Edit: Cháo
Lục Đồ thật sự tức giận, Lục Nhất Thịnh nhanh chóng ý thức được điểm này.
Từ trước tới nay cậu chưa từng cáu kỉnh bao giờ, chỉ giống như như một con thú bông lông xù, mang đi đâu thì theo đó. Nhưng giờ cậu không những gọi cả họ tên Lục Nhất Thịnh, mà còn đẩy anh ra, không quay đầu chạy vọt ra khỏi nhà cũng không thèm đóng cửa lại.
Lục Nhất Thịnh cũng tức giận, đóng sầm cửa lại, trong đầu nghĩ chẳng qua chỉ là hai con thú bông, chẳng lẽ quan trọng hơn một người sống sờ sờ như anh sao? Chưa kể hai con thú bông đó còn là của bạn gái cũ của anh nữa.
Lục Đồ tìm thấy bạn mình ở thùng rác khu chung cư, mỗi tay một con ôm chúng ra, luôn miệng nói xin lỗi. Thỏ hồng thở dài cảm thán thỏ sinh không dễ, gấu nâu ngược lại vẫn rất lạc quan, “Không trách cậu được, cậu vẫn tìm bọn tớ về mà.”
Không thể về nhà họ Lục được, Lục Đồ mang bọn chúng đến cửa hàng đồ chơi Mùa xuân, trên đường đi bị không ít người chú ý. Tô Trác đang sắp xếp lại kệ hàng, vừa quay đầu nhìn thì thấy ba đứa bẩn thỉu nhem nhuốc, hoảng sợ hô lên: “Chuyện gì thế này?!”
“Nói ra dài dòng lắm.” Lục Đồ nói, “Có thể tắm trước được không ạ?”
Thỏ hồng gấu nâu đang quay cuồng trong máy giặt, Lục Đồ thì đứng dưới vòi tắm, hơi nước bốc lên ngập cả phòng. Cậu nhắm mắt ngẩng đầu, nước chảy xuống dọc theo đường nét khuôn mặt, tay phải vuốt lên ngực, đầu ngón tay dừng lại trên vết thương lồi lõm, vết sẹo dài hẹp chạy dọc xuống dưới tận vùng bụng.
Cậu cũng là một món đồ chơi bị hỏng.
Có phải Lục Nhất Thịnh cũng không cần cậu hay không.
Hồi ấy... bao nhiêu năm trước nhỉ? Cậu chưa đếm lần nào, tóm lại là rất lâu trước kia, khi Lục Nhất Thịnh sắp lên Cấp 2, nhà họ Lục xảy ra chuyện, nó ở trong phòng không nghe rõ bên ngoài đang ầm ĩ chuyện gì, chỉ biết sau đó mẹ Lục không xuất hiện nữa, sau đó Lục Nhất Thịnh chuyển nhà đi cùng cha. Nó nằm ở đầu giường, chủ nhân dọn dẹp hành lý, không nhìn nó lấy một cái. Lục Đồ khi đó vẫn là một con thỏ bông, nó rất muốn kêu lên nhắc chủ nhân quên không mang nó theo rồi, nhưng nó không mở miệng nói được.
Lục Nhất Thịnh kéo hành lý rời đi, bên trong không có Lục Đồ. Nó vẫn ở trên giường của cậu bé. Chủ nhân sơ suất thật đấy, sao lại quên nó thế chứ? Không sao, mấy ngày nữa anh ấy phát hiện không thấy mình, sẽ quay lại tìm mình thôi.
Vì thế Lục Đồ vẫn luôn chờ, trợn tròn mắt từ khi trời tối đến lúc trời sáng, rồi lại từ trời sáng đến lúc trời tối. Ngày qua ngày đêm qua đêm, bao ngày lặng lẽ trôi qua, cuối cùng nó nghe thấy tiếng cửa mở ra, trong lòng hưng phấn kêu to: “Anh về rồi!”
Nhưng người đến không phải Lục Nhất Thịnh, mà là một bà cụ.
Bà cụ hồi còn trẻ là công nhân xưởng dệt, bình thường cũng hay làm mấy món đồ chơi nhỏ, hoa vải có thể làm giống y như thật. Khi tuổi tác lớn dần không thể xe chỉ luồn kim được nữa, bà quay lại với những món đồ thủ công trước kia. Bà chuyển Lục Đồ từ giường lên bàn sách, mỗi ngày trò chuyện với nó, chờ một ngày Lục Nhất Thịnh trở về, nó sẽ không phải chờ đợi khổ sở như thế này nữa.
Mới đầu bà gọi nó là Thỏ con, sau đó cho nó một cái tên, gọi là Lục Đồ. Có lúc bà vô tình ngủ quên trên ghế sofa, Lục Đồ cách bà rất gần, trong đầu nghĩ bà coi nó là người, như vậy chắc cậu có thể vào được giấc mơ của bà. Vì thế cậu ngửa đầu hỏi bà cụ, sao lại gọi cậu là Lục Đồ. Bà cười nhéo cái má xù lông của cậu một cái: Bởi vì đường đi* dù có xa đến mấy, cũng sẽ có ngày về được đến nhà.
*Xin phép cắt ngang chỗ này: Ở đây tác giả lồng tên truyện Lộ đồ (đường đi, lộ trình, hành trình) vào. Mà Lộ đồ [lùtú] đồng âm với tên của Thỏ con Lục Đồ [lùtú]. Hàm nghĩa của tên truyện theo tôi hiểu chính là đường về nhà, hành trình tìm đường về nhà của Thỏ con.
Là nhớ mãi không quên, sẽ có lúc được đáp lại. Chỉ cần kiên trì đi tiếp, cuối cùng cũng sẽ thấy được ánh rạng đông.
Lục Đồ nói cậu không hiểu, bởi vì Lục Nhất Thịnh từ đầu đến cuối vẫn không trở lại.
Bà cụ bị ốm trong đợt Tết. Sống đến tuổi này rồi, bà sớm đã hiểu rõ về cuộc đời, ký vào di chúc sống, bà không đặt nội khí quản cũng không làm sốc điện, bình tĩnh chờ cái chết tới. Cháu trai bà – Trần Giản Phồn tới thăm, tâm sự về chuyện khi bé, sau đó bà nói: “Trong nhà có một con thỏ bông, con mang nó tới đây.”
Lần đầu tiên Lục Đồ đến bệnh viện, xuyên qua khe hở dây khóa túi ba lô tò mò nhìn quanh, người mặc đồ trắng đi tới đi lui, trong không khí có mùi gay mũi. Trần Giản Phồn ôm Lục Đồ ngồi bên giường bà cụ, bà nghiêng đầu cười hiền hòa với cậu, “Không cần chờ nữa, đi tìm đi.”
Lục Đồ bỗng nghe thấy tiếng tim đập truyền ra từ trong cơ thể nhồi bông của cậu, thình thịch thình thịch vô cùng mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, nhịp tim của bà cụ yếu dần, cuối cùng lặng yên.
Lục Đồ tắm rửa sạch sẽ. Trần Giản Phồn mang cho cậu cà rốt và củ cải đã thái miếng, Tô Trác cầm khăn lông lau tóc cho cậu, cậu lại không nhịn được khóc lên. Cậu biết bản thân được xem như là người trưởng thành rồi, không nên khóc, nhưng cậu thật sự không khống chế được. Nghĩ tới việc mình đến nhà Lục Nhất Thịnh lâu như vậy rồi mà anh chưa từng nhắc đến nó, hôm nay còn ném bạn của cậu đi không hề lưu luyến chút nào. “Lục tiên sinh là đồ xấu xa!”
“Đó là đương nhiên, anh ta là tên đểu cáng.”
Tô Trác trợn mắt nhìn Trần Giản Phồn, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, “Sao vậy? Nói cho chị nghe xem.”
Lục Đồ khóc nấc kể đầu đuôi ngọn ngành ra. Tô Trác đút củ cải cho cậu, “Chuyện này không thể trách Lục tiên sinh được, anh ta không biết em là ai. Tiểu Đồ nghĩ xem, trong mắt anh ta, hai con thú bông kia chỉ là vật mà bạn gái cũ dùng để đe dọa anh ta thôi, có đúng không? Anh ta quan tâm đến em, mới không cho phép em giữ chúng lại.”
Lục Đồ nuốt củ cải, hình như là thế thật.
“Tiểu Đồ, sao em không nói thật cho anh ta biết?” Trần Giản Phồn hỏi.
“Bởi vì anh ấy vô tình bỏ quên em.” Cậu kiên trì, “Anh ấy nhất định còn nhớ em, em phải chờ để có thể biến lại về như xưa.”
Lục Đồ đã thử rất nhiều lần rồi, cùng lắm chỉ biến được ra tai và đuôi, nhưng không thể trở về hình dáng thỏ bông được. Cậu muốn biến lại, muốn Lục tiên sinh ôm lấy cậu, nói: “Anh nhớ em.”
Tô Trác nói thật, “Lúc đầu anh nói Lục Đồ là thú bông biến thành, em còn sợ gần chết. Nếu nói cho Lục tiên sinh biết sự thật thì chỉ có hai kết cục, một là anh ta cho rằng tiểu Đồ nói bậy nói bạ, hai là anh ta sẽ cho rằng tiểu Đồ là yêu quá.”
Trần Giản Phồn thở dài nói, “Được rồi bà Trần à, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục Đồ yếu ớt lên tiếng, “Em muốn đi xin lỗi Lục tiên sinh.”
Trần Giản Phồn giận cậu chỉ biết chịu thiệt, “Em không làm gì sai, sao lại phải xin lỗi.”
“Anh ấy cũng không sai mà.”
“Tiểu Đồ, rất nhiều chuyện đều như vậy, không ai sai cả nhưng vì không hiểu được nhau mà sinh ra hiểu lầm.” Tô Trác cắm máy sấy tóc, “Em đột nhiên chạy đến đây, Lục tiên sinh sẽ rất lo lắng. Chờ chút nữa bọn chị đưa em về, các bạn của em cứ để lại chỗ này.”
Lục tiên sinh sẽ lo lắng cho cậu sao?
Nhưng khi cửa mở ra, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lục tiên sinh, cậu lại muốn quay về nhà họ Trần. Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hàng rào nhọn vây quanh nhà họ Lục. Người gác cổng chỉ biết cậu, cũng chỉ cho phép cậu vào khu dân cư này, Trần Giản Phồn và Tô Trác đã về từ nãy rồi.
Lục tiên sinh lạnh lùng chất vấn cậu: “Về làm gì?”
Lục Đồ nghĩ giờ hay rồi. Lục tiên sinh đâu có lo lắng, anh đang tức giận thì có. Lục Đồ không biết rằng khi cảm xúc lo lắng được giải phóng thì con người sẽ cảm thấy tức giận. Cậu chỉ biết Lục tiên sinh không muốn nhìn thấy mình, vì thế ngoan ngoãn nói không làm gì cả, còn xin lỗi vì đã quấy rầy đến anh, xong xoay người muốn rời đi.
“Cậu đi rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa!”
Đừng bao giờ, quay lại nữa.
Như vậy sẽ không được nhìn thấy Lục Nhất Thịnh của cậu nữa.
Lục Đồ quay lại vào nhà trong nháy mắt, tay bám chặt lấy tủ giày bên cạnh, thật sự rất sợ Lục tiên sinh sẽ tóm lấy cậu ném ra ngoài, tủi thân nức nở: “Không được!”
Lục tiên sinh lập tức khóa cửa lại. Tốt lắm, giờ thì khóa chặt cậu nhóc này lại.