Linh Vực

Chương 394: Tống Đình Ngọc oán khí



“Gia hỏa kia đang đuổi sát không bỏ qua đối với ta. Hắn ở sau khi toàn lực kích phát lực lượng máu tươi, bất luận lực lượng, hay là tốc độ, đều tăng lên gấp bội!”. Tần Liệt cau mày, vừa nói chuyện, vừa đem linh thạch trong Không Gian giới chỉ, đặt từng khối vào ngọn nguồn lực lượng của “Kiếm Hiệp chu”.

Từng khối linh thạch, bị điên cuồng thúc giục linh lực trong đó, cùng lúc làm cho “Kiếm Hiệp chu” trở nên nhanh như chớp, linh thạch cũng đang kịch liệt tiêu hao.

Chỉ trong chốc lát thời gian như vậy, đã có ba khối Địa cấp linh thạch, từ trong suốt mượt mà, biến thành xám trắng ảm đạm, mặt ngoài xuất hiện các vết rạn.

Đây là dấu hiệu linh lực sắp hao hết toàn bộ.

“Có cách nào ngăn cản gia hỏa kia không?”. Tần Liệt trầm giọng hỏi.

“Khương Thiên Hưng này, bản thân là Thông U cảnh hậu kỳ, mà ngươi, chỉ có thể tính miễn cưỡng bước vào Thông U cảnh, hồn ảnh mới vừa vặn ngưng tụ thành. Ngươi cùng hắn bản thân cảnh giới đã có chênh lệch cực lớn, bởi vì hút máu tươi rèn luyện bản thân, thân thể hắn cũng cực kỳ cường hãn, cũng không yếu hơn ngươi, hơn nữa hắn nay ở thời kỳ điên cuồng, bởi hút máu tươi mà phấn khởi, thực lực lại lần nữa kéo lên một bậc. Ở dưới loại trận thái này, ngươi không nên tử chiến với hắn, tuyệt đối không sáng suốt”.

Huyết Lệ rất lạnh lùng bình tĩnh: “Lúc này đừng tìm hắn chiến đấu. Chờ hắn qua đoạn thời kỳ phấn khởi này, hắn sẽ bỗng nhiên suy yếu một thời gian, ngươi nếu có thể nắm lấy hắn thời kỳ suy yếu chiến đấu với hắn, mới có thể chiến thắng hắn”.

“Ô ô ô!”.

Phía sau, tiếng Khương Thiên Hưng kêu to cuồn cuộn mà đến, một cỗ huyết khí màu đỏ tươi như tầng mây màu máu lơ lửng ở giữa không trung, cũng đuổi sát hắn không tha.

Tần Liệt nôn nóng không thôi.

Nhưng vào lúc này, hắn nghe được một tiếng hót vang, đó là một loại linh cầm kêu to.

Thanh âm đó, hắn rất quen thuộc... Đó là Lưu Vân Thất Thải điệp kêu!

Tần Liệt ở trên mặt biển, bỗng nhiên hướng tới bầu trời hét to: “Tống Đình Ngọc!”.

“Ồ!”.

Bầu trời xa xa, truyền đến một tiếng hô khẽ mềm yếu êm tai, một cột sáng cầu vồng, từ phương hướng thanh âm truyền đến bay vút đến.

Lưu Vân Thất Thải điệp huyễn lệ, ở trên không mặt biển rộng lớn chậm rãi hiển hiện ra.

Trên thân con bướm màu, một nữ tử mặc trang phục màu sắc rực rỡ, khẽ nhăn mày cười kinh diễm chúng sinh, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra một cái vẻ mặt kỳ dị: “Ngươi là?”. Tống Đình Ngọc cúi người nhìn mặt biển phía dưới, nhìn nam tử xa lạ điên cuồng kích phát xác “Kiếm Hiệp chu”, cảm thấy giống như có chút quen thuộc.

Tần Liệt trừng mắt nhìn nàng một cái, trầm quát: “Không nhận ra ta, nhận ra mặt nạ da cáo trên mặt ta không?”.

Sớm ở lúc rời khỏi Dược sơn sụp đổ, hắn đã thông qua mặt nạ da cáo, thay đổi một khuôn mặt khác, cho nên ở trong mắt Tống Đình Ngọc, hắn căn bản chính là một người xa lạ.

“Ngươi tên khốn kiếp này!”. Tống Đình Ngọc lập tức phản ứng lại, nàng ngồi ngay ngắn ở trên Lưu Vân Thất Thải điệp, trên khuôn mặt kiều mị hiện ra một tia vui mừng.

Nhưng nàng lập tức đem một tia vui mừng này thu liễm, trong mắt tràn đầy ý lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ta không quen ngươi”.

Lưu Vân Thất Thải điệp ngay tại đỉnh đầu Tần Liệt, như một đám mây màu sắc rực rỡ, gắt gao đi theo hắn.

Tống Đình Ngọc ngồi trên thân con bướm sặc sỡ, thần thái thong dong lấy ra một tấm gương đồng, đón gió biển phần phật, nghịch tóc rối bên tai, một bộ tư thế ngạo nghễ nước giếng không phạm nước sông với Tần Liệt, không muốn quan tâm hắn.

Tần Liệt nghẹn lời cười khổ, mắt thấy Khương Thiên Hưng phía sau càng đuổi càng gần, không khỏi chắp chắp tay, ngượng ngùng cười gượng nói: “Cô nãi nãi tốt của ta, con chó điên phía sau đuổi rất sát, ngươi mau để ta đi lên đi”.

“Ngươi là ai vậy?”. Tống Đình Ngọc lười nhìn hắn, chỉ để ý bản thân ở trên thân con bướm sặc sỡ gạt tóc rối, trên khuôn mặt đẹp kiều diễm như hoa tươi nở rộ kia đều là lạnh lùng.

“Khốn kiếp đáng chết! Không nói một tiếng đã rời khỏi, làm hại ta ở Dược sơn ở Lăng gia trấn tìm ngươi mười mấy ngày, trước khi đi, ngay cả cái tin tức cũng không có, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện, ai biết ngươi tên khốn kiếp này, thế mà đã sắp đến trên Linh Thứu sơn! Rõ ràng chung đường với ta, rõ ràng cũng muốn đi Thiên Khô đại lục, thế mà không đi cùng ta!”.

Đáy lòng Tống Đình Ngọc thầm mắng, biểu cảm trên mặt thì là càng thêm thong dong. Nàng vừa gạt tóc, vừa thưởng thức ánh chiều tà, chậc chậc tán thưởng: “Mặt trời lặn thật đẹp, biển lớn mênh mông, ráng màu khôn cùng, cái cảnh đẹp này... Có người có thể không nhìn thấy nữa”.

“Ta nói cô nãi nãi, ta đắc tội ngươi lúc nào?”. Tần Liệt cười khổ.

“Ngươi chưa đắc tội ta”. Tống Đình Ngọc từ đầu tới cuối không nhìn hắn, cười tủm tỉm nhìn ráng màu dần dần chìm xuống, thần thái lười biểng, ở trên con bướm sặc sỡ duỗi cái lưng mỏi. Bộ ngực sữa no đủ kia của nàng, theo động tác dụ hoặc tuyệt đẹp này hiện ra đường nét kinh tâm động phách: “Ta căn bản không quen ngươi. Ồ, ta còn vội đi, sẽ không hàn huyên nhiều với ngươi, sau này không hẹn!”.

Nói xong, nàng cười duyên “hi hi”, đùi đẹp thon dài nhẹ nhàng đong đưa, vỗ con bướm sặc sỡ một cái.

Tốc độ của Lưu Vân Thất Thải điệp đột nhiên nhanh hơn, như cầu vồng bay trên trời, nháy mắt từ bầu trời trên đầu Tần Liệt bay đi xa.

Tần Liệt nhìn trời, nhìn con bướm sặc sỡ càng lúc càng xa, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhảy dựng lên chửi má nó.

“Mẹ! Ta đắc tội bà nương này lúc nào?”.

Đến bây giờ, hắn vẫn không biết, không rõ hắn làm sai chỗ nào, không rõ Tống Đình Ngọc này sao tức giận như vậy.

“Ô ô ô!”.

Tiếng rít lên thê lương của Khương Thiên Hưng, như mũi kim nhọn, rợp trời rợp đất hướng tới hắn trùng kích đến.

Một đạo sát khí huyết khí ngưng kết thành, rốt cuộc cũng từ bầu trời trên đầu hắn đột nhiên đánh ập xuống, trong sát khí đó, tràn ngập ý niệm cuồng bạo, hiểu sát, điên cuồng, oán độc, hình thành thủy triều tinh thần mặt trái mất đi nhân tính.

“Cút cho ta!”. Tần Liệt ngẩng đầu nhìn trời, mở mồm hét to.

“Oanh đùng đùng!”.

Sâu trong mây tía chợt truyền đến tiếng sấm sét nặng nề, phía chân trời đỏ au, mấy tia chớp kèm theo tiếng sấm ầm ầm hạ xuống.

Hướng thân thể Tần Liệt đánh xuống.

Những sát khí đó do huyết khí tụ tập, chưa rơi xuống đỉnh đầu Tần Liệt, đã bị sấm sét từ trên trời hạ xuống đánh phá thành mảnh vỡ.

“Rầm rầm rầm!”.

Nước biển quanh thân Tần Liệt, cũng bị lôi điện nổ sôi trào lên, từng cơn sóng biển tràn ra.

Nhưng, hắn ở lúc vận chuyển Thiên Lôi Cức, dẫn động sấm sét trên trời đánh tan mây máu sát khí, tốc độ của “Kiếm Hiệp chu” dưới thân hắn cũng bỗng nhiên chậm đi.

Khương Thiên Hưng rốt cuộc truy kích đến.

Lột xác thành huyết yêu, toàn thân hắn tỏa ra huyết quang đáng sợ, như một con hung thú khát máu từ trên trời giáng xuống, hướng tới Tần Liệt cắn xé đến.

Đôi tay Khương Thiên Hưng giao nhau vạch trên không, từng đạo huyết quang màu đỏ tươi, như đao nhọn dao sắc, đan xen thành tấm lưới lớn dao máu dày đặc, từ đỉnh đầu hắn chụp xuống.

Hắn đây là muốn đem Tần Liệt bầm thây vạn đoạn!

“Cửu Thiên Lôi Động!”.

Tần Liệt hướng lên trời rống giận, xương khớp cả người nổ vang một trận ‘ba ba’, các tia chớp to cỡ ngón tay rập rạp quấn quanh toàn thân.

Trong cơ thể hắn lục phủ ngũ tạng, xương toàn thân, gân mạch, máu thịt, toàn bộ truyền đến tiếng sấm sét gầm lên giận dữ.

Sâu trong bầu trời, mấy chục dòng lôi điện to cỡ cánh tay, ‘oành đùng đùng’ lao đến.

Sét từ chín tầng trời xuống, thân thể hắn lại đất bằng sinh lôi, dòng điện sấm sét khác nhau, một cái từ trên trời giáng xuống, một cái từ trên người hắn bay lên trời, đem tấm lưới dao máu lớn trên đỉnh đầu kẹp ở giữa cuồng oanh loạn tạc.

“Oanh đùng đùng! Oành đùng đùng!”.

Vô số huyết quang, lôi quang, điện quang nổ bắn tung tóe, ở giữa không trung mảng hải vực này, như pháo hoa lấp lánh nổ, vô cùng mỹ lệ yêu diễm.

Tiếng kêu to của Khương Thiên Hưng, ở trong huyết quang đầy trời duy trì sắc nhọn, càng lúc càng điên cuồng.

“Vù vù vù!”.

Các dòng máu tươi, từ ngoài thân hắn bay vụt ra, máu tươi đó nổ tung thành mưa máu dày đặc, từ trên trời rải xuống.

Mưa máu đó tanh hôi vô cùng, như ẩn chứa kịch độc.

“Đây là huyết độc! Tuyệt đối đừng để chạm phải, bằng không máu tươi của ngươi cũng bị xảy ra biến hóa, sẽ trở nên giống Khương Thiên Hưng, sẽ bị máu tươi của mình nô dịch!”. Huyết Lệ vội vàng nhắc nhở.

Nhưng, mưa máu rậm rạp kia lại vô cùng dày đặc, phạm vi bao trùm cũng cực lớn, vừa rồi ngạnh kháng cùng Khương Thiên Hưng một lần, lực lượng trong thời gian ngắn không thể tụ tập tới đỉnh phong, Tần Liệt căn bản không thể nào né tránh.

“Lần sau còn dám không nói một tiếng chơi trò biến mất, ta mặc kệ ngươi chết sống, hừ!”.

Một cột sáng huyễn lệ phút chốc lướt đến, ở trong tiếng hừ yêu kiều của Tống Đình Ngọc, Tần Liệt bị một cánh tay ngọc túm lấy, nháy mắt từ trên “Kiếm Hiệp chu” biến mất.

Mưa máu đầy trời ẩn chứa huyết độc, ở sau khi hắn biến mất, lúc này mới rầm rầm rơi xuống.

***

Lưu Vân Thất Thải điệp so với “Kiếm Hiệp chu” nhanh hơn rất nhiều, Khương Thiên Hưng mặc dù ở trạng thái phát cuồng, dốc toàn bộ linh lực tanh máu để thúc giục “Kiếm Hiệp chu”, cũng chỉ có thể nhìn Tần Liệt và Lưu Vân Thất Thải điệp càng lúc càng xa.

Con bướm sặc sỡ hóa thành một luồng ánh sáng, hoàn toàn biến mất khỏi mi mắt Khương Thiên Hưng.

“Graooo!”.

Huyết quang rực rỡ, Khương Thiên Hưng một mái tóc dài rậm rạp màu máu, buông mãi đến bên hông, như yêu ma ở trên mặt biển hét giận dữ.

Tiếng gầm làm mảnh hải vực này không ngừng xảy ra vụ nổ, uy thế ngập trời, làm rất nhiều hung vật đáy biển đều hoảng sợ trốn xa, sợ bị Khương Thiên Hưng nhìn trúng, biến thành mục tiêu phát tiết.

Đứng ở trên mặt biển, Khương Thiên Hưng rít gào hồi lâu, màu máu trong con ngươi làm cho người ta sợ hãi dần dần mất đi, thần trí hắn cũng chậm rãi khôi phục.

Một lúc sau, hắn mềm nhũn ở trên “Kiếm Hiệp chu”, như hư thoát, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

“Bên kia! Bên kia có động tĩnh!”. Một chiếc thuyền gỗ bám đầy mây tre kết thành, so với “Kiếm Hiệp chu” còn nhanh nhẹn hơn, từ phương hướng Linh Thứu đảo đi đến.

Trên thuyền gỗ, ba võ giả mặc quần áo Lam Tinh hội, ánh mắt lạnh lẽo, tìm kiếm cái gì đó ở chung quanh.

“Bên kia có người”.

Bọn họ phát hiện Khương Thiên Hưng, rất nhanh tới gần, một người dò hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi vì sao lại ở chỗ này?”.

“Ta là người của Thiên Khí tông, là bạn của Khâu Vân”, vẻ mặt Khương Thiên Hưng suy yếu, chỗ cổ mồ hôi như dòng suối, hắn ngồi ngay ngắn ở trên xác “Kiếm Hiệp chu”, khổ sở nói: “Ta và Khâu Vân ở đáy biển phía sau phát hiện thi thể thần thứ tám. Thi thể thần sau khi cuồng bạo, thủ hạ của ta, còn có người của Lam Tinh hội các ngươi, bị thi thể thần đánh giết rất nhiều. Mà ta với Khâu Vân, thì là ở lúc sơ tán mọi người, bị một võ giả lai lịch không rõ đánh lén. Khâu Vân đã bị hắn giết chết, ta cũng bị hắn làm bị thương nặng. Hắn vừa mới cưỡi một con bướm sặc sỡ rời khỏi”.

“Con bướm sặc sỡ?”. Người nọ nhìn về phía bầu trời, cau mày, nói: “Chúng ta là nhìn thấy một con Lưu Vân Thất Thải điệp rời khỏi”.

“Là bọn họ”. Khương Thiên Hưng đem nước bẩn hắt đến trên người Tần Liệt.

“Việc này Lam Tinh hội chúng ta sẽ điều tra xử lý, có liên quan thi thể thần trong biển... Thiên Khí tông các ngươi đã phái người tới đây, không cần bao lâu bọn họ sẽ tới”. Người nọ giải thích.

“Thiên Khí tông phái người tới đây rồi?”. Khương Thiên Hưng ngạc nhiên.

“Ừm, chậm nhất nửa canh giờ, bọn họ sẽ đến”.

“Ồ, ta bị thương rồi, về Linh Thứu đảo trước nghỉ ngơi một chút”. Khương Thiên Hưng tỏ thái độ.

Mấy võ giả Lam Tinh hội cũng không cản hắn, hướng hắn gật gật đầu, liền thả hắn rời khỏi.

Sau nửa canh giờ.

Tiểu đội võ giả do một võ giả Phá Toái cảnh suất lĩnh, ngồi một chiếc Thủy Tinh chiến xa màu xanh thẳm, ngừng lại trên bầu trời vùng biển này.

Đoàn người chìm hết xuống biển, tới bên cạnh thi thể thần, mắt sáng ngời nhìn hết về phía rốn thi thể thần.

“Thi thể thần lúc trước từng cuồng bạo!”. Phá Toái cảnh trung kỳ Tất Vưu mặc áo bào dài hoa mỹ, trên áo bào có đồ án lò luyện tinh xảo đẹp đẽ, đây là dấu hiệu chỉ Thiên Khí tông có: “Bia mộ thế mà không còn!”. Da mặt màu vàng nâu của Tất Vưu run lên, vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Có dấu vết chiến đấu!”. Có người dò xét một phen, khẳng định nói.

“Các ngươi đem khối thi thể thần này, phụ trách vận chuyển đến chỗ cũ”. Mặt Tất Vưu âm trầm, từ đáy biển bay lên trời, thần thức khổng lồ của hắn bao trùm hướng hải vực chung quanh, rất nhanh tìm được ba võ giả Lam Tinh hội kia.

“Ta là Thiên Khí tông ngoại tông chấp sự Tất Vưu, xin hỏi các ngươi từng ở phụ cận nhìn thấy người nào hay không?”. Tất Vưu lơ lửng ở đỉnh đầu ba võ giả Lam Tinh hội.

Ba võ giả Lam Tinh hội, vừa thấy Tất Vưu lơ lửng hư không, lập tức biết cảnh giới của hắn đạt tới Phá Toái, đều rất cung kính, đem chuyện gặp được Khương Thiên Hưng nói rõ.

“Hắn nói là người của Thiên Khí tông ta? Nói tên là gì hay không?”. Mặt Tất Vưu âm trầm hỏi.

“Không”.

“Hắn lớn bao nhiêu? Bộ dáng thế nào?”.

“Rất trẻ, đại khái hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ quần áo màu đỏ tươi”.

Một võ giả Lam Tinh hội rất nghiêm túc miêu tả, tận khả năng đem bộ dáng của Khương Thiên Hưng nói rõ ràng.

Tất Vưu nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy có chút phiền phức, hắn có phương thức nhanh hơn trực tiếp hơn rõ ràng hơn.

“Xin lỗi”. Tất Vưu khẽ quát một tiếng.

Ba võ giả Lam Tinh hội ngẩn ngơ.

“Bốp bốp!”.

Hai võ giả Lam Tinh hội, bị hắn nâng tay nhấn một cái, xương khớp toàn thân vỡ nát, nháy mắt chết thảm.

Một người cuối cùng bị hắn nâng Lên trên không, năm ngón tay Tất Vưu như năm thanh đao nhọn, lập tức cắm vào thiên linh cái người nọ.

Một lực lượng bá đạo hút ra linh hồn, từ đầu ngón tay Tất Vưu phóng ra, hắn đem ký ức lúc trước của người này bóc ra toàn bộ, đem cảnh tượng hắn nhìn thấy Khương Thiên Hưng, một phen lời kia của Khương Thiên Hưng tái hiện toàn bộ.

“Thế mà lại là con của Khương Chú Triết!”. Tất Vưu hừ lạnh một tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv