Tám giờ sáng, Hứa Thời Diên ngồi cuối phòng học, ngủ gật. Trên bàn vẫn để cốc cà phê uống dở hơn nửa, không có giấy nháp, không có vở ghi, chỉ có một cuốn sách mở trên bàn.
Hắn vò nút áo sơ mi trong vô thức, nghĩ lại thông tin hôm qua Mẫn Việt trả lời hắn.
Khai giảng hơn nửa tháng, quá nhiều việc, hắn không còn thời gian đi tìm Mẫn Việt, Mẫn Việt cũng không chủ động tìm hắn. Hắn nghĩ, đối với người đàn ông kia mà nói, chuyện này là không cần thiết, anh ta có thể kiếm người khác.
Vì để Mẫn Việt nhớ tới mình. Hôm qua Hứa Thời Diên gửi cho Mẫn Việt một tin nhắn trước khi ngủ: Mấy nay khai giảng xong bận quá, rảnh sẽ tìm anh sau.
Nửa tiếng sau, nhận được câu trả lời của người đàn ông, một từ: Oke.
Trả lời lạnh lùng không chút tình cảm như thế làm Hứa Thời Diên rất bất mãn, hắn có thể cảm nhận được người đàn ông không ghét hắn, nhưng không đủ để người đàn ông gạt bỏ thái độ lạnh lùng giữ khoảng cách, không chịu tới gần nửa bước.
Hơn nữa, hắn không một chút nào muốn nhìn thấy Mẫn Việt đi tìm người khác, nghĩ đến có giả thiết như vậy mà lòng muộn phiền không thôi, thậm chí còn có ý muốn chửi bới để giải tỏa cảm xúc.
Tuy ai cũng có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với người hoặc vật mà bản thân cực kỳ yêu thích, mà hiển nhiên, người đàn ông không phải dạng đó.
Nghỉ quốc khánh, cuối cùng Hứa Thời Diên cũng rảnh, hắn không hề nghĩ ngợi nhắn tin cho Mẫn Việt rồi bắt xe đến thẳng nhà anh.
Nhưng khi đang trên đường đi thì Hứa Thời Diên nhận được điện thoại của Mẫn Việt.
“Cậu đừng đến nhà tôi, tôi lại đi công tác rồi.”
“Đi công tác? Sợ là hẹn ở nhà người khác ha?” Hứa Thời Diên bật thốt lên, lập tức ý thức được bản thân không nên như thế, như bà vợ giận chồng.
Mẫn Việt không thích giọng điệu xem thường của Hứa Thời Diên, trả lời: “Dù tôi có hẹn thì cậu cũng chẳng có quyền xen vào.”
“Khụ…” Hứa Thời Diên lúng túng, “Anh công tác ở đâu?”
“Thành phố A.”
“Không có chuyện gì thì tôi cúp.”
Ba tiếng sau, Hứa Thời Diên đi ra khỏi trạm chờ tàu hỏa của thành phố A, bắt đầu hối hận về sự hấp tấp của mình.
Hắn gọi Mẫn Việt mấy lần nhưng không được bắt máy, không thể làm gì khác hơn là tìm tạm một chỗ nào đó để giải quyết bữa tối.
Thành phố A mới đổ cơn mưa, đèn đường chiếu lên những vũng nước còn sót lại thành những mảng đen lốm đốm, phản chiếu lại lầu cao thành phố. Hứa Thời Diên giẫm lên nước đọng, hít thở không khí sau cơn mưa, lang thang trên đường không mục đích. Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chẳng hiểu vì sao mình lại đi tìm Mẫn Việt, hành động này quá ngu ngốc.
Đợi đến hơn tám giờ, rốt cục Mẫn Việt cũng gọi lại.
“Sao cậu gọi nhiều thế? Có chuyện gì sao?”
“Anh gửi cho tôi vị trí của anh đi, tôi đang ở thành phố A, giờ tôi đi tìm anh.”
“Cậu có bệnh à? Chạy tới đây làm gì?”
“Tôi muốn làm tình.”
Mẫn Việt cả giận nói: “Cậu không biết tìm người khác sao?”
“Anh cho rằng tôi giống anh à, tôi sợ chơi loạn quá dễ dính bệnh.”
“Mẹ nhà nó cậu mới có bệnh!” Mẫn Việt hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh: “Cậu bắt xe tới đi.”
Hứa Thời Diên tới khách sạn, gặp Mẫn Việt đang ngồi ngay sảnh chờ hút thuốc đợi hắn. Tóc của người đàn ông được vuốt keo cẩn thận, mặc âu phục. Rõ ràng chỉ là đồ bình thường thôi, lại hấp dẫn người ta dấy lên phản ứng.
Lúc vào Hứa Thời Diên ngửi được mùi rượu giữa mùi thuốc lá, hắn để sát vào cổ Mẫn Việt hít nhẹ: “Uống rượu?”
“Xã giao.”
Hứa Thời Diên chậc lưỡi, “Hút thuốc uống rượu, khéo chưa già đã lắm tật đấy.”
“Tôi không chỉ dính đến rượu đến thuốc, còn đi khắp nơi hẹn người, không sợ tìm đến tôi sẽ mắc bệnh đường tình dục à?”
Hứa Thời Diên nghẹn, không muốn nói thêm về vấn đề “Mẫn Việt đi tìm người khác” nữa, lôi cánh tay Mẫn Việt bước vào thang máy.
Trong thang máy, một người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào đôi tay Hứa Thời Diên đang kéo Mẫn Việt, xì một tiếng, tỏ ra cực kỳ chán ghét. Hứa Thời Diên lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, luồn tay xuống nắm lấy tay Mẫn Việt.
Đột nhiên bị một bàn tay mềm mại khác nắm, dù biết Hứa Thời Diên giận hờn mới làm thế, nhưng trái tim Mẫn Việt không tự chủ được đập nhanh hơn.
Tên đàn ông kia càng thêm ngạc nhiên, lúc đi ra ngoài còn thì thầm gì với cô bạn gái trẻ tuổi, hẳn là lấy chuyện này đổi thành niềm vui cho người phụ nữ kia. Trước khi cửa thang máy đóng, cô bạn gái còn quay đầu lại, đánh giá họ bằng đôi mắt hiếu kỳ.
Trong thang máy chỉ còn hai người, Hứa Thời Diên xì cười nói: “Đồng tính luyến ái mà thôi, phải dùng đến ánh mắt kia à?”
Mẫn Việt hất tay hắn ra, biểu cảm vẫn hờ hững, lông mi rung nhẹ, ẩn giấu toàn bộ cảm xúc trong mắt.
Hai người vào phòng, Hứa Thời Diên gấp gáp đè Mẫn Việt lên cửa, hôn cổ anh. Mẫn Việt đẩy Hứa Thời Diên ra, nói: “Tôi muốn tắm trước.”
Hứa Thời Diên cười nói: “Cùng đi.”
Trong phòng tắm khách sạn, hai người đè lên nhau, nước ấm tràn ra ngoài bởi hành động của họ, hơi nước nóng chui vào mũi, khiến người ta choáng váng vì thiếu dưỡng.
Mẫn Việt nằm ngửa trên người Hứa Thời Diên, cổ đặt trên vai cậu trai, hai chân tách ra khoát hờ lên thành bồn tắm. Anh há to miệng hút oxi, cũng kìm chế không rên rỉ bởi những cú thúc hung mãnh.
Một tay Hứa Thời Diên bám vào thành bồn, một tay khác vòng đến trước ngực người đàn ông, ôm lấy, dồn lực về phía hông và eo để chuyển động, đồng thời hôn liên tục lên cổ và cằm của anh.
Tư thế này vô cùng đáng sợ, gần như khiến dương v*t của Hứa Thời Diên chèn vào điểm G. Mẫn Việt bị đâm đến tê cả da đầu, nơi mẫn cảm trong cơ thể cũng bị đâm đến căng đầy, như là sắp vỡ vụn. Đầu nhũ bên trái được hai ngón tay xoa bóp, ấn nhẹ rồi kéo ra, khoái cảm từ nơi đó ăn mòn người ta, khiến anh vừa xấu hổ vừa hưởng thụ, không nhịn được duỗi thẳng lưng giãy dụa.
Hứa Thời Diên đưa tay giữ lấy dương v*t căng cứng của người đàn ông, lòng bàn tay mềm mại bao trùm quy đầu, ma sát nhẹ nhàng. Trước đây họ làm đều không hề nói chuyện, nhưng hôm nay Hứa Thời Diên muốn trêu chọc người nằm trên mình, hắn giảm tốc độ tấn công, hỏi: “Mẫn tiên sinh, sảng khoái chứ?”
Mẫn Việt không trả lời.
“Khó chịu sao?” Hứa Thời Diên từ từ nói, “Thế – như này thì sao?”
Nói, Hứa Thời Diên thúc mạnh một cái, đẩy thẳng dương v*t chỉ còn mỗi quy đầu ở ngoài cửa hậu vào sâu bên trong, đánh thẳng vào điểm G.
“A…a” Tấn công bất ngờ làm Mẫn Việt sơ ý thốt ra một tiếng rên. Giọng Mẫn Việt vốn là thuần trầm, khi rên rỉ mang theo ý tình dục khàn khàn, cào nhẹ vào trong lòng người nghe.
Hứa Thời Diên cảm thấy tiếng rên này còn hấp dẫn hơn nhiều với tiến rên rỉ dâm đãng.
Hắn ve vãn bên tai người đàn ông: “Nghe tuyệt quá, anh rên thêm vài tiếng nữa có được hay không? Hả?”
“Cút… Nằm mơ.”
Hứa Thời Diên cười dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên má người đàn ông, “Được, tôi nằm mơ.”
Hắn không trêu người đàn ông nữa, mà quay về tần suất chuyển động mà cả hai đều thấy thoải mái, đồng thời đưa tay lên vuốt dương v*t của người đàn ông, lúc nặng lúc nhẹ di chuyển, nhiều lần ép sát qua điểm G.
Mẫn Việt nhắm mắt hưởng thụ, khoái cảm tích lũy bạo phát ra dưới một cú hích mạnh mẽ của Hứa Thời Diên. Toàn thân anh co giật, dương v*t run rẩy, bắn tinh. Bắn tinh trong nước có cảm giác rất lạ, như là bị chặn lại lỗ bắn tinh, khiến anh nghẹn đến mức viền mắt ươn ướt.
Hứa Thời Diên và Mẫn Việt lên đỉnh cùng lúc, ngắm người đàn ông nằm trên người mình thở dốc, hắn nhịn không nổi cắn nhẹ vành tai của anh, liếm láp.
Bởi khi xã giao Mẫn Việt có uống chút rượu, nên anh cảm thấy bản thân mơ màng không tỉnh táo, anh đẩy Hứa Thời Diên ra, giùng giằng, cầm lấy vòi hoa sen.
Hứa Thời Diên vẫn ngồi trong phòng tắm, ngón trỏ mơn trớn thành bồn, nhìn lưng Mẫn Việt đường nét rõ ràng cùng tỉ lệ cơ bắp hoàn hảo, đẹp như một tác phẩm điêu khắc, da dẻ của anh cũng căng tràn đầy sức sống.
Hẳn là do quá lâu rồi không giải tỏa, chỉ cần nhìn thấy phía sau Mẫn Việt, bụng dưới của hắn đã căng chặt, dòng máu nóng bỏng lại chảy xuống dưới thân.
Hắn đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, tới sau lưng Mẫn Việt, ôm lấy eo người đàn ông, đặt cằm lên vai anh, cọ phần dưới mình vào khe mông Mẫn Việt, nói: “Mẫn tiên sinh, anh thực sự cần phải xem xét lại bản thân mình có bao nhiêu hấp dẫn.”
Mẫn Việt bất đắc dĩ: “Đừng như thế, ngày mai tôi còn có việc…”
Hứa Thời Diên đẩy anh vào tường, đè lại, nói: “Vậy tôi làm nhanh chút.”
Sau đấy hắn dùng tay nhấc một chân Mẫn Việt lên, đỡ dương v*t của mình đâm vào động thịt. Mẫn Việt vẫn còn đang khó chịu, cũng chẳng có khoái cảm, bất đắc dĩ nghĩ, cứ kệ hắn đi thôi.
Hứa Thời Diên dán sát mũi vào mái tóc đen dày của người đàn ông, cà cà, vừa hay vượt qua mặt anh, hắn rải những nụ hôn nhỏ vụ lên lông mày, mắt, chóp mũi.
Mẫn Việt muốn tránh, mà Hứa Thời Diên bóp lấy cằm anh, không cho anh cơ hội chạy trốn, tiếp tục hôn mặt anh.
Mẫn Việt từ bỏ giãy dụa, đưa tay xuống tự xoa nắn dương v*t vì bị kích thích mà bán cương.
Hứa Thời Diên rất yêu cửa sau của Mẫn Việt, mềm, chặt, ướt, dường như muốn ép nát linh hồn hắn. Hắn vừa rút ra cắm vào vừa than thở trong lòng, thần đã tạo nên những bộ phận này trên cơ thể con người, để chúng sinh có thể tìm thấy niềm vui từ đây.
Khi Mẫn Việt lại bị đè lên giường ép nuốt gậy th*t, anh đã hết cả sức và cũng không muốn phản kháng, anh âm thầm thở dài vì thể lực của cậu trai trẻ tuổi, đồng thời cũng lo lắng cho bản thân không biết ngày mai có làm việc được hay không.
Bây giờ người đàn ông đang mệt mỏi nên cơ thể còn mềm mại hơn cả lúc thường, ba lần bị đâm, vẫn khiến người khác điên cuồng. Hứa Thời Diên lần này có đeo bao, lúc bắn tinh hắn ép dương v*t vào thật sâu, chỉ chừa túi tinh ở ngoài rồi tưởng tượng mình đang ở tận sâu trong Mẫn Việt.
Bắn xong, Hứa Thời Diên vẫn không muốn rút ra, tiếp tục nằm gục lên người người đàn ông, phát ra những tiếng thở dài thỏa mãn.
Mẫn Việt bị tóc quăn của thanh niên chọc vào mắt, anh nghiêng đầu, đẩy Hứa Thời Diên đang ở trên người mình xuống, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hình ảnh trên cửa sổ phản chiếu.
Đối với chuyện thanh niên chạy từ xa đến tìm anh để làm tình, Mẫn Việt bất đắc dĩ, nhưng cũng không thấy lạ. Hứa Thời Diên xưa nay đã vậy, cách hắn tính toán một hành động là xét xem tuốt trụ và khổ sở triệt tiêu lẫn nhau sẽ còn lại bao nhiêu, liệu có đem lại hiệu quả tức thời hay không. Hắn tính toán được và mất những gì, có lẽ làm tình với anh đáng để hắn khắc phục vấn đề khoảng cách.
Thanh niên kéo Mẫn Việt từ trong suy nghĩ ra, “Khi nào anh về thành phố B?”
“Mấy ngày nữa.”
“Vậy tôi ở lại đến ngày kia.”
Mí mắt Mẫn Việt co giật, “Tối mai không làm.”
Hứa Thời Diên cười nói: “Mai tôi chơi quanh thành phố này một tí, không phải tôi chỉ đến để ‘làm cái đó’.”
Mẫn Việt nghe vậy bật cười, thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thời Diên rửa mặt xong, thấy Mẫn Việt che mắt nằm trong chăn, hẳn là đang ngủ. Áo trên người cuốn lên, lộ ra một chút eo.
Hứa Thời Diên định đến giúp Mẫn Việt đắp chăn, lại không nhịn được ngồi đánh giá nhan sắc khi ngủ của Mẫn Việt, ánh mắt dừng lại ở phần rốn đẹp đẽ bị lộ.
Rốn Mẫn Việt nhạt, rất sạch, màu da không khác những vùng xung quanh, tròn tròn, nhìn như phần lõm cuống của quả táo, rất thích hợp đặt một cây gậy nhỏ.
Hứa Thời Diên như là khám phá ra thứ gì đó thú vị, hắn lấy móng tay gãi nhẹ chỗ đó, kết quả mu bàn tay bị Mẫn Việt đánh “bốp” một cái.
“Cút.” Mẫn Việt nói.
Dù Hứa Thời Diên không cam lòng, nhưng vẫn thôi, kéo chăn trùm cho cả Mẫn Việt, tắt đèn ngủ.