Linh Vực

Chương 152: Không nể mặt



"Chào Đồng trưởng lão."

Tần Liệt tới cửa, sắc mặt lạnh lùng, gật đầu chào Đồng Tể Hoa.

"Ừ." Đồng Tể Hoa cũng nhẹ gật đầu, tiếp tục nói chuyện với Lương Trung, không nói thêm gì với hắn.

Tần Liệt quanh người hàn khí lượn lờ, đi xuyên qua Lương Trung và Đồng Tể Hoa vào trong Khí Cụ Tông, không hề nhìn Lương Trung.Lương Trung cũng chẳng để ý, vẫn cười nói chuyện với Đồng Tể Hoa, đến khi hắn tiến vào nội tông, Lương Trung quay sang dặn dò Chiến Tướng Sâm La Điện kia cẩn thận, mới vô tình nhìn thấy bóng lưng hắn.

Lương Trung sửng sốt, nhìn bóng lưng Tần Liệt chằm chằm, thần sắc trở nên cổ quái, "Bóng lưng này, rất quen thuộc, hình như đã thấy ở nơi nào rồi..."

"Lương tiên sinh, Lương tiên sinh!" Đồng Tể Hoa cao giọng gọi.

Lương Trung giật mình, khẽ nhíu mày, hỏi: "Cái người thanh niên lạnh lùng vừa mới đi qua là ai?""Tần Băng, đệ tử nội tông, gần đây mới lên núi đấy." Đồng Tể Hoa thuận miệng giải thích, "Là trưởng lão Mặc Hải nhìn trúng hắn, lên tiếng cho hắn tiến vào nội tông, hắn cũng là người mới vào, cùng thông qua khảo hạch với Lương Thiếu Dương, cũng là người thứ hai sau Lương Thiếu Dương có đủ tư cách lên núi làm đệ tử."

"Tần Băng... Tần Băng, chưa từng nghe thấy tên này, chắc không phải hắn rồi, nhưng sao bóng lưng lại giống như vậy." Lương Trung lầm bầm, lại hỏi: "Hắn từ đâu tới?"

"Không biết." Đồng Tể Hoa hơi kinh ngạc, không hiểu sao Lương Trung lạithấy hứng thú với Tần Liệt, "Ngươi cũng biết quy củ của Khí Cụ Tông, không hỏi đến lai lịch xuất thân của đệ tử nhập môn, chỉ nhìn thiên phú của hắn. Chỉ cần có thiên phú, dù có là dân chúng bình dân, Khí Cụ Tông cũng sẽ tiếp nhận. Không có thiên phú, dù có xuất thân thế nào, cũng sẽ không được nhận vào tông."

Lương Trung gật đầu, không hỏi nữa, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc.

...

"Tần Băng!" dưới chân núi Diễm Hỏa Sơn chân núi, Phan Hiên lạnh lùng chất vấn: "Đêm qua ngươi đi đâu?""Ra bên ngoài mua ít đồ. Sáng nay mới vừa về." Tần Liệt đáp.

"Thân là đệ tử nội tông, muốn ra vào Khí Cụ Tông không thể thiếu quy củ như đệ tử ngoại tông, mỗi đệ tử nội tông muốn rời núi đều phải báo một tiếng, không lẽ không có ai dạy ngươi sao?" Phan Hiên chặn giữa đường lên núi, sau lưng là ba tên đệ tử nội tông, đầy bộ dáng hưng sư vấn tội.

Rõ ràng hắn đang định xuống núi, trên đường gặp Tần Liệt, nên cố tình gây khó dễ.

Đệ tử nội tông có thể tự do lên xuống núi, có thể tùy ý qua lại ngoại tông, nhưng nếu muốn ra khỏi tông, thì theo quy củ phải báo với Phan Hiên.Đường Tư Kỳ là trường hợp đặc biệt, cô là người có thiên phú nhất trong mười năm qua, được tông chủ và Mặc Hải coi trọng, nên rất nhiều quy củ nội tông cô đều không bị hạn chế.

Cô ra vào tông môn, chưa bao giờ báo với Phan Hiên, Phan Hiên cũng không dám tìm cô gây phiền toái.

Vì cô không tuân thủ quy củ này, nên khi giảng giải quy củ cho Tần Liệt, cô đã sơ sót không dặn hắn.

Nên Tần Liệt thật sự không biết có quy tắc này."Ta mới vào nội tông, có nhiều quy tắc ta chưa nắm vững, sau này nhất định ta sẽ nhớ rõ." Tần Liệt thần sắc lạnh lùng, ngữ khí cứng ngắc, cứ thế vừa nói vừa đi qua.

"Ta thấy ngươi căn bản không có thái độ nhận sai!" Phan Hiên hừ một tiếng.

Tần Liệt nhíu mày, dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn, "Vậy theo sư huynh thì nên như thế nào?"

"Dựa theo quy củ tông môn, ngươi có thể..." Phan Hiên mới nói được một nửa, thì ngừng lại, nét mặt hiện ra vẻ cung kính: "Mời Tạ tiểu thư lên núi."Tần Liệt quay đầu lại.

Tạ Tĩnh Tuyền mặc võ phục trắng tinh, thần thái đạm mạc, đang từ chân núi đi tới.

Phan Hiên từ trên núi xuống, nhiệm vụ chủ yếu chính là dẫn cô lên núi, nên nhìn thấy cô hiện thân, vội ngừng chất vấn Tần Liệt, chỉ trừng mắt nhìn hắn, rồi cùng ba sư đệ cùng tiến lên đón Tạ Tĩnh Tuyền.

Tại chân núi, đã có Lương Trung cùng đám Chiến Tướng vận chuyển linh tài, Tạ Tĩnh Tuyền là người chủ trì, không cần phải xen vào việc này, nên tự mình lên núi.Thấy ba người Phan Hiên nghênh đón, cô chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục thong dong bước đi.

Đến cạnh Tần Liệt, trong mắt cô toát ra vẻ kinh ngạc rõ rệt, không ngờ thanh niên đêm qua lại là đệ tử nội tông Khí Cụ Tông.

Cô ngừng lại bên cạnh Tần Liệt, đưa mắt tỉ mỉ đánh giá một phen, rồi nói: "Ngươi giống một người ta từng biết."

Tần Liệt nhíu mày, thầm vận chuyển Hàn Băng Quyết, khí thế càng thêm lạnh lùng."Nhưng ngươi không phải là hắn." Tạ Tĩnh Tuyền lẩm bẩm, khẽ gật đầu với Tần Liệt, rồi lướt qua.

Phan Hiên thấy cô lên rồi, không dám tiếp tục dừng lại, tạm thời buông tha Tần Liệt, cùng ba gã sư đệ dẫn đường, cung kính đi bên cạnh cô, dáng vẻ tươi cười nịnh nọt.

Tần Liệt thầm quan sát hướng đi của Tạ Tĩnh Tuyền, thấy cô đi thẳng lên đỉnh núi, hắn hơi biến sắc.

Đỉnh núi, là nơi tông chủ và ba Đại cung phụng sống, trừ phi là người có lai lịch bất phàm, nếu không căn bản không có đủ tư cách đi lên." Tạ Tĩnh Tuyền này, xem ra thân phận không nhỏ, nếu không Phan Hiên sẽ không đích thân nghênh đón, cô ta cũng không có khả năng lên tới đỉnh núi." Tần Liệt thầm nghĩ.

Hắn đi về hang của mình.

"Đường sư tỷ, tông chủ bảo ta và ngươi lên đỉnh núi." Tiếng Lương Thiếu Dương vang tới từ phía hang của Đường Tư Kỳ, Tần Liệt quay đầu, xa xa nhìn sang.

"Biết rồi, ngươi đi trước đi, ta tới ngay." Trong nham động truyền tới tiến Đường Tư Kỳ đầy bực dọc."Ta rảnh rỗi, nên ở đây chờ ngươi nhé. " Lương Thiếu Dương tiếp tục dây dưa.

"Ta nói chưa đủ rõ ràng hả?" Đường Tư Kỳ giận dữ, "Vậy để ta nói thêm cho rõ, ta không muốn đi cùng với ngươi! Vì ta rất không ưa ngươi, ta nhìn thấy ngươi là thấy ghét! Ta nói như vậy ngươi đã rõ chưa?"

Tiếng mắng của cô cũng không thấp, nên rất nhiều đệ tử nội tông trong những hang gần đó đều nghe rõ.

Liên Nhu và Bàng Thi Thi nghe thấy tiếng quát của cô đều khiếp sợ, lặng lẽ ra cửa động, cùng nhiều đệ tử khác nhìn Lương Thiếu Dương.Lương Thiếu Dương sắc mặt vô cùng khó coi, mắt sầm xuống, đứng lặng một hồi rồi nói: "Ta đã rõ."

Hắn không tiếp tục dây dưa nữa, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm, một mình đi lên đỉnh núi.

Liên Nhu nhìn theo bóng Lương Thiếu Dương đi xa, vội vàng tới cửa động của Đường Tư Kỳ: "Tư Kỳ. Là ta."

Cửa động mở ra, Đường Tư Kỳ đi ra, lạnh lùng: "Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.""Tư Kỳ, ngươi trước mặt nhiều người nói năng không chút khách khí như vậy, coi chừng sẽ kích thích đến hắn." Liên Nhu lo lắng, nhỏ giọng: "Tên Lương Thiếu Dương này thủ đoạn âm tàn, dám giết Doãn Hạo, định giết cả Tần Băng, lại còn lớn lên từ Ám Ảnh Lâu đó. Loại người này lòng dạ rất hẹp hòi."

"Ta cũng đã nói năng nhẹ nhàng rồi, mà hắn không chịu nghe. Hiện giờ ta đang có chuyện phiền lòng, nên mới chẳng thèm để ý tới cảm thụ của hắn." Đường Tư Kỳ chẳng buồn để ý. "Tuy ta không thích đánh nhau, nhưng hiện giờ ta là Vạn Tượng cảnh sơ kỳ, đã sắp đột phá đến trung kỳ. Dù hắn có am hiểu chiến đấu, cũng chỉ là Khai Nguyên cảnh hậu kỳ, ta sợ hắn cái gì? Hơn nữa, nơi này là Khí Cụ Tông, hắn xằng bậy với người khác thì không sao,nhưng nếu dám ra tay với ta, tông chủ và ba Đại cung phụng tuyệt sẽ không tha cho hắn!"

"Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút." Liên Nhu vẫn thấy lo lắng, nhớ tới biểu lộ khi nãy của Lương Thiếu Dương cảm thấy rất không yên tâm.

"Chỉ cần ta không rời khỏi tông môn, hắn tuyệt đối dám làm gì ta hết, không sao đâu, ngươi không phải lo, ta sẽ cẩn thận."

Đường Tư Kỳ sửa sang lại y phục, rồi đi ra ngoài, "Hôm nay Tuần Sát Ti Sâm La Điện Tạ Tĩnh Tuyền mang tới một bức Linh bản, trong Linh bản kia khắc Linh trận đồ rất kỳ lạ, một tháng trước Sâm La Điện có đưa tới một phongthư, miêu tả sơ qua, tông chủ và trưởng lão Mặc Hải đều rất ngạc nhiên, nói muốn xem vật thực tế, chắc là bây giờ cô ấy đã mang tới, nên tông chủ mới bảo ta và Lương Thiếu Dương đi xem."

"Thì ra là vậy vậy." Liên Nhu có chút hâm mộ, "Cả Phan Hiên cũng không có tư cách xem, xem ra trong lòng tông chủ thật đúng là chỉ có và ngươi Lương Thiếu Dương mới là hi vọng tương lai của tông môn."

"Tần Băng..." Đường Tư Kỳ đi ra hang, thấy Tần Liệt cũng ở bên ngoài, cô hừ một tiếng: "Ngươi tới làm gì? Chê cười ta hả?"

"Lương Thiếu Dương không phải người lương thiện, ngươi phải cẩn thận mộtchút." Tần Liệt bỏ lại một câu rồi bỏ đi.

"Nhìn không ra hắn cũng rất quan tâm ngươi nha." Liên Nhu mỉm cười.

"Giả tình giả ý mà thôi." Đường Tư Kỳ xụ mặt, "Tên này chẳng nói được câu nào là thật hết! Ta có điên mới tin hắn thật sự quan tâm ta."

"Có lẽ thực sự hắn không phải tới Khí Cụ Tông vì ngươi." Liên Nhu cũng bắt đầu nghi ngờ, "Từ hồi vào nội tông, hắn không hề đi tìm ngươi, cả ngày thần thần bí bí, nhốt mình trong nham động, đêm qua, trời mưa to sấm sét lớn, hắn lại lại một mình ra khỏi tông môn..."Liên Nhu lắc đầu, ánh mắt cổ quái, "Tên này thực kỳ quái, khiến cho người ta nhìn không thấu, không biết hắn tột cùng nghĩ cái gì."

"Đường sư muội! Tông chủ muốn muội qua nhanh!" Giữa sườn núi, Phan Hiên thét to.

Đường Tư Kỳ vội bở dở câu chuyện với Liên Nhu, vội vã chạy lên đỉnh núi, lúc đi ngang qua Phan Hiên, đột nhiên Phan Hiên nói: "Vừa rồi muội làm rất hay, đối với những kẻ không biết xấu hổ như Lương Thiếu Dương, nên tát thẳng vào mặt như vậy!"

"Đúng vậy, chửi giỏi lắm!" ba tên đệ tử đi cùng hắn cũng đồng tình."Nhưng mà muội phải cẩn thận, tên Lương Thiếu Dương này từ khi vào nội tông, lúc nào mặt cũng nghếch lên, cả chúng ta cũng không cho vào mắt." Phan Hiên ân cần nói: "Tên này từ nhỏ lớn lên trong Ám Ảnh Lâu tới, nghe nói từ bé đã nhận nhiệm vụ ra ngoài giết người, hai tay dính đầy máu tươi, hắn hôm nay bị muội kích thích, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Đường Tư Kỳ kinh ngạc, không ngờ Phan Hiên cũng ghét Lương Thiếu Dương đến thế, "Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Cô chân thành đáp.

"Có chuyện gì muội cứ nói với ta, yên tâm, ta sẽ luôn đứng bên cạnh muội, nếu Lương Thiếu Dương dám dong dài, sư huynh tuyệt đối sẽ không kháchkhí!" Phan Hiên nghiêm nghị.

"Đã rõ." Đường Tư Kỳ cười nhạt, như một ngọn lửa lướt lên núi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv