Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 22: Fate sensei làm chuyện xấu



[...

Cậu ấy thực sự không hiểu bầu không khí chút nào.

Lúc này, cậu ấy nên...

Tôi chợt im bặt.

Cậu ấy nên làm gì?

Gần 2.000 ngày tự khép kín khiến tôi quên mất cảm giác trái tim đã từng rung động.

Chính xác mà nói, sức sống của tuổi trẻ đã vùi sâu vào trong ký ức của tôi, biến thành đom đóm bị dập tắt.

Ngôi sao băng thoáng qua ấy xuất hiện vào lúc tôi không ngờ tới nhất, rồi nhanh chóng vụt tắt.

Tôi bị bỏ lại rồi mải miết đuổi theo đuôi sao băng, nhưng bản thân lại chẳng biết sao băng có thực sự tồn tại hay không.

...

Tôi cũng từng tự hỏi bản thân mình, đến Ottowen có đúng không?

Dẫu sao, mọi người đều nói một câu như vậy.

Tôi là Saint.

Tại sao tôi phải làm chuyện nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì?

Tôi bơi ngược dòng sông, dòng nước lại quá mạnh và lạnh lẽo, vỗ vào tôi đau đớn khôn tả.

...

Song dòng sông cuối cùng cũng có điểm kết thúc.

Tôi tiếp tục bơi, trước khi chút ánh lửa cuối cùng trong lồng ngực tắt lịm, tôi đã trông thấy bến bờ.

Đến Ottowen có đúng không?

Đúng.

Bờ biển này đứng một mình.

Người đầy bụi đất, nở nụ cười tỏa nắng.

Tim tôi đập mạnh vào xương sườn tới độ đau nhói.

Nó đập rất mạnh, rất mạnh, tôi muốn nói, đừng đập nữa.

Nó bảo không.

Nó vẫn muốn đập.

Mà còn phải đập mạnh.

Nó vui vẻ nhảy nhót lon ton hệt như chú cá voi non, khờ dại chui ra khỏi vỏ bọc, cắt đứt nguồn cung cấp oxy nuôi cơ thể, bơi vào đại dương rồi bắt đầu nổi lên, hít thở không khí đầu tiên của thế gian.

Sau khi ăn no, nó lại lột xác thành chim ưng, dang rộng đôi cánh.

Nó bơi, lên bờ rồi bay cao.

Nó háo hức khám phá một thế giới mới.

Ấy thế nhưng tôi chẳng biết làm thế nào cho phải.]

Thời Tấc Cẩn viết đến đây, anh dừng bút một lát, suy nghĩ làm thế nào để chuyển ngoặt.

Với nguồn tài liệu hạn chế có sẵn, thì để sáng tác ra một câu chuyện hay mà được đa số khán giả yêu thích và bán chạy không phải là chuyện dễ dàng.

Đặc biệt, phong tục phổ biến ở thế giới khác rất khác với thế kỷ 21.

Thời Tấc Cẩn bèn viết [nếu tương lai có cơ hội, nên tìm hiểu lịch sử của thế giới này] vào bản ghi nhớ của hệ thống.

Tục ngữ có câu, ở núi nào thì phải hát bài hát của núi đó.

Khi Thời Tấc Cẩn sáng tác câu chuyện, anh không thể mù quáng nhồi nhét các quy tắc của những câu chuyện tình yêu kinh điển vào thế giới quan của trùng tộc.

Giống như một người xuyên về thời cổ đại, không nghĩ tới việc học cách hòa nhập với hoàn cảnh trước, mà ngủ đông bảo vệ tính mạng, nóng lòng muốn lên đỉnh núi thể hiện trí tuệ hiện đại của mình.

Làm thế thì lại vô bổ.

Bây giờ, sáng tác của Thời Tấc Cẩn cũng tạm thời rơi vào cảnh bế tắc của "người xuyên việt".

Trong lúc dừng bút suy tư, Thời Tấc Cẩn thở dài một hơi, nhắc tới bí văn, không hiểu sao anh lại nhớ buổi tụ hội giữa các tác giả.

Trong một buổi tụ hội nào đó, mấy nhà văn hot uống rượu say bí tỉ thì hào phóng chia sẻ mấy cách giải quyết bí văn.

Tác giả chuyên về tình cảm: Không có gì gọi là bí văn cả. Nếu bị bí văn, tôi sẽ chủ động đi yêu đương, bị conditinhyeu quật, bị trap xong thì sẽ có cảm hứng trở về thôi.

Tác giả chuyên về trộm mộ: Chẳng có gì gọi là bí văn. Nếu bí thì tôi sẽ tự lết xác đi tìm cảm hứng luôn.

Các tác giả khác: ?

Các tác giả khác: Ủa chờ chút, vậy cuốn sách xuất bản hiện tại của anh thì sao?

Tác giả chuyên về trộm mộ: Xời, chuyện nhỏ, đi trộm mộ xong thì đi đắp mộ cuộc tình luôn, tôi đã từng thử cảm giác ngồi tù rồi.

Mấy tác giả khác: ?

Khi Thời Tấc Cẩn nhớ lại quá khứ cũng cảm thấy tâm trạng thư thái đôi chút.

Anh vẫn nhớ rõ khi ấy, bọn họ đều đồng loạt hướng mắt sang đại thần newbie chuyên về hình sự trinh sát ngồi bên cạnh tác giả chuyên về trộm mộ vip pro này.

Đại thần này chỉ xuất bản một tác phẩm hình sự trinh sát thì đã hóa rồng đạt được thành tựu xuất bản điện ảnh và truyền hình.

Tác giả hình sự trinh sát đẩy mắt kính, thản nhiên nói: "Tôi chưa từng ngồi tù, chưa từng phạm tội hay làm mấy việc phi pháp, toàn là nhờ vào đầu óc và tư liệu, tém tém lại đừng có nhìn tôi như thế, với cả, đặt điện thoại xuống."

Thời Tấc Cẩn không khỏi phì cười, bật ra một tiếng cười khẽ.

Cặp song sinh ngồi dưới đất nghịch dao, lặng lẽ chen vào ngồi cạnh chân cậu út, hai đứa nghe thấy tiếng cười của anh, không hẹn mà cùng úp mặt vào đùi cậu út, ngước đôi mắt trông mong nhìn Thời Tấc Cẩn.

Ban đầu, Thời Tấc Cẩn thả lỏng hai chân, ngồi dang rộng hai chân thành hình chữ 八, cặp song sinh chen tới dán sát vào chân anh, ép hai chân Thời Tấc Cẩn lại vào nhau, biến thành tư thế học sinh tiểu học nghiêm cẩn.

Thời Tấc Cẩn cúi đầu, sờ đầu hai đứa nhỏ bèn hỏi một câu: "Mấy đứa buồn ngủ à?"

Anh vừa nhìn đồng hồ, cũng đã sắp chín mười giờ rồi.

Cặp song sinh không nói gì, chỉ lắc đầu nhìn cậu út bằng hai đôi mắt to xanh sáng như mèo.

Anh tiện tay xoa đầu hai đứa nhỏ, Rolley và Raleigh như lên dây cót, vui vẻ cúi đầu tranh tài với nhau như trước.

Anh rời mắt sang trí não, thoát màn hình phòng livestream mà gọi đồ ăn bên ngoài, rồi chờ live xong thì đi ăn.

Thời Tấc Cẩn chuyển màn hình về lại phòng livestream, kiên nhẫn cắt tỉa những nhánh nhỏ của câu chuyện.

Trong thế kỷ 21 có rất nhiều câu chuyện có motip rập khuôn, máu chó, súp gà cho tâm hồn dùng nhiều tới nỗi đại trà thì tại đây những điều đó lại trở nên mới lạ.

Thử hỏi, có cốt truyện rập khuôn, máu chó mới ra đời nào mà mọi người chưa từng đọc qua, chưa từng bị thu hút, chưa từng nảy sinh tò mò chứ?

Cũng vì thế nên cánh cửa của tư tưởng và cách nhìn của mỗi người cũng mới mở ra từng chút một.

Văn hóa và văn minh giống như những viên sỏi trong dòng sông, chúng được nước sông mài sạch năm này qua năm khác tạo thành một ra một kết cấu tròn trịa và sáng bóng.

Ngôi sao thế kỷ 21 có sức ảnh hưởng như thế nào?

Michael Jackson có thể khiến hai quốc gia chấm dứt chiến tranh chỉ bằng một buổi hòa nhạc của anh.

Sức mạnh của văn hóa đại chúng có thể khiến một người tay trói gà không chặt trở thành thần ngay tắp lự.

Chỉ cần một cái búng tay, chiến tranh chấm dứt ngay.

Thời Tấc Cẩn không mơ mộng cao xa tới nỗi viết truyện có thể chấm dứt chiến tranh, mà chỉ mong câu chuyện này có thể trở thành cọng rơm cứu mạng vào thời điểm quan trọng.

Anh chỉnh sửa mạch truyện cho hoàn hảo, rồi chuyển sang timeline trong khu bình luận, đối chiếu với từng khúc viết truyện để quan sát phản ứng của quần chúng.

Anh lơ đi mấy lời chửi bới móc mỉa, giẫm đạp giai cấp và mấy lời cảnh cáo "gây hấn tạo bầu không khí" trước khi live, sau khi viết xong đoạn văn đầu tiên, 100+ bình luận đầu tiên toàn là dấu chấm than:

[Fate nên làm cái gì? Cậu ta phải làm cái gì cơ!! Hùng chủ xin anh hãy nói rõ đi!!!]

...

[SVIP Heart: Có gì hot mà tôi không thể xem???]

[Streamer đừng không có biết điều, đừng ép tui cầu xin anh!]

[Ánh sáng gì? Ngài Carol muốn đuổi theo ánh sáng? Cực quang hay ánh sáng bức xạ? Cơ giáp của tôi là series 5570S, tính năng của nó là vũ khí bức xạ năng lượng ánh sáng! Ý là muốn tôi xuất hiện hoành tá tràng trước mặt ngài trùng đực rồi cho nổ quả bom phóng xạ lên trời cho ngầu á hả??]

[Nếu chiến công quân sự của tôi không đủ đổi lấy 5570S thì tôi có thể dùng bom nổ hạt nhân thu nhỏ di động làm quà tặng không??]

[Ý ngài ấy là văn học nghệ thuật, chứ không phải mấy thứ ôn dịch phóng xạ tào lao!]

[SVIP mũ Giáng Sinh: Tôi có toàn bộ series 5570, streamer, anh có thể nói cụ thể hơn là bom nổ màu gì không?]

[SVIP Standard A567: Không khuyến khích làm điều này.]

Thời Tấc Cẩn nhìn lướt qua một lượt, cảm thán rằng rốt cuộc cũng có một trùng suy nghĩ bình thường, đó là anh đại top 1 có chất văn hàn lâm.

[SVIP Standard A567: Hôm trước tôi đã từng thử, rồi bị Tòa án Bảo vệ trùng đực cho vào sổ đen, không được xin slot hẹn hò trong ba năm tới.]

Thời Tấc Cẩn: ...

Mấy trùng này biết dùng não, nhưng dùng không đúng chỗ, phải không?

Chỉ vì mấy câu liên tưởng mà mấy trùng này mở đại hội kiểm tra vũ khí trực tiếp trong phòng livestream luôn đấy à?

Đây không phải là lần đầu tiên Thời Tấc Cẩn cảm giác mình đã đánh trúng chỗ đau của trùng cái, nhưng mà hình như đánh lệch.

Bình luận một nùi, Thời Tấc Cẩn bấm vào đọc.

[Carol quá hiểu tui! Quả thực anh ấy y hệt soulmate của tui vậy! Khi tui giết dị thú, trong lòng tui cũng có cảm giác này!]

[Trái tim tôi đập mạnh, adrenaline tăng nhanh, bốn bỏ năm lên, chúng tôi đã kết hôn mười năm rồi.]

[Tui hiểu rồi, cứ tự chích điện mình bằng máy tạo nhịp tim thôi.]

[Ù ôi, hay ghê, yêu như cuộc sống mới, yêu như máu thịt, yêu như giết chóc, yêu như sôi trào nổ vang. Ngài Carol thật biết cách diễn tả.]

[Tài liệu hẹn hò mới đã get được!]

Thời Tấc Cẩn: ?

Không, đây chỉ là từ ngữ để liên tưởng thôi.

Hẹn hò kiểu đó thì cứ chờ Tòa án Bảo vệ trùng đực cho vào danh sách đen cảnh cáo nhá!

Thời Tấc Cẩn giải tỏa tâm trí, rồi bắt đầu viết tiếp.

[Cái gì? Nước mắt? Ầy làm bạn chê cười rồi.

Mỗi lần nhớ lại điều này, tôi kìm lòng không đặng mà rơi lệ.

Cảm ơn vì khăn tay của cậu, tôi sẽ kể tiếp.

...

Lời của Fate, thực ra không phải là một câu trả lời.

Cậu ấy chỉ là một bọ ngựa đỏ cấp trung, cuộc đời của cậu ấy sau khi đi lính đã định sẵn sẽ rất ngắn ngủi.

Tôi khác cậu ấy, tôi có thể sống rất lâu.

Lâu tới một thế kỷ sau, tôi vẫn có thể có một cơ thể khỏe mạnh bằng các phương pháp điều trị y tế tiên tiến nhất, đến khi đó, cậu ấy đã hóa thành cát bụi.

Như chính cậu ấy đã nói, cậu ấy muốn trở thành một ngôi sao trong vũ trụ rồi hòa nhập vào vô cực.

Cho đến hôm nay, tôi khó có thể đưa ra câu trả lời chính xác cho những gì tôi đang nghĩ lúc đó.

Lúc đó tôi im lặng mà suy nghĩ.

Cậu ấy có ma lực gì vậy?

Cậu ấy đeo chiếc vòng ức chế hormone quanh cổ do Ottowen thống nhất phân phát.

Cậu ấy không giống bất cứ quân thư cấp cao hoàn hảo, nhã nhặn và lịch sự nào xung quanh tôi.

Khi ấy tôi không biết mình đang xác định điều gì trong mớ suy nghĩ lộn xộn, tôi chỉ chằm chặp nhắm vào cậu ấy.

Tôi nói: Cậu thực sự nghĩ thế à?

Tôi nói: Dù có cố gắng thế nào cũng chẳng phải hóa thành một nắm cát bụi à.

Song, thái độ của Fate vẫn không hề sợ sệt.

Cậu ấy nói: Đến lúc đó, tôi sẽ có chiến hữu!

Tôi sẽ gặt hái được niềm vui!

Tôi sẽ có trải nghiệm đẹp nhất trong đời!

Cùng nhau chinh chiến, cùng nhau chiến đấu, rồi lại cùng nhau chết trận!

Biển sao bao la, nhưng tôi không hề đơn độc.

Fate nhe răng cười to như chú sói, cậu ấy nói: Tuyệt lắm phải không!]

[Lời này!! Chắc chắn Fate Wynne là đội Kỵ binh Vũ trụ!!! Chỉ có đám điên đó mỗi lần ra ngoài toàn là "bùm bùm bùm trùng còn mạng thì cứ nổ hết đát đi!", bà mợ nó, Carol anh mau chạy đi, đội Kỵ binh Vũ trụ toàn là một lũ điên!!!]

[Không hiểu sao tôi lại cảm thấy văn hóa của bọn họ khác biệt tới vậy, một mặt là gen cấp trung, mặt khác việc huấn luyện hàng ngày của Fate Wynne đều là siêu chuẩn mực cứng nhắc! Thế thì Fate Wynne biết yêu đương cái đách á!!]

[SVIP Standard A567: Fate Wynne không thể nào là đội kỵ binh, ba quân đoàn lớn đã không kêu gọi bọ ngựa đỏ đi lính gần 80 năm rồi.]

[?]

[Ối dồi ôi, to mồm thế, cay à?]

[Lùa gà à?]

[SVIP Standard A567: Năm ngoái, tôi đã thăng lên thành tổng tư lệnh Quân đoàn Kỵ binh thuộc hành tinh Alpha, có ý kiến gì không? Muốn va chạm à?]

...

[[--- Nghi ngờ vi phạm liên hệ offline, bình luận này đã bị xóa---]]

[... Đậu.]

[Quản lý đã ra tay và nâng bi bình luận này quá trớn...]

[Chẳng phải đội kỵ binh rất bận sao? Sao còn lơ là nhiệm vụ xem livestream, lúc này thiên hà Alpha là 4:30 sáng rồi phải không?]

[Chưa hẳn, thời gian của kênh kiến thức đã được điều chỉnh theo thời gian của hành tinh thủ đô, bây giờ thiên hà Alpha là 9 giờ sáng.]

[... Ai đó báo cáo để duy trì trật tự đi... ở đây có một tổng Tư lệnh Kỵ binh đang lơ là nhiệm vụ trong buổi sáng huấn luyện!!]

[...

Nhưng tôi không như thế.

Tôi bị mắc kẹt.

Tôi rất cô đơn.

...

Tôi chưa từng nói với bất cứ trùng nào, cũng chưa bao giờ muốn thừa nhận.

Thế nhưng, Fate thỏa sức tưởng tượng tương lai, tỏ ra thái độ thản nhiên thoải mái chấp nhận cái chết, khiến tôi không tài nào rời mắt được.

Tôi.

Tôi rất cô đơn.

Tôi lặp đi lặp lại câu này trong lòng.

Tôi cảm thấy răng, xương sống và xương cụt ngứa ngáy không thôi.

Ngày hôm đó tôi mặc áo cổ cao, trong quần áo có giấu một chiếc vòng cổ ức chế hormone, từ khi tôi rời khỏi Mắt Mèo tới nay, đây là lần đầu tiên nó tự động kích hoạt chức năng ức chế tiết hormone.

Trái tim tôi, hormone của tôi đều đang bị xao động.]

[Á đù!]

[Streamer bắt đầu lái lụa tiết lộ công khai sinh lí của trùng đực rồi à???]

[Thiệt ra, không tính. Từ quan sát của sinh viên luật.jpg]

[Fate là giả ảnh cũng là giả?]

[Giả cái đầu bây, hôm nay chắc chắn Tòa án Cảnh sát sẽ tới gõ cửa đấy, Carol và Fate có thật!!]

[

...

Fate không biết.

Cậu ấy thấy tôi ngẩn ra bèn nói: Thôi, cậu nghe vu vơ thôi đừng để tâm tới.

Dù sao thì khi tốt nghiệp, cậu cũng sẽ thăng lên cấp hạ sĩ quan, đến lúc đó chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Thế nên cứ coi lời của tôi như gió thoảng qua tai nhé.

Tôi im lặng một chốc rồi hỏi cậu ấy.

Cậu thực sự nghĩ rằng, tôi tập trung vào lĩnh vực này sẽ tốt sao?

Không, đó không phải điều tôi muốn hỏi.

Song ngoài miệng tôi lại nói: Sau này tôi có thành tựu, trở thành cấp tướng, tôi sẽ lên Mắt Mèo.

Fate không nói gì ngay.

Cậu ấy thoáng bối rối.

Tôi mới biết, ngay cả Mắt Mèo và thiên hà Ring cậu ấy cũng không biết.

Tôi không biết mình đang có tâm trạng gì, nhưng tôi đã giả định một tương lai cho thân phận á thư "Carol Sue" này.

Á thư, cấp tướng binh nhất, có thành tích huy hoàng, nếu may mắn còn có thể trở thành một quân thư cho một ngài trùng đực nào đó.

Tôi giải thích ngắn gọn, cuối cùng tôi hỏi Fate một cách nhẹ tênh: Nếu lỡ như tôi phạm sai lầm rồi bị đưa tới hành tinh tù binh xử tử.

Vậy cậu còn nghĩ những việc đó còn có ý nghĩa nữa không?

Fate không hề ngạc nhiên hay ngập ngừng mà nói thẳng.

Tôi không biết.

Vì tôi chưa bao giờ thấy trùng đực thực sự.

Đấy mới là điều tôi muốn hỏi.

Tôi nói: Vậy cậu muốn gặp không? Nếu gặp được cậu sẽ nói gì?

Cậu ấy suy nghĩ một chốc, thẳng thắn trần trụi, vẫn giữ nguyên phong cách của mình.

Tôi không có điểm cống hiến hay kim lư nên không gặp được.

Vậy nếu cậu may mắn gặp được thì sao?

Lúc này Fate mới lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Cậu ấy nói ra câu trả lời phổ biến nhất của trùng cái.

Cười đùa cợt nhả nói: Hùng chủ ơi, hôn một cái nhé!

...

Câu trả lời hơi lạc đề.

Nhưng tôi có một cảm giác, đây chẳng phải lời thật lòng của cậu ấy.

Tôi hỏi lại lần nữa.

Fate nhún vai bảo: Tôi không biết.

Cậu muốn tôi định nghĩa những điều tôi không biết như thế nào?

Tôi chưa bao giờ gặp hay tiếp xúc với một trùng đực nào, ngay cả hormone cũng chưa từng ngửi được.

Tôi không phải kiểu trùng cao sang như mấy cậu.

Thái độ của cậu ấy vẫn như vậy, không thay đổi nhiều, thẳng thắn nhưng không gai góc.

Fate nói: Tương lai tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến bây giờ có lẽ là vui vẻ trên chiến trường.

Tôi không muốn nghĩ nhiều, vì giờ tôi có quá nhiều chuyện cần giải quyết, cậu ấm sống an nhàn sung sướng như cậu đâu có hiểu.

Cậu ấy nhe răng với tôi.

Hung hăng, thẳng thắn lại bộc trực.

Tôi im lặng.

Fate thấy tôi lại im lặng thì ngồi ngửa lưng ra sau ghế, đôi chân dài nhấc lên khiến chiếc ghế lắc lư.

Thật ngây thơ.

Cậu ấy nói: Câu hỏi của cậu quá mơ hồ và mang tính triết lý.

Fate mỉm cười hỏi: Cậu ăn bao nhiêu kg kinh thánh rồi?

Tôi không nói gì.

Lời của Fate có tính là đáp án không?

Tôi không biết, cũng không muốn tìm hiểu nữa.

...

Fate hỏi tôi.

Sao lúc nào cậu cũng lo xa quá vậy?

Nếu nghĩ nhiều, vậy tại sao cậu không nghĩ ra cách làm cho mình vui vẻ đi chứ?

Tôi nói: Tôi đang làm đây.

Fate nghe không hiểu.

Tôi nói: Bây giờ tôi đến Ottowen chính là để kiếm tìm vui vẻ.

Fate tỏ ra ngạc nhiên.

Cậu ấy nói: Ê bro, cái nết của cậu lạ l*z thiệt nha.

Hợp tác nhiều ngày, tôi đã quen với cái miệng hay nói bậy của cậu ấy.

Fate nói: Vậy bây giờ cậu có mục tiêu chưa? Gần nửa năm rồi đó.

Tôi nói: Có lẽ.

Fate lộ ra vẻ đắc ý.

Fate nói: Vậy cho tới khi cậu tìm ra nó, chúng ta cứ tiếp tục dự án thôi.

Cậu ấy cười xấu xa: Cậu thấy rồi đấy, tôi đã nói rồi, sau khi tốt nghiệp chúng ta không có cùng quân đoàn đâu, tức là hiện tại tôi có thể bám víu cậu!

Come on baby tới đây cho tôi ôm đùi đi! Thư phụ!

...

Sự thẳng thắn của cậu ấy luôn làm tôi luống cuống.

Fate thấy tôi lại im lặng thì thay đổi sắc mặt, khiêu khích nói: Nếu cậu không đồng ý, thì tôi sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ.

Tôi nhìn cậu ấy, cảm thấy hơi buồn cười.

Cậu có thể cho tôi nếm đau khổ gì?

Fate nói: Tôi badboy khốn nạn lắm đó, còn biết cách hà hiếp cậu.

Tôi nói: Ừ ừ, đừng có tự dát vàng cho mình.

Tôi chính là trùng suy sụp trước kì thi vì AI cơ giáp quá nhạy đó đấy ư?

Cậu ấy bật cười, rạng rỡ vì hớn hở.

Bầu không khí nặng nề bị tiếng cười này cuốn đi.

Fate nói: Hây, cuối cùng cũng giải quyết được cái dây thần kinh chập mạch của cậu rồi!

Tôi nhìn cậu ấy một lúc lâu không nói gì, cho đến khi cậu ấy mất tự nhiên.

Tôi mới nói: Cậu lễ phép tí đi.

Thật ra tôi không biết phải nói gì, nhưng không nói gì khiến tôi trông có vẻ yếu đuối.

Đã lâu lắm rồi tôi mới mất chủ quyền.

Các trùng bảo vệ tôi không phải trung thành trước sau như một, trước khi bọn họ tới thì chỉ trung thành với thầy của tôi.

Song tôi là một trùng đực, còn là một Saint xấu tính, lạ lùng.

...

Tôi nhìn Fate mà hồi lâu chỉ thốt ra một câu.

Cậu lễ phép tí đi.

Fate cười với tôi, nói với tôi bằng vẻ mặt giận dỗi: Sửa không được!

...

Sau đó, chúng tôi chia nhau thuốc lá và bia mà cậu ấy mua về.

Đây là bữa tiệc ăn mừng tệ nhất mà tôi từng ăn, nhưng tôi vẫn chọn rút một điếu từ túi thuốc lá trong tay cậu ấy, ngậm vào miệng, rồi nghiêng đầu mượn lửa từ điếu thuốc của cậu ấy.

Cậu ấy vô thức né tránh.

Tôi đã phát hiện ra ngay từ lần đầu gặp mặt.

Fate có hơi khiên cưỡng khi tôi quá gần gũi.

Ngay khi tôi tới gần, cơ bắp của cậu ấy sẽ cứng lại.

Tôi không biết, nhưng trùng bảo vệ nói với tôi.

Bọn họ đã cảnh giác với điều này, còn lo rằng Fate sẽ bất ngờ làm tổn thương tôi.

Lúc trước tôi cũng nghĩ cậu ấy ghét á thư, nhưng bây giờ tôi đã biết tại sao cậu ấy lại vậy.

Cậu ấy tơ tưởng tôi mà chính cậu ấy cũng không biết.

Cậu ấy không biết còn tưởng là mình ghét á thư.

Đần quá.

Tôi hút điếu thuốc cay đắng cháy khét, cố ý hay vô tình hà hơi thuốc về phía cậu ấy.

Tôi đã đề cập đến chưa nhỉ?

Đôi mắt thú của cậu ấy rất rõ ràng.

Một hơi thuốc dễ dàng khiến con ngươi của Fate thành hình một cây kim, mà cậu ấy vẫn chưa nhận ra đã với tay lấy bia.

Lần này, cậu mở hai lon, dúi thẳng vào tay tôi một lon, hệt như sợ tôi lại thò tay về phía cậu ấy.

Chống trả kiểu gì đây.

Cười chết đi được.

Fate uống một ngụm, bắt đầu nói sang chuyện khác, hỏi tôi khi đến Ottowen muốn tìm vui vẻ cụ thể nào.

Nói ra để tham khảo một chút, biết đâu đức ngài Wynne vĩ đại có thể làm được cho cậu!

Tôi nhìn cậu ấy, chỉ chăm chú nhìn cậu ấy.

Tôi mỉm cười đáp: Tôi cũng không rõ.

...]

Thời Tấc Cẩn dứt khoát lược bỏ những mô tả phức tạp, lối suy nghĩ dài dòng phức tạp mà chỉ tập trung vào một điểm rồi đấm mạnh.

Thỏa mãn mong muốn và ao ước nhìn trộm con đường dẫn tới trái tim trùng đực của trùng cái.

Thời Tấc Cẩn có hơi đắn đo nếu anh viết kỹ quá, thì mấy trùng cái trong nhóm khán giả này khi lần sau có cơ hội hẹn hò sẽ trực tiếp biểu diễn nghệ thuật, biến thành tiêu đề light novel như sau:



Thế thì mất nhiều hơn được.

Trong bộ tứ khởi, thừa, chuyển, hợp thường được dùng trong các truyện ngắn và vừa, khúc quan trọng nhất là "hợp" thì Thời Tấc Cẩn đã dùng cách miêu tả mở.

(*) Khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc)

Đây là một câu chuyện thực dụng chỉ phục vụ trí tưởng tượng của trùng cái, đây là một miếng mồi có mục đích rất rõ ràng.

Trong "hợp", Thời Tấc Cẩn đã tham khảo sâu thông tin về nhà lãnh đạo tối cao do hệ thống cung cấp, đồng thời chắt lọc những điểm chung của đa số quân thư như hung dữ, mạnh mẽ, cố chấp, dễ dàng bị hormone và adrenalin kiểm soát, ưa những trận chiến kích thích...

Anh dùng cách viết xảo quyệt, khiến những phẩm chất không thể nào kiểm soát này được định hình lại thành những điểm nổi bật có thể kiểm soát được của "Fate Wynne".

Liều lĩnh đôi khi được coi là dũng cảm, nhưng thực chất đây là hai phẩm chất.

Đây chính là cách Thời Tấc Cẩn tạo ra sự phân cực giữa Fate Wynne và khán giả thực tế.

Thời Tấc Cẩn vẫn chưa quên rằng trong phòng livestream, quản lý đã ban thẳng tay Mistletoe đã mua cách chinh phục trùng đực, trong khu bình luận đủ loại tiếng quỷ hú sói gào, muốn Tòa án Bảo vệ trùng đực phát trát hầu tòa cho Thời Tấc Cẩn nên anh phải đề phòng.

Anh không viết về những vật thể bên ngoài, chỉ viết về trái tim của Carol.

Viết về tình yêu thì không thể chỉ viết về yêu.

Mà phải viết về ánh mắt nhìn nhau, miệng im lặng, nhưng nhịp tim lại muốn bay lên.

Mọi thứ cố gắng đơn giản nhất có thể, chừa nhiều khoảng trống làm nổi bật đoạn đối thoại.

Không để cho nhóm khán giả, chủ yếu là sinh viên quân đội và quân thư suy nghĩ quá nhiều, mà thẳng tay nhấn đầu bọn họ theo dõi diễn biến đối thoại, suy nghĩ và thay đổi trong cảm xúc của nhân vật chính.

Đây chính một phương pháp đánh lạc hướng lùa gà như mấy video ngắn trên tiktok!

Khuôn khổ của câu chuyện này phổ biến, ý tưởng máu chó, nhân thiết tầm thường, lời thoại và tính cách của nhân vật chính cũng bị viết chả ra gì, nhưng Thời Tấc Cẩn trồng những thứ này, đổ nước dinh dưỡng, trồng chúng thành cây cảnh, cắt tỉa và biến chúng thành nấc thang đầu tiên của hệ thống giải trí hoàn toàn mới trong thế giới quan của trùng tộc.

Phổ biến có nghĩa là gì?

Trước khi phổ biến trở nên phổ biến, chẳng phải vì nó được mọi người ưa chuộng sao?

Sau đó thành xu hướng, bắt chước, mọc lên như nấm khắp nơi thì cái gì mới lạ cũng dần trở nên tầm thường và phổ biến.

Trong giải trí của trùng tộc, ngay cả khái niệm phổ biến cũng không tồn tại.

Bọn họ sẽ chỉ tập trung vào câu chuyện và một điểm khác biệt trong câu chuyện này, những thay đổi trong cuộc đời của con trùng đực Carol, quan điểm và những lựa chọn của chính Carol.

Hơn nữa, khán giả còn hiểu rõ hơn Thời Tấc Cẩn, câu chuyện này không thể lặp lại được, nhưng một số chi tiết trong truyện lại rất thật.

"Fate Wynne" cũng giống như bất cứ ai trong số bọn họ, mỗi một nét tính cách của "Fate Wynne" đều sẽ có thể thấy đôi phần trong mỗi một quân thư và sinh viên quân đội.

Thời Tấc Cẩn đã sử dụng các tài liệu tham khảo văn học kinh điển để tạo ra một khuôn khổ, để lại khoảng trống trong cốt truyện, đối thoại đơn giản, cốt là để khán giả phải tự tưởng tượng.

Đoạn chuyện xưa bị tinh giản để lại những khoảng trống sẽ khiến khán giả đọc đi đọc lại tác phẩm này, rồi để cho trí tưởng của bọn họ bay cao bay xa, trở thành cái bả thính cho tưởng tượng tương tác ảo với nhân vật trong câu chuyện.

Bạn thấy khoảng trống của câu chuyện không hợp lý đúng không?

Vậy bạn có thể tưởng tượng chi tiết hơn không? Ấy thế hãy lấp đầy câu chuyện này bằng chính tưởng tượng của riêng bạn đi.

Bọn họ ở cùng nhau năm năm thì đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ làm bạn cùng phòng năm năm, chỉ có một cuộc đối thoại như thế sao?

Nào, đoán đi các khán giả thân mến, hãy để các nhân vật chính của câu chuyện luôn sống mãi trong tâm trí của bạn, nghiên cứu câu chuyện và đừng để ngọn lửa nhiệt huyết đang dâng cao phải bị dập tắt.

Cũng giống như Fate Wynne.

Hãy nghĩ nhiều hơn, hãy thử trở thành Fate Wynne trong ảo tưởng ấy.

Khi Thời Tấc Cẩn viết truyện, anh đã lặng lẽ cấy ghép những khái niệm này.

Không thể nói là chuẩn bị toàn diện, nhưng anh đã cố gắng làm hết sức để đánh lén thế giới quan đặc biệt của trùng tộc,.

Anh dừng suy nghĩ, chibi pixel trong phòng livestream cũng ngừng gõ, Thời Tấc Cẩn xoa thái dương đau nhức, cầm cốc nước lên uống ngụm nước lọc.

Đắng quá.

Trong khoảng thời gian này, vòng tay trí não trên cổ tay Thời Tấc Cẩn vẫn không ngừng rung lên, anh bình tĩnh lại một chút, định xử lý mớ ib riêng trước, trong fansite của Fate, topic đầu tiên khiến anh để ý tới.

Anh nhấn vào inbox của streamer, số lượng tin nhắn riêng bùng nổ tới 99+, lượng lớn tin nhắn riêng nhiều tới mức khiến vòng tay trí não trở nên lag.

Tin nhắn riêng nằm ở trên cùng, hộp chat màu vàng của 3 SVIP đều có chấm đỏ, tin nhắn đầu tiên được gửi bởi Standard A567.

Thời Tấc Cẩn còn chưa nhấn xem thêm nội dung, thì mấy câu ngắn gọn trong hộp thoại cũng đã khiến người ta cảm nhận được phong cách dũng mãnh hung hãn của trùng tộc.

Standard A567: [Anh cũng cảm thấy, moi tim chờ đợi là có thể đổi được tấm chân tình sao?]

Thời Tấc Cẩn: ?

... Có phải "moi" theo nghĩa đen anh hiểu không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv