Linh Vực

Chương 107: Tiếp Nhận Luyện Khí Điện



Cách Băng nham thành mấy trăm dặm có một nơi thâm sơn, trong ấy có bảy cái sơn cốc, tạo thành hình bắc đẩu thất tinh, có hô ứng với thiên địa. trong một sơn cốc đầy âm khí có một cái đầm nước lạnh buốt, nước trong thấy đáy, mặt đầm đầy hơi nước mờ mịt.

Một thân ảnh xinh đẹp mặc đồ mỏng đang ngồi trong đầm nước.

Linh lực vận chuyển, nước quanh người nàng tạo thành một đám bọt nước to, bọt nước nào cũng sáng long lanh, bên trong linh lực tinh thuần nồng đậm.

Đám bọt nước vây quanh nàng, nước trong đàm cũng xoay tròn như cuộn xoáy.

Càng lúc, bọt nước tụ tập quanh người càng nhiều, chấn động trên người nàng cũng càng mãnh liệt.

Lục Ly lặng yên bay tới.

Trang phục một màu xanh biếc, nét mặt hờ hững, đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thủy đàm một lúc rồi nói: “Thiên phú của ngươi còn tốt hơn muội muội của ngươi.”

Hơi nước tản ra, bọt nước mất đi sự trói buộc của linh lực, lại hóa thành giọt nước nhập vào trong đầm.

Lăng Ngữ Thi mở mắt, mỉm cười: “Chào sư tỷ.”

“Đan dược sư phụ bảo ta đưa tới cho ngươi.” Lục Ly đưa ra một cái bình nhỏ, rồi nhíu mày: “Ngươi đừng vụng trộm giấu đan dược nữa, sau này ta không bao che cho ngươi nữa đâu, ta sẽ nói cho sư phụ biết, tính cách của người cũng không tốt lắm đâu đó.”

Lăng Ngữ Thi thở dài: “Sư tỷ, muội xin lỗi, đan dược sư phụ đưa tới cho nhiều quá, ta dùng đâu có hết, nên chỉ không muốn làm lãng phí mà thôi.”

“Không muốn lãng phí?” Lục Ly hừ giọng: “Với tư cách là đệ tử thân truyền của sư phục, linh tài chúng ta được sử dụng phải là xa xỉ, linh đan kia dù có dùng nhiều cũng không gây ảnh hưởng gì tới thân thể.”

“Ngươi tưởng ta không biết ngươi trộm giấu đan dược đưa đi đâu ta không biết hay sao?”

Lăng Ngữ Thi cúi đầu, không giải thích gì.

“Tên tiểu tử Tần Liệt kia căn bản không thể nào theo kịp sự phát triển của ngươi, bình thường nếu hắn muốn đột phá vào Vạn tượng cảnh, vào Sâm La điện cùng cấp bậc với chúng ta ít nhất cũng phải vài chục năm.” Lục Ly lạnh lùng, không chút khách khí: “Đây là theo tình huống bình thường, còn trong quá trình đó mà có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, như bị thương trong chiến đấu chẳng hạn, thì hắn còn phải tốn nhiều thời gian hơn. Hơn nữa, đột phá từ Khai Nguyên cảnh và Vạn tượng cảnh đâu có dễ, có người cả đời cũng không vượt qua được!”

“Chẳng lẽ ngươi muốn chờ hắn cả đời?” Lục Ly quát.

“Sư tỷ cảm thấy ta phải nên làm thế nào?” Lăng Ngữ Thi ngẩng đầu, thần sắc tự nhiên, không chút gì bị những lời nói kia ảnh hưởng.

“Quên hắn đi!” Lục Ly đáp.

Lăng Ngữ Thi cười dịu dàng, khẽ lắc đầu: “Nếu không quên được thì sao?”

“Giết hắn đi cũng được!” Lục Ly ngữ khí lạnh tanh: “Với thiên phú và tư chất của ngươi, thành tựu trong tương lai không tài nào đo đếm được, đừng chỉ vì một tên nam nhân mà làm ảnh hưởng tâm thần! nếu ta là ngươi ta sẽ giết chết hắn, tập trung tinh lực và tinh thần để gia tăng cảnh giới, lấy việc đuổi theo sư phụ làm mục tiêu!”

“Thôi, chúng ta đừng thảo luận đề tài này nữa.” Lăng Ngữ Thi cười gượng, Lục Ly là một nữ nhân điên cuồng, một cuồng nhân vì tăng cảnh giới mà có thể bỏ qua tất cả. “Sư tỉ, người sắp phải đi Cực hàn sơn mạch rồi, kính xin tỉ giúp ta nhìn xem Lăng gia hiện giờ thế nào, nếu có thể, thuận tiện liếc mắt xem Tần Liệt giúp ta với, ta muốn biết tình hình của hắn…”

“Ngươi thực là không có thuốc chữa!” lục Ly lạnh lùng không thèm nói nữa, quay người đi ra.

Lăng Ngữ Thi cười khẽ, chờ Lục Ly đi rồi mới lẩm bẩm: “Đó là vì sư tỉ người chưa bao giờ động lòng vì nam nhân, nên người đâu có hiểu được, nên trái tim người mới có thể cứng rắn như vậy…”

Tinh Vân Các.

Tần Liệt đi về phía Luyện khí điện, suy nghĩ xem làm cách nào mới mượn được lò luyện của Diêu Thái, luyện chế Tịch diệt huyền lôi.

ở cửa hàng Lý Ký hơn một tháng, hắn đã khắc linh trận đồ kết hợp thành công, Lý Mục cũng đã chia thú hạch Băng phách mãng thành mười phần nhỏ, để cho hắn làm tài liệu thử nghiệm.

hôm nay mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn luyện chế mà thôi, nên hắn muốn mượn lò luyện của Luyện khí điện.

hắn đi tìm Diêu Thái.

Lâu rồi không tới đây, hắn chưa bước vào trong điện đã nghe thấy tiếng trách cứ của Liễu Đình: “Ngươi cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi làm được cái gì? Tinh Vân Các nuôi ngươi, tốn hao bao nhiêu linh tài tạo điều kiện cho ngươi luyện khí, ngay cả Thiên huyễn kính của ta cũng không tu sửa được, thì còn dùng ngươi để làm gì?”

“Bà cô à, ta nói bao nhiêu lần rồi, Thiên huyễn kính của ngươi ngay từ đầu chất liệu đã bị xung đột rồi, dù có chữa bao nhiêu lần cũng sẽ bị hư lại thôi. Đây là vấn đề về kết cấu, ta không có cách nào sửa triệt để được, ngươi còn muốn thế nào?” giọng Diêu Thái vô lực: “Hơn nữa, gần đây ta bị bệnh, rất mệt mỏi, trong thời gian ngắn không chữa linh khí cho ai hết, ngươi muốn chữa phải chờ ta hết bệnh mới được.”

“Ngươi thì mệt cái gì? Chữa linh khí thì có gì mà mệt? bọn ta mới là mệt này! Bọn ta mới từ bên ngoài Cực hàn sơn mạch trở về, ai cũng phải chiến đấu với linh thú, ai cũng phải mạo hiểm tánh mạng cả! ngươi ở ngay trong này, chỉ chữa linh khí cũng là làm khó ngươi hả?” Liễu Đình giọng lưỡi lạnh lùng cay nghiệt.

Tần Liệt lắc đầu, bịt lỗ tai đi vào, thấy Diêu Thái sắc mặt u ám ngồi một góc, bên cạnh hắn có Liễu Đình, Ngụy Lập và vài tên thanh niên nữa.

“Đỗ Hằng!” ánh mắt quét đến phía sau, Tần Liệt khẽ kêu lên, sắc mặt sầm xuống.

“Tần Liệt!” Đỗ Hằng mắt cũng lạnh tanh chằm chằm nhìn hắn, như một con thú đang muốn xông tới cùng hắn liều mạng.

Hồi còn ở Lăng gia trấn, Tần Liệt ngay trước mặt võ giả Tinh Vân Các đánh Đỗ Hằng trọng thương, Đỗ Hằng xem đây là một mối nhục to lớn.

Để đánh chết Tần Liệt, Đỗ Hằng khổ tu hơn một năm, hôm nay đã bước vào cảnh giới Luyện thể cửu trọng thiên, lúc nào cũng muốn trả thù.

“Đỗ Hằng, đừng xúc động.” Ngụy Lập ngăn lại, liếc xéo Tần Liệt, nhàn nhạt nói: “Người ta làm tiểu bạch kiểm đã thành công, với được một nữ nhân trong đội tuần tra của Sâm La điện, chẳng những đã đột phá vào Khai Nguyên cảnh, còn được nữ nhân kia chiếu cố cho một vạn điểm cống hiến, chậc chậc, khả năng này của người ta, chúng ta không bì nổi đâu.”

“Ừ, khả năng này của người ta thực rất lợi hại, ở Lăng gia trấn còn với được tới tiểu thư cơ mà, còn lập được hôn ước nữa. hắc, chẳng may bị người khác nhìn thấy được ý đồ, giải trừ hôn ước mất, sau lại túm được Đồ Trạch chui vào đây. Đến Tinh Vân Các không lâu lại thần kỳ với được nữ nhân Sâm La điện, thủ đoạn dường này… thực khiến ta cảm thấy thua xa quá…” một tên khác phụ họa.

“Tần Liệt, đừng tưởng chỉ có ngươi mới vào được Tinh Vân Các từ rất sớm.” Đỗ Hằng mặt âm trầm, “Ở Cực hàn sơn mạch ta cũng đã lập được công, cũng đã trở thành đệ tử hạch tâm của Tinh Vân Các. Sổ sách nợ nần của hai chúng ta… sau này sẽ từ từ tính toán!”

“Ngươi cũng lập được công à?” Tần Liệt cười nhạt, “Ông cậu giả kia của ngươi… ai da, thực ra là cha ngươi, đã phái bao nhiêu người giúp ngươi? Rốt cục cho không ngươi bao nhiêu công lao mới đủ cho ngươi chui được lẫn vào trong Tinh Vân Các?”

Đỗ Hằng xanh mặt, bộ dạng như muốn ăn thịt người, nhưng Tần Liệt mặc kệ, quay sang Ngụy Lập, trong mắt lôi điện lập lòe, sẵng giọng: “Một đám chỉ biết sinh tồn dựa vào người khác cũng xứng trào phúng ta hay sao? nếu không phải có cha ngươi ở trong Tinh Vân Các này, ngươi có tin mình không sống được quá một năm không?”

Vừa uy hiếp, Tần Liệt vừa ngưng kết một tia ý thức tinh thần thành sát ý, từ mắt phóng ra.

Ngụy Lập nhìn hắn, lập tức toàn thân lạnh như băng, cổ như bị dao nhọn rạch một đường, sắc mặt tái nhợt liên tiếp lùi về sau, vô cùng chật vật.

“Loại người thế này mà cũng xứng đi mỉa mai người khác?”

Tần Liệt hơi chấn động trong lòng, hắn phát hiện không ngờ ý thức tinh thần của mình lại có tác dụng này, có thể áp chế võ giả bậc thấp.

“Đừng tưởng đột phá được Khai Nguyên cảnh thì có thể giương oai ở Tinh Vân Các!” Liễu Đình xụ mặt, hừ một tiếng: “Lần này sau chuyện Cực hàn sơn mạch, cha ta sẽ là các chủ mới, Đỗ Hằng… trưởng lão Đỗ Hải Thiên cậu của hắn sẽ là phó các chủ, đến lúc đó, để ta xem ngươi với cái tên Luyện khí sư vô dụng này còn được ở trong các bao lâu!”

“Chúng ta đi!” Liễu Đình dẫn đầu đi ra ngoài.

Ngụy Lập cập rập cùng đám thanh nên vội chạy theo Liễu Đình.

Chỉ còn lại Đỗ Hằng đi sau cùng, đôi mắt dữ tợn đầy oán độc, nói với Tần Liệt: “Tần Liệt, ngươi và tất cả mọi người trong Lăng gia đều sẽ chết!”

“Lăng gia?” Tần Liệt cười lạnh, “Lăng Ngữ Thi với Lăng Huyên Huyên đã vào Thất sát cốc, các ngươi còn dám trêu chọc Lăng gia, thật chán sống hả?”

“Rồi ngươi sẽ biết!” Đỗ Hằng buông một câu, rồi cũng rời khỏi Luyện khí điện.

Tần Liệt nhíu mày, thầm lo cho bọn Lăng Phong. Nghe ngữ khí của Đỗ Hằng, hình như Đỗ Hải Thiên đã có mưu đồ tính toán với Lăng gia.

Bọn Lăng Phong đã từng kề vai chiến đấu với hắn ở Thiên lang sơn, hồi hắn rời khỏi Lăng gia trấn, cũng chính là bọn họ tới an ủi hắn, cùng hắn uống rượu giải tỏa sầu muộn trong lòng…

Hắn đối với Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Thừa Chí có thành kiến, nhưng đối với bọn Lăng Phong lại rất có tình cảm, không muốn bọn họ gặp chuyện không may, nên thấy lo lắng.

“Cũng lâu rồi, có lẽ bọn họ cũng đã sớm rời khỏi thành, hy vọng họ không việc gì.” Tần Liệt nói thầm.

“Rất lâu rồi ngươi không tới.” Diêu Thái đột nhiên lên tiếng, “Gần đây ta đều bận chữa linh khí, lần này mệt chịu hết nổi rồi, thời gian ngắn nữa chắc không luyện được cái gì nữa.”

Hắn nhìn Tần Liệt, mắt hơi sáng lên: “Chúc mừng ngươi đột phá Khai Nguyên cảnh. Qua chuyện lần này, ta cũng xem như đã hiểu, tiến giai trong luyện khí và cảnh giới của võ giả có quan hệ với nhau. Nếu ta cảnh giới đủ cao, khi chữa linh khí sẽ không hao tốn nhiều linh lực đến vậy, không đến mức làm cho linh lực của mình khô kiệt, mệt mỏi rã rời đến mức này…”

Gần đây, võ giả chiến đấu với linh thú làm linh khí hư hại rất nhiều, đều đưa tới nhờ Diêu Thái chữa.

Các chủ Đồ Mạc cũng ra lệnh cho Diêu Thái toàn lực hỗ trợ.

Nên hắn cứ khôi phục lại linh lực là lập tức nhảy vào chữa linh khí, không cần biết ngày đêm suốt mấy tháng liền, cảnh giới vốn chẳng cao nên bây giờ Diêu Thái không chịu nổi nữa, ngã gục.

Đang lo không biết làm sao mở miệng mượn lò luyện, Tần Liệt nghe vậy liền vội vàng đáp: “Đại sư cực quá rồi, ngài về nghỉ ngơi mấy ngày đi, Luyện khí điện để ta trông coi giúp cho, cam đoan không xảy ra việc gì đâu.”

“Cũng được, vậy ta tạm đi nghỉ ngơi.” Diêu Thái gật đầu.

“Đại sư yên tâm, đã có ta ở đây.” Tần Liệt đấm ngực cam đoan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv