Không biết là vì ở gần hỏa tinh thạch quá hay sao mà trán Lưu Duyên đổ đầy mồ hôi.
Hắn nhìn Tần Liệt đang ngồi xổm dùng hỏa tinh thạch đốt giác thuẫn, thấy tấm thuẫn bị đốt chuyển thành màu đỏ thẫm, lòng hắn rất khẩn trương, nắm tay bất giác siết chặt.
“Dù sao cũng bị hư, chúng ta cũng chưa chắc còn sống ra ngoài, đưa cho hắn thử xem cũng tốt.” Lưu Duyên giả bộ ra vẻ trấn tĩnh.
“Ngươi điên rồi!” Cao Vũ lạnh lùng nhìn Tần Liệt “Ngươi có thấy luyện khí sư nào trẻ thế chưa? Một kẻ muốn chữa linh khí phàm cấp ngũ phẩm mà chỉ có bấy nhiêu tuổi? Ta thực không hiểu sao ngươi lại mạo hiểm lấy linh khí đáng giá hai ngàn điểm cống hiến cho hắn chà đạp chứ? Thực là vô lý!”
Nghe hắn nói vậy, Lưu Duyên cười khổ, cũng hiểu mình quá liều, không khỏi thầm hối hận.
Mỗi một luyện khí sư quá trình trưởng thành đều rất gian nan, chỉ có những thế lực cường đại mới có thể đào tạo được.
Linh tài hao phí để luyện tập luyện khí rất lớn, thế lực nhỏ căn bản không chịu nổi, trong khi một luyện khí sư muốn trưởng thành phải dùng cực nhiều linh tài để luyện.
Lăng gia hiển nhiên không có khả năng kia, và Tần Liệt… hình như thực hơi trẻ quá.
Nhìn kiểu nào cũng không thấy Tần Liệt có chút gì giống một luyện khí sư xuất chúng, khó trách Cao Vũ nghĩ hắn điên rồi.
“Các người bình tĩnh đi!”
Lăng Ngữ Thi cau mày, mặt đỏ hồng vì lửa từ hỏa tinh thạch, nghe mọi người ồn ào, nàng sợ họ làm Tần Liệt phân tâm, nên khẽ quát.
Mọi người im cả lại, mắt mũi đều nhìn chằm chằm vào Tần Liệt, ai cũng kinh dị.
“Vù vù vù!”
Lửa từ hỏa tinh thạch rừng rực đốt cháy tấm thuẫn, hoa văn tinh xảo trên thuẫn dưới ánh lửa vụt sáng lấp lóe, trông rất hoa lệ.
“Xuy xuy!”
Một tia linh lực màu trắng từ ngón trỏ của Tần Liệt phóng ra, điểm vào hoa văn trên mặt thuẫn, linh lực lập tức đâm xuyên vào trong lớp hoa văn đó.
Linh lực trộn lẫn một ít tinh thần lực trong tích tắc thấm vào linh trận bên trong!
Không cần chạm vào thuẫn, chỉ bằng linh lực và tinh thần lực, hắn cũng nhìn thấy rõ hai bức linh trận đồ.
Tinh thần lực dần lan tỏa, bao trùm hai bức linh trận đồ, rồi hướng tới những chỗ văn tuyến bị xoắn.
Tần Liệt nhắm mắt lại, tập trung ý thức cảm nhận những chỗ bị xoắn, chầm chậm đưa linh lực từng chút một vào trong đó.
Hắn không hề sốt ruột mà tỉ mỉ cảm nhận từng chút từng chút tình huống bên trong…
Hỏa tinh thạch tiếp tục cháy, mặt thuẫn càng lúc càng đỏ thẫm.
Linh lực màu trắng từ tay Tần Liệt liên tục truyền vào hình hoa văn khắc trên mặt thuẫn.
Duy trì tư thế này liên tục khiến toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, quần áo toàn bộ ướt đẫm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua…
Ý thức của hắn tập trung vào tấm thuẫn, không dám có một chút thả lỏng, toàn lực cảm thụ từng biến hóa nhỏ của nó!
Hỏa tinh thạch cháy không ngừng, khiến chất liệu cứng rắn của tấm thuẫn dần bị mềm ra.
Chính là lúc này!
Linh lực dồn nén đã lâu như được mở khóa, ầm ầm phóng tới chỗ văn tuyến bị xoắn!
Có tinh thần lực dẫn đường, linh lực cứ theo lối mà đi, cởi bỏ dần những nơi văn tuyến bị xoắn xuýt.
“Hô!”
Tụ linh trận vốn bị tắc lại trở nên thông suốt!
Linh lực vẫn không ngừng tiếp tục lưu chuyển trong trận đồ, Phúc linh trận khắc bên trong Tụ linh trận vận chuyển, Tụ linh trận nhờ nó mà chia linh lực thành sáu phần xông tới sáu góc cạnh của tấm thuẫn!
“Xuy xuy xuy xuy xuy xuy!”
Sáu chùm sáng bạc nhọn hoắt đột nhiên từ sáu góc thuẫn bắn ra làm mọi người hoảng sợ, nhao nhao lùi lại.
Lưu Duyên đang liên tục lấy tay lau mồ hôi, nhìn thấy cảnh quen thuộc sáu chùm sáng bắn ra kia, cả người run rẩy, vô cùng kích động: “Thành… thành công rồi! Tần Liệt thành công rồi!”
Người Lăng gia nghe thế đều kinh hãi vạn phần, không dám tin nhìn Tần Liệt, ai cũng chấn động vô cùng.
“Trời ơi, hắn… thực thành công rồi!” mắt Lăng Ngữ Thi lấp lánh, khóe môi bật ra nụ cười vui sướng, không biết phải nói gì.
“Tắt hỏa tinh thạch dùm.” Tần Liệt như một bãi bùn nhão sụm xuống, gần như kiệt sức nhắc: “Chờ tấm thuẫn nguội đi mới được sử dụng. Ta mệt quá, nghỉ một chút.”
Hắn không ngờ chữa linh khí lại hao tổn linh lực và tinh lực đến thế, gian nan còn hơn là tu luyện Thiên Lôi Cức, khiến hắn chút nữa là hoàn toàn kiệt lực.
Chẳng những hao tổn cực nhiều linh lực, mà tinh thần lực do phải tập trung cao độ thời gian dài làm cho thần kinh hắn suy sụp, cảm giác này thực là… luyện công quyết gì cũng không mệt bằng!
“Không nói gì nhiều, lọ hồi linh đan này ngươi nhận trước đi để khôi phục.” Lưu Duyên tới trước mặt hắn, nghiêm túc đưa ra một lọ linh đan, ánh mắt rạng rỡ: “Chuyện trước kia ta đã quên hết. Ta chỉ biết giờ thiếu ngươi một cái nhân tình, chỉ cần lần này còn sống trở về, sau này Lăng gia có gặp chuyện gì, chỉ cần ta có khả năng, nhất định sẽ không từ chối!”
“Cảm ơn Lưu đại ca!” không chờ Tần Liệt nói gì, Lăng Ngữ Thi vui vẻ cướp lời cám ơn, mặt rất hưng phấn.
Nàng biết Lưu Duyên ở Tinh Vân Các có địa vị nhất định, Lưu Duyên đã nói lời này, nghĩa là chuyện bọn họ lặng lẽ rút khỏi hạp cốc chẳng những không bị truy cứu, mà sau này Lăng gia có chuyện còn có thể nhờ Lưu Duyên, chuyện bọn họ đang đấu nhau với Đỗ Hải Thiên cũng có thể có chỗ dựa rồi.
“Ngươi không nên cám ơn ta, đi cám ơn Tần Liệt đi.” Lưu Duyên cười, rồi vỗ đầu: “A, ngươi cũng chẳng cần cảm ơn hắn, ha ha, thiếu chút nữa ta quên, hai ngươi là người một nhà.”
Hắn vui vẻ trêu chọc làm Lăng Ngữ Thi hơi đỏ mặt, đôi mắt gợn sóng nhộn nhạo nhìn Tần Liệt.
Tần Liệt nhận linh đan, không chút khách khí nuốt luôn ba viên, nhắm mắt điều tức, nên không nghe chuyện bọn họ nói với nhau.
“Còn đứng ngốc đấy? Các người có nhiều thời gian lắm hả? Mau đi vận công hồi phục đi!” Lăng Ngữ Thi quay lại trừng mắt với người Lăng gia.
Một đám xúm sang đây xem Tần Liệt chữa linh khí, bây giờ mới tỉnh ra, cả bọn chằm chằm nhìn Tần Liệt một hồi mới rời đi, tìm chỗ khôi phục sức lực.
Cao Vũ và hai người Cao gia biến sắc, hoàn toàn im lặng.
Nghe Lưu Duyên nói thế với Lăng Ngữ Thi, Cao Vũ hiểu Lưu Duyên không truy cứu chuyện Lăng gia tự tiện bỏ chạy nữa.
Lòng hắn thầm căm tức, mặt lạnh như tiền, cùng tộc nhân quay người đi.
…
“Ngay chỗ này! Bọn chúng từng dừng lại ở đây!” tên võ giả am hiểu truy tung của Toái Băng Phủ dừng ở lùm cây bọn Tần Liệt từng trốn, híp mắt cười: “Xem dấu vết này… bọn người Lăng gia đều tụ hết lại rồi.”
“Như thế rất tốt, đỡ cho chúng ta tốn tinh lực đi tìm để tận diệt.” Nhan Đức Vũ cười quái dị, liếc Phùng Dật an ủi: “Phùng Dật ngươi yên tâm, bọn kia một đứa cũng không chạy thoát đâu.”
Võ giả Toái Băng Phủ nghe thế đều lộ vẻ hả hê nhìn ba người Phùng gia.
Phùng Dật sắc mặt nặng nề, dáng vẻ tươi cười sáng lạn đã sớm biến mất, giờ chỉ thấy đầy oán hận và sát khí: “Ta sẽ giết sạch bọn chúng, cho tộc nhân một cái công đạo.”
“Còn hai đứa nha đầu Lăng gia… ta làm chủ cho các ngươi ba ngày, ba ngày sau ngươi cho ta thấy thi thể là được.” Nhan Đức Vũ cười hắc hắc.
Phùng Dật khẽ gật, không nói gì, lòng thầm nhủ: ‘Tần Liệt! Lăng Ngữ Thi! Hai người các ngươi chờ đó cho ta!”
“Tối nay có lẽ không đuổi kịp, nếu không sai ngày mai sẽ tìm thấy chúng.” Tên am hiểu truy tung kia nhíu mày: “Lần trước nếu không phải đụng phải bầy linh thú, đám Lưu Duyên đã chết rồi. Lần này chúng ta có lẽ sẽ không đen đủi thế nữa.”
“Ừ, không thể tiếp tục lãng phí thời gian.” Nhan Đức Vũ gật đầu, “Xử lý nhanh một chút, còn phải chạy về Thiên Lang sơn khai thác Viêm Dương Ngọc. Nếu để lâu Tinh Vân Các nghi ngờ, muốn đào Viêm Dương Ngọc sẽ không còn dễ nữa.”
…
Tần Liệt dần tỉnh lại.
Mở mắt ra, hắn nhận thấy mọi người đều đã sẵn sàng, đang nhìn hắn, chờ hắn dẫn đường.
Cao Vũ cũng vậy, kiên nhẫn đợi hắn tỉnh lại mới khẽ nói: “Đi thôi, trời sắp sáng rồi.”
“Ngươi sốt ruột sao không đi trước đi?” Lăng Hâm trêu chọc, “Chỉ sợ xông loạn vào chỗ có linh thú, thì chẳng cần chờ đến người Toái Băng Phủ ra tay nữa.”
Cao Vũ không nói gì.
“Đi thôi.” Tần Liệt khẽ gật đầu với mọi người, ra hiệu lên đường.
Vừa vận chuyển linh lực, mắt hắn sáng lên, vì hắn phát hiện linh lực trong linh hải hình như đã tinh thuần hơn trước một ít.
Điều này làm hắn thầm giật mình, cảm nhận thêm, thì thấy ngay cả tinh thần lực cũng tăng tiến, khiến hắn rất vui mừng.
“Lúc chú ý chữa linh khí mình đã tiêu hao tinh khí chưa từng có. Như vậy nghĩa là việc hao phí linh lực và tinh thần lực để điều chỉnh linh trận đồ cũng là một quá trình tu luyện thần kỳ! Chữa trị linh khí rõ ràng có thể khiến linh lực, tinh thần lực đều tăng tiến, xem ra… đây cũng có thể xem là một cách tu luyện tốt!”
Tần Liệt nghĩ, thầm vận chuyển linh lực, phát hiện mỗi lần linh lực trong người tuần hoàn qua các huyệt, đều có cảm giác nhức mỏi.
“Linh lực thông qua huyệt, sử dụng được sức mạnh của huyệt, đây chính là cánh cửa vào bát trọng thiên. Huyệt khiếu của mình nhức mỏi thế này, không lẽ… sắp đột phá bát trọng hay sao?”
Tần Liệt vô cùng phấn chấn, sắc mặt vui mừng.