Vào lúc bốn giờ chiều, Quý Triều Chu nhận được tin nhắn Wechat từ Trình Lưu. Cô hỏi anh rằng bữa tối cả hai ăn ở Cốc Vũ Quán, có được hay không.
Mình thậm chí còn chưa nhận lời đi ăn cùng cô ấy.
Quý Triều Chu gõ lên màn hình hai chữ, đầu ngón tay để lên nút gửi nhưng khi sắp nhấn nó xuống thì anh bỗng dừng lại, di chuyển về hộp thoại và xóa hai chữ trong đó.
Một lát sau anh lại gõ một từ. Nhưng cuối cùng nó cũng không được gửi đi, bởi vì có người đến nhà.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Quý Triều Chu đứng dậy và bật màn hình giám sát điện tử.
Có một cô gái trẻ tuổi đứng ở ngoài cổng, mái tóc dài gợn sóng xõa vai, trên mặt đeo kính râm, có thể lờ mờ nhìn ra khuôn mặt tinh xảo của cô ta. Cô gái trẻ tháo kính râm xuống, ngẩng đầu nở nụ cười rồi nhìn vào camera giám sát: “Anh Triều Chu, em cùng dì Vân đến đây thăm anh nè.”
Nếu Trình Lưu ở đây, cô chắc chắn sẽ nhận ra cô gái này chính là người mà bản thân từng nghĩ là đối thủ của ‘bạn trai’ — Vân Phỉ.
Khác với khuôn mặt đậm phấn son ở sân bay, hôm nay Vân Phỉ chỉ trang điểm nhẹ nhàng và đang đẩy xe cho Vân Sắt đứng trước biệt thự.
Tầm mắt của Quý Triều Chu chạm đến dì Vân ngồi trên xe lăn phía dưới, anh lập tức ấn nút mở cửa, nhanh chân đi ra ngoài: “Dì Vân.”
Vân Sắt hôm nay tinh thần không tệ, bà nhìn chàng thanh niên bước ra, cười dịu dàng rồi hỏi: “Trong vườn đã được dọn dẹp chưa?”
“Rồi ạ.” Quý Triều Chu nhận lại xe lăn từ tay Vân Phỉ, đẩy dì Vân vào bên trong.
“Anh Triều Chu ơi, tuần trước em ‘lặn’ một thời gian để ghi hình chương trình, hôm nay về đến nhà mới biết chuyện của anh.” Khuôn mặt của Vân Phỉ đầy vẻ buồn bã và áy náy, nhưng ngay sau đó cô ta lại mỉm cười, lấy ra vài túi đồ ăn từ trong thùng xe, “Thật may là anh Triều Chu không sao. Hôm nay em và dì Vân cùng đi mua đồ ăn, lát nữa sẽ nấu cơm rồi ăn tối với anh.”
Vân Sắt cũng quay sang vỗ nhẹ lên tay Quý Triều Chu: “Lần trước đã muốn dì cháu ta cùng ăn bữa cơm, hôm nay vừa vặn con lại có nhà.”
Anh không từ chối: “Dì Vân, lần sau để con qua đó, dì không cần phải mất công đến đây.”
“Dì cũng muốn đi hít khí trời. Ở nhà cả ngày buồn chán lắm.” Vân Sắt nói, nhìn hai cây giống trong sân, bà có vẻ ngạc nhiên: “Đó là loại hoa gì vậy? Sao lại trồng ở đây?”
Quý Triều Chu cụp mắt: “Bưởi xanh ạ.”
“Tác phẩm của người thiết kế vườn à?” Vân Sắt cau mày, “Tại sao không đổi thành cây bưởi to? Hai cây con này không thích hợp với chỗ này của con.”
Hai cây bưởi con chiếm diện tích bên trái sân trơ trụi, nhưng bên phải lại là một biển hoa, trông chẳng hài hòa tí nào.
Quý Triều Chu không đề cập đến Trình Lưu, chỉ nói: “Hai năm nữa là nó sẽ lớn thôi ạ.”
Vân Sắt không can thiệp vào chuyện của anh, nói xong là quên luôn. Sau đó bà được đẩy vào phòng khách, nhìn cách bài trí mới được thay đổi, bà cảm thấy rất hài lòng.
Chỉ trong vài ngày, Triều Chu đã sửa sang lại biệt thự, đẹp hơn những gì bà tưởng tượng.
Trước khi đến, Vân Sắt còn nghĩ rằng khi bước vào bà sẽ thấy một căn phòng khách và chiếc sân trống rỗng.
Vân Phỉ đi theo phía sau và mang đồ ăn vào trong bếp. Khi đi qua phòng khách, cô ta quay đầu cố ý nhìn thoáng qua những thứ trên bàn.
Anh ấy đang điều chế nước hoa à? Mùi trong phòng khách rất khác với mùi hương mà Quý Triều Chu mang theo quanh năm.
“Chúng ta đi giúp Tiểu Phỉ một tay nào.” Vân Sắt nói với Quý Triều Chu ở đằng sau.
Mặc dù trước đó bà nói với cháu trai rằng không cần phải phiền lòng vì tình cảm của Vân Phỉ. Nhưng Vân Phỉ đã được bà nhận làm con nuôi từ hồi nhỏ, dù sao hai người cũng cùng nhau trưởng thành, coi như là quan hệ anh em con chú con bác.
Quý Triều Chu xưa nay chưa từng từ chối dì Vân điều gì, tự nhiên sẽ đẩy bà vào phòng bếp.
“Anh Triều Chu, anh giúp em……” Vân Phỉ đang định đưa mớ rau cho Quý Triều Chu thì đột ngột dừng lại, “Tay của anh bị thương à?”
Dì Vân ở một bên lập tức quay đầu lại, lo lắng nhìn anh: “Bị thương?”
“Chỉ là trầy da thôi.” Quý Triều Chu thu tay phải lại, “Nó sắp lành rồi.”
“Nơi này có con là được rồi, dì Vân, người vào phòng khách với anh Triều Chu đi ạ.” Vân Phỉ lấy lại mớ rau.
Anh bước nhanh ra khỏi bếp, đi đến tủ phòng khách, mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc găng tay PVC*. Quý Triều Chu đang định đeo nó lên tay phải thì đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại di động ra, xóa từ vừa gõ trong hộp thoại rồi gõ chữ khác gửi đi.
*Găng tay PVC (hay còn gọi là găng tay Vinyl) được sản xuất và sử dụng rộng rãi trên nhiều lĩnh vực, trong phòng sạch và nhiều ứng dụng khác. Trong các loại găng tay phòng sạch thì đây là loại có giá thành rẻ nhất so với găng tay Nitrile, Latex.Do dự mãi, anh lại gửi thêm một tin nhắn, sau đó mới đeo găng tay rồi đi vào phòng bếp.
* * * * *
Ngồi trong văn phòng, Trình Lưu đang làm việc điên cuồng, cố gắng hoàn thành tất cả công việc trong tuần này, nhưng đáng tiếc một số báo cáo cấp dưới vẫn chưa hoàn thành. Đồng thời, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn điện thoại di động đặt bên cạnh bàn, chờ tin nhắn trả lời của Quý Triều Chu.
Rốt cuộc điện thoại cũng rung lên, Trình Lưu lập tức dừng công việc trong tay, vội vã cầm lấy điện thoại bấm đọc tin nhắn.
Bạn trai: [Có người đến, không đi.]
Bạn trai: [Để lần sau.]
Trái tim của Trình Lưu tan nát khi đọc dòng tin nhắn thứ nhất, nhưng đến khi nhìn thấy dòng tin nhắn thứ hai, trái tim đang vỡ làm trăm mảnh của cô bỗng chốc được vá lại.
Anh ấy nói để lần sau!
Anh ấy hẹn mình đi!!
Lần sau sẽ là ăn tối dưới ánh nến, đúng không!!!
Trình Lưu rơi vào trầm tư: Cốc Vũ Quán có thắp nến mà, mình nghĩ đâu có sai, đúng là bữa tối dưới ánh nến còn gì.
Lúc này Tiểu Trình tổng lại càng làm việc chăm chỉ gấp bội, cô muốn dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để chuẩn bị gặp bạn trai bất cứ lúc nào!
* * * * *
Trong ngôi biệt thự, ba người đang ngồi trước một bàn đầy các món ăn.
“Anh Triều Chu, anh ăn thử đi.” Vân Phỉ cười nói, “Cuối năm ngoái, em đã đi quay một chương trình và học được rất nhiều món ăn.”
Nói xong, cô ta lại gắp thức ăn cho Vân Sắt: “Dì Vân, người cũng nếm thử đi ạ.”
Vân Sắt cúi đầu cắn một miếng, sau đó tập trung sự chú ý vào cháu trai: “Triều Chu, con ăn đi.”
Bà đến cũng chỉ là để xem thằng bé ăn uống thế nào. Triều Chu thường không ăn gì cả ngày, những năm gần đây tình trạng của nó càng ngày càng tệ.
“Vâng.” Suy nghĩ của Quý Triều Chu có chút xuất thần, nhưng hai người ngồi đối diện đều không nhận ra.
Ba người duy trì một chủ đề giao lưu khá hài hòa, Vân Sắt chợt nhớ tới biệt thự bên cạnh, bèn hỏi cháu trai: “Triều Chu, con đã gặp hàng xóm nhà bên chưa? Họ có phải người dễ chịu không?”
Quý Triều Chu cầm đũa gắp thức ăn cho dì Vân: “Con gặp rồi.” Nửa câu sau, anh trực tiếp bỏ qua không trả lời.
“Lẽ ra ngay từ đầu nên mua cả hai căn biệt thự.” Vân Sắt vẫn chưa quên chuyện này, bà lắc đầu: “Cái ông Lý tổng kia nói là hàng xóm thường xuyên đi công tác? Vậy thì còn tạm chấp nhận được.”
Quý Triều Chu nhớ tới Trình Lưu đã ở đây mấy ngày qua: “……”
“Anh Triều Chu, gần đây có một chương trình mới mời những nhân vật đang lên trong các ngành nghề xã hội tham gia, anh có muốn đi không?” Vân Phỉ nhìn chàng thanh niên cao quý lãnh đạm ở đối diện, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ không thể kiềm chế được, “Đúng lúc có thể quảng bá cho Nhiễm Sơn.”
Quý Triều Chu gần như từ chối ngay lập tức: “Không đi.”
Vân Phỉ khẽ cắn môi, khác với vẻ rạng rỡ trên màn ảnh, lúc này cô ta có phần phục tùng với người trong lòng: “Những người có thể tham gia chương trình đó đều là tổng giám đốc, chủ tịch của những công ty lớn. Nếu anh tham gia, Nhiễm Sơn nhất định sẽ càng nổi tiếng hơn.”
“Chẳng lẽ anh vẫn còn giận em vì chuyện lần trước ở sân bay?” Vân Phỉ liếc dì Vân bên cạnh, cổ họng có chút nghẹn ngào: “Anh Triều Chu, em xin lỗi. Em thật sự không biết đám phóng viên lại có mặt ở đó.”
Quý Triều Chu để đũa xuống: “Dì Vân, con ăn no rồi.”
“Được rồi, Tiểu Phỉ.” Vân Sắt cau mày thở dài, “Chuyện này kết thúc tại đây thôi.”
* * * * *
Sau bữa tối, Quý Triều Chu bế Vân Sắt từ ghế đến sô pha trong phòng khách, bật TV đối diện và tiếp tục tiếp chuyện bà, trong khi đó Vân Phỉ ngồi ở một bên khác.
“Sau này ta đi rồi, hai anh em đừng để có khoảng cách.” Vân Sắt quay lại nhìn hai người bên cạnh rồi nghiêm túc dặn dò.
“Dì Vân!” Vân Phỉ nhíu mày, “Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, tháng trước con mới đi chùa cầu phúc cho người mà.”
Vân Sắt mỉm cười, có chút thương cảm: “Tự ta hiểu rõ sức khỏe của mình nhất, nhưng cũng thật đáng tiếc khi không thể đồng hành cùng hai anh em các con quá lâu.”
“Không nói đến chuyện này nữa. Dì Vân xem này, chương trình con quay đầu tuần trước, về sau sẽ được phát sóng trên kênh này.” Vân Phỉ chỉ vào TV và đổi chủ đề.
Quý Triều Chu ngồi bên cạnh họ cùng họ xem chương trình TV. Anh vô thức mất tập trung cho đến khi dì Vân ở bên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cô gái ở trên kia lại trông giống vệ sĩ trước đây của con đến tám, chín phần vậy?”
Anh ngước mắt lên thì thấy trên màn hình TV đang phát tin tức, mà người ngồi ở vị trí gần nhất hàng ghế đầu trong đoạn video chính là Trình Lưu. Cô đang ngồi đó trong bộ vest màu đen, hình thành sự khác biệt rõ rệt với những người đàn ông và phụ nữ độ ngoài bốn mươi ở xung quanh.
“Hình như vệ sĩ do bác Quý lựa chọn có chút địa vị?” Vân Phỉ nhìn Trình Lưu trong TV, thuận miệng nói, cô ta cho rằng cô chỉ ngồi với tư cách là vệ sĩ. Nhưng lần trước nhìn thấy đối phương, Vân Phỉ đã có cảm giác vô cùng căm ghét.
“Cô ấy không phải vệ sĩ của tôi.” Quý Triều Chu nhìn sang chỗ khác, không nhìn Trình Lưu trên màn hình nữa, tầm mắt anh rơi vào những nơi khác trong phòng khách.
Vào lúc này, ống kính máy quay zoom đến chỗ Trình Lưu, và dòng ký tự màu trắng được hiển thị trên màn hình: [Trình Lưu, người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn]
Người bình thường có thể chưa nghe nói về Trình Lưu, nhưng chắc chắn phải biết đến Công ty công nghệ Thần Ẩn.
Khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, trong lòng Vân Phỉ như bị chặn lại: Cô ta là người đã sáng lập lên Công nghệ Thần Ẩn?
“Dì Vân ơi, lần trước người này nói với con rằng bản thân là vệ sĩ của anh Triều Chu mà.” Vân Phỉ mách lẻo với Vân Sắt, chẳng trách mình lại có cảm giác rất ghét cô ta.
Vân Sắt cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, lần trước hai cha con chỉ nói là hiểu lầm, còn lại không bổ sung gì nữa.
Quý Triều Chu nhìn về phía màn hình TV, tin tức trên đó đã bị cắt, anh cụp mắt xuống: “Chuyện đã qua rồi, mấy ngày nay chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”
Anh không muốn nói ra thì những người khác cũng không thể ép buộc.
Vân Sắt ở đằng sau cũng có phần mệt mỏi nên muốn về.
Quý Triều Chu tiễn hai người họ ra cổng, đợi trợ lý của Vân Phỉ lái xe tới.
Lúc này, một chiếc xe ô tô chạy tới, đó là một chiếc SUV màu đen.
“Chắc là trợ lý của con tới rồi.” Vừa dứt lời, Vân Phỉ mới nhận ra biển số xe không đúng.
Mà chiếc xe SUV màu đen cứ khăng khăng dừng lại bên cạnh họ, cửa sổ ghế lái phụ vừa hạ xuống, người ngồi bên trong vẫy tay với Quý Triều Chu: “Anh hàng xóm, chào buổi tối.”
Quý Triều Chu cau mày khi nghe thấy giọng nói của cô, nhưng tầm mắt không chịu nghe lời di chuyển đến khuôn mặt của Trình Lưu trong xe.
Trình Lưu nhìn Quý Triều Chu đang đứng ở cổng bằng cặp mắt sáng ngời, khi bắt gặp dì Vân ngồi trên xe lăn, cô liền cất tiếng chào như thể thân thiết lắm: “Dì Vân, buổi tối tốt lành ạ.”
Dì của bạn trai tương lai thì cũng là dì của mình!
Bắt gặp ánh mắt của Trình Lưu, Vân Sắt vô thức quay ra nhìn cháu trai mình, chỉ thấy anh cũng đang nhìn người trong xe. Không biết nhớ đến chuyện gì, sắc mặt của bà đột nhiên trở nên khó coi.
“Khụ khụ!” Vân Sắt không thể chịu đựng nổi, bà nắm tay thành nắm đấm che miệng, cố kìm nén cơn ho.
“Dì Vân!” Quý Triều Chu lập tức ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào lưng Vân Sắt.
“Khụ…… Dì không sao.” Vân Sắt vươn tay nắm lấy tay Vân Phỉ bên cạnh: “Tiểu Phỉ……”
Vân Phỉ cúi người nắm lại tay bà, nhìn chiếc xe chạy tới sau xe của Trình Lưu: “Dì Vân, xe của chúng ta đến rồi ạ.”
Trình Lưu cũng nhìn thấy chiếc xe từ gương chiếu hậu, xe của cô đang chặn đường của chiếc xe phía sau. Vì vậy cô đành phải lái xe về trước, cho vào gara.
Chiếc xe phía sau chầm chậm đi tới. Khi thấy Vân Sắt không còn ho nữa, Quý Triều Chu mới bế bà lên xe.
Vân Sắt giữ chặt tay cháu trai, nhìn anh thật sâu: “Triều Chu à, nhớ đừng đi theo con đường của mẹ con.”