*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máy móc đã gắn xong rồi, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
Trong điện đốt ngọn nến màu đỏ, ngẫu nhiên có chút gió thôi vào, ánh nến nhấp nháy lại không ảnh hưởng ánh sáng trong phòng, chỉ vì nóc nhà cung điện này được khảm nạm châu minh nguyệt giá trị liên thành mà Hoàng đế cố ý vì Ngụy Khuynh Thành kiến tạo.
Mỗi một vật trong cung điện tráng lệ đều cực kỳ quý báu, trên bàn hình tròn được làm từ gỗ tử đàn quý báu bày mỹ vị, món ngon trong mâm đồ sứ tinh xảo tản ra mùi thơm.
Trong máy quay phim là toàn cảnh, cảnh quay đặc tả Sủng Ái ngồi trước bàn.
Sủng Ái diễn vai yêu phi khí chất dịu dàng trên người không giống ngày thường, cô trong ống kính diễm sắc vô cùng, nhất cử nhất động đều câu hồn phách người, yêu khí mười phần.
Đêm nay Ngụy Khuynh Thành muốn lợi dụng cơ hội cùng Hoàng đế giao hợp để mang long tử, để trong hậu cung nàng có một bảo vệ.
Long tử: con trai
Sủng Ái mặc trang phục tơ lụa mỏng manh xúc cảm mịn màng, áo lót trắng tuyết đầy đặn, do cổ áo thấp cực kỳ, nửa bên trắng tuyết cũng bạo lộ trong không khí, khiến nam nhân nhìn không dời mắt.
"Bệ hạ giá lâm!" Ngoài cung điện truyền đến tiếng nội thị.
Ngụy Khuynh Thành vội vàng đứng dậy, Quân Thụy diễn vai Hoàng đế bước vào đại điện, thân mặc hoàng phục vàng chói biểu tượng hoàng tộc tôn quý, tóc dài nửa khoác nửa rũ ở sau lưng, một khuôn mặt tuấn mỹ phong thần tuấn lãng, con ngươi thâm thúy nhìn không ra tâm tình phập phồng, khí thế Đế vương tôn quý hiện ra.
"Bệ hạ vạn an." Ngụy Khuynh Thành cúi đầu xuống nói khẽ, giọng nói mang theo một cổ quyến rũ.
Dung Tử Sở nhìn Ngụy Khuynh Thành nửa quỳ, nữ tử mặt như phù dung, môi như anh đào, khiến người ta có một cổ dục vọng muốn vuốt ve.
Không biết môi như anh đào tươi đẹp kia có phải ngọt như trong tưởng tượng không, ở góc độ này của hắn nhìn không sót một chút thân thể nào của nàng, đặc biệt là đôi con thỏ trắng tuyết nửa lộ.
Con thỏ là gì thì hãy tự phát huy tưởng tượng đi )
Hô hấp của Quân Thụy hơi chậm lại, bình tĩnh che đi một bộ phận ống kính.
"Dậy đi." Quân Thụy dùng giọng tràn đầy uy nghiêm đế vương nói.
Cảnh này là Ngụy Khuynh Thành nguyện ý hạ thấp làm nhỏ, cố ý bày ra tiệc tối lấy lòng Hoàng đế Dung Tử Sở, Dung Tử Sở lạnh nhạt với Ngụy Khuynh Thành nửa tháng giọng nói tự nhiên mang theo khí thế cao cao tại thượng.
Ngụy Khuynh Thành bước nhỏ, nhẹ nhàng kéo tay áo của Đế vương, giọng quyến rũ như chim oanh: "Thần thiếp cố ý vì Bệ hạ chuẩn bị những đồ ăn này, hy vọng Bệ hạ thích....."
Dung Tử Sở thuận theo ý nàng ngồi xuống, lúc này trong điện chỉ có hai người bọn họ.
Ngụy Khuynh Thành ngồi bên cạnh Dung Tử Sở, ngón tay trắng nõn thon dài như cọng hành cầm đũa lên, gắp thức ăn bỏ vào trong chén Dung Tử Sở, lại rót một lý rượu đưa đến bên môi của hắn: "Bệ hạ, mời dùng......"
Dung Tử Sở liếc nàng một cái, thuận theo tay của nàng nhàn nhạt uống một chút, ngữ điệu nhàn nhạt khen một câu: "Không tồi."
Ngụy Khuynh Thành thấy Hoàng đế chậm trễ không ăn, trong mắt hiện lên lo lắng và sốt ruột.