rủ xuống không nhìn cô, như thể đang trốn tránh.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Quý Triều Chu có thể cảm nhận được tiếng thở của Trình Lưu, thậm chí anh còn cảm thấy mình nghe thấy nhịp tim của cô, cũng có lẽ là của chính anh.
Yết hầu của Quý Triều Chu giật giật lên xuống, nhưng anh không lùi về sau.
Chóp mũi Trình Lưu mang theo hơi lạnh chạm vào chóp mũi anh, cô còn khẽ cọ xát, Quý Triều Chu không chịu nổi, hàng mi dài hơi ngước lên nhìn Trình Lưu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô, bên trong hòa giữa ý cười nhạt và sự mê đắm.
Dưới ánh trăng, hai người ngồi bên bể bơi xanh biếc, hai bóng người dưới mặt nước cứ thế tiến lại gần, gần như thân mật gắn bó với nhau.HẾT CHƯƠNG 46
Lynn: Từ đầu truyện đến giờ các bác toàn bảo Trình Lưu hề hước, rồi giờ nữ chính nhà tôi nghiêm túc cho các bác sợ nè