Hai tháng rưỡi sau, Sở Ninh thông qua cuộc thi biện hộ, cũng đã làm xong hết thủ tục, sau đó phải tham gia lễ tốt nghiệp, bây giờ cậu đang ngồi chỗ sát cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi ăn cá trứng.
"Sở Ninh?" Tiếng Trung thuần thục làm người nghe không nghĩ đến là người ở đây.
Người mà Sở Ninh quen, có thể có trình độ tiếng Trung như thế này cũng không có được mấy người. Sở Ninh quay đầu nhìn lại, quả nhiên là thầy chỉ đạo và sư đệ cùng hệ với cậu, vì thế ngoan ngoãn chào hỏi.
"Sư huynh, thật đúng là nhìn không ra nha, người tinh xảo như anh lại có thể viết ra được một tác phẩm cay độc như vậy." Sư đệ đi tới liền sùng bái mà nói đến một tác phẩm được mua bản quyền gần đây của Sở Ninh, trong mắt mang theo ngôi sao nhỏ.
Sở Ninh thẹn thùng cười cười, thầy chỉ đạo hiểu tính cậu xoa xoa đầu nhỏ của cậu, thay đổi đề tài, trò chuyện trong chốc lát liền giúp Sở Ninh ngăn chặn sư đệ đang liên miên lải nhải, dắt cậu ta đi mất.
Nhìn hai người đi xa, sư đệ kia còn bướng bỉnh quay đầu lại cho cậu một cái nháy mắt, Sở Ninh cười cười nhìn cậu ta, mới ngồi xuống tiếp tục ăn phần cá trứng còn lại.
Sư đệ cũng không phải là người đầu tiên hỏi đến chuyện này, rất nhiều người nhìn thấy cậu chụp ảnh, hoặc là xuất bản tác phẩm đều sẽ có thắc mắc như vậy. Mọi người đều có thói quen chỉ nhìn mặt ngoài, luôn xem nhẹ câu chuyện phía sau nụ cười tươi, Sở Ninh đã nghẹn nhiều năm như vậy, quan sát đã rất lâu, mượn tác phẩm nêu lên tiếng lòng, có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Hơn nữa, vừa lúc số tiền kia cũng có tác dụng, vừa vặn có thể mua được món quà cho Kiều Tước mà trước đây cậu đã suy nghĩ hồi lâu lại chưa đủ tiền.
Sở Ninh lắc đầu, cúi đầu mở di động, chán muốn chết mà xem vài trạng thái hôm nay của bạn học, thỉnh thoảng lại nhắn vài câu chúc mừng.
Cửa kính pha lê trước mặt truyền đến hai tiếng vang, Sở Ninh ngước mắt nhìn Kiều Tước đứng ngoài cửa sổ, theo bản năng cười lên muốn đi ra, người sau cong môi chớp chớp mắt với cậu, không chờ nhóc con đi ra đã tung ta tung tăng chạy vào đây.
Kiều Tước nhìn thấy Sở Ninh, việc đầu tiên chính là mặc cái áo khoác mà Sở Ninh bỏ quên ở nhà cho cậu, vừa cài nút vừa nói: "Hôm nay bảo bối thật đẹp trai, ông chú kì quái cách vách vẫn luôn hỏi anh phương thức liên lạc của em đấy."
Bởi vì dự lễ tốt nghiệp, hôm nay Sở Ninh mặc tây trang, âu phục phẳng phiu làm cho cậu thoạt nhìn giống như người mẫu trong tạp chí.
"Lục Thước là ông chú kì quái, vậy anh là ai?" Sở Ninh cười lộ răng nanh.
Kiều Tước nhận lấy đồ uống ông chủ mang cho Sở Ninh, đưa cho cậu, không biết xấu hổ đáp: "Anh trai nhỏ của em?"
Sở Ninh chu chu miệng không tỏ ý kiến, trong lòng nghĩ lát nữa sẽ nói cho Lục Thước biết rồi nhìn bộ dáng dậm chân tức giận của tên kia, cúi đầu uống một ngụm nước trên tay Kiều Tước, ngoài dự đoán mà nhíu mày, cuối cùng vẫn không cách nào nuốt xuống, lấy khăn giấy phun ra, vô tội nhỏ giọng nói: "Khó uống."
Khác với Kiều Tước, Sở Ninh không kén ăn. Kiều Tước hiển nhiên cũng biết rõ chuyện này, nửa tin nửa ngờ mà uống một ngụm - - tuy rằng là mùi vị đặc trưng của bản địa, nhưng vẫn là vị của nước trái cây kia, Sở Ninh đã uống rất nhiều lần, trước đây cũng không nói là khó uống, thậm chí mỗi lần tới đây đều phải uống một ly.
Kết hợp với chuyện sinh lý tháng này của Sở Ninh không thích hợp, Kiều Tước bỗng nhiên cười, buông ly nước bế Sở Ninh lên hung hăng hôn một cái, mới khôi phục tư thái ngày thường, nắm tay Sở Ninh ra cửa, thuận tiện xoa bóp khuôn mặt cậu: "Bảo bối, chúng ta đi bệnh viện."
"Hả?" Sở Ninh ngây ra một chút, ngay sau đó bỗng nhiên hiểu được, chớp chớp mắt hiểu ý cười - - nếu đúng thật là vì vậy, sự mỏi mệt khó chịu trong nhiều tháng qua đã lập tức có lí do.
Hai người gặp bác sĩ, không ngoài dự đoán, kết quả thật sự là có thai, suy tính theo thời gian thì chắc là cái lần ở phòng KTV hôm đó.
Ra bệnh viện, Kiều Tước lái xe chở Sở Ninh trở về dọn dẹp đồ đạc, trên đường vội vàng gọi cho bác sĩ Ngô ở trong nước chuẩn bị tốt để kiểm tra sức khỏe cho Sở Ninh.
Sở Ninh nhìn thành thị mình đã sinh sống hai năm, nhìn nhìn Kiều Tước vừa lái xe vừa vội vàng chuẩn bị vì mình, chậm rãi cười lên, mắt to cong thành hình trăng non.
May mắn chính mình đã lựa chọn vâng theo tiếng lòng, hôm nay mới có được hạnh phúc cùng với Kiều Tước; may mắn chính mình vẫn luôn dũng cảm, bình tĩnh, tranh thủ tự do, hôm nay mới có thể có tinh thần và kinh tế cùng với cảm giác an toàn.
Còn may có Kiều Tước, nhìn thấu được mỏi mệt và kiên trì của cậu, nguyện ý giúp nhau nâng đỡ đi hết đời, trong cuộc đời nhiều thay đổi này, cậu sẽ không sợ hãi nữa, chỉ còn lại ấm áp và an toàn, làm cậu cảm thấy nửa đời nhấp nhô trước đây đều đáng giá.
Đáng để đổi lấy một mái nhà.
Kiều Tước giúp cậu đóng gói sách vở đến khuya, vội vàng khiêng cái rương xuống dưới lầu, chờ bạn lái xe đến chở đi.
Sở Ninh mở cửa, đứng ở cạnh cửa nhìn hắn, tay áo Kiều Tước xắn tới trên khuỷu tay, quần áo luôn luôn chỉnh tề bây giờ lại nhiễm bụi bặm, nút áo cũng mở ra, làm cho cậu không nhịn được cười - - ngoài cậu ra, chắc là chưa có ai nhìn thấy bộ dáng này của Kiều Tước.
"Cười cái gì?" Kiều Tước hỏi, nhìn áo khoác mỏng manh trên người Sở Ninh, nhíu mày: "Mau trở về mặc thêm quần áo, trời lạnh như vậy."
Sở Ninh không sợ hắn, ngược lại móc một cái hộp nhung màu đỏ từ trong túi, mở ra đưa cho Kiều Tước, mắt to mang theo ý cười sáng lấp lánh: "Anh trai nhỏ, gả cho em nhé."
Kiều Tước sửng sốt một chút, sau đó bị cậu chọc cười, cũng mặc kệ người bạn đang đợi, bế nhóc con còn đang cầm nhẫn vào phòng, mặc thêm áo khoác cho cậu mới đặt người lên ghế sô pha chỗ lò sưởi, quỳ một gối xuống đất đeo nhẫn cho cậu, đeo xong mới đánh mông nhỏ của Sở Ninh một cái, sợ động đến bụng cậu nên cũng không dùng lực.
"Nếu lần sau không mặc áo khoác đã chạy lung tung thì đừng mong anh trai nhỏ nhà em gả cho em." Kiều Tước khiển trách cắn vành tai cậu một chút.
Sở Ninh cúi đầu, nhanh chóng hôn lên môi mỏng của Kiều Tước, cười gian xảo: "Vậy nên anh sẽ gả cho em sao?"
Cái từ 'gả' kia cũng được cố ý nhấn rất mạnh.
"Ừm." Kiều Tước không ngại mà thừa nhận, bổ sung: "Chỉ cần em biết tự chăm sóc bản thân mình."
"Chuyện đó thì có gì khó. Vậy nên về sau anh muốn gọi em là gì đây hử?" Sở Ninh hếch mũi, lên mặt đùa giỡn, móng vuốt heo nhéo mặt Kiều Tước, nói xong nhịn không được hắt xì một cái, sau đó ngơ ngác nhìn Kiều Tước.
Kiều Tước nhướng mày: "Hình như là anh không cần gọi nữa đâu."
Sở Ninh nhảy xuống khỏi sô pha, quấn chặt cổ Kiều Tước, nằm ì trong lồng ngực hắn, giống như mèo nhỏ ngửa đầu hôn hắn, nói rõ: "Vừa rồi không tính! Anh chưa nghe được gì cả!"
Nửa phòng nhỏ bị dọn dẹp sạch sẽ thoạt nhìn có chút quạnh quẽ, lại không thắng nổi nhiệt độ truyền tới từ lò sưởi và vui đùa ấm áp trên ghế sô pha.
Đáng thương cho người bạn đến giúp Kiều Tước, cực cực khổ khổ lái xe tới chỉ nhìn thấy một đống rương, từ cửa sổ thấy được bộ dáng quấn quít của hai vị kia, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười, không đành lòng quấy rầy, tự mình dọn rương sách của Sở Ninh lên xe rồi đánh xe về nhà.